← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 6

CHƯƠNG 6

ạch đỏ chi chít trên xấp tài liệu, đẩy cửa ló đầu ra ngoài, Cường cau có vẫy tay nói với cô thư ký tên Loan.

-Kêu cậu Trung vào đây cho anh gặp.

-Dạ.

Tiếp tục đưa tay rà rà trên xấp hồ sơ trình ký, Cường không nén được bực dọc, tại sao lại có những sai sót sơ đẳng thế này cơ chứ.

-Anh ạ.

Kiến trúc sư Trung đứng tần ngần trước mặt Cường, vẻ mặt biết lỗi. Vừa đẩy cửa vào nhìn thấy nét mặt của trưởng phòng trước xấp hồ sơ trình ký của mình bị gạch đỏ là Trung biết ngay đã xảy ra chuyện gì.

-Tôi không hiểu – Cường dằn mạnh tay lên xấp tài liệu trên mặt bàn, nhún vai, hỏi.

-Dạ…

-Hãy cho tôi nghe một lý do hợp lý đi - Cường nói như ra lệnh. Và rồi, nhìn gương mặt đỏ ửng bối rối của Trung đang cúi gằm, anh lại thở dài thương hại.

Trung hiện đang là kiến trúc sư thử việc, được phân về phòng của Cường phụ trách.

Cường nhận Trung về phòng của mình trong số kiến trúc sư trẻ nộp đơn xin việc tại viện vì biết cậu ta từ khi đang còn sinh viên thực tập tại đây. Đó là một chàng trai dễ mến, tính tình dịu dàng, ăn nói lịch sự, nhỏ nhẹ, lại đẹp trai với một vóc dáng thể thao cao ráo khỏe. Không hiểu sao ánh mắt buồn man mác của chàng trai này làm cho Cường chú ý, bởi nó ẩn chứa trong ấy điều gì đó khó định nghĩa, Trung không có vẻ sôi nổi trẻ trung như những thanh niên khác cùng trang lứa mà luôn có vẻ nhẫn nhịn cam chịu nào đó. Cậu ta là người nhạy cảm và nắm bắt công việc rất nhanh, có thể phát huy nghề nghiệp được nếu biết chịu khó học hỏi thêm nữa, Cường nghĩ có thể bồi dưỡng chàng thanh niên lâu dài. Nhưng, thực ra, giữa Cường và Trung còn có chung một bí mật mà trong viện không ai có thể biết được.

Trẻ, đẹp trai, có tài nên Trung là cái đích cho biết bao nhiêu cô gái trẻ nhắm đến. Ngay từ khi Trung mới về thực tập tại viện thôi, biết bao nhân viên trẻ khác đã phải ghen tỵ với anh ta về việc nhiều cô gái tỏ ra quan tâm đặc biệt. Lịch sự vừa phải, Trung vừa gần gũi nhưng vừa xa lạ với những cô gái quanh mình. Khối cô phải nhỏ lệ vì anh ta và lời rì rầm này kia cũng vì khối. Mỗi lần nghe về chuyện tình cảm của chàng trai kiến trúc sư trẻ mà mình quý mến thì Cường chỉ cười. Một thanh niên như Trung thì chuyện trai gái đương nhiên phải này kia và Cường không quan tâm. Theo anh chỉ cần làm tốt công việc, còn mọi chuyện khác là tự do cá nhân, chuyện ngoài giờ làm việc, miễn là đừng để ảnh hưởng đến cơ quan. Thế nhưng làm việc chung một thời gian, nhiều lúc anh cũng lấy làm lạ trong các cuộc vui cho đến những sinh hoạt cơ quan, chẳng bao giờ thấy Trung đi riêng với một cô gái nào cả. Ỷ đẹp trai có tài nên kiêu lắm, đấy là lời của mấy cô gái hay nói, mà cậu ta có quyền thế thật, Cường thầm nghĩ, mình thì cũng vậy thôi. Anh nhún vai.

Lần ấy, nhân có chuyến công tác ở Singapore, sẵn dịp anh và Thương vòng qua Thái Lan chơi vài ngày. Nàng có một nhóm bạn bè mới khai trương một khu du lịch sinh thái tại một tỉnh miền Đông bắc Thái Lan, đây là loại hình du lịch gồm nhà-vườn-và thăm các địa điểm thắng cảnh địa phương, mới đưa vào khai thác hơn một năm nay, khá nổi tiếng. Buổi sáng, dậy sớm, Cường đi tập thể dục. Mỗi một nơi ở riêng là gồm có nhà sàn, vườn, ao cá rất đẹp. Khung cảnh thật yên tĩnh, nơi lý tưởng cho những cặp tình nhân muốn đến đây nghỉ ngơi, trốn tránh ánh mắt thế gian. Vươn vai chạy vài vòng theo con đường mòn Cường phát hiện ra hình như mình bị lạc bởi những khu nhà sàn nối tiếp nhau lẫn trong vườn cây, giống nhau quá. Đang cắm cúi tìm lối ra thì bất chợt có linh cảm gì đấy khiến Cường ngẩng đầu nhìn lên. Phía bên kia một nhà sàn, vườn riêng, Cường phát hiện có hai người đàn ông đang dựa vai nhau trò chuyện gì đấy rất thân mật, tay trong tay, một kiểu thâm mật âu yếm hơi khác thường giữa những người đàn ông với nhau. Vốn có kinh nghiệm trong chuyện này bởi có người bạn thân là Bằng nên Cường thấy hơi gai gai. Mặc kệ, chuyện thiên hạ mình quan tâm làm gì, huống gì xứ Thái Lan này vốn nổi tiếng là thiên đường của giới đồng tính mà, nhủ vậy và anh đi tiếp. Thế nhưng khi anh vừa quay lưng đi thì bỗng một người đàn ông quay mặt lại và Cường bị choáng, Trung. Đầu tiên anh tưởng mình nhìn lầm, nhưng không thể nhầm được. Có lẽ trời còn sớm, đây lại là khu nhà sàn với từng vườn cây riêng bao quanh nên hai người đàn ông này mới tự nhiên như vậy. Đúng rồi, Trung, chàng sinh viên đang thực tập tại cơ quan anh, còn người đàn ông kia vì quay lưng lại nên Cường không thấy rõ mặt, tuy nhiên nhìn phía sau cũng thấy tuổi anh ta hơn Trung. Cường lẩm bẩm, thế mà hôm trước cậu chàng xin mình cho nghỉ một tuần đi Đà Lạt. Anh gật gù, té ra, chàng sinh viên này cũng khá giả chứ không nghèo như mình nghĩ.

Sự việc không dừng ở đó. Lát sau, đến bữa ăn sáng, đang ngồi ăn điểm tâm thì vô tình Cường và Thương gặp lại Trung ngay trong phòng ăn của khách sạn. Bị trưởng phòng bắt gặp nói dối, Trung đỏ mặt, ấp úng thanh minh lý do tại sao nói nghỉ đi Đà Lạt thì lại xuất hiện ở Thái Lan, Cường phẩy tay không quan tâm, nghỉ đi Sing hay Đà Lạt thì cũng là đi nghỉ mát cả, tùy. Tuy thế, anh buột miệng nói, sáng nay tôi đi tập thể dục sớm và, anh làm một cử chỉ mơ hồ bằng cái khoát tay hướng về góc khu vườn mà buổi sáng mình đi qua. Khuôn mặt đang ửng đỏ của Trung tái hẳn đi, đến nổi Thương phải kêu lên, em sao vậy, trúng gió à. Ly cà phê sữa trước mặt của Trung bị đổ tóe và cậu ta vội vã đứng dậy xin phép về phòng ngay vì mệt.

“Em là một người đồng tính, anh Cường ạ”. Lời thú nhận khó khăn thốt lên từ miệng gã đàn ông trẻ làm cho Cường thấy đau nhói lòng. Trẻ, đẹp, thông minh tài ba thế kia, tại sao cậu ta lại… Tuy nhiên anh tỏ ra bình thản, không có phản ứng gì tiêu cực như vẻ khiếp sợ, hay khinh khi phỉ nhổ, và điều ấy làm cho Trung thấy nhẹ lòng, nhìn anh biết ơn.

Lúng túng và lộn xộn về ngữ nghĩa, Trung kể cho Cường rằng, người đàn ông kia, là bạn tình của Trung. Trung quen anh ta từ hồi mới là sinh viên đại học, họ yêu nhau cũng đã mấy năm rồi. Người đàn ông kia đã lập gia đình từ lâu, tuy thế thỉnh thoảng họ vẫn lén lút đi lại với nhau.

