Điểm Chung
“Ôi, tạ ơn Chúa!”
Những từ ngữ ấy ngấm dần trước cả khi Conor kịp tỉnh hẳn.
“Conor!” Nó nghe thấy, rồi lại to hơn. “Conor!”
Giọng của bà.
Nó mở mắt ra, từ từ ngồi dậy. Đêm tối đã bao trùm. Nó đã ngủ bao lâu rồi nhỉ? Nó nhìn quanh. Nó vẫn đang ở trên ngọn đồi sau nhà, nép mình vào bộ rễ của cây thủy tùng cao lớn phía trên nó. Nó ngước lên nhìn. Cái cây vẫn chỉ là cái cây.
Nhưng nó cũng có thể thế là không phải thế.
“CONOR!”
Bà đang chạy về phía nhà thờ, và nó có thể nghe thấy tiếng xe ô tô của bà đậu ở con đường ngoài kia, đèn pha bật sáng, động cơ vẫn chạy. Nó đứng dậy khi bà chạy về phía nó, vẻ mặt bà vừa bực bội vừa nhẹ nhõm lại đồng thời có một biểu cảm mà ruột gan nó chùng xuống khi nhận ra.
“Ôi, ơn Chúa, ơn CHÚA!” bà hét lớn khi bà đến chỗ nó.
Rồi bà làm một điều thật đáng ngạc nhiên.
Bà ôm lấy nó chặt đến mức cả hai bà cháu suýt ngã. Conor phải tựa cả người lên thân cây để giữ hai bà cháu khỏi ngã. Rồi bà thả nó ra và thực sự bắt đầu la lớn.
“Cháu đã Ở ĐÂU thế hả?!” bà gào tướng lên. “Bà đã đi tìm cháu hàng TIẾNG ĐỒNG HỒ! Bà PHÁT ĐIÊN mất, Conor! CHÁU ĐÃ NGHĨ CÁI QUÁI GÌ THẾ HẢ?”
“Cháu phải làm một việc,” Conor nói, nhưng bà đã bắt đầu kéo tay nó đi.
“Không có thời gian đâu,” bà nói. “Chúng ta phải đi! chúng ta phải đi ngay”
Bà thả tay nó ra và lao hết tốc lực quay về xe, một cảnh tượng hết sức đáng lo, Conor gần như tự động chạy theo bà, nhảy lên ghế hành khách và thậm chí còn chưa kịp đóng cửa lại thì bà đã lái vọt đi khiến bốn lốp xe rít lên.
Nó không dám hỏi tại sao họ lại phải vội vàng đến thế.
“Conor,” bà nói trong khi xe lao xuống đường với một tốc độ hết sức đáng ngại, chỉ đến khi nó quay sang nhìn, nó mới thấy bà đã khóc nhiều tới nhường nào. Run rẩy nữa. “Conor, cháu không thể...” Bà lại run lấy bẩy, rồi nó thấy nắm tay bà siết lấy bánh lái chặt hơn nữa.
“Bà...” nó cất tiếng.
“Đừng,” bà bảo. “Đừng.”
Họ im lặng lái xe hồi lâu, chẳng thèm liếc nhìn những biển báo
nhường đường khi lướt qua. Conor kiểm tra lại dây an toàn của nó.
“Bà ơi?” Conor hỏi, gồng mình khi xe nẩy lên khỏi một đoạn đường mấp mô.
Bà vẫn tiếp tục tăng tốc.
“Cháu xin lỗi,” nó thều thào.
Bà bật cười trước câu nói ấy, một nụ cười buồn bã, khản đặc. Bà lắc đầu. “Không sao,” bà nói. “Không sao cả.”
“Không sao ạ?”
“Đương nhiên là không sao rồi,” bà nói, và bà lại bắt đầu khóc. Nhưng bà không phải là hình mẫu một người bà sẽ để chút khóc lóc cản trở những lời mình muốn nói. “Cháu biết gì không, Conor?” bà nói. “Cháu và bà? Không phải cặp đôi hoàn hảo gì cho cam, phải không?”
“Vâng,” Conor nói. “Cháu đoán là không.”
“Bà cũng đoán là không.” Bà ngoặt ở một đoạn cua nhanh đến nỗi Conor phải bám vào tay nắm cửa để ngồi thẳng.
“Nhưng chúng ta sẽ phải tập quen thôi, cháu biết đấy,” bà nói.
Conor nuốt khan. “Cháu biết.”
Bà khẽ sụt sịt. “Cháu biết mà, phải không?” bà bảo. “Dĩ nhiên là cháu biết mà.”
Bà hắng giọng để thông cổ họng trong khi đảo mắt nhìn nhanh cả hai phía ở một ngã tư đường sắp tới trước khi vượt đèn đỏ. Conor băn khoăn không biết đã muộn đến chừng nào rồi. Xung quanh chẳng còn mấy xe cộ nữa.
“Nhưng cháu biết gì không, cháu trai?” bà bảo. “Chúng ta có điểm chung đấy.”
“Thật ạ?” Conor hỏi, trong khi bệnh viện bắt đầu tròng trành hiện ra ở xa xa.
“Ô, phải,” bà nói, nhấn chân ga mạnh hơn nữa, và nó thấy những giọt nước mắt của bà vẫn tiếp tục tuôn rơi.
“Là gì vậy ạ?” nó hỏi.
Bà tấp vào chỗ trống đầu tiên bà thấy trên đoạn đường gần bệnh viện, lao thẳng xe lên lề đường và dừng cái thụp.
“Mẹ cháu,” bà nói, nhìn thẳng vào nó. “Đó là điểm chung của chúng ta.”
Conor chẳng nói chẳng rằng.
Nhưng nó hiểu ý bà. Mẹ nó là con gái của bà. Và mẹ là người quan trọng nhất mà cả hai bà cháu cùng biết. Đó quả là một điểm chung rất lớn.
Chắc chắn hai bà cháu có thể bắt đầu từ đó.
Bà tắt máy và mở cửa xe. “Chúng ta phải nhanh lên,” bà nói.