Chương 9
Lời thông báo của tài xế cắt ngang dòng hồi tưởng của Hagane. Anh bấm chiếc nút ở gần mình, chiếc đèn đỏ gần đó nhấp nháy báo “Sẽ dừng ở điểm đỗ kế tiếp”.
Ngoài Hagane, còn một người nữa bước xuống điểm đỗ. Đó là một bà lão lưng đã còng. Tay bà ôm một bó hoa.
Hagane mang theo bốn bó hoa bó gộp hoa ly trắng, long đởm và cúc họa mi mà anh mua ở cửa hàng gần đó.
Nghĩa trang xây trên đồi rất rộng, trong tầm mắt chỉ có những bia đá nối tiếp nhau. Chỉ cần lơ đãng một chút, lập tức sẽ không biết mình đang ở nơi nào. Hagane dựa vào trí nhớ để leo lên con dốc.
Anh đã tìm thấy ngôi mộ mình cần mà không bị nhầm lẫn lần nào. Trên ngôi mộ thuôn thuôn làm bằng đá mikage * có khắc dòng chữ “Mộ nhà Yanagitani”. Tấm bia đá được dựng lên bên cạnh có khắc tên “Yanagitani Kyotsugu”. Hagane chăm chú nhìn cái tên ấy. Mọi năm, việc đó là khởi đầu cho nghi thức. Hagane không thể quên được ngày tháng được khắc trên đó. Hôm nay chính là ngày ấy.
* Loại đá ở vùng Mikage của thành phố Kobe.
Anh mang nước ở giếng nước gần đó tới cọ rửa ngôi mộ. Sau đó, anh đặt những bông hoa vừa mua xuống, lấy giỏ anh đào trong túi ra đặt trước mộ.
Anh châm lửa vào nến và nhang, chắp hai tay. Anh nhắm mắt lại, thì thầm đọc trong lòng như mọi khi. Cháu xin lỗi, cháu xin lỗi, cháu xin lỗi... Đó là cách tụng kinh của anh.
Cuối cùng, anh bái một bái, rồi định rời đi. Đúng lúc đó, anh nghe thấy tiếng bước chân.
Ngoảnh đầu lại, anh thấy một người phụ nữ đứng đó. Váy liền màu xanh dương, mũ vành rộng. Gương mặt ẩn sau vành mũ nên anh không nhìn rõ. Người phụ nữ đi thẳng tới chỗ Hagane.
“Lâu rồi không gặp cậu, Yukinaga.”
Giọng nói và dáng vẻ đã khác nhiều so với trước đây. Nhưng khoảnh khắc đó, Hagane đã nhận ra ngay đó là ai.
“Cậu... Yanagitani...”
Đồ sát nhân! Hagane nhớ lại dáng vẻ của cô bé vừa khóc vừa trừng trừng nhìn anh và hét lớn như vậy.
“Giờ tôi là Miki Tomomi rồi. Tôi đã kết hôn được năm năm.”
Tomomi đang đứng trước ngôi mộ mà Hagane vừa khấn vái.
“Cậu là người đã mang hoa tới thăm mộ đó ư? Mãi tới bây giờ tôi mới nhận ra.”
Tomomi bỏ mũ ra. Khuôn mặt nhìn nghiêng đó đúng là khuôn mặt của Yanagitani Tomomi, bạn cùng khóa thời tiểu học với anh.
“Có một điều mà tôi không hiểu được. Rằng tại sao ngày đó bố tôi lại chết.”
Vừa nhìn tấm bia đá, Tomomi vừa nói.
“Lúc đó bố tôi buông tay tôi ra để nhảy xuống sông, bố nói ‘Bố sẽ trở lại ngay, con đứng đây đợi nhé.’ Nhưng rồi từ đó, bố không bao giờ trở lại nữa.
Tại sao bố lại nhảy xuống dòng sông chảy xiết đến nhường ấy để cứu một đứa bé mà bố không quen biết? Tại sao đứa bé được cứu còn bố tôi thì lại chết? Tại sao bố bỏ lại một mình tôi... Tôi đã không thể hiểu được những chuyện ấy. Vì thế, tôi đã rất hận bố vì đã ra đi, để lại cho tôi bao nhiêu điều không thể hiểu như thế. Tôi nghĩ mình đã bị bố bỏ rơi. Tôi nghĩ bố thật tệ bạc, vì đã bỏ mặc tôi để hy sinh mạng sống của mình cho một đứa bé khác.
Vì thế mà tôi cũng đã không tha thứ được cho cậu, Yukinaga ạ.”
Tomomi kể đều đều. Giọng nói ấy vang lên khổ sở bên tai anh.
“Nhưng đến tuổi này thì tôi đã hiểu. Nói đúng ra thì, tôi có cảm giác mình đã hiểu. Bố đã không bỏ tôi ở lại. Vả lại bố không nhảy xuống đó để tự vẫn. Bố đã định sẽ cứu đứa trẻ đang bị đuối nước, rồi sau đó sẽ trở lại bên tôi. Đúng vậy, bố đã định sống sót trở về bên cạnh tôi. Bố đã không chọn đứa trẻ kia thay vì chọn tôi. Người quan trọng nhất với bố vẫn là tôi. Chỉ là một tai nạn không may đã mang bố tôi đi xa mà thôi.”
Tomomi quỳ xuống dưới mộ, chắp tay lại. Trong lúc cô lễ bái, Hagane im lặng dõi theo bóng dáng cô.
“Quả anh đào... Cái này, cậu mua đến đấy à?”
