Lời Cuối Sách
CÔNG LÝ DIỄN BIẾN NHANH ở bang Georgia. Ngay sau khi thú tội vào buổi sáng thứ sáu giữa tháng Chín năm 2006 đó, Bart bị tuyên hai án tù chung thân. Theo những điều khoản trong sự thương lượng giảm tội của anh, hai hình phạt sẽ được thi hành cùng lúc, thay vì hết hình phạt này đến hình phạt khác, trừ đi mười chín tháng rưỡi thời gian anh bị tạm giam chờ ra tòa. Hai hình phạt thi hành cùng lúc có vẻ như không bao giờ hoàn toàn công bằng - hai án mạng mà chỉ trả giá có một - nhưng đành phải như vậy thôi.
Theo qui định ân xá ở Georgia, anh ta sẽ đủ tư cách nộp đơn xin xem xét ân xá sau mười bốn năm, nhưng rất ít khả năng anh ta được ra tù sớm. Như Danny Porter nói, “Tôi không nghĩ Barton Corbin sẽ có lúc nhìn thấy thế giới [bên ngoài] lần nữa... Trong thực tế, anh ta chỉ có cơ hội được ân xá sau hai mươi tám năm.”
Nếu được ân xá vào lúc đó, anh ta sẽ ở tuổi bảy mươi.
Không lâu sau Corbin được đưa ra khỏi nhà giam ở hạt Gwinnett. Hồ sơ ở Sở Cải huấn Georgia cho thấy tù nhân mang căn cước số 0001226826 bước vào hệ thống nhà tù bốn ngày sau khi thú tội và bị tuyên án. Vào ngày 19 tháng Chín, Corbin trở thành một trong 53.089 tù nhân ở Georgia. Sau khi sàng lọc, anh ta được đưa tới Nhà tù Forest Hays Jr. State ở Trion, một cơ sở cải huấn ở phía tây bắc Georgia vốn được thiết kế để giam giữ tù trọng án. Ðó là nhà lao khá mới, hơi lạnh lẽo, được kiểm soát bởi một tháp canh lù lù trông giống như đài kiểm soát không lưu trong sân bay.
Nhiệm vụ được xác định của nhà tù Hays State là “giam giữ các tù nhân có những rắc rối về hành vi mà các nhà tù khác không xử lý được.” Ngoài ra nó được xây dựng để giam giữ những người cần sự giám sát tối đa bên trong những bức tường.
Tù nhân đại trà có bốn trăm giường nằm - một số là giường tầng trong các phòng giam tập thể, một số khác trong các xà lim cá nhân. “Khu Biệt giam” và Khu Cách ly có một trăm bảy chục giường. Bên ngoài hàng rào vành đai, có một trại cải huấn dành cho các tù nhân sắp được trở về đời sống dân sự. Các công ty ủy thác quản lý cơ sở này và những sự vụ khác bên ngoài.
Nhà tù nơi Corbin đang sống rất sáng sủa, đèn điện thắp sáng thường xuyên để không có một góc nào mờ khuất, nhưng trông nó hoang vắng. Các sàn nhà ở nhà tù Hays State được đánh bóng bằng sáp sáng như gương, có lẽ có sự trợ giúp của một trong những cơ sở kinh doanh nhà tù thuộc Sở Cải huấn Georgia. Các tù nhân chế tạo hóa chất gia dụng (một nghề nhỏ trong gia đình tương tự như nghề của bố Bart ở Gecor). Một số cơ sở cải huấn ở Georgia sản xuất đồ nội thất xinh xắn, hoặc quần áo và giày dép tù nhân, hoặc mở các cửa hiệu in ấn. Các tù nhân qua tuyển lựa ở Hays sẽ được làm việc tại xưởng sản xuất đệm của nhà tù. Không có công việc nào dành cho một nha sĩ đi tù.
Trở lại lúc Corbin còn bị tạm giam ở hạt Gwinnett chờ ra tòa, một tù nhân bị cáo buộc ăn cắp máy bay lên cơn đau răng cấp, và anh được chuyển đến xà lim cạnh xà lim của Corbin. Tay nha sĩ chả thấy vui vẻ gì chuyện đó; nhưng báo chí địa phương quan tâm. Liệu Bart Corbin có được tin tưởng đủ để đảm trách phòng khám bệnh hay phòng răng của nhà tù không vẫn còn là câu hỏi.
Trong thời gian này Corbin gần như không có gì khác với các tù nhân còn lại. Anh ta, người tự hào với mái tóc đen gợn sóng và chỉ hớt tóc giá một trăm đô la, bây giờ phải mang cái đầu cạo gần hết. Trong tấm ảnh tù, đầu anh ta hói, hoặc do qui định của nhà tù hoặc vì anh ta thích vậy. Anh ta trông khoẻ mạnh hơn hồi ra tòa, cân nặng thấy ghi 98kg, chiều cao 1m89. Bên trong những bức tường, thể lực của tù nhân hoặc ảo tưởng về sức mạnh là một hình thức tự vệ, đặc biệt đối với người cầm khẩu súng ngắn rình rập các phụ nữ yếu đuối.
Như hầu hết những kẻ giết người từng được nhiều người chú ý trên báo chí, Bart Corbin đã sớm chui vào một vỏ bọc bí ẩn. Mẹ anh ta vượt đường xa đến Trion thăm; hai em trai anh ta thì không.
