← Quay lại trang sách

Chương 2

Lợi rất thích những cánh đồng lúa chín. Bởi nó vui, nhộn nhịp, hơn cái màu xanh bao la của thường ngày, cái màu xanh mát dịu buồn ấy không thích hợp với sức sống trong con người anh. Cả ngọn gió cũng vậy, ngọn gió đi qua cánh đồng xanh thì hiền quá, không có cái hương thơm của đất, của nước và của gốc rạ, của bùn non do chân người khuấy động lên.

Đến mùa lúa chín, trong làng dậy lên những tiếng động quen thân của người, của trâu bò, của những cỗ xe bánh gỗ cao lênh khênh lăn đi trong bụi cát. Cánh đồng lúa chín thu hút được tất cả những thứ ấy.

Những lúc anh làm việc say mê, anh quên chúng đi nhưng cứ mỗi lần dừng tay gom lúa sát vào ngực, anh lại chú ý đến một tiếng động nào đó như tiếng trâu thở phì phò, tiếng rầm rì của những cô gái.

Đàn trẻ nhỏ ở trên bờ hun khói vào những hang chuột và xúi con chó đốm chạy lăng xăng, sủa gâu gâu nhưng suốt buổi sáng chúng chỉ bắt được mấy con chuột lông vàng. Lợi nghỉ tay một lát, mồ hôi nhỏ giọt xuống tảng ngực trần của anh và chảy thành dòng xuống lưng quần. Cứ mỗi lần làm việc nặng, dừng lại một lát, anh thường có thói quen nhìn xuống tảng ngực trần của mình để săm soi cái bắp thịt tròn chắc và sáng ngời dưới nắng.

Chị Ba đến bên anh, vừa đi vừa quạt quạt cái nón lá cho mát.

- Mệt dữ hả? Chị Ba hỏi.

- Chưa mệt. Lợi nói. Nhưng khát nước. Chị chỉ cho em cái ấm trà.

Chị Ba trở nón, quạt cho Lợi một hồi và nói:

- Lát có người đem lại. Không biết ai có đồng hồ.

Lợi nhìn lên trời. Nắng xế chiều xiên xuống cánh đồng làm cho nó vàng sậm hơn. Chị Ba đi lại chỗ bọn trẻ đang bắt chuột.

- Mời anh uống nước.

Lợi nhận ra ngay người mới đến chính là cô gái mình đã gặp hôm trước trên con đường bụi mù, và anh trở nên lúng túng vì mình đang ở trần. Nhưng cô gái đã rót đầy một ly nước trà đưa cho anh. Lợi nói cám ơn và đưa lên miệng uống một ngụm.

- Có đường à? Lợi ngạc nhiên hỏi.

- Chị Ba chu đáo lắm, anh.

Lúc bấy giờ Lợi mới để ý thấy cô gái ăn mặc tươm tất, chiếc sơ mi trắng và cái quần lãnh đen láng không vấy một chút bùn. Ánh nắng làm cho da mặt cô ửng lên vẻ sáng tươi mát và mạnh mẽ. Lợi nhớ hôm trước cô gái nói rằng mình là người Phú Hòa Đông, cùng quê với anh và bây giờ anh lại gặp cô ở đây anh không thể không tin. Nhưng tại sao lâu nay anh không gặp mặt, không nghe ai nói gì cả.

- Sao cô không đi cắt lúa? Lợi hỏi.

- Tôi không biết cắt, anh à.

- Cô nói giỡn chớ không biết sao được.

- Nói thiệt đó.

- Vậy thì khó hiểu. Vì quê mình sống bằng nghề nông mà cô không biết cắt lúa thì tôi chưa tin.

- Nếu anh chưa tin thì "thỉnh thoảng" tin sau.

Rồi cô đi. Mái tóc rung động trong nắng nhạt của xế chiều. Lợi đứng ngẩn ngơ nhìn theo một lúc rồi thẫn thờ bước xuống ruộng ôm bó lúa đem vào đập. Chị Ba cũng đang đập lúa gần đó. Anh nghĩ không biết có nên hỏi dò tung tích của cô gái này không. Chị Ba thì không ngại lắm nhưng các cô gái, và cả tụi nhóc nữa, hễ mà ló ra một chút tâm sự gì là thi nhau mà cáp đôi, là chọc ghẹo chịu không nổi và như thế là mất hết sự trang trọng, sự nên thơ của những tình cảm rất đẹp, rất trong sạch vừa nhóm lên trong lòng anh. Lợi cứ cắm cúi đập lúa một lúc rồi làm như chợt nhớ ra anh hỏi chị Ba:

- Cái cô đem nước hồi nãy là người ở đâu mà coi lạ quá vậy chị Ba?