“Không... tôi được một người quen qua công việc tặng đấy.”
Hồi mùa xuân, một người phụ nữ tên Miyatake Masumi đã nhờ anh sửa chiếc hộp nhạc dùng đĩa mà ông ngoại chị giữ khi còn sống. Thương tình họ, Hagane đã tự chịu hơn một nửa chi phí để sửa chiếc hộp nhạc đó. Mẹ của chị ta có vẻ rất cảm kích, nên đã gửi cho Hagane rất nhiều quả anh đào, nói rằng bà rất muốn anh ăn thử. Vì nhà bà là nhà nông chuyên trồng và thu hoạch quả anh đào. Trong bức thư gửi kèm có viết “Mẹ tôi nói hằng năm đều muốn gửi cho anh những quả anh đào mà bà rất tự hào này.”
“Bố tôi... ngày đó thích ăn anh đào lắm. Hôm đó tôi và bố đang trên đường đi mua đồ. Vì hôm sau là sinh nhật mẹ tôi, nên tôi và bố định mua quà để tặng mẹ. Vừa đi, tôi và bố vừa bàn luận xem nên mua cái gì. Tôi gợi ý món sô cô la, hoặc hoa tulip, hoặc búp bê, toàn món mà tôi thích. Nhưng bố tôi cứ khăng khăng là nên tặng quả anh đào. Tôi hỏi ‘Vì mẹ thích anh đào ạ?’ thì bố đáp ‘Không, là bởi vì bố thích’ Cuối cùng thì cả tôi và bố đều muốn mua những thứ bản thân mình thích.
Anh mang anh đào tới thế này, chắc bố tôi thích lắm.”
Tomomi đứng lên, nhìn Hagane.
“Cậu đã luôn đau khổ phải không Yukinaga? Chỉ vì những lời tôi nói đó.”
“...”
“Hồi đó thật sự tôi không thể tha thứ cho cậu được. Thế nên tôi mới nói những lời ấy... Nhưng giờ mà còn hận cậu thì tôi sẽ thật sai lầm. Bố tôi mất đâu có phải do lỗi của cậu.”
“... Không, tôi phải chịu trách nhiệm cho việc bố cậu mất...”
“Không đâu. Cậu hoàn toàn không có trách nhiệm ấy.”
Tomomi ngắt ngang lời Hagane.
“Ngược lại, tôi có trách nhiệm trong việc đã làm cậu cảm thấy dằn vặt trong thời gian dài như vậy. Xin lỗi cậu. Xin hãy tha lỗi cho những việc tôi đã làm khi ấy.”
“Cậu đâu cần phải...”
Hagane bối rối vì không biết phải nói gì.
“Tha lỗi ư, chuyện đó...”
“Tôi nói thật lòng nhé. Tôi đã quên cậu rất lâu rồi. Tôi đã quên rằng trên đời có sự tồn tại của cậu. Không phải vì tôi hận cậu. Mà vì tôi ghét bản thân khi đó đã gọi cậu là kẻ sát nhân, tôi muốn quên đi bản thân mình lúc đó, nên đã xóa bỏ cậu khỏi ký ức của mình. Chuyện đó tới lúc này tôi mới hiểu ra.
Tôi có một đứa con. Một cậu con trai 3 tuổi vô cùng nghịch ngợm. Mắt mũi nó giống bố tôi lắm. Hằng ngày, tôi lúc nào cũng cáu gắt, nhưng riêng thằng bé thì tôi yêu thương cưng nựng hết mực. Nó quan trọng hơn bất cứ ai, bất cứ điều gì. Nhưng nếu như nhìn thấy một đứa trẻ không biết là con nhà ai đang đuối nước dưới sông, tôi nghĩ tôi cũng sẽ buông tay con mình ra để đi cứu đứa trẻ ấy. Chắc chắn tôi sẽ làm thế, giống như bố tôi đã làm. Sau khi cứu được, tôi sẽ trở lại bên con. Để có thể được ôm con lần nữa. Tôi muốn trở thành một người như thế đấy.”
Tomomi nói với giọng khẽ khàng. Nhưng bóng dáng ấy của cô đối với Hagane thật lấp lánh, chói lòa.
“Yukinaga này, cậu hãy nói là cậu tha thứ cho tôi đi. Nếu cậu nói, tôi có cảm giác mình cũng sẽ có thể hướng về phía trước để bước tiếp.”
“Chuyện này đâu phải là tha lỗi hay không tha lỗi...”
“Cậu chỉ cần nói một câu tha lỗi là được.”
“... Tôi hiểu rồi. Tôi tha thứ cho cậu.”
Khoảnh khắc nói ra miệng câu ấy, Hagane cảm thấy có gì đó trong lòng mình đã thay đổi. Anh không biết đó là thứ gì. Chỉ biết rằng nó đã thay đổi mà thôi.
“Cảm ơn cậu.”
Tomomi mỉm cười. Rồi cô đưa mắt nhìn bó hoa khác được đặt bên cạnh mộ.
“Cậu sẽ đi thăm mộ mẹ nữa đúng không?”
“Ừ…”
“May quá. Không cần chờ tôi động viên thì cậu đã tự mình quyết định đi rồi.”
“Nghĩa là sao?”
“Vì mọi năm cậu đều không đi thăm mộ mẹ đúng không? Không đi thăm là không nên đâu.”
“Tại sao...?”
“Thôi đừng hỏi nữa, cậu mau đi đi.”
Tomomi vỗ vỗ vai Hagane.