Nhưng anh ta vẫn sống, trong khi Dolly Hearn và Jennifer Barber Corbin đã chết. Tuy vậy, những ký ức về cuộc sống ngắn ngủi của hai người phụ nữ tiếp tục sống động trong các gia đình sẽ luôn yêu thương họ. Vợ chồng Hearn và vợ chồng Barber không chịu để cho những mất mát hủy hoại sự gắn bó đã giúp họ vượt qua thử thách đằng đẵng của khổ đau, chán ngán, và thất vọng đối với công lý chung cuộc.
Sau khi tòa tuyên án, em trai của Dolly, Gil, viết về chị trong một bài tuyên bố cảm động gởi cho báo chí: “Người ta đã giết mất Dolly thân yêu của chúng tôi cách nay hơn mười sáu năm khi chị đang học nha khoa năm cuối, một năm đầy lo lắng để trở thành nha sĩ Dolly Hearn. Từ đó chúng tôi sống trong hai cơn ác mộng.”
“Giờ đây chúng tôi sống không có nụ cười chan hòa của Dolly, vẻ lạc quan yêu đời của chị, và niềm hân hoan chị mang đến từng căn phòng. Nỗi đau mất chị lại được đánh thức mỗi lần chúng tôi kể cho con cháu rằng cô Dolly không chỉ là một bức ảnh. Chúng tôi nghĩ về phòng nha không bao giờ trở thành hiện thực nữa, và chúng tôi nghĩ đến tất cả những cuộc đời chưa được hưởng lòng nhân ái đầy khích lệ của chị, những lời cổ vũ tuôn trào của chị, và những khoảnh khắc hài hước độc đáo vô song của chị. Ðây là ác mộng mà chúng tôi sẽ không bao giờ vượt qua được.”
“Trong ác mộng thứ hai, chúng tôi sống và biết rằng Dolly là nạn nhân của một hành vi giết người vô nghĩa, hèn hạ, nhưng mọi nẻo đường dẫn đến công lý hình như đã biến mất. Chúng tôi cảm thấy bất lực, vô vọng, và không có cách nào đính chính sự hiểu lầm và nhìn thấy công lý được phụng sự. Chúng tôi luôn biết sự thật. Hôm nay chúng tôi phấn khởi thấy sự thật này đã được phơi bày trước mọi người và tên tuổi của Dolly lúc này chính thức được gột rửa. Ác mộng này đã chấm dứt.”
Gil Hearn ca ngợi các thám tử và các công tố viên, những người cuối cùng đã đem đến cảm giác bình an cho gia đình ông và một “kết cục có hậu nhất” mà các vụ án có thể có được. Bác sĩ Carlton và Barbara Hearn đã sống nhiều năm trong cay đắng vì cảm thấy vụ điều tra đầu tiên về cái chết của con gái mình đã không hoàn tất. Trong thâm tâm họ biết Bart đã giết Dolly, nhưng luật sư của họ, điều tra viên Sarah Mims của ông, và những nỗ lực riêng đi tìm sự thực đã không thuyết phục được đội cảnh sát điều tra của hạt Richmond năm 1990.
Cuối cùng giờ đây Barbara Hearn đã có thể nói, “Trong mắt chúng tôi lần này họ đã chuộc lỗi. Ðúng vậy, quả là họ đã không điều tra vụ án đó đúng mức, và tôi không nghĩ có điều gì khuất tất trong việc này. Nhưng khi hiểu ra... rằng Jennifer và Dolly đã chết theo cách giống nhau, họ đã mở lại vụ án và với ý chí phục thù họ đã cố tìm ra sự thật.”
Ngay từ đầu, vợ chồng Hearn lập Giải Học bổng Tưởng niệm - “Giải Dolly” - cho các sinh viên nha khoa ở Ðại học Y khoa Georgia. Giải không trao cho các sinh viên có khả năng học tập xuất sắc hay những người được khoa đề cử. Mỗi mùa xuân, khoảng năm mươi thành viên năm áp cuối chọn các bạn học thể hiện những tính cách phản ánh con người Dolly trước đây. Tiêu chí là P.E.P., tức là “Chuyên môn, thấu cảm, kiên trì.”
Và đó là Dolly Hearn. Hàng chục sinh viên đã được trợ giúp từ sự hào phóng của những người yêu mến cô. Nhưng, có lẽ điều an ủi lớn nhất đối với các thân nhân của cô đã thành hiện thực vào ngày 12 tháng Một, 2007. Vào tháng năm, 1990, một tuần trước khi chết, Dolly phấn khích thông báo cô sẽ là “nha sĩ Dolly” sau một năm nữa thôi. Năm 1991, các thành viên của lớp tốt nghiệp đã cố hết sức để cô được truy tặng bằng nha sĩ cùng với họ, nhưng điều đó đã không xảy ra. Họ chỉ có thể đặt ảnh chân dung của cô trong bức ảnh ghép của cả lớp, và tặng bố mẹ cô chiếc mũ trùm đầu lẽ ra cô đã đội.
Sau khi Bart Corbin thú nhận đã sát hại cô, các bạn sinh viên nha khoa một thời của cô - bây giờ đã ở tuổi bốn mươi - thuyết phục các thành viên trong khoa cùng tham gia vận động hành lang cho việc truy tặng Dolly bằng nha sĩ.
Cuối cùng, vào tháng Sáu, Dolly Hearn sẽ nhận bằng tốt nghiệp nha khoa khi Khóa 2007 ra trường. “Tấm bằng thực sự giúp khẳng định cô đã có được sự tôn trọng cao nhất từ thầy giáo và bạn học,” trưởng khoa nha Connie Drisko của Ðại học Y khoa Georgia phát biểu. “Và tôi nghĩ nó đã nêu cao cá tính của cô và những ký ức tuyệt vời mọi người có về cô.”
