← Quay lại trang sách

- 3 - VOLGOGRAD - CHUYẾN THĂM CỦA ĐẠI TÁ PLATONOV

Vào đúng ngày hôm đó trước khi trời tối, đại tá Platonov bay từ Moskva đến. Cuộc họp diễn ra trong hành dinh của UFCB, với sự tập trung đông đủ những người liên quan đến các sự kiện xẩy ra ở khu vực toà nhà số 48 phố Pavlov. Gordeev báo cáo. Anh kể lại chuyện hai kẻ lạ mặt đã bước ra khỏi taxi và đi đến lối vào đầu tiên dẫn lên chỗ căn hộ Kireev sống và cũng là nơi, theo lời của Kireev và Usach, mà những kẻ kia thuê nhà.

- Chúng tôi cho chúng vào vì ở căn hộ số 12 đã có người của chúng ta bao vây... - Gordeev kể tóm tắt lại tình hình. - Nhưng chúng tôi bỏ sót một điều: tôi ra lệnh cho người của chúng ta không được bắn mà phải bắt sống chúng, kể cả hai đối tượng này có lăm lăm vũ khí trong tay. Lúc chúng ấn chuông cửa căn hộ nhà Kireev, trong tay chúng đã cầm sẵn những khẩu súng lục thuộc dòng “Glok”... máy quay tê lê để dưới khoảng trống tầng bốn đã quay được cảnh này. Khi chúng bước vào nhà, một trong hai tên liền đi ngay vào trong phòng, xem xét mọi thứ, và đi vào căn hầm bí mật, tên thứ hai đi xuống bếp chỗ Kireev ở. Sau đó chúng đã tìm thấy một lọ thuốc đã mở nắp ở trên bàn ăn... chúng tôi đã đặt ra tình huống là sau khi những người sống cùng nhà về, Kireev lên cơn đau tim rồi xuống bếp lấy thuốc. Trong lúc đó tên kia bước vào hầm bí mật và tìm những cái gói mà chúng tôi đã đặt lại nguyên chỗ cũ để bắt quả tang chúng... Rất nhanh khi nhìn thấy người của chúng ta chạy ra khỏi chỗ nấp là nhà tắm và nhà vệ sinh, tên này đã khai súng. Còn tên kia, khi nghe thấy tiếng súng thì hiểu rằng chúng đã bị lộ và hắn đã bắn Kireev...

Một nếp nhăn sâu hằn rõ trên trán Platonov - dấu hiệu đầu tiên của trạng thái hết sức kích động.

- Tôi hi vọng là các anh không thả chúng ra? - ông hỏi khô khốc.

- Rắc rối là ở chỗ chúng tôi đã thả... Đúng hơn là đã bắn. Một chiến sĩ đặc nhiệm của chúng ta, người đầu tiên nhảy ra khỏi nhà tắm và chạy vào phòng đã nổ súng. Xin ông hiểu cho, nếu có ai đó chĩa súng vào ông thì ông phải bắn trả. Mà anh ấy lại bị kẹt...

- Thế anh ta có thể vội đến quên cả tháo chốt an toàn không? - Platonov có vẻ thờ ơ và ông muốn dừng cuộc họp lại. Ông không chịu nổi lối làm việc cẩu thả như thế. Tuy nhiên ở đây đang nói đến một vấn đề rất nghiêm trọng nên không thể để cảm giác chi phối.

- Không, không phải chuyện này, đơn giản là vì đạn được lắp vào khẩu súng đã không được dùng đến 12 năm nay, nên gây tắc đạn... Nhưng ông biết đấy, khẩu “Glok” ở khoảng cách gần như thế bắn thủng cả áo giáp chống đạn, và người của chúng ta, đồng chí Xaxa Zuzavlev đã hi sinh... Và tất nhiên sĩ quan đặc nhiệm thứ hai đã nã vào người Gaxanov nửa băng đạn. Và buộc phải bắn nốt tên kia... Khi hắn bắn Kireev và chạy ra bậu cửa sổ, có thể là gã đã không tìm thấy đường nào khác, nên cứ nhảy bừa xuống... Buộc phải bắn hắn...

