← Quay lại trang sách

Chương 4

“Việc mời khách vào nhà là một việc anh hiếm khi làm à?”

Khuỷu tay trái đặt trên chiếc bàn tài liệu trong phòng khám, Mitsuhashi hỏi.

“Vâng. Có thể nói là lần đầu tiên.”

Hagane đáp. Chiếc sô pha anh đang ngồi là sô pha vải màu lam sáng. Cùng màu với màu áo mà Mutsuki mặc. Nhận ra điều đó, đột nhiên lòng Hagane có chút chộn rộn.

Chiếc ghế mà Mitsuhashi đang ngồi là một chiếc ghế da đen.

“Anh có ấn tượng như thế nào về cô gái ấy?”

“... Tôi không biết nên nói thế nào. Vì đứng trước cô ấy lúc nào tôi cũng bối rối.”

Hagane vừa vuốt vuốt trán vừa nói.

Được dẫn tới phòng làm việc của Hagane, Mutsuki tròn xoe mắt.

“Tuyệt quá, hệt như một công xưởng vậy.”

“Ngày xưa nghe nói chỗ này là nơi nhận chế tạo da. Tôi đã giữ nguyên xưởng như thế để làm phòng làm việc của mình.”

“Thế ạ...”

Cô xem kĩ bàn làm việc, vô số dụng cụ, và một vài máy móc với vẻ vô cùng hứng thú.

“Máy này là máy gì ạ?”

“Đây là máy tiện, nó dùng để tiện kim loại.”

“Còn cái này?”

“Nó là cái bào xoi dùng để chạm tỉa trên gỗ.”

“Anh làm cả những việc đó ạ? Không phải anh chỉ sửa hộp nhạc thôi sao?”

“Nó rất cần thiết khi sửa những hộp nhạc cổ. Vì nếu thiếu các linh kiện cũ thì chỉ còn cách tự tạo ra các linh kiện đó thôi.”

“Thế thì vất vả quá.”

Mutsuki tỏ vẻ thán phục. Stella ở dưới chân họ, tai dỏng lên như đang nghe câu chuyện của hai người.

“Cái này là gì ạ?”

Mutsuki chỉ tay về thứ đang được đặt trên bàn làm việc.

“Đó là cái lược thép bên trong hộp nhạc.”

Hagane lật ngược nó lên cho cô xem. Tấm kim loại giống hình chiếc lược mà khi mở hộp nhạc ra nhất định sẽ trông thấy ấy đang lấp lánh ánh bạc.

“Ồ, đúng thế thật. Thế còn cái cục dính phía sau nó là cái gì ạ?”

“Nó là chì, được gắn vào để chỉnh âm. Ở những răng âm vực thấp sẽ có gắn cái này. Bình thường thì nó nằm ở phía sau nên sẽ không thấy được.”

Vừa giải thích, Hagane vừa cảm thấy một thứ gì ấm áp và dịu dàng dâng lên trong một góc trái tim mình. Mutsuki lắng nghe anh một cách chăm chú. Biểu cảm ấy của cô khiến anh thấy thật lấp lánh, rực rỡ. Nhưng đồng thời bên trong anh cũng có một “anh” khác nữa đang rung tiếng chuông cảnh báo đối với động thái của trái tim mình.

Nguy hiểm! Nguy hiểm! Nguy hiểm!

Không được đến gần! Không được đến gần! Không được tin!

“... phải không?”

Bị tiếng cảnh báo thu hết tâm trí, anh đã lỡ mất câu nói của Mutsuki.

“Gì cơ?”

“Anh bảo có hộp nhạc hiếm, là cái này phải không?”

“À... không, không phải. Ở phía này. Nói một cách chính xác thì không thể gọi nó là hộp nhạc được...”

Vừa biện bạch, anh vừa mở hộc bàn làm việc, lôi ra một chiếc hộp các tông. Khi anh cho Mutsuki xem thứ bên trong, cô lại thốt lên một lần nữa.

“Đẹp quá... cái này là hộp đồ trang sức ạ?”

“Không phải.”

