CHƯƠNG 11
CHƯƠNG 11
ai vợ chồng Cường về Đà Lạt nghỉ ngơi, thăm con trai của Thương và dự hội thảo do tập đoàn UBS đa quốc gia của Mỹ tổ chức tại khách sạn Bông Hồng dưới sự bảo trợ của tổ chức Doanh nghiệp Vừa và Nhỏ mà trưởng văn phòng là Rich Phạm. Thương là khách mời, có bài phát biểu trong cuộc họp chuyên đề, nàng muốn Cường cũng dự nhưng anh thì không bởi phát hiện Rich Phạm là một trong những người tổ chức hội thảo này. Nhưng vì không tìm được lý do chính đáng thoái thác nên Cường đành dự trong cảm giác không yên lòng. Anh đã cố vượt qua sóng gió lòng mình, mong mỏi tìm được bến bờ yên ổn và cho rằng cách tốt nhất là đừng bao giờ gặp Rich Phạm nữa.
Sau khi đăng ký kết hôn thì Thương ngỏ ý muốn chồng về làm cho công ty của nàng, đây không phải là lần đầu tiên nàng tỏ ý này mà đã xa gần nói từ nhiều năm trước khi hai người yêu nhau. Hơn Cường mấy tuổi và bắt đầu có thai, nàng cảm thấy mệt mỏi, muốn được nghỉ ngơi, giảm cường độ công việc, tuy nhiên gánh nặng này không thể trao cho ai ngoài chồng mình. Tiếc rằng lâu nay Cường cứ lững lờ mãi, nhưng nay đã thành vợ chồng và khi nàng chính thức nói Cường khó mà từ chối. Thương khuyến khích anh, anh hãy tập sự công việc bằng chức danh trợ lý tổng giám đốc để tìm hiểu công việc và nàng sẽ giúp đỡ anh thêm trước khi choàng hẳn gánh nặng lên vai anh. Như vậy Cường phải nghỉ việc Nhà nước, điều mà lâu nay anh không muốn.
-Em là đàn bà, nay đã có chồng, em muốn làm vợ, làm mẹ - Thương bá cở anh thì thầm - Mười năm lăn lộn bươn chải, đối với em vậy là đủ rồi. Nay em muốn được chồng nuôi.
Cường phì cười khi nghe vợ nói vậy, quả thật khó từ chối. Chuyến đi về Đà Lạt thăm con, nghỉ ngơi và dự hội thảo cũng nằm trong ý đồ của Thương, tập cho anh làm quen dần với công việc kinh doanh.
Nhìn nét mặt chồng căng thẳng khi xuống xe, Thương hơi ngạc nhiên, chuyện tham dự những hội nghị hội thảo như thế này đối với Cường cũng đâu có gì là lạ bởi dù sao anh cũng làm một cán bộ nhà nước, họp hành, dự hội nghị là chuyện thường. Nghĩ có lẽ đây là lần đầu tiên Cường tham dự hội thảo với tư cách một nhà kinh doanh nên vậy, nàng níu vai anh, nói nhỏ:
-Dần dần rồi anh sẽ quen thôi.
Cường gật đầu và đảo mắt nhìn quan khách, không thấy Rich Phạm. Những tiếng chào lao xao, dăm ba người Việt lẫn nước ngoài tiến đến thăm hỏi vợ chồng Cường. Thương vui vẻ giới thiệu chồng mình luôn, lời giới thiệu của nàng mang nhiều ý nghĩa và mọi người nhanh chóng nhận ra, đây là chồng nàng và cũng sẽ là người thay thế nàng trong tương lai. Dần dần Cường cũng nói chuyện vui vẻ, nhìn thái độ tự nhiên điềm tĩnh của Cường, Thương rất hãnh diện, nàng tin tưởng trong tương lai anh thừa khả năng để thay thế nàng điều hành công việc của công ty. Thực thế Thương không hẳn rút lui khỏi thương trường mà nàng muốn xẻ công việc, phần ổn định hiện nay trong kinh doanh cho Cường thay mình điều hành, còn nàng sẽ chuyển sang một lĩnh vực mới với những đối tác mới và trợ lý của nàng không ai khác, chính là Gia Bảo, con gái của Cường. Hôm rồi nàng có buổi nói chuyện với Gia Bảo và cô bé đã nhận lời.