Moroz kể lại số phận của chiếc taxi và những hành khách của nó. Một xe tải đã băng ngang qua đường và làm chậm mất của họ 10 phút, 10 phút quyết định tất cả. Hai mươi phút sau khi Xivko bắn người lái taxi và viên công an khu vực thì họ mới đến được tòa nhà. Người lái taxi bị giết bằng một phát đạn vào gáy, còn Usach bị thương ở bụng, trong tình trạng nguy kịch và được đưa đến cấp cứu ở bệnh viện thành phố. Chính Moroz đã đề nghị bác sĩ mổ chính phải làm tất cả để cứu sống chàng trai là nhân chứng sống vô giá này.

- Nghĩa là - Platonov đưa ánh mắt không chút khuyến khích nhìn những người có mặt - có thể chúc mừng thất bại của tất cả chúng ta...

- Thưa đồng chí đại tá, không hẳn thế. - Gordeev rút trong cặp ra tấm bản đồ đã được gấp lại và trải nó ra trên bàn. - Đã tìm thấy nó trong túi áo của tên đã đi vào trong bếp. Maxaev Ruslan, người Chesnia, theo tin tức chiến lược của chúng ta thì hắn là thân tín của Taipan... Trên bản đồ là miền Nam, miền Trung và miền Bắc phần châu Âu nước Nga... Đây, ông hãy nhìn xem! - Gordeev đưa nó lại gần Platonov - ông hãy chú ý đến chi tiết này... - Anh chỉ ngón tay trỏ vào bốn thành phố. Volgograd, Moskva, Voronezh...

Platonov nhìn các thành phố vừa được gọi tên được khoanh tròn bằng nét bút màu đen đậm. Cạnh mỗi khoanh tròn có một con số. cạnh Voronezh là nhiều nhất: 15; ít nhất là ở Murmansk: 3; cạnh Moskva: 10 và Volgograd: 4...

- Có lẽ đây chính là số người thực hiện. - Platonov nói. - Tôi lo cho Voronezh nhất, các anh biết đấy, AEX (Nhà máy điện nguyên tử) ở đấy. Nhưng sao ở Volgograd lại ít thế?

- Thưa đại tá, tôi xin phép được nói. - Moroz quay sang Platonov.

- Thiếu tá cứ nói...

- Tôi cũng tự hỏi mình rằng chúng cần gì trong thành phố của chúng ta? Đây, bên dưới tấm bản đồ, có một từ nhỏ xíu gồm ba chữ cái “GEX” được viết bằng mực xanh. Có khả năng là một kẻ nào đó không thạo tiếng Nga lắm đã viết chệch từ “GÊX” (Nhà máy thuỷ điện quốc gia) của chúng ta. Cạnh khoanh tròn “Volgograd”, nếu để ý cũng thấy một nét gạch nhỏ bằng mực xanh. Tất nhiên đây chỉ là giả thiết, nhưng tôi e là những tên đã vẽ trên tấm bản đồ này có ý muốn nói đến nhà máy... chế tạo xe tăng của chúng ta. Những chiếc xe tăng của quân ta sau khi tham chiến ở Chesnia thường được đưa về đây để sửa chữa... Nhưng bọn khủng bố lại biết rõ rằng không một nhà máy sửa chữa nào hoạt động được nếu không có năng lượng điện... Còn ở Voronezh... Tôi không muốn nói ra điều này, nhưng buộc phải... Không loại trừ chúng sẽ tấn công cả AEX của Novovoronezh, tất nhiên để làm được chuyện này chúng phải cần đến số lượng lớn quân khủng bố...

