Chương 7
Nửa đêm Lợi thức giấc vì nghe có tiếng chân nhiều người đi vào nhà. Có ai đốt đèn lên. Lợi ngồi bật dậy thì ra cậu Hai và hai cô gái lạ mặt. Lợi hỏi:
-Cậu Hai về sao khuya quá vậy?
-Cậu không thấy đường nên không đi nhanh được. Má Tám đâu?
-Má đang ngủ.
Vừa lúc má trong buồng bước ra. Chào hỏi xong má lo thu xếp chỗ ngủ cho mọi người vì trời đã khuya. Lợi dặn má:
-Sáng mai cỡ năm giờ má hãy nấu cơm. Đừng nấu sớm quá.
Mọi khi má vẫn hay dậy lúc gà gáy để nấu cơm, đó là thói quen của má vì thế mà má ngạc nhiên:
-Sao vậy?
-Cậu Hai đi đường còn mệt chắc không ăn cơm sớm được đâu.
Rồi hai má con đi nằm.
Đến năm giờ rưỡi hai cô gái thức dậy thấy bếp có ánh lửa liền xúm vô phụ má nấu cơm. Trong lúc vắng mặt má, hai cô nói nhỏ với nhau:
-Hồi hôm tao thấy nhà này có anh thanh niên mà giờ đâu mất rồi mày?
-Tao cũng không biết. Chắc ổng là bộ đội, thấy bận quần kaki vàng. Chắc sợ tụi mình biết mặt nên lánh đi rồi.
Một cô hỏi má Tám:
-Hồi tối này cháu thấy có một anh. Anh ấy có phải con Dì không?
-Ờ. Chẳng biết nó chạy đi đâu.
Gần bảy giờ sáng Lợi về tới. Anh giốc giỏ cá ra. Nào cá lóc, cá trê vàng mập, cá rô mề… nhảy lách tách. Má kêu hai cô gái:
-Hai cháu biết mần cá hôn?
Hai cô xách dao đi ra. Một cô nói:
-Anh Tư bắt cá giỏi quá.
-Sao cô biết thứ của tôi?
-Em hỏi.
-Còn cô?
-Thứ Út Thắm.
Thắm là một thiếu nữ thon thả, duyên dáng. Con gái quê nhưng trắng trẻo xinh xắn. Hai hàm răng trắng tinh, đều đặn.
Từ buổi gặp gỡ ấy có đôi lần Lợi cũng nghĩ đến Thắm nhưng tình cảm cũng không có gì đậm đà. Chỉ có má Tám là vẫn thường nhắc nhở Thắm hoài vì thế nên khi má tỏ ý muốn hỏi Thắm cho Lợi, anh cũng không ngạc nhiên gì lắm và anh tự nhủ rằng đáng ra phải thổ lộ cho má biết chuyện tình cảm của mình và Huệ.
Nhưng sáng ra, vừa ngủ dậy đã có lệnh đi phục kích một tên gián điệp lợi hại. Lần này Lợi bàn tính với anh em kỹ hơn vì tên gián điệp này có súng ngắn trong mình trong khi bán đội của anh tuy có sáu người nhưng lại chỉ có dao găm, còn trái lựu đạn thì quá cũ, từ thời Pháp để lại không chắc gì đã nổ. Suy nghĩ hồi lâu, Lợi nói:
-Dù nó có súng chúng ta cũng quyết tâm bắt sống cho được. Nếu nó chạy thoát thì coi như tất cả cơ sở bí mật của ta lộ hết. Nhứt là gia đình anh em mình sẽ gặp khó khăn với nó.
Vậy là anh em thực hiện phương án của Lợi.
Tên gián điệp này hồi nhỏ ở chung một ấp với Lợi. Cả những năm còn chăn trâu, nó cũng đi chăn trâu chung. Khi lớn lên nó qua thị xã Thủ Dầu Một làm ăn rồi đi theo giặc. Bây giờ thì nó chỉ còn cách anh chừng bốn mươi mét. Lợi ra ám hiệu cho anh em nằm sát bụi cây chuẩn bị chiến đấu, còn anh thì cứ đứng đó.