Cầm chiếc hộp được khắc vàng trên toàn bộ bề mặt, Hagane kéo chiếc cần gạt ở mặt đáy. Hoa văn hình bầu dục ở chính giữa mặt trên hộp mở ra như một cái nắp, bên trong có một con chim nhỏ với màu sắc rực rỡ nhảy ra.

“Đây là hộp nhạc singing bird. Bình thường thì chú chim này sẽ vừa hót vừa nhảy múa.”

“Dễ thương quá... Nhưng mà nó đang bị hỏng ạ?”

“Ống gió bên trong bị hỏng. Và có lẽ bánh răng cũng bị trục trặc ở đâu đó nữa.”

“Có sửa được không ạ?”

“Chắc là sẽ sửa được.”

“Tuyệt quá!”

Mutsuki khẽ chạm tay vào đầu chú chim đang đứng yên không mảy may động cựa.

“Tốt rồi, anh ấy bảo là em sẽ khỏi kìa. Anh ấy bảo em sẽ hát được nữa đấy.”

Hagane không thể rời mắt khỏi khuôn mặt nhìn nghiêng của Mutsuki khi cô nói chuyện với chú chim. Tiếng chuông cảnh báo trong đầu anh càng vang vọng hơn, như muốn thúc đẩy sự chú ý cảnh giác của anh.

“Sao anh lại cảnh giác?”

Mitsuhashi hỏi. Hagane nghĩ một chút rồi trả lời:

“Tôi nghĩ có lẽ là vì tôi sợ việc tiếp xúc với người khác... Vả lại...”

“Vả lại sao?”

“... À không, không có gì.”

Hagane lấp liếm. Anh không biết thủ thuật đánh trống lảng của mình có tác dụng với Mitsuhashi không. Anh ta là bậc thầy trong việc nhìn thấu trái tim người khác. Có lẽ anh ta đã nhận ra điều anh không nói khỏi miệng vừa rồi mới là lý do chính. Nhưng Mitsuhashi chắc chắn sẽ không biết cụ thể lý do đó là gì.

Lần đầu gặp mặt, Mutsuki đã nhờ anh sửa giúp một chiếc hộp nhạc, đó vốn là một món đồ của bố cô ấy. Nghe nói người bố đã mất của cô đã rất trân trọng nó.

Mutsuki không biết nguồn gốc của hộp nhạc. Có vẻ các anh của cô ấy cũng không biết. Nhưng Hagane thì biết. Vì Totomi Sanae đã kể cho anh. Rằng ngày xưa có một đôi trai gái yêu nhau nhưng đành phải chia tay, và họ đã trao đổi hộp nhạc mà mình thích cho nhau...

Sanae không nói rõ đôi trai gái ấy là ai. Nhưng để ý những tình tiết trước và sau đó thì có thể dễ dàng đoán ra rằng chàng trai là bố của Mutsuki, còn cô gái chính là bà Sanae.

Chuyện đó Hagane vẫn chưa nói cho Mutsuki biết. Vì anh nghĩ đó là chuyện không nên nói ra. Thế nên anh im lặng. Anh giữ điều đó làm bí mật với cô.

Chính vì thế Hagane muốn giữ khoảng cách với cô.

“Tôi rất hiểu rằng anh sợ tiếp xúc với người khác.”

Mitsuhashi nói.

“Nhưng cũng có thể nghĩ thế này. Nỗi sợ hãi và niềm mong mỏi là hai mặt trên dưới của cùng một vật thể. Anh nghĩ gì về người khác giới?”

“Thế nào ư... Tôi cũng không rõ lắm.”

“Anh có sự kháng cự về tâm lý đối với việc hẹn hò với phụ nữ không?”

“Có... Nhưng bất kể là đồng giới hay khác giới, tôi đều như vậy cả...”

“Đương nhiên chắc là như vậy thật. Chỉ có điều, có lẽ bức tường cản trở khi giao tiếp với người khác giới sẽ cao hơn.”

“... Có lẽ thế.”

“Nghĩa là, sự tồn tại của cô gái đó là rất tốt đối với anh đấy.”

“Thế ạ?”

