CHƯƠNG 5
CHƯƠNG 5
iển Nha Trang ngày lặn gió. Sóng vỗ về nhè nhẹ mượt mà như bàn tay người đàn bà.
Hai gã đàn ông lười biếng nằm ườn trên ghế dưới chiếc dù che, ngắm biển và người qua lại, tán dóc.
Cường là một kiến trúc sư chứ không phải là nhà nghiên cứu về giới tính, tuy vậy anh vẫn dành một thời gian nhất định nghiên cứu những vấn đề về giới tính lẫn chuyện đồng tính chỉ vì có một số bạn bè, người quen là như vậy nên quan tân đến nó. Từ đó mà anh có nhiều hiểu biết nhất định từ lý thuyết đến thực tế vấn đề tình dục, giới tính và chuyện đồng tính ở Việt Nam, đây đang được coi là vấn đề nhạy cảm ở một đất nước phương Đông như Việt Nam khi mà chủ nghĩa Nho giáo vẫn đang còn đè nặng trong tâm trí nhiều người. Nó cũng là những quan điểm, là nhận thức có tính lịch sử nhiều ngàn năm để lại.
Qua tìm hiểu từ Bằng, những bạn bè của Bằng lẫn Trung, Cường thấy nhiều cảnh đời người đồng tính mà đa phần là khổ đau, dằn vặt đến nao lòng. Quả không ai và chưa ai thấy sung sướng chuyện mình là người đồng tính cả. Không riêng gì Việt Nam mà bất kỳ môi trường sống nào trên thế giới cũng vậy thôi. Vẫn biết định hướng tình dục vốn có tính lịch sử, là yếu tố bẩm sinh và hiện khoa học còn đang nghiên cứu lẫn tranh cãi nhau, nhưng cũng một phần hình thành do môi trường xã hội tác động và không hẳn cứ phải là học tập mà có.
Trong một chừng mực nào đó của những nền văn hóa xã hội khác nhau thì với những hành vi đồng tính từ tình dục đến tình cảm được tha thứ, thậm chí chấp nhận nhưng có khi không công khai, tuy nhiên bên cạnh đó không thiếu gì những quan niệm cấm đoán xen lẫn định kiến của tập tục và giáo điều tôn giáo dẫn đến chuyện đồng tính bị đặt ra ngoài vòng pháp luật với sự tẩy chay đẩy đuổi kỳ thị của cả một cộng đồng rộng lớn. Mức biểu hiện cao hơn chính là việc xử lý người đồng tính và hành vi đồng tính của họ bằng luật pháp nhưng dưới sự che đậy khéo léo ngụy danh nào đó. Tại Việt Nam hiện nay hiện tượng đồng tính bắt đầu được công khai và gây nên sự chú ý lẫn tranh luận trong dư luận cộng đồng về sự nhìn nhận và đối xử cũng như chấp nhận những hiện tượng này ở mức độ như thế nào là hợp lý. Xem ra những tranh luận này còn kéo dài, tuy nhiên dư luận xã hội càng về sau này bắt đầu cảm thông và cởi mở hơn đối với hiện tượng này.
Duỡi chân ngập dưới sóng dập dờn tràn tới, Bằng cười gật gù đồng ý với ý kiến đó của Cường, anh nói:
-Quả thật so với mươi năm trước thì bây giờ tình hình đồng tính của Việt Nam dễ hơn rất nhiều, người ta không còn ngạc nhiên trước một cá nhân A, B nào đó đồng tính nữa, dù chưa hẳn chấp nhận toàn bộ nhưng quả là chấp nhận một phần thì có.
Liếc nhìn Thương và Gia Khánh đang khoác vai nhau đi trên bãi biển, Cường mỉm cười hạnh phúc, Bằng nói tiếp.
-Thế nhưng vẫn có ý kiến dư thừa cho rằng dạo này người đồng tính có vẻ nhiều hơn trước kia và có hiện tượng bắt chước lẫn đua đòi, cần phải có biện pháp chấn chỉnh và chữa trị.
-Đua đòi, bắt chước, điều đó có thật, tuy nhien nói nhiều thì đó là nhận xét hồ đồ, không khoa học, bởi đồng tính xưa nay không nhiều mà cũng không ít, nó chỉ là phần trăm số lẻ trong cộng đồng người nói chung.
Cường cho Bằng biết, qua nghiên cứu anh rất chú ý đến những tài liệu của các nhà tâm lý như A.C.Kinsey, phân tâm học của S.Freud, kể cả thuyết “theo gương” của Hooker, Minton và Mc Donald. Anh không hẳn đồng ý với một số quan điểm của họ… vì trong một số những nhà nghiên cứu này nghiêng về quan điểm rằng đồng tính là có sự bắt chước nào đó về hành vi tình dục, nhất là thuyết theo gương của nha nghiên cứu Hooker.
Hiện nay nhận xét và đánh giá về hiện tượng đồng tính lẫn tình dục của con người nói chung thì hầu như các nhà tâm lý dựa rất nhiều vào những nghiên cứu của A.C.Kinsey. Lý thuyết của ông là một trong những môn học mà sinh viên chuyên về tâm lý phải học thuộc lòng.
-Kể cũng lạ - Cường tâm sự - Là một giáo sư động vật học nhưng Kinsey là người đầu tiên nghiên cứu tình dục dưới góc độ xã hội học. Cuốn “Ứng xử tình dục đàn ông” của Kinsey in năm 1948 với 200.000 cuốn mà bán hiết vèo trong vòng hai tháng. Cuốn sách này đã là một trái bom tấn làm nổ tung và thay đổi rất nhiều quan niệm sống lẫn định kiến trong lòng xã hội nước Mỹ, gây nên một cơn lốc tranh luận rộng rãi của người Mỹ và giới tăng lữ nhà thờ lẫn các chính khách bảo thủ gào lên phản đối thậm chí còn đòi có hình thức xử lý vị giáo sư với về những quan điểm tình dục của ông ta. Họ cho rằng Kinsey đã phá vỡ những nền tảng và luân lý của nước Mỹ, có nguy cơ làm sụp đổ xã hội Mỹ. Cũng thông qua những nghiên cứu của mình, Kinsey đã chứng minh được tính giả tạo trong những lý tưởng đạo đức Mỹ và với những số liệu cụ thể về đời sống tình dục qua nghiên cứu nghiêm túc có lý giải khoa học và ông tỏ rõ sự nghi ngờ của mình về giá trị đích thực của nền luân lý xã hội Mỹ bao lâu nay. Ngay Kinsey cũng do dự rất nhiều trước khi công bố những kết quả nghiên cứu của mình, bản thân cũng bị nhiều sức ép.
Bằng cười khi thấy vẻ mặt say mê của người bạn thân lúc nói về A.C.Kinsey, tự hỏi không hiểu sao Cường lại có vẻ thích thú nghiên cứu về lĩnh vực này mặc dù anh chẳng có một quan hệ nào với nó cả, anh là một người “ngoại đạo” hoàn toàn, kể cũng lạ.
Thốt nhiên Bằng chợt hỏi như vô tình.
-Đã bao giờ Cường dùng Phương pháp bậc thang của ông Kinsey này để kiểm tra chính bản thân mình chưa?
Cường thoáng đờ người ra trong giây lát, đầu tiên là anh nghĩ Bằng chọc mình như mọi khi nhưng rồi anh lại thoáng rùng mình, liệu người bạn thân đồng tính này đã có ý gì khác về anh chăng?
-Rồi…
-Kết quả thế nào?