-Xin chào…
Một giọng nói quen thuộc bất ngờ vang lên. Thương reo:
-Ồ ông Rich, đã lâu lắm không gặp.
-Thưa… bà vẫn khỏe chứ.
-Khỏe, rất khỏe nữa là khác.
Thương cười giòn trả lời Rich Phạm và bấy giờ Cường mới từ từ quay lại. Khuôn mặt anh hơi cứng, tránh nhìn thẳng vào Rich Phạm. Một cái siết tay đủ ấm giữa hai người và anh cũng chào hỏi xã giao. Thương rất tinh ý, nàng liếc nhanh, cảm thấy giữa chồng mình và Rich Phạm có điều gì không ổn. Mấy tháng nay nàng không thấy Cường đi chơi tennis ở Thủ Đức nữa, anh than mệt nói cổ tay nhức nên không đi. Cũng đã lâu nàng không gặp Rich Phạm, hỏi Cường thì anh chỉ ậm ừ trả lời không rõ y. Nàng hơi ngạc nhiên, không lẽ giữa chồng mình và Rich Pạhm có điều mất lòng nhau, tuy nhiên vì Cường không nói ra nên nàng cũng không tiện hỏi. Chuyến đi Đà Lạt này nàng biết trước sau gì cũng gặp Rich Phạm, nên rất muốn mời cơm anh ta, tiện thể hàn gắn tình cảm giữa Cường và Rich Phạm, nếu như họ có điều gì không bằng lòng nhau. Thật lòng nàng rất mến chàng trai này, trên cương vị của mình, anh ta đã giúp nàng rất nhiều trong công việc kinh doanh vừa qua.
Đi bên cạnh Rich Phạm là một thanh niên châu Âu nhìn nhỏ tuổi hơn Rich Phạm một chút, người tầm thước, có một khuôn mặt rất điển trai hao hao giống danh thủ Davit và thu hút người đối diện bởi nụ cười duyên dáng với hàm răng trắng đều nhìn thật tươi. Rich Phạm giới thiệu, đó là Luca Toni, trợ lý của mình, mới ở Mỹ sang. Thoáng nhiên trong lòng Cường có điều gì đó ngờm ngợp, anh khẽ chào Rich Phạm và kéo tay Thương đi vào khán phòng. Suốt nãy giờ nói chuyện với vợ chồng Cường, nét mặt Rich Phạm vẫn lạnh lẽo như mọi khi, không biểu lộ bất kỳ một điều gì.
Hội nghị một ngày rưỡi, nửa ngày còn lại dành cho du khách tham quan các cảnh đẹp của Đà Lạt. Trong vai trò điều phối viên tại hội thảo, Rich Phạm và trợ lý của mình khá tất bật, thoáng thấy anh ta ở đây thì lát đã mất hút đâu đó.
Khi nghe vợ nói muốn mời Rich Phạm và mấy người bạn nước ngoài về thăm nhà, ăn bữa cơm, Cường ngần ngại, sợ họ bận. Thương nói:
-Tất cả cũng đều là những quan hệ kinh doanh trong tương lai thôi.
-Em đi thì lúc nào cũng kinh doanh, kinh doanh… - Cường vừa ăn vừa cằn nhằn.
Chống đũa nhìn chồng, Thương cười âu yếm:
-Biết làm sao được hả anh. Trót làm ăn thì phải vậy mà, mai này anh cũng thế thôi.
-Thế họ nhận lời chưa…
-Rồi, có các ông… - Thương nhẩm tính và Cường nín thinh khi nghe tên Rich Phạm trong đó mà anh thừa biết là làm gì Thương lại không mời.
Đoàn khách nước ngoài liên tục trầm trồ khi đến thăm nhà hai vợ chồng Cường, ngôi biệt thự cô đơn kiêu hãnh trên đồi thông lộng gió. Đà Lạt lập đông, dã quỳ nở vàng chân núi, đồi thông reo trong gió lạnh, khung cảnh mênh mông man mác buồn. Camera quay liên tục và ánh đèn chớp nhóa của những khách mời tranh thủ chụp hình kỷ niệm. Lần đầu tiên trong nhà có nhiều người như vậy, thằng Triệu khoái quá, toét miệng cười suốt, nó bám chặt lấy ba Cường không rời nửa bước. Trong số doanh nhân nước ngoài này, biết có người kinh doanh trong lĩnh vực y tế, Cường tranh thủ trao đổi ngỏ ý nhờ có thể sau này đưa Triệu qua bên ấy chữa trị, có người nhận lời. Thương rất hạnh phúc khi thấy con trai mình đeo dính lấy Cường và anh đi đâu cũng dắt thằng bé theo bên cạnh, đố ai có thể biết đó là con trai riêng của nàng. Sau bữa tiệc rượu khai vị tại nhà, hai vợ chồng mời mọi người đến Nhà hàng thủy tạ trên hồ Xuân Hương. Chiều đông sương xuống lan nhanh trên mặt hồ mờ ảo mây khói, xung quanh hồ đèn bắt đầu nhấp nháy.
