Phần II - Chương 8 Barton Thomas Corbin - “BÁC SĨ BART”- *-NĂM 1963 - NĂM 1987
BỐI CẢNH GIA ĐÌNH của Bart Corbin không bình lặng như của Jenn. Tuy cha Bart, Gene Corbin, có đến dự đám cưới của Bart và Jenn, nhưng lúc ấy ông và Connie đã ly dị, và ông đang sống với một phụ nữ khác, trẻ hơn nhiều. Trong khi vợ chồng Barber có ba cô con gái, thì Gene và Connie có ba cậu con trai. Bart là anh cả, ra đời ba phút trước người em sinh đôi, Brad, tại Jacksonville, Florida, ngày 22 tháng Mười hai, 1963. Họ là hai anh em sinh đôi từ hai trứng. Bart thoải mái và dễ gần hơn, trong khi Brad kín đáo hơn. Thật tình Bart thường gần gũi hơn với người em Bobby Corbin, nhỏ hơn hai anh em Corbin bốn tuổi.
Eugene Adams Corbin từng là quân cảnh trong thời gian đi quân dịch và từng là sĩ quan cảnh sát ở Jacksonville. Khi Bart và Brad sinh ra, ông hai mươi sáu tuổi và Connie hai mươi ba. Bà làm việc trong cửa hàng bán lẻ. Một phụ nữ biết bà nói, “Connie Corbin toàn nói về chuyện mặc cả. Nếu phải tả bà ấy trong một từ thì đó là bà đi chợ!” Ðám cưới của hai ông bà Corbin khá ầm ĩ, và các con trai của họ rất nâng đỡ mẹ chúng, nhất là sau khi vợ không cưới của Gene có mang cùng thời gian Jenn có mang. Bart có con trai và một người em trai cùng cha khác mẹ bằng tuổi nhau.
Vợ chồng Corbin chuyển đi khỏi Jacksonville khi Bart và Brad lên bảy - đầu tiên họ đến Atlanta, sau đó đến Snellville ở hạt Gwinnett. Họ định cư suốt đời ở Snellville, cách Buford khoảng mười lăm dặm.
Ngôi nhà của vợ chồng Corbin cũng nằm trong khu vực quen với tiếng hò hét vui đùa của trẻ con. Dân số Snellville khoảng 10.000 người vào lúc thiếu thời của Bart, Brad, và Bobby. Ngôi nhà của họ xây theo kiểu trang trại nằm trong một phố cụt. Những cây cổ thụ tỏa bóng xuống vỉa hè và các con phố nơi bọn trẻ chơi đùa, và chúng có hồ bơi riêng, khiến lũ trẻ hàng xóm ghen tỵ. Khi vừa đủ lớn, các cậu trai gia đình Corbin dành một hai kỳ nghỉ hè đào dưới nền nhà, để có thêm một tầng hầm và một phòng giải trí.
Gene muốn các con trai chơi thể thao thật cừ. Ông tặng tiền trang bị dụng cụ thể thao cho trường cấp hai nơi các con ông đang học, và ít nhất có một phụ huynh đã lấy làm lạ buột miệng hỏi không biết có phải ông ta đang tìm cách mua chỗ cho các con ông trong các đội tuyển thể thao của trường không.
***
Cả Bart, Brad, và Bobby đều học trường trung học South Gwinnett ở Snellville. Ðó là ngôi trường điển hình tại thị xã nhỏ miền Nam bảo thủ, nơi chú trọng túc cầu và các môn thể thao khác hơn giáo dục giới tính. Thay vì được tranh luận về kiểm soát sinh đẻ và trách nhiệm cá nhân, Bart và Brad có một người thầy dạy thể chất với các quan điểm thanh giáo rạch ròi. Họ được dạy rằng “các cô gái không thích tình dục,” và rằng nếu các cậu trai chín chắn và biết quan tâm đến các cô gái mình thích, họ sẽ không bao giờ tán tỉnh với lời lẽ chiêu dụ hoặc ép họ làm tình bởi vì, theo thầy giáo thể chất, “Các cô gái ghét điều đó! Không phụ nữ nào thích tình dục.”
Tuy nhiên, đó có thể là vấn đề nghi vấn đối với Bart Corbin. Anh không có bạn gái ở trường trung học. Anh tham gia đội kịch của trường, trong khi Brad sinh hoạt trong câu lạc bộ tiếng Pháp. Tuy nhiên, quan trọng hơn đối với người cha là các con trai ông chơi thể thao xuất sắc, và ông la mắng chúng rất nặng nề. Cả ba anh em đều chơi thể thao ở trung học và đại học. Tập trung vào các cuộc thi điền kinh, và vâng theo chỉ dụ “Chớ đụng đến con gái” từ giáo viên thể chất, họ tỏ ra là “những chàng trai miền Nam tử tế” trong trường trung học.
