- 2 - VOLGOGRAD – DẤU HIỆU ĐÁNG LO NGẠI
Ở thành phố anh hùng thời gian này trời nóng như thiêu đốt. Trên bầu trời rát bỏng không thấy bóng chim bay qua, người già và những người đau yếu không dám ra đường, còn giới trẻ thì bất chấp không gian ngột ngạt đang hăng hái trước ngưỡng cửa thi vào đại học.
Một người đứng tuổi đội mũ rơm đã cũ và mặc áo phông đã bạc màu vì thời gian bước ra khỏi cổng toà nhà số 58 trên phố Pavlov. Ông ta đi đến gần cột đèn giao thông và không xem xét gì hết vượt qua đèn đỏ. Một chiếc “Honda” màu bạc suýt nữa thì đâm vào ông ta ở giữa phố. Ông ta chửi thể, dứ nắm đấm đe doạ. Cái túi lưới trong tay ông ta rung rung, rồi ông ta tiếp tục đi như chạy. Đi qua hai đại lộ nữa, ông ta dừng lại trên bậc thềm tam cấp khá rộng dẫn vào UVD (Cục Nội vụ ). Đọc xong tấm biển đề ngoài, ông ta bước lên bậc thềm và đẩy cánh cửa nặng nề. Một người mặc áo lót thuỷ thủ, rõ ràng là đang rất vội, chạy bổ ra đâm sầm vào ông ta, thiếu chút nữa thì làm ông ta ngã, và gọi oang oang: “Taxi!”. Người cầm túi lưới đứng tránh sang một bên, lấy ngón tay day thái dương và đi thẳng vào trong Cục Nội vụ.
Một cái đầu đội mũ lưỡi trai thò ra sau ô cửa sổ nhỏ, và ông khách quay sang hỏi:
- Tôi có thể nói chuyện với ai?
- Ông hãy giới thiệu về mình! - người thường trực đứng dậy, ông khách nhìn thấy một cảnh sát còn rất trẻ đeo quân hàm hạ sĩ trên vai.
- Tôi là Kireev Piotr Iakimovich... Tôi cần phải nói chuyện với Giám đốc Sở của các anh...
- Bí mật lớn à? - Hạ sĩ lại ngồi xuống và bắt đầu ghi gì đó vào một quyển sổ dầy.
- Có thể! - Kireev gục gặc đầu, cố đưa mắt tìm bảng chức danh phòng giám đốc sở.
- Nào, chỗ ông có chuyện gì chấn động?
- Bây giờ thì chưa, nhưng sẽ xẩy ra một vụ chấn động khiến phải rụng hết răng đấy.
- A ha, có vẻ lỗ mãng... - Tuy nhiên, viên cảnh sát vẫn nhấc điện thoại và gọi cho ai đó: - Arkadi Alexeevich, có một ông già đã về hưu nào đó rất muốn gặp ông. Vâng, tuân lệnh... - Viên thường trực đứng lên và dùng tay chỉ đường cho Kireev. - ông hãy đi lên tầng hai, ở đó ông sẽ tìm thấy.
Ông già bước ra, ngay sau cánh cửa hiện ra một cầu thang khá tối.
Phòng của Giám đốc Sở Arkadi Alexeevich, mặc dù đã mở hết cả ba cửa sổ, phòng vẫn nóng ngột ngạt và đầy hơi thuốc. Vị trung tá khá đậm người, tóc chải một đường ngôi thẳng tắp trên cái đầu đã hói một nửa, miệng đang nhai gì đó. Ông không mặc cảnh phục, cravat nới trễ xuống.
- Báo tên và cho tôi biết lí do? - Trung tá đưa mắt thờ ơ nhìn vị khách có tên Kireev trông không mấy ấn tượng.
- Tôi có thể ngồi xuống không ạ, tôi đang toát hết mồ hôi..., trời nóng như rang...
- Mời ông ngồi, ông hãy nói ngắn thôi, tôi cũng đang rất nóng.
- Vâng, chuyện là... - Rõ ràng mồ hôi toát ra khắp người Kireev, vì không tin lắm vào việc những người ngồi trong phòng làm việc quan liêu này sẽ hiểu đúng ông ta.
- Thế ông có chuyện gì?
- Không thể sống nổi nếu về hưu bây giờ đúng không? Vậy, thưa đồng chí trung tá, người ta sẽ chi tiêu như thế nào khi về hưu...
- Anh hãy nói ngắn gọn thôi! - Trung tá chau mày lại.
- Vâng, ngắn gọn đến mức có thể... Tôi cho rằng bọn khủng bố đang tiến vào thành phố của chúng ta. Chỉ xin ông hãy nghe tôi nói... Ba hôm trước ở ngoài chợ, một tên người Kavkaz đã lại gần tôi và hỏi tôi chỗ nào có thể thuê được phòng trọ. Phòng dành cho ba người. Tôi dẫn họ đi xem... Tôi có vài căn hộ cho thuê: hai phòng độc lập... Tôi dẫn thanh niên này đến chỗ tôi, anh ta xem xét xong liền đặt tiền ngay...
- Đặt nhiều không?
