Chương 36 THÁNG 9, NĂM 2006
HÔM ĐÓ LÀ SÁNG THỨ BA, ngày 12 tháng Chín, ở Lawrenceville, Georgia. Việc tuyển chọn bồi thẩm đoàn đã tăng nhịp độ. Mọi người đang bắt đầu có những tiến bộ. Narda Barber đang ngồi ở hàng ghế sau bên cạnh Jennifer Rupured, cô giáo đồng nghiệp của Jenn ở Nhà thờ Giám lý Ðồi Sugar, thì nhận ra có ai đó bước tới bàn bên nguyên khi Danny Porter và Chuck Ross đang phỏng vấn các bồi thẩm viên triển vọng. Porter khẽ quay người và nhìn thấy Jack Burnette đang tới gần. Hai người bạn lâu năm này đã từng cộng tác trong quá nhiều vụ án đến độ họ biết rõ cách suy nghĩ của nhau. Không đời nào Burnette làm gián đoạn một phiên làm việc ở tòa nếu không có điều gì đó rất quan trọng cần thông báo.
Burnette đưa cho Porter một mảnh giấy gấp lại, và người Biện lý lướt qua. Narda và Jennifer thấy hai vai ông vươn thẳng lên. Ðó không phải là điệu bộ dễ hiểu, nhưng cho thấy một chút ngạc nhiên.
“Mảnh giấy của Burnette ghi, “Ra khỏi phòng xử NGAY! Wilson đã thú nhận khẩu súng!” Có năm đường vạch dưới chữ “NGAY”.
Porter phải vận dụng nhiều kỹ năng diễn xuất mới giữ được vẻ tự nhiên khi xin phép Thẩm phán Clark rời phòng xử án trong giây lát. Burnette và Mike Pearson gần như muốn nhảy dựng lên với cái tin sửng sốt của họ. Họ kể với Porter và Ross rằng Richard Wilson rốt cuộc đã thừa nhận trao khẩu 38 li cũ đó cho Bart Corbin. Có người phải xuống tận Troy để nói chuyện thêm với anh ta, và thu xếp để đưa anh ta lên Georgia làm nhân chứng bên nguyên.
Trở lại phòng xử án, Porter đề nghị Thẩm phán Clark cho hội ý. Bốn luật sư - bên nguyên và bên bị - đứng dậy đi tới gần chỗ ngồi của vị thẩm phán để trao đổi thầm thì.
Những người giám sát tòa án nhấp nhổm, dỏng tai lên nghe ngóng. Mọi người cố đoán cái gì trong mảnh giấy khiến Porter đòi đến gần chỗ ngồi của vị thẩm phán, nhưng trên mặt các thẩm phán và các luật sư đều không cho thấy họ đang nghĩ gì.
Cuộc hội ý có vẻ cũng bình thường như những cuộc hội ý khác. Và Narda không thấy có gì thay đổi. Thẩm phán Clark nói sắp đến giờ ăn trưa, và giải tán nhóm bồi thẩm và nhà báo sớm vài phút. Narda và Jennifer Rupured theo cầu thang xuống quán cafeteria để ăn trưa.
Nhưng trong phòng xử án có nhiều tiếng ồn, và những người quen biết các công tố viên và luật sư bên bị cảm nhận được một sự chấn động đang lan truyền, mặc dù họ và Thẩm phán Clark cố làm ra vẻ tự nhiên.
Ăn xong Narda đi thang cuốn lên, giữa chừng bà gặp Danny Porter. Họ nhìn nhau, và bà hỏi thầm. Giờ đây bà biết chắc có gì đó đã xảy ra. Biện lý và đội ngũ của ông luôn nhiệt tình và ân cần với gia đình bà - hơn mọi gia đình nạn nhân khác. Nhưng trong khoảnh khắc ấy bà cảm nhận Danny không muốn nói chuyện với bà.
“Tôi không thể nói với bà,” cuối cùng Porter nói, đọc được ý nghĩ của bà. “Ðơn giản là tôi không thể nói gì với bà.”
“Tốt hay xấu?” Narda bình tĩnh hỏi.
“Tốt,” ông đáp. Và không nói gì thêm, ông quay đi, để lại bà với niềm lạc quan nhẹ dâng lên trong lòng. Bà tự hỏi liệu có phải ông tìm ra được một chứng cứ nào đó hay một nhân chứng cho việc khởi tố. Ông có vẻ vừa vui vẻ khác thường vừa căng thẳng.