Khi Bart rời gia đình vào Ðại học Georgia ở Athens, có lẽ anh vẫn còn là trai tân. Những người phụ nữ biết anh hồi đó nhớ lại rằng chắc chắn anh chỉ đóng kịch thôi.
Gene Corbin có công ty riêng, tên là Gecor, và tất cả con ông đều làm việc ở đó suốt kỳ nghỉ hè. Ngay cả bạn bè thân thiết của gia đình Corbin cũng không rõ sản phẩm hay dịch vụ chính của Gecor là gì. Một số nói rằng Gene có một doanh nghiệp “ở nước ngoài,” một số lại cho rằng công ty ít nhiều dính dáng đến hóa chất. Thực sự không đến mức bí ẩn như thế; Gecor chế tạo các hóa chất gia dụng thông thường như chất tẩy rửa và phân bón cho bãi cỏ.
Gene đặt làm những chiếc mũ lưỡi trai màu xanh dương thô kệch có logo công ty trên đó rồi phát cho người làm, kể cả các con ông, và một thanh niên làm cho ông - tên là Richard Wilson - người suốt ngày quanh quẩn bên Bart. Bart không bao giờ đội cái mũ đó.
Doanh nghiệp gia đình thành công đủ để Gene có thể mua xe hơi cho cả ba cậu con trai khi họ vào đại học. Ở Athens, Brad lái chiếc Lincoln Continental mua lại, còn niềm tự hào và vui thú của Bart là chiếc tải nhỏ không mui hiệu Chevy màu trắng với một khung ống sắt tròn to tướng trên nóc và cặp đèn sương mù. Bart dán một lá cờ Liên bang làm màn che suốt cửa kính sau. Chiếc xe tải của Bart có một cái giá cất súng, dù trống không.
Bart đã cao hết cỡ, suýt soát một mét chín, và cân nặng trên 100 kg khi tốt nghiệp trung học năm 1982. Lúc ấy anh không nổi rõ cơ bắp - đúng là anh hơi béo. Bart là tiền vệ phòng ngự khá tốt trong đội tuyển của trường trung học South Gwinnett và chắc chắn anh đã có thể kiếm được một học bổng vào một đại học nhỏ, nhưng thay vào đó anh và Brad đã chọn Ðại học Georgia ở Athens. Tuy thu nhập của vợ chồng Corbin từ công ty Gecor rất đáng kể, nhưng Bart, Brad, và ông Gene Corbin ít khi tỏ ra hể hả về sự tài giỏi của mình trước bạn bè, họ chỉ nói họ xoay xở nhận được trợ cấp tài chính đáng kể của Ðại học Georgia (UGA).
Athens cách Snellville chưa tới năm mươi dặm, nhưng nó là một thế giới mới lạ đối với anh em song sinh Corbin. Cả hai theo học chương trình dự bị y khoa, mà nội dung chú trọng vào khoa học.
Khi bắt đầu vào đại học, Bart chỉ đóng vai dự bị trong đội tuyển của trường Georgia, mang tên Những con chó Bun (The Bulldogs). Anh không được các huấn luyện viên tuyển chọn, và chắc chắn không phải là ngôi sao, nhưng anh chơi suốt mùa bóng và được thưởng áo khoác và đồng hồ dành cho sinh viên có thành tích thể thao. Anh đưa cho bố chiếc đồng hồ.
Hai anh em song sinh Corbin không để cho thể thao cản trở những mục tiêu tham vọng của mình; Brad muốn trở thành nhà phẫu thuật não, còn Bart muốn đi tiếp vào nha khoa. Anh thường nói anh đã chọn con đường trở thành nha sĩ khi anh còn là cậu bé đang xem bộ phim Rudolph, con tuần lộc mũi đỏ. Anh say mê Herbie, một trong những chú lùn của ông già Nô-en mà tham vọng của y là trở thành nha sĩ.
Bart và Brad ở chung phòng trong tòa nhà Myers của đại học xá UGA. Họ là những chàng trai cao to, khiến căn phòng nhỏ hẹp càng trở nên nhỏ hơn, tuy đã khéo thiết kế một cái giường tầng dành để chỗ đặt bàn làm việc phía dưới, và tận dụng mọi không gian.
Tuy có tham vọng trở thành nha sĩ, Bart không phải là người có năng khiếu đặc biệt để phù hợp với vai trò đó. Tuy nhiên, anh có tác phong làm việc đáng thèm muốn và nghiên cứu cật lực để bù đắp những gì anh còn thiếu là khả năng thiên phú và sự khéo léo. Khi không vào lớp, không tập chơi bóng, hay nghiên cứu, Bart tụ tập với những chàng trai khác trong phòng ngủ. Và anh được nhiều người biết đến. Khả năng gây cười đôi khi cay độc của anh làm cả bọn cười vang.