Nhìn Trung, Cường thầm nghĩ, trên đời này có nhiều kiểu ngoại tình nhưng kể ra kiểu ngoại tình trai với trai thì quả không dễ chịu chút nào.

Từ lâu em đã khẳng định được thật sự mình là một người đồng tính rồi và em cũng không cần phải lý giải, cũng như tìm hiểu lý do tại sao mình lại như thế nữa. Tìm hiểu để thắc mắc để làm gì khi em sinh ra đã là người như vậy? Chẳng ai có quyền lựa chọn giới tính cho mình cả và em cũng chẳng có gì phải phàn nàn hay trách móc điều ấy, chấp nhận để mà sống miễn đừng làm điều gì xấu là được. Anh có khuyên em điều gì không?

Khuyên? Cường nhún vai. Bằng bạn thân của anh là một trường hợp, xoay quanh anh ta biết bao nhiêu kẻ sống trong cái thế giới phấn son đèn màu, trang điểm, uốn éo ấy, cũng là một trường hợp. Và giờ đây là Trung, một trí thức trẻ với căn nguyên đồng tính của mình thì, cũng là một trường hợp. Không những trường hợp nào giống trường hợp nào, nhưng tất cả cũng là yêu đương và chia tay, vui sướng, hờn giận trách móc hay đau khổ. Thì cũng là những câu chuyện tình bình thường như biết bao chuyện tình khác cũng vậy thôi, có khác chăng là chủ thể yêu thích trong những quan hệ hướng về đối tượng nào và có hành vi gì, suy cho cùng cũng không đáng quan tâm bởi là quyền tự chọn của mỗi người, hãy tôn trọng. Nhưng dư luận xã hội mới là điều khiến những người đồng tính phải suy nghĩ, mà xem ra cả thế giới này đâu cũng vậy. Nước Mỹ vốn xưng tự do, nhưng đừng tưởng muốn làm gì cũng được, qua hết đời tổng thống này đến tổng thống khác vẫn phải vật lộn với những dự luật cho hay không cho người đồng giới kết hôn. Đừng tưởng như ở Hà Lan hay Đan Mạch là có thể ra đường gào lên tôi là người đồng tính. Cuộc đời, ai biết được ngày mai ra sao.

-Anh biết không – Trung nói – xưa nay người ta không tin có tình cảm trong giới đồng tính anh ạ, chỉ cho là tình dục. Một phần đúng là như vậy, nhưng nếu chỉ nhìn qua lăng kính ấy thì là cả một sự ngộ nhận bởi người dị tính cũng thế cả thôi.

Cường cười, nhìn Trung. Chàng trai say sưa nói tiếp.

-Đã có một sự ngộ nhận lớn trong cộng đồng xã hội nhìn về người đồng tính, luôn luôn cho rằng đó là tội lỗi, là xấu xa là bệnh hoạn ghê tởm… mà ngộ nhận lớn nhất chính là cho rằng đồng tính đến với nhau chỉ vì tình dục. Tại sao người đồng tính lại không có tình yêu, thực tế tình dục chỉ mang tính bản năng và bên cạnh đó còn là nhịp đập của trái tim yêu thương, hạnh phúc bên nhau, đó là tình yêu chứ, phải không anh. – Anh biết không, trên thế giới này có biết bao người đồng tính đều là những người vĩ đại, nổi tiếng cả, như các triết gia Aristotle, Scorates cho đến Platon cho đến các văn hào Marcel Proust, Andre Gide…

-Thôi… thôi - Cường vội xua tay – Cậu không định giảng bài cho tôi về đồng tính đấy chứ?

-Không – Trung lắc đầu – Em chỉ muốn anh biết tường tận hơn để hiểu cho em hơn thôi mà. Chuyện đồng tính vốn có từ thời người nguyên thủy và đến nay nhiều nơi trên thế giớ nó vẫn được công khai chấp nhận như tại nhiều bộ lạc ở châu Phi (Kiwai, New Guinea, Pauans…) Nam Mỹ, châu Á… Nó chỉ bắt đầu bị cấm đoán lên án từ khi tôn giáo xuất hiện, những tập tục và nguyên tắc phong kiến ngăn cấm.

Cường nheo mắt nhìn chàng trai nói, cậu ta không hề biết rằng anh cũng có nghiên cứu về đồng tính và những điều Trung nói anh đều biết. Trong lòng anh dâng lên thoáng nuối tiếc, chao ơi trẻ trung đẹp đẽ như vậy, thông minh là thế…

Trung hùng hồn kết luận:

-Con người của thế kỷ 21 đang dần tiến đến cuộc sống không mùi vị, màu sắc như trong các bộ phim viễn tưởng, với một viên thuốc là người ta sẽ giải quyết được các nhu cầu ăn, thở hàng ngày này. Rồi cũng sẽ có những thế hệ người không giới tính như các nhà khoa học đã dự đoán trước. Anh nghĩ thế nào nếu chúng ta đang trong một vòng quay tròn từ Thượng đế (vô tính hay không rõ giới tính) tạo ra thủy tổ Adam và Eva và họ sinh sản ra loài người (tức hữu tính) để nay chúng ta đang quay về với nhân bản vô tính (tức vòng quay trở lại vô tính của Thượng đế). Như vậy việc sinh hoạt tình dục của con người sẽ thuần chỉ để thỏa mãn nhu cầu cá nhân chứ không mang nặng yếu tố duy trì nòi giống nữa? Và như vậy thì những quan hệ đồng tính có còn bị lên án nữa không?

Lần này thì Cường bật cười to vẻ thú vị với luận đề của Trung, anh nhún vai, cắt ngang kết thúc câu chuyện dông dài của chàng trai.

-Em nói hay lắm và rất thuyết phục, nhưng anh nghĩ thế này. Đừng nhất thiết đi tìm nguyên nhân xuất phát của chuyện đồng tính nữa. Quan trọng hơn là làm sao cho cộng đồng xã hội nhìn nhận đúng, hiểu biết đúng và tôn trọng quyền tự do cá nhân của mỗi con người bất kể họ giới tính gì, yêu ai thích ai và thậm chí ngủ với ai. Cần hiểu rằng, dù là tập tính tình dục gì thì đều không gây nguy hại cho xã hội, để ai cũng có thể tự tin bước vào đời.

-Dạ.

Trung luôn luôn biết ơn Cường về chuyện này.

Thiên sinh nhơn hà nhơn vô tộc,

Địa sinh thảo, hà thảo vô căn

Một mình em ngồi giữa lòng thuyền dưới nước trên trăng.

Biết ai trao duyên gởi nợ cho bằng thế gian?

-Út biết không, “chị” lúc nào cũng ở bên út hết.

Những tiếng Hò mái nhị trầm bổng buồn buồn với những lời thì thầm thẫm nước mắt bỗng vang vẳng bên tai.

Gã đàn ông giật bắn người ngồi chồm dậy ngơ ngác nhìn quanh. Trời vẫn còn rất tối, hình như có tiếng chuông nhà thờ lễ sớm vang vọng lại, cũng sắp sáng rồi.

