← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 13

CHƯƠNG 13

úi Ngự Bình trước tròn sau méo

Sông An Cựu nắng đục mưa trong

Mặc ai một dạ hai lòng

Em ôm duyên thủ tiết loan phòng đợi anh.

Sông An Cựu nắng đục mưa trong

Mặc ai một dạ hai lòng

Em ôm duyên thủ tiết loan phòng đợi anh.

Dòng Hương Giang dưới ánh trăng vàng cứ loang loáng như lát bạc, những con thuyền nhỏ như chiếc lá tre xuôi xuôi dòng nước. Tiếng chuông chùa đủng đỉnh lan dài trên sông lẫn tiếng hò mái đẩy man mác.

… Chị đó sao? Hôm nay chị mặc một chiếc màu hoàng yến rất đẹp với nụ cười thật tươi, đang từ ngoài đi vào, dáng đong đưa với nụ cười đáng ghét mỗi khi muốn chọc nó điều gì.

-Chị đến đón út đây.

-Chị… - Khảo nấc lên và dòng máu tươi từ trong miệng ộc ra, hắn cố ngẩng đầu nhìn lên. Chị đứng đó lờ mờ huyền ảo, Khảo cố đưa cánh tay lên với chào bóng của chị, thều thào.

-Cuối cùng thì chị cũng đã đến đón em, chị có biết rằng bao nhiêu năm nay lúc nào hình ảnh của chị cũng trong trái tim em không. Không ai, không người đàn bà, đàn ông nào có thể thay thế được chị cả, em yêu chị xiết bao.

-Ừ… chị biết mà út.

Cái bóng trắng chợt toan loãng ra, Khảo lắp bắp.

-Chị… chờ em… chờ Khảo với.

Thiên sinh nhơn hà nhơn vô tộc,

Địa sinh thảo, hà thảo vô căn

Một mình em ngồi giữa lòng thuyền dưới nước trên trăng.

Biết ai trao duyên gởi nợ cho bằng thế gian?

-Thôi hai chị em mình đi hỉ. Út mệt không?

-Em mệt lắm.

-Đi với chị, út không còn mệt đâu.

Giọng ca vang vẳng loang loãng trong đêm vắng. Gã đàn ông nấc lên và nở một nụ cười thật tươi trước khi gục chết.

Căn biệt thự to lớn của Tổng giám đốc Trần Anh nằm trong một hẻm nhỏ có nhiều biệt thự sang trọng mà chủ nhân đa phần là các doanh nhân lớn hoặc người nước ngoài. Khi cơ quan công an áp giải ông ta về nhà làm thủ tục khám xét khẩn cấp thì hầu như hàng xóm chẳng ai biết cả, các biệt thự độc lập, xa cách nên chẳng ai quan tâm đến ai.

Vợ Trần Anh đón chồng ở cửa và chết điếng người khi nghe đọc lệnh bắt khám xét khẩn cấp của cơ quan công an. Bà ta khuỵu xuống bên cửa thều thào:

-Đã xảy ra chuyện gì?

Nét mặt tái nhợt vẻ căng thẳng, Trần Anh bước đến bên vợ.

-Cho anh xin lỗi. Tại anh tất cả…

Như người mộng du, người đàn bà ngơ ngác bước theo chân các điều tra viên vào trong chính căn nhà mình mà chẳng hiểu phải làm gì. Hai người giúp việc sợ quá, chạy tót xuống bếp ngồi co rúm bên nhau, mặc cho các điều tra viên an ủi, đừng sợ.

Vợ Trần Anh đi theo các điều tra viên để chứng kiến việc khám xét, còn ông ta im lặng ngồi trên chiếc ghế salon lớn cùng mấy điều tra viên khác, nét mặt khó coi đến nỗi một điều tra viên phải chủ động ngồi sát bên, sợ người đàn ông này quẫn quá làm điều gì đó dại dột.

Nhà rộng, nhiều phòng nên thủ tục khám xét khá lâu. Cũng may đứa con trai đang đi chơi xa cùng với đám bạn nên không phải chứng kiến cảnh đau lòng này.