- Người cùng quê mình chớ đâu. Nhưng hồi nhỏ giờ, không… từ hồi sáu tuổi thì ba má nó qua đời hết phải sống nương tựa vào bà con chòm xóm, sau đó mới lưu lạc lên Sài Gòn ở tới giờ.

- Bây giờ cổ về thăm quê?

- Không. Về ở luôn.

- Sao không ở Sài Gòn nữa?

Chị Ba cười, nhìn Lợi với vẻ chọc ghẹo:

- Mới gặp mà đã chú ý ghê vậy à?

- Không. Em đã gặp cổ từ hôm trước. Từ lúc cổ mới ở Sài Gòn về. Mà cô đó tên gì vậy?

- Huệ.

Lợi nhắc lại tên ấy trong lòng. Mặt trời sắp lặn và anh hình dung cái màu trắng dịu của một bông hoa, của một màu áo, của một cụm mây nhỏ còn viền chút sáng của ánh mặt trời cuối cùng.

Lợi gánh lúa vào nhà chị Ba. Hai cần xé lúa to đầy những hạt tròn vàng rực. Vừa để gánh lúa xuống sân, đã thấy Huệ trong nhà bước ra tay cầm cây chổi bằng tàu cau bó theo kiểu bánh lái ghe, đầu đội chiếc khăn lông màu hường nho nhỏ. Khăn chít ngang nên hai đầu khăn phủ xuống áp vào má Huệ. Cô cười với anh và thong thả quét lúa. Lợi đưa cao cần xé lúa lên trước ngọn gió và đổ nhẹ xuống cho Huệ quét. Cô quét khoan thai, bàn tay dịu nhỉu. Lợi lại tiếp tục đổ cần xé thứ hai, nhưng lần này Lợi đổ mạnh xuống, không đưa lên cao như trước. Huệ ngạc nhiên hỏi:

- Sao anh không đổ như hồi nãy để tôi quét?

- Trời sắp tối rồi. Đổ nhanh tôi còn về.

Kỳ thực Lợi muốn chọc cho cô gái mở lời vì tự nhiên lần gặp này anh nhận thấy như có cái gì buồn buồn trong mắt nhìn của cô thiếu nữ ấy.

°

Lần thứ ba anh gặp Huệ trong một buổi tát cá. Huệ đã không còn cái vẻ xa lạ ban đầu. Quần xắn lên quá gối, tay áo cũng xắn lên cao. Những vệt bùn non làm cho màu da cô gái trắng sáng hơn. Sự tươi cười của Huệ làm Lợi thấy bạo dạn hơn. Anh đến gần hỏi:

- Được nhiều chưa?

- Tôi bắt không thua gì anh đâu. Ủa mà hôm nay anh đi có một mình sao, anh Tư?

- Lâu nay vẫn đi một mình.

- Chớ chị Tư đâu?

- Còn gởi ở nhà người ta.

Một con cá rô to gần bằng bàn tay lội lạch đạch ngang qua chân Huệ, lướt đi nặng nhọc trong nước bùn sệt sệt, ló kỳ lên khỏi mặt nước.

- Cô bắt đi. Lợi nói.

Huệ khum người xuống chộp lấy con cá một cách thành thạo và thảy vô giỏ. Huệ nói:

- Anh kiếm chị Tư đi. Tôi làm mai cho.

- Ai cũng chê tôi, thì làm sao tìm được. Gia đình nghèo quá không dám.

- Có ai nghĩ tới chuyện giàu nghèo đâu mà anh lo.

- Lo chớ. Vừa rồi anh Út cưới chị Út mất hơn mười ngàn đồng. Tôi làm mười năm chưa chắc có được số tiền ấy.

Huệ huơ hai bàn tay trong bùn kiếm cá. Rồi cùng đi ra tới chỗ có cắm chà gai. Huệ nói:

- Cái đó còn tùy người, chớ bộ ai cũng ưa đòi nhiều tiền sao.

- Tôi cũng hay sợ như vậy.

Một con cá lóc to lủi qua chân Lợi. Anh đạp đầu nó, ghì xuống sình nhưng nó vùng ra được làm bùn bắn lên mặt anh. Lợi gạt bùn đi và giở nhánh chà ra ném lên bờ rồi mò vào chỗ đống bùn nơi con cá mới lủi vô. Thấy động con cá lại lội lạch đạch ra. Lợi đón đầu, chụp nơm xuống. Con vật quẫy mạnh nhưng đụng vào thành nơm, chạy vòng vòng. Lợi tóm đầu ném vô giỏ. Huệ đứng cười hồn nhiên.

- Con đó hơn ký lô.

Nụ cười của Huệ làm đứng tim.

- Sao anh nhìn tôi lâu vậy?

