Lời Tác Giả
Tôi chưa từng được gặp Siobhan Dowd. Như phần lớn các bạn, tôi chỉ biết đến chị qua những cuốn sách xuất sắc của chị. Bốn cuốn tiểu thuyết dành cho lứa tuổi thanh thiếu niên đầy sôi nổi, hai cuốn xuất bản khi chị còn sống, hai cuốn sau sự ra đi quá sớm của chị. Nếu bạn chưa đọc chúng, hãy bù đắp thiếu sót ấy ngay lập tức.
Đây đáng ra sẽ là cuốn sách thứ năm của chị. Chị đã có các nhân vật, có một tiền đề và một mở đầu. Đáng tiếc thay, thứ chị không có là thời gian.
Khi nhận được lời để nghị biến tác phẩm của chị thành một cuốn sách, tôi đã lưỡng lự. Điểu tôi sẽ không làm – điều tôi không thể làm - là viết một cuốn tiểu thuyết nhái theo giọng văn của chị. Làm vậy chẳng khác nào có lỗi với chị, với độc giả, và quan trọng hơn hết là với câu chuyện. Tôi không nghĩ như vậy được coi là viết lách chân chính.
Nhưng ý tưởng hay lại tuyệt vời ở chỗ chúng kích thích cho những ý tưởng khác sinh sôi nảy nở. Gần như trước cả khi tôi kịp kìm lại, những ý tưởng của Siobhan đã gợi ra rắt nhiều ý tưởng mới cho tôi, và tôi bắt đầu cảm thấy cơn ngứa ngáy mà nhà văn nào cũng ao ước có được: cơn ngứa ngáy muốn đặt bút xuống để con chữ tuôn chảy, cơn ngứa ngáy muốn được kể một câu chuyện.
Tôi đã cảm thấy và vẫn đang cảm thấy, như vừa được trao một cây đũa nhạc trưởng, như thể một nhà văn đặc biệt xuất chúng đã trao cho tôi câu chuyện của chị và nói, “Đi đi. Tung hoành với nó đi. Gây chuyện đi.” Và đó chính xác là điều tôi đã cố thực hiện. Trong suốt chặng đường, tôi chỉ tâm niệm duy nhất một nguyên tắc: viết cuốn sách mà tôi nghĩ Siobhan sẽ thích. Không một tiêu chuẩn nào có thể quan trọng hơn.
Và giờ đã đến lúc trao lại cây đũa nhạc trưởng cho bạn. Những câu chuyện không kết thúc cùng với nhà văn, dù rất nhiều nhà văn đã bắt đầu cuộc đua ấy. Cuốn sách này là những gì Siobhan và tôi đã tạo ra. Vậy nên hãy đi đi. Tung hoành với nó đi.
Gây chuyện đi.
Patrick Ness London, tháng Hai năm 2011