← Quay lại trang sách

Chương 2 NGÀY 4, THÁNG 12, NĂM 2004

KHÔNG CÓ GÌ VỘI VÃ. Khi nạn nhân không còn khả năng được cứu sống, việc điều tra chậm lại như rùa bò. Các cảnh sát điều tra, các đơn vị điều tra hiện trường, và các giám định viên pháp y hối hả chỉ để đảm bảo từng tí chứng cứ đã được thu thập và sau đó gói cẩn thận trong những cái bịch chất dẻo hay những cái túi giấy màu nâu. Các thứ dịch của cơ thể và máu được đưa phết lên những tấm phim. Mọi ngóc ngách của nơi xảy ra án mạng đều được chụp hình hoặc quay phim. Hoặc cả hai. Trong trường hợp này, họ làm cả hai việc.

Một dụng cụ xưa rích như cái thước dây, cũng quan trọng như bất kỳ công nghệ hiện đại nào trong khoa học hình sự. Bằng phương pháp đo tam giác một số điểm tại hiện trường với các số đo chính xác, hiện trường có thể được dựng lại một thời gian lâu sau khi nó bị xáo trộn. Khẩu súng khi bắn cách chỗ người chết bao xa? Những giọt máu hay những vết tung toé... hay những đốm bẩn gần sát nhau thế nào? Ðôi khi ngay cả một chút máu vung vãi đâu đó cũng hết sức cần thiết cho việc điều tra. Ðối với một chuyên gia pháp y lão luyện, thước dây có thể là một dụng cụ rất hữu hiệu, tiết lộ những điều mà kẻ sát nhân muốn giấu kín mãi mãi.

Trong vùng này, không ai có thể bắt đầu một cuộc lục soát toàn bộ ngôi nhà vợ chồng Corbin cho đến khi có lệnh lục soát. Nãy giờ, cảnh sát điều tra Marcus Head nói chuyện thầm thì với những người hàng xóm của vợ chồng Corbin. Chưa tới bốn mươi tuổi, Head là người đàn ông đôi khi u sầu, với mái tóc sẫm - gần như đen - và gương mặt chân chất. Ông lớn lên trong gia đình có cha là người chuyên lo việc tang lễ.

“Ông thường mang tôi theo,” Head nhớ lại. “Khi cha con tôi cùng đi khiêng xác người chết, đối với tôi cái chết không có vẻ gì là không tự nhiên, và tôi nghĩ điều đó giúp tôi biết cách trò chuyện với những người có người thân mới qua đời.”

Quyết định bước vào ngành hành pháp của Head chắc chắn không giống với những quyết định của hầu hết các cảnh sát điều tra, nhưng khả năng giữ bình tĩnh trước thảm họa là một tính cách quan trọng của ông.

Thật khó để Head xác định những người bà con thân thuộc nào của vợ chồng Corbin đã được báo tin, và họ ở đâu. Kelly Comeau, vẫn còn sốc, đã không biết cách nào liên lạc với cha mẹ Jenn Corbin. Cô nghĩ cô có số điện thoại của Heather, chị gái Jenn. Cả cô lẫn Steve đều không biết Bart ở đâu, nhưng Kelly xoay xở tìm được số của mẹ anh, Connie Corbin, người sống gần Snellville. Steve gọi cho mẹ của Bart Corbin lúc chín giờ kém mười lăm sáng hôm đó, báo cho bà biết “Jennifer vừa bị bắn.”

“Bà ấy khóc sướt mướt,” anh báo với cảnh sát.

Connie Corbin gọi cho con trai út của bà, Bobby, và kể cho anh nghe chuyện gì đã xảy ra. Anh nói rằng Bart đang ở chỗ anh, và anh sẽ báo cái tin khủng khiếp này cho anh ấy. Sau đó, thật gay để hình dung ra ai đã gọi cho ai để báo rằng Jenn đã chết. Có lẽ Bobby đã gọi cho Heather, người đang sống cùng chồng, Doug Tierney, trong căn nhà họ mới mua ở Dawsonville.