“Chúng tôi luôn gọi nó là “Nha sĩ Dolly,” Barbara Hearn kể, “Và bây giờ nó sẽ là nha sĩ. Chúng tôi rất hạnh phúc.”
Dalton và Dillon Corbin, lên chín và bảy tuổi, hiện sống, dĩ nhiên, với Heather và Doug Tierney trong ngôi nhà đầy ắp anh chị em bà con, ánh nắng mặt trời, tranh họa, âm nhạc, những chú chó và những chú mèo. Chúng thường gọi Heather là “Dì Mẹ,” còn cô và Doug thì luôn ở bên cạnh bốn đứa con của mình. Khi thi thoảng họ đi nghỉ ngắn ngày, Narda và Max hay bác Rajel của chúng chăm sóc Dalton, Dillon, Max, và Sylvia. Bằng mọi cách Heather đã xoay xở lo liệu cho một đứa trẻ mẫu giáo, ba học sinh tiểu học, một người chồng. Cô còn huấn luyện cho đội bóng rổ của Dillon nữa. Doug luôn có thừa kiên nhẫn, và không chút ngần ngại, nhận trách nhiệm nuôi dạy thêm hai đứa trẻ.
Heather vẫn bật khóc mỗi khi nói về Jenn, và có lẽ sẽ luôn luôn như thế. Sẽ có rất nhiều thách thức cho hai cậu con trai của Jenn khi chúng lớn lên, và vợ chồng Tierney bảo đảm chúng sẽ có được sự khuyên bảo cần thiết. Heather hiểu vì sao mẹ và em dâu Suzanne của Bart thỉnh thoảng đến xem những trận bóng của Dalton và Dillon, và cô hy vọng những người bà con phía bố của hai cậu bé có thể gắn bó với cuộc sống của chúng.
Phía gia đình Corbin đòi được đến thăm thường xuyên, nhiều hơn cả khi Jenn còn sống và hòa thuận với Bart. Lúc này, điều đó không thực tế, nhưng những người bà con của Jenn không muốn hai con trai của cô hoàn toàn bị cắt đứt khỏi một nửa dòng máu của chúng. Dalton và Dillon thích những đứa em họ - con của Bobby - và bình sinh Jenn lúc nào cũng nhắc chúng tổ chức mừng sinh nhật bà Connie, và những ngày quan trọng khác trong gia đình Bart.
Dalton cực kỳ thông minh, và vẫn còn nguyên cảm giác mình đã không che chở được mẹ, bên cạnh cảm giác sợ hãi bố không dứt. Khi Bart sắp ra tòa, Heather nỗ lực, với lời khuyên của một cố vấn, để trả lời những câu hỏi của Dalton. “Tôi bảo cháu rằng bố cháu sẽ ra tòa vì vụ án mạng của Dolly Hearn, và cũng có thể bố ra tòa vì đã giết mẹ.”
Dalton hỏi cô Bart sẽ ở tù bao lâu, và cô bảo có thể rất lâu. Mặc dù cô biết Dalton sợ sệt như thế nào, cô không chuẩn bị cho câu hỏi tiếp sau đó.
“Họ không dùng ghế điện nữa phải không?” Dalton hỏi.
Dillon là đứa trẻ ít sâu sắc hơn, còn nhỏ khi mẹ bị bắn chết, và những ký ức của cậu cũng mờ nhạt và hơi thêm thắt. Cả hai cậu bé đều không đòi đi thăm bố.
Ngôi nhà của vợ chồng Tierney rất ít khi im lặng, luôn tràn ngập tiếng reo hò, cười đùa, và những cuộc tranh cãi quen thuộc giữa các thành viên nhỏ tuổi trong gia đình, cùng với tiếng chó sủa và tiếng meo meo của Fuey, Sophie, và Zippedy Doo Dog: “Zippo,” chú chó đi theo Dalton và Dillon. Lúc nào cũng có kẻ đang đói bụng - hết chó lại mèo, và cả người.
Heather giữ một số hộp bìa cứng của Jenn trước đây ở Buford. Cuối cùng cũng đến lúc cô có thể mở một cái hộp trong chạn bát đĩa của Jenn. Nó đựng các thứ gia vị, những gói súp Lipton, gạo, và một hũ bơ đậu phụng. Khi mở hũ bơ đậu phụng, Heather thấy vơi đi ba vệt nhỏ, và chợt cảm thấy nhói đau.
“Tôi chỉ có thể nghĩ rằng Jenn đã không biết đây là hũ bơ đậu phụng cuối cùng của mình.”
Heather dán một mảnh giấy lên đó, viết, “Ðừng dùng. Ðừng ném đi.” Một ngày nào đó, cô sẽ phải giải quyết nó, nhưng không phải lúc này.
Khoảnh sân Tưởng niệm Jennifer Barber-Corbin ở Nhà thờ Giám lý Ðồi Sugar được khánh thành vào ngày 13 tháng Mười một, 2005. Cả Narda và Heather cũng có những khoảnh vườn tưởng niệm riêng của mình trong sân nhà, nơi họ trồng những loài hoa ưa thích của Jenn.
Trong tuần lễ khi Bart nhận tội, Narda mở hộp thư và sửng sốt thấy một hóa đơn của người quản lý tang lễ do Bart giữ từ năm 2004. Ðó là phòng hậu sự nơi bà được cho biết là không có quyền nói gì về việc con gái bà sẽ được chôn hay hỏa thiêu. Mọi sự sắp đặt đều thuộc đặc quyền của Bart. Dễ hiểu là Narda và Max đã phản đối. Narda năn nỉ ông giám đốc khoan hỏa thiêu, nhưng bà không ngăn được việc đó; Bart đã quyết định.