- Không còn lời để nói. 100 USD, có thể nói rằng rất nhiều.
- Thế thì ông cứ ở đấy mà vui sướng, chứ đến sở cảnh sát làm gì? - Nếu Kireev để ý hơn, ông ta sẽ nhận thấy những đường gân hai bên trung tá nổi lên rất rõ và cái nhìn của ông đã trở nên căng thẳng.
- Tôi đến Sở cảnh sát để làm gì à? - Kireev đến gần bên bàn và nói khẽ, gần như thì thầm: - Chúng đã bóc lớp giấy dán tường... tạo ra một hầm bí mật... Đằng sau bức tường tôi dán giấy có một khoảng trống. - Kireev lấy hai ngón tay chỉ vào khoảng trống nào đó. - Một buổi sáng chúng biến đi đâu rất sớm, tôi tranh thủ rẽ vào phòng chúng ở trọ. Tôi vào và trông thấy - trên tường mạng nhện không ra mạng nhện, cũng không ra những chỗ lem luốc... Tôi lại gần hơn, aha, đó là những lớp giấy dán tường bị bóc ra. Tôi cầm lên một tấm, sau nó có một cái lỗ, tôi thò tay vào đó, đồng chí trung tá, ông đang nghĩ gì vậy...
- Ông cứ nói tiếp đi?
- Tôi tìm thấy những cái bao. Không lớn, nhưng chỉ cần ông đừng ngã xuống khỏi ghế... Thứ nhất, trong bao đầu tiên tôi tìm thấy một khẩu súng lục... Khẩu súng có 6 viên đạn thật. Cạnh nó có ba bao đạn mới. Nhưng ông đừng nghĩ rằng tôi đã ngu ngốc để lại dấu vân tay mình trên khẩu súng. Tôi cầm dây quai của nó như trong phim...
- Tôi tin ông, thế chuyện gì xảy ra nữa?
- Trong bao thứ hai... Thoạt đầu tôi nghĩ nó là xà phòng, nhưng trên những cái bánh đó dòng chữ tiếng Nga: trotyl, mỗi bánh 400 gram, tất cả là bốn bánh. Nếu rửa bằng bánh xà phòng loại này, nghĩa là anh rửa bằng máu đúng không ạ?
Ông ấn nút điện thoại và nói:
- Vichia vào đây.... Xong trung tá lại nhìn ông khách. - Trong bao thứ ba có gì?
- Hình như là mattit trát cửa sổ... Đầu tiên tôi nghĩ thế. Nó dinh dính giống nhựa dẻo, có màu hơi vàng. Trong cái hộp cũng bọc giấy bóng kính này có vài quả mìn với kíp nổ lớn... May mà tôi đã nhìn thấy khi còn là quân nhân...
- Khá thu hút đấy, ông Piotr...
- Piotr Iakimovich, đã về hưu, cựu chiến binh... Bốn mươi năm làm việc ở nhà máy sản xuất máy kéo tỉnh Vladimir...
Trung tá đứng dậy, cầm theo điếu xì gà chưa hút hết, tiến về phía cửa sổ.
- Piotr Iakimovich, ông sống ở đâu?
- Gần đây thôi, cách sở của các ông hai dãy phố. Phố Pavlov, số nhà 58, căn hộ 12. Tôi được cấp căn hộ này... diện ưu đãi cho cựu chiến binh...
Nhưng trung tá im lặng. Ông đang chờ ai đó. Và quả thật chưa đầy hai phút sau có tiếng gõ cửa vang lên.
- Mời vào! - Một người vẫn còn trẻ, trông khoẻ mạnh, mặc thường phục bước vào phòng. - Thiếu tá phụ trách điều tra hình sự Victor Moroz - trung tá giới thiệu với Kireev. - Victor, tôi không mời cậu ngồi đâu, công việc đang rất gấp... Cậu hãy mang theo người của mình đến ngay phố Pavlov... Đây là Piotr Iakimovich, ông ấy sẽ chỉ đường, ông ấy sống ở đó, trung tá nhìn Kireev bằng ánh mắt thiện cảm. - ông ấy đến đây để phàn nàn về “bộ lông con pich” - các cơ quan bảo vệ quyền lợi khu vực miền Nam đã gọi dân Kavkaz như thế... - Nhưng phải cẩn thận, ở đó chúng có thuốc nổ. Khi nào cậu đến nơi, tôi sẽ gọi điện cho UFCB (Cơ quan An ninh khu vực) và RUBOP, vì có việc cho các đồng nghiệp của chúng ta làm...
- Một dàn đồng ca đúng không đồng chí trung tá, - cách nói năng này của sĩ quan dưới quyền với thủ trưởng của mình chứng tỏ mối quan hệ thân thiết giữa họ. - Nếu có chuyện gì, nên bắt các ông khách này hay thả họ?
- Tự cậu hiểu lấy, đây chỉ làm một nhóm... Nếu chúng đã tổ chức như thế thì chắc không hoạt động đơn lẻ. Giờ cậu đi làm nhiệm vụ đi và hãy quan sát bên ngoài...