Heather trả lời điện thoại, và đổ vật ra khóc, thét lên với Doug, “Jenn chết rồi!”

“Chúng tôi chạy khắp nhà, gom mấy đứa nhóc rồi phóng xe tới nhà Jenn và Bart,” Doug nói. “Vừa ngồi vào xe, tôi gọi điện thoại cho Bobby, hỏi “Bart đâu? Bart có ở chỗ cậu không?” và cậu ấy nói “Vâng, anh ấy ở đây - nhưng anh ấy đang ở trong buồng tắm, rất, rất quẫn trí. Anh chị ổn chứ?”

“Vâng, chúng tôi ổn - đang trên đường đi,” Doug Tierney nói với Bobby Corbin. Anh hỏi Bobby liệu cậu ta và Bart sẽ có mặt ở đó sớm hay không. Nhưng Bobby không trả lời.

“Bobby chẳng nói với tôi, và tôi cũng chẳng nói chuyện với Bart,” Doug nhớ lại. “Heather cứ luôn miệng “Ði! Ði! Ði! Mình còn phải lo cho hai thằng bé nữa!” Và chúng tôi đi. Heather biết Kelly Comeau đang lo cho mấy đứa bé nhưng chúng nó đang cần có họ hàng bên cạnh.”

“Cậu đang trên đường đi chứ?” Doug hỏi Bobby Corbin lần nữa.

Không lời đáp.

Doug không thể tin được. Anh quay qua Heather, nói, “Anh không biết hai anh em ấy có chuyện gì không.”

Không ai trả lời những cú điện thoại tiếp sau đó của Doug Tierney gọi đến nhà Connie Corbin hoặc nhà Bobby. Có lẽ họ đã rời khỏi nhà để đi Buford. Chắc chắn Bart nhận thức được rằng Dalton và Dillon cần cha, và cần anh gấp.

Heather gọi cho cha mẹ cô ở Lawrenceville và báo với họ chuyện gì đã xảy ra. Khi Max và Narda Barber hiểu rằng họ đã mất đứa con gái, những ý nghĩ đầu tiên của họ cũng là về hai thằng cháu ngoại. Ai đang chăm sóc chúng? Và nữa, hai cậu bé có bị thương không? Cha mẹ Jenn hành xử thất thần như những chiếc máy, họ chẳng hề được chuẩn bị một chút gì để đón nhận cái tin cô ấy đã chết.

Chuyện gì đã xảy ra? Những ý nghĩ ngẫu nhiên lướt qua đầu họ khi họ cố đè nén nỗi hoang mang và nghi hoặc. Max và Narda lên xe, chạy về hướng Buford, nơi đứa con Jenn thân thương của họ đã chết. Max chạy nhanh và an toàn hết mức để vào Ngõ Bogan Gates.

Tuy nhiên, không ai biết chắc Bart Corbin ở đâu. Chắc chắn anh và Bobby em của anh sẽ đến trong chốc lát.

Gia đình Corbin tập trung tại nhà Connie ở Snellville. Sau này khi các điều tra viên hỏi tại sao họ không đến Buford để xem Dalton và Dillon thế nào, mẹ Bart nói Kelly một mực đảm bảo với bà rằng gia đình Barber và gia đình Tierney đang trên đường đến để lo cho chúng. “Họ ở gần đó hơn,” Connie nói sau đó.

Nhưng đường đâu có xa với bất cứ ai trong bọn họ! Có lẽ chỉ cách chỗ Connie ở Snellville hai mươi dặm, cách nhà Heather và Doug ở Dawsonville hai mươi lăm dặm, và cách nhà Max và Narda ở Lawrenceville khoảng mười sáu dặm.

Các cảnh sát điều tra tại hiện trường án mạng của Jenn Corbin cứ trông mong người đàn ông mất vợ sẽ lao xe tới, tra vấn xem chuyện gì đã xảy ra, và, gần như chắc chắn, rối rít an ủi hai thằng con trai nhỏ bé của mình. Họ cho rằng anh sẽ khóc lóc và đau khổ, nhưng như hầu hết các ông bố, anh sẽ tự trấn tĩnh đủ để chạy đến với các con trong lúc hoảng loạn.