Cái hóa đơn mấy ngàn đô la này không thể thuộc trách nhiệm của họ, nhưng hình như giờ đây cơ sở hậu sự nghĩ rằng Bart sẽ không - hay không thể - trả, và họ chuyển cho vợ chồng Barber.
Lại thêm một đòn nữa giáng vào gia đình Jenn. Họ liên hệ với một phóng viên đài truyền hình Atlanta, người lúc nào cũng xử sự tốt với họ, yêu cầu đưa lên sóng câu chuyện sỉ nhục này.
Hóa đơn được rút lại.
Ngay trước lễ Tạ Ơn năm 2006, Brad Corbin gởi một lá thư cho vợ chồng Barber và vợ chồng Tierney, thông qua nhà thờ của họ. Gia đình Jenn muốn sau Giáng sinh mới đọc và chờ đến ngày 3 tháng Một, 2007 mới mở ra. Lá thư là lời xin lỗi và chia buồn, nhưng trong thư Brad cứ nhấn đi nhấn lại rằng trước đó anh không tin “anh song sinh” của mình có tội. Thay vì gọi tên họ, Brad gọi Bobby là “em trai” và Bart là “anh song sinh”.
Anh khẳng định với gia đình Jenn rằng anh chưa bao giờ gặp Dolly Hearn, và chưa bao giờ biết cô ấy chết như thế nào. Lá thư của anh ta vô duyên một cách kỳ lạ; đúng hơn đó là lời khẩn cầu mong họ hiểu tội ác của Bart khiến anh và gia đình cảm thấy nặng nề như thế nào. Anh muốn cải thiện quan hệ hai bên gia đình.
Brad nhấn mạnh rằng gia đình Corbin đã tuyệt đối tin cậy Bart, nhưng họ không bao giờ trực tiếp yêu cầu anh nói thẳng thắn sự thật. Brad nói, tất cả họ đều bị sốc khi gặp Bart lúc 9g30 sáng ngày 14 tháng Chín, 2006. Chỉ khi đó anh ta mới thú nhận hai tội giết người và bảo họ khẩu súng gây án là của anh.
Trong thư, Brad Corbin gọi Jenn là “chị,” và nói anh ta nhớ chị. Chắc chắn gia đình Corbin cũng chịu đựng nhiều mất mát, nhưng rõ ràng họ dùng sự chối bỏ để vượt qua chừng nào còn có thể. Không ai biết sẽ có sự hàn gắn nào không những rạn nứt sau cái chết của Jenn và Bart đi tù.
Mấy tháng sau khi Bart bị bắt, Dara Prentice vẫn trung thành lấy thư của Bart từ địa chỉ phòng mạch, và đem đến nhà giam hoặc chuyển qua bưu điện cho anh ta. Cô vẫn giữ thái độ nước đôi về sự có tội hay vô tội của anh ta, và, thậm chí sau khi anh ta nhận tội cả hai vụ án mạng, cô vẫn rất khổ sở để có thể tin. Cô vẫn là người có gia đình, vẫn tin rằng chồng cô không biết gì về chuyện ăn nằm bất chính giữa cô và Bart. Nực cười là Dara không khác lắm so với Jenn - ít nhất khi nói tới những gì quan trọng nhất với cô - đó là hai đứa con của cô sẽ không bị tổn thương. Mục tiêu của cô là lo cho chúng đến khi trưởng thành, và là một người mẹ hết lòng vì con.
Lần cuối cùng Dara nhìn thấy Bart là vào tháng Ba 2005. Mặc dù anh viết nhiều thư cho cô từ trại giam và nhà tù, cô vẫn chưa hồi âm. Nỗi ân hận, cảm giác tội lỗi, và tâm trạng căng thẳng của cô trước kết cục của câu chuyện yêu đương lăng nhăng với anh có thể là nguyên nhân nhiều thứ bệnh tật mà cô chịu đựng từ ngày Jenn chết.
Gần đây, một độc giả hỏi liệu tôi có nhớ nạn nhân của các vụ giết người mà tôi viết trong quá khứ không, hay là tôi cứ tiếp tục viết những cuốn sách trong tương lai đến mức không còn nghĩ về họ hay gia đình họ nữa. Tôi vẫn nhớ từng nạn nhân tôi đã “gặp,” tuy chưa bao giờ biết họ trong đời thực. Sau một hoặc hai năm nghiên cứu từng cuốn sách, gặp gỡ gia đình họ, nói chuyện với cảnh sát điều tra, công tố viên và các thẩm phán, tôi viết những câu chuyện của các nạn nhân, trong đó có một số chuyện về những gì riêng tư nhất của họ. Tôi sẽ không thể quên được ai trong số họ.
Tôi có thể đã gần gũi với Jenn Barber Corbin và Dolly Hearn như với bất kỳ nạn nhân nào. Một phần là do tôi có những đứa con gái trạc tuổi họ, và cũng vì các cuộc điều tra về cái chết của họ được các cơ quan hành pháp cung cấp tư liệu rất tỉ mỉ. Nhưng tôi ngờ rằng lý do chính là hai gia đình của họ đã giữ họ trong vòng tay thương yêu, dù họ đã đi xa.
