← Quay lại trang sách

Sự Thật

Bà xộc thẳng vào phòng bệnh của mẹ trước nó với vẻ lo sợ tột độ. Nhưng một cô y tá trong phòng đã trả lời bà ngay tức khắc. “Không sao đâu,” cô ấy nói. “Bà đã đến kịp lúc.”

Bà bụm tay che miệng và rít lên nhẹ nhõm.

“Cháu thấy là bà đã tìm được cậu bé,” cô y tá nhìn Conor nói.

“Phải,” bà chỉ nói vậy.

Cả bà và Conor đều đang nhìn mẹ. Căn phòng khá tối, chỉ duy nhất ngọn đèn phía đầu giường nơi mẹ nằm được thắp sáng. Mắt mẹ khép chặt, và hơi thở của mẹ nghe như có một cục tạ chèn trên ngực mẹ vậy. Cô y tá để hai bà cháu lại với mẹ, và bà ngồi xuống cái ghế ở phía bên kia giường, ngả người tới trước để nắm lấy một tay mẹ. Bà nắm chặt bàn tay mẹ, hôn lên nó và đung đưa nó qua lại.

“Mẹ ạ?” Conor nghe thấy, chính mẹ đang nói, nhưng giọng mẹ khản đặc và trầm đục đến nỗi khó lòng hiểu nổi mẹ đang nói gì.

“Mẹ đây, con yêu,” bà bảo, vẫn nắm lấy tay mẹ. “Conor cũng ở đây này.”

“Vậy sao?” mẹ nói lí nhí, không mở mắt.

Bà nhìn nó với ánh mắt như muốn nó nói gì đó.

“Con đây, mẹ,” nó bảo.

Mẹ chẳng nói gì, chỉ giơ bàn tay gần nhất về phía nó.

Muốn nó nắm lấy tay mẹ.

Nắm lấy và không bao giờ buông ra.

Đây là đoạn kết của câu chuyện, con quái vật cất tiếng từ sau lưng nó.

“Tôi phải làm gì đây?” Conor thì thầm.

Nó cảm thấy con quái vật đang đặt tay lên hai vai nó. Chẳng hiểu sao đôi bàn tay ấy lại đủ nhỏ để nó cảm thấy như chúng đang giữ mình đứng thẳng.

Ngươi chỉ cần nói sự thật, con quái vật nói.

“Tôi sợ lắm,” Conor nói. Nó có thể thấy bà trong ánh đèn mờ, nghiêng người bên con gái của mình. Nó có thể thấy bàn tay mẹ, vẫn giơ ra, mắt mẹ vẫn nhắm.

Dĩ nhiên là ngươi đang sợ, con quái vật nói, từ từ đẩy nó về phía trước. Nhưng ngươi vẫn sẽ nói ra sự thật.

Trong khi hai bàn tay con quái vật nhẹ nhàng nhưng vẫn mạnh mẽ đẩy nó về phía mẹ, Conor nhìn lên chiếc đồng hồ treo trên tường ngay giường của mẹ. Chẳng hiểu sao, giờ đã 11:46 rồi.

Còn hai mươi phút nữa là đến 12:07.

Nó muốn hỏi con quái vật chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng nó không dám.

Bởi cảm giác như nó đã biết rồi.

Nếu ngươi nói ra sự thật, con quái vật thì thầm bên tai nó, ngươi sẽ có thể đối mặt bất cứ điều gì sắp xảy đến.

Và thế là Conor nhìn xuống mẹ, nhìn xuống bàn tay vẫn đang giơ ra của mẹ. Nó lại cảm thấy cổ họng mình nghẹn ứ và đôi mắt ứa lệ.

Mặc dù vậy, đó không phải là cảm giác bị nhấn chìm trong ác mộng. Nó đơn giản hơn, sáng rõ hơn.

Nhưng vẫn khổ sở hệt vậy.

Nó nắm lấy tay mẹ.

Mẹ mở mắt ra, chỉ trong giây lát, trông thấy nó ở đó. Rồi mẹ lại nhắm nghiền mắt.

Nhưng mẹ đã nhìn thấy nó.

Và Conor biết rằng đã đến lúc rồi. Conor biết không còn đường lui nữa. Rằng chuyện đó sẽ xảy ra, bất kể thằng bé có muốn điều gì, bất kể thằng bé có cảm thấy ra sao.

Và Conor cũng biết mình sẽ vượt qua được.

Chuyện đó sẽ rất đáng sợ. Nó sẽ vượt xa cả hai chữ đáng sợ.

Nhưng thằng bé sẽ sống sót.

Và đây chính là lý do mà con quái vật đã tới. Hẳn là vậy. Conor cần con quái vật và bằng cách nào đó chính nhu cầu của nó đã gọi con quái vật đến. Và con quái vật đã cất bước. Vì giây phút này đây.

“Ông sẽ ở lại chứ?” Conor thì thầm với con quái vật, gần như không nói được nên lời. “Ông sẽ ở lại đến khi...”

Ta sẽ ở lại, con quái vật nói, hai tay nó vẫn đặt trên vai Conor. Giờ tất cả những gì ngươi cần làm là nói ra sự thật.

Và Conor làm vậy.

Nó hít một hơi.

Và, sau rốt, nó nói ra sự thật tuyệt đối cuối cùng.

“Con không muốn mẹ đi đâu,” nó nói, những giọt lệ trào ra từ đôi mắt nó, ban đầu từ từ, rồi tuôn rơi như suối.

“Mẹ biết, con yêu,” mẹ nói, giọng mẹ thều thào. “Mẹ biết.”

Nó cảm nhận được con quái vật, đang giữ thẳng người nó và để nó đứng đó.

“Con không muốn mẹ đi đâu,” nó lặp lại.

Và đó là tất cả những gì nó cần nói.

Nó ngả người lên giường mẹ và vòng tay quanh mẹ.

Ôm lấy mẹ.

Conor biết chuyện đó sẽ đến, và sớm thôi, có lẽ cả giây phút 12:07 nữa. Khoảnh khắc mẹ tuột khỏi cái nắm tay của nó, mặc cho nó có níu chặt tới nhường nào.

Nhưng không phải khoảnh khắc này, con quái vật thì thầm, vẫn ở rất gần. Chưa phải đâu.

Conor ôm chặt lấy mẹ.

Và bằng hành động đó, cuối cùng nó cũng có thể buông mẹ ra.