Lúc tên gián điệp tới gần, anh lên tiếng hỏi trước:
-Ủa, Sỹ đấy à? Mày về lúc nào mà không ghé tao chơi.
-Ơ, Phan Tư, lâu quá tụi mình mới gặp nhau.
-Sao, dạo này làm ăn thế nào mà ít về quê quá vậy?
-Làm ăn cũng xịt xọt thôi.
Lợi nhìn thẳng vào mắt thằng bạn cũ và gằn giọng:
-Xịt xọt sao được. Mày làm tay sai cho Ngô Đình Diệm mấy năm nay thì chắc là khá lắm chớ.
Nghe Lợi nói câu đó tên Sỹ biết bị lộ liền lui một bước, thò tay vào túi quần định rút súng, nhưng Lợi đã nhào tới quật nó ngã xuống bằng một thế nhu đạo chính xác. Hai chiếc dao găm của 2 đồng đội trong bụi rậm vung ra kề vào cổ tên gián điệp.
Lợi lục túi nó lấy khẩu súng ru-lô xong áp tải tên này đi.
Mất tên tay sai đắc lực, bọn lính bảo an tỉnh Bình Dương liền mở nhiều cuộc càn quét vào vùng giải phóng, với quân số đông và trang bị đầy đủ.
Để đối phó với tình hình này, bán đội của Lợi liền phối hợp với những bán đội trong các ấp lân cận tuần tra canh giữ rất nghiêm ngặt. Nhưng tình hình mỗi ngày thêm căng thẳng. Chúng vẫn liên tục ruồng bố ngày đêm.
Vào một buổi sáng tinh mơ, sau một đêm dài thức trọn để canh gác, Lợi cùng các đồng chí đang nằm ngủ trong đám mía thì nghe có tiếng súng nổ. Nghe hướng đạn, Lợi đoán là tổ của Sáu Thành đang đụng địch. Lợi rất sốt ruột nên tìm cách liên lạc với bạn. Lợi bảo Đức và Hoàng.
-Út Đức, Tư Hoàng nằm đây, mình ra xem tình hình chút nhé. Nếu có gì bất trắc mình liệng đất báo tin thì đừng ra. Còn nếu êm thì mình kêu.
Lợi vừa ra khỏi đám mía, cặp theo mé rạch thì gặp chị Chín (chị dâu của Đức). Chị nói nhỏ:
-Chú Tư, tụi nó tới kìa. Bên mé rạch, đó.
Thế là Lợi cách giặc không đầy ba mươi thước nhưng nhờ hàng cây che khuất nên giặc không phát hiện được. Anh bình tĩnh gỡ cục đất ném vô đám mía báo tin cho Hoàng và Đức còn anh thì cặp sát mé rạch chạy luôn ra sông Sài Gòn dò la tin tức của Sáu Thành. Lợi vừa tụt xuống lùm cây rậm, nằm sát người xuống rễ cây thì chúng nó ập tới.
-Lên! Lên! Không tao bắn.
Lợi biết đó là kiểu dọa của giặc, chớ chưa chắc nó đã thấy mình nên anh cứ nằm im. Quả thực, chúng chỉ bắn vu vơ một loạt rồi bỏ đi, tuy vậy mảnh vỏ cây bị đạn xé nát ra cũng tung đầy mình mẩy Lợi.
Giặc qua rồi, Lợi trồi lên bờ, cởi chiếc áo đen ra vắt nước chợt nhận ra một thằng lính đang chĩa súng về hướng mình. Anh chưa kịp phản ứng thì nó đã bắn nguyên một loạt đạn. Rất may, nó là một tay súng tồi. Thấy loạt đạn của mình không có hiệu quả, nó cắm đầu chạy theo đồng bọn.
Lợi len lỏi đi tìm Sáu Thành hồi lâu nhưng không gặp. Cuối cùng anh đành trở lại chỗ Hoàng và Đức.