Không có bạn gái ở quê nhà chờ đợi nhưng anh cũng tỏ ra lưỡng lự chưa muốn đến gần các nữ sinh viên ở UGA. Thật vậy, các chàng trai nhà Corbin không tin tưởng phụ nữ mấy. Người ta nói Gene Corbin có phần coi thường phụ nữ, và có lẽ ông đã truyền cho các con ông thái độ đó.
Bart có thể đã không hẹn hò với ai nếu một cô sinh viên năm hai da ngăm xinh xắn từ một thị xã nhỏ ở Bang New York không nảy ra ý định muốn gặp anh. Mùa thu năm 1992, cả Bart Corbin và Shelly Mansfield[2] đang theo học môn bắt buộc về lịch sử Mỹ trong giảng đường mênh mông của khoa Báo chí. Gần như chìm khuất trong thính phòng chật cứng, Shelly dõi nhìn chàng sinh viên năm nhất cao to, rắn rỏi có khuôn mặt dễ lầm tưởng là ngây thơ, và cô thích đôi mắt nâu ẩn dưới hai hàng lông mày rậm. Cô quyết định sẽ gặp anh. Không kể đến dáng vẻ, không hiểu sao anh có vẻ ngây thơ, như một cậu học sinh cấp một trong cơ thể một người đàn ông.
“Anh ấy ngồi xuống ở hàng ghế trước,” sau này Shelly nhớ lại, “và tôi không thể nói chính xác tại sao, tôi chỉ nghĩ anh ấy dễ thương.”
Anh dường như không để ý đến cô, nhưng cô quyết tâm thay đổi điều đó. “Hầu như mỗi ngày sau buổi học,” Shelly nói, “tôi thường chờ anh đi ra trước, và sau đó theo anh vào thang máy. Tôi hay nhìn anh, đại loại vậy, và anh có vẻ như cũng hay nhìn tôi, nhưng hai chúng tôi quá nhút nhát để nói ra điều gì. Chuyện đó tiếp diễn suốt học kỳ và tôi không bao giờ có đủ can đảm để nói chuyện với anh. Nên khi học kỳ sắp hết và tôi hiểu rằng mình sắp mất cơ hội gặp anh chàng hấp dẫn mặc quần rằn ri này.”
Năm học đầu tiên đó, Bart và Brad bước sang tuổi mười chín vào kỳ nghỉ Giáng sinh. Shelly không học chung khóa nào với Bart nữa trong học kỳ mùa hè. Nhưng cô không quên anh, và cô ngạc nhiên vui sướng khi tình cờ gặp anh trên xe buýt chạy đến trung tâm đăng ký nơi họ sẽ ghi danh cho học kỳ mùa xuân.
“Anh ta kìa!” cô nhớ lại, cười. “Thế là tôi đi theo anh khi đến trung tâm đăng ký và biết được tên anh: Barton Corbin. Mặc dù vậy tôi vẫn không dám chào anh, có trời biết tại sao - anh ta đâu có vẻ đáng sợ.”
Nhưng người em sinh đôi của Bart, Brad, cùng xếp hàng đăng ký với anh, và Shelly không muốn nhiều người nhìn thấy nếu cô đến gần Bart và bị anh ta phớt lờ. Cô trở lại phòng mình, Tòa nhà Creswell, và ngẫm nghĩ cô có thể phát hiện thêm được gì về Bart khi ít ra cô cũng đã biết tên anh. Shelly là người miền Bắc, lớn hơn Bart sáu tháng tuổi, và cô đã có kinh nghiệm cặp bồ đáng kể so với anh.
“Những gì tôi làm,” Shelly nhớ lại, “là tìm địa chỉ của anh trong danh bạ sinh viên và gởi cho anh một thư ngắn, nói rằng anh dễ thương.”
Cô viết nguệch ngoạc mấy chữ nói cô muốn gặp anh, và ghi số điện thoại của cô bên dưới. Dĩ nhiên, ngay khi gởi đi cô ân hận ngay, vì biết chắc rằng anh sẽ nghĩ cô kỳ cục, và sẽ không bao giờ gọi điện cho cô.
Nhưng anh đã gọi, và Shelly nhẹ nhõm thấy anh khá thân thiện trên điện thoại, mặc dù cô hiểu rằng anh không biết cô là ai. Cô kể, “Tôi không bao giờ thích nói chuyện trên điện thoại với bất kỳ ai mà tôi có thể dễ dàng gặp trực tiếp. Chúng tôi thu xếp gặp nhau tối hôm sau ngoài hành lang phòng tôi.”
Shelly là cô gái xinh xắn, với mái tóc đen dày. Cô sắp trở thành cô bạn gái nghiêm túc đầu tiên của Bart, và cô sẽ gieo ảnh hưởng to lớn lên đời anh, vượt xa những gì cô có thể nghĩ tới. Thậm chí có thể nói rằng Bart sẽ muốn bất kỳ người phụ nữ nào đến sau đều mang dáng dấp hình ảnh của Shelly.