Thật ngạc nhiên, phiên làm việc chiều thứ ba đó vẫn bắt đầu theo lệ thường, cứ như không có gì thay đổi. Các luật sư chất vấn các bồi thẩm tiềm năng khác. Nhưng không kéo dài. Thẩm phán Clark thông báo ngắn gọn lịch làm việc của ông bị xáo trộn bất ngờ, nên ông cần điều chỉnh cho phù hợp. Ông giải tán nhóm bồi thẩm cho đến sáng thứ năm.
Narda về nhà, chưa hết sững sờ. Bà đã biết Danny Porter ở một mức độ đáng kể trong hai mươi hai tháng qua để có thể nghi hoặc một điều gì đó sắp xảy ra, mang ý nghĩa chấn động đối với phiên tòa xử con rể bà. Khi Porter gọi điện thoại cho bà hôm thứ tư, không còn nghi ngờ gì nữa. Rõ ràng họ đã đi đường vòng qua khỏi chỗ bế tắc trên con đường đến phiên tòa.
Porter không giải thích rõ ràng; thực ra, một lần nữa ông bảo Narda ông không thể cho bà biết bất kỳ chi tiết nào. Nhưng sau đó ông hỏi bà, nếu bên bị có đề nghị thương lượng giảm tội, liệu bà vẫn muốn phiên tòa diễn ra chứ?
Sao lại có chuyện bên bị yêu cầu thương lượng giảm tội nhỉ? Narda biết Bart, nhu cầu vô tận phải nắm quyền kiểm soát và sự kiêu kỳ đáng nguyền rủa của anh ta. Ngay từ đầu anh ta đã khẳng định không liên quan gì đến cái chết của Jenn, và vẫn mang vẻ ngạo mạn gì đó, điệu bộ của anh ta cho thấy anh ta lạc quan như thế nào, rằng một lần nữa anh ta sẽ thoát hiểm và được tự do.
Bà có muốn phiên tòa diễn ra không? Không! Chỉ nghĩ đến việc ngồi trong phòng xử án hạt Gwinnett nhiều tuần lễ và nghe người ta mô tả Jen yêu thương của bà như một người vợ phản bội, một người mẹ tệ hại, và một người đàn bà lăng loàn - tất cả sẽ được minh họa bằng những bức thư điện tử của Jenn và Anita được phóng to hết cỡ trên màn hình - bà Narda đã buồn nôn. Bà quằn quại nghĩ tới những người không quen biết Jenn trong đời có thể tin vào hình ảnh giả dối mà các luật sư chắc chắn sẽ vẽ ra.
Nếu Bart có thể bị tống giam suốt đời mà không cần phiên tòa nào, bà sẽ được cảm giác yên ổn. Và Jenn sẽ được minh oan. Ðó là điều bà muốn, nhưng bà không nói được với mọi người. Bà sẽ phải nói chuyện với Barbara và Carlton Hearn, với Max và những người còn lại trong gia đình. Bà tự hỏi điều gì đã xảy ra khiến cho Bart thậm chí xem xét việc thú nhận tội lỗi. Nhưng bà hy vọng điều Danny Porter hỏi bà đồng nghĩa với việc có khả năng anh ta sẽ làm điều đó.
Thẩm phán Michael Clark không bị va chạm lịch làm việc. Ông sắp xếp đến từng chi tiết giờ giấc trong ngày, và phụ tá của ông, Greg Lundy, giúp xử lý việc này. Phiên tòa Corbin là ưu tiên hàng đầu của Clark và ông đã chuẩn bị mọi thứ để bảo đảm nó diễn ra trơn tru. Nhưng Clark và tất cả công tố viên đều nhất trí với kế hoạch ngăn không cho báo chí đến gần cho đến khi họ có thể khám phá nội dung của mảnh giấy mà Jack Burnette đưa cho Danny Porter.
Porter, Chuck Ross, Russ Halcome, Mike Pearson và Jack Burnette sẽ đi một chuyến nữa - hy vọng là chuyến đi cuối - đến Troy, Alabama. Bruce Harvey và David Wolfe cũng sẽ đi về phương nam. Richard Wilson đã thu xếp để có một luật sư đại diện cho anh ta. Tất cả sẽ gặp nhau lúc 6 giờ chiều thứ tư, ngày 13 tháng Chín. Sau cùng, nhân chứng miễn cưỡng của vụ khởi tố cũng đã hứa sẽ nói sự thật. Nếu Wilson kể hết, Bart Corbin rất có thể sẽ nghĩ kỹ về việc xúc tiến phiên tòa.