Buổi tối, khi giặc đã rút, Lợi lại trở về nhà Thủy. Vừa thấy mặt Lợi, chị Thủy đã tủm tỉm cười.
-Có người đang chờ đấy.
-Ai vậy?
Lợi kêu lên:
-Huệ hả?
Đúng là Huệ. Huệ vẫn như trước. Mái tóc dài, dày và đen nhánh, cái vai tròn và đôi mắt sáng, đằm thắm biết bao nhiêu. Huệ nắm tay Lợi, kéo xuống ngồi một bên. Cô nói:
-Anh về rất đúng lúc. Anh lắng nghe đài đi – Huệ chỉ cái radio nhỏ để trước mặt Lợi và Thủy – sau bài nhạc này sẽ có tin rất quan trọng.
Lợi suy nghĩ một lát rồi nói:
-Anh đoán ra rồi.
Đúng như dự đoán của Lợi, chỉ một phút sau, đài Hà Nội phát đi toàn văn cương lĩnh của Mặt Trận Dân Tộc Giải Phóng Miền Nam ViệtNam. Bốn người bạn thân thiết ngồi im lắng nghe, quên hết những xúc động của ngày gặp mặt. Họ đang sống trong niềm xúc động lớn lao và sâu xa, họ đang ghi dấu trong lòng cái đêm 20 tháng 12 năm 1960 lịch sử.
Sáng sớm hôm sau, Lợi dẫn Huệ ra chỗ khúc sông hò hẹn của hai người. Huệ nói:
-Em đi chuyến này chắc một năm mới về. Anh sợ không?
-Hổng biết à.
-Nói giỡn đấy, đừng giận. Em là người bằng da bằng thịt chớ có phải gỗ đá đâu mà không biết nhớ nhung. Những đêm dài làm sao khỏi trằn trọc nhớ anh.
Hai người ngồi trên một nhánh cây ngả gần mặt nước, bàn chân ngâm dưới nước mát lạnh. Huệ tiếp:
-Mấy bữa nay em lo cho anh quá. Giặc cứ càn qua quét lại, em nóng ruột quá chừng nhưng chẳng biết làm sao về thăm anh được.
-Coi vậy chớ nó làm gì được tụi anh đâu.
Bỗng Huệ ngả đầu vào vai Lợi rồi thỏ thẻ hỏi:
-Anh vào Đoàn Thanh Niên Lao Động ViệtNamrồi phải không?
-Ai có biết Đoàn gì đâu mà vào.
-Anh đừng giấu em. Em biết rồi.
-Em biết gì? Nói anh nghe đi.
Chị Thủy nói anh vào Đoàn hôm tháng mười một. Em mừng lắm.
Lợi ôm ngang vai Huệ và nói:
-Đúng vậy em à. Nhưng em đừng cho ai biết. Ở địa phương mình còn nhiều người không tốt, rủi lọt vào tai họ thì cũng sẽ tới tai giặc. Còn em thế nào, có hướng phát triển Đoàn chưa?
-Chưa nghe ai nói gì. Chắc ngày mình trở thành người cộng sản còn xa lắm phải không anh?
Câu nói của Huệ nhắc anh nhớ đến đêm trăng trên sông Sài Gòn ngày nào hai người đã cùng nhau hẹn ước; những hẹn ước tuy có phần “sáo” nhưng đối với Lợi, mỗi lần nhớ đến vẫn gợi dậy trong anh những tình cảm đằm thắm, những gắn bó thiết thân nhứt với tình yêu và với cách mạng. Huệ đã nói cùng anh: “Khi nào mình trở thành người cộng sản thì sẽ định ngày hôn lễ.” Anh trân trọng ước mơ trong sáng ấy của người con gái. Anh vuốt tóc Huệ và nói:
-Việc gì ta đã quyết thì nó sẽ đến. Chỉ sợ lòng người không bền mà thôi. Nhưng anh lúc nào cũng tin tưởng em. Sẽ không còn xa nữa đâu, cái ngày ấy…