- 31 - HỐ THỐI - 11 THÁNG 8
Cuộc sống ở trong núi ra sao không thể đoán trước được không thể trông thấy rõ ràng từ trong những hẻm núi, những vách đá và các khoảng đất trống hình ô vuông bỗng nhiên vươn dài, những dải sương mù trăng trắng mỏng manh. Đập vào mắt là một hẻm núi phủ đầy hơi sương ẩm ướt, chúng mang theo những luồng không khí lạnh.
- Đây là con số không ai đo đếm được! - Cố gắng giữ bình tĩnh, Serbacov nói.
Storm nhìn ra xa, nơi thay cho đám mây sáng màu tinh nghịch là một đám mây đen khổng lồ đang ùn ùn kéo tới. Và gió thổi mỗi lúc một mạnh đến nỗi phải nhắm mắt lại để tránh bị những hạt cát mà gió thổi đến bay vào.
- Này các anh em, đã lâu tôi không chịu đựng nổi những cơn lạnh như thế này! - Storm lầu bầu, đưa tay cài cúc áo.
Putin sau khi chịu đựng cơn nóng kiệt sức người, ông cũng cảm nhận được cơn mưa sương lạnh, nó làm cho cơ thể ông dễ chịu hẳn đi, dường như ông vừa được vớt ra từ một cái chảo nóng và được đưa vào một phòng tắm nước lạnh. Và.một cầu vồng bỗng nhiên xuất hiện, bắc ngang nối hai vách đá đối diện của hẻm núi lại với nhau tạo nên một vẻ đẹp không tưởng tượng nổi.
Nhưng con người không bao giờ được no nê đến tận cùng cảm giác dễ chịu nào đó, bởi vì thiên nhiên vốn đã làm tất cả để con người không được sống lâu trong cảm giác tận hưởng thanh bình. Mỗi một khoảnh khắc nó lại mang đến cho con người những bài học khắc nghiệt của mình. Để con người không thể tự mãn và cảm thấy mình đứng cao hơn bà mẹ thiên nhiên.
Khi cơn mưa rào đã tạnh, Serbacov và Storm phơi trần lưng để những tia nắng vừa ló làm nước trên lưng và mặt các ông bốc hơi đi.
- Này, bà mẹ thiên nhiên đơn giản là đã làm cho con người hạnh phúc. - Storm nói, há mồm ra và lấy lòng bàn tay hứng những giọt nước mưa to như những quả nho...
Nhưng khi niềm vui con trẻ qua đi, ông đại tá đứng tuổi lại nghĩ đến một chuyện hoàn toàn khác. Ông căng thẳng vẽ lại trong trí nhớ khuôn mặt của một trong những tù binh mà họ vừa mới nhìn thấy ở dưới đáy của hẻm núi đầy đá tảng. Đó là một anh thanh niên có bộ ria nhỏ, nước da cháy nắng và cạo trọc đầu. Đi chân đất, mặc áo kẻ ô vuông. “Mình có thể đã gặp anh ta ở đâu nhỉ?” - Storm tự hỏi. - Ở trong một cửa hàng, hay trên phố, hay ở nơi... trí nhớ phải đầu hàng mình rồi, chính mình đã gặp anh ta hai tháng trước... Đây đúng là điệp viên của Platonov, chỉ có điều khi đó anh ta để tóc và cạo râu. Đúng rồi, Valero Michenko, bí danh là Saigac. Là một người rất linh động, cơ thể như được làm bằng những đường gân bằng thép, giống như những sợi dây thừng bện lại thành những cây cầu treo. Chính mình đã đào tạo để anh ta làm việc trong núi Bắc Kafkaz, ở “vùng xanh”, và giờ anh ta ở ngay đây, gần trong gang tấc... Làm sao để báo cho anh ta biết rằng chúng ta đang ở đây, ngay bên cạnh và đã nhận ra anh ta. Giá mà chúng bắt họ ra làm việc một lần nữa... Và Chúa Trời dường như nghe thấy lời thỉnh cầu của người không tin đạo Storm, vì bên dưới lại vẳng lên tiếng xích sắt và giọng nói - bọn chúng lại bắt “những tù binh” ra làm việc. Họ có khoảng 20 người, một đám đông đa độ tuổi, trẻ có, rất trẻ có, trung niên và đã luống tuổi cũng có, họ lại bắt tay vào phá đá và đào bới, rồi chất vào những cái xe đẩy một bánh.