Cả người rêm rẩm âm ư những cảm giác ê ẩm toàn thân. Từ tối, trước khi đi ngủ, gã thấy rêm mình rồi, tivi mới đưa tin, cơn bão cấp 11, 12 gì đó đang tràn vào vịnh Bắc bộ thì phải. Mình già mất rồi, quơ tay kiếm hộp quẹt, châm điếu thuốc, gã đàn ông thở dài nhìn lên đỉnh mùng. Không thèm ra khỏi mùng, gã cứ thế hút thuốc, thò tay ra ngoài vẩy vẩy tàn cho rơi xuống sàn nhà và chợt phì cười. Giá như lúc này còn mụ vợ thì chắc mụ ta sẽ thét lên bằng cái thanh âm the thé cho mà xem. Một người đàn bà sạch sẽ đến bệnh hoạn, đi đâu ăn gì, mụ cũng nhìn ra vi trùng. Không lẽ những ám ảnh của một nhân viên phòng thí nghiệm của Viện vệ sinh dịch tễ thành phố mạnh đến thế sao, nhiều lúc gã tự hỏi. Một ngày mụ tắm dăm ba lần, lần nào cũng nửa tiếng trở lên chỉ để kỳ cọ. Nhà lúc nào cũng sạch bóng loáng, đồ vật cũng bóng loáng, rửa rau quả thì ngâm muối và rửa muốn nát rau, chao ơi không thể nói hết được thói quen sạch sẽ của mụ, sạch một cách đáng kinh ngạc nếu như không muốn nói là có vấn đề về tâm lý. Thế mà đáng ngạc nhiên làm sao gã cũng có với mụ đến hai mươi năm chung sống vợ chồng. Nói thì bực, nhiều khi khi leo lên giường, vợ chun mũi hỏi ấm ớ, anh tắm chưa thì còn gì là hứng nữa. Với mụ vợ chuyện ấy là một nghĩa vụ chứ không phải khoái cảm, đừng hòng có chuyện hôn hít hay cầm tay cầm chân, mụ sợ bẩn. Sau lần sảy thai đứa con thứ hai thì mụ coi như tịt hẳn về khoản đó và né tránh chuyện quan hệ. Từ đó hai vợ chồng sống với nhau như người dưng. Mà cũng lạ, mụ chẳng thèm ghen tuông khi biết gã ra ngoài kiếm gái, cứ thế cho đến ngày gã không chịu nổi nữa đề nghị thử ly dị thì mụ vợ nhảy tưng tưng như vớ được vàng làm cho gã ta ngỡ ngàng nghi hoặc, không lẽ mụ chờ điều này lâu rồi mà không nói ra và đây là dịp may? Ra tòa thật chóng vánh, tài sản chia cũng nhanh, căn nhà này mụ để lại cho gã sau khi ôm mớ đồ và khoản tiền tiết kiệm của cả hai ra đi.

Nay gã sống một mình, thoải mái ăn ngủ, vứt đồ lung tung và cứ như một tuần thuê bà hàng xóm qua dọn dẹp một lần. Cứ như trả thù vợ vậy, trước kia mụ ở sạch bao nhiêu thì nay gã ở bẩn bấy nhiêu, lần nào bà hàng xóm qua dọn dẹp xong cũng than vậy.

Từ ấy căn nhà nhỏ có một buồng ngủ, một phòng khách, một nhà vệ sinh và là nhà bếp thêm cái gác xép nhỏ để chứa đồ, luôn trống vắng lạnh tanh hơi người. Nhiều đêm gã không muốn về nhà, cứ đến đầu hẻm nhìn căn nhà của mình lại thấy ngao ngán, muốn đi luôn, ăn nhậu và ngủ đâu đó cho rồi. Có vợ và nay thành không vợ, lợi hại bất cập như nhau, nhiều lúc buồn thật là buồn, đời thế đấy. Thỉnh thoảng gã cũng lôi đàn bà về. Cũng có vài người đàn bà đứng đắn ngỏ ý muốn chung tình lâu dài, gã cũng đã thấy thinh thích, cũng muốn có ai đó cho nhà thêm tiếng nhưng rồi những ý thích ấy nhanh chóng tan như mây khói. Cứ nghĩ đến hàng tá bổn phận trách nhiệm này kia mà gã ngán quá. Cũng đôi lúc trong đêm nhìn trân trân lên nóc nhà, gã nghĩ, nếu mình trúng gió chết trong căn nhà này chắc phải dăm bữa thiên hạ mới biết được. Không ngờ điều gã nghĩ lại thành hiện thực, quái quá.

Hút mấy điếu thuốc liền, miệng đắng khét, gã đàn ông ể oải tốc mùn chui ra ngoài. Mắc tiểu cứng cả người nên đành dậy. Dạng chân vẩy vẩy tồ tồ, gã liếc nhìn khuôn mặt mình trong gương hốc hác bờ phờ với mấy cọng tóc bạc rũ xuống bên trán, thốt nhiên gã thở dài. Ừ thì già rồi còn gì nữa, năm tháng qua nhanh quá. Vừa súc miệng, gã vừa lầm bầm chửi thề, sao dạo này mình có vẻ đa cảm quá nhỉ. Tự dưng cứ như con mẹ đàn bà vậy, ủy mị, yếu đuối, đa cảm, chó thật. Nó bắt đầu từ đâu? Từ ánh mắt tuyệt vọng, căm giận lẫn nhẫn nhục đau đớn của thằng bé ấy chăng? Có lẽ vậy, sau này nhiều lần gã tránh nhìn vào đôi mắt buồn ấy nhưng nhiều lúc lại muốn nhìn vào đấy, nhìn thật kỹ, thật sâu và cứ như muốn chìm hẳn vào trong đấy.

Ực… tí nữa thì nuốt luôn ngụm kem đánh răng, khạc nhổ phun phì phì, gã đàn ông chồm ghé sát mặt vào tấm gương ố vàng vằn vện nứt ngang dọc, nhìn mình trong gương trừng trừng. Mẹ kiếp… mình vừa nghĩ gì vậy, điên thiệt rồi. Gã đàn ông rũ rũ đầu một lúc rồi cầm cây lược gãy gần hết răng, cào xơ lên đầu và bỏ ra ngoài.

Ngồi thịch xuống chiếc ghế bành rách nằm giữa nhà, gã ngả mặt nhìn lên trần nhà thở dốc. Sao tự dưng mệt mỏi quá.

Hồi chiều đi công chuyện, gặp cơn mưa bất chợt, gã đành rê xe ghé vào hàng hiên một căn nhà bên đường Lê Quý Đôn tránh mưa. Mưa lắc rắc, thế rồi một thanh niên vọt xe đến cửa nhà, bấm chuông inh ỏi. Một người phụ nữ tuổi trạc năm mươi, cầm cây dù che đầu từ nhà sau chạy ra mở cửa, nhìn thằng con trai, mắng yêu.

-Mụ cô mi, đi chơi mần răng mà giờ mới về.

Thằng con nhe răng cười, đẩy xe cùng mẹ đi vào nhà.

Thốt nhiên gã đàn ông thấy người nôn nao khi nghe những tiếng Huế ngọt ngào ấy và trong tâm trí gã đàn ông, anh ấy bỗng lại về lồng lộng như mây gió mà cũng vời vợi buồn xa xăm như sương mù cuối tháng. Đêm ấy, ngủ gần đến sáng thì gã thấy anh về ngồi bên cạnh, vuốt ve mái tóc và hát ru cho mình bằng giọng hát nhẹ bẫng như mây trời, ngọt ngào như mật của ngày nào.

Sau tai nạn kinh hoàng ấy, thằng bé bị sốc một thời gian dài, gần như không đêm nào ngủ được bởi cứ nhắm mắt là lại thấy ánh mắt tuyệt vọng của anh nhìn nó, thân hình nát bét của anh dưới bánh xe tải. Nó la hét ầm ĩ và không ăn uống gì cả. Gia đình phải cho nó tạm nghỉ học một thời gian, đưa đi bệnh viện chữa trị, ba nó suốt ngày càu nhàu trách má. Ai biểu bà, thằng bé vốn ốm yếu, đáng lẽ khi có tai nạn thì phải đưa con về nhà ngay, dắt nó ra đó xem làm chi cho bị ám ảnh. Không một thỏa thuận ngầm nào, nhưng cả má lẫn nó đều giấu biệt về những bí mật của anh. Cũng là sự tình cờ may mắn, ngay trong ngày anh bị tai nạn thì một người chị gái ngoài quê vào thăm em và đã dọn dẹp sạch lại căn phòng ngủ của anh trước khi công an đến tìm hiểu lý do vì sao anh tự tử. Mọi sự dần chìm vào quên lãng, sau này nó thi thoảng vẫn thơ thẩn đi qua căn nhà ấy mà nay đã có chủ khác, để ước mong cánh cửa kia bật mở và anh sẽ ló đầu ra cười rạng rỡ, thì thào, út… cưng đó hả.

Ngày tháng qua nhanh, nó lớn lên có bạn bè nhiều hơn và rồi đăng ký đi công an với sự bảo lãnh của một người bà con làm lớn, lấy vợ và bươn chải làm nhiều nghề khác. Cuộc sống tranh giành làm cho thằng bé ngày nào đã là một gã đàn ông đang già cỗi cằn đi nhanh, trái tim cứ rắn lạnh lại với những âm mưu, thủ đoạn và cả sự tàn nhẫn với người đời, chỉ có lý ức về anh vẫn còn nguyên vẹn trong tim mà thỉnh thoảng lại trở về quấn quýt.