Burnette và Pearson sẽ tiến hành thẩm vấn - có thể họ biết Wilson rõ hơn ai hết trong đội ngũ của Công tố viên.
Wilson là người đàn ông to lớn với hai cánh tay lực lưỡng, hơi phệ ra ở tuổi trung niên. Anh ngồi bồn chồn trên ghế trong phòng thẩm vấn khi đối diện với nhóm công tố viên từ Georgia. Phải, anh nói, anh đã đưa cho Bart khẩu súng ổ quay 38 li. Bart gọi điện thoại cho anh nói Jenn “đang lừa gạt anh ấy,” và anh sợ có thể gặp nguy hiểm. “Anh ấy cần súng để tự vệ,” Wilson nói. “Anh hỏi tôi có súng không, tôi nói có, vậy là anh ta xuống đây lấy.”
Bart từng nói anh sợ cho tính mạng của mình sau khi Dolly chết. Bởi vì bác sĩ Carlton Hearn đã cảnh báo anh không được gây tổn thương Dolly. Vào tháng Mười một 2004, anh có đề cập đến Max Barber không? Anh có thực sự e sợ Max, một người cao ráo, hòa nhã? Hay anh nói rằng “người tình Internet” của Jenn đang rình rập anh? Hay tất cả chỉ để biện minh cho việc khẩu súng nằm trong tay anh lần nữa? Các điều tra viên đều nhất trí với lý do sau.
Khi khẩu súng nghi vấn được trao cho Richard Wilson, anh ta ngắm nghía rồi bảo, “Chắc chắn giống khẩu súng đó.”
Wilson nói vốn dĩ anh có khẩu ổ quay này là do đổi chác. Anh đổi một cái gì đó - có lẽ là cái máy xén cỏ - để lấy nó. Anh không nhớ gì thêm nữa. Và cũng không quan trọng.
“Cuối cùng,” Danny Porter nói, “chúng ta đã có hung khí giết người trong tay Bart Corbin.”
Wilson cực kỳ trung thành với Bart Corbin, theo một luật bất thành văn nào đó mà anh không nói lén người bạn cũ, nhưng sau cùng anh không thể che giấu mãi sự thật được nữa.
Luật sư của anh ta thu xếp một thỏa thuận theo đó Wilson sẽ không bị cáo buộc cản trở điều tra, và anh đồng ý làm chứng buộc tội bạn mình.
Mike Pearson không thể kìm được một câu hỏi cuối cùng. “Richard,” anh nói. “Tôi muốn biết. Anh có thể giúp tôi nếu nói cho tôi biết. Liệu trước đây tôi có thể làm cách gì khác - để bắt anh nói sự thật?”
“Không có cách nào,” Wilson đáp. “Anh là người tử tế. Ðơn giản là tôi không muốn dính líu thôi. Bây giờ cũng vậy.”
Cuối cùng, anh ta không còn chọn lựa nào khác. Anh ta đã dính líu, và dính líu ngay từ đầu. Có vẻ như anh hơi nhẹ nhõm khi không còn phải cảm thấy tội lỗi vì đã quay lưng với Jenn Corbin, người lúc nào cũng tử tế với anh.
Ðến tận khuya khoắt đêm thứ tư đó, đoàn xe từ Lawrenceville mới về lại hạt Gwinnett. Dù mệt lử, Danny Porter và đội ngũ của ông vẫn cảm thấy vui sướng. Bên bị không còn cách gì có thể phản công lại một đòn chí tử hiển nhiên giáng vào lập luận của họ.
Bruce Harvey không thể phản đối. Ông và David Wolfe đã chuẩn bị cho mọi tình huống - ngoại trừ tình huống này. Họ có những nhân chứng sẵn sàng phủ quyết bất cứ điều gì Porter và Ross ném về phía họ.
Harvey nói, “Chúng tôi chuyển từ thế tấn công và lạc quan sang tình thế “Làm sao cứu mạng được gã này đây?”“
Và cuộc sống của Bart Corbin đang bị đe dọa. Danny Porter không hối hận về việc theo đuổi cho được bản án tử hình. Porter đã đưa năm kẻ giết người vào nhà giam chờ lên ghế điện, và tính đến nay, ông đã tham dự hai vụ hành quyết. “Nếu tôi đưa họ vào đó, tôi có bổn phận phải theo dõi sự vụ cho đến phút cuối cùng,” anh nói.