Storm nhìn đồng hồ: trước khi Thủ lĩnh Hồi giáo có khả năng sẽ đến đây còn vài tiếng nữa, và rõ ràng là phía phải lo đón tiếp đang vội vàng.
Ông nhìn thấy Saigac đứng giữa nhóm thứ hai, nhóm này bước ra từ cửa sổ vòng tròn có ba tên khủng bố đứng canh. Michenko đi giày không buộc giây, và vẫn mặc chiếc áo sơ mi kẻ ô vuông lúc nãy.
Storm khẽ gọi Putin:
- Tổng thống hãy chú ý đến chàng thanh niên đằng kia... người đầu cạo trọc và mặc áo sơ mi kẻ ô vuông.
Tổng thống nhanh chóng giương ống nhòm tìm người ông chưa biết.
- Có vẻ là một chàng trai rất trẻ, chưa qua 17 tuổi...
- Anh ta 26 tuổi từ 3 tháng trước... Đó là người của chúng ta, điệp viên của Platonov, chính tôi đã đào tạo cậu ta.
Putin lại đưa ống nhòm lên nhìn một lần nữa.
- Nghĩa là đây chính là Saigac, người đã chỉ cho chúng ta tìm được nơi này? - Putin chỉ tay dưới cằm xuống hẻm núi.
- Chính xác. Tôi đã dậy cậu ấy bắt chước bài hát Rozianka và cậu ấy đã học một cách xuất sắc. - Rồi Storm đặt ống nhòm xuống ngay cạnh khẩu tiểu liên, úp hai lòng bàn tay làm thành một đường ống nhỏ và đưa chúng lên môi. Tổng thống cùng Serbakov ngạc nhiên khi nghe thấy nhịp điệu bài hát có vẻ mời gọi hết sức dịu dàng: “tiu...tiu, tiu... tiu, tiu”.
Storm vẫn để hai lòng bàn tay úp lên miệng, rồi im lặng. Ông căng thẳng dõi về phía những người “tù binh”.
- Nếu bây giờ chàng trai ấy đưa bàn tay lên mặt và làm tín hiệu cho tôi thì nghĩa là cậu ấy đã nghe thấy và hiểu rằng chúng ta đang có mặt ở đây...
Putin đã hiểu được bản mật mã bằng cử chỉ đó khi ông theo dõi từ bên ngoài, tuy nhiên ông hết sức ngạc nhiên khi nhìn thấy chàng trai đó giơ tay lên và dùng cử chỉ xoa lòng bàn tay khắp mặt, từ trán đến cằm một cách hết sức tự nhiên và kín đáo, và dường như cậu ta lắc đầu hai lần...
- Cậu ấy là người của chúng ta - Storm nói - nghĩa là chúng ta đã không vô ích khi cho cậu ấy “chinh phục” ngọn núi Tarania...
Gulbe từ đằng sau bò lại. Anh ướt như chuột lột mặc dù cơn mưa rào đã tạnh hẳn.
- Đồng chí đại tá - anh quay sang Storm - các anh em đang khốn khổ, có thể bị lạnh nữa. Chính ông hãy ra xem xem chuyện gì xảy ra đi...
Tất nhiên Storm biết đối với chiến dịch thì thời tiết này là quá lạnh. Nó gây ra tụt huyết áp, mệt mỏi, buồn ngủ, đôi khi là những cơn co giật và cả những vấn đề ảnh hưởng đến tim. Ông nhìn lên trời quan sát và thấy có những dấu hiệu hi vọng là thời tiết ngày càng ấm hơn. Những đám mây đã dội xuống đất hàng triệu xô nước, giờ đang biến thành hơi nước bị gió thổi bốc lên và những tia nắng bắt đầu toả sáng quanh một góc trời.