- Nhưng nếu anh cho là thế, thì vụ nổ bộc phá xảy ra chỗ các anh hôm 31 tháng năm là đốt pháo bông ngày lễ à? - Platonov nhìn đâu đó trong khoảng không, dường như ông muốn tìm câu trả lời cho những câu hỏi vừa nảy sinh trong đầu trong một triển vọng được mở ra rất xa với nó. - Nếu theo lô gích của anh, thì con số “15” gần Voronezh chỉ nói về việc chúng phải tóm lấy một đối tượng lớn và rất quan trọng. Dù được bảo vệ nghiêm ngặt, nhưng bọn khủng bố vẫn muốn phá hủy.

- Tôi thậm chí còn sợ nói ra điều này thành tiếng! - Gordeev gõ gõ ngón tay lên mặt bàn.

Platonov nhìn người vừa nói.

- Nếu anh muốn nói đến AEX của Novovoronezh, thì những giả thiết của chúng ta là trùng hợp.

- Điều này đối với chúng khó xơi đấy! - Moroz nói và cảm thấy trong giọng điệu của mình có cái gì đó tự tin kiểu trẻ con. - Tôi muốn nói rằng cách đây không lâu ở đó các vị tướng tá trong khu vực đã tổ chức những buổi thao luyện mô phỏng việc đánh chiếm của quân khủng bố. Các buổi thao luyện giống thật gần như 100 phần trăm.

- Tôi biết chuyện này. - Platonov quay quay cái bút “bi” trong tay. - Tuy nhiên thao luyện là thao luyện... Thiếu những cảm giác, thiếu sự căng thẳng, nghĩa là, thiếu phản ứng cần thiết trong một đợt đánh chiếm thực sự. Vâng, đội đặc nhiệm “Alfa”[i] đã phản ứng thành công, nhưng điều này vẫn không làm tôi yên tâm. Còn Moskva, Murmanxk - đó cũng là những nơi có mặt yếu tố hạt nhân... Giả sử anh cho là chúng quan tâm đến GÊX... Đấy là chúng ta giả thiết thế. Ai trong số các anh có thể cho biết cuộc tấn công sớm nhất nổ ra ở đâu?

Trong phòng im lặng kéo dài. Chỉ có tiếng quạt trần và hai chiếc quạt để bàn đang chạy nhắc mọi người nhớ rằng cơn nóng chưa từng có đang thiêu đốt thành phố. Gordeev giở bản đồ thành phố. Ngón tay cầm thuốc lá của anh chỉ vào một điểm.

- Quan trọng nhất là phòng máy của GÊX, phòng này người ngoài không chỉ bị cấm, mà còn không thể vào được. Ở đó có một hệ thống điện tử biết nhận thức. Đội ngũ nhân sự của nhà máy đều có những chiếc khoá điện tử riêng để mở cửa ra vào.

- Còn nếu như người lạ nào đó có được chìa khoá thì sao?

- Kể cả xẩy ra chuyện đó, thì cũng không vấn đề gì, vì ở đó số người làm việc không nhiều và tất cả đã biết mặt nhau. Đích thân ca trưởng trước giờ thay trực phải đi kiểm tra các cộng sự của mình và ghi tất cả các chi tiết vào trong một quyển sổ đặc biệt, trên bảng treo có danh sách những người phải đổi trực. - Gordeev nói rất tự tin và thuyết phục người nghe.

Platonov lắng nghe lời gật đầu, mặc dù đây không phải là thói quen của ông, đơn giản là bằng cách ấy ông muốn khuyến khích các tướng tá ở địa phương và biểu lộ niềm tin của mình.

- Nghĩa là ba tên sống ở nhà Kireev là một nhóm? - ông hỏi. - Hai tên đã chết còn một tên thoát. Giờ hai tên đã “nghỉ mát” còn chúng ta ở đây đang bốc hơi vì nóng và nghiên cứu bản đồ... Tôi rất muốn nói chuyện với người công an khu vực...

- Anh ta nằm ở bệnh viện hàng đầu của thành phố - Moroz tham gia vào câu chuyện - bị thương ở bụng, các bác sĩ đã cố gắng hết sức. Tôi đã gọi điện hỏi, anh ta đang hồi sinh, cơ hội sống sót là 50 trên 50...