… …... …
Những tiếng thì thầm nào đó cứ vang vọng mãi.
Vài tia nắng yếu ớt chiếu trên mặt Cường tỉnh giấc. Mơ màng, anh quay mặt lại và đặt một nụ hôn dài âu yếm lên môi Thương, nàng chỉ ậm ự dụi đầu vào ngực anh ngủ tiếp. Vuốt ve tấm thân trần của nàng, những ngón tay chạy trên tấm thân vốn mềm mại như nhung… nhưng, không phải, đây là những gân cơ cứng cáp và thốt nhiên một tia chớp lướt qua đầu, Cường giật nảy người mở choàng mắt, giá có động đất cũng không làm anh chết khiếp sợ hãi đến như vậy. Người gần như đông cứng, Cường đờ người ra khi phát hiện người mà lúc nãy anh mắt nhắm mắt mở đặt nụ hôn dài ngọt ngào vì tưởng là Thương thì không phải, đó là một gã đàn ông và là Rich Phạm. Vẫn đang chúi đầu vào gối ngủ, Rich Phạm nở nụ cười trẻ thơ đầy hạnh phúc mãn nguyện. Co người lại kinh ngạc, nhìn xuống dưới, lúng túng Cường vội vàng quờ tay mò mẫm tìm chiếc quần lót của mình nằm đâu đó, vội vã mặc vào rồi nhảy ra khỏi giường nổi giận quát.
-Chuyện gì vậy?
Rich Phạm thức giấc vì tiếng la của anh và cũng lồm cồm ngồi dậy. Nhìn gã đàn ông trần truồng bên cạnh, thốt nhiên Cường tức điên lên được và túm lấy anh ta, dựng dậy, gầm lên.
-Đã xảy ra chuyện gì?
Rich Phạm chỉ mở to mắt nhìn anh. Trong cơn giận dữ không làm chủ bản thân, Cường vung quả đấm, ực… Rich Phạm co người đau đớn ngồi xụp xuống, chàng trai chỉ ôm mặt cúi gằm xuống tránh những quả đấm vào mặt và ngồi chịu trận.
Cường vọt vào nhà tắm, tắm rất lâu, vừa kỳ cọ người vừa xúc miệng hối hả, anh như đang muốn tẩy rửa sạch sẽ bản thân những gì mình đã làm tối qua. Tiếc rằng tất cả chỉ như gợi lại rõ ràng hơn mà thôi, anh nghẹn ngào ngồi thụp xuống nền nhà vệ sinh, ôm đầu lắc lư.
Chưa bao giờ Cường tự đối chiếu chính bản thân mình? Bao nhiêu năm nay anh sống yên ổn làm việc và yêu đương như bao nhiêu gã đàn ông khác, gạt qua một bên những khắc khoải nào đó có thoảng qua. Sống trong một môi trường có khá nhiều bạn bè là người đồng tính, thậm chí trong đó có cả những người ngưỡng mộ và yêu thương mình, nhưng Cường chẳng hề dao động, luôn tỏ ra hiểu biết, cảm thông cho họ. Với Bằng là một trường hợp rõ rệt nhất, là bạn thân và thừa biết Bằng rất yêu quý mình với tình cảm đồng tính đặc biệt, nhưng họ tôn trọng nhau mà giữ gìn tình bạn ấy thật trong sáng trong bao nhiêu năm, không để cho nó bị vẩn đục vì bất cứ một yếu tố tình dục nào. Cường đón nhận sự thương yêu chăm sóc của Bằng như một sự tự nhiên vốn có, trước kia và bây giờ cũng vậy, anh luôn tự hiểu ranh giới đến đâu là đủ để không vượt qua, anh rất tự tin bản lĩnh đàn ông của mình không bị sa ngã vào những điều phi tự nhiên như vậy.
Với sự việc phũ phàng vừa xảy ra, Cường bàng hoàng tự hỏi, liệu có phải rằng những sự cảm thông mà lâu nay anh vẫn giành cho những người đồng tính như Bằng, Trung… không hẳn đơn giản chỉ là sự cảm thông mang tính nhân bản mà anh thường tự hào rằng chỉ mình mới có. Thật ra, ẩn chứa sâu trong ấy, dường như còn là sự chia sẻ nào đó hoàn toàn của trái tim những người trong cùng hoàn cảnh? Một sự cảm thông tinh tế, nhạy cảm mong manh của những tâm hồn yếu đuối cô đơn hiểu biết, cảm thông chia sẻ. Bao lâu nay anh làm được điều đó vì dường như chính trong anh cũng có những điều mà tưởng là bình thường, té ra không phải vậy. Cường lẩm bẩm và lắc lư đầu như kẻ tâm thần, ao ước tất cả những điều vừa xảy ra tối qua chỉ là một giấc mơ thì hay biết mấy. Nhưng, anh tự hiểu rằng mình đang tự lừa dối chính mình mà thôi. Tất cả những hành động tối qua giữa anh và Rich Phạm hiện lên rõ mồn một, là một sự thật mà anh không thể nào chối cãi hay che giấu được nữa.
Cường mất thăng bằng, chới với trước sự thật này, anh thấy mình như rơi vào vực sâu. Tại sao lại vậy nhỉ, anh đau đớn khôn tả tự hỏi mình mà không thể tìm được ra câu trả lời thỏa đáng. Bốn mươi tuổi đầu, đi hết hai phần ba cuộc đời… có lẽ mọi chuyện trên đời này chẳng có điều gì để cho anh phải bận tâm nữa trừ điều cay đắng này.
-Cho em xin lỗi anh.
Bàn tay Rich Phạm nhè nhẹ đặt lên vai anh. Cường ngẩng đầu lên đăm đăm nhìn chàng trai. Gương mặt thật thân quen với hơi thở nồng nàn ấm áp như còn mới thoảng qua đây, nhưng tại sao lại như vậy chứ, tại sao lại là anh với Rich Phạm, một gã đàn ông mà anh thật lòng quý mến, thật lòng mong muốn sẽ là con rể của mình. Phải chăng đây là trò điên khùng trớ trêu của tạo hóa?
Ngồi xuống bên anh, mắt Pich Phạm nhòe lệ.