- Mặt trời lại sắp đốt cháy mông người đây. - Storm tiếp tục nhìn xuống dưới. - Mỗi người 50 gram, không hơn đâu...
- Rõ rồi ạ! - Gulbe bò quanh đất, dường như người anh biến thành một dải hồ màu vàng.
Khoảng 15 phút sau bầu trời trong xanh trở lại, cầu vồng biến mất và mặt trời dù có yếu thế nào chăng nữa vẫn đủ chiếu những tia nắng ngột ngạt xuống hẻm núi, ánh nắng nhuộm những người dưới hẻm núi làm họ trông như những con kiến, và nhuộm cả những người đang đứng im đợi thời điểm của mình...
Từ phía chốt canh bên phải vẳng lên những tiếng kêu và tiếng nói khá thoải mái. Tất cả những người đang quan sát phía trên đều nhìn thấy có nhiều tên trang bị vũ trang đang chạy quanh hẻm núi. Hai tên ở lại đứng cạnh lối vào, còn một tên bước vào qua lỗ cửa hình chữ nhật. Một phút sau tên này cùng Barx quay ra và Barx nhìn về hướng tên khủng bố chỉ: ngay cạnh chốt canh dường như có người, mà cũng dường như không.
Storm đấm nắm đấm xuống đất.
- Đây đúng là tên giám mã! Hình như chúng ta đã gặp rắc rối rồi.
- Tại sao chúng mang hắn theo? - Serbakov hỏi.
Và Putin tỏ vẻ lạ lùng về việc này.
- Chỉ quỉ mới hiểu nổi, có thể hắn đã chết vì lạnh. - Storm nhấc ống nhòm lên.
- Không, đây không phải là tên giám mã. - Serbakov khẳng định một cách dứt khoát... - Cái thằng râu quai nón đó, mà chỉ có thằng giám mã mới có hàm răng to như răng cá voi...
Mọi người trèo lên bức tường đối diện và lẩn nhanh vào trong những bụi cây tùng cối.
Nhưng họ lại không bao giờ biết được số phận đích thực của người mà họ đã để lại dưới hẻm núi để làm người liên lạc.
Putin im lặng. Ông nhìn không rời mắt khỏi người thanh niên cạo trọc đầu, người vừa dùng xà beng đế bẩy tảng đá lên. Trong khi anh di chuyển, có thể đoán được trong tấm áo sơ mi là một cơ thể khoẻ mạnh.
Đang làm việc cạnh anh là một ông già có vẻ ngoài trông giống người Xlavơ, mặc áo bảo hộ lao động màu xanh nước biển với những đường vải sợi. Khuôn mặt người này trông rất dật dờ, có thể ông ta ở đây đã lâu và tất nhiên là bị bắt...
Sau cơn mưa đất cũng bắt đầu bốc mồ hôi dưới ánh mặt trời. Từ dưới những vực sâu và trong lòng hẻm núi nước cũng bắt đầu bay hơi, và cả nơi quân liên bang đóng, hơi nước cũng bốc lên tạo thành hiệu ứng nhà kính.
Storm đặt ống nhòm xuống và cầm súng tiểu liên lên, ông bảo các đồng chí của mình cần phải kiểm tra lại các chốt canh.
Theo tính toán, đội hình được bố trí thành hai hình bán nguyệt. Cách hẻm núi khoảng 500 mét, khoảng cách vừa đủ để nghe được tiếng động, Voropaev và Izerbecov nằm vào trong bụi rậm gần sát hẻm núi - Kalinka và Bardin nấp ở ngay cửa vào hẻm núi. Storm con và Aivar Gulbe đứng ở phía đối diện tạo thành thế bao vây hình chiếc nhẫn.
