Chương 10
Khu mộ của nhà Yukinaga nằm cách khu mộ nhà Yanagitani khoảng 200 mét. Một khu mộ cũ và nhỏ. Ở đó có chôn xương cốt của dòng họ nhà anh ba đời trở lại đây.
Giống như lúc nãy, Hagane cọ rửa bia mộ, đặt bó hoa, châm lửa vào nến và nhang.
Vừa chắp tay lại, anh vừa nghĩ, Tomomi đã tha thứ cho anh. Vì anh đã tha thứ cho cô, nên anh cũng được cô tha thứ.
Nhưng còn mẹ... Có lẽ mãi mãi mẹ sẽ không tha thứ cho anh. Có lễ bái cũng vô dụng thôi.
Anh đứng dậy, lôi mặt dây chuyền từ túi áo ngực ra. Anh kéo cái chốt, tiếng nhạc từ chiếc hộp nhạc mini vang vọng khắp khu nghĩa trang tĩnh lặng.
Những khúc ca mẹ dạy.
Hagane đặt mặt dây chuyền lên bia mộ. Tấm bia đá trở thành bộ cộng hưởng âm, khiến âm thanh lớn thêm một chút. Tiếng nhạc dần ngấm vào bia đá.
Những khúc ca mẹ dạy... Mẹ đã dạy anh cái gì? Sự khắt khe nghiệt ngã? Những lời nguyền rủa? Hay lòng oán hận đối với sự tồn tại của anh?
Lúc đó, một vật màu đỏ hiện lên trong tầm mắt anh.
Một chiếc xe. Nó đậu lại trên con đường nhỏ xuyên qua nghĩa trang.
Không thể nào. Hagane nhìn chiếc xe đỏ với cảm giác không thể tin được.
Chiếc Peugeot 206.
Cửa xe bật mở, một cô gái mặc áo T-shirt màu lam nhạt và quần jeans bước xuống. Cô đi thẳng về phía Hagane.
Cô dừng lại ở cự ly hơi cách xa anh một chút. Cô nhìn anh với vẻ mặt hơi căng thẳng.
“... Chào anh.”
Mutsuki nói.
“Tại sao... Tại sao em đến đây?”
Hagane hỏi.
“Vì em nghe nói ngày này hằng năm anh đều tới đây.”
“Em nghe ai nói?”
“Em không nói được. Em có nghĩa vụ phải giữ bí mật.” Bằng trực cảm, Hagane đoán ra đó là Mitsuhashi.
Đồng thời, anh cũng nhận ra.
“Không lẽ em cũng là người dẫn Yanagitani tới đây?”
“Anh đoán đúng rồi.”
Mutsuki mỉm cười xấu hổ.
“Nhưng tại sao? Ngay cả bác sĩ Mitsuhashi cũng không biết địa chỉ của cô ấy mà?”
“Em đã tự tìm hiểu. Em tới trường tiểu học của anh, hỏi chuyện bạn cùng lớp của anh.”
“Em giỏi thật. Em tìm hiểu kĩ thật đấy.”
“Vì em là trợ tá thám tử mà. Anh thấy em có năng lực đấy chứ?”
Nụ cười của Mutsuki tắt đi ở đó.
“Em đã nghe chuyện về anh và mẹ anh từ chị gái anh rồi.”
“Em gặp cả chị gái tôi rồi ư?”
“Vâng. Em nghe kể là bác gái đã qua đời, để lại cho anh tâm trạng rất nặng nề.”
“Cảm giác nặng nề ư... Đúng là như thế. Mẹ tôi thân thể yếu ớt, luôn luôn ở trong bệnh viện. Không biết có phải do mệt mỏi vì cuộc sống kéo dài trong bệnh viện không, bà luôn trong tâm trạng khó chịu. Bởi bà như thế nên tôi không muốn đi gặp bà lắm.”
Hagane nhớ lại hình ảnh mẹ nằm trên giường bệnh lơ đãng nhìn ra bên ngoài. Anh có cảm giác, khuôn mặt nhìn nghiêng ấy của mẹ thấm đẫm sự mệt mỏi vì bệnh tật và sự thù ghét số mệnh của mình.
“Đó là lần tôi đi thăm mẹ đầu tiên sau khi tôi bị đuối nước. Mẹ tôi vẫn có vẻ mặt khó chịu như mọi khi. Nhưng mẹ không nhắc gì tới vụ tai nạn cả. Không thể nằm lì ở đó mãi, tôi vờ đi vệ sinh rồi ra khỏi bệnh viện luôn. Lúc định đóng cửa, tôi nghe thấy tiếng mẹ. Mẹ đang nói chuyện với chị gái tôi. Rằng ‘Nếu mẹ chết bây giờ, tất cả đều là do lỗi của nó.’
Bệnh mẹ đột nhiên trở nặng và mẹ tôi mất hai ngày sau đó.”
“Anh nói mẹ anh không tha thứ cho anh, là vì chuyện đó ư?”
“Ừ. Mẹ tôi ra đi trong nỗi hận tôi, vì việc làm tội lỗi của tôi đã rút ngắn sinh mệnh của mẹ.”