“Vâng. Có thể cô ấy sẽ trở thành cánh cửa để anh mở lòng với cả thế giới. Ít nhất thì cô gái đó cũng đang có ý định như vậy.”

“Không thể nào. Sao bác sĩ có thể nói như vậy được. Anh có thể phân tích tâm lý của cả cô ấy nữa à?”

“Đó không phải là ý kiến của một bác sĩ khoa tâm lý.”

Mitsuhashi vừa ghi chép vừa nói.

“...Mà là ý kiến của một người đàn ông.”

Ra khỏi phòng khám tâm lý Mitsuhashi, anh lại ghé siêu thị mua đồ như mọi khi. So với thức ăn dành cho anh, đồ ăn của Stella luôn nhiều và đắt tiền hơn.

Về tới nhà, anh quay nóng chiếc pizza đông lạnh, ăn cùng với cà phê hòa tan, cho Stella một miếng bò khô rồi vào phòng làm việc.

Căn phòng thật yên ắng. Yên ắng giống như thường ngày. Nhưng không hiểu sao anh lại thấy trong phòng trống trải hơn mọi hôm.

Hagane nhìn quanh phòng làm việc rồi ngồi xuống ghế. Anh đã biết ngày hôm qua và hôm nay khác nhau ở điểm gì.

Ngày hôm qua, cô ấy ở đây. Hôm nay thì không.

Trên bàn làm việc, cùng với những linh kiện của chiếc hộp nhạc đã được tháo rời từng phần, còn có một chiếc hộp màu trắng. Hagane vươn tay ra định cầm nó lên, nhưng nửa chừng thì dừng lại.

Mitsuhashi đã nói cô ấy là “cánh cửa giúp anh mở lòng mình ra với thế giới”. Dù sự thật có là như vậy thì cũng đã muộn mất rồi. Cánh cửa ấy đã đóng lại. Không, nói đúng hơn, chính tay Hagane đã đóng nó lại.

Có lẽ trong vô thức, anh đã muốn rời xa Mutsuki lúc ấy đang ngắm nghía chiếc hộp singing bird. Hoặc cơ thể anh có lắc lư một chút, khiến cạnh sườn anh đụng phải bàn làm việc. Và rồi anh nhớ ra món đồ anh đang để trong túi chiếc áo khoác.

“Chậc.”

Anh buột miệng nói.

“Sao thế ạ?”

“À không, tôi quên mất một việc.”

Đặt chiếc hộp nhạc singing bird xuống, Hagane lấy chiếc hộp trắng từ trong túi ra.

“Đó là cái gì vậy ạ?”

“Đây là hộp nhạc mà lúc nãy người ta đưa cho tôi ở quán cà phê, bảo tôi mang về và xem hộ xem có sửa giúp được không.”

Nhìn chiếc hộp nhạc, Mutsuki “Ồ” lên một tiếng.

“Nó bị vỡ một miếng to quá. Liệu có sửa được không ạ?”

“Tôi không biết nữa...”

“Hộp nhạc này đắt lắm ạ?”

“Không, không đắt đến thế. Chỉ là nó là một vật chứa nhiều tình cảm từ chủ nhân của nó thôi. Nghe nói nó là di vật của mẹ cô ấy.”

“Ôi...”

Nét mặt Mutsuki phủ một lớp mây đen.

“Nếu là thế thì nhất định phải sửa giúp cô ấy thôi.”

Đối với Mutsuki, một người cũng có di vật do bố để lại là một chiếc hộp nhạc, thì chuyện này như thể chuyện của chính cô vậy. Cô cầm chiếc hộp nhạc có vỏ bị vỡ lên, đặt nó ngang tầm mắt để nhìn.

“Nó bị vỡ to quá. Thế này thì... Nhưng mà lạ thật.”

“Sao vậy?”

“Vỏ hộp bị vỡ rất to, nhưng hình như máy móc bên trong thì không bị xước xát gì. Làm thế nào mà chỉ có vỏ hộp bị vỡ như thế này nhỉ?”

Nhận chiếc hộp nhạc từ tay Mutsuki, Hagane kiểm tra lại lần nữa. Lúc xem nó ở quán cà phê, cảm giác phiền hà đã chiếm lĩnh anh, nên anh đã không xem xét kĩ.