Nhưng Bart Corbin hình như không thể. Có lẽ anh lưỡng lự không muốn gặp những người bà con bên vợ vì quan hệ của họ, vốn từng đằm thắm, đã trở nên căng thẳng trong mấy tuần gần đây. Có thể anh hoàn toàn quị ngã khi nghe vợ chết, quá đau khổ, như em anh nói, đến không biết phải làm gì.

Max Barber đậu xe rất lâu ở đầu đường dẫn vào ngôi nhà đứa con gái đã chết của ông, chờ nói chuyện với con rể. Heather e rằng bố mình sẽ quá đau buồn đến mức có thể bị lên cơn đau tim - nhưng ông vẫn không rời chỗ.

Heather cũng đau đớn khi gọi 911, quyết tâm bắn tin cho cảnh sát trưởng “Butch” Conway, một người bạn của gia đình, rằng cô tin Bart đã sát hại Jennifer.

“Người phụ nữ trả lời điện thoại ở 911 đã tin rằng Jenn tự sát,” Heather nhớ lại. “Tôi thì cứ cố gắng nói với cô ấy rằng Bart là thủ phạm đó,” còn cô ta cứ bảo tôi, “Nhưng, thưa chị, chị không hiểu chuyện gì đã xảy ra.”

“Nhưng tôi biết là tôi hiểu, chị ấy không làm việc đó.”

Họ hoàn toàn bị nhấn chìm trong cú sốc hãi hùng; không thể trách một ai đó về những ý nghĩ hoặc lời nói của họ vào một thời khắc như thế.

***

Marcus Head đã “khảo sát nhanh” hiện trường vụ bắn giết. Ông xem xét cẩn thận người phụ nữ nằm trên giường, máu khô dưới hai lỗ mũi và phía sau đầu cô ở bên phải, khẩu súng luồn dưới tấm chăn trải giường, và tập tài liệu nhiều trang dưới vai cô. Ông đọc qua và biết rằng đây là hồ sơ xin ly dị của chồng cô. Xét vị trí khẩu súng và vết thương sau tai phải cô, anh vội ghi vào sổ tay: “Vì tư thế hai bàn tay nạn nhân và khẩu súng nằm ở một nơi ngược với trọng lực... chúng tôi quyết định xem đây là một cái chết ám muội.”

Ðó là một phạm trù rất rộng. Nó có thể hàm chứa bất kỳ ý nghĩa gì. Head đang dấn bước vào một vụ án sẽ chi phối phần lớn cuộc sống của mình trong gần hai năm.

Lúc này, Max Barber đến gần Marcus Head. Dù cực kỳ rối trí, Barber muốn Head hiểu rằng Jenn và Bart chồng cô hiện đang có những rắc rối trong đời sống vợ chồng. “Chúng xô xát nhau trong ngày Lễ Tạ ơn,” Barber nói. “Anh ta đánh vào mặt nó. Cách đây ba, bốn ngày lại có một vụ nữa. Jenn phải gọi cảnh sát vì Bart. Anh ta lấy trộm của nó nhật ký hay cái gì đó.”

“Ông có biết con gái ông hoặc bác sĩ Corbin sở hữu súng ngắn không?” Marcus Head hỏi.

“Tôi không biết gì chuyện đó,” Max Barber nói, “nhưng Bart có một khẩu súng săn. Jenn lo lắng thấy anh ta lấy súng đi ra khỏi nhà vào ngày 1 tháng Mười hai.”

Hai người đàn ông - một người cha mới mất con gái và một cảnh sát điều tra mới nhập cuộc - thỏa thuận sẽ nói chuyện kỹ hơn vào lúc khác trong ngày.