Lợi quay đi, làm bộ ngó lui ngó tới tìm kiếm. Anh muốn bỏ đi chỗ khác mà chân như cứ chôn một chỗ. Bỗng nhiên Huệ nói:

- Tết này tôi với anh lên núi Bà Đen chơi, nhen anh Tư?

Lợi nghĩ cô gái muốn chọc ghẹo mình. Anh nói:

- Cô đi đi. Tôi không đi đâu. Tết tôi mắc ở nhà giúp đỡ má tôi.

- Tôi không còn ba má để mà lo trong mấy ngày Tết.

Lợi nghe thấy hết cả cái ngậm ngùi trong câu nói ấy. Anh cũng mồ côi cha từ nhỏ, nhưng sự bất hạnh của cô gái đang đứng trước mặt anh còn to lớn hơn nhiều. Anh muốn nói một lời nào đó để thay cho lời xin lỗi nhưng không tìm ra lời. Và anh cứ đứng trân người ra không nghĩ tới chuyện bắt cá.

°

Tết năm ấy là một cái Tết vui. Tiếng trống lân hòa cùng tiếng pháo vang lên khắp nơi rộn rã. Chi bộ bí mật đã chỉ đạo cho Lợi, Thủy và Lời tổ chức những cuộc vui năm mới như đua bơi, đá banh, văn nghệ, không khí tưng bừng náo nhiệt.

Tuy Lợi không phải là diễn viên nhà nghề nhưng với cây đàn măng đô lin, anh cũng thu hút được nhiều bạn bè trai trẻ trong ấp. Buổi chiều anh cũng có mặt trong đội bóng và anh đá cũng không tồi. Anh hãnh diện vì đã thu hút được đông đảo quần chúng tham gia các cuộc vui chơi mà đặc biệt là sự có mặt của Huệ. Huệ thì lúc nào cũng đứng bên chị Thủy. Từ ngày trở lại quê hương, Huệ rất thân với chị Thủy và vì thế thường lui tới gặp gỡ Lợi, tuy nhiên Lợi vốn là người nghiêm nghị, lại có phần nhút nhát nên câu chuyện giữa hai người cũng chỉ xoay quanh những chuyện bình thường.

Hết hiệp đầu, Lợi chạy lại chỗ giải lao uống nước chanh. Chiếc sơ mi trắng anh mặc đã đẫm ướt mồ hôi, Lợi cởi phăng ra máng trên cành tre. Thấy Huệ và Thủy đứng gần đó, Lợi nói:

- Chị Thủy, cho em gởi cái áo nhen.

Thủy tủm tỉm cười và nói một cách lửng lơ:

- Tôi không biết à! Cậu để đó mất ráng chịu.

Nói xong Thủy liếc nhìn Huệ, Lợi cũng nhìn sang Huệ, cái nhìn như muốn nói: "Em giữ cái áo này cho anh nhé". Huệ hiểu cái nhìn ấy và khẽ gật đầu.

Xong buổi đá bóng, Lợi không thấy Huệ đâu, tới khi anh cùng Hiền đi về nhà thì nghe có tiếng gọi:

- Anh Tư ơi! Anh Tư!

Hai anh em dừng lại. Trong bóng chiều hiện ra cái bóng thon thả của Huệ. Lợi hỏi:

- Cô xem đá banh có vui không?

- Vui. Nhưng không hiểu gì hết. Cậu đi với anh là ai đấy?

- Thằng Hiền là em út của tôi.

Huệ vuốt tóc Hiền và nói:

- Ước gì tôi có được đứa em trai như anh.

- Đó, cô có thích thì dẫn về mà nuôi.

Lợi chợt hỏi:

- Hôm trước cô đi chơi núi Bà Đen có vui không?

- Vui lắm chớ anh. Ước gì anh đi cùng thì càng vui hơn.

Huệ thọc tay vô túi lấy ra hai tấm ảnh. Một tấm cô chụp trong chùa Bà, cô đưa cho Lợi xem, còn một tấm Huệ đứng trên tảng đá lớn.

Huệ nói:

- Đầu Xuân, tặng anh tấm ảnh làm kỷ niệm.

Câu nói bất ngờ làm Lợi lúng túng.

- Thôi cô, Lợi nói, từ nhỏ tới giờ tôi chưa biết giữ ảnh ai bao giờ.

- Xưa nay không giữ thì bây giờ giữ chớ có sao đâu.

- Ngại lắm. Rủi mất…

Huệ có vẻ giận. Lợi thấy rõ điều ấy nhưng không biết làm sao. Một lúc lâu anh nói:

- Tôi sẽ nhận. Nhưng tôi xin gởi lại cô. Hẹn ngày gần nhứt.

Ba người đã đi đến cổng nhà Lợi.

- Mời cô bữa nào đến nhà tôi chơi.

- Vâng, bữa nào em đến.