Shelly không hề nghĩ tới hôn nhân. Cô có ý định trở thành nhà văn hoặc phóng viên. Cô là một sinh viên đặc biệt thông minh, tuy có hơi đồng bóng. Cô chỉ theo học những môn mà cô quan tâm, và thậm chí không bận tâm việc thỉnh thoảng trốn học.
Hơn hai chục năm sau, cô vẫn nhớ lần gặp Bart trong phòng khách của cô đến từng chi tiết sống động. Cô nói, “Thật ngộ, không hiểu sao tôi lại nhớ cái đêm hôm đó như thể mới cách đây ít tháng. Tôi mặc cái váy ngắn hồng rực xếp nếp tôn màu da rám nắng vốn có của tôi, mặc dù chắc lúc ấy mới chỉ tháng Ba. Tôi đang đứng dựa vào cái máy bắn bi thì anh tới. Chúng tôi thấy hợp nhau ngay lập tức. Tôi cho rằng anh thực sự thu hút và ngồ ngộ. Chúng tôi ngồi nói chuyện ở sảnh, sau đó ra ngoài ngồi ở một bồn hoa nằm giữa tòa nhà Creswell và nhà ăn.
“Chúng tôi ngồi đó hồi lâu, thời gian trôi qua thật nhanh. Tuy quen nhau một cách khác thường, chúng tôi nhanh chóng thấy thoải mái bên nhau, tán gẫu như những người bạn cũ.”
“Chúng tôi uống mấy chai bia, và lúc ấy tôi cảm thấy lâng lâng. Tôi ngồi trong lòng anh, cái váy ngắn của tôi cứ bị vén lên. Anh cẩn thận vuốt nhẹ cho nó xuống lại - nhiều lần như thế - để giữ tác phong cho tôi.”
“Hầu hết những chàng trai mười chín đôi mươi đều không biết lịch sự với phụ nữ như thế, và điều đó làm tôi ấn tượng. Tôi nghĩ anh đúng là một “công tử miền Nam” mà cánh nữ sinh chúng tôi thường nghe nói tới - nhưng không nhìn thấy có gì chứng minh. Vậy là chúng tôi bắt đầu hẹn hò, một cách hết sức tự nhiên.”
Bart sớm say mê Shelly. Ba tháng sau, khi kết thúc năm thứ nhất, các nam sinh viên ở Tòa nhà Myers bầu chọn anh là “người dễ sa lưới thư tình nhất” trong buổi tiệc tất niên.
Shelly cũng đắm đuối anh. Cả hai đều bị tiếng sét ái tình đánh gục. Mùa xuân năm đó, hai người quấn quýt bên nhau suốt những giờ nghỉ ngày thường và những ngày nghỉ cuối tuần, nếu Bart không về nhà. Ngay từ thoạt đầu anh đã mua cho Shelly một cái áo thun màu vàng trong cửa hiệu Kmart ở thành phố quê anh, có dòng chữ “Snellville ở tận đâu vậy?”. Khi Shelly về nhà ở bang New York, cô hãnh diện mặc cái áo phông đó, tuy không ai ở quê nhà cô biết - hay mảy may quan tâm đến - Snellville ở đâu.
Suốt năm học đó, Shelly thường mặc cái áo khoác thể thao của Bart. Ðó là biểu tượng thành tích và cũng là vật nhắc cô nhớ đến anh.
Hai người ngày càng gắn bó. Hồi mới quen, Shelly có lần hỏi Bart tại sao anh muốn trở thành nha sĩ. Và cô đùa rằng “em nghĩ thật gớm guốc khi thọc mấy ngón tay vào miệng người ta để kiếm sống!”
“Anh không làm việc đó vì một lý do vị tha nào cả,” anh nói. “Anh chỉ quan tâm đến học thuyết túi ba gang.”
“Anh muốn nói đến tiền bạc?”
Anh gật đầu. “Ðám nha sĩ kiếm được bộn tiền đấy.”
Lúc ấy tính hám lợi của anh không làm cô khó chịu. Cô biết tiền bạc rất quan trọng đối với Bart, và cô đang rơi vào giai đoạn đầu tiên, không xét nét của tình yêu. Khi đi ăn ngoài, phần ai người nấy trả. Shelly không cho là Bart keo kiệt theo nghĩa một người có tính bần tiện, nhưng cô nhận thấy anh rất chi li.
Trận bóng giữa Georgia Bulldogs và Florida Gators có thể nói là sự kiện trọng đại nhất hàng năm ở UGA. Trận bóng và các hoạt động lễ hội kèm theo ở Jacksonville, Florida, được nhiều người cho là “Bữa tiệc cocktail ngoài trời lớn nhất thế giới”. Tất cả sinh viên của cả hai trường đều muốn tham dự vào không khí kình địch tăng dần lên mỗi năm và cơ hội giao lưu này.