Khung cảnh thật tĩnh mịch thanh bình.
Cường hơi khó hiểu, từ khi hội thảo cho đến tận bây giờ thấy lúc nào bên Rich Phạm cũng có người trợ lý Luca Toni, cứ nhìn cái cách anh ta đeo sát Rich Phạm đủ cho biết là họ rất thân nhau, tự nhiên trong lòng Cường lại thấy nôn nao, tuy vậy anh vẫn làm tròn vai trò chủ nhà.
Trong bữa cơm tối, hơi ngà ngà say, đột nhiên Rich Phạm cầm ly rượu đứng lên chúc sức khỏe và hạnh phúc của vợ chồng Thương-Cường, trước khi chia tay. Hai vợ chồng ngỡ ngàng, Rich Phạm cho biết, nhiệm kỳ của anh ta làm cho tổ chức Doanh nghiệp Vừa và Nhỏ tại thành phố đã hết, lần này về thành phố là sẽ bay đi Mỹ luôn. Thương thoáng nhìn Cường vẻ trách móc, cũng mấy tháng nay không gặp nên chuyện Rich Phạm về nước cả hai vợ chồng đều không hay. Dù gì thì giữa Rich Phạm và gia đình Cường cũng có bao mối quan hệ thân tình.
Cường nín thinhm cắm cúi ăn và uống cạn ly rượu trước mặt, không hề ngước mặt lên nhìn Rich Phạm lấy một giây.
Cường loạng choạng bước vào nhà vệ sinh, hình như anh uống nhiều lắm thì phải, Thương phải mấy lần lên giật áo chồng nhắc chừng nhưng Cường cứ lầm lỳ uống mãi.
Một hơi thở nồng ấm thân quen lướt qua, Rich Phạm và Luca Toni cùng vào sau, vì Cường đứng bên này ngách nhà vệ sinh nên không thấy rõ họ, chỉ nghe tiếng rầm rì của hai người nói chuyện.
Khi anh bước ra thì chỉ còn mình Rich Phạm đang đứng trước vòi nước vệ sinh rửa tay. Cường chầm chậm cúi đầu đi qua, anh liếc nhanh vào gương và thấy ánh mắt buồn bã của Rich Phạm đang dõi theo mình. Thế rồi thật bất ngờ, Cường quay phắt lại, túm lấy cà vạt áo của Rich Phạm kéo sát lại mặt mình.
Đôi môi mềm ấm áp và ánh mắt buồn sâu thẳm long lanh đẫm nước…
Thương bối rối nhìn quanh chẳng thấy chồng mình đâu cả, nàng bấm điện thoại di động nghe đổ chuông nhưng không thấy Cường trả lời, thắc thỏm, nàng lúng túng xin lỗi mọi người và đứng dậy đi tìm Cường. Loanh quanh một lát nàng phát hiện ra Cường đang ngồi một mình trong xe hơi, gục đầu lên tay lái.
-Anh say à…
-Ừ… giọng Cường nghe rất lạ - Anh mệt quá.
-Để em đưa anh về.
-Thôi em cứ vào tiếp khách đi, anh nghỉ một lát sẽ khỏe ngay.
-Không được.
Thương dứt khoát đứng dậy đi vào chào mọi người để đưa chồng về, kể ra cũng bất tiện thật, chủ nhà mời khách đi ăn mà lại bỏ về trước. Thật bất ngờ Rich Phạm từ phía trong đi ra, giọng tỉnh táo.
-Có chuyện gì vậy chị Thương?
Gặp Rich Phạm, Thương mừng quá.