- Các anh có biết là ai bắn anh ta không?

- Chúng tôi đã định vị và cho phóng ảnh để truy nã. Trước khi tiến hành bao vây chúng tôi đã hỏi Usach thông tin về chúng, chi tiết đến tận màu mắt... Đó là tên Xivko, người Ucraina, một tên đê tiện...

- Ucraina, Chesnia - có sự khác nhau, họ không chung dân tộc, không cả vị Chúa thờ trong lòng... - Platonov cao giọng nói. - Tí nữa tôi sẽ bay đến Voronezh, tôi yêu cầu các anh phải đi quan sát cả chuỗi dây xích các đối tượng quan trọng và khoá dây xích này đến tận GÊX... Giá bây giờ có một cốc Kvax lạnh uống thì hay...

10 phút sau nước Kvax được mang đến, Platonov uống gần như hết nửa lít loại nước hoa quả tươi này. Ông từ chối ăn trưa và ba người mặc sắc phục cảnh sát liên bang của FCB hộ tống ông ra sân bay. Tuy nhiên ông lại không bay ngay được: một kẻ nặc danh nào đó đã gọi điện đến phòng điều độ và nói rằng một trong những buồng phụ máy bay bị gài bộc phá. Khi Platonov đến sân bay, tất cả hành khách và đội ngũ nhân viên đang ngồi trong phòng chờ cách sân bay khoảng 200 mét.

Ông bước vào toà nhà, và họ đưa ông đến gặp cảnh sát giao thông Iarov. Đầu tiên anh ta gạt phăng ông khách ra, viện cớ là đang bận khủng khiếp, nhưng khi chứng minh thư của đại tá được đưa ra trước mặt anh ta, anh ta nói:

- Tôi xin lỗi đại tá, bọn khốn nào đó đang hành hạ thần kinh chúng tôi, mới có nửa ngày mà đã ba cú điện thoại nặc danh. Chỉ yêu cầu đóng cửa sân bay...

- Các anh có ghi âm giọng nói qua điện thoại không? - Đại tá Platonov hỏi.

- Có chứ ạ! - Cảnh sát trưởng đi đến bên bàn và bật băng. Và trong căn phòng nóng như thiêu đốt vang lên một giọng nói: “Ê, lũ ngốc kia, chúng mày hãy dọn sạch đi, nếu còn biết quí bộ da của chúng mày... (ngừng nói) Chú bộc phá gửi lời chào...”

- Đây là cú điện thoại đầu tiên vào buổi sáng... ông hãy nghe các cuộc tiếp theo... - Iarov lại bật băng.

“Cảm ơn đã chú ý, còn bây giờ phải làm việc thực sự đấy. Trong một gian buồng có một chú bộc phá đang ngủ, chúng mày hãy chờ đấy mà xem, ba giờ nó sẽ tỉnh giấc...”

Platonov máy móc nhìn đồng hồ. Sáu giờ kém 15...

- Thằng khốn đó gọi điện cho chúng tôi vào lúc 12 giờ, đầu tiên chúng tôi không muốn làm mọi người lo lắng, nhưng sau đó đã hội ý và quyết định sơ tán mọi người trước 15 giờ... Và bây giờ đang tiến hành...

Platonov nghe đoạn băng lại một lần nữa, và hết sức chú ý đến cú điện thoại thứ ba: “Nếu trước 17 giờ mà không tập trung sơ tán thì chúng mày có thể gửi lời chào vĩnh biệt với Putin”.

Cả ba cú điện thoại duy nhất một giọng nói.

- Các anh có làm sáng tỏ xem chúng gọi điện từ đâu không? - ông hỏi Iarov, mặc dù hiểu rằng đây là một câu hỏi tu từ.

- Vâng, nếu phân tích đặc điểm giọng nói thì đây không phải là một học sinh phổ thông rỗi hơi, và cách ngắt câu thì rõ ràng là người lớn... Rõ ràng chúng đang ngồi trong xe, tại vì một lần hắn gọi điện từ bên bờ phải sông Volga, lần hai từ đâu đó thuộc Mamaev và cú thứ ba từ khu vực ga trung tâm... Có thể hắn đang trên đường...