Vài giọt nước mắt đùng đục chầm chậm lăn trên má của gã đàn ông tuổi bốn lăm.

Buổi chiều sau lễ sân nhà thờ bỗng vắng lặng đến lạ thường, ánh nắng vàng úa rơi trên từng đốm lá lẫn tiếng gió lào xào nhẹ với những chiếc lá me vàng thong thả bay bay đáp mình xuống mặt đất.

Thỉnh thoảng sau buổi lễ chiều, thường thì cha sở và Cường ra ngồi trên chiếc ghế đá ngoài sân trò chuyện. Dạo này sức khỏe của cha không được tốt lắm, trước sự lo lắng của anh và Thương, vị linh mục già cười, có lẽ cũng đến lúc cha phải về với nước Chúa rồi, các con đừng quá lo lắng để làm gì, quy luật sinh tử là vậy. Ông từ chối việc Cường đòi truyền nước biển cho ông, dù rằng anh và Thương hết lời năn nỉ. Sống trong niềm tin, khiêm nhường và nghèo khó quen rồi, nên cha không muốn làm phiền mọi người, huống hồ ông đã già rồi, chuyện sống chết là lẽ thường tình, tại sao phải sợ. Đức tính khiêm nhừng và sự nhẫn nại của ông làm cho Cường rất khâm phục.

Có một lần, anh và Thương đến thăm cha, trò chuyện qua lại, bất chợt Cường nhắc đến chuyện báo chí đưa tin Ủy ban Giáo hoàng do Đức Giáo Hoàng Gioan Phaolô II thành lập năm 1979 để điều tra lại về việc nhà vật lý Galilêô bị Tòa Điều tra của Giáo hội kết án năm 1616 với tội có những lý thuyết mâu thuẫn với Kinh Thánh. Tháng 10 năm 1982 Ủy ban Giáo hoàng ra thông báo nhìn nhận những sai lầm trong vụ án này. Hồi ấy Cường mới quen với Thương và cũng chỉ gặp cha đôi lần. Nghe giọng điệu chế giễu có phần khinh mạn của anh, Thương đã nổi nóng và thế là hai người to tiếng qua lại với nhau trong khi vị linh mục già vẫn bình tĩnh ngồi uống trà. Chỉ khi câu chuyện tranh cãi đi đến cao trào thì cha mới ngăn cả hai lại.

-Các con hãy nhớ, Giáo hội là quy luận của đức tin chứ không phải là nguyên do đức tin. Giáo hội công bố chân lý đức tin là nhân danh Thiên Chúa, đen quyền uy của mình làm chứng cho chân lý ấy và buộc các tín hữu phải chấp nhận. Tuy nhiên Giáo hội không phải là nguyên do cuối cùng khiến ta tin, chính vì thế mà Đức Giáo hoàng Léon I đã cấm dùng kiểu nói “credere in Ecclesia” là vì vậy.

Ông chậm rãi phân tích đánh giá toàn bộ nội dung của vấn đề này, những yếu tố khách quan lẫn chủ quan của hoàn cảnh lịch sử khi xảy ra vụ án, quan điểm của Tòa Thánh vào thế kỷ 16 và bây giờ như thế nào. Theo cha, mỗi một thời khắc của lịch sử đều có những biến thiên nhất định theo ý chí chủ quan của con người. Thời điểm xảy ra vụ án, khi xác định nội dung và tính chất nghiêm trọng của vụ việc, Giáo hội cũng đã biết rõ tại sao phải làm vậy và ngày nay cũng biết tại sao phải làm vậy. Chính vì thế, ông kết luận, sau khi Ủy ban Giáo hoàng công bố thừa nhận sai lầm này thì trong dư luận giáo dân cũng có phần xôn xao và Đức Thánh cha đã có nhận định về vấn đề này với đại ý là, một Kitô hữu chân thành, đã tỏ ra nhận thức về khía cạnh này tốt hơn những nhà thần học đã chống lại ông.

Vị linh mục già nhìn hai người, thân ái.

-Có thể ở một thời điểm nào đó, chúng ta chưa hiểu hết những ý nghĩa nội dung vô tận của Mạc Khải, nhưng những điều gì mà Giáo hội đã hiểu và xác định thì vẫn đúng, nói cách khác thì các công thức tín lý luôn đúng, tuy nhiên vẫn có thể hoàn thiện thêm. Và… - Ông đặt tay lên vai Thương như để nói riêng với nàng - Mọi tín hữu buộc phải tin các tín điều do lòng vâng phục đối với chính Thiên chúa và lòng vâng phục với Giáo hội. Ai chủ tâm phủ nhận hoặc nghi ngờ một tín điều nào thì đều rơi vào lạc thuyết.

Liếc nhìn Cường, ông mỉm cười.

-Do con không phải là một tín đồ của Công giáo nên những điều cha nói ra đây không mang tính ràng buộc với con mà chỉ là để con hiểu biết thêm về Công giáo chúng ta. Riêng với người Công giáo sự vâng phục đối với Giáo hội là hết sức quan trọng, bởi phải hiểu rằng, Giáo hội vừa có tính chất thần thánh vừa có tính chất người. Nói cách khác, Giáo hội vừa vô hình vừa hữu hình như Đức Hồng y giáo chủ Suhard đã viết trong Sự phát triển hay suy đồi của Giáo hội trong Giáo lệnh mùa chay 1947 rằng “Giáo hội không có vết nhơ, không một nếp gợn, thánh thiện và trong trắng”. Cũng như, Kinh thánh chỉ là một trong nhiều cơ sở nhận thức của người Công giáo nằm trong hệ thống sách giáo lý, nhưng Kinh thánh chiếm vị trí quan trọng nhất và được Giáo hội chú giải cẩn thận chặt chẽ và buộc mọi tín đồ phải tuân theo, tin phục.

Sự kiên nhẫn nhẹ nhàng của ông tự nhiên làm cho Cường thấy xấu hổ bởi những lời nói có phần thô lỗ của mình. Anh xin lỗi cha và rằng, với anh không có bất kỳ thần thánh lẫn niềm tin mơ hồ nào mà chỉ là lẽ phải của cuộc sống qua khoa học với sự chứng minh tồn tại thế giới vật chất, có thể hiểu về một khía cạnh nào đó, anh là người vô thần.

-Này con… Vị Linh mục già cười thân ái – Martin Luther King có một câu nói rất hay về những người vô thần “Rất nhiều người vô thần không phải là người vô thần về mặt lý thuyết, họ là người vô thần trên thực tế. Họ không chối bỏ Thượng đế bằng môi miệng nhưng họ không ngừng chối bỏ sự hiện hữu của Người bằng cách sống của mình”. Con không có niềm tin về bất kỳ điều gì cả nếu chưa được chứng minh qua khoa học, cũng tốt, biết đâu cách sống của con lại chẳng là một cách biểu hiện của niềm tin nào đó còn hơn nhiều người luôn nói tin này kia nhưng thực tế chẳng có gì cả.

Ông cười như muốn vẻ chế giễu ai đó:

-Sẽ chẳng có kiểu tìm đến niềm tin Thiên Chúa như B.Pxcan lập luận trong Những suy tưởng (Thiên III, mục 233) khi ông ta đặt vấn đề con người có lợi hay không lợi với niềm tin vào Chúa.

Nheo mắt nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Cường, vị linh mục già cười thú vị, cao giọng:

-Ông ta nói thế này: nếu bạn có niềm tin vào Chúa tồn tại thì cái lợi của bạn chính là hạnh phúc vĩnh cửu và nếu giả như Chúa không tồn tại thì bạn cũng chẳng mất cái gì. Ngược lại, nếu bạn phủ định sự tồn tại của Chúa, giả như Ngài không tồn tại thì bạn chẳng mất cái gì nhưng nếu Ngài đang tồn tại thì bạn sẽ mất đi hạnh phúc vĩnh cửu, cho nên, với B.Pxcan tốt nhất cứ tin vào sự tồn tại của Ngài, vừa thực tế và được lợi ích hơn nhiều.

-Ôi… cha quả là tuyệt vời.

Cường thốt lên thán phục.