Rich từng không bao giờ tin rằng mình là một người đồng tính, tuy thế, những ám ảnh khôn nguôi từ nhỏ đã theo đuổi nhiều năm tháng, có lẽ từ khi còn là một cậu học sinh cấp ba cho đến khi qua Mỹ. Lớn lên Rich đã đấu tranh với điều ấy, hiểu rằng đấy không phải là chuyện sung sướng nên đã điều chỉnh bằng các mối quan hệ với phụ nữ. Nhiều cuộc tình đến rồi đi, nhiều đàn bà qua tay, nhưng tất cả cứ là mông lung không đâu đến đâu cả. Rich được nhiều phụ nữ yêu và có nhiều mối tình, nhưng chỉ một thời gian sau là tan vỡ ngay. Nhiều người đàn bà nói thẳng, họ không hiểu Rich là người như thế nào và Rich cũng không hiểu bản thân mình, thế nên cứ cô đơn. Thú thật Rich cũng được nhiều người đồng tính theo đuổi bởi vẻ bề ngoài của Rich hấp dẫn họ. Thậm chí nhiều người yêu si mê ra mặt. Trái tim của Rich đến nay cứ trơ ra, đàn bà cũng không, đàn ông cũng vậy, đôi lúc Rich hốt hoảng tự hỏi mình là ai, tại sao lại vậy và không lý giải nổi. Rồi những ánh mắt khó hiểu, dò hỏi của bạn bè lẫn đồng nghiệp nhìn Rich. Người Mỹ không quá kỳ thị chuyện đồng tính, họ sống thoải mái, cởi mở và thích mọi sự rõ ràng, “bạn là ai để tôi đối xử với bạn như vậy”, mà Rich không có câu trả lời cụ thể. Sang tuổi ba mươi, Rich quyết định xin về Việt Nam làm việc như là giải pháp trốn chạy bản thân, bạn bè và hy vọng sẽ tìm thấy một người phụ nữ nào đó đủ sức lay động trái tim mình để đi đến hôn nhân. Rất nhiều bạn bè của Rich đã về Việt Nam và sau đó đều yên bề gia thất. Tiếc thay tất cả vẫn không thay đổi gì cho đến một ngày khi bất ngờ gặp Cường qua sự giới thiệu của Thương. Thật lạ, người đàn ông tuổi bốn mươi có mái tóc dợn sóng, đôi mắt buồn biết cười ấy, không hiểu sao ngay từ ngày đầu tiên gặp đã làm cho Rich có những cảm giác chơi vơi. Điều gì đó rất khó hiểu, khó giải thích mà mặc dù là một người có học, từng trải nhưng Rich cũng không lý giải nổi, không lẽ đấy là một thứ tình yêu sét đánh đã làm cho trái tim Rich đập lạc nhịp, nhưng tại sao lại là Cường, là một người đàn ông? Đã nhiều đêm Rich trăn trở suy nghĩ mãi, vốn vẫn biết bản thân mình có điều không ổn, bất thường nhưng chưa bao giờ Rich hy vọng và nghĩ rằng một ngày nào đó mình sẽ yêu đàn ông và càng không là Cường. Thành thật mà nói, Cường không hẳn đẹp trai hấp dẫn hơn những người đàn ông mà Rich từng quen biết, gặp gỡ, nhưng trái tim vốn có lý lẽ riêng của nó. Thế rồi công việc của Rich lại càng gắn với công ty của Thương và từ mối quan hệ công việc dẫn đến quan hệ cá nhân bạn bè, nhất là sau này khi Thương và Cường muốn làm mai Gia Khánh cho Rich. Gia Khánh là một cô gái đẹp, tài hoa và có bản lĩnh, tiếc rằng không phải cô ấy mà oái oăm thay lại chính là cha ruột của cô ấy làm tái tim Rich thổn thức. Đôi lúc Rich tự hỏi Thượng đế rằng, ông ấy muốn gì mà lại đưa mình vào hoàn cảnh oái oăm như vậy. Rồi Rich ngày càng lúng túng đến kinh hoảng khi phát hiện ra hình ảnh Cường đã in sâu trong trái tim mình, đấu tranh xa lánh nhưng không thể và đành chịu thua.
Tất cả những diễn biến ấy chắc chắn Cường không biết và nực cười vẫn hy vọng vào chuyện tình cảm tốt đẹp giữa con gái anh với Rich, đúng là trò đùa trớ trêu của tạo hóa. Người anh mong muốn sẽ là con rể của mình lại yêu thương chính mình, Rich không tin vào số phận nhưng sau này buộc phải tự hỏi tại sao lại như vậy. Thời gian gần đây tình cảm dành cho Cường ngày càng lớn, gào thét như sóng biển trong lòng Rich, nhất là khi biết anh ấy sắp lập gia đình và hiểu rằng nếu không bày tỏ với anh biết thì sẽ không bao giờ có dịp, mà câm nín, thì đau khổ quá… Chưa kể không hiểu sao với những linh cảm mơ hồ, trái tim Rich mách bảo rằng, dường như anh cũng có điều gì đó có thể chia sẻ với mình. Nhất định có một con người khác tên Cường trong một người đàn ông cũng tên Cường mà Rich vẫn gặp gỡ, quan hệ hàng ngày. Con người ấy nồng nàn và đáng yêu vô cùng, sẽ làm cho trái tim Rich òa khóc vì hạnh phúc khi được gần bên anh, mong suốt đời được bên anh. Thật ra chuyện uống rượu vừa qua là do Rich cố ý sắp đặt, cũng mấy lần rồi nhưng lần nào anh cũng bận chưa kể có lần Thương ở nhà hoặc có bạn bè cùng đi nên không tiện. Cho đến lần này, kể ra cũng là cám ơn Thượng đế, Rich không mong gì ở Cường và cũng không muốn phá hoại hạnh phúc gia đình anh, chỉ mong anh hãy hiểu Rich thôi.
Nghe chàng trai tâm sự, Cường thầm kêu khổ, quả thật tất cả chuyện này anh không hề hay biết gì cả. Té ra bao lâu nay chàng trai này thân quen với anh ở khía cạnh khác và những gì cậu ta nói về anh quả cũng có điều đúng. Cường thở dài buồn rầu, đăm đăm nhìn chàng trai. Tại sao vậy hả Rich, tại sao chuyện này lại xảy ra giữa hai chúng ta. Tại sao không là giấc ngủ yên mãi mãi, đánh thức nó dậy để làm cho thêm đau khổ về sau. Tại sao em không chịu hiểu rằng, đây không phải là điều vui sướng gì và từ nay anh biết làm sao đây. Em có biết trái tim anh buốt nhói đến chừng nào không.
Thấy gã đàn ông đang nhìn mình ánh mắt ngấn nước, Cường thoáng mỉm cười nhè nhẹ, thế nhưng khi Rich dợm ôm choàng lấy anh thì Cường hốt hoảng đứng bật dậy bước thụt lùi, xua tay.
-Không được em ạ, không thể được.
-Tại sao?
-Tại sao ư? Tại vì chúng ta là những người đàn ông và phải có trách nhiệm với gia đình mình, bản thân mình.
-Em không tin – Rich Phạm kêu lên lạc giọng – Anh đang tự chạy trốn mình.
Chạy trốn mình, Cường ngẩn ngây ra. Bổn phận trách nhiệm làm chồng, làm cha đang siết chặt lấy trái tim anh, giày vò nó. Bổn phận trách nhiệm với xã hội, với bản thân và tất cả, anh đau khổ.
-Anh không biết… nhưng anh không thể…
-Anh đang tự làm khổ mình.
-Đúng thế - Cường buồn bã cúi đầu thú nhận – Anh hiểu điều anh đang làm là ngu xuẩn, nhưng anh lại không thể bước qua những chuẩn mực giá trị đạo đức mà anh được răn dạy bao nhiêu năm nay đó là bổn phận và trách nhiệm của một con người, của một thằng đàn ông… em à.
Rich Phạm đăm đăm nhìn người đàn ông yêu thương của mình và cảm nhận được những đau khổ lớn lao đang giày vò trong trái tim Cường. Lúc này khôn ngoan nhất là hãy để cho Cường được bình tĩnh trở lại và khi ấy anh sẽ tìm ra lối thoát.
Mặc cho Cường dùng dằng muốn rụt tay lại nhưng Rich Phạm vẫn nắm chặt lấy bàn tay anh, đưa lên môi mình, thì thầm.
-Có lẽ mọi điều nói lúc này là thừa, em tin rằng một ngày…
-Anh xin em… hãy quên tất cả đi, coi như chưa có chuyện gì xảy ra cả.