“Ða số chúng tôi đã phải bán máu và các kỷ vật bằng bạc của gia đình để tham gia sự kiện đó,” Shelly nhớ lại. “Lẽ ra chúng tôi đã tham dự vào dịp Bart học năm thứ hai! Chắc tôi đã sướng run nếu biết Bart đã thực sự trúng xổ số sinh viên và dành được mấy vé hạng nhất.”
Nhưng mãi đến sau khi bán mấy tấm vé đó với giá cắt cổ, Bart mới nói cho Shelly biết anh trúng số. “Tôi gần như điên tiết lên,” cô nói. “Và anh biết tôi sẽ nổi điên. Ðó là lý do anh không nói gì cho đến khi chuyện đã rồi. Anh nói rằng chơi như thế thì xa xỉ quá, và anh thậm chí không nghĩ đến một trải nghiệm hy hữu trong đời như thế sẽ có ý nghĩa gì với cả hai, một cái gì đó lớn hơn tiền bạc. Tôi nghĩ quyết định của anh là ngu ngốc, và tôi không quên được chuyện đó dù tôi đã tha thứ cho anh.”
Số tiền bán mấy tấm vé đó là điều quan trọng nhất đối với Bart lúc bấy giờ, cũng như tiền bạc gần như sẽ luôn luôn là ưu tiên hàng đầu của anh. Ðúng là mọi thứ anh sở hữu đều thuộc về một mình anh và anh sẽ chỉ bỏ đi khi nào thực sự muốn.
Sau này, Shelly suy luận rằng bố mẹ Bart chắc phải chật vật lắm mới đưa cả ba cậu con trai vào đại học cùng lúc, mặc dù cô biết cả ba người đều nhận được tài trợ của trường.
Hai vợ chồng già Corbin sống sung túc - nhưng không hoang phí. Cô đã nhìn thấy điều đó. Bart bắt đầu đưa Shelly đi cùng mỗi khi anh về nhà ở Snellville, và cô biết khá rõ gia đình anh. Cô rất thích Bobby, em của hai anh em song sinh. Anh ta ghi danh vào năm thứ nhất ở UGA khi Bart và Brad là hai sinh viên năm thứ hai. Cô thấy Bobby hiền lành một cách đáng tin cậy và luôn mỉm cười. Shelly quan sát cách gia đình họ cư xử với nhau và suy ra rằng Bobby là người được yêu quí nhất - ít nhất là với ông Gene Corbin - vì anh là cậu con trai chơi bóng xuất sắc. Cô không bao giờ cảm thấy gần gũi được với người em song sinh của Bart, và ngờ rằng Brad có chút gì đó ghen tức khi thấy Bart dành nhiều thời gian cho cô. Hoặc có thể vì cô và Bart đang yêu, mà Brad thì không có bạn gái.
“Gene khá tử tế với tôi,” Shelly nhớ lại. “Tôi nghĩ ông buồn cười khi biết Bart đang hẹn hò với một người miền Bắc ở New York. Có vẻ như ông cảm nhận rằng tôi là một giai đoạn mà Bart sẽ đi qua.”
Thái độ trịch thượng của Gene không làm Shelly khó chịu. Tuy nhiên, bà Connie Corbin là một câu chuyện khác. Mẹ của Bart gây cho Shelly ấn tượng về một người đàn bà ủ rũ, và Shelly không bao giờ biết bà sẽ chấp nhận cô theo kiểu gì. Nếu Gene nghĩ việc con trai ông cặp bồ với một cô gái miền Bắc chỉ là tạm thời, thì Connie dường như xem Shelly như “phe địch,” mặc dù đôi lúc bà tỏ ra thân mật khiến cô ngạc nhiên. “Bà ấy chắc là tử tế,” Shelly nói. “Một lần bà chỉ cho tôi cách nấu món ức gà - là món mà người miền Nam lấy những miếng ức gà dai nhúng vào bột nhão và rán thật kỹ. Sau đó họ làm nhiều thứ nước chấm khác nhau. Bart rất thích món đó.”
Tuy nhiên, trong hầu hết những lần thăm viếng này, bà Connie “mặt lạnh như tiền,” và trong một kỳ nghỉ cuối tuần khi Shelly về nhà với Bart, mẹ anh không thèm nói chuyện với cả hai người trong hai ngày họ ở đó. Không ai biết điều gì đã làm bà giận.
Bart rất lưỡng lự không muốn làm tình với Shelly ngay từ đầu khi hai người quen nhau, và cô lấy làm lạ không biết tại sao, vì anh có vẻ “như một chàng trai khoẻ mạnh” đối với cô, ngoại trừ việc anh thận trọng với những quan hệ thân mật. Cuối cùng cô nghe nói về những khóa học giới tính ở Bible Belt[3] của anh và anh tin rằng tất cả phụ nữ đều ghê tởm khi nghe nói đến tình dục. Cô cố thuyết phục anh rằng cô không mỏng manh đâu và rằng phụ nữ có thể, và thường, thích thú việc làm tình.