- Vâng, tôi hiểu rồi. Nếu anh không phản đối, tôi sẽ mang gọi thêm Akimov, Poxpelov...
- Không thêm được nữa đâu, mọi người đi làm việc cả rồi... Ba người bọn chúng và ba người các anh... Quỉ tha ma bắt cái lũ khủng bố này! - Trung tá kéo gạt tàn về phía mình và bắt đầu hút thuốc. - Phải để các chiến sĩ đặc nhiệm UFCB và cơ quan phản gián hoạt động - ông nói - khi đó chúng ta sẽ quyết định làm gì tiếp.
- Nếu chúng chạy mất thì sao?
- Đừng để xẩy ra chuyện này, giờ cậu đi đến đó đi.
Ngồi nghe ông thủ trưởng nói chuyện với cấp dưới của mình, Kireev cố động não xem toàn bộ câu chuyện này sẽ kết thúc như thế nào đối với ông ta.
- Chúng ta đi chứ? - Viên sĩ quan mặc đồng phục quay sang ông ta hỏi.
- Hượm đã! - trung tá ngồi xuống bên bàn. - Nhớ đợi điện thoại của tôi, hoặc của UFCB...
Ngồi vào trong xe Kireev cảm thấy hết sức ức chế vì nóng.
- Hay là đầu tiên cứ để tôi về nhà một mình? – ông quay sang hỏi Victor.
- Vâng! - ông sẽ xuống xe ở cạnh cửa hàng “Đồ da”, ông hãy đi bộ về nhà, và đừng để bọn chúng nghi ngờ... Nếu nhà vẫn yên ắng và không có ai cả thì ông hãy ra ban công rồi cởi mũ ra. Ông hiểu chứ?
- Được rồi... Tôi sẽ cởi mũ... thế cầm mũ tay nào?
- Điều đó không quan trọng. Nhưng nếu bỗng dưng bọn chúng thấy động, còn chúng tôi đang theo dõi, thì ông không được chạy cuống lên, mà ngay lập tức nằm hẳn xuống sàn nhà và im lặng...
- Nhỡ chúng đã về đó rồi thì sao?
- Thì ông hãy tháo mũ ra rồi lại đội ngay vào. Giờ chúng tôi sẽ đưa ông về nhà và ông hãy chỉ cho chúng tôi cái ban công nhà mình...
Trong xe ngột ngạt đến mức không chịu nổi, Kireev cảm thấy rất khó chịu, ông lôi trong túi ra một cái hộp bằng nhôm và dốc ra một viên thuốc giảm căng thẳng.
- Ông đừng lo - Moroz quay sang ông và nói. - Sẽ ổn cả thôi...
- Nhà ông ở tầng mấy?
- Tầng bốn.
- Chỗ đang phơi tấm vải trải giường kia phải không? - Poxpelov hỏi.
- Phải, tôi giặt nó hôm qua.
- Thế thì phải chơi trò báo hiệu. Nếu các anh bạn trẻ của ông chưa về, ông rút tấm vải trải giường xuống, nếu chúng ở nhà ông hãy dịch vị trí của nó trên dây phơi.
- Thế làm gì với cái mũ?
- Bỏ nó đi. ông sẽ báo hiệu bằng vải trải giường, đứng ở đây nhìn thấy nó sẽ rõ hơn.
Đến gần cửa hàng “Đồ da”, ông già về hưu xuống xe, và dường như bước khập khiễng trên phần đường tối. Đâu đó trong không khí thoảng mùi hương hoa nhài bay đến tận chỗ ô tô.
Akimov chỉnh lại đai đeo bên trong áo khoác và chợt nhớ ra anh đã không mang theo đạn dự trữ cho khẩu PM của mình, anh cảm thấy mồ hôi túa ra khắp người.
- Các anh em, các cậu có nghĩ trong thành phố chúng ta có chỗ bán bia lạnh không?
- Ô, hết chỗ nói! Tôi còn một ít. - Poxpelov cởi áo khoác. Nhưng tôi đang nghĩ đến chuyện khác, không biết các đồng nghiệp FCB của chúng ta hành động nhanh đến mức nào.
- Giờ chắc họ đang chạy - Moroz trấn an đồng đội.
Ngồi trong ô tô họ quan sát ban công qua cửa sổ, nhưng lại mở hết các cửa chính ra. Những hạt mồ hôi ánh lên trên thái dương Moroz, anh lấy một tờ báo gấp làm tư và phe phẩy quạt, còn đầu thì luôn nghĩ đến cái điện thoại tổ ong để trong túi áo bên phải.
- Kìa, có tín hiệu rồi! - Akimov kêu lên - Nghĩa là bọn chúng không có nhà...
Qua kính xe Moroz nhìn lên căn hộ số 12 và không thấy tấm khăn trải giường nữa. Anh lôi điện thoại ra và gọi cho trung tá Bưstrov để báo cáo tình hình. Trung tá ra lệnh cho anh phải kiểm soát lối vào toà nhà Kireev sống và xác định những người ra vào toà nhà...