-Thưa các ông tại tôi… tôi xin khai, tôi đã giết người.

Người đàn bà bất ngờ gào thét trong căn phòng khách rộng của mình khi cuộc khám xét kết thúc, đang nghe đọc biên bản, các điều tra viên bất ngờ. Có lẽ thần kinh của bà ta đã không chịu nổi chuyện này chăng.

-Xin bà bình tĩnh. Luật pháp rất công bằng, ai làm nấy chịu…

-Không... không… - Người đàn bà thở hổn hển, trườn qua tay người giúp việc đang ôm mình, nói như van nài với mọi người – Các ông hãy tin tôi. Chính tôi mới là kẻ giết thám tử Khảo, tôi đã thuê người giết ông ta.

-Kìa em - Trần Anh vội lên tiếng - Tội lỗi của anh, anh làm anh chịu. Em đừng nói vậy.

-Không… anh không hiểu đâu - Người đàn bà nghẹn ngào nhìn chồng - Tất cả tội lỗi này do em gây ra thì em phải gánh chịu. Anh đâu có lỗi.

Nhìn hai vợ chồng họ tranh nhau nhận tội giết người, các điều tra cũng phải ngơ ngác chẳng hiểu gì cả.

-Thôi được, vậy bà hãy cho chúng tôi biết, lý do nào mà bà giết thám tử Khảo.

-Thời trai trẻ, Trần Anh là một người đàn ông trong ước mơ của biết bao cô gái hồi ấy mà trong đó có cả tôi. Anh là một người đàn ông đẹp trai, đàng hoàng đứng đắn và có học thức. Gia đình tôi và gia đình anh vốn chỗ thân quen với nhau nhiều chục năm rồi, phải nói tôi thầm yêu anh từ khi còn là một cô gái nhỏ. Thế rồi khi nghe cha mẹ nói chuyện sẽ gả tôi cho Trần Anh thì tôi rất sung sướng hạnh phúc quá nên nhận lời ngay, không một chút phân vân và cũng không tự hỏi rằng anh có yêu tôi không, lý do nào anh đồng ý lấy tôi. Riêng tôi, lấy được một người đàn ông toàn mỹ như anh thì quả chẳng còn gì để nói nữa.

Khi đã là vợ chồng rồi thì tôi phát hiện rằng chồng tôi có điều gì đó rất kỳ kỳ mà cũng khó giải thích đó là điều gì. Anh yêu thương chăm sóc tôi rất chu đáo, phải nói cực kỳ chu đáo, trong quan hệ với hai bên gia đình nội ngoại cũng rất tốt, tiếng khen nhiều, quan hệ với bạn bè cũng vậy. Tuy nhiên trong cuộc sống riêng vợ chồng thì anh rất lạnh nhạt, hờ hững nhất là trong chuyện ân ái. Điều đó thú thật làm tôi không hiểu, chồng tôi là một người đàn ông rất khỏe mạnh, hoàn toàn bình thường về thể xác, không có dấu hiệu bệnh tật gì. Nói thì xấu hổ, ngay thời gian đầu là vợ chồng trẻ mà trong quan hệ với nhau anh đã tỏ ra miễn cưỡng rồi, không có sự hừng hực đam mê mạnh mẽ của một người đàn ông, cũng không có sự ân cần dịu dàng thích thú bên nhau mà là sự lạnh nhạt thờ ơ theo kiểu trả bài, xong lăn ra ngủ ngay. Nhiều lúc tôi rất tủi thân. Có những lúc tôi phải tìm đủ cách mới dụ dẫm được anh với mình, tôi nghĩ có lẽ chồng tôi bị lãnh cảm. Tôi đã từng đề nghị anh nên đi khám bác sỹ và anh gạt phắt ý kiến đó, thậm chí tỏ ra bị xúc phạm. Tôi chẳng biết làm sao. Ngoài chuyện kiếm tiền nuôi vợ con và ân cần với mọi người thì giữa vợ chồng tôi luôn có một khoảng cách vô hình với vợ con, phải nói hầu như không chia sẻ với bất kỳ ai cả. Anh trốn kỹ trong cái vỏ ốc cô đơn của mình anh trong bao nhiêu năm trời nay. Đôi lúc tôi cũng cảm nhận được chồng tôi rất buồn, dường như có cả sự đau khổ dằn vặt nào đó trong anh, thế nhưng tôi và các con không thể nào mon men đến được bởi chỉ cần tỏ ý quan tâm là anh né ngay. Có những lúc tôi biết anh dằn vặt bản thân dữ dội đến nỗi phải lấy rượu giải khuây nhưng mẹ con tôi cũng đành bất lực nhìn bởi hiểu tính anh, không bao giờ anh hé răng với ai trong gia đình về những chuyện của mình. Từ công chuyện làm ăn cho đến những tâm tư vui buồn, đó là thế giới riêng của anh mà không ai có thể biết được. Sau này các con của tôi khôn lớn, chúng từng khen tôi, má là người chịu đựng giỏi với ba. Ba là một người khó hiểu, kỳ lạ. Vâng, đúng là thế.