Và Shelly, người phụ nữ tóc đen, xinh xắn mà có lẽ Bart nhận thấy thông minh hơn anh, là người tình đầu tiên của anh. Cô chắc chắn về điều đó. Cô tin chắc anh chân tình với cô. “Chúng tôi dành quá nhiều thời gian bên nhau đến độ anh không còn thời gian để không chân tình với tôi.”
Shelly thấy Bart điềm đạm, không có dấu vết tính khí thất thường của mẹ anh. Anh không ghen với bạn trai cũ của cô ở New York. Tuy vậy, một đêm nọ Bart khó chịu khi cô lỡ miệng gọi anh bằng tên của một chàng trai khác. May là chuyện đó không xảy ra trong lúc thân mật. Shelly tin rằng, nói chung, Bart tức tối người yêu cũ của cô vì gã đã xử tệ với cô. “Anh biết rằng gã là một kẻ kém cỏi, và anh không ưa chút nào việc gã đã làm tôi khổ sở.”
Cô nhớ là chưa bao giờ thấy anh thịnh nộ hay mất bình tĩnh, và theo như cô nhớ họ chỉ cãi nhau một lần duy nhất trong những năm gắn bó, mà cô nghĩ là do lỗi của cô.
“Có lần chúng tôi gặp trục trặc gì đó trong quan hệ,” cô nói. “Tôi thậm chí không biết mình đã nói gì, nhưng tôi đã nói rất nhiều về những cảm giác của tôi. Anh nghiêng người về phía tôi, nói “Ðủ rồi, đủ rồi.” Tôi giận điên lên, chồm tới tát anh một cái thật lực. Cho nên trông anh như một gã ngớ ngẩn, mà tôi thì đang giận dữ. Hồi tưởng lại phản ứng của anh khi bị tôi tát, tôi nhớ tất cả những gì anh thể hiện là sự sửng sốt. Anh đã xử sự vụ đó tốt hơn tôi nhiều, và chuyện không bao giờ tái diễn nữa.”
Vào mùa thu năm thứ hai, lại một lần nữa Bart chơi dự bị trong đội bóng Bulldogs, nhưng đến giữa mùa bóng thì anh bỏ cuộc. Ðó là một quyết định đau đớn đối với anh. Anh không muốn làm cha anh thất vọng, nhưng anh tự biết không thể vừa học vừa chơi bóng được.
Dẫu sao, một quyết định khác của anh trong kỳ nghỉ hè vừa trôi qua đã khiến anh chơi kém hiệu quả hẳn trong vai tiền vệ thủ. Anh biết mình không có cơ hội được chọn vào đội một; anh to lớn, nhưng không “khổng lồ” như các ngôi sao thể thao ở UGA. Và Shelly đã khuyến khích anh giảm cân trong mùa hè đó. Anh xoay xở giảm được gần 15 kg, và đang nỗ lực để không còn dáng vẻ một cậu bé phục phịch gốc gác Snellville.
“Anh trở nên hoàn toàn tự tin,” Shelly hồi tưởng. “Anh rất thích ăn mặc hợp thời trang khi chúng tôi đi chơi.”
Bart mua một cái áo cộc tay màu trắng có đính huy hiệu - loại áo rất thịnh hành một thời khi bộ phim Miami Vice đứng đầu bảng xếp hạng trên truyền hình. Shelly mua cho anh mấy cái áo thun không tay, và trông anh bảnh bao. Anh không còn là cậu trai béo bệu trong chiếc quần rằn ri mà cô thấy hấp dẫn một năm trước.
Cô buồn cười khi thấy Bart rất thường soi mình vào những cánh cửa kính của các cửa hàng, vừa vuốt qua vuốt lại mái tóc vừa ngắm nhìn say mê hình ảnh của chính mình.
Và ngoài ra, Shelly chỉ lớn hơn Bart sáu tháng tuổi, nhưng về mặt sành điệu, cô phải hơn anh nhiều tuổi. Cô yêu anh và họ bắt đầu nói chuyện - dù chỉ là thăm dò - về hôn nhân. Hai lần cô đưa Bart về thăm gia đình cô ở tây New York, và năm 1984 họ đứng dựa lan can nhìn dòng nước rền vang như sấm của thác Niagara, sau đó lênh đênh trên một trong những con tàu Maid of the Mist, trông cứ như chạy ngang qua dưới thác. Họ mặc áo mưa như tất cả du khách, và tươi cười chụp ảnh.
Bố mẹ Shelly rất thích Bart và khích lệ mối tình lãng mạn của hai người. Anh ta có vẻ yêu cô, anh là một chàng đẹp trai đang hướng đến một sự nghiệp được nhiều người nể trọng.
Shelly sắp tốt nghiệp. Và cô bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về cuộc sống nếu cưới Bart. Họ đang hướng đến điều đó, và thậm chí cô đã chọn mua cho mình một bộ đồ ăn inốc. Ðó là mẫu “Michelangelo” trang trí lộng lẫy của Oneida.
