← Quay lại trang sách

Quái Vật Ghé Thăm

Con quái vật xuất hiện ngay sau nửa đêm. Đúng như bọn quái vật vẫn thường thế.

Khi nó tới thì Conor đang thức.

Conor vừa gặp ác mộng. Thực ra, không phải cơn ác mộng bất kỳ nào. Chính cơn ác mộng ấy. Cơn ác mộng gần đây nó đã gặp phải nhiều lần. Cơn ác mộng với bóng tối và gió và những tiếng thét. Cơn ác mộng với đôi bàn tay tuột khỏi tay của nó, dù nó cố sức giữ chắc tới nhường nào. Cơn ác mộng luôn luôn kết thúc với...

“Biến đi,” Conor thì thào trong bóng tối phòng ngủ, cố gắng đẩy lùi cơn ác mộng, không cho phép nó theo thằng bé tới thể giới tỉnh thức. “Biến đi ngay.”

Nó liếc nhìn chiếc đồng hồ mẹ đặt trên tủ đầu giường. 12:07. Bảy phút quá nửa đêm. Muộn đối với một ngày đi học, muộn đối với một ngày Chủ nhật, hẳn rồi.

Nó không kể với ai về cơn ác mộng. Không kể với mẹ, hiển nhiên rồi, nhưng cũng chẳng kể với ai khác, không kể với bố trong những cuộc điện thoại hai tuần một lần (hay đại loại vậy), chắc chắn không kể với bà, và không kể với ai khác ở trường. Tuyệt đối không.

Chuyện xảy ra trong cơn ác mộng là thứ chẳng ai khác cần biết đến.

Conor chếnh choáng chớp mắt nhìn căn phòng, rồi cau mày. Nó đang bỏ qua một điều gì đó. Nó ngồi dậy trên giường, tỉnh táo hơn chút ít. Cơn ác mộng đang trôi dần khỏi nó, nhưng có một thứ gì đó nó không thể chắc chắn, thứ gì đó khác biệt, thứ gì đó...

Nó lắng nghe, căng tai vào tĩnh mịch, nhưng tất cả những gì nó nghe thấy là ngôi nhà lặng im xung quanh mình, tiếng tích tắc thỉnh thoảng vọng lên từ gác dưới vắng tanh hay tiếng sột soạt của bộ trải giường từ căn phòng kế bên của mẹ.

Không gì cả.

Và rồi một thứ gì đó. Nó nhận ra chính là thứ đã đánh thức nó.

Có ai đang gọi tên nó.

Conor.

Nó thấy hoảng loạn, ruột gan quặn thắt. Có phải thứ đó đã theo sau nó? Có phải thứ đó đã tìm được cách bước ra khỏi cơn ác mộng và...?

“Đừng ngớ ngẩn thế chứ,” nó tự nhủ. “Ngần này tuổi rồi mà còn tin vào quái vật sao.”

Và đúng thật. Tháng trước nó vừa bước sang tuổi mười ba. Quái vật là dành cho bọn trẻ con. Quái vật là dành cho lũ đái dầm. Quái vật là dành cho...

Conor.

Lại là tiếng gọi ấy. Conor nuốt khan. Tháng Mười năm nay ấm áp khác thường, và cửa sổ phòng nó vẫn đang để ngỏ. Có khi nào trong cơn gió thoảng, tiếng những tấm rèm lùa vào nhau nghe như...

Conor.

Thôi được rồi, đó không phải là gió. Đó dứt khoát là một giọng nói, nhưng nó không nhận ra được là giọng của ai. Đó không phải giọng của mẹ, chắc chắn là không. Đó hoàn toàn không phải giọng phụ nữ, và trong một khoảnh khắc điên rồ nó tự hỏi biết đâu bằng cách nào đó bố đã bất ngờ từ Mỹ tới thăm và đến nơi quá muộn nên không gọi điện và...

Conor.

Không. Không phải bố. Giọng này có một đặc tính riêng, một đặc tính ma quái, hoang dại và không bị khuất phục.

Rồi nó nghe thấy tiếng gỗ cọt kẹt nặng nề bên ngoài, như thể thứ gì đó to lớn đang bước trên sàn lát ván gỗ.

Nó không muốn bước ra nhìn. Nhưng đồng thời, một phần trong nó muốn nhìn hơn bầt kỳ điều gì khác.

Giờ đã hoàn toàn tỉnh táo, nó đẩy chăn ra, xuống khỏi giường, và đi tới chỗ cửa sổ. Dưới ánh trăng chập chờn nhợt nhạt, nó có thể thấy rõ tháp nhà thờ trên ngọn đồi nhỏ sau nhà, ngọn đồi với những đường ray tàu hỏa uốn mình kề bên, hai đường thép rắn tỏa sáng lờ mờ trong đêm. Vầng trăng cũng rọi sáng lên nghĩa địa liền kề nhà thờ, với vô vàn những tấm bia ta khó lòng còn đọc nổi.

Conor cũng trông thấy cây thủy tùng vĩ đại trồi lên từ chính giữa khu nghĩa địa, cái cây cổ kính đến mức trông như được dựng lên bởi cùng những tảng đá của nhà thờ. Conor chỉ biết đó là một cây thủy tùng vì mẹ từng bảo lần đầu tiên khi nó còn nhỏ, hòng bảo đảm nó không ăn phải những quả mọng có độc, và một lần nữa hồi năm trước, khi mẹ bắt đầu nhìn chằm chằm qua cửa sổ căn bếp của họ với một vẻ mặt kỳ cục, “Đó là một cây thủy tùng đấy, con biết không.”

Và rồi nó lại nghe thấy tên mình.

Conor.

Như thể cái tên đang được thì thầm vào cả hai tai nó vậy.