Nhìn người đàn ông so vai như xệ hẳn xuống bởi những sức nặng vô hình đè lên, cúi đầu đi như chạy trốn ra khỏi nhà mình, Rich Phạm thương anh vô cùng. Chao ơi, tại sao trong cuộc đời này con người ta cứ phải choàng lên vai mình quá nhiều những bổn phận và trách nhiệm mà đôi lúc chỉ là sự mù quáng để tự nguyện tuân theo nó làm gì. Tại sao con người ta không có quyền tự lựa chọn cho mình một cách sống, một thái độ sống như ý muốn miễn nó chẳng làm ảnh hưởng đến ai? Không là luật pháp, không là tôn ti trật tự, không là chuẩn mực đạo đức, chỉ để ta sống cho ta với chính ta thôi? Tại sao?
Ừ, nói thì bao giờ cũng dễ nhưng để thực hiện được lại là cả một vấn đề, thế mới là cuộc đời.
Chị hai ơi… em qua rồi nè.
Nó gọi lớn khi ló đầu vào nhà anh và một mùi thơm phức phả đến làm nó phải khịt kịt mũi. Hôm qua anh hứa hôm nay sẽ đãi nó món cơm hến. “Món ni là đặc trưng của Huế anh đó, bình dân lắm. Đến Huế mà chưa ăn cơm hến là như chưa đến Huế”. Anh khoe.
Từ trong bếp, anh mặc bộ đồ lụa màu vàng ươm may theo kiểu Huế với cổ áo cánh sen, có thêu hoa trên ngưc, đang nhẹ nhàng bước ra, hai tay đong đưa cái mâm, nhìn nó cười thật tươi. Hôm nay anh đẹp quá.
-Nì, út ưng ăn chi hè. Cơm hến hỉ?
Nó nhe răng cười, giả giọng của anh.
-Nhìn răng chi mà ngon dễ sợ.
Anh khoái quá, hôn gió cái chụt, đặt mâm xuống bàn. Nó tót đến bên anh hau háu nhìn hai bàn tay anh đang thoăn thoắt dọn mâm cơm hến ra bàn, phân bua.
-Trong ni không được như ngoài anh, thôi có mần răng ăn vậy, hỉ?
Ý anh đang muốn nói cho nó hiểu rằng, đây chỉ là một bữa cơm hến “nấu quá” chứ không là gánh cơm hến truyền thống xứ Huế của anh. Nói là thế nhưng anh cũng bày ra bàn đủ thứ gia vị, từ ruốc, muối mè, ớt, bột ngọt, tóp mỡ, đĩa hến xào, hến luộc, hến trộn… làm thằng bé hoa cả mắt. Nó chóp chép miệng, thèm quá.
-Ăn đi út, cơm hến ăn phải xốc vác vô mới ngon, để lâu cơm nở, rau xìu, hến nguội, mất ngon.
Khỏi chờ anh nhắc lần thứ hai, nó đã làm ngay mấy thìa rồi. Anh ngồi bên cạnh, nhìn thằng bé ăn nhồm nhoàm, cười mãn nguyện. Nhìn nó ăn là anh thấy đủ no rồi.
Sau lần tiết lộ bí mật với nó thì từ đó mỗi khi chỉ có hai anh em với nhau, anh thoải mái mặc đồ phụ nữ tung tăng tự nhiên đi lại trong nhà mà không còn e dè gì nữa. Thậm chí sau này, anh thích ra mặt nếu nó kêu anh bằng chị. Thời gian đầu thằng bé khá miễn cưỡng với thú vui quái lạ mặc đồ lẫn trang điểm như phụ nữ của anh, kế đến là kiểu kêu chị chị em em như mấy thằng bóng đầu đường mà mỗi lần nhắc đến, ba và mấy anh nó khạc nhổ liên tục. Thậm chí có lần nhân bữa cơm anh hai kể, nhậu xỉn về đứng đái, có thằng bóng tới năn nỉ xin cho thổi kèn, làm ba và mấy anh cười rũ còn má thì la anh hai một trận tơi bời. Nói bậy bạ, làm hư mấy đứa em mày. Nhưng rồi vì quý anh, chiều anh nên nó cũng chấp nhận thói quen kỳ cục ấy của anh và giữ bí mật này không hề hé răng cho bất kỳ ai biết, kể cả ba má. Nó dư sức hiểu rằng nếu ba má hay mấy anh chị biết thì chắc chắn nó sẽ không được qua nhà anh chơi nữa, chưa kể anh khó mà sống nổi trong khu tập thể Thương phế binh này.
Dần dần nó cũng quen với thói quen sở thích kỳ lạ của anh và đôi lúc còn đùa vui giỡn trò với anh thật vui vẻ.
-Út thấy hôm nay chị đẹp không?
-Đ e e ẹ p… … … …
Nó kéo dài câu trả lời và cười khanh khách, biết nó chọc mình “chị’ làm bộ giận, ngúng nguẩy hất mặt nhìn thật tức cười. Thấy vậy nó bèn bỏ chén cơm xuống, bò tới, ôm cổ “chị”, thì thầm:
-Chị đẹp lắm…
-Thiệt không…
-Thiệt mà…
-Út hôn chị đi.
-Ừa…
Trong mắt “chị”, nó là thằng trẻ con gà tồ của tuổi lên mười. Thế nhưng sợi dây tình cảm mật thiết vô hình giữa “chị” và nó ngày càng được thắt chặt. Hôm nào mà nó không qua chơi thì “chị” thất bứt rứt với những cảm giác nhớ nhung khôn tả còn nó hôm nào mà không gặp “chị” là như người mất hồn. Dạo này ba má gần như giao khoán nó cho anh, thậm chí má nó còn gửi anh chút tiền nhờ chăm sóc nó thêm. Chị ba nó sắp lấy chồng, chị kế cũng lăm le, mấy ông anh lớn đều có người yêu cả, ba thì sức khỏe xuống nhanh nên không còn dám nhậu nhiều như trước và cũng bắt đầu biết kiếm việc làm lại, má vẫn tất bật như xưa. Nhà này ai cũng có việc của người nấy, trừ nó còn nhỏ đang cắp sách đến trường thôi.
Có lần tình cờ nó bắt gặp “chị” đang hổn hển trong nhà tắm, thằng bé ngơ ngác đứng đực ra. “Chị” nhìn nó cười ngượng nghịu, giải thích sơ, ai cũng vậy, lớn rồi út cũng sẽ thế thôi.
-Thiệt không?
-Thôi… - “Chị” xua tay – Út còn nhỏ, lo học hành đi, hỏi ma cái chuyện của người lớn làm gì. Mai mốt rồi sẽ biết thôi.
-Em muốn biết bây giờ kia.
Nó nhõng nhẽo, “chị” lắc đầu cương quyết không trả lời.
Tối nằm bên “chị”, vòng tay ôm “chị’, thằng bé thủ thỉ.
-Nếu mai mốt lớn lấy vợ, em sẽ lấy một người như chị.
Nghe thế “chị” cười hi hi.
-Thiệt không?
-Thiệt mà… thế chị... ơ mà làm sao chị lấy chồng được? Thôi chờ em nhe.
Bẹo má thằng bé, “chị” cười.
-“Chị” không lấy chồng mà cũng chẳng lấy vợ.
-Thế… - Thằng bé tò mò – Em hỏi “chị” đừng giận. “Chị” là pêđê hả?
-Không!