-Anh Cường say quá…
-Vậy sao… - Giọng Rich Phạm cũng rất kỳ lạ mà Thương không để ý.
-Tôi đang tính vào chào mọi người để đưa anh Cường về trước, nhưng mà…
Thương ngập ngừng, Rich Phạm hiểu khó xử của nàng và đề nghị, để mình lái xe chở Cường về nhà rồi quay lại, Thương cứ ở lại tiếp khách. Đề nghị rât hợp lý nhưng Thương ngài ngại vì ai lại nhờ vả như vậy, Rich Phạm phải thuyết phục một lúc nàng mới đồng ý.
Chiếc xe lăng bánh, Cường say ngã người trên ghế trước, nhắm mắt, không động đậy. Khi xe đổ vòng trên dốc, Rich Phạm liếc nhìn khuôn mặt thân thương của Cường dưới ánh đèn mờ rồi se sẽ thò tay mình qua nắm lấy bàn tay to ấm áp của Cường, siết thật chặt. Xe đến nhà, mọi người đã đi ngủ, Rich Phạm cùng ông giúp việc chật vật mới khiêng được anh vào phòng riêng của vợ chồng anh.
Rich Phạm ngồi bệt xuống nền nhà tự tay tháo đôi giầy tây cho Cường và lưỡng lự khá lâu việc có nên cởi bớt quần áo cho Cường không, lúc này ông già giúp việc có chuyện đã đi xuống nhà rồi.
Nhìn người đàn ông nằm nghiêng, mặt ửng hồng, mắt nhắm hờ, thật đáng yêu làm sao. Đặt một bàn tay lên ngực Cường, Rich Phạm lắng nghe trái tim mình đổ dồn đến run rẩy nhịp đập mà ứa nước mắt nhìn Cường, chính lúc ấy Cường mở to mắt thật tỉnh táo như chưa bao giờ say và nhỏm từ từ dậy, ôm siết chặt Rich Phạm.
-Cho em xin lỗi, em không bao giờ muốn phá hoại hạnh phúc của anh cả.
-Anh biết.
-Thế nhưng trước khi về Mỹ mà không gặp anh lần nữa thì em không chịu nổi. Hội thảo này do tổ chức em bảo trợ mà thật ra nhiệm kỳ của em đã hết. Đáng lẽ em đã về Mỹ rồi nhưng cứ lấn chần lấy lý do muốn dự hội thảo lần cuối mà thực chất là để gặp anh.
-Người thanh niên kia là ai vậy?
-Anh ghen à?
-…
-Một người thích em, hay nói cách khác là yêu em đã lâu. Luca Toni từng là học trò của em và theo đuổi em lâu rồi.
-Anh bối rối quá Rich à, anh chỉ mong mình đã lầm lẫn điều gì đó và tất cả chỉ như một giấc mơ của những giây phút xao lòng yếu đuối nào đó… nhưng không thể.
Nhìn ánh mắt long lanh tuyệt vọng của Cường, Rich Phạm dụi đầu vào ngực anh thì thầm. Em hiểu anh đang nghĩ gì. Sau khi xảy ra sự việc giữa chúng mình và từ đó anh trách không gặp em nữa thì lại càng củng cố những cảm nhận của em về anh. Em hiểu rằng anh đang chạy trốn bản thân mình, lòng tự tin của anh đã bị giảm sút nặng nề, kể ra đó là điều cay đắng với một người đàn ông đúng nghĩa, nhưng em cũng tin rằng anh đủ khả năng nhận biết mình là ai và hiểu phải làm gì.
Anh đang đứng giữa ngã ba đường, tranh đấu, dằn vặt, kìm nén bản thân mình. Cường buồn rầu thú nhận. Một đằng là những khao khát của bản thân rất bản năng và cũng là sự giải tỏa những ấm ức mơ hồ nào đó còn là bổn phận, trách nhiệm, lương tâm của anh đối với vợ con, chưa kể nó còn là sự đè nén sức ép của dư luận xã hội, những giá trị đạo đức nhân phẩm của con người theo những chuẩn mực ngàn năm nay mà anh đã trở thành một thứ barie vô hình không cho phép anh vượt qua và anh cũng tự nguyện không vượt qua, dù có chết vì ngu xuẩn này, anh cũng đành vậy, em có hiểu không?