Nhưng rồi cô bắt đầu nghi ngờ sự khôn ngoan của việc lấy Bart - không phải vì một chuyện gì anh đã làm, mà vì cô nhận ra mục tiêu của họ quá khác nhau. Cô không bao giờ nghĩ anh sẽ không tử tế với cô với tư cách người chồng. Cô cũng không nghĩ một lúc nào đó anh sẽ không chung thủy với cô. Nhưng cô cảm thấy cô còn quá trẻ để lập gia đình. Vẫn còn quá nhiều thứ mà cô muốn trải qua trong đời.
Shelly muốn làm phóng viên từ khi lên tám. Nếu Bart được nhận vào trường nha, họ sẽ sống ở Augusta, Georgia - một thành phố mà các sinh viên UGA hợm hĩnh gọi là “Disgusta”[4]. Và, dù cố hết sức, Shelly vẫn không hình dung được cảnh mình là cô vợ trẻ của một sinh viên nha khoa. “Tôi không tốt nghiệp đại học để phụ thuộc vào người khác,” cô nói.
Mặc dù trong tiềm thức Shelly đã dẹp những tham vọng trở thành một “Chiến sĩ Thập tự chinh vì Chân lý” sang một bên suốt những năm sống bên Bart, nhưng chúng vẫn không mất đi. Bây giờ chúng bắt đầu trỗi dậy trở lại. Cô biết rằng Bart không làm nha sĩ bởi những mục tiêu nhân văn cao cả. Mục tiêu của anh vẫn là một “cái túi ba gang” đựng đầy tiền. Quan niệm ấy có phần kỳ quặc đối với một người đàn ông có vẻ rất nhạy cảm và dễ tổn thương, nhưng cô chẳng hoài nghi anh đã thừa hưởng điều đó từ bố.
Shelly thừa nhận rằng thỉnh thoảng cô tỏ ra lơ là với những cảm xúc của Bart. Cô biết cô không yêu anh đủ để hy sinh tất cả mục tiêu của riêng mình vì anh.
Với tư cách một nhà báo, cô muốn phơi bày cả hai mặt của câu chuyện trước độc giả để họ có đủ thông tin và đưa ra những quyết định qua đó hy vọng có thể bảo vệ xã hội dân chủ mà cô đặt niềm tin. Ðó là một tham vọng cao cả, và đối với cô nó rất quan trọng.
Một lần nữa, cuộc sống vợ chồng với Bart Corbin, người mà mục tiêu là kiếm càng nhiều tiền càng tốt, sẽ không cho phép cô thực hiện điều đó, cô cũng không thể tưởng tượng sẽ sống cả đời như người vợ tận tâm của một ông nha sĩ tại một thành phố nhỏ bé nào đó ở Georgia.
Bởi muốn giúp những người không may, nên Shelly hy vọng sẽ cưới một người đàn ông ít tằn tiện hơn. Bố mẹ chỉ gởi tiền trợ cấp đại học vừa đủ, nhưng cô biết rằng mình đã hơi hư hỏng và không chi tiêu cẩn thận. Nếu có sự kiện nào vui thú sắp diễn ra, cô muốn được tham gia, trong khi Bart đã thường xuyên cho cô thấy anh keo kiệt làm sao. Cô biết đó sẽ là thói quen suốt đời, dù anh có thể rất thành công trên cương vị nha sĩ một ngày nào đó.
Nếu lấy anh, cuộc đời cô sẽ trôi qua “ở một khu ngoại ô xa xôi,” và cô sẽ buồn chán. Ðiều đó là không công bằng với cả hai. Cô hiểu rõ cô sẽ không hạnh phúc nếu lấy Bart Corbin.
Shelly bắt đầu rời xa dần Bart về mặt tình cảm, thường xuyên tránh va chạm lớn. Kế hoạch của cô là lảng tránh từ từ và hy vọng anh sẽ hiểu. Thỉnh thoảng cô cố ý gây sự với anh về một vụ ngớ ngẩn gì đó, cố ý lẳng lặng gây hấn, hy vọng anh sẽ chán cô. Cô hoàn toàn không sợ anh, nhưng cô không muốn làm anh tổn thương. Giá mà anh là một “gã ngốc,” mọi việc sẽ dễ dàng hơn, nhưng xét toàn bộ, cô vẫn thấy Bart là một người tốt, và cô e rằng anh sẽ suy sụp.
Kế hoạch của cô không đạt. Bart không phản ứng với việc quay lưng của Shelly. Cứ như anh không nhận ra điều gì hết. Cô cảm thấy cô đang là kẻ hèn nhát về đạo đức; cô không còn yêu anh nữa. Thật kỳ lạ - hoặc có lẽ không có gì lạ cả - cô không nhớ được khoảnh khắc cô nói với anh cô muốn chia tay.
Cô chỉ nhớ rằng anh khóc, và không tức giận cô.