Khi tôi đến thăm ngôi nhà nhiều gian của Narda và Max Barber ở Lawrenceville, Narda đưa tôi theo cầu thang xuống phòng khách. Tối hôm đó tôi vừa từ văn phòng của Danny Porter đến. Bart Corbin đã thú tội và bị tuyên án, nên các nhà báo được phép đọc một số hồ sơ điều tra, và chiều hôm đó tôi được nhìn những tấm ảnh chụp hiện trường. Mặc dù không đưa hình ảnh chụp thi thể vào trong sách, tôi thấy cần phải nhìn chúng để có thể mô tả chính xác hiện trường. Và vì thế tôi đã nhìn kỹ những tấm ảnh trong hồ sơ của Corbin. Rõ ràng cả Jenn lẫn Dolly đều không được cảnh báo rằng họ sắp chết.
Tôi sẽ không bao giờ trở nên trơ lì hay vô cảm về thảm kịch chết người, cho dù tôi có viết bao nhiêu cuốn sách, và tôi phần nào chấn động trước những tấm hình của các điều tra viên hiện trường.
Khi tôi bước vào phòng khách trong nhà vợ chồng Barber, tôi lập tức nhận ra chiếc giường có bốn cột treo mùng với những họa tiết chạm khắc cây thông. Tôi vừa mới nhìn những tấm ảnh chụp nó - chiếc giường nơi Jenn nằm chết. Mẹ cô và tôi ngồi bên cạnh chiếc giường đó nói chuyện. Và sau đó tôi chăm chú nhìn bức hình Jenn thật lớn treo trên tường; một chân dung khả ái, chụp vài năm trước, và mái tóc vàng hoe của cô xõa ra như vầng hào quang rực sáng.
Phía dưới bức chân dung, một ngọn nến tỏa rạng trên đầu cái giá lộng lẫy, trong suốt, và tôi nhận ra nó đựng hài cốt của Jenn, cuối cùng đã được trả về cho gia đình cô sau hai năm. Tôi cảm nhận một nỗi buồn vô hạn trong căn phòng đó - một nơi hoàn toàn không hề hoang vu, nhưng không hiểu sao sự mất mát quái ác một cuộc sống quí giá vẫn bao trùm khắp nơi.
Chúng tôi uống loại thức uống ưa thích của Jenn - mojitos[15] - để tưởng nhớ cô, và súp là một trong những món ăn mà nhờ đó cô đã nổi tiếng với vai đầu bếp sành điệu trong gia đình: súp bí đặc. Mặc dù chưa bao giờ gặp Jenn, giờ đây tôi cảm thấy gần gũi với cô hơn bao giờ hết.
Chưa đầy một tuần sau, tôi có mặt ở Washington, Georgia, được mời vào ngôi nhà màu trắng đầy kỷ niệm nơi Dolly Hearn lớn lên. Một bức ảnh chân dung cỡ gần người thật của cô chiếm hết tiền sảnh. Một bức ảnh tương tự được trưng bày ở Đại học Y khoa Georgia ở Augusta. Phòng ngủ của Dolly có chút thay đổi từ lần cuối cô rời khỏi nhà, nhưng đó không phải là kỷ vật; ký ức về Dolly vẫn sống động, là một phần trong sinh hoạt gia đình cô. Các cháu gái cô mặc những cái váy nhỏ với áo khoác nhẹ mà cô từng mặc. Thân cây cũ nơi Dolly đứng chụp hình cách đây gần hai mươi năm giờ lớn vượt ra ngoài lối riêng dẫn vào phòng cô.
Gần như một phép màu, con mèo Tabitha của Dolly sống đến hai mươi mốt tuổi. Nó là con mèo đem lại niềm an ủi, dẫu hơi nặng tai và khó chịu với chứng viêm khớp, thường ngủ trên ghế dựa cạnh lò sưởi trong phòng khách nơi Barbara và tôi trò chuyện. Con mèo già để yên cho tôi ve vuốt nó, và tôi không thể không nghĩ kỳ lạ làm sao nó không chỉ sống sót sau lần bị Bart bắt cóc năm 1989, mà còn sống hơn một trăm tuổi “tính theo tuổi mèo”[16]. Tabitha chết vào ngày 6 tháng Ba, 2007, để lại một khoảng trống trong tổ ấm gia đình Hearn ở Washington. Khi nghe Tabitha đã rời bỏ cuộc đời này, tôi lập tức nghĩ hẳn Dolly phải hạnh phúc lắm vì được gặp lại nó.
Chúng tôi đi bộ trong sân nơi Dolly và các em trai chơi đùa dưới cây hồ đào. Cội cây đó không còn an toàn nữa, nhưng bầy cháu của Dolly vẫn chơi những trò chơi cũ trên một góc khác của cái sân rộng lớn này.
Chúng tôi nhìn khu vườn của cha cô, và cây hoa mộc lan của mẹ cô, từng đoạt giải thưởng câu lạc bộ làm vườn nhiều năm trước, giờ đã cao hơn sáu thước. Đó là vào tháng Mười. Bụi dâm bụt đã ra hoa, và Barbara hái cho tôi một đóa. Tôi ép nó giữa cuốn sổ tay của tôi, và đặt trên bàn làm việc khi viết cuốn sách này tại nhà. Tôi không biết chắc tại sao - có lẽ lý do cũng giống như khi tôi đem về nhà một túi đầy hạt giống từ khu vườn của Jenn. Chúng sẽ sớm nở hoa ở Seattle.