-Đôi lúc trong cuộc đời này, cha biết không, tin vào một điều gì đó không có nghĩa đơn giản đó là sự thật. Có rất nhiều con người vĩ đại, là những nhà khoa học lớn nhưng vẫn có một niềm tin nào đó và rõ ràng là họ muốn nhận thức thế giới này như biểu hiện niềm tin của bản thân mình. Và như Picốc thừa nhận, cả khoa học lẫn tôn giáo đều đưa ra những luận điểm có tính nhận thức, do vậy cần phải đánh giá khoa học và tôn giáo từ góc độ tính hợp lý của chúng.

-Hay lắm con trai của ta - Vị linh mục già gật gù tán thành – Là một người cả đời tận hiếu và vâng phục Thiên chúa cũng như Giáo hội, thật ra từ trước đến nay mọi điều cha nói với con đều trên quan điểm của chủ nghĩa Tân kinh viện mà thôi.

Chủ nghĩa Tân kinh viện là một nhánh triết học bao gồm nhiều luồng tư tưởng khác nhau và được chấp nhận rộng rãi trong tín đồ Công giáo bởi nó tạo cơ sở để phủ nhận các triết thuyết đi chệch khỏi đức tin của Giáo hội. Cơ bản của triết học kinh viện được xây dựng từ ý tưởng của Thánh Thomas Aquinas (1225 -1274) và cũng rất gần với tư tưởng của Aristotle, sau này còn được bổ sung thêm bởi các triết gia như Descartes, Kant, Heidegger… hai triết gia cổ xúy tích cực nhất là Jacques Maritain, Etienne Gilson và trong bức Thông tri Aeterni Patris năm 1879, Đức Giáo Hoàng Leo XIII đã tuyên bố rằng Tân thuyết Thomas là triết thuyết chính thức của Giáo hội La Mã.

-Con biết tại sao không? Vị linh mục già nhìn Cường nheo mắt - Đức tin và lý trí là hai dạng năng lực riêng biệt và đáng tin cậy như nhau trong quá trình nghiên cứu chân lý và hoàn toàn không đối lập nhau.

-Đấy là quan điểm của triết học kinh viện hay còn gọi là Tân thuyết Thomas, phải không thưa cha?

-Đúng vậy. Đức tin siêu việt hơn do có khả năng đón nhận sự thật nhanh nhạy và chắc chắn hơn cũng như có khả năng khám phá ra những chân lý nằm ngoài phạm vi suy xét của lý trí nhưng lý trí lại không thể thiếu được bởi rất nhiều chân lý có được qua hoạt động của lý trí. Bởi vậy đã có nhiều chân lý không được ghi nhận trong Kinh thánh và độc lập với Đức tin của Giáo hội, đó là sự thật. Nhưng cũng có nhiều chân lý được phát hiện thông qua Đức tin hoặc năng lực suy luận của lý trí, ví dụ như sự tồn tại của Thượng đế và cũng có chân lý được phát hiện nhờ sự phối hợp giữa chân lý và đức tin, ví dụ như triết học về tôn giáo, cũng có chân lý chỉ xuất phát từ Đức tin, ví như niềm tin vào Thiên chúa. Thế nên đây là những quan hệ song hành, tương hỗ lẫn nhau để cùng tiến đến sự thật.

-Qua nghiên cứu Tổng thần luận củ Thánh Thomas, cha nhận thấy, Thánh Thomas muốn nói nếu một sự vật thật sự hiện hữu thì nó phải tồn tại như một thực tại siêu hình, không chỉ là yếu tính đơn thuần… nó còn bao gồm những hiện sinh và chân lý hiển bày qua quá trình tìm hiểu những hiện sinh ấy. Chân lý không chỉ nằm trong trí tuệ mà lộ ra khi trí tuệ chạm vào thực tại, nên chân lý là kết quả của hoạt động tư duy và hiện sinh tương ứng với hoạt động ấy.

Có vẻ như nhận thấy sự khó hiểu hiện trên nét mặt của Cường khi dẫn dắt anh vào sâu trong Tân thuyết Thomas của chủ nghĩa kinh viện nên vị linh mục già quyết định kết thúc câu chuyện.

-Điều mà Thánh Thomas muốn khẳng định, Thượng đế không là những dạng Thực thể mà là Đấng toàn năng và nếu có là Thực thể thì là thực thể Thuần nhất, Hoàn hảo và phi vật chất trong khi những tiềm năng khác vẫn còn thuộc tính của vật chất. Trong thế giới hiện đại ngày nay người ta coi Thân thuyết Thomas là Chủ nghĩa hiện thực ôn hòa, dung hòa giữa Duy tâm và Duy vật.

Cường gật gù vẻ hiểu biết và tiếp lời:

-Con nhận thấy các triết gia từ cổ chí kim, từ đông sang tây, thường hay xung đột quan điểm với nhau để khẳng định trường phái triết học nào là xác đáng, hoàn hảo nhất và họ cứ tranh cãi nhau mãi đến tận ngày hôm nay vẫn vậy. Thế nhưng chính những bất đồng này lại là yếu tố tích cực đối với sự tiến bộ về tri thức của nhân loại và chẳng ảnh hưởng gì đến quá trình khám phá chân-thiện-mỹ như triết gia Platon đặt ra cả.

Vị linh mục già không nói gì chỉ gật gù mỉm cười và vỗ vỗ lên vai anh, cử chỉ cực kỳ thân ái.

Cường rất khâm phục cha, và chính từ đấy mà anh thấy mình ngày càng gần gũi với ông hơn. Là một người có học thức, đi nhiều, đọc nhiều, biết nhiều thế nhưng trước vị linh mục này Cường vẫn thấy kiến thức của mình còn thua ông xa. Và ông chưa bao giờ đòi hỏi anh phải theo tôn giáo hay đức tin của mình cả và cũng như chẳng bao giờ tranh thủ để thuyết giáo với anh về niềm tin Thiên chúa mà ông luôn diễn đạt điều ấy qua cách sống chân thành và bằng những hành động cụ thể, chính điều ấy làm cho Cường ngày thêm quý mến vị linh mục già này.

Đăm đăm nhìn cha, thoáng thở nhè nhẹ, Cường thay đổi đề tài.

-Cô đơn cha ạ, cô đơn thường trực mà đôi lúc còn thêm những mệt mỏi trong cuộc sống, công việc bởi những âm mưu lẫn thủ đoạn đấu đá của người đời… làm cho con thấy mình yếu đuối hẳn - Cường buồn rầu nói – Con nhận thấy xã hội càng hiện đại văn minh con người ta càng trở nên cô đơn hơn.

Vị linh mục im lặng nhìn anh. Khi con người ta sống trong một thế giới tôn thờ vật chất chạy theo vật chất nhằm thỏa mãn những nhu cầu cá nhân thì đời sống tâm linh của con người trở nên khô cạn, con người càng ngày càng trở nên cảnh giác, mất niềm tin, rút sâu vào cái vỏ ốc tâm hồn cô quạnh, thế nên tỷ lệ tự tử của thanh thiếu niên trong các nước công nghiệp tiến tiến khá cao, đến mức các nhà tâm lý phải lên tiếng báo động.

-Cô đơn và yếu đuối - Vị linh mục già nheo mắt nhìn Cường mỉm cười, nói khẽ - Không hiểu sao từ lâu cha cũng cảm nhận được điều ấy trong đôi mắt con, một đôi mắt biết cười nhưng luôn ẩn chứa trong đó những nỗi buồn mênh mông nào đó.

-Ôi, cha! - Cường thảng thốt kêu lên vì bất ngờ khi nghe cha nói vậy, nhiều năm quen biết cha, lần đầu tiên anh nghe ông nói điều này với mình, ông đã cảm nhận thấy nó từ anh bao giờ, Cường thấy bối rối.

Ông nhìn anh, ánh mắt tràn đầy tình cha con.

-Biết con nhiều năm và thật ra cũng từ rất lâu cha đã cảm nhận được ở con có những điều gì đó khá kỳ lạ mà con cố tình che đậy nó. Mặc dù Thương là một phụ nữ sắc sảo và thông minh, nhưng hình như trong tình yêu thì Thương lại hoàn toàn không cảm nhận ra được điều ấy. Vậy thật ra nó gì?

Cường buồn bã cúi đầu thú nhận.

-Cô đơn, con thật cô đơn và đôi lúc còn là sự trống rỗng tuyệt vọng của những khắc khoải trong tâm hồn yếu đuối nữa, nó ngày càng lớn dần trong trái tim con. Con đã cố tình chạy trốn chính mình trong nhiều năm nhưng rồi không thể.