Cho đến một ngày tôi ngẫm nghĩ, nếu cuộc sống vợ chồng là cực hình đối với anh và riêng tôi thật ra cũng chỉ là những cảm giác thoảng qua cho có thì tại sao chúng tôi phải làm vậy. Thế nên sau này thậm chí tôi từng chủ động né tránh việc ấy, coi như là giúp anh. Tôi rất cay đắng về điều này. Không lẽ vợ chồng chúng tôi lại ly dị vì chuyện này, không hòa hợp trong đời sống vợ chồng, vâng tôi biết đấy là một lý do mà tòa án có thể giải thoát cho chúng tôi. Nhưng chao ơi, tôi còn là một người mẹ, người vợ, các con tôi vô tội, nếu chia tay tất cả sẽ đi về đâu, nghĩ đến đấy thì tôi đành cắn răng âm thầm chịu khổ một mình. Bao nhiêu năm nay tôi cố làm tròn vai trò một người mẹ hiền, một vợ đảm, lặng lẽ chịu đựng nuôi con trong chua chát mà không biết bày tỏ cùng ai. Nói thật, tôi không thể lăng nhăng bậy bạ bên ngoài được dù nhiều lúc trong lòng rất khát khao. Tôi lớn lên được giáo dục gia phong nề nếp và lòng tự trọng không cho phép tôi làm điều đó. Thế nên, nói thật nực cười, rõ ràng tôi có một người chồng khỏe mạnh, đàng hoàng, giàu có bên cạnh nhưng hạnh phúc không có. Các con lớn khôn dần, cuộc sống vợ chồng chúng tôi cứ âm thầm lặng lẽ trôi qua, tôi chịu đựng và quen dần đi cho đến thời gian gần đây, anh đã có những thay đổi kỳ lạ. Trước hết là anh trau chuốt đến bản thân nhiều hơn. Tất nhiên là một doanh nhân đi nhiều, giao thiệp rộng nên chuyện an mặc lịch sự sang trọng là điều cần thiết và anh vẫn thế bao nhiêu năm nay, nhưng lần này sự thay đổi khác lạ hơn. Nó không hẳn là thể xác mà còn ẩn sâu trong tâm hồn anh, những thay đổi… - Vợ Trần Anh quơ tay làm một cử chỉ bất lực khi muốn giải thích cho mọi người hiểu, sự thay đổi đột ngột của chồng mình là gì. Một điều tra viên mang đến ly nước. Người đàn bà vội cầm lấy uống ừng ực vẻ như rất khát, thật ra bà đang bị xáo động mạnh. Trên gương mặt lộ rõ vẻ căng thẳng, từng đường gân máu xanh rần rật nổi bên thái dương.