Thằng bé tròn mắt nhìn “chị” thầm nghĩ, pêđê quá rồi mà còn giấu, chán “chị” thiệt. Nhìn thằng bé, thừa biết nó nghĩ gì, “chị” mỉm cười. Ừ mà cũng khó lý giải thật, biết nói sao bây giờ. Từ ngày phát hiện trong bản thân mình thích trang điểm phấn son và mặc quần áo lẫn sống như phụ nữ thì “chị” cũng chắc mẩn mình là người đồng tính rồi, chẳng nghi ngờ gì nữa. Sau khi rời Huế vào thành phố làm việc, tự do hoàn toàn và không còn sự ràng buộc cấm kỵ nào nữa thì “chị” cũng đã nghĩ đến việc kiếm một người đàn ông cho mình. Và không phải là chị không gặp, thế nhưng thật kỳ lạ, khó giải thích nhưng có một sự thật là chị không hề thích đàn ông, từ đàn ông bình thường cho đến đàn ông đồng tính, “chị” đều không thích hay nói cách khác là chỉ quan hệ trên tinh thần bạn bè hoặc đồng nghiệp, kể cả đàn bà cũng vậy. Không hề có tình cảm hay tình dục, điều này làm cho “chị” bối rối. Xưa nay chị vẫn đoan chắc mình là người đồng tính, thôi thì yêu đương dăm ba gã đồng tính nào đó hoặc thương thầm nhớ trộm một vài đàn ông bình thường cũng được, đồng tính vốn là vậy mà, chị tự nhủ. Rồi chị cũng tìm kiếm và cũng gặp, nhưng thật kỳ lạ trái tim của chị cứ trơ ra không cảm xúc, vậy là sao? Chị bối rối quá. Cuối cùng có một lần, chị quyết định cùng một gã đồng tính bán dâm thuê khách sạn, thử xem sao, thế nhưng khi nhìn gã bán dâm trần truồng uốn éo để gợi hứng làm tình thì chị khiếp quá, đạp tung nó xuống giường và chuồn thẳng. Sau lần đó chị từ hẳn chuyện tìm kiếm và tự nhủ, có lẽ mình là người lãnh cảm. Thế nên thú vui của chị bây giờ là được mặc quần áo của phụ nữ, trang điểm như phụ nữ và sống trong thân xác phụ nữ nhưng lại không cần đàn ông, từ đồng tính đến dị tính, đàn bà thì càng không. Cuộc đời như vậy kể ra cô đơn thật, cho đến ngày chị gặp thằng bé này, nó là niềm vui, nguồn ai ủi lớn lao đối với chị, thậm chí chị từng nghĩ nếu một ngày nào đó mình có chết đi thì bao nhiêu tài sản dành dụm bấy lâu nay sẽ cho cậu bé này hết.
Quay mặt lại, chị thủ thỉ cùng thằng bé.
-Út nói vậy chị vui lắm, nhưng mà đừng có lấy vợ những người như chị, khổ lắm.
-Em yêu chị mà.
Chị cười khanh khách nước mắt nhòe mi, may tối nên thằng bé không thấy.
-Út cần có một người đàn bà của út, nhưng là đàn bà chứ không phải là người như chị.
Ôm ghì lấy chị hít hà, dụi đầu vào ngực chị, nó thỏ thẻ.
-Người như chị thì có sao đâu. Em thích chị.
Chị ứa nước mắt và vuốt ve má nó, thì thầm.
-Thôi ngủ đi cưng.
-Chị ru em ngủ đi - Giọng nó nhừa nhựa.
-Ừ… - Bằng giọng trầm buồn, chị cất giọng hò mái nhị
Núi Ngự Bình mơ màng trăng gió
Niềm tâm sự ai thấu rõ cho mình
Đoái nhìn sông Hương nước chảy thanh thanh
Sông bao nhiêu nước dạ em si tình bấy nhiêu.
Thằng bé bỗng tỉnh ngủ mà thao thức câu hỏi, chị đã bao giờ yêu chưa và ai là người chị si tình?
Núi Ngụ Bình trước tròn sau méo
Sông An Cựu nắng đục mưa trong
Mặc ai một dạ hai lòng
Em ôm duyên thủ tiết loan phòng đợi anh.
Nhất định lớn lên em sẽ lấy chị làm vợ, bất kể chị là ai và như thế nào, có già đi bao nhiêu thì em vẫn lấy. Hãy chờ em, nó mơ màng thiếp đi với lời thì thầm ấy, không rõ chị có nghe không hay giả vờ không nghe.
Sầm…
-Trời ơi… chuyện gì vầy nè.
Cánh của bật mở, má ào vào và chết sững trước cửa đến mấy giây rồi mới gào toáng lên như cháy nhà. Mà làm sao không chết sững cho được khi trước mắt má là chị đang dắt nó trần truồng nhong nhong từ trong nhà tắm ra. Lâu nay thỉnh thoảng nó vẫn tắm bên này và được chị tắm gội như vậy, đó là điều bình thường.
-Cô… cô là ai dzậy?
Má ngẩn người nhìn gã đàn ông hỏi vậy vì không nhận ra là ai, rồi nhanh chóng nhận ra đó chính là người đàn ông hàng xóm mà bấy lâu nay mình vẫn gửi gắm trông giùm thằng con trai nên mới tá hỏa gào lên. Nhận ra má, nó hoảng hồn chạy tọt vào buồng mặc vội quần áo. Còn gã đàn ông thì đứng đực ra lúng túng không biết nói gì. Khi thấy con trai út lấp ló ở cửa buồng nhà anh ta, má nhào tới nắm chặt tay con, lôi nó ra và xù lông như một gà mái mẹ nằm ổ. Tất nhiên má chẳng hiểu đã xảy ra chuyện gì và là chuyện gì, thế nhưng trong tim má là sự sục sôi như núi lửa sắp phun trào đầy giận dữ vì nghĩ thằng bóng lại cái này đã làm gì con trai út cưng của mình. Chao ơi, đứa con vàng bạc bé bỏng, không biết có bị gì không? Má quắc mắt nhìn người đàn ông, gầm gừ.
-Mày đã làm gì con trai tao?
Ngôn ngữ hàng cá ở chợ của má được phát huy tức thời. Mặt tái nhợt, anh ta ấp úng.
-Xin chị hai đừng hiểu lầm… tôi… tôi… không có…
Má gào lớn hơn trong khi nó giật giật tay má, ấp úng nói.
-Má à, không có gì đâu.
-Mày dụ dỗ làm hư con trai tao phải không – Má dậm chân bành bạch, nhìn anh ta, rít lên the thé – Bà con ơi qua đây mà coi cái thằng bóng pêđê này nó dụ dỗ con tôi nè…
Chết sững vài giây, gã đàn ông ngồi sụp xuống nhà ôm mặt run rẩy. Anh yêu thương quý mến thằng bé thật lòng, càng ngày anh càng nhận ra điều đó, nhưng không hề vẩn đục một tý nhục dục nào. Thừa biết mình có thể dụ dỗ làm điều gì với thằng bé này, dù sao nó cũng còn quá bé để hiểu sự đời chống đỡ tự vệ. Nhưng không, anh không bao giờ cho phép làm điều gì. Trong tim anh không hiểu sao, anh luôn coi nó như em út, thậm chí là con trai của mình và chăm sóc nó bằng tất cả tình thương yêu ấy, chỉ vậy thôi. Nay trước hoàn cảnh trớ trêu trái ngoe ngày, anh không biết phải thanh minh nói thế nào cho phải, một nỗi tuyệt vọng đau đớn đến tột cùng chợt trào dâng và bất thình lình anh ta đứng bật dậy, xô hai má con dạt qua một bên, vọt ra ngoài đường. Anh ta lướt qua nó nhanh như cơn gió thoảng và hình như có một giây quay lại nhìn nó đăm đăm. Ánh mắt đẫm nước mắt đầy tuyệt vọng ấy đã ám ảnh nó suốt đời, theo vào trong từng giấc mơ năm tháng luôn là ánh mắt ấy.