Em cũng hiểu phần nào những day dứt trong lòng anh vì thế mà sau sự kiện ấy em đã không tìm cách để anh nữa, Rich Phạm đưa bàn tay vuốt ve trên khuôn mặt lởm chởm râu của Cường, thì thầm. Anh quyến rũ quá.
Cả hai người trên chiếc gối, trớ trêu làm sao đó lại là đôi chim bồ câu trắng bay trong vòng tròn trái tim thêu hai chữ Thương - Cường quấn quýt lấy nhau.
Hít hà hơi trên ngực Cường, Rich Phạm nheo mắt nhìn anh cười vẻ láu lỉnh:
-Anh biết tại sao em đưa Luca Toni lên Đà Lạt không?
-?
-Sau khi anh chạy trốn em, thú thật em rất mong được gặp anh một lần nữa trước khi ra đi chỉ để hỏi anh một câu.
-Câu gì?
-Anh có yêu em không?
-…
-Việc em cố tình đưa Luca Toni lên trên này chính là làm một test với anh. Em biết chắc chắn rằng sẽ gặp anh và chị Thương. Luca Toni yêu em và em cũng có cảm tình với cậu ấy, em muốn anh chứng kiến để xem phản ứng của anh thế nào, và… - Rich Phạm cười hớn hở - Em đã thấy và đã có câu trả lời.
Dang tay ôm chặt người tình, Rich Phạm thì thầm. Với em như vậy đủ rồi, anh đừng nói gì nữa, yêu và được yêu đó là điều quan trọng nhất chứ không hẳn mình phải sống bên nhau. Anh hãy sống hạnh phúc và làm tròn trách nhiệm với vợ con anh, còn em sẽ đi con đường mà em đã tự chọn. Chỉ cần đôi lúc ta nghĩ về nhau và hiểu rằng người ấy vẫn trong trái tim mình là quá đủ rồi.
Cường trìu mến nhìn chàng thanh niên.
-Chừng nào em về Mỹ?
-Có lẽ ngày mai thôi, bay về Sài Gòn là chuyển chuyến em bay đi Mỹ luôn. Anh có tiễn em không?
-Tiễn chứ.
-Anh Cường này…
-Gì cơ…
La lá là lá la… la… la lá là lá la…
Những tiếng hát chập chờn trong sương mù và một cánh bướm trắng nhạt nhòa dang ra như cánh tay người đang phất phơ bay lượn trên hồ nước mênh mông. Sương mù dần phủ kín mặt hồ.
Người, hoa, cánh bướm và hư ảo, chẳng rõ đâu là giả đâu là thật giữa trời nước như thế này.
-Này người kia, là ai sao vào đây?
-Tôi… tôi là du khách…
-Du khách…
-Dạ vâng, dạ xin lỗi tôi bị lạc đường.
-Lạc đường…?
Tiếng cười khanh khách vang lên giữa trời sương sớm nghe rờn rợn đến gai người.
-Lạ nhỉ, chốn này đâu phải là nơi để có người tới mà lạc.
-…
-Tới đây.
-Dạ.
Cường căng mắt dò dẫm lần từng bước từng bước đến bên mép hồ, mà, thú thật, anh cũng chẳng thể nào phân biệt nổi đâu là đất đâu là nước ở nơi này.
Cánh bướm hư ảo sà xuống bên Cường và anh nhận ra đó là gương mặt của một cô gái trẻ nhìn trắng toát, cứng đơ gường gượng bất động như một pho tượng đá. Không màu, không sắc và nhợt nhạt như một xác chết.
-Có muốn theo tôi và trong kia không?
Đi đâu, ánh mắt Cường ngơ ngác hỏi. Người đẹp nhếch mép nở nụ cười huyền bí quyến rũ đến mê hồn.
-Chốn này là của anh, một khi đã đến đây rồi thì nó sẽ là của anh mãi mãi.
Vậy sao?
-Phải nơi này là của anh, tôi chờ anh đã lâu lắm rồi và anh sẽ là người cuối cùng mà tôi chờ đợi để cùng đi.
