- 30 - BOCHAROV RUCHEI - 1 1 THÁNG 8
Trợ lý tổng thống Tistov không kịp trả lời chuông điện thoại. Các nghị sĩ dường như đã thoả thuận với nhau rằng mỗi một người trước khi gọi điện phải chuẩn bị trước và khi đến các phòng tình báo của chính phủ thì đều phải cố gắng tiếp kiến bằng được Tổng thống Putin. Tistov khi thực hiện những gì đã bàn trước với Tổng thống đều trả lời tất cả rằng Putin hiện đang bận và tổng thống cũng sẽ không rỗi trong vài giờ tới Nếu các ông muốn, Tistov đề nghị, tôi sẽ liên lạc với người phụ trách hành chính của tổng thống, ông Volosin.
Từ cửa sổ dinh tổng thống có thể nhìn thấy rất rõ các phóng viên đang tiếp tục dồn đến trên các thảm cỏ. Tistov ghé qua chỗ thư ký báo chí, người mà Putin đã từng làm việc cùng hồi còn ở Pitera và yêu cầu ông ta trả lời các phóng viên, và nếu có thể thì cung cấp bánh mì và nước khoáng cho họ. Sau đó người trợ lý ra khỏi phòng làm việc của mình và đến gặp Volosin. Ông đang ngồi bên bàn viết và viết gì đó bằng cây bút viết tự động ngòi vàng trông rất sang trọng, một làn gió ấm áp thổi qua ô cửa sổ để mở, đùa giỡn các góc tờ giấy nằm trên bàn.
- Xaxa, ông quay sang gọi người phụ trách hành chính, sẽ không đến nỗi nào nếu cho Pasa Fomenko xuất hiện trước phóng viên truyền hình chứ, nếu không thì họ sẽ sôi lên vì sốt ruột. Mà thời tiết ngày hôm nay, lúc râm trời cũng là 330C.
- Lev Evghenhev, tự anh hãy gọi điện cho anh ta đi, có lẽ anh ta đang ở ngoài sân chơi tennis với Gena Lobachev.
Gena Lobachev, một trong những vệ sĩ cũng đến từ Pitera, đã từng làm việc ở đơn vị đặc nhiệm “Vưpem”.
- Chỉ cần đừng để Fomenko phát biểu với giới phóng viên trong buổi thảo luận. - Volosin nói với theo, khi Tistov đã đi ra đến cửa.
- Chính Pasa cũng biết rằng đấy không phải là quyền hạn của anh ta, mặc dù đôi khi anh ta đã để mình cuốn vào những lời nói cứ như anh ta đã học nghệ thuật diễn thuyết của Xobchac vậy.
Volosin rời mắt khỏi trang giấy, và trong khoảnh khắc ông chăm chú nhìn Tistov.
- Lev Evghenhev, tất nhiên là anh biết Tổng thống đi đâu. Anh có đoán được hành động tiếp theo của ông ấy không?
Volosin trẻ hơn Tistov một chút nên chính vì thế ông xưng ngôi “anh”, nhưng xét về địa vị thì ông cao hơn và có quyền đưa ra bất cứ câu hỏi nào. Tuy nhiên giữa họ. có mối quan hệ khá thân hữu, và họ có thể nói chuyện với nhau mà không cần đến nghi thức xã giao.
- Nếu nói thực lòng, trong thâm tâm tôi khuyến khích hành động của ông ấy... Mà có thể cũng không khuyến khích, nhưng tôi hiểu... đàn ông là đàn ông, mặc dù, than ôi, chính tôi không có khả năng lập được những chiến công như thế... vả lại cũng đã già rồi.
- Bản thân tôi hiểu ông ấy. Tổng thống phải gánh trách nhiệm lớn lao, và đặc biệt là giải quyết tình hình Chesnia. Chúng ta hi vọng là tất cả sẽ kết thúc tốt đẹp, và chúng ta phải nắm chặt tay lại ủng hộ ông và giữ kín bất cứ thông tin nào về việc này. Lev Evghenhev, anh cứ đi đi, tôi còn chút việc phải làm... phải viết Sắc lệnh tổng thống về việc chuyển giao đặc quyền cho FCB trong cuộc chiến chống khủng bố ở Bắc Kavkaz. Chuyện này phải làm từ hôm qua, nếu không lại xảy ra tranh chấp nội bộ.
- Không, đơn giản là thời kỳ chiến đấu đã kết thúc, bây giờ cần đến những chiến dịch đặc biệt, nghĩa là, cần một trung tâm duy nhất để tiến hành những công việc đó.
Tistov bước vào phòng làm việc cua mình và gọi điện ra sân. Khi Fomenko mở máy, ông nói với anh ta:
- Pasa, nhũng con thú[i] đang đợi cậu ra đấy. Cậu ra ngay đi, chỉ cần đứng diễn từ ứng khẩu. Cậu hãy lấy quần áo của Tổng thống trong tủ của ông ấy, mặc vào rồi lại đây, đừng đi một mình, hãy để Lobachev hộ tống cậu.
Tistov bước đến lên bàn và bật nắp chai nước khoáng, từ cửa số ông trông thấy rõ con đường nhỏ dẫn từ sân ra và thảm cỏ uốn quanh dọc theo nó.