Nắng vàng đang nhạt dần. Vị linh mục nhìn vẻ mặt đau khổ lẫn bối rối của Cường, ngẫm nghĩ, ông dè dặt nói:

-Trong Cr 12:9 có ghi “Tôi rất đỗi vui sướng và vinh vang vì các sự yếu đuối của tôi”. Tuy nhiên có lẽ nó được hiểu theo một ý nghĩa khác với hoàn cảnh của con bây giờ

Cường ôm đầu thở dài.

-Trước khi quen Thương, con đã chạy trốn chính mình bằng cách lao vào các cuộc tình ăn chơi trác táng với tình yêu lẫn tình dục thỏa mãn đôi bên. Chẳng thế mà con từng nổi tiếng một thời gian dài vì chuyện này. Nhờ một chút hấp dẫn bề ngoài nên được rất nhiều phụ nữ yêu thương, chiều chuộng… cho đến khi gặp Thương, con hiểu rằng có lẽ nàng là bến đậu cuối cùng của đời mình. Đến nay đã sắp thành vợ thành chồng rồi, tuy nhiên con vẫn thấy tâm hồn mình trống trải không được yên ổn.

-Hừm… con không yêu Thương à?

-Không con rất yêu cô ấy, rất yêu - Cường khẳng định.

-Hãy giải thích cho cha hiểu thật ra là chuyện gì?

Ánh mắt anh đầy vẻ bối rối khi nhìn vị linh mục già quý mến của mình, có những điều khác muốn nói, muốn giải thích nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu và lý giải thế nào cho ông hiểu.

-Sao con thấy sợ hãi thật sự cha ạ - Tiếng Cường thì thào như gió thoảng và tự nhiên anh muốn được gục đầu vào lòng ông khóc thỏa thuê, muốn dàn trải với ông những điều không thể nói được bởi rất có thể đấy sẽ là sự thật quá tàn nhẫn đối với bản thân mà chính anh còn hoài nghi nó từ lâu chăng.

Im lặng nhìn Cường rất lâu, và Cường phát hiện dường như vị linh mục già có điều gì đó muốn nói với anh. Đúng vậy.

-Cách đây mấy hôm, cha có đọc trong Rm 12:2 và phát hiện một đoạn hay, rất có ý nghĩa con ạ. Theo quan niệm của Thiên chúa thì mọi quy luật biến đổi đều nhất quán và thông qua tự nhiên cũng như có sự ân sủng từ Đấng tối cao. Cây cỏ hay muông thú cho đến con người đều có sự biến đổi và tất cả đều nhờ vào ân sủng của Đức Kitô và đón nhận Ngài vào trong linh hồn của mình. Do vậy trong tình yêu thì tình yêu chính là sự biến đổi mình hòa nhập vào đối tượng mình yêu. Nhưng nếu đó là một tình yêu mà không hiểu theo ý của Đấng tối cao đã định liệu thì nó là gì? Một sự lạc loài hỗn mang chăng, có cấm đoán được không? Ngài sẽ không ủng hộ điều đó đâu con trai của ta ạ, nhưng bằng tình thương bao la vĩ đại của mình, chắc chắn Ngài cũng sẽ thấu hiểu và thông cảm cho nỗi khổ của con cái Ngài và sẽ tha thứ…

Cường hốt hoảng nhìn vị linh mục, lẽ nào đây là điều cha muốn nói với anh mà thật ra là ý gì? Ông lơ đãng nhìn ra cửa nói khẽ.

-Hôm rồi có một tín hữu đến thăm cha, đó là một con người kém may mắn.

Ông cho biết, người này nguyên là một Thừa tác viên chính thức chuyên phục bàn thờ giúp cha sở và cha phó khi cử hành phụng vụ. Đây là một thầy giúp lễ rất chu đáo, làm việc cẩn thận nên được cha quý mến. Thế rồi đã xảy ra những chuyện ngoài ý muốn với thầy ấy.

-Xảy ra chuyện gì vậy thưa cha?

-Có một số con người nhục cảm của họ không thể hướng tới người khác phái mà chỉ hướng đến người cùng phái thôi.

Cường đờ ra nhìn vị linh mục già, mặt tái hẳn đi.

-Từ lâu nay quan điểm của Giáo hội về vấn đề này rất rõ ràng, trước hết trong Mười điều răn thì ở điều răn thí sáu đó chính là chớ làm sự dâm dục với sự xúc phạm nặng nề đến Đức khiết tịnh (2396) đã nói rõ đến chuyện này. Sách Sáng thế kỷ cho biết, việc Thiên chúa dựng lên người nam người nữ là để kết hợp họ lại bổ túc cho nhau, thế nên trong Tân ước, Thánh Phaolô coi chuyện này là sự mù quáng của con người và phá đổ sự hòa hợp của Đấng tạo hóa bằng những hành động sai trái về luân lý (Rm 1.1832), không được coi là dân Chúa và không được vào Thiên đường (1Cor 6,8.10).

-Thế nhưng… - Cường dè dặt lên tiếng – Cha có hiểu rằng đấy là điều ngoài ý muốn của con người không? Nếu nói rằng mọi sự đều do Thiên chúa vạn năng tạo dựng và nằm trong ý Chúa thì chuyện này nếu xảy ra làm sao trách những con người ấy được?

-Cha hiểu… cha hiểu - Vị linh mục già gật đầu.

-Đấy là quan niệm những thế kỷ trước, đến những năm giữa thế kỷ 20, trước phong trào đấu tranh đòi bình quyền nam nữ lẫn giới tính khác được bình đẳng thì Giáo hội vẫn khẳng định quan điểm của mình qua Tuyên ngôn “Persona hunmana” của Bộ Giáo lý Đức tin, cũng như đến tháng 10 năm 1986 một lần nữa Bộ này đã gởi thư nói rõ vấn đề này khi các linh mục làm mục vụ cho những người đồng tính. Nhìn chung quan điểm của Giáo hội là, khuynh hướng này ở một con người thì tự nó không phải là tội và lên án những ngược đãi, đấy chính là sự thiếu tôn trọng đối với tha nhân. Tuy nhiên nếu từ chỗ có khuynh hướng ấy đi đến thực hành khuynh hướng ấy bằng hành động cụ thể, nhất là lan tới những người có khả năng tính dục và tình cảm bình thường thì bị coi như là hành động xấu, một tội lỗi xét về phương diện luân lý.

Ông thở dài buồn rầu.

-Sau khi nhận ra những bất ổn trong tâm hồn mình thì thầy ấy bị khủng hoảng tinh thần trầm trọng và tìm cách chạy trốn sự thật bản thân bằng cách tự kết thúc cuộc đời mình. May mắn làm sao là trước đó thầy đã tìm cha để xưng tội.

Cha đã nói với thầy ấy rằng, cha hiểu những đau khổ và khó khăn của thầy ấy và với Thập giá Chúa Kitô thì phải hiểu rằng Chúa vẫn mời gọi một cuộc sống nhân đức khiết tịnh như tất cả tín hữu Kitô khác nếu chăm chỉ tìm hiểu bản chất lời mời gọi của Chúa gửi đến thì sẽ được nhận lãnh bí tích một cách thống hối trung thành hơn và lãnh nhận ơn Chúa ban dồi dào.

-Cha có hiểu rằng đối diện với điều ấy là khó khăn như thế nào không?

Giọng nói của Cường chợt biến đổi méo đi cách kỳ lạ. Có vẻ không nghe thấy điều này, vị linh mục già nhìn lướt ra bên ngoài.

Giáo hội không thể tự giới hạn mình vào việc loan truyền luân lý, nhưng được mời gọi để mang lại sự cứu độ cho tất cả mọi người. Giáo hội cũng không thể áp đặt bất cứ quy luật nào một cách độc đoán nhưng cũng không thể thay đổi cấm cản hay cho phép tùy theo sở thích của con người. Đôi lúc, có những điều dù không tìm thấy trong Kinh thánh nhưng lại có trong truyền thống lâu đời của Giáo hội và tất cả cần được can đảm nói lên sự thật luân lý đồng thời biết tôn trọng thông hiểu từng người lẫn mỗi nền văn hóa.

-Cha hiểu, thế nên nó còn tùy thuộc vào lương tâm của mỗi con người và chỉ có Thiên chúa mới thẩm định chắc chắn hành động của con người là có tội hay không, nặng nhẹ thế nào. Đấng tối cao thấu suốt mọi nguyên nhân đưa tới hành động của con người và tin rằng trái tim bác ái của Ngài luôn thương yêu con cái của mình.