Họ cho xe chạy dọc theo con đường nhỏ dẫn đến garage đỗ xe ở trạm biến thế cách ngôi nhà khoảng 50 mét. Poxpelov lôi máy camera tê lê được bọc trong giấy bóng kính màu đen ra khỏi thùng xe, và giống như đang đo đạc, anh ngồi ở ghế xe sau quay những đối tượng xuất hiện ở lối vào đầu tiên. Sau đó anh đặt máy quay lên đầu gối.
Moroz nhìn đồng hồ, trong đầu anh vang lên giọng nói có vẻ tuyệt vọng:
- “Quỉ quái thật, chỉ còn hai tiếng nữa? Không biết chiều nay chúng có về hay không? Chúng ta phải túc trực ở đây...”
- Chúng ta đến phải lần lượt đi uống bia mất! - Poxpelov không chịu nổi cơn nóng, thò đầu ra cửa thông gió dưới bóng râm, nhưng không khí oi nồng đến mức ở chỗ râm cũng không mát hơn được là mấy.
Gần 40 phút sau trưởng ban bắt giữ Cơ quan An ninh liên bang, thiếu tá Gordeev gọi điện vào máy di động của Moroz. Họ sắp xếp trình tự hành động, để làm việc này cần đến một công an viên khu vực.
Nói chuyện với Gordeev xong, Moroz nói:
- Các anh em ạ, giờ tất cả chúng ta hành động dưới quyền của FCB và phải đo đếm bước chân của chúng ta sao cho trùng với những bước đi của các sĩ quan đặc nhiệm. - Anh lại bấm số và nói chuyện với Bưxtrov để bàn về việc bố trí cử đến một công an khu vực. Vấn đề hoá ra không đơn giản thế. hiện giờ không ai biết phải tìm viên công an này ở đâu. Nhưng rõ ràng số phận thường sắp xếp mọi thứ lí trí hơn con người. Chưa đầy nửa tiếng sau, anh công an khu vực Ivan Usach xuất hiện trước mắt họ, sau đó lạc vào ống kính máy quay của Poxpelov.
- Làm gì với anh ta bây giờ? - Moroz hỏi bâng quơ.
- Nhiệm vụ của anh ta là đi quan sát khắp khu vực này và tổ chức các buổi nói chuyện cà kê bằng rượu - Bản thân Akimov cũng từ công an khu vực mà lên UGRO nên anh biết được tính năng vừa phức tạp, vừa đơn giản của công việc này. Thậm chí anh còn định mở hẳn cửa xe để gọi người công an khu vực, nhưng Moroz ngăn anh lại.
- Đừng, cứ để anh ta đến đây.
- Nhưng anh ta có thể làm hỏng việc.
- Chúng ta hãy chờ xem anh ta đi đâu... Lạy Chúa! - Moroz quay sang Akimov, cậu hãy ra xem chàng trai này định đi vào căn hộ nào...
Khi cổng lối vào được mở ra, Akimov ra khỏi xe và bước nhanh về phía ngôi nhà. Cái thân hình cân đối mặc bộ đồng phục may không được cẩn thận lắm của anh khuất sau cổng lối vào.
- Victor, anh đang nghi ngờ điều gì vậy? - Poxpelov hỏi Moroz.
- Quỉ mới hiểu nổi anh ta, vào những lúc như thế này cái gì cũng khả nghi hết...
- Tôi cho rằng thời tiết nóng nực làm chúng ta mất tinh thần mất.
Akimov bước ra khỏi cổng lối vào và đi như chạy quay lại chỗ ô tô.
- Người công an viên đến căn hộ số 12, chỗ Kireev. - Akimov đã kịp ngồi vào trong xe.
- Không thể! - Moroz đánh rơi mẩu báo qua cửa thông gió.
- Tôi nhìn thấy tận mắt. Tôi đã lại gần vào nhìn đi nhìn lại số nhà... Số 12...
Moroz gọi điện cho Gordeev và thông báo tình hình.
- Tạm thời chúng tôi chưa rõ chuyện này. - Moroz nói vào điện thoại. - Nhưng điều này có lí hay không? Anh biết đấy, anh phải gánh trách nhiệm về mình...
Moroz tắt máy và nói:
- Hoá ra người của FCB cũng ở đâu đó quanh đây, họ cũng nhìn thấy Usach bước vào ngôi nhà... Họ ra lệnh giữ anh ta lại.
- Nhưng như thế thì không hay cho lắm! - Akimov phản đối yếu ớt - Nếu như chàng trai đó vô tình đến đây, chúng ta có thể khiến anh ta nổi giận vì chúng ta đã thiếu tin tưởng...
- Còn nếu như có chuyện thì sao? Thì lúc đó chính chúng ta lại làm mình nổi giận.
Có hai người phụ nữ xách túi đi về phía cổng, họ dừng lại cạnh cổng vào rồi bước vào trong nhà.
- Tôi hi vọng đây không phải là các nữ khủng bố. - Poxpelov nói rồi bỏ máy quay xuống.
Một chuyện bất ngờ đột nhiên xảy ra: một mình Kireev đi ra khỏi cổng vào đầu tiên. Xoay xoay cái đầu cổ rụt đến tận vai, với dáng đi có vẻ lạ lùng khó hiểu ông băng qua đường tiến về phía một cửa hàng mang tên phụ nữ “Alena”.