Nếu mọi tội ác đều nhất thiết dẫn đến án tử hình, thì tội ác của Bart Corbin cũng vậy. Anh ta đã từng bước đến gần hai cô gái mà anh có ý yêu thương - và hủy hoại bộ não của họ bằng hai phát súng. Và anh ta trù tính hai vụ giết người một cách cẩn thận, thậm chí đến độ hủy hoại thanh danh của họ. Tất cả để tự vệ và bảo vệ cái tôi ngạo nghễ của mình với niềm tin rằng anh ta xứng đáng có mọi thứ anh muốn.
Vào sáng thứ năm, Narda và Max Barber, Heather và Doug Tierney, cùng Rajel Barber ngồi trong văn phòng Danny Porter. Ông dặn họ không được nói bất cứ điều gì với bất cứ ai vì những cuộc thương lượng đang tiến hành giữa cơ quan của ông và các luật sư bên bị, và những cuộc thương lượng đó rất dễ đổ vỡ. Nhưng ông cho biết hồi kết của vụ án sắp diễn ra. Bart Corbin sắp thay đổi và chuyển sang nhận tội, và không có gì ngăn cản được chuyện đó. Họ không được nói chuyện với bạn bè thân thiết, hay thân nhân. Không một ai. Vợ chồng Barber vẫn chưa có mọi thông tin chi tiết, nhưng họ tin tưởng Porter tuyệt đối.
Gia đình Dolly cũng được cho biết một điều lớn lao sắp xảy ra. Và cả hai gia đình nhất trí họ có thể chấp nhận thương lượng giảm tội - miễn là Bart Corbin thừa nhận tội của mình trước công chúng.
Không có gì thay đổi trong phòng xử án của Thẩm phán Michael Clark. Trong phiên làm việc sáng thứ năm, ba bồi thẩm triển vọng được chọn. Mọi người đi ăn trưa như thường lệ. Các thủ tục vẫn tiến hành bình thường, như thể một luồng điện nào đó đang chạy qua hàng ghế báo chí, khu vực của các gia đình, và những người dự khán. Nó kêu u u trong không khí tĩnh lặng.
Và sau đó Thẩm phán Clark thông báo tạm ngưng - và tiếp tục lại vào 9g30 sáng thứ sáu. Gia đình Jenn không chờ thêm được nữa, và họ quay lại văn phòng của Porter chiều hôm đó. Ông đang toét miệng cười.
“Ông bảo chúng tôi chắc như bắp rồi,” Narda nhớ lại. “Rằng đã đạt được việc thương lượng giảm tội và mọi người sẽ biết điều đó vào sáng thứ sáu.”
Sẽ không có phiên tòa nào nữa.
Vợ chồng Barber và vợ chồng Tierney hơi ngạc nhiên khi biết rằng người con rể bị ghẻ lạnh của họ sẽ không nhận án bắt buộc tù chung thân không ân xá. Không có đạo luật nào ở Georgia bảo đảm điều đó. Anh ta sẽ tránh được án tử hình, và sẽ ở tù rất lâu, nhưng một ngày nào đó, có thể anh ta sẽ được tha.
Khi Heather và Doug Tierney chạy xe đến trung tâm tư pháp vào ngày 15 tháng Chín, Heather há hốc miệng vì kinh ngạc. Ba con bồ câu trắng bay sà trước xe, rồi xoải cánh vút lên trời.
Khi tòa án tiếp tục làm việc trở lại sáng hôm đó, không ai trong gia đình Corbin có mặt. Ðêm trước, Bart đã gọi họ đến nhà giam để nói điều gì đó họ cần biết. Sau khi nghe những gì anh phải nói, họ quyết định không đến phòng xử án của Michael Clark.
Nhưng phòng xử đông nghẹt người. Gia đình Jenn và gia đình Dolly ngồi ở đó, cùng với các điều tra viên của hai hạt Gwinnett và Richmond. Biện lý và phó Biện lý, Parks White, ngồi ở bàn bên nguyên. Thiếu úy Scott Peebles và DeWayne Piper ngồi ngay sau lưng họ.
Khi bác sĩ Bart Corbin đi vào giữa Bruce Harvey và David Wolfe, dường như mọi người trong phòng xử án đều nín thở. Anh ta bận vét đen, áo sơmi xanh nhạt, cà vạt xanh có những hình tròn to màu trắng. Bao nhiêu trọng lượng anh ta đạt được giờ mất hết; anh ta gầy rộc và cặp mắt đen trũng sâu trên khuôn mặt nhợt nhạt.
Anh ta đứng dậy đối diện với Danny Porter đang trừng mắt nhìn anh.