Cường im lặng cúi đầu suy tư.

Lặng lẽ nâng hai bàn tay nhăn nheo mềm mại của vị linh mục già lên và thành kính hôn vào đó, rồi áp lên má của mình, anh ứa nước mắt khi nghe ông an ủi.

-Con người chúng ta sống trong lịch sử và sự sáng tạo của chúng ta chính là sự thích ứng với những thay đổi xung quanh, đó vừa là quá trình nhưng cũng vừa là kết quả của sự thích nghi về mặt sinh học lẫn xã hội. Lịch sử có vận mệnh của nó cũng như mỗi con người đều có con đường đi của riêng mình, co hiểu điều đó không?

Cường thật bất ngờ về một vị linh mục già cả đời sống trong niềm tin Thiên chúa lại có thể bàn bạc rành rẽ về triết học hiện đại theo quan điểm của O.Spengler với luận thuyết, lịch sử chung của mọi người là hư cấu, văn hóa và văn minh luôn mang tính cục bộ và có số phận của riêng mình. Tất cả xuất hiện, phát triển rất phong phú, đa dạng vả ảnh hưởng đến nhau để rồi tất cả đều bị hủy diệt. Rõ ràng những điều ông vừa nói không nằm trong những quan niệm về đức tin của mình mà ông nói với tư cách của một nhà nghiên cứu triết học, phải chăng cha đã cố ý nói điều này là để an ủi Cường? Anh tự hỏi.

-Con cám ơn cha rất nhiều.

Vị linh mục già khoanh tay trước ngực trầm ngâm nhìn theo bóng người đàn ông bước đi liên xiên trong buổi chiều nắng nhạt, ông thở dài, làm dấu thánh giá. Lạy Thiên chúa tối cao, sao Ngài thử thách con cái Ngài nhiều quá, phải chăng chính qua sự thử thách này mới làm vinh danh sáng tỏ ý Chúa và để cho con cái Ngài nhận ra rằng, tình yêu của Ngài mang đến thế gian này nhiều lắm mà rằng liệu nào có ai nhận ra. “Chúng ta sinh ra để yêu, sống để yêu, và chúng ta sẽ chết để yêu nhiều hơn nữa” (Thánh Josep Cofasso).

Liếc mắt thấy ánh đèn xanh xanh từ phòng làm việc hắt ra, Thương biết là Cường vẫn cặm cụi trên máy vi tính. Nàng lên tiếng lần nữa nhắc anh nên nghỉ, khuya rồi, cần giữ gìn sức khỏe.

Hôm nay nàng rảnh nên điện thoại cho Gia Khánh, hẹn đi ăn cơm tối. Cả ba có một bữa tối vui vẻ lại còn đi nghe nhạc Trịnh tại quá Phôi Pha nữa. Từ ngày biết ba và dì Thương sắp lấy nhau thì tình cảm cha con của Gia Khánh ngày càng được cải thiện nhiều, gần như không còn những ngăn cách như trước kia nữa. Điều này làm cho Cường rất vui, giúp anh an ủi phần nào những thắc thỏm trong lòng. Dạo này cả Thương lẫn Gia Khánh đều thấy rõ những bồn chồn trong ánh mắt Cường và tuy không nói ra nhưng cả hai dì cháu ngầm hợp sức với nhau quan tâm chăm sóc đến người đàn ông của họ nhiều hơn.

Cường buông mình rơi cái thịch xuống giường bên cạnh Thương và nhắm mắt nằm im, nhưng chỉ được một tý là lúc lắc người vì bị những ngón tay của Thương chọc nhột. Cuối cùng anh chịu thua và mở mắt ra nhìn Thương, nàng cười chúm chím.

-Em vừa đọc một bài báo viết rất hay trên internet. Đàn ông các anh coi chừng trong tương lai phải đưa vào sách đỏ?

-“Động vật quý hiếm” - Cường bật cười ha hả - Dĩ nhiên đàn ông như anh thì phải là quý hiếm rồi.

-Thôi đi ông – Choàng tay qua cổ Cường, Thương cười, vân vê mấy lọn tóc xoăn xoăn trên trán anh, âu yếm – Kèm theo bài báo ấy còn là giới thiệu về một bộ phim viễn tưởng của thế kỷ tới nữa, khi mà phong trào đòi nam nữ bình quyền đã trở thành một thế giới chỉ rặt đàn bà làm lãnh đạo, từ tổng thống, thủ tướng cho đến các bộ trưởng…

- Và cả một nữ giám đốc nữa chứ - Cường cù trả thù vào nách nàng, Thương ẹo người né - Để nghe em nói nào. Điều làm em nghĩ ngợi không phải là phong trào nam nữ bình quyền đi quá lố trong trong việc phụ nữ ngày càng trở nên mạnh mẽ đến nỗi phải “cai trị” đàn ông mà, những phẩm chất của người đàn ông theo tác giả bài báo này, trong tương lai ngày càng mất đi.

-Mất đi – Khuôn mặt Cường bỗng thần ra vẻ suy nghĩ. Không để ý điều đó, Thương tiếp tục nói - Sức mạnh từ ngoại hình đến trí tuệ tạo đến sự quyến rũ nam tính ở người đàn ông không hiểu sao ngày càng mất đi. Nhà xã hội học Robert Ebguy cho biết, trong một nghiên cứu xã hội học của mình thì cái nhìn về người đàn ông trong tương lai sẽ là những người dễ bảo, dịu dàng và cũng mạnh mẽ. Đáng ngạc nhiên ở một nhóm nam bạn trẻ tuổi từ 20-25 còn tuyên bố, không sợ nếu được cấy thêm nữ tính

Say sưa nói nên Thương không để ý là Cường đã đứng dậy bỏ ra ghế ngồi từ hồi nào, anh châm thuốc và rít những hơi dài, chuyện lạ vì Cường đã hứa bỏ thuốc và chỉ hút khi xã giao.

Thương hào hứng nói tiếp.

-Trong một báo cáo khoa học của Đại học Oxford cho biết thì trong 50 năm trở lại đây, số lượng tinh trùng của đàn ông đã giảm đi đáng kể bởi môi trường hiện đại tác động đến. Ngoài ra còn là nhiễm sắc thể Y, nhân tố quyết định cặp XY (sinh con trai) cũng đang có nguy cơ bị thoái hóa không phục hồi được và, nguy cơ đàn ông bị “tuyệt chủng” là có thật.

Bấy giờ Thương chợt phát hiện trong phòng ngủ có mùi thuốc lá, quay lại nàng nhăn mặt, hỏi.

-Anh có chuyện gì à?

-Không… không… Cường dụi điếu thuốc, cười gượng và bỏ đi vào buồng vệ sinh súc miệng. Thương hiểu rằng rõ ràng Cường đang có điều bối rối.

Kéo Cường lại giường, gối đầu lên ngực anh, Thương thì thầm như an ủi.

-Tất cả chỉ là lý thuyết và lý thuyết thôi anh à.

Cường phì cười diễu cợt.

-Bộ em tưởng rằng anh bị xúc động về những điều em vừa nói sao.

-Em không biết – Thương cười cười.

Ngồi dậy ôm gối, Cường lẩm bẩm.

-Theo anh hiểu rằng, người đàn ông của hôm nay là hình bóng của người đàn ông của hôm qua và cũng là tấm gương phản chiếu người đàn ông trong tương lai. Tuy thế họ không là bản sao của nhau bởi tất cả đều biến đổi không ngừng trong thế giới này.

Kết luận của anh thật là lạ và chẳng ăn nhập gì với đề tài vừa nói cả, Thương nghĩ vậy và im lặng.

Sáng hôm sau khi Cường dậy thì Thương đã đi làm rồi. Vệ sinh xong ra gặp người giúp việc, Cường trách sao không đánh thức anh dậy sớm. Người giúp việc thưa, bà dặn hôm qua ông mất ngủ nên hôm nay để ông ngủ thêm một chút nữa.

Ngồi trước bàn ăn, Cường ể oải múc từng thìa súp. Nhìn chị giúp việc bê đến một tô canh nữa màu đen đen, Cường nhăn mặt.

-Cái gì vậy?

-Dạ…

-Tôi đã nói với chị là tôi không sao mà.