Moroz rất muốn ra khỏi xe để ngăn Kireev lại, nhưng không dám chắc rằng các cửa sổ nhà ông ta không trông ra cửa hàng. Và họ hết sức ngạc nhiên khi nhìn thấy người công an khu vực đi ra khỏi cổng vào và cầm theo một gói bọc giấy bóng kính.
- Tôi xin lấy UGRO mà thề rằng Usach đã đi tay không khi bước vào trong ngôi nhà! - Poxpelov thầm nói ra những điều mình lo lắng.
Moroz thụt đầu vào và bắt đầu tính toán các phương án. Anh nghĩ nếu bây giờ gọi điện cho Bưstrov thì sẽ mất thời gian và người công an khu vực sẽ đi khỏi đây...
- Lạy Chúa, cậu làm quái gì vậy? - Anh quay sang Akimov đã ngồi vào vô lăng. - Cậu hãy lái xe đi theo con đường nhỏ chặn Usach lại.
Akimov cho xe chạy dọc theo ngôi nhà và rẽ vào một góc đường... Ô tô lăn bánh từ con đường nhỏ trải nhựa đường, nó chạy qua một đại lộ rồi chạy đến chỗ thảm cỏ đã chết khô vì nắng. Khi cánh cửa xe bên phải song song với người công an, Moroz đột ngột mở cửa và bật ra khỏi xe.
- Đứng nguyên tại chỗ! - Anh nói khẽ với Usach và hất đầu về phía ô tô.
Mặt Usach tái đi lúc thì vì nóng, lúc thì vì sợ, trông như một tờ giấy ướt, mắt anh ta trố ra. Anh ta thậm chí còn không chế ngự được nỗi sợ hãi... Anh ta cúi xuống và muốn đặt cái gói đó xuống đất một cách hết sức thận trọng, tuy nhiên Moroz không cho phép anh ta tuỳ tiện như vậy. Anh cầm chặt tay anh ta, dẫn đến chỗ ô tô và bảo anh ta vào trong xe. Lúc đấy vài thanh niên trẻ và khoẻ mạnh xuất hiện như mọc từ đất lên và đi quanh ô tô. Một người cao lớn, tóc vàng, để râu, rõ ràng là già hơn những người khác tách ra bước đến chỗ Moroz và giới thiệu: “Tôi là thiếu tá Gordeev...” Và không vòng vo nhiều, anh nói tiếp: “Thiếu tá, anh hành động đúng lắm, mặc dù có hơi mạo hiểm... Có gì trong bao của người bị giữ đấy?”
- Chúng tôi còn chưa làm sáng tỏ được. - Moroz đang hút thuốc và nhận thấy tay anh run run. - Trong cái bao của anh có gì thế? - Anh quay sang hỏi viên công an khu vực đang cúi đầu im lặng và nhìn chăm chăm vào gáy Akimov.
Moroz chưa vội nhấc cái bao ra khỏi đầu gối anh ta, thận trọng sờ vào nó. Không còn nghi ngờ gì nữa, rõ ràng là tay anh chạm phải thân súng.
- Chúng ta giải anh ta về sở rồi điều tra sau.- Moroz nói và được Gordeev tán thành.
Thời gian hỏi cung người công an khu vực trong phòng cách âm được chia làm ba lần: trưởng UVD Bưtorov, Moroz và thiếu tá Gordeev. Cái gói bọc giấy bóng kính nằm trên chiếc bàn con được vít chặt xuống sàn xi măng: trong gói có một khẩu súng lục và ba hộp đạn, bốn gói chất nổ trotyl và một gói gì đó theo lời ông già Kireev nói thì giống như nhựa dẻo. Đây chính là thuốc nổ “nhựa dẻo” hay còn gọi là thuốc nổ Ci-4, có khả năng huỷ diệt lớn. Tổng cộng số thuốc nổ đó cân được 5,5 kg.
Ông già về hưu Kireev cũng được người của Gordeev giải về sở. Mặt ông tái mét và luôn đặt tay lên che tim. Nhưng không phải vờ vĩnh, mà vì sợ hãi và căng thẳng thần kinh nên ông mất tự chủ. Họ bị hỏi cung ở các phòng khác nhau. Nhưng nội dung thì giống nhau.
Theo lời của Kireev thì trước đây người công an khu vực thường lui tới nhà ông ta để nhậu nhẹt với nhau. Nhưng ông ta không biết gì về chuyến viếng thăm hôm nay, và mới đầu đã nghĩ là do hôm nay ông đã đến sở cảnh sát. Usach bước vào phòng khách và hỏi ông xem trời nắng thế này ông có muốn uống bia không rồi đưa cho ông 100 giúp, số tiền mà ông đã cầm ra cửa hàng “Alena”.
Tuy nhiên Moroz cảm thấy rằng ông già giấu chuyện gì đó. Và anh mềm dẻo, hỏi xa xôi:
- Còn vào cái lần chúng đến gặp ông ở chợ, có ai đi cùng chúng nữa không?