Porter mô tả buổi sáng ngày 4 tháng 12, năm 2004 mặc dù có lẽ không ai trong phòng xử án không biết đến từng chi tiết vụ sát hại Jenn Corbin. Ông nói tới một cậu bé bảy tuổi thức dậy thấy mẹ nó chết, máu chảy từ một vết đạn trên đầu.
“Trong thực tế, bị cáo có phạm tội giết người man rợ như được vạch ra trong cáo trạng không?” Porter hỏi.
Cả phòng lặng đi. Mọi người đang tự hỏi liệu cuối cùng Bart Corbin có nói về những gì anh ta đã làm và lý do tại sao không. Nhưng vẫn không thể đọc được ý nghĩ của anh ta. Trán anh ta nhíu lại và ba nếp nhăn song song hiện ra ngay dưới lông mày trái rồi bò ngoằn ngoèo qua sống mũi. Nếu người dự khán phía sau hàng rào trông chờ một cảm xúc nào đó thì đó là tất cả những gì họ sẽ nhận được.
Anh ta trả lời, “Có.” Chỉ là “Có.” Không hiểu sao có vẻ như không công bằng khi anh ta không bị buộc phải nói thêm.
Chỉ có Danny Porter và Thẩm phán Clark đứng trước nhìn thẳng vào mặt Corbin. “Không có phản ứng gì,” Porter nhớ lại. “Giống như ta đang nhìn vào mắt cá mập.”
Danny đứng dậy đối diện Corbin. “Bị cáo có thừa nhận thêm rằng bị cáo đã phạm tội cố sát Dolly Hearn vào ngày 6 tháng Sáu, 1990 không?”
“Có.”
Bart Corbin ngồi xuống, nhưng có hai người đàn ông khác xin phát biểu. Max Barber thường ngày là người trầm lặng, một người đàn ông đã sống bốn mươi năm trong nhà với một người vợ huyên thuyên và ba cô con gái ưa chuyện. Ông không định nói gì trong buổi sáng này, nhưng giờ đây ông biết mình phải nói. Ông và Bart rất gần gũi, và ông đã từng yêu mến đứa con rể của mình, vui hưởng với những lần hai người đi câu cá, trò chuyện về xe cộ, và neo chặt hai cái nhà thuyền cạnh nhau. Về nhiều phương diện, Bart đã là đứa con trai mà Max không bao giờ có.
Khi tiến đến phía trên của phòng xử án, Bart có vẻ sợ sệt, co rúm, cứ như không khí đang chầm chậm thoát ra khỏi người anh ta.
Ðầu tiên, Max nhìn anh ta, nói rằng anh đã làm đúng khi thú tội. Bart dường như bớt căng thẳng một chút. Nhưng liền đó Max chợt lên giọng đanh thép.
“Chúa có thể tha thứ cho anh,” Max nói. “Tôi thì không bao giờ. Tôi nói thay mặt cho gia đình rằng tôi gần như chỉ mong anh bị thiêu cháy trong hỏa ngục.”
Bart Corbin dúm dó.
Tiếp theo là Carlton Hearn Jr.. Thông thường chính anh trai của anh, Gil, là người phát biểu thay mặt gia đình, nhưng lần này đến lượt anh.
“Bart Corbin đã đánh cắp của tôi,” Carlton nói. “Anh ta đã đánh cắp của cả gia đình tôi. Anh ta đã đánh cắp của thế giới này. Anh ta không đáng có một chỗ đứng trong xã hỏi. Anh ta chỉ có cái vỏ của con người. Anh ta rỗng tuếch.”
Khi Thẩm phán Clark cho Bart cơ hội nói với hai gia đình Barber và Hearn, anh ta từ chối.
Mặc dù không có ai trong gia đình Bart có mặt ở đó, nhưng em trai anh, Bobby, sau này nói với các nhà báo rằng gia đình anh đã tin tưởng Bart, đã làm mọi thứ có thể để hậu thuẫn anh ấy trong hai năm qua.
“Chúng tôi quyết định ủng hộ người chúng tôi tin cậy,” Bobby nói. “Và chúng tôi đã chọn ủng hộ một kẻ dối trá. Nếu tôi biết anh ta làm điều đó, thì có lẽ anh ta đã bị bắt rồi. Ðơn giản vậy thôi. Anh ta đã giết người mẹ của những đứa nhỏ. Anh ta đã giết con gái của một người khác.”
Không còn ai để Bart Corbin gọi điện thoại lúc nửa đêm