Để không bị đạn bắn phải, Storm bắt đầu phát tín hiệu bằng lời, đó là bắt chước tiếng kêu của chim giẻ cùi. Tủy nhiên, không phải ngay lập tức ông nghe thấy tiếng kêu đáp lại, rõ ràng là mọi người chờ đợi để cho chắc. Ông kêu lên một lần nữa và câu trả lời đáp lại ông là tiếng hót của chim kim anh. “Anh em đã nghi trang như đã được học” - đại tá thầm nhận xét một cách hài lòng và đứng im tại chỗ. Ông nghe ngóng. Ngay bên cạnh lại vang lên tiếng những con chim oanh hót lên mời gọi. Một cành cây dẻ gai nhỏ lay động - đó là Voropaev báo hiệu cho ông.
Chỗ anh nằm hầu như khô ráo: cái lều trại bằng cây bụi đã khéo léo giấu đi phần đất phủ đầy lá cây rụng chất lên thành đống. Khi đến gần Alex, Storm hỏi:
- Tất cả đều ổn chứ?
- Tạm thời thì thế, nếu không tính đến lũ rắn nước, rõ ràng là tôi đã chiếm chỗ của nó.
- Chỉ cần không phải rắn độc, chứ rắn nước thì ta có thể sống chung được... - Nhưng Storm còn phải làm sáng tỏ một chuyện khác, và ông phải sắp xếp câu sao cho rõ nghĩa. Rồi im lặng một lúc.
- Tôi thèm thuốc lá như muốn điên lên đây! - Voropaev nói. - Tôi đến phải ăn lá cây bụi mất, nhưng sẽ không cứu sống nổi...
Cuối cùng thì Storm cũng dồn được những ý nghĩ lại:
- Alex, cậu nói rằng cậu đã ở trong hang gấu của bọn khủng bố một lần đúng không? Tôi muốn biết địa điểm, nghĩa là không gian bên trong ấy, và có thể cậu hãy nhớ xem con cú đội mũ lông cừu đó khiến cậu nhớ đến ai. - Storm nói ra những lời đó thật khó khăn. Vì ông không hề muốn bắt Voropaev nhớ đến cực hình anh phải chịu và cả sự phản bội của anh...
- Tôi không biết nơi tôi đã ở, chúng bịt mắt tôi rồi dẫn tôi đến đó. Nhưng tôi nhớ mùi toả ra ở đó rất giống mùi ở đây. Còn kẻ đội mũ lông cao thì giống một chỉ huy quân sự nào đó mà có lần tôi đã nhìn thấy trên ti vi. Cùng với Taipan và Raduev...
- Raduev đã ngồi tù, nhưng những kẻ đồng đảng với hắn vẫn tự do... Cậu còn nhớ gì nữa không?
- Tảng đá màu trắng dường như được trát vừa lên, đó là nơi chúng đã đặt tôi nằm và định bắn tôi. Có thể đấy chính là bức tường chúng ta vừa trèo qua... Tôi nhớ bụi cây phỉ tử, đúng là bụi cây phỉ tử mà đêm qua chúng ta đi qua... Tất nhiên nếu là ban ngày tôi sẽ định vị tốt hơn...
- Còn nơi cậu ở là đâu vậy?
- Đó là một cái hang bình thường có cửa vào được phủ lên bằng một cái chăn đắp ngựa. Những ngọn nến, những chiếc đèn dầu... Tôi không nghĩ là tôi đã ở đây, trong hẻm núi này.
- Tại sao cậu lại nghĩ thế?
- Phạm vi không giống. Bố trí căn bản thấy được là chỉ có toàn là cửa dẫn vào dưới một tảng đá... À ở đó, nơi chúng dẫn tôi vào thì lối vào được che đi bằng một cái khăn phủ mình ngựa...
- Đúng những cánh cửa ngay đây, chúng được bọc thép trông như những thiết bị tên lửa ngầm. Tốt rồi Alex, cậu đừng buồn, trời sắp tối rồi và có thể cậu sẽ thấy dễ chịu hơn.
Storm đứng dậy và nhặt khẩu súng tiểu liên dưới đất lên.
- Chúng ta sẽ sớm bắt đầu thôi, nếu không tôi cảm thấy mình như người thích đi hái nấm vậy.