Bart dường như đã để cô ra đi mà không níu kéo. Hai người thường tình cờ gặp nhau trong trường hay đâu đó ở Athens, và cô vui khi gặp anh. Cô không bao giờ cảm thấy bị đe dọa, hoặc cảm thấy anh đang theo đuổi cô hay rình rập cô. Cô thậm chí không ngạc nhiên vì sao hai người dường như có mặt khá thường xuyên ở cùng một chỗ vào cùng một lúc.
Bart Corbin đã mất người bạn gái đầu đời của mình, người phụ nữ đầu tiên và có lẽ là duy nhất mà anh từng gần gũi cả về thể xác lẫn tình cảm. Và anh đã giấu kín mọi giận dữ hoặc vẻ sầu khổ bên ngoài. Shelly bắt đầu tin rằng cả hai đã tránh được một bi kịch; họ đã có những năm tháng tuyệt vời và đã chia tay mà không gặp những cảm xúc tiêu cực dai dẳng.
***
Vài tháng sau khi hai người kết thúc câu chuyện tình lãng mạn, Bart biết mình được nhận vào trường nha khoa. Shelly đang nằm tắm nắng bên cạnh hồ bơi trong tòa nhà nơi cô sống - một trong những người bạn của Bart cũng ngụ tại đây - thì nghe tiếng chân bước lạo xạo trên đường sỏi. Chính là Bart Corbin.
“Hẳn anh ấy biết phải tìm tôi ở đâu,” cô nói. “Anh rất phấn chấn vì nỗ lực học hành của anh đã được đền đáp. Và tôi hoàn toàn chắc chắn rằng, ngoài Brad, em song sinh của anh, tôi là người đầu tiên được anh báo tin - trước cả bố mẹ anh.”
Shelly biết Bart muốn gây ấn tượng với cô, và điều đó có vẻ hoàn toàn hợp lý, nhưng cô ngạc nhiên là anh báo tin thành công của anh với cô gần như trước cả những người khác. Cô đã dần quên quan hệ của hai người, và cô cho rằng anh cũng vậy. Cô mừng được gặp anh, như một người bạn, và họ hẹn gặp nhau; anh sẽ đến căn hộ của cô tối hôm đó - chỉ để ghé chơi.
Họ trải qua mấy tiếng đồng hồ dễ chịu bên nhau, và Bart không hề nêu lên vấn đề tái hợp về tình cảm. Nhưng cô biết anh vẫn còn nhiều cảm xúc về cô. Nếu cô gợi ý hai người quay lại với nhau, cô tin chắc anh sẽ muốn thế.
“Nhưng tôi ngăn không cho điều đó xảy ra bằng cách huyên thuyên về một chàng trai tôi thích lúc bấy giờ,” cô hồi tưởng. Sau này, cô xấu hổ về hành vi của mình, lấy làm tiếc đã nhẫn tâm với anh. Một lần nữa, vì sợ bị ràng buộc, cô đã làm tổn thương Bart và nhìn thấy những giọt lệ trong mắt anh.
Anh đột ngột quay người bỏ đi và cô không bao giờ gặp lại anh nữa. Cô không biết những động lực đáng sợ nào có thể đã được khởi động.
Shelly hy vọng làm việc cho một tờ báo của thành phố nhỏ trong chừng một năm, sau đó chuyển qua một tờ báo ở thành phố lớn. Khi ra trường năm 1987, cô làm cho một tờ báo ở Griffin, Georgia, trong sáu tháng.
Sau đó, Shelly là nhà báo làm việc trên khắp nước Mỹ, rồi tại một quốc gia khác. Quyết định không lấy Bart đã cho phép cô được sống thật với niềm tin của mình. Cô làm việc ngày đêm và nhận những phản hồi tích cực từ cả công chúng lẫn đồng nghiệp, nhưng cô bị ám ảnh bởi việc cô không đóng góp cho những người kém may mắn như cô từng dự định. Cô tham gia Tổ chức Hòa bình (Peace Corps) và được phái đến Thái Lan, nơi cô tìm thấy “ý nghĩa cuộc đời một lần nữa”.
Cô ít khi nghĩ về Bart Corbin. Và nếu có, thì chỉ là nhớ tới người đàn ông nhạy cảm mà cô từng yêu thương chăm sóc, và cảm thấy có lỗi vì đã làm tổn thương đến mức anh phải khóc. Cô hối tiếc về chuyện đó. Tuy vậy, cô biết cô đã lựa chọn đúng.
Bart tốt nghiệp Ðại học Georgia năm 1987. Khi bước vào vào Ðại học Y khoa Georgia ở Augusta, anh bắt đầu một giai đoạn mới trong đời mình. Shelly đinh ninh Bart đang trên đường đi tìm những gì quan trọng đối với anh. Nếu anh có giận cô, cô cũng không biết được. Ít nhất là không biết trong một thời gian rất dài.