Hai cánh tay của người đẹp chập chờn như cánh bướm dẫn Cường lần lần từng bước xuống dần mép nước hồ. Nước cứ từ từ dâng cao đến ngang ngực thì, một cảm giác tức ngực ghẹt thở làm cho Cường thấy khó thở và anh cố vùng vẫy thoát ra khỏi. Buông tôi ra… buông tôi ra…
Cường ngồi thừ người đăm đăm nhìn hồ nước trong vắt với khát khao khôn tả được bước xuống đấy, được trần mình xuống đấy mãi mãi, bỏ sau lưng những ưu phiền đau khổ của một đời người. Thế là hết, nhẹ nhõm xiết bao, trong anh dâng trào những ước muốn. Trong đời mình, anh đã làm được nhiều điều nhưng chỉ có một điều mãi mãi anh không thể làm được, điều ấy làm anh xiết bao phiền muộn. Phải chăng cuộc sống cứ mải mê theo đuổi nó cho đến khi thân xác rã rời mệt nhoài? Đôi lúc chỉ cần là một dấu chấm hết của bóng đêm nhạt nhòa, chẳng vui mà cũng chẳng buồm, thế không phải hay lắm sao.
Nhưng ánh mắt của Thương buồn bã, mặt nhòe nhoẹt, anh nỡ lòng nào bỏ mẹ con em lại sao, mẹ con em cần có anh. Tiếng Gia Khánh như khẩn khoản van nài, ba ơi từ lâu con tha thứ cho ba rồi, nay con cần có ba. Và tiếng của Rich Phạm nhẹ bẫng. Em yêu anh, dù chúng ta không được sống gần nhau, nhưng trái tim là của nhau thì em cũng mãn nguyện lắm rồi. Anh sẽ sống hạnh phúc với vợ con em, còn em sẽ tìm người chia sẻ với mình nhưng vẫn có một ngăn riêng của anh trong đó, bởi em yêu anh và nó luôn rộng mở chờ anh. Rất nhiều người cần anh vậy, lý do gì mà anh bỏ mọi người để ra đi.
-Anh Cường ơi… đừng… anh Cường ơi…
Tiếng Thương kêu lạc giọng trong rừng thông, Cường giật mình quay lại, thấy vợ hớt hải từ trên đồi thông chạy xuống, vừa chạy vừa vấp té, anh vội chạy lại đỡ nàng dậy. Ôm chầm lấy anh, bíu thật chặt Cường, nàng òa khóc. Bối rối vuốt tóc vợ, Cường hỏi:
-Có chuyện gì vậy em.
-Tại sao anh ra đây?
-Ừ…
-Em mơ thấy anh đến cái hồ nước này… và… và… - Nàng nức nở - Giật mình tỉnh giấc, không thấy anh bên cạnh, nhớ đến giấc mơ, em sợ quá vội vã đến đây ngay. May mà em đến kịp.
Cường phì cười, lắc đầu.
-Em chỉ mơ mộng lung tung, vì anh thích khung cảnh yên tĩnh nơi này nên đến chơi vậy thôi chứ đâu có gì.
-Không… - Thương lắc đầu – Trong mơ em thấy anh đi xuống hồ nước này và lúc nãy em cũng thấy anh hình như muốn xuống nước. Đừng làm gì bậy bạ nghe anh!
-Thôi mà… - Vuốt tóc vợ, Cường cười trấn an nàng – Không có chuyện gì đâu, thôi ta về đi.
-Ừ… về đi – Thương có vẻ khiếp sợ và níu chặt tay Cường khi đi lên.
Quả là nàng vừa gặp một giấc mơ sợ hãi. Trong giấc mơ ấy nàng thấy Cường vẻ mặt đầy phiền muộn, cô đơn một mình ngồi trên một tảng đá trước hồ nước này, thế rồi anh nhìn quanh quất và từ từ bước chìm xuống nước. Hốt hoảng Thương gào thét thật to, nhưng thấy anh cứ chìm dần đến mất hút, nàng bật tỉnh giấc, khiếp sợ nhìn quanh và chẳng thấy Cường đâu cả. Nhớ đến cơn ác mộng, nàng hấp tấp chạy ra xe ôtô, đến đây ngay. Khung cảnh ấy lập lại đúng như giấc mơ nàng vừa thấy, Cường ngồi đó cô đơn buồn bã trong một buổi sáng mùa đông, và Thương hét thật to. Chưa bao giờ nàng yêu anh nhiều như lúc này và cần anh hơn bao giờ hết, người đàn ông của nàng, tình yêu của nàng.
Đánh máy: sonnam9ac12
Nguồn: Nhà xuất bản Trẻ
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 2 tháng 1 năm 2013