Vỏ hộp bị khuyết hẳn một góc, một phần trục quay lộ ra ngoài. Nhưng đúng như Mutsuki nói, nhìn qua thì trên trục quay đó không hề có lấy một vết trầy xước nào cả.

Hagane bật chiếc đèn trên bàn làm việc lên, đặt kính lúp vào mắt trái để nhìn phần vỡ của vỏ hộp.

“... Là cố ý đây mà.”

“Gì cơ ạ?”

“Người ta đã cố ý đập vỡ chiếc vỏ hộp bằng nhựa này. Gần bề mặt vết vỡ có dấu vết của kìm hoặc vật gì đó chèn vào. Hẳn là họ đã cố làm nó vỡ.”

“Thật ư? Nhưng tại sao?”

“Tôi không biết.”

Hagane bỏ kính lúp ra, đặt chiếc hộp nhạc lên bàn làm việc.

“Có thể người đó muốn tìm hiểu máy móc bên trong nên đã đập vỡ vỏ hộp, sau đó sợ bị mắng nên mới tính tới chuyện sửa lại.”

“Nhưng hộp nhạc này là di vật của mẹ cô ấy cơ mà. Tại sao cô ấy lại làm thế?”

“Chuyện đó tôi cũng không biết. Dù lý do là gì thì cũng không liên quan đến tôi. Việc của tôi chỉ là tìm hiểu xem có sửa được không, nếu sửa thì phí sửa sẽ là bao nhiêu, và thông báo nó cho khách hàng. Có lẽ thay vì sửa thì mua cái mới sẽ rẻ hơn nhiều.”

“Nhưng đó là di vật của mẹ cô ấy, anh vẫn nên sửa lại giúp cô ấy.”

“Sửa hay không là tùy theo quyết định của khách hàng.”

“... Cách nói đó của anh thờ ơ quá.”

Giọng nói của Mutsuki nghiêm lại.

“Công việc của tôi là như vậy đấy.”

Anh cố tình đáp lại một cách lạnh lùng.

“Nếu được nhờ thì tôi sẽ sửa. Nếu khách hàng không định sửa thì tôi không sửa. Đó là chuyện đương nhiên thôi mà.”

“Tôi biết là như thế... nhưng mà...”

Mutsuki có vẻ sốt ruột vì chưa tìm được cách diễn đạt đúng ý mình.

“Nhưng mà lúc anh giúp tôi, anh đã rất tận tình, còn tới hẳn phòng của bố tôi để điều tra giúp tôi cơ mà.”

“Chuyện đó... Chuyện lúc đó, cho tôi xin lỗi cô.”

“Xin lỗi ư? Nghĩa là sao ạ?”

“Tôi đã can dự quá sâu vào một việc không nên can dự. Về sau tôi sẽ không làm như thế nữa.”

Nghe Hagane nói vậy, nét mặt Mutsuki đông cứng lại, cô im lặng không nói gì nữa.

Anh biết mình đã gửi đi tối hậu thư. Mutsuki hẳn là sẽ không đến nữa.

Nên như vậy, anh nghĩ. Như thế này, trái tim anh sẽ không còn rối loạn vì cô nữa.

Anh lấy lại tâm trí, mở chiếc hộp trắng ra. Chiếc hộp nhạc có vỏ bị vỡ đón lấy ánh sáng từ chiếc đèn huỳnh quang, phát sáng lấp lánh.

Dây cót đã được cuộn hết. Nhưng dù anh có kéo cái chốt thì trục quay vẫn không quay. Chắc là có vật gì đó mắc vào.

Nhìn bằng kính lúp, anh thấy giữa bánh răng và hộp hương có chèn vào một vật gì màu trắng. Hagane lấy dụng cụ từ hộp đựng bút ra. Đó là món đồ có một đầu sắc nhọn do anh tự chế dựa theo dụng cụ lấy cao răng của bác sĩ nha khoa. Anh dùng nó để cẩn thận lấy vật mắc kẹt ở khe giữa đó ra.