-Thái độ của chồng tôi càng về sau này nhiều lúc rất bất thường và bắt đầu nóng nảy, nhiều lúc gay gắt với tôi và các con, điều mà trước kia chưa bao giờ xảy ra. Gia đình chúng tôi bối rối lo sợ, chẳng hiểu điều gì đã xảy ra với anh. Thế rồi thậm chí trong khi ngủ, tôi từng nghe anh gọi tên ai đó và có lúc anh khóc trong mơ nữa, vẻ mặt anh rất đau khổ. Tôi theo dõi những thay đổi của anh và cuối cùng kết luận rằng, có lẽ anh đã có ai đó.

Người đàn bà mỏi mệt đưa mắt tuyệt vọng nhìn khắp. Ánh mắt buồn bã đầy ai oán làm cho mọi người tự nhiên như thấy mình có lỗi trong chuyện này và ai cũng thấy day dứt trong lòng. Chẳng rõ Trần Anh nghĩ gì nhưng gương mặt của ông ta lại bình thản lạ lùng. Một cử chỉ bất thường phải để ý mới thấy, Trần Anh đang hút thuốc. Đầu điếu thuốc luôn đỏ rực làm lóe sáng những khoảng đỏ trên gương mặt cứng bất động của ông ta.

-Tôi giàu sang, có chồng làm ăn thành đạt, có con ngoan, học hành đàng hoàng nhưng có ai hiểu nỗi lòng của tôi không? Tôi cay đắng nghĩ, té ra bao nhiêu năm nay mình không công phục vụ cho anh để nay anh đem lòng yêu người khác, tại sao anh nỡ đối xử với tôi như vậy? Lòng ghen tuông của người đàn bà chắc mọi người điều hiểu rồi. Thế nên tôi quyết định làm rõ trắng đen mọi này để nói chuyện với anh. Bao nhiêu năm nay có thể anh không yêu tôi, ừ thì không có tình cũng còn nghĩa, còn những đứa con và tôi cũng rất muốn hỏi, ngày ấy anh không hề yêu tôi vậy nhận lời với ba má lấy tôi để làm gì, để nay cả hai đều khổ. Và nay nếu thật sự anh đã tìm thấy người của trái tim mình thì tôi sẵn sàng chia tay. Dù sao các con chúng tôi lớn rồi, chúng đã có hiểu biết và chắc sẽ thông cảm cho cha mẹ. Có lẽ chúng tôi nên giải thoát cho nhau. Từ quyết tâm đó tôi âm thầm tự mình điều tra về anh, ghi lại những cuộc điện thoại bất thường của anh, chú ý giờ giấc đi về làm việc lẫn hẹn hò bên ngoài tiếp khách của anh và thậm chí còn xem lén biết mật khẩu trong máy vi tính xách tay của anh để chui vào lục lọi những tài liệu của anh. Và rồi một lần tình cờ đọc báo tôi thấy rao quảng cáo của công ty dịch vụ bảo vệ Thiên Long có làm dịch vụ hỗ trợ khách hàng mà nên tôi đã quyết định liên hệ với họ nhờ điều tra thêm về anh. Tôi muốn khi có đầy đủ tài liệu về anh thì sẽ nói chuyện cụ thể, rõ ràng hơn.

Sau một thời gian tự mình điều tra và kết hợp với tài liệu thám tử Khảo của công ty Thiên Long đưa cho, lòng tôi tan nát trước một sự thật phũ phàng hơn tất cả những gì mà tôi tưởng tượng xưa nay về chồng tôi: anh là một người đồng tính, và mấy năm nay anh đã giấu giếm tôi để nuôi trai. Thú thật, bằng linh cảm của một người đàn bà, một người vợ, từ lâu tôi cũng đã nghi ngờ về chồng tôi rồi. Càng về sau này trong tôi day dứt ý kiến dường như chồng tôi có điều gì đó không ổn về giới tính. Nhất trong khoảng mấy năm trở lại đây sự thay đổi ở anh trở nên trau chuốt bóng bẩy hơn trước. Tuy nhiên tôi không muốn tin vào sự thật đó, chồng tôi là một doanh nhân thành đạt, một trí thức và là một người đàn ông khỏe mạnh bảnh bao, sao anh lại có thể… như vậy được.