Mâm cơm hến trên bàn ngổn ngang chưa kịp dọn. Lúc nãy vừa ăn xong, nó nhõng nhẽo đòi đi tắm vì bị dây đồ bẩn, anh nói, chờ anh dọn dẹp xong đã. Nó không chịu, lôi tay anh xềnh xệch vào buồng tắm, vì thế mà quên khép cửa nên khi má có công chuyện qua kiếm mới vào nhà được. Thường khi anh rất cẩn thận, bao giờ cửa nhà cũng khóa kỹ, cũng là số phận.
Ngoài đường có tiếng người lao xao… có người bị xe cán, có người bị xe cán…
Đang dậm chân gào thét, nghe vậy, má ngừng im bặt, đảo mắt lóng tai nghe ngóng sau đó nắm tay lôi nó ra ngoài.
Một đám đông xúm quanh trên đường, tiếng xe cộ inh ỏi. Anh nằm đó, người nát nhừ, đẫm máu, tiếng còi xe ôtô ầm ĩ.
Tất cả bỗng xa nhiên vời vợi, bàn tay của nó tuột khỏi tay má, nó khuỵu xuống ngất lịm đi trong tiếng la hốt hoảng cuống cuồng của má. Út ơi… út à… à… sao vậy con, út.
1.Hoàn toàn thích quan hệ tình dục (QHTD) với người khác giới -2. Chủ yếu quan hệ tình dục khác giới, đôi khi có QHTD đồng giới -3. Chủ yếu QHTD khác giới, có QHTD đồng giới ở mức độ nhiều hơn đôi khi -4. Thích QHTD khác giới ngang bằng QHTD đồng giới -5. Đa số thích QHTD đồng giới, có QHTD khác giới ở mức độ nhiều hơn đôi khi -6. Đa số thích QHTD đồng giới, đôi khi có QHTD khác giới -7. Hoàn toàn thích QHTD đồng giới.
Kết quả thế nào? Câu hỏi của Bằng làm Cường rùng mình ớn lạnh nhớ lại chuyện xảy ra giữa mình và Rich Phạm đêm hôm ấy. Đến bây giờ trong anh vẫn đầy day dứt tại sao lại có thể xảy ra chuyện như vậy được, liệu có sự lầm lẫn nào chăng? Hoặc một giây phút yếu lòng của mình vì rượu, có thể lắm, Cường tự an ủi vậy và cố quên nó đi, nhưng khổ nỗi cố quên tức là cố nhớ. Là một điều gì không rõ ràng cứ lảng vảng thì thầm bên anh, dịu dàng ấm áp mượt mà trong anh. Nó hiển hiện ở bất kỳ nơi nào, lúc nào. Tất cả những điều đó làm cho Cường thấy mệt mỏi vô cùng, có cảm giác mình như là một đấu sĩ đang đấu vô vọng với chính cái bóng của mình. Nó cứ chập chờn ẩn hiện trong chính anh, không chịu buông tha. Mệt mỏi, Cường đột ngột đề nghị với Thương về Đà Lạt nghỉ ngơi mấy ngày, tiện thăm đứa con trai của nàng luôn. Rất ngạc nhiên và cũng rất bận công việc nhưng Thương cũng chiều lòng anh về Đà Lạt. Giấc mơ bóng ma áo trắng hôm ấy chính là những ám ảnh mà Cường không thể nào kể cho Thương biết được. Nói gì với nàng đây, thật đáng xấu hổ và phi lý quá. Về thành phố mấy tuần thì đột nhiên Bằng rủ cả hai người và Gia Khánh ra Nha Trang chơi nhân dịp Bằng khai trương một cửa hàng thời trang ngoài ấy. Muốn chạy trốn tất cả, Cường hăng hái đòi đi ngay. Chiều chồng chưa cưới, một lần nữa Thương và Gia Khánh phải sắp xếp công việc để đi cùng anh. Trên chuyến bay ra Nha Trang, nhìn Bằng ân cần đi lấy nước cho Cường, Gia Khánh lẩm bẩm vẻ ghen tỵ, dì Thương thấy không, đi đâu làm gì ba cũng có người quan tâm chăm sóc. Thương chỉ lắc đầu cười cười, nàng cũng cảm nhận được những sóng gió trong lòng chồng mình dù không hiểu nó là gì.
Liếc nhanh nhìn Cường, Bằng cười to:
-Với mình dễ dàng để xác nhận rồi, phải không?
-Ừm… - Cường cười gượng, né câu trả lời Bằng. Có giác quan tinh tế của một người đồng tính, Bằng nhận ra sự bối rối của bạn và lờ đi. Khó nói tình cảm từ trước đến nay của anh dành cho Cường là thứ tình cảm gì nhưng chỉ biết rằng, anh thương bạn vô cùng và chẳng bao giờ muốn bạn như mình cả. Hãy sống và sống bình thường như biết bao người khác, đấy là hạnh phúc.
-Vào năm 1960, nhà di truyền học V.H.Maxter và vợ là nhà tâm lý học V.E.Johnson qua những nghiên cứu quá trình sinh lý của xúc động tình dục và sự thỏa mãn tình dục, đã khẳng định được quá trình giao tiếp tình dục luôn diễn qua 4 giai đoạn. Rồi năm 1968, hai nhà nghiên cứu người Tiệp Khắc là Phordo, Bach đã bổ sung thêm quan điểm này rằng các hình thức hoạt động tình dục của con người không đơn thuần chỉ nảy sinh từ trạng thái hoóc môn của cơ thể mà còn từ những yếu tố tâm lý xã hội. Tất cả những điều này khẳng định thêm những nghiên cứu của A.C.Kinsey.
Đã lấy lại bình tĩnh, Cường hào hứng nói tiếp:
-Sau khi nghiên cứu Phương pháp bậc thang của A.C.Kinsey lẫn Phân tâm của S.Freud, mình bắt đầu quan tâm đến những quan niệm của nhà tình dục học người Tiệp Khắc J.P.Maslova về sự phát triển giữa tình dục và nhân cách, thể chất và tinh thần của một con người, nhất là ở những người trẻ tuổi.
Theo nhà nghiên cứu người Tiệp này, định hướng tình dục một phần do yếu tố sinh học quyết định, tức bẩm sinh thì người ta thường ý thức định hướng tình dục từ khi còn rất trẻ, nhiều khi trước cả có quan hệ tình dục, với định hướng tình dục đồng tính cũng vậy. Điều này cũng gần gũi với những nghiên cứu của A.C.Kinsey khi ông cho biết chỉ khoảng 10% người đồng tính là bẩm sinh, còn lại khá nhiều người trở thành đồng tính từ những hành vi dụ dỗ của người đồng tính khác đã dẫn dắt họ. Có nghĩa, việc quyết định hình thành giới tính của một thanh thiếu niên nam hoặc nữ phụ thuộc rất nhiều vào lần tiếp xúc tình dục đầu tiên, có đến 95% theo số liệu năm 1970 của Kinsey.
-A… - Bằng thốt lên vẻ ngạc nhiên.
-Thế nên trong thuyết “theo gương” của nhà nghiên cứu Hooker qua khảo sát vào năm 1972, ông ta đã cho rằng một cá nhân có thể bắt chước một người đồng tính hoặc người dị tính, khi bước vào tuổi dậy thì và sẽ định hướng tình dục của mình trở thành đồng tính hay dị tính, lưỡng tính. Sau này đây cũng là ý kiến của một số đông nhà nghiên cứu khi đặt vấn đề có yếu tố xã hội tác động hình thành nên định hướng tình dục con người.