Ông nhìn thấy Fomenko từ đằng xa. Anh ta mặc quần màu sáng và áo sơ mi màu kem ngắn tay. Khi Pasa cùng người tuỳ tùng Lobachev lại gần, Tistov đưa mắt nhìn ủng của Fomenko, một đôi ủng Trung Quốc. Tóm lại anh ta ăn mặc y hệt như Putin hàng ngày. Chỉ một chi tiết mới đó là chiếc mũ pa ma na hẹp vành kẻ ô vuông hơi trễ xuống. Nhưng nó không che mất khuôn mặt nghiêm nghị.
Khi Fomenko, người đóng giả Putin xuất hiện trước mặt đám phóng viên, họ ùa lên và tiến về phía con đường nhỏ, lần này không có gì cản trở được Oktavian Rubsov của NTV thể hiện độ nhanh xuất chúng của mình, và nhanh hơn tất cả các phóng viên khác anh ta có mặt bên “đối tượng”. Tuy nhiên, vì khởi động công việc một cách đột ngột nên anh ta thở hổn hà hổn hển và chỉ buông ra được một câu hỏi:
- Thưa Tổng thống, ai là bạn hữu của ngài? Trò chơi đã kết thúc với tỷ số như thế nào?
Người phóng viên của hãng CNN, Mark Sanler, vừa ùa lên được lại quan tâm đến vấn đề khác, anh ta chìa micro về phía Fomenko.
- Ngài Putin, người ta nói rằng trong vụ mưu sát ngài một vệ sỹ của ngài đã chết... Chuyện đó xảy ra như thế nào?
Lobachev dùng cánh tay lực lưỡng gạt đám phóng viên hăng hái sang một bên và trả lời khá nhũn nhặn.
- Thưa các ngài, tổng thống đang mệt. Tất cả các câu hỏi một ngày nữa sẽ được bàn đến trong cuộc họp báo... Xin lỗi, chúng tôi phải đi.
Nhưng Fomenko đã ngồi vào trong xe vẫn không muốn đi trong im lặng, trong khoảnh khắc không ghìm nổi mình anh ta nói:
- Tôi sẽ trả lời những câu hỏi của các anh, những con đại bàng ạ. Tất cả vẫn bình thường, người vệ sĩ của tôi vẫn sống và khoẻ mạnh. Chúng tôi vừa chơi tennis với nhau xong, và anh ta thắng tôi với tỷ số 3-2...
Khi quan sát Putin-Fomenko, Oktavian Rubsov chú ý đến một chi tiết nhỏ không hiểu vì sao đập vào mắt anh ta: anh ta không nhìn thấy nốt ruồi ở cuối dái tai trái của Tổng thống, chỉ trông thấy rõ một vệt bẩn nhỏ được tạo ra. Và hai rãnh nhăn dài đặc trưng bên môi Tổng thống không có... Có thể vì trời nóng, có thể vì khoảng cách đứng xa nên anh ta không trông thấy rõ...
Sau đó trong chiếc xe hòm nhỏ chở thiết bị quay phim đỗ ở ngay cổng dinh tổng thống, anh ta, một người quay phim và một đạo diễn xem băng hình và so sánh nó với các băng hình khác. Đúng là các khuôn mặt có sự khác nhau.
- Họ định lừa chúng ta đây! - ông đạo diễn béo phì, mệt phờ người vì nóng nói.
- Ông ta mà là Putin, thì tôi là Clinton! - Rubssov kết luận, thốt lên vui sướng vì khám phá được một điều gì đó.
Anh ta hài lòng xoa hai tay vào với nhau, đúng là chuyện giật gân trong ngày, ở cương vị tổng thống Nga có hai người giống hệt nhau, mà có thể họ cùng cai quản một đất nước, chúng ta nên làm gì nhỉ, anh ta hỏi người đạo diễn, chuyển tin đến Moskva hay ...
Đạo diễn là một người làm truyền hình đầy kinh nghiệm, lắc đầu tỏ vẻ nghi ngờ:
- Tôi sợ là họ sẽ không tin chúng ta và có thể sẽ tước thư uỷ nhiệm của chúng ta.
- Không phải chúng ta, mà phải có ai đó khác làm việc này.
Mắt Rubsov rực sáng. Nhưng anh ta biết quí thư uỷ nhiệm của mình và không vội rời khỏi bờ biển Đen vào thời gian này của năm. Nhưng thậm chí nếu đây là người giống hệt, thì hẳn là giống cả về đẳng cấp... và giọng nói, cả nụ cười cũng theo kiểu Putin...
- Tôi chắc sẽ không quả quyết đến mức ấy. - Người quay phim đột ngột nói. - Đây không phải là cận cảnh tôi phải quay và cả băng cát sét cũng không phải là dùng lần đầu, tôi dùng nó 10 lần rồi.
- Thôi đi, Gena! - Kubsov hơi sẵng giọng -Chỉ thằng mù mới không nhận thấy điều này.
- Trước cuộc họp báo chúng ta cứ tạm quên chuyện này đi! - Đạo diễn nói. - Tất cả chúng ta đã biết mình phát hiện ra điều gì, và bây giờ đi ăn thôi...
Trời Xochi nóng như thiêu đốt, mùi nhựa đường, mùi khí gas và hương thơm rừng nhiệt đới trộn lại thành một mùi không lẫn vào đâu được - mùi đặc trưng của phần lớn các thành phố phương Nam...
Chú thích:
[i] Ý nói các phóng viên truyền hình.