Kể đến đây có vẻ như người đàn bà quá mệt mỏi, đôi vai rũ xuống như những cánh cò gặp bão. Nét mặt Trần Anh lúc này trở nên nhăn nhúm đau đớn, ông ta gục đầu trên bàn, vai rung lên bần bật. Một dòng nước mắt chảy dài qua kẽ tay che mặt của người đàn ông. Và điều tra viên thở dài.

-Nhiều đêm tôi cứ thao thức tự hỏi mình sẽ phải làm gì đây, có nên nói cho chồng tôi rằng, tôi đã biết hết sự thật về anh và chúng tôi nên giải quyết với nhau như thế như thế nào trong tương lai. Ly dị có lẽ là giải pháp tốt nhất, tôi hiểu điều đó bởi chồng tôi là người tự trọng khi anh biết rằng bí mật của mình bị lộ. Thế nhưng làm sao cho khéo để cho hai con của chúng tôi đừng bị sốc, chúng cần học hành nên người và chính lúc này tôi đã nhận ra rằng mình còn yêu anh nhiều lắm, tôi đã hiểu nỗi day dứt đau khổ âm thầm trong bao nhiêu năm nay của anh và lý do tại sao mà anh không thể tâm sự hay chia sẻ cho vợ con biết là vì vậy. Chồng tôi là một người đàn ông tội nghiệp, ông trời cho anh nhiều thứ và lại lấy đi của anh thứ quý giá nhất, phải chăng đấy là sự cay nghiệt của trời xanh? Tôi tìm đọc và nghiên cứu về chuyện đồng tính, dần dần vỡ ra nhiều hiểu biết, nay thì tôi sẵn sàng tha thứ tất cả cho anh, miễn anh đừng như vậy nữa. Hãy là một người đàn ông đúng nghĩa, là chồng tôi. Thế đấy, tôi cứ bị giày vò mãi, loanh quanh luẩn quẩn không lối ra, nhiều lần dự định sẽ nói cho anh biết để bàn tìm lối thoát nhưng cứ đến lúc thì lại bị ngắc ngứ, cứ kéo dài vậy mãi. Trong thời gian ấy anh vẫn day dứt bên người tình trai trẻ của mình còn tôi thì âm thầm chịu khổ một mình, không tìm được lối ra. Thế rồi tôi quyết định chấm dứt hợp đồng thuê thám tử của công ty dịch vụ Thiên Long bởi những gì tôi cần biết về anh thì đã biết đủ cả rồi, nhưng không hiểu sao họ vẫn cử người đại diện là thám tử Khảo đến, nói là làm chưa xong hợp đồng. Tôi đã nhanh chóng nhận ra sự nguy hiểm trong chuyện này. Nếu không cẩn thận thì mọi chuyện sẽ tan nát bởi rất có thể chồng tôi sẽ không tha thứ cho tôi chuyện thuê thám tử theo dõi anh, chưa kể nếu chuyện này lộ ra ngoài cũng ảnh hưởng đến uy tín làm ăn của anh. Tôi đã hiểu ra sự dại dột của mình, tự chui đầu vào thòng lọng của những kẻ bất lương, nhưng tất cả đã quá trễ. Thám tử Khảo lộ rõ bộ mặt của một kẻ tống tiền. Hắn ta buộc tôi phải đưa tiền đều đặn hàng tháng cho hắn nếu như không muốn những tài liệu về chồng tôi bị lộ ra ngoài. Thế là tôi phải cắn răng dành dụm tiền lén lút đưa cho Khảo mỗi khi hắn cần, thậm chí sau này có một lần hắn còn tống tình tôi. Người đàn bà che mặt khóc nấc lên. - Đến đây thì tôi hoàn toàn tuyệt vọng và đã nẩy ra ý định thuê người giết Khảo, hắn chết thì tôi lẫn chồng tôi mới có thể yên ổn được.

Cả hai vợ chồng Trần Anh đều bị mời về cơ quan công an.

Đánh máy: sonnam9ac12
Nguồn: Nhà xuất bản Trẻ
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 2 tháng 1 năm 2013