Kireev cúi mắt nhìn xuống và mân mê cái mũ rơm. Ông do dự. Gordeev bắt đầu tham gia:
- Tôi cho là nếu họ không muốn nói với chúng ta toàn bộ sự thật, thì rất có thể ông Piotr Iakimovich đây là đồng bọn của chúng... Đã tham gia...
Mặt Kireev lại tái hơn. Sau đó ông bị sức nóng làm cho mệt mỏi - đây không phải là chuyện đùa, mà là có mùi khủng bố. Ông bắt đầu kể. Hoá ra là bọn chúng đến gặp ông qua lời giới thiệu của người công an khu vực. Piotr Iakimovich sống một mình và không phải trả tiền căn hộ trong nửa năm, và cho thuê nhà...
- Tôi đúng là mua dây buộc mình! - Kireev đưa lòng bàn tay đầy mồ hôi lên gáy. - Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng anh công an khu vực lại giới thiệu với tôi những người như thế.
Còn trong khi đó, thoạt tiên Usach quyết định chơi trò im lặng, mỗi lần câu hỏi đưa ra anh ta lại nuốt nước bọt, cứ như cổ họng bị mắc. Và luôn xoa hai lòng bàn tay vào nhau.
- Đồ khốn, mày cứ thi gan đi! - Bưxtrov mất bình tĩnh và thẳng tay đấm vào quai hàm người thuộc cấp của mình. Anh ta ngã xuống nhưng không ai đỡ dậy.
- Chúng là ai và anh làm quen chúng trong trường hợp nào? - Giọng Gordeev đã dịu lại. - Chúng trả cho anh bao nhiêu?
- Năm trăm...
- Tiền đô à?
Usach lắc đầu.
- Chàng trai, lẽ nào chỉ vì tờ giấy 500 mà cậu bán linh hồn cho quỉ? - Moroz cũng nắm chặt tay, hơi ghìm lại để không đánh Usach.
Bỗng nhiên Usach tuôn ra những lời phân tích rất có lí:
- Nếu các anh làm ầm ĩ vụ của tôi lên, chúng sẽ hiểu rằng tôi đã bị bắt và chúng sẽ biến mất...
Tất cả những người có mặt trong phòng hỏi cung đưa mắt nhìn nhau. Đây là điều rất rõ ràng: Usach phải chuyển cái bao đó cho người khác...
- Anh phải mang nó đi đâu và cho ai? - Gordeev hỏi và đỡ Usach ngồi lên ghế.
- Lúc bốn giờ ở lối vào sở thú cạnh phố Turghenev...
- Cho ai?
- Gaxanov Valekh...
- Một trong những tên sống ở nhà Kireev đúng không?
- Phải. Tôi làm quen với hắn ngoài chợ, thậm chí có lần còn phạt tiền hắn vì tội mất vệ sinh...
Gordeev nhìn Moroz ra hiệu bảo anh ra ngoài nói chuyện riêng. Họ bước ra hành lang.
- Victor, chúng ta làm gì bây giờ? - Họ sẽ không tha thứ cho chúng ta nếu để bộ ba này biến mất.
- Bây giờ tất cả sẽ phụ thuộc vào Usach. Sau này chúng ta sẽ xử lí anh ta, còn bây giờ... - anh nhìn đồng hồ - cần phải để anh ta đi đến sở thú... Cứ để anh ta nói với tên Gaxanov đó là Kireev không có nhà.
- Nếu nói về kinh nghiệm bản thân chúng thì chúng không phải là những nhà tâm lí tồi. Chúng sẽ không tin. Và trông bộ dạng anh ta bây giờ không đúng vai cho lắm.
- Nhưng chúng ta không còn cách nào khác. Tất nhiên, thậm chí nếu anh ta chuyển gói này đến cho chúng, thì tôi cũng không chắc rằng cả ba tên sẽ ra đón anh ta.
- Dù chỉ túm được một tên, chúng ta sẽ đập vỡ chúng.
Gordeev lôi điện thoại trong túi ra và gọi cho người của mình. Anh ra lệnh không quá 15 phút nữa phải phong toả tất cả các lối vào lẫn lối ra của sở thú.
Khi họ quay lại phòng hỏi cung, họ thấy Usach đang nức nở.
- Được rồi, chàng trai! - Gordeev an ủi. - Giờ chúng tôi sẽ đưa anh đến sở thú, còn anh hãy tranh thủ phác hoạ chân dung bọn chúng cho tôi.
Chỉ còn 15 phút nữa là đến bốn giờ, nên mọi người rất khẩn trương. Trong phòng hỏi cung khác Moroz chỉ dẫn cho Kireev để đề phòng trường hợp bọn thuê nhà đến gặp ông ta.
- Ông cứ nói rằng ông cảm thấy người không ổn, do trời nóng hoặc là bị đau tim. Và cứ nằm yên trên giường của mình.
- Nhà tôi có một chiếc đi văng “Lira”.
- Được rồi, ông cứ nằm trên “Lira”...
Gordeev làm việc với Usach. Trong vòng 15 phút anh đã biết được toàn bộ những gì người công an khu vực biết. Sau đó họ gọi thợ cắt tóc đến và anh ta đã chỉnh sửa lại mặt cho Usach, cạo râu và xoá vết thâm do bị Bưxtrov đánh, anh ta đã được hoá trang một cách kĩ lưỡng.