Hoàng hôn hôm đó, bà Barbara Hearn lái xe đưa tôi đến nghĩa trang. Chúng tôi đứng dưới chân nấm mộ của Dolly. Sau khi Bart Corbin thú tội, bạn bè và người lạ đã gởi rất nhiều hoa hồng đến vợ chồng Hearn, và đến nghĩa trang này. Nhân viên của Bart đặt tại mỗi phòng trong cơ sở làm răng của anh ta một hoa hồng.
Các hàng tít của báo Atlanta Journal-Constitution về lời thú tội của Bart Corbin ngày 15 tháng Chín chạy gần hết nửa trang đầu. Barbara ép laminate trang báo đó và đặt vào cái khung kim loại ở đầu mộ Dolly. Những hàng tít như thét lên “Phạm tội! Phạm tội!” hai lần - một lần với Jenn và một lần với Dolly. Chúng tôi thấy khung bài báo vẫn còn đó một tháng sau, không bị ai làm xáo trộn bởi những người chạy xe hay đi bộ qua nghĩa trang thanh vắng. Vẫn còn một ít bông hồng héo trên mộ Dolly, và một bông hồng bằng gốm không bao giờ héo.
Tôi đã ghi lại nhiều câu chuyện về những cô gái chết quá trẻ, và tôi luôn nghĩ “Giá mà...” Giá mà cuộc đời của họ diễn ra theo một cách khác. Dolly Hearn và Jenn Corbin là những phụ nữ muốn người khác hạnh phúc, họ lo lắng có thể làm tổn thương ai đó, và khi mọi chuyện bắt đầu không còn kiểm soát được nữa, họ tiếp tục tin có thể tìm được cách thoát ra khỏi người đàn ông hung bạo, ghen tuông, chiếm hữu một cách bệnh hoạn mà không nhận một kết cục cay đắng.
Và điều đó đã trở thành bất khả. Đã biết họ là ai, tôi chắc rằng họ sẽ yên nghĩ để biết rằng thảm kịch của họ có thể là lời cảnh báo cho những người phụ nữ khác mà với họ điều đó chưa quá muộn.
Những lời thú tội của Bart Corbin vừa là chiến thắng vừa là sự thất vọng cho những người đã làm việc suốt ngày đêm trong hai năm qua để dựng lên một vụ án cáo buộc anh ta và sửa soạn cho phiên tòa. Họ đã làm việc đó, nhưng mặc dù vậy, các điều tra viên và công tố viên vẫn có cảm giác trống rỗng. Thẩm phán Michael C. Clark cũng vậy. Clark đã làm hết sức không để “Corbin bị xử trên Internet,” và ngăn chặn không cho rò rỉ quá nhiều thông tin trước phiên tòa. Trong hai mươi tháng, những người liên quan - cụ thể là hàng chục người bên nguyên - đã nỗ lực hết mình để bảo vệ các luận điểm của họ cáo buộc Corbin. Mọi khe hở khả dĩ đều được phong kín, và họ đã chọn lựa từ ngữ một cách cẩn thận. Họ đã trù liệu hai vụ án tiểu bang - một ở Lawrenceville, hạt County, và một ở Augusta, hạt Richmond - với sự chính xác tối đa. Các nhân chứng của họ đều chuẩn bị vào cuộc, và các biểu đồ, băng ghi âm, các xét nghiệm pháp y, hồ sơ điện thoại di động, tất cả những phương tiện trợ giúp nghe-nhìn, đều có sẵn.
Và đột nhiên, tất cả chấm dứt. Nhiều người trong số họ cảm thấy mình giống như các lực sĩ đã được huấn luyện, tập luyện, và hình dung mình sẽ thi đấu ở các thế vận hội Olympics hay trong một giải vô địch như thế nào - thế rồi giải đấu bị hủy bỏ mãi mãi. Dù là những người chuyên nghiệp, và hiểu rằng một số phiên tòa không bao giờ ra tới bồi thẩm đoàn, tất cả đều chuẩn bị làm nhiệm vụ hết khả năng của mình, và họ cũng tò mò muốn thấy hai vụ án của Corbin sẽ diễn ra tại tòa như thế nào.
Nhưng, trên tất cả, bản thân công lý là điều quan trọng nhất. Và Dolly và Jenn đã được trả thù. Bên cạnh đó, Porter và Craig cũng không muốn gia đình của hai người phụ nữ quá cố phải chịu thêm đau đớn, và họ tìm cách làm điều đó. Họ cảm thấy nhẹ nhõm vì vợ chồng Barber, vợ chồng Tierney, và vợ chồng Hearn, và cả Danny Porter lẫn Danny Craig cùng nhân viên của mình đều nghĩ trước hết đến những gì tốt nhất cho thân nhân những người đã chết.
Các luật sư biện hộ của Bart Corbin đã sẵn sàng tranh cãi, và rất tự tin. Nhưng họ đã bị hạ gục bởi những điều mà thân chủ của họ không chịu kể với họ, nên họ thất vọng bẽ bàng với kết quả sau cùng.
Cuối cùng mọi sự đã kết thúc.
Nhiều tháng sau khi phiên tòa Corbin đột ngột dừng lại, Anita Hearn, người đàn bà bí ẩn mà một số người cho là tác nhân chính, người - dù cố tình hoặc không cố tình - đã thúc đẩy thảm họa, cuối cùng đã xuất hiện và nói chuyện trên truyền hình quốc gia. Tóc Anita đen tuyền, suông dài, và đôi mắt được trang điểm kỹ dường như cũng có màu đen. Vẻ ngoài của cô giống người du mục. Cô nhỏ bé, trông độ chừng từ ba lăm đến bốn lăm tuổi. Cô nói bằng giọng trầm trầm tẻ nhạt, gần như không thay đổi, thường cười lớn hay mỉm cười không đúng lúc. Nhìn cô, không thể hình dung cô là nhân vật đàn ông, dịu dàng, từng là “Christopher Hearn” của Jenn.
