← Quay lại trang sách

Chương 1 Phòng kín ngập nước

Lục Nhân, trưởng nam nhà họ Lục mất tích đã ba ngày nay.

Trong dinh thự lớn cách xa phố thị ồn ã, ai nấy đều sốt ruột vì không tìm thấy ông. Di động không liên lạc được, căn phòng không có dấu hiệu gì chứng tỏ ông muốn bỏ đi. Lục Nhân đột ngột mất tích khiến bầu không khí bất thường bao trùm lên cả gia đình. Trong khi mấy hôm nữa là lễ mừng thọ 75 tuổi của Ngô Miêu, người đứng đầu nhà họ Lục. Lễ mừng thọ do một tay Lục Nhân lo liệu, không tìm được ông chỉ e buổi lễ không suôn sẻ.

Mưa dông xối xả giội rửa dinh thự cô quạnh lẻ loi, khiến nước trong hồ cảnh quan bên cạnh dinh thự từ từ dâng lên, chẳng mấy chốc mà tràn bờ. Lục Nhân có thể đi đâu giữa thời tiết xấu này?

Lục Nhân mất tích, người lo lắng nhất là vợ ông, bà Vương Phần. Từ khi kết hôn đến nay, chồng bà chưa từng im hơi lặng tiếng biến mất nhiều ngày như thế. Linh tính chẳng lành, Vương Phần đứng ngồi không yên. Nhưng con trai ông bà là Lục Văn Long lại tỏ ra rất bình tĩnh. Lục Văn Long 33 tuổi, là bác sĩ ngoại khoa, nghề nghiệp đã rèn cho anh tâm thế bình tĩnh. Anh liên tục trấn an người mẹ lo lắng bồn chồn.

Quá trưa, mưa cuối cùng cũng tạnh, nắng xuyên mây rọi xuống mặt đất. Không khí sau mưa đặc biệt trong lành, Lục Tiểu Vũ bị cầm chân trong nhà suốt mấy ngày nay hớn hở chạy vội ra ngoài. Tiểu Vũ hiện là đứa trẻ duy nhất trong nhà, con trai Lục Văn Long, cháu trai Lục Nhân, năm nay mới tám tuổi. Cậu bé hồn nhiên không thấy lấn cấn gì về sự mất tích của ông nội. Suy cho cùng, với trẻ con tuổi này không có gì quan trọng hơn chơi đùa.

Tiểu Vũ phớt lờ lời dặn của bà nội và bố, vui vẻ hò hét chạy nhảy khắp vườn. Được một lúc thì mở rộng phạm vi chơi đùa. Cậu bé nhặt cành cây dưới đất, vừa quất vào không khí vừa chạy ra sau dinh thự.

Có một nhà kho ngầm, chính xác là bán ngầm, nằm riêng biệt ở sân sau dinh thự. Gọi là “bán ngầm” vì hai phần ba nhà kho nằm dưới mặt đất, một phần ba bên trên. Phần bên trên có cửa sổ thông gió trổ sát đất, hình vuông, cạnh chưa đến 20 centimet.

Tiểu Vũ lại gần nhà kho, bấy giờ cửa sổ đang đóng, mặt kính đây bùn bẩn. Có thứ gì nâu sẫm giông giống cây lạp xưởng khô quắt, một đầu mắc trên móc sắt khung cửa sổ, đầu còn lại chạm đất, không nhìn kĩ sẽ nhầm là con rắn nhỏ. Tiểu Vũ mau chóng bị thu hút. Cậu bước tới, dè dặt chọc cành cây vào nó nhưng không nhận ra là thứ gì. Xác định đây không phải là sinh vật sống, cậu khều nó ra khỏi móc sắt vứt xuống đất. Đã có đồ chơi mới, Tiểu Vũ quẳng cành cây trong tay đi, nhặt vật lạ lên vung vẩy loạn xạ.

Chăm con chưa bao giờ là việc dễ dàng với một bác sĩ ngoại khoa bận rộn. Trẻ con vốn nghịch ngợm phá phách, và Tiểu Vũ chính là ví dụ điển hình. Sử