Trong khi các cảnh sát điều tra tiếp tục nghiên cứu hiện trường vụ án, phó cảnh sát trưởng hạt Gwinnett M. Brooks chạy xe đến nhà vợ chồng Corbin. Ông ngạc nhiên thấy tất cả hoạt động điều tra đang diễn ra ở đó. Brooks bảo Marcus Head rằng ông ta ở đây là để giao cho Jennifer Corbin, theo đúng pháp luật, hồ sơ xin ly dị mà chồng cô đã nộp hôm 29 tháng Mười một. Nghe báo cô ta đã chết vì một vết thương do đạn bắn trước đó ít giờ, Brooks đề nghị sao ra mấy bộ hồ sơ ly dị không-còn-cần-thiết-nữa và đưa cho Marcus Head một bộ. Một bộ hồ sơ vốn vẫn còn nằm dưới vai người phụ nữ bị dính máu, và sẽ được giữ lại làm chứng cứ.

Head nói chuyện thêm với gia đình đang bị choáng váng của Jenn. Ðối với họ, ý nghĩ Jenn đã qua đời là không thể chấp nhận được. Không thể là Jenn, người luôn luôn chào đón cuộc sống một cách đầy nhiệt huyết và lạc quan, người chưa bao giờ làm đau một sinh vật.

Vẫn có khả năng Jenn Corbin đã tự tử, dù anh nghi ngờ điều đó, và Marcus Head đã tế nhị thẩm vấn gia đình cô về trạng thái tinh thần của cô. Gần đây cô ấy có bị xáo trộn, trầm uất không? Có thể đến mức tự sát không?

Họ nhìn viên cảnh sát điều tra chằm chằm, lắc đầu. Tự tử? Jenn tự tử?

Không bao giờ. Không bao giờ. Không bao giờ.

Cha mẹ Jenn và các chị gái cô tỏ ra cứng rắn. “Trước hết,” bà Narda nói, “nó sẽ không bao giờ bỏ lại hai đứa con trai của nó. Nó có thể đã trải qua muôn vàn đau khổ, nhưng nó không bao giờ bỏ rơi hai đứa con trai của nó.”

Heather cũng chắc rằng em của cô đã không tự sát. “Không có thư từ gì cho hai đứa nhỏ sao?” cô hỏi, và rồi tiếp tục hỏi nhưng không nhận được câu trả lời. “Nó không thể ra đi mà không nói lời vĩnh biệt với chúng.”

“Nó sẽ không bao giờ bỏ rơi tụi nhỏ đâu. Không phải ý muốn của nó,” ông Max Barber nói dứt khoát. “Nó không tự tử.”

Head đọc lướt qua lá đơn xin ly dị. Ðó là trát Tố quyền Dân sự Tòa Thượng thẩm hạt Gwinnett: số 04-A-13086-5, ngày 29 tháng Mười một, và đưa vào hồ sơ ngày 30 tháng Mười một, 2004. Và không có gì nghi ngờ về người nộp hồ sơ: bác sĩ Barton T. Corbin. Hình như có ai đó đã đưa cho Jennifer Corbin một bộ hồ sơ trước khi cô được nhận theo đúng thủ tục.

Liệu cái tin chồng cô muốn ly dị cô có đủ khiến cô tự tử không? Mặc dù Head không thích hỏi thêm gia đình cô gái trong khi họ đang cố gắng đối phó với thực tại là cái chết đột ngột của cô, ông hỏi lần nữa về tâm trạng của cô ta. Cô ta có đưa ra lời đe dọa tự tử nào không, dù chỉ là bóng gió?

Không! Max Barber khăng khăng. Nếu ai đó giữa Bart và Jenn muốn ly dị, người đó sẽ là Jenn. Cha cô nói rằng cả nhà đều biết Jenn và Bart đang trải qua một giai đoạn khó khăn trong đời sống vợ chồng. Jenn thường là người giải hòa, biết cách để làm nguôi Bart hoặc làm anh vui lên. Chỉ đến gần đây cô mới tìm cách giấu không cho gia đình biết những vấn đề của cô. Nhưng trong tám ngày trước đó - kể từ Lễ Tạ ơn - cô cũng đã không che giấu được nữa khi làm ra vẻ không có gì bất ổn. Với họ, dường như cô cứ luân phiên hết giận dữ rồi sợ hãi khi đối phó với Bart. Ðúng, cô bất hạnh, sa lầy trong cuộc hôn nhân này.