-Dạ đây là bà bảo làm thêm cho ông, bà dặn sáng nay chắc ông sẽ ăn không ngon miệng nên nấu thêm chút canh sâm.

Ôi trời, Cường lắc lư ngán ngẩm. Thương bao giờ cũng vậy, nhiều lúc Cường cứ có cảm giác nàng chăm sóc mình như chăm một đứa con trai lớn đầu vậy. Từng hơi thở lẫn tiếng ho của anh, nàng đều chú ý lo lắng. Tình yêu của nàng nhiều lúc làm cho Cường thấy ngộp thở. Quả đúng là tối qua không hiểu sao Cường thấy khó ngủ thật, cứ trăn trở mãi, mặc dù anh cựa quậy rất khẽ nhưng Thương vẫn biết. Dạo này Thương nhận thấy Cường hay bồn chồn suy tư điều gì đó, sống với nhau gần chục năm, như là vợ chồng hiểu nhau đến từng hơi thở, ánh mắt, thế nhưng trong chuyện này Thương vẫn không hiểu Cường đã gặp chuyện gì, hỏi không bao giờ anh nói và luôn trấn an nàng rằng không có gì. Nàng nhớ lần gặp mới đây thì vị linh mục gài nhà thờ Thánh Tâm đã khuyên nàng nên quan tâm đến Cường nhiều hơn, bởi chính ông cũng nhận ra dạo này hình như Cường đang gặp điều gì đó làm anh khó xử. Chuyện gì, không tò mò tìm hiểu tuy nhiên Thương cũng rất ưu tư, huống hồ nàng với Cường đã sắp kết hôn rồi.

-Bà dặn…

-Thôi… thôi… tôi biết rồi - Cường xua tay - Nếu tôi mệt thì gọi tài xế đưa tôi đi làm chứ gì.

Chị giúp việc cố nín cười, cúi đầu.

-Dạ.

Không muốn cho người giúp việc bị la, Cường cố uống hết chén nước sâm rồi đi lên lầu thay đồ đi làm. Anh biết, lát nữa thế nào Thương cũng gọi điện thoại về nhà hỏi người làm xem anh ăn uống thế nào và, nếu như hôm nào anh không ăn uống được thì nhất định người giúp việc sẽ bị la. Cũng mấy lần rồi, tội nghiệp cho chị người làm nên Cường đành cố ăn uống và, anh không ngờ rằng đấy chính là điểm yếu của mình mà Thương phát hiện ra, tận dụng để ép anh trong việc ăn uống giữ sức khỏe.

Khi Cường đẩy xe vào cơ quan thì đồng hồ đã chỉ 8 giờ, vậy là hôm nay anh đi trễ nửa tiếng. Gật đầu chào mọi người, cầm cặp hồ sơ là anh đi như chạy vào phòng họp của Viện. Cũng may, do phải đón khách trên xuống đột xuất nên không giao ban. Quay về phòng làm việc, ngả người trên ghế, Cường đưa tay bóp đầu. Mấy nhân viên vào trình ký báo cáo, anh đều lắc đầu chỉ sang phòng vị phó bên cạnh giải quyết. Phòng của anh đông nhân viên nhất viện, 25 người với ba nhóm chuyên môn, do ba vị phó phụ trách, tuy nhiên do một phó phòng đang làm thủ tục nghỉ hưu, một đang đi tu nghiệp ngắn hạn ở Pháp nên công việc hiện nay dồn lại chỉ còn hai người, khá bận. Chưa kể tổ chức đang còn sắp xếp nhập hai phòng lớn nhất viện vào một và Cường được bổ nhiệm, phụ trách, công việc càng nặng nề thêm.

Họp hành, thông qua các đề án, làm việc với các đơn vị bạn… nhiều hôm Cường phải làm việc đến khuya mới về, mệt phờ. Thương rất xót ruột. Mang tiếng ở chung nhà, nhiều lúc cứ như vợ chồng ngâu, bữa cơm bao giờ cũng chỉ có một người ăn, hiếm khi có đôi. Chưa kể là ngoài doanh nghiệp của mình thì Thương còn vài chức danh kiêm nhiệm qua góp vốn các công ty cổ phần, ủy viên hội đồng quản trị ngân hàng này kia… tất cả làm nàng gần như không có thời gian cho mình lẫn Cường. Trên danh nghĩa là vợ chồng, sớng chung với nhau nhưng thời gian giành cho nhau rất ít. Những chuyến công tác nước ngoài dài ngày, và công việc đôi lúc đã biến nàng như một cỗ máy.

Cũng đến mấy lần Thương gợi ý anh nên nghỉ việc ở viện và về công ty giúp nàng, anh làm giám đốc và nàng làm chủ tịch Hội đồng quản trị. Nhưng kệ Thương hờn giận, Cường không chịu vì không muốn mang tiếng. Là vợ chồng, không phải Cường không quan tâm đến công việc của Thương nhưng anh vẫn thường nói. Là một kiến trúc sư, Cường yêu công việc của mình và anh muốn theo đuổi công tác chuyên môn, ngoài ra làm niềm vui thỉnh thoảng tham gia giảng dạy ở trường chứ không thích công việc kinh doanh. Do vậy mà anh từ chối lời mời của Thương.

Dạo gần đây do áp lực của công việc nên Thương xuống sắc thấy rõ, theo lời khuyên của Cường, nàng cũng đang rút dần một số vốn đầu tư, chuyển sang môi trường khác an toàn hơn, dĩ nhiên lợi nhuận ít hơn nhưng nàng cũng bớt phải lo lắng hơn. Thật ra tiền của nàng đang có đến đời cháu chưa chắc đã dùng hết, thế nhưng như nàng thú nhận, kinh doanh đã ngấm vào máu mất rồi, Thương không thể nào chịu nổi cảnh ăn không ngồi rồi nhàn nhã của một người đàn bà chỉ biết sinh đẻ và chiều chiều ngồi chờ chồng đi làm về. Tuy vậy để giảm áp lực công việc, theo yêu cầu của Cường nàng chỉ còn đầu tư vào một số lĩnh vực nhất định và dần bàn giao công việc cho các thành viên khác. Dù gì nàng cũng hơn bốn mươi tuổi rồi, năm tháng thời gian, tiền của và danh vọng có thừa nhưng nó cũng lấy đi nàng nhiều thứ, may mà nàng còn có Cường bên cạnh, vì thế nàng muốn giành nhiều thời gian hơn cho anh.

Dừng xe honda trước cửa tiệm cho thuê áo cưới có tên Milo rất to trên đường Đồng Khởi, Cường nheo nheo mắt nhìn vào trong và một chàng thanh niên trẻ, đẹp trai từ trong nhà chạy ra, nhìn anh nhe răng cười thật tươi.

-Anh Cường ạ?

-Ừ… Bằng có nhà không?

-Dạ thưa anh có.

Cường gật đầu đưa xe gắn máy cho chàng trai và lững thững đi vào trong, bầu không khí trong nhà êm dịu mát rượi làm cho Cường thấy thoải mái hẳn, mấy nhân viên gặp anh đều lễ phép cúi đầu chào, Cường chào lại và tiến đến cầu thang đi lên lầu hai. Tất cả nhân viên ở đây đều biết Cường là bạn thân của ông chủ và, thỉnh thoảng anh vẫn ghé qua đây.

Trước phòng làm việc của Bằng, cửa khép kín, Cương gõ khẽ mấy cái nhưng không thấy ai lên tiếng, anh đành tìm cái nút chuông trước của và nhấn nhẹ, một lát sau thì thấy đèn hiệu nhấp nháy cho phép vào. Bằng thích yêu tĩnh và rất ghét bị ai bất ngờ phá đám đi vào khi đang suy nghĩ, nhất là đang lúc tính toán hay thiết kế thời trang, thế nên phòng làm việc của Bằng trên lầu có gắn chuông và mọi nhân viên lẫn khách mỗi khi muốn gặp thì đều phải nhấn chuông xin phép. Thật ra có ngoại lệ, đó là Cường, với anh thì Bằng nói cứ đẩy cửa đi vào đừng nhấn chuông làm gì, tuy thế chưa bao giờ Cường sử dụng đặc ân này, như anh có lần nói đùa với Bằng, nhấn chuông báo hiệu trước để lỡ có ai đó đang làm gì đó thì biết mà ngừng lại. Nghe câu nói này, Bằng đấm vai bạn đau điếng.

-C?