Không mất nhiều công sức lắm, anh đã lấy ra được một mảnh vụn cỡ 2 milimét. Có vẻ không còn vật nào chèn vào giữa nữa. Anh kiểm tra kĩ lưỡng mọi ngóc ngách của hộp nhạc thêm một lần nữa, rồi kéo thử cái chốt.

Trục quay chuyển động, gảy răng lược và bản nhạc được phát ra. Vì bản nhạc được phát từ đoạn giữa, nên anh không nhận ra ngay đó là bản nhạc nào. Nhưng khi nghe đoạn đầu bản nhạc thì tựa đề của nó đã buột ngay ra khỏi miệng anh.

“Là bản Khúc ca mùa thu đây mà!”

Đó là một khúc nhạc piano của Tchaikovsky. Một bản nhạc nổi tiếng, nhưng hiếm khi nó được đưa vào hộp nhạc.

Hagane lắng nghe giai điệu u sầu và đầy tự sự. So với những hộp nhạc cùng loại, âm sắc của hộp nhạc này cũng không tệ.

Chẳng mấy chốc dây cót đã nhả hết, bản nhạc dừng lại. Hagane cuộn một nửa đoạn dây cót, đợi bản nhạc được phát hết rồi gạt chốt về vị trí ban đầu. Nếu dừng bản nhạc khi đang phát giữa chừng, nó sẽ ngưng ở trạng thái những chiếc kim âm trên trục quay nâng răng lược lên nửa chừng, như vậy sẽ làm hại chiếc lược.

Trên bàn làm việc có mảnh vụn trắng mà anh lấy ra hồi nãy. Hagane định phủi nó đi, nhưng giữa chừng lại dừng lại. Thay vì thế, anh dùng kẹp kẹp nó lại, đưa lên bệ kính phóng đại để nhìn.

Một mặt của mảnh vụn bằng phẳng, mặt còn lại hơi mấp mô. Giống hệt hình dáng của khe hở giữa bánh răng và hộp hương. Nó có màu trắng là bởi nó đã bị nung chảy, sau đó nguội đi và đông cứng lại, nhưng có vẻ ban đầu nó trong suốt.

Hagane ngẩng mặt khỏi kính phóng đại, ngẫm nghĩ một chút. Rồi anh lại quan sát từng ngóc ngách của bề mặt vết vỡ trên vỏ hộp nhạc bằng kính lúp.

Trên bề mặt vết vỡ do bị tác động lực trải dài những vết sần sùi, anh tìm thấy một vết có đầu tù lại như thể đã bị nung chảy ra. Nó có cùng một trạng thái với mảnh vụn đó.

Anh tháo kính lúp, dùng ngón tay day day khoảng giữa hai lông mày.

Sau một lúc, anh đứng dậy, bắt đầu tìm kiếm ở thùng đựng báo cũ đặt trong góc bếp. Stella đến gần, ngửi ngửi tờ báo Hagane rút ra như muốn tìm kiếm cùng anh.

Hagane kiểm tra ngày tháng và trang tin xã hội của từng tờ. Chẳng mấy chốc anh đã gặp số báo mình cần. Đó là tờ báo ngày 7 tháng Chín, khoảng một tháng trước.

Hỏa hoạn tại chung cư, mẹ tử vong, con bị thương nặng

Hơn mười một giờ đêm ngày mồng 6, lửa lốc lên từ phòng Số 202 tầng hai căn chung cư cho thuê Corpo Miwa ở dãy số 1 phố Itatani thành phố A. Từ đám cháy, thi thể của chị Komori Mitsuko, nhân viên văn phòng (45 tuổi) đang sinh sống trong căn hộ này đã được tìm thấy. Ngoài ra, con gái thứ hai của chị Mitsuko, cháu An (13 tuổi) hiện đang học cấp Hai bị thương nặng, con gái cả đang học lớp Mười một Akane (17 tuổi) cũng bị bỏng nhẹ ở tay, hiện cả hai đã nhập viện. Nhờ có sự can thiệp kịp thời cửa lực lượng cứu hỏa, ngọn lửa đã không cháy lan sang nhà bên cạnh.