“Cái gì?” Conor nói, tim đập rộn, đột nhiên thấy nôn nóng trước bất cứ điếu gì sắp xảy đến.

Một đám mây chuyển mình tới trước vầng trăng, che lấp toàn bộ khung cảnh trong bóng tối, và một luồng gió vù xuống ngọn đồi vào phòng nó, thổi bay những tấm rèm. Nó lại nghe tiếng gỗ cọt kẹt và răng rắc, rên rỉ như một sinh vật sống, như cái bụng đói của cả thế gian đang sôi lên đòi ăn.

Rồi đám mây trôi đi, và vầng trăng lại sáng tỏa lên cây thủy tùng.

Giờ đang sừng sững đứng ngay giữa vườn sau nhà nó.

Và con quái vật đây rồi.

Trong khi Conor dõi theo, những cành cây cao nhất tụ hợp lại thành một khuôn mặt to lớn và khủng khiếp, ánh sáng lờ mờ rọi thành hình một cái miệng và mũi và cả đôi mắt, chăm chú nhìn đáp trả nó. Những cành cây khác quấn lấy nhau, cọt kẹt hoài, rên rỉ mãi, cho đến khi chúng tạo thành hai cánh tay dài và một cẳng chân thứ hai đặt xuống kế bên thân cây chính. Phần còn lại của cái cây tụ thành một cột sống và rồi một thân mình, những chiếc lá mảnh, nhọn đan kết với nhau tạo thành một lớp da xanh rì, rậm rạp lay chuyển và phập phồng hệt như có những cơ bắp và lá phổi bên dưới vậy.

Vốn đã cao quá cửa sổ của Conor, con quái vật càng phình to thêm trong khi cơ thể nó dần hiện rõ, trổ ra thành một hình thù mạnh mẽ, một hình thù trông tráng kiện lạ kỳ, hùng vĩ lạ kỳ. Nó nhìn Conor trừng trừng suốt quãng thời gian đó, và thằng bé có thể nghe thấy tiếng thở lớn, lộng gió từ miệng con quái vật. Nó đặt đôi bàn tay khổng lồ lên hai bên cửa sổ, cúi thấp đầu xuống cho đến khi đôi mắt vĩ đại che kín khung cửa, chiếu vào Conor cái nhìn chòng chọc. Ngôi nhà của Conor rền rĩ khe khẽ dưới sức nặng.

Và rồi con quái vật cất tiếng.

Conor O’Malley, con quái vật nói, một làn hơi mạnh ầm ầm, sặc mùi phân bón ùa qua cửa sổ phòng Conor, thổi ngược tóc nó ra đằng sau. Giọng con quái vật rền lên trầm đục và ầm ầm, với một dao động trầm đến nỗi Conor có thể cảm thấy trong lồng ngực mình.

Ta đến để bắt ngươi, Conor 0’Malley, con quái vật nói, đẩy ngôi nhà, rung lắc những bức ảnh rơi khỏi tường phòng Conor, làm sách và các đồ dùng điện tử cùng một con tê giác nhồi bông cú mèm bổ nhào xuống sàn.

Một con quái vật, Conor nghĩ. Một con quái vật đích thực, chính cống. Trong cuộc sống thực, tỉnh thức. Không phải trong mộng, mà ở đây, ngay cửa sổ phòng nó.

Đến để bắt nó.

Nhưng Conor không chạy.

Thực ra, nó nhận thấy mình còn chẳng khiếp sợ.

Tất cả những gì nó có thể cảm thấy, tất cả những gì nó đã cảm thấy từ lúc con quái vật hiện nguyên hình, là một nỗi thất vọng mỗi lúc một lớn hơn.

Bởi lẽ đây không phải là con quái vật nó đang trông đợi.

“Vậy đến mà bắt tôi đi,” nó bảo.

⚝ ♪ ⚝

Một sự tĩnh lặng kỳ lạ buông xuống.

Ngươi nói gì? con quái vật hỏi.

Conor khoanh hai tay lại. “Tôi nói, đến mà bắt tôi đi.”

Con quái vật sững lại trong chốc lát, và rồi kèm theo một tiếng gào, nó thụi hai nắm đấm lên ngôi nhà. Căn nhà Conor oằn xuống dưới cú giáng và những vết nứt lớn xuất hiện trên các bức tường. Gió lấp đẩy căn phòng, không trung dội vang những tiếng gầm tức giận của con quái vật.

“Cứ hò hét thỏa thích,” Conor nhún vai, gần như chẳng lên giọng. “Tôi từng thấy những thứ còn kinh khủng hơn nhiều.”

Con quái vật gầm lớn hơn nữa và thọc một cánh tay qua cửa sổ, làm vỡ tan kính, gỗ và gạch. Một bàn tay khổng lồ, vặn xoắn, được quấn lại từ những cành cây tóm lấy giữa thân mình Conor và nhấc bổng thằng bé khỏi sàn. Nó lôi Conor ra khỏi phòng kéo vào bầu trời đêm, cao tít bên trên khu vườn sau nhà, giơ thằng bé lên trước vầng trăng tròn, những ngón tay nó siết chặt xương sườn Conor đến mức thằng bé không thở nổi. Conor có thể thấy hàm răng lởm chởm bằng mấu gỗ cứng trong cái miệng há ra của con quái vật, và nó cảm thấy hơi thở ấm ùa tới.

Rồi con quái vật lại dừng.

Ngươi thực sự không sợ, phải không?

“Không,” Conor nói. “Dù sao thì cũng không phải sợ ông.”

Con quái vật nheo mắt.

Ngươi sẽ sợ, con quái vật nói. Trước cái kết.

Và điều cuối cùng Conor còn nhớ là miệng con quái vật gầm rú há ra và nuốt sống nó.