Bằng lắc đầu vẻ phản đối, nhưng anh chưa kịp nói thì Cường đã ngăn lại, nói tiếp.
-Mình hiểu Bằng muốn nói gì, thế nên nếu không hiểu kỹ những quan điểm này thì người ta sẽ dễ dàng cho rằng đồng tính là một thứ bệnh lây lan nguy hiểm và cần loại trừ nó. Ngoài số 10% con số giả định về người đồng tính bẩm sinh như của Kinsey thì một người bình thường cũng rất dễ trở thành đồng tính như nhận xét của Hooker… nếu bị dụ dỗ, hay nói như J.P.Maslova, khi bị tác động bởi môi trường… Thực tế đúng mà cũng không hẳn đúng hoàn toàn như vậy mà cần công hưởng nhiều khía cạnh trước khi kết luận. Bằng phương pháp bậc thang A.C.Kinsey đã khẳng định rằng, một con người không dễ dàng tách biệt được định hướng tình dục thành hai thái cực đồng tính hay lưỡng tính rõ trong bản thân mình mà việc hình thành định hướng tình dục của một con người có liên quan mật thiết đến các yếu tố xã hội tác động. Điều này gần với quan niệm Phân tâm học của S.Freud, khi ông cho rằng con người sinh ra vốn là lưỡng tính và sau đó những quan niệm sống lẫn các yếu tố của xã hội, gia đình đã tác động xác định rõ định hướng tình dục của người đó. S.Freud đã nói đến sự tiềm ẩn một ít bản chất nữ trong cơ thể nam và ngược lại, cũng như người Á Đông vẫn nói trong âm có dương trong dương có âm, và âm dương này vốn ai cũng có nhưng tại sao có thể một cá nhân A thành đồng tính mà cá nhân B lại không, dù đấy là anh em ruột, thậm chí là anh em sinh đôi cùng trứng… đây còn là điều phải nghiên cứu dài lâu, bởi Bằng phải biết, có những người nhanh chóng xác định được bản chất đồng tính của mình ngay từ khi rất trẻ, có những người sau khi lập gia đình có vợ/chồng con cái đàng hoàng rồi nhưng một ngày đẹp trời nào đó sẽ phát hiện ra mình là ai và cũng có những người cả đời cứ phải loay hoay trong cái vỏ bọc tự hỏi mình là ai… thế nên sẽ là theo gương, là bắt chước, là dụ dỗ, là bản chất, là gia đình, xã hội… thực thế mọi chuyện đều có thể xảy ra và phải kết hợp tất cả những điều kiện cần và đủ này để kết luận việc hình thành khuynh hướng tình dục của một cá thể nào đó.
Bằng cười nhè nhẹ và siết chặt tay Cường tỏ ý tán thưởng những điều bạn của mình vừa nói xong.
Đồng tính của một cá thể người vốn không phụ thuộc vào vùng miền, thành phần xuất thân, giai tầng trong xã hội, trình độ nhận thức… Cho nên đến nay để có một câu trả lời thỏa đáng về nguyên nhân đồng tính thì vẫn chưa có và vẫn đang là sự thách thức đối với các nhà khoa học. Tất nhiên người ta vẫn có thể làm điều tra ở người đồng tính để đưa ra những con số tham khảo, ví dụ: những đứa trẻ là con trai út, con trai một, con trai trong một gia đình nữ nhiều hơn, con nhà khá giả được cưng chiều nhiều thì thường “bị” đồng tính nhiều hơn những đứa trẻ khác. Người làm trong lĩnh vực nghệ thuật múa, hát, nhạc, họa, hoặc một số ngành nghề có khuynh hướng đồng tính nhiều, ở thành phố nhiều hơn vùng nông thôn, miền núi. Nói là vậy nhưng không có khu vực cấm đồng tính và không thể loại trừ được đồng tính một khi nó là bản chất tự nhiên, chỉ có điều người ta cố gắng đè nén bản thân, cấm đoán và giải tỏa bằng sự giả tạo qua kết hợp nam nữ nhằm ngăn chuyện đồng tính lẫn dùng đến tôn giáo thần quyền và pháp luật xét xử và sức ép của dư luận để ngăn lẫn đẩy đuổi đồng tính thôi.
Cường tư lự. Nên phải hiểu, là đồng tính, bị đồng tính, hay có khuynh hướng đồng tính luôn không phải là điều tự chọn của một đứa trẻ khi sinh ra, tuy nhiên một khi nó có trong ta thì tốt nhất nên vui vẻ chấp nhận mà sống chung với nó. Đau khổ rên la khóc lóc trách móc, chạy trốn nó, phỉ nhổ nó hay tự lừa dối mình thì cũng chẳng giải quyết được điều gì. Đồng tính vốn là bẩm sinh và quá trình hình thành luôn có sự tác động mạnh mẽ của các yếu tố văn hóa, đạo đức, động lực tâm lý và cấu trúc xã hội… sự thật vốn vậy. Với những thanh thiếu niên trẻ tuổi qua tiếp xúc tình dục đầu đời cũng sẽ chẳng trở thành đồng tính được nếu bản chất vốn không vậy, nhưng cũng không hay ho gì với những tiếp xúc vì tò mò, muốn biết, muốn tìm hiểu hoặc bắt chước ai đó, sẽ là những dấu ấn không đẹp trong cuộc đời mình. Hai nhà nghiên cứu J.P.Maslova và RossReynols sau khi những quan sát đã đi đến kết luận “đa phần các em ở tuổi thanh thiếu niên có xu hướng đồng tính, sau đó lớn lên đều trở thành đàn ông bình thường. Trong khi đó có 31% gay lớn tuổi chưa quan hệ tình dục với bạn cùng giới trước khi tốt nghiệp phổ thông”.
“Dậy thì” (pubertal) thuật ngữ này xuất phát từ tiếng La tinh có nghĩa “Ẩn dưới lớp lông vũ”, mọi thiếu niên khi bước vào tuổi dậy thì đều như một con chim non đang chập chững chuẩn bị bay ra khỏi tổ và lông vũ cũng bắt đầu mọc đủ. Mọi con chim đều tự tin rằng rồi nó sẽ bay cao hơn, xa hơn cha mẹ chúng trong khi chúng quên mất rằng chúng còn quá ít kinh nghiệm trong cuộc đời đầy giông bão thử thách này. Các thanh thiếu niên trẻ bao giờ cũng vậy, ở lứa tuổi dậy thì nhiều biến chuyển, chưa hẳn là người lớn nhưng cũng không còn là trẻ con nữa, đây là giai đọan xuất hiện khuynh hướng nhận dạng tình dục bản thân và là sự phân hóa chưa đầy đủ, dễ bị kích động, quá trình hình thành khuynh hướng tình dục chưa hoàn thiện. Sự phát triển giữa tâm lý và thể chất không tương đồng. Trong giai đoạn này sự tác động của xã hội lẫn môi trường giáo dục của nhà trường và gia đình rất quan trọng.