Platonov biết giá của “cú điện thoại cảnh báo” có xê ri này - đằng sau chúng có thể ẩn giấu một ý đồ độc ác nào đó. Những tín hiệu tương tự có thể là yếu tố đánh lạc hướng, nguỵ trang và làm lung lay tinh thần cảnh giác của những người chịu trách nhiệm bảo vệ an ninh cho đối tượng. Nếu điều này thực hiện thành công sẽ khiến sự bất đồng ý kiến của đội ngũ nhân viên mà trong những tình huống tương tự bắt buộc phải di tản khỏi khu vực sân bay. Đôi khi bọn khủng bố bỏ bom người khác và chúng đột ngột tập kích vào đối tượng bị bỏ lại... Thực tế là sau 10 cú điện thoại lừa đảo thì đến cú thứ 11 tiếng nổ sẽ vang lên. Chuyện này đã xảy ra vào năm 1995 ở Berlin, khi đó chúng cũng báo trước về việc cho nổ thử nhà tù mới được cải tạo lại - vài ngày sau đó những cú điện nặc danh đã xé rách đội ngũ nhân sự. Và vụ nổ nhất định sẽ nổ ra nếu chú chó mang tên Trotyl không tìm thấy trong một buồng phụ có 120 kg chất nổ gecxogen.

...Một người trông còn trẻ, mặc đồng phục hàng không bước vào trong phòng. Đại tá Iarov giới thiệu anh ta với Platonov: “Đây là giám đốc sân bay Gorokhov Anatoli Ivanovich”. Platonov cũng xưng tên đáp lại.

- Cuối cùng thì, - Gorokhov thở ra nhẹ nhõm, - nếu chúng ta không cố gắng hết sức, thì sẽ không hót gọn được đống thuốc nổ này... Tôi phải huỷ mất vài chuyến bay, trong đó có 5 chuyến quốc tế... đây đúng là một vụ giật gân... không nhỏ đâu, quỉ tha ma bắt chúng đi...

- Nhưng rõ ràng là các anh có bảo hiểm tài chính trong những trường hợp như thế này? - Platonov không hẳn hỏi, mà cũng không hẳn khẳng định.

- Vấn đề là ở chỗ không công ty bảo hiểm nào trả tiền cho những cú điện thoại nặc danh... Cần phải là sự kiện, nghĩa là phải xẩy ra những tai nạn thật sự...

- Thế thì tôi không ghen tị với các anh, nhưng có thể an ủi chút ít, - Platonov nói, - chính tôi sẽ phải bay càng nhang càng tốt... Tôi hi vọng chuyến bay đến Voronezh không bị hủy...

- Tôi đã nói với ông rồi: tất cả các chuyến...

- Không, không được tất cả. Máy bay đến Voronezh phải cất cánh ngay. Không được trì hoãn phút nào cả...

Giám đốc sân bay còn trẻ, chỉ hơi gật đầu rồi nói:

- Tôi đã có lệnh: trong tình hình hết sức nguy hiểm phải huỷ tất cả các chuyến bay...

Trong số hàng trăm hành khách bị sơ tán khỏi khu vực sân bay mà hầu như đứng dạt sang một bên trên thảm cỏ có một người trung tuổi đang ngồi, chiếc xe đạp đã cũ nằm dưới đất ngay cạnh anh ta. Trên thảm có là một bao “Prima” và một chiếc bật lửa gas.

Người này đội mũ lưỡi trai màu đen, phần lưỡi trai dài, dưới phần lưỡi trai là một đôi mắt hơi nheo nheo, màu xám theo dõi những gì đang xảy ra hết sức chăm chú và căng thẳng.

Chú thích:

[i] Đội đặc nhiệm Alfa của Nga, chịu trách nhiệm thực hiện các chiến dịch chống khủng bố.