- Usach, nếu cậu hành động thật tốt, chúng tôi sẽ không khởi tố vụ án hình sự chống lại cậu. - Moroz động viên Usach.
Sau đó Bưxtrov mang đến một chai cô nhắc mà anh luôn để trong va li công tác, rót cho Usach khoảng 100 gram. Usach tỉnh hẳn lại, thậm chí còn vui vẻ và hỏi xin Moroz một điếu thuốc, dù anh ta bỏ thuốc đã lâu.
- Lũ khốn kiếp, bọn chúng biết cách đến gần... Nhưng tôi xin thề là tôi không biết trong những cái bao đó có gì... Nếu không thì tôi đã chẳng cầm nó trong tay... - Usach nói, ánh mắt anh ta có vẻ ranh mãnh và vui vẻ.
- Được rồi, anh tình hình.
Họ ngồi vào trong một xe Jip tác chiến và đi về phía đường cái trong màn sương mù khói toả. 15 phút sau họ đã trông thấy sở thú. Cuộc gặp giữa Usach và Gaxaev phải diễn ra ở hướng đối diện, có lẽ ở đoạn đầu phố Turghenev - được mệnh danh là phố xanh nhất của thành phố...
Moroz chỉ dẫn ngắn gọn cho Akimov và Poxpelov đưa viên công an khu vực đến gặp Gaxaev. Akimov đi đầu, đề phòng Usach diễn trò: anh đi lên trước và đồng thời không để lộ mình là người giám sát. Anh đi song song với đường đi của Usach. Họ không tin anh ta, sợ rằng anh ta sẽ đánh động bằng một số tiểu xảo của bọn tội phạm, và cũng không biết anh ta trung thực đến đâu.
Usach đến gần cổng chính sở thú và đứng lại chỗ đài phun nước. Akimov lại gần quầy bán vé để mua vé vào. Poxpelov ngồi xuống ghế đá, trải tờ báo ra quan sát Usach. Usach căng thẳng và vì thế có thể làm hỏng việc. Tuy nhiên họ đã quá lo lắng: một chiếc taxi đỗ lại ở phố Turghenev, chỗ đường dẫn đến sở thú, bước xuống xe là một người tầm vóc nhỏ, vai rộng, mặc áo khoác màu đen. Mặc áo khoác trong thời tiết nóng như thế này chỉ nói lên một điều rằng trong vạt áo của hắn giấu vũ khí.
Đó là một người tóc đen, mũi rộng và mắt to. Hắn ngó nghiêng, đứng ở mép vỉa hè và bắt đầu hút thuốc, sau đó hắn từ từ đi về phía cổng. Usach cũng không vội hành động, anh ta đứng gần đài phun nước, tháo mũ lưỡi trai ra, lấy tay vốc nước từ bể bơi và làm mát gáy. Hoá ra anh ta rất bình tĩnh.
Khi lại gần anh ta, Gaxaev Gaxanov hỏi khẽ:
- Cái gói đâu?
Thay cho câu trả lời Usach chìa ra bao thuốc lá, nhưng Gaxaev lắc đầu.
- Đồ của chúng tôi đâu? Hay là anh bị điếc vì trời nóng?
- Ông chủ không có nhà. Tôi đến nhà ông ta hai lần nhưng rõ ràng là ông ta đến bệnh viện... ông ta bị đau tim.
Gã người Azerbaizan nhìn quanh, sau đó nhìn chằm chằm vào người công an khu vực.
- Nếu mày giở trò, mày sẽ im lặng vĩnh viễn. Hiểu chứ?
- Tôi đã làm như anh nói: đến nhà Kireev, gõ cửa, nhưng không ai ra mở. Tôi có thể đi được chưa?
- Chúng ta vào xe. Tao với mày cùng đến nhà lão Kireev.
- Sao các anh lại không thích ở chỗ ông ta nữa?
Toàn bộ cuộc nói chuyện được ghi vào trong máy ghi âm Usach giấu trong người, và những người ngồi trong xe Jip không khó khăn gì để nghe được cuộc nói chuyện giữa họ.
Họ đi vào trong xe, chiếc taxi nhanh chóng quay đầu, chạy lên phố Turghenev. Akimov lôi di động trong túi ra và gọi cho Moroz. Anh tóm tắt tình hình. Đúng hai phút sau chiếc Jip lăn bánh. Họ cũng đi lên phố Pavlov, đến nhà Kireev. Tuy nhiên chỗ góc phố Turghenev và Bargration, họ gặp chướng ngại vật - đụng đầu hai chiếc xe tải cồng kềnh, một chiếc quay đầu chạy ngang qua phố. Người lái xe đề nghị đi qua quảng trường Traktor, nhưng nếu thế thì sẽ bị mất thêm 12 phút.
Moroz gọi điện cho Bưxtrov báo cáo tình hình. Bưxtrov vẫn bình tĩnh: “Anh bạn, căn hộ của Kireev đã được kiểm soát và vấn đề bây giờ chỉ là có nên bắt tên Gaxanov ngay không hay cứ để hắn đi vào trong căn hộ, vào hầm bí mật rồi mới bắt.”