Năng lực tình dục (Libido) xuất hiện mạnh ở độ tuổi dậy thì nên dễ xảy ra sự bùng nổ hoạt động tình dục ở các em, và theo S.Freud thì cường độ này rất mạnh mà ông gọi là siêu tình dục, trong khi khả năng tự kiềm chế ở thanh thiếu niên còn rất kém nên dễ dẫn đến những sai lạc, làm nhiều điều liều lĩnh đáng tiếc bởi tâm lý chưa ổn định, vững vàng. Chính vì vậy có một số thanh thiếu niên tham gia vào những quan hệ tình dục đồng tính mang tính thử nghiệm, tò mò, tự khẳng định, bị khiêu khích… Tuy nhiên đa số vẫn coi mình là một người bình thường, rất ít tự xem mình là đồng tính, trong đó cũng có vài thanh thiếu niên cho mình là lưỡng tính (bisexual) và khi lớn lên, trưởng thành về nhận thức lẫn hoàn thiện giới tính bản thân thì họ sẽ xác định được giới tính của mình hoàn toàn khác với những quan hệ đồng tính từng xảy ra khi trai trẻ, cũng như có những thanh thiếu niên chưa từng có quan hệ tình dục đồng giới bao giờ nhưng đã chấp nhận bản thân mình là đồng tính rồi. Con số 1-5% người đồng giới trong tổng số dân số nói chung luôn là điều khiến phải suy nghĩ.
-Vẫn có quan niệm cho rằng có thể chữa được đồng tính đấy – Bằng cười khẩy lên tiếng.
Cường gật gù:
-Từ phân tâm học cho đến điều trị tâm lý (psychoanalysis), đến biến đổi hành vi lẫn điều trị sinh học, trị liệu tâm lý, tiêm thêm hóa chất nào đó… là nhiều quan điểm mà người ta vẫn cho rằng có thể làm thay đổi định hướng tình dục của một con người, nhất là những xu hướng tình dục đồng giới ở những trẻ em, với hy vọng họ sẽ trở về bình thường(?).
-Liệu rằng khuynh hướng tình dục đồng giới của một người đồng tính như mình đây chẳng hạn – Bằng nói - Sẽ được trở về bình thường sau khi qua một số biện pháp chữa trị nào đó. Mình tin rằng không thể đơn giản như vậy một khi nó đã là yếu tố bẩm sinh. Hồi đó mình mong muốn tìm ra một phương thuốc nào chữa trị và đã cố gắng tìm cách chữa bệnh nhưng rồi vẫn là số không. Cuối cùng mình hiểu rằng đồng tính không phải là sự lây lan hay bắt chước ai đó lẫn là bệnh tật như một số người vẫn nghĩ. Suy cho cùng nếu tự nhiên sinh ra vốn vậy, thì cứ vậy mà sống. Việc thay đổi khuynh hướng tình dục, hay nói cách khác là định hướng tình dục của một con người thông qua chữa trị hay một liệu pháp tâm lý nào đó sẽ được hiểu là thay đổi nhân cách của một con người, điều này không đơn giản và không dễ dàng chút nào nếu như không muốn nói là không khả thi và không thực hiện nổi, mình tin vậy.
Cường triển khai rộng ý ra. Loài người đã và đang chinh phục vũ trụ, thế nhưng những hiểu biết của con người về đời sống tình dục của chính mình xem ra lại rất mơ hồ chẳng khác gì tổ tiên mình bao nhiêu. Việc nghiên cứu tình dục một cách nghiêm túc có ý nghĩa xã hội lớn. Thế nhưng hai chữ tình dục lâu nay luôn bị cấm kỵ, né tránh, nó bị gắn với sự đồi bại, xấu xa bẩn thỉu… gì đó. Cần phải hiểu nó còn là vấn đề sức khỏe của mỗi cá nhân, của cộng đồng và cần có sự quan tâm chung của toàn xã hội. Nó sẽ góp phần hạn chế các định kiến sai lầm, giúp đỡ con người thoát khỏi những dằn vặt và chịu đựng phi lý của những quan niệm phong kiến, chuẩn mực xã hội cũ kỹ sai lầm, của văn hóa phụ (subculture), thứ văn hóa cộng đồng nhỏ bao gồm tín ngưỡng và văn hóa làng xã, gia đình… Việc nghiên cứu nghiêm túc về tình dục sẽ đưa ra những khả năng chữa chạy các căn bệnh về rối loạn tình dục, khám phá những cơ sở sinh lý của con người, nhằm làm ổn định trạng thái tình dục của cá thể người, dựa trên những quy luật phát triển tâm sinh lý và đưa ra những chương trình giáo dục tuổi trẻ về tình dục một cách khoa học.
Anh tin rằng rồi đây xã hội Việt Nam ngày càng cởi mở hơn với việc chấp nhận chuyện đồng tính, sẽ có những hiểu biết và thay đổi trong nhận thức chuẩn mực xã hội với khái niệm về văn hóa, đạo đức. Đây là một quá trình học hỏi (learning process) không bất biến mà thay đổi theo sự phát triển của khoa học và tri thức của nhân loại, có nghĩa những định kiến hoặc hiểu biết sai, kỳ thị đối với chuyện đồng tính cũng cần được điều chỉnh, phá bỏ. Đây là xu thế chung của thời đại, nhưng nó đến mau hay chậm thì anh không thể đoán định trước được, tuy nhiên ngày ấy sẽ đến và mong rằng không bao lâu.
-Thế nhưng - Thốt nhiên Cường cười khẽ và lẩm bẩm với bạn – Đôi lúc mình cũng thật mâu thuẩn, một mặt mình cho rằng cần có sự bình đẳng xã hội trong đối xử với vấn đề đồng tính, thì mặc khác, riêng đáy sâu trong tâm hồn, đôi lúc mình cứ lại thấy không vui, không bình thường, không thích lắm mỗi khi đối diện với một người đồng tính trẻ tuổi
-Tại sao? Bằng hỏi.
-Ừ… cũng chẳng biết, nó giống như một sự tiếc nuối đôi lúc rất lẩm cẩm đến buồn cười, giống một bà nhà giàu đi chợ quê cứ thích kèo nài chi ly từng xu dù biết rằng, mấy xu ấy chẳng làm được gì cả nhưng mà không thể không kèo nài được.
Bằng bật cười ha hả, Cường cũng cười theo, gãi đầu:
Thực lòng thẳm sâu trong tim, mình vẫn muốn, giá mà tất cả mọi người được sống bình thường như mọi sự bình thường trên cuộc đời này, thế là hạnh phúc nhất.
Bằng chỉ nhìn bạn trìu mến và cả hai giật mình khi nghe tiếng Thương vang lên bên tai.
-Bởi đó là nhân văn, tình người hay còn là những giá trị đạo đức luân lý ngàn năm đã ăn sâu trong lòng mà anh đã được giáo dục từ nhỏ. Thế nên dù hiểu là không thể nhưng anh vẫn mong muốn vậy chứ sao?
Cả hai nhìn lên thấy Thương và Gia Khánh trong bộ đồ tắm hai dây cực kỳ hấp dẫn quyến rũ đang đứng bên cạnh.
-Nào… nào… có lẽ hai anh nói chuyện vậy đủ rồi – Thương kéo Cường đứng dậy – Đi bơi với em đi.
-Ừ…
Cường biến mất sau nhà tắm và lát sau bước ra, nhìn thân hình nở nang trai tráng trẻ trung đến không ngờ của anh Thương thầm tự hào về người đàn ông của mình.
Bằng thoáng thở dài nhìn bạn và khóac vai Gia Khánh. Như một cặp tình nhân, hai chú cháu chạy ùa xuống biển và cười vang té nước vào nhau.
Đánh máy: sonnam9ac12
Nguồn: Nhà xuất bản Trẻ
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 2 tháng 1 năm 2013