“Mới đầu, chúng tôi chỉ giả vờ thôi,” cô nói, khi tìm cách bào chữa việc cô lừa quyến rũ Jenn trên Internet. “Chúng tôi đang chơi. Mọi thứ đang ngày càng sâu đậm. Tôi bảo [viết], “Tên tôi không phải là Chris - Tên tôi là Anita.” Jenn tắt máy ngay.”
Nhưng, sau đó, Jenn vào trở lại, cố gắng tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra. Anita khẳng định rằng cô bắt đầu cảm thấy yêu Jenn, và không có lỗi vì những hành động của cô. Cô nói cô chắc chắn Jenn đã không tự tử, và, cứ như là chuyên gia về một người phụ nữ mà thực sự cô không bao giờ biết gì, Anita nói, “Cô ấy quá căng thẳng - nhưng không đến mức muốn tự tử. Tôi không nghĩ đó là con đường Jennifer đã chọn.”
Và, dĩ nhiên, Jenn không tự tử. Vào đêm cô chết, cô hân hoan nghĩ về một cuộc sống tốt đẹp hơn, một cuộc sống thoát khỏi mọi ảnh hưởng của Bart. Có lẽ một phần trong câu chuyện của Jenn mà nhiều người cho là khó hiểu nhất là cô tha thứ cho thủ đoạn tàn nhẫn của Anita Hearn, và thậm chí còn tiếp tục trao đổi thư từ với cô ta.
Tôi tin rằng Jenn Barber Corbin đã bị tẩy não, và rằng, nếu gặp Anita Hearn ngoài đời, cô sẽ nhanh chóng thúc đẩy mọi chuyện.
Nhưng những hình ảnh ăn sâu vào não bộ người không dễ gì bị tẩy xóa. Và những gì Jenn đang cảm nhận là hiện tượng kỳ dị đối với kỷ nguyên Internet. Một năm sau ngày Jenn bị sát hại, các bộ phim tài liệu và chương trình trò chuyện phát trên truyền hình bắt đầu miêu tả những giai đoạn của phụ nữ phải lòng những người đàn ông gặp gỡ trên mạng.
Tất cả họ đều là những người phụ nữ thông minh và thành công, dù cô đơn, và họ nghĩ sẽ an toàn và kín đáo hơn nếu trao đổi thư điện tử với những kẻ xa lạ hoàn hảo khi họ chưa bao giờ định đi một mình tới quán bar hay buổi khiêu vũ dành cho người độc thân.
Họ là miếng mồi ngon của những tay lừa đảo chuyên nghiệp. Chúng không phải là “những tên bịp bợm kiểu Nigeria” như Heather có lần cảnh báo Jenn, mà là những gã viết những bức thư điện tử ngày càng quyến rũ, hứa hẹn mọi thứ từ những cuộc gặp gỡ lãng mạn đến hôn nhân. Nhiều người trong số này gởi các tấm ảnh nhận là chính mình. Nhưng hiếm khi như vậy.
Vào mùa thu năm 2006, ba người phụ nữ hấp dẫn xuất hiện trong một talk-show nổi tiếng, và họ bị sốc khi biết, mặc dù mỗi người viết thư cho một người đàn ông khác nhau, nhưng cả ba đều có cùng những tấm ảnh của một doanh nhân đẹp trai, ăn mặc bảnh bao. Người đàn ông ấy có thực ngoài đời, nhưng ông không liên quan gì đến trò lừa đảo này. Ông cũng không biết bằng cách nào những gã lừa tình tống tiền này có được những tấm ảnh của ông.
Những người phụ nữ bị lừa này thừa nhận rằng họ đã gởi tiền, vé máy bay, và thông tin cá nhân cho các nhân tình triển vọng của họ. Nhưng không ai từng gặp trực tiếp người mình trao đổi thư từ. Và ngoài ra, những người phụ nữ hết sức lành mạnh và thông minh này đã đồng ý hẹn gặp. Thế rồi, tất cả họ đều chờ đợi vô vọng ở sân bay trong khi hành khách xuống máy bay, chăm chú nhìn người đàn ông trong hình, kẻ đã hứa sẽ mang tới những đóa hồng.
Dĩ nhiên, những gã đàn ông đó không có mặt trên các chuyến bay đó, nhưng về sau chúng bịa ra những lý do có vẻ hợp lý cho biết tại sao chúng để lỡ khoảnh khắc tuyệt diệu của lần gặp gỡ đầu tiên. Nhiều kẻ thậm chí còn trơ tráo đòi thêm tiền chi trả cho những rắc rối đột xuất vào phút chót. Một gã giải thích gã bất ngờ đổ bệnh và được đưa gấp tới bệnh viện. Và người phụ nữ chờ anh ấy quả nhiên đã gởi thêm tiền cho gã trả viện phí!