Tuy nhiên chuyện lại xảy ra theo hướng khác hẳn. Khi ngồi vào trong xe, Gaxanov ra lệnh cho người lái xe đi đến khu chợ trong nông trang. Xe chạy đến gần cổng chính và đã có tên nữa đang đứng đợi, đó là gã người Ucraina Mikhailo Xivko và tên người Chesnia Ruslan Maxaev. Bọn chúng mang theo những cái túi thể thao lớn và đặt trên đầu gối. Người công an khu vực bị chúng kẹp vào giữa. Người Xivko toả ra mùi rượu nồng nặc, còn người gã Chesnia bốc ra mùi tất thối đã lâu không giặt.
Mikhailo trông như loài động vật gặm nhấm: môi trên hắn cắn hạt hưởng dương nhoay nhoáy, rồi quẳng vỏ xuống dưới chân. Hắn huých vào vai Gaxanov đang ngồi và hỏi:
- Mọi chuyện ổn cả chứ?
- Không, không phải tất cả. - Hắn không nói tiếp vì vướng người lái xe taxi.
Chúng cho xe chạy đến phía sau nhà Kireev, nhưng chúng không vội bước ra khỏi xe. Gaxanov rời khỏi chỗ và chăm chú quan sát ngôi nhà, hắn nhìn từng cửa sổ một, hắn nghĩ đến một cuộc bao vây. Sau đó quay lại hỏi người công an khu vực:
- Ivan, mày đến căn hộ nào?
- Số 12, sao thế?
- Mày không nhận thấy... ý tao muốn nói là sự có mặt của bọn cớm?
- Không, dường như tất cả đều bình thường. Đúng là tôi có gặp hai người phụ nữ chỗ thang máy, nhưng tôi biết chắc là họ đã ra khỏi toà nhà.
- Mikhailo, anh hãy ở lại đây với thằng Ivan, còn tôi và Ruslan sẽ chạy lên lấy đồ. - Gaxanov mở cửa xe và dặn lại - Hạ sĩ, đừng làm tao tức giận đấy. Chừng nào bọn tôi chưa quay lại, các anh không được bước ra khỏi xe...
- Yên tâm đi! - Mikhailo nói, đôi mắt nâu sẫm của hắn thoáng hiện lên ánh nhìn rõ ràng không hài lòng.
Chúng bước ra khỏi xe và biến mất vào trong ngôi nhà.
- Đồng chí hạ sĩ - người lái xe taxi quay sang Usach, - anh có thuốc hút không? - người tài xế cảm thấy lo ngại mơ hồ và cố làm dịu bầu không khí. Anh ta linh cảm thấy điều gì đấy.
- Không, tôi bỏ lâu rồi.
Mikhailo lôi trong túi ra một bao “Malboro” và mời người lái xe.
- Cho tôi một điếu thôi. - Các ngón tay của người tài xế vụng về rút điếu thuốc lá. Usach nhận thấy ngón tay anh ta hơi run. Một cơn lạnh bỗng dưng chạy khắp các xương bả vai anh ta...
Có lẽ chính vì đâu đó quanh đấy vẳng lên những tiếng súng không phải nhằm vào họ. Đầu tiên rất lẻ tẻ - ba hay bốn phát, sau đó là một tràng mà rõ ràng được bắn ra từ khẩu AK. Họ nghe thấy tiếng thuỷ tinh vỡ trên cao, vài giây sau một tiếng rơi đánh phịch khô khốc xuống mặt đất. Cách ô tô khoảng ba hay bốn mét là thi thể của Maxaev. Tay phải hắn bị gẫy, nhưng vẫn trượt trên cỏ, rồi nằm im.
- Các anh em, tôi đi đây! - người lái xe bật đèn rồi bẻ vô lăng, trong khi đó Mikhailo dí súng vào gáy anh ta rồi nói: - Mày sẽ không đi đâu hết, khi bạn tao còn chưa quay lại. - Rồi hắn bắn.
Usach mất vài giây bất ngờ. Nhưng anh ta đưa mắt nhìn thi thể bất động của Maxaev một lần nữa, rồi không do dự nắm chặt tay đấm mạnh vào mặt Mikhailo, tay kia túm lấy tay cầm súng của hắn. Và chuyện sẽ ổn nếu như trong lúc vật lộn cái mũ lưỡi trai không bị tuột xuống và che mắt không cho anh ta nhìn thấy đối thủ. Một tiếng súng vang lên, và Usach cảm thấy ngực đau khủng khiếp: anh ta muốn thở nhưng hơi thở dường như đã mất. Trước khi bất tỉnh Usach còn kịp nghe thấy hai phát bắn liên tiếp nữa... Dường như người bị rơi xuống một cái giếng sâu đen ngòm, anh ta nghe thấy giọng nói quen thuộc của Moroz: “Lũ chó chết, chúng thủ tiêu nhân chứng... Gena, cậu gọi xe cấp cứu mau lên, có thể vẫn còn kịp”.