“Như tôi đã nói,” Barber nói tiếp, “Jenn thậm chí đã gọi cảnh sát nhờ giúp đỡ cách đây mấy ngày.”

“Kể cho tôi nghe chuyện đó đi. Tại sao có chuyện đó?” Head hỏi.

“Anh ta lúc đó nổi điên.”

“Bart làm hỏng ngày Lễ Tạ ơn bởi vì tâm trạng anh ta đang rất tệ,” Max nói. “Anh ta hoặc lầm lì hoặc giận dữ chuyện gì đó suốt cả ngày. Và mọi chuyện càng tệ hơn sau đó.”

Từ Lễ Tạ ơn đến ngày 4 tháng Mười hai mới chỉ chín ngày, và Head đã đủ dày dặn trong nghề cảnh sát để biết rằng những cuộc choảng nhau trong gia đình nổ ra trong các ngày lễ nhiều hơn bất kỳ thời điểm nào trong năm. Nhưng nộp đơn xin ly dị chắc chắn là một thái độ cực đoan của ông nha sĩ. Một cuộc hôn nhân tám năm không thể tan vỡ trong tám ngày! Phải có điều gì đó sâu xa hơn, dồn nén qua nhiều tháng năm. Hoặc Jennifer Corbin đã giấu rất nhiều điều không cho gia đình cô biết, hoặc một chuyện gì đó thảm khốc đã đột ngột xảy ra, dẫn tới một sự thay đổi quyết liệt trong quan hệ của cô với chồng.

Nhưng Head nhận thấy rằng đây không phải là lúc đi sâu chất vấn những thân nhân đang đau đớn của Jenn. Họ đã rơi vào cú sốc khủng khiếp đến độ gần như không cất nên lời.

Tất cả những gì Head và các điều tra viên khác biết chắc vào lúc này là Jennifer Corbin đã chết. Chồng cô không có mặt ở nhà, và hình như không ai biết anh ta ở đâu. Nếu Bart Corbin đang tìm cách chứng minh quan điểm nào đó qua việc đòi ly dị một cách vội vàng nông nổi như vậy - có lẽ để làm vợ anh hoảng hốt và cho phép anh trở lại - anh ta sẽ kinh hoàng hiểu rằng vợ anh đã tự sát.

Hoặc giả ai đó đã sát hại cô trong khi anh ta không có ở đó để bảo vệ cô - hay những đứa con trai nhỏ bé của họ.

Steve Comeau băng qua đường, nói với Marcus Head rằng Bobby Corbin đã gọi cho anh bảo Bart vẫn đang ở tại nhà Bobby. Comeau cho viên cảnh sát điều tra số điện thoại của Bobby.

Head lập tức gọi Bobby và xác định cả anh ta và Bart đã được thông báo về cái chết của Jennifer Corbin. Head yêu cầu được nói chuyện với người đàn ông góa vợ ấy, hy vọng lấy được từ anh ta ít thông tin có thể giải thích những gì đã xảy ra.

“Anh ấy không thể nói chuyện ngay lúc này,” Bobby Corbin nói. “Anh ấy rất, rất đau khổ. Nhưng chúng tôi sẽ ghé qua đó sớm.”

Trong khi chờ Bobby và Bart đến, Marcus Head nói chuyện ngắn gọn với Dalton và Dillon Corbin, chúng vẫn đang ở nhà vợ chồng Comeau. Dalton kể nó đến đánh thức mẹ dậy chuẩn bị bữa ăn sáng thì thấy máu chảy ra từ mũi của mẹ. Nó cũng nhìn thấy khẩu súng ngắn kề bên tay của mẹ.

“Cháu cố gọi 911 từ điện thoại nhà cháu,” nó nói, “nhưng gọi không được. Nên cháu chạy tìm cô Kelly và chú Steve nhờ giúp. Bố cháu bắn mẹ cháu.”