Tiết lộ gây sốc nhất trong talk-show đó không phải là những người phụ nữ đã bị lừa đảo, mà chính là tất cả đều cho biết vẫn còn say mê những người đàn ông mình đặt niềm tin. Ngay cả khi đối diện với những bằng chứng sắt đá cho thấy họ đã bị lừa phỉnh, họ vẫn ương ngạnh không chịu thừa nhận chuyện tình lãng mạn mà họ hướng đến ấy không hề tồn tại. Hai người trong số họ cho biết không có ý định rời bỏ những quan hệ trên Internet của mình. Sự vỡ mộng của họ quá lớn đến độ họ phải bám víu vào những gì họ hy vọng. Họ vẫn tin vào một lần gặp gỡ trong tương lai với “hôn phu” của mình. Jenn Corbin chết chỉ hai tuần sau khi cô biết rằng không có Christopher nào cả; cô đã không còn thời gian để xử lý sự thực về Anita Hearn. Với cô, Christopher vẫn tiếp tục tồn tại - ít ra là trong tâm trí cô, bị kẹt đâu đó trong các đường hầm của trò chơi EverQuest. Jenn, tiếc thay, không bao giờ có dịp thoát ra khỏi trò dối trá đó, để tiếp tục cuộc sống của mình.
Một số bí ẩn vốn có liên hệ, dù rất trực tiếp, với Bart Corbin vẫn còn nằm trong bóng tối. Vụ án mạng của Harriet Gray vào tháng Chín 1995 chưa bao giờ được giải quyết. Cũng như Jenn, Harriet Gray có để lại cuốn nhật ký - mặc dù vậy nội dung của nó mãi mãi bí mật vì vụ án của cô vẫn còn để ngỏ. Tuy nhiên, điều chói tai chính là thông tin truyền miệng rằng những bài viết trong các cuốn nhật ký đó không do chính tay Harriet viết.
Không nghi ngờ gì Bart Corbin và Harriet Gray cùng làm việc trong cùng một cơ sở nha khoa; nhưng có một vài tranh cãi liệu họ có từng làm việc ở đó đồng thời không. Thân nhân của cô tin rằng họ biết nhau.
Khi cuốn sách này được viết xong, Mary Denise Lands đã mất tích được gần ba năm. Không chắc Bart Corbin có dính líu gì đến sự biến mất của người phụ nữ thứ tư anh quen biết mà rõ ràng đã bị bạo hành. Không có thông tin gì mới cho biết có thể cô đang ở đâu. Các cảnh sát điều tra trọng án của Sở Cảnh sát Bang Michigan vẫn đang điều tra sự biến mất của cô.
ANN RULE
Chú thích
[1] Cái hộp Pandora: Trong thần thoại Hy Lạp, Pandora là người đàn bà đầu tiên trên trái đất, được các vị thần giao nhiệm vụ giữ một cái hộp chứa những điều tai họa, không được mở. Trong một lần tò mò, nàng đã mở, và bao nhiêu điều xấu xa, tai ương từ cái hộp đi theo ra (ND).
[2] Tên của một số người đã được thay đổi. Những cái tên như thế có đánh dấu sao khi xuất hiện lần đầu.
[3] Bible Belt: một vùng ở phía nam và trung tây nước Mỹ, nơi mọi người rất tin vào những tín điều nghiêm khắc của Cơ đốc giáo.
[4] “Disgusta” - nhại theo “disgust,” nghĩa là ghê tởm, - một cách chơi chữ của sinh viên với từ “Augusta” (ND).
[5] Nguyên văn MO (Latin: Modus operandi; Anh: Method of operation: phương pháp hành động, thao tác.)
[6] GPA: grade point average: điểm trung bình.
[7] Ở đây, tác giả muốn ám chỉ câu nói sai ngữ pháp của Bart: “She didn’t hardly associate with those people”. Anh ta đã dùng thừa chữ “didn’t” trong câu, khiến câu có thể trở nên vô nghĩa, chứ không thể có nghĩa như đã dịch: “Cô hầu như không kết giao với những người đó.”
[8] Mensa: ngụ ý Hội Mensa, của những người có chỉ số thông minh cao.
[9] Nguyên văn: “office wife,” một mối quan hệ với đồng nghiệp thân thiết khác giới, đặc biệt ở chỗ cùng chia sẻ nhiều khía cạnh chung như niềm tin, sự trung tín, kinh nghiệm, sự trung thực hay cởi mở.
[10] Nguyên văn: Stepford Wife - tên một tiểu thuyết của Ira Levin về những người vợ bị hàng xóm nghi là robot được chế tạo ra bởi các ông chồng.
[11] Lịch mùa vọng. Thường dành cho trẻ con, có 24 cánh cửa sổ tượng trưng cho 24 ngày, từ ngày 1 đến 24 tháng Mười hai, ngày Chúa giáng sinh. Mỗi ngày bọn trẻ mở ra một cánh cửa mà phía sau là một bức tranh, có khi là một món quà nhỏ.
[12] Humphrey Bogart (1899-1957): diễn viên huyền thoại của điện ảnh Mỹ, đóng vai chính trong bộ phim bất hủ “Casablanca.”
[13] Russian roulette: Một trò chơi chết người để chứng tỏ sự can đảm. Với một khẩu súng ngắn chỉ có một viên đạn, mọi người thay phiên nhau tự bắn vào đầu mình. Nếu viên đạn chưa lên nòng, người ấy còn sống, đưa súng cho người tiếp theo.
[14] Pint: panh, 1 panh (chất lỏng) = 0,47 lít (Mỹ).
[15] Mojitos: Một loại thức uống giải khát làm từ: rượu rum, soda, lá bạc hà, đường mía, chanh lá cam.
[16] Có nhiều “lý thuyết” so sánh tuổi mèo với tuổi người, thường là 1 tuổi mèo trung bình bằng 5 tuổi người. Cũng có hẳn một bảng tính quy từ tuổi mèo ra tuổi người. Theo bảng tính này, con mèo Tabitha (21 tuổi người) chỉ mới có... 88 tuổi mèo.
HẾT