“Anh Yukinaga nghĩ mình đã rút ngắn sinh mệnh của mẹ sao? Anh thực sự nghĩ thế?”
“Vấn đề không phải tôi có thực sự nghĩ thế hay không. Vấn đề là mẹ tôi đã qua đời khi nghĩ như thế...”
“Anh sai rồi.”
Mutsuki khẳng định với lời lẽ gay gắt tới mức làm anh ngạc nhiên.
“Vấn đề nằm ở chỗ bản thân anh tự nghĩ rằng mẹ anh không tha thứ cho anh. Vì thế nên anh mới cho rằng bản thân mình là người không được tha thứ, không có quyền hạnh phúc.
Trước đây anh có nói em là người ngoài nên không hiểu được đúng không? Thế còn mẹ anh? Mẹ anh cũng không phải là anh. Anh làm sao hiểu được tâm trạng thực sự của mẹ anh?”
“Nhưng mẹ tôi đã nói với chị gái tôi...”
“Chuyện đó em cũng hỏi chị gái anh rồi. Chị ấy nói đúng là họ đã nói chuyện ấy. Nhưng hồi đó mẹ anh không phải đã nổi giận cả với bố anh và với chị gái anh sao? Mẹ anh hay nói ‘Chẳng ai chịu cứu tôi. Mọi người đều chỉ mong tôi chết đi thôi đúng không?’. Mẹ anh thật đáng thương, nhưng có lẽ lúc đó mẹ anh đã oán hận cả thế giới này. Ít nhất mẹ cũng không hận một mình anh. Vậy mà anh định một mình đón nhận hết nỗi hận của mẹ sao? Việc này, xét theo nghĩa nào đó, thật ngạo mạn đó.”
Mutsuki chỉ trích Hagane với những lời lẽ không khoan nhượng.
“Anh đừng nói như thể bản thân mình cái gì cũng hiểu. Nếu em không thể hiểu được anh, thì anh cũng không thể hiểu được bất kỳ ai khác ngoài mình đâu. Anh không thể hiểu tâm trạng của người đó là như thế nào. Đặc biệt là một người đã mất, thì càng không có cách nào để hiểu nữa. Nhưng với những người còn sống, có thể chúng ta sẽ có cách nào đó. Bằng cách nói chuyện thật nhiều, có thể chúng ta sẽ hiểu nhau. Chính vì thế nên em mới...”
“Mới dẫn Yanagitani đến đây đúng không?”
Mutsuki gật đầu.
“Em cũng đã nói chuyện với mẹ. Từ sau khi anh tới bệnh viện thăm mẹ em, em đã nói chuyện với mẹ hằng ngày. Mẹ em luôn tìm cách lảng tránh, nói rằng những chuyện không vừa ý mẹ sẽ khiến tim mẹ yếu hơn, vất vả hơn, nhưng em đã không để mẹ trốn tránh. Em đã nói chuyện ngọn ngành với mẹ. Cuối cùng em đã khiến mẹ hiểu được mình rồi.”
“Hiểu được gì cơ?”
“Rằng em sẽ làm điều mà em tin. Rằng em có cuộc sống của riêng mình. Thế nên em đã quyết định không tiếp quản Rose Home rồi. Em không bao giờ kết hôn chỉ để tiếp quản và điều hành công ty đâu.
Em muốn làm việc mình muốn làm và phải làm. Thế nên em đã tìm ra chị Yanagitani và dẫn chị ấy tới đây ngày hôm nay.”
Hagane cảm thấy con người Mutsuki thật lấp lánh, phi thường. Giống như mặt trời vậy. Chỉ nhìn thôi đã khiến mắt nhòe lệ.
“Tại sao... Tại sao em làm tới mức này...?”
Hagane hỏi, anh đã rưng rưng muốn khóc.
“Sao em lại để ý đến tôi nhiều như vậy...”
Thay vì trả lời, Mutsuki chạy đến bên Hagane. Cô vòng tay qua cô anh, ghé mặt vào sát mặt anh.
Hagane đón nhận cảm giác về làn môi của cô trong trạng thái ngạc nhiên ngơ ngác.
“Em cũng nên nói chuyện thật ngọn ngành với anh ư? Cho tới khi anh hiểu được rằng em thích anh đến mức nào, anh nhỉ.”
Gương mặt Mutsuki ở ngay trước mắt anh. Mắt cô ươn ướt vì xúc động. Nhưng ánh mắt của cô vô cùng mạnh mẽ. Ánh mắt ấy nhìn thẳng vào mắt Hagane.
Đây là ân huệ của Chúa trời ư? Cô ấy chính là sự tha thứ mà trời đã ban cho anh sao?
Hay là...
Hagane vòng tay qua sau lưng Mutsuki. Ban đầu anh còn dè dặt, nhưng anh dần tăng lực lên, ôm lấy cô thật chặt.
“Em cho phép tôi làm thế này một lúc nhé?”
Nghe Hagane hỏi, Mutsuki chui đầu vào trong lồng ngực anh.
“Cho đến khi nào anh muốn ạ.”
Có tiếng ve đâu đây. Hè đã lại đến rồi.
HẾT.