Head sửng sốt ngước lên. Mình có nghe chính xác thằng bé nói không? Dalton đã nói điều đó một cách gần như thản nhiên, như thể đó là sự thực mà ai cũng biết. Nó sẽ phải được phỏng vấn

cẩn thận trước khi trí nhớ của nó bị pha tạp bởi những nhận xét mà nó có thể nghe được chung quanh. Dillon có vẻ như không biết chuyện gì đã xảy ra. Nhưng Dillon chỉ mới bốn hay năm tuổi.

Rất không muốn làm điều đó, nhưng Head biết rằng phải phỏng vấn hai cậu nhóc của Jennifer Corbin càng sớm càng tốt. Chỉ có chúng ở trong nhà với mẹ và rồi chúng thấy xác mẹ chúng. Trẻ con thường gặp rắc rối khi phân biệt giữa sự thật và tưởng tượng, nhất là khi chúng đang bị sốc nặng. Càng để thêm thời gian trôi qua trước khi chúng được thẩm vấn, càng có nhiều khả năng chúng sẽ trôi ra khỏi thực tại khủng khiếp mà chúng đã nhìn thấy.

Hạ sĩ Curtis L. Clemmons, một nhân viên thâm niên của Ðội trọng án thuộc Sở Cảnh sát hạt Gwinnett, được huấn luyện rất bài bản trong việc lấy lời khai của trẻ con. Bản thân là một người cha, Clemmons như con gấu lớn với giọng nói nhỏ nhẹ. Anh thở dài khi được báo cho biết về vụ án mạng. Head yêu cầu anh nói chuyện với Dalton và Dillon Corbin.

Hai cậu trai nhỏ sẽ sớm rời Bogan Gates với ông ngoại Max, nhưng Barber hứa sẽ đưa chúng đến sở chỉ huy vào cuối ngày để Clemmons có thể nói chuyện với chúng. Phải trong hôm nay; cũng như Head, Clemmons biết rằng trí nhớ của trẻ con rất mỏng manh đến mức có thể bay tứ tán như bông gòn trong một thời gian ngắn.

Người thân của Jenn thật khổ sở để nhận thức rằng ngôi nhà đáng yêu của cô bây giờ là hiện trường vụ án, không ai ngoài các nhân viên điều tra được vào. Gia đình Barber và gia đình Tierney được báo cho biết họ không thể vào nhà, thậm chí để lấy thêm quần áo cho hai đứa nhỏ. Ðiều đó nghe chừng cũng không ổn; mọi thứ nghe chừng đều không ổn đối với họ. Cả hai gia đình đều đau đớn và giận dữ, nhưng họ biết họ phải đưa Dalton và Dillon ra khỏi nhà.

Khi gia đình Barber lái xe chở hai đứa nhỏ đi, họ không biết - mọi người đều không biết - phải mất bao lâu mới tìm ra lời giải đáp cho những gì đã xảy ra ở đây... và tại sao.

***

Vẫn không có tín hiệu của Barton Corbin.

Marcus Head liếc nhìn đồng hồ - và ông gọi lần nữa cho em của Corbin để xem liệu họ có đang trên đường đến gặp ông không. Ông đã không nói chuyện với Bobby Corbin trong nửa giờ rồi.

Lần này Bobby Corbin cũng không hợp tác. Giờ đây anh miễn cưỡng không muốn đưa Bart đến Ngõ Bogan Gates, viện rằng những người bà con của Jenn đã gọi điện cho anh, quả quyết Bart đã bắn cô. Có lẽ họ đã gọi, Head nghĩ; cảm xúc của mọi người đang trào dâng. Cha mẹ và em gái của nạn nhân chắc chắn đủ giận dữ và tan nát vì đau buồn để đưa ra những lời kết tội - nhất là vì hình như anh nha sĩ và vợ anh đã có những trận xô xát.

“Tôi chưa rút ra bất kỳ kết luận nào,” Head nói bình thản, “hay đưa ra bất kỳ ý kiến nào. Nhưng tôi rất cần thông tin từ bác sĩ Corbin để có thể tiến hành điều tra.”

“Tôi lo lắng cho anh tôi,” Bobby nói, “Tôi sẽ gọi lại cho ông sớm.”

Marcus Head nói chuyện thêm với Steve Comeau, hỏi anh đã quan sát thấy gì trong mấy giờ đồng hồ lúc sáng sớm của cái ngày ảm đạm này. Comeau nói anh về đến nhà vào khoảng hai giờ kém mười lăm, ở trong nhà xe của anh một hồi để lấy mấy thứ đồ dùng khỏi xe tải. Chính lúc đó anh nghe có tiếng xe chạy dưới đường.

“Lúc ấy là khoảng mấy giờ?” Head hỏi.

“Có lẽ khoảng hai giờ sáng. Tôi về nhà được mười lăm phút thì nghe tiếng xe. Tôi nhận ra đó là tiếng xe của Bart.”

Comeau nói rằng quả thực anh không chú ý lắm, vì anh đã quá quen nghe tiếng xe Bart chạy trên Ngõ Bogan Gates và vòng lại lối vào nhà anh ấy.

“Anh có thực sự nhìn thấy không - có nhìn ra ngoài để xem có phải là bác sĩ Corbin không?”

Comeau lắc đầu. “Tôi không nhìn.”

Và anh cũng không thể nhớ anh có nghe được một trong hai cánh cửa chiếc xe tải mở ra, đóng lại - hoặc cả hai. Anh nhớ khá rõ chiếc xe tải mà anh tin là của Corbin đã đậu lại chỉ “mười hay mười lăm phút” trước khi anh nghe nó lại rời đi, nhấn ga trên đường.

“Tiếng máy xe nghe như người lái xe đang vội.”

Theo như những người hàng xóm của anh, lúc nào đó cách đó vài tuần, Bart đã dọn ra khỏi phòng ngủ chính của anh và Jenn. Jenn về rồi đi, thỉnh thoảng ở lại nhà Heather. Mọi thứ cứ lơ lửng trong cuộc hôn nhân của cô ấy, nhưng vợ chồng Comeau nói họ vẫn cảm nhận rằng có lẽ cặp vợ chồng này đơn giản là cần xa nhau một thời gian để tĩnh tâm. Và có thể họ cần gặp một chuyên viên tư vấn hôn nhân. Jenn có lẽ đã muốn hai người đi sớm hơn, nhưng Bart nói với Kelly Comeau ông không muốn nói chuyện riêng của gia đình với bất kỳ người tư vấn nào.

Giờ đây, vợ chồng Comeau dần dần hiểu rõ cái sự thực khủng khiếp, không thể thay đổi được này. Không còn bất cứ lý do gì để tĩnh tâm hoặc đi gặp người tư vấn hôn nhân. Cuộc hôn nhân vốn đã bắt đầu với quá nhiều hy vọng và hạnh phúc giờ không còn lại gì. Và không còn lại gì từ Jenn; thể xác của cô, linh hồn của cô, không còn gì để sưởi ấm cuộc sống của họ nữa. Thật mỉa mai, chính Jenn là người đem lại trật tự từ chỗ hỗn loạn, người giải quyết những rắc rối và hứa rằng “mọi việc sẽ ổn thỏa”.

Bây giờ Jenn Corbin nằm chết ở đó; hai đứa con trai Dalton và Dillon của cô đã đi rồi, trông chúng lạc lõng và thất thần, thỉnh thoảng khóc không dỗ được; và không ai biết cha chúng ở đâu.

Mọi người trong gia đình Jenn và bạn bè thân của Jenn đều khăng khăng rằng cô đã không chọn cách tự sát. Những người yêu mến cô cứ lặp đi lặp lại điều đó như một câu thần chú: “Jenn sẽ không bao giờ tự tử,” Heather nói. “Chị ấy sẽ không làm chuyện đó với mấy đứa nhỏ, vì biết tụi nó cần mẹ biết chừng nào. Chị sẽ không bao giờ bỏ hai đứa con trai. Không bao giờ. Ngay cả khi chán nản mà gia đình không biết, chị cũng sẽ không tự bắn mình, vì biết rằng Dalton hay Dillon sẽ là những người đầu tiên phát hiện ra xác của mẹ.

“Chị ấy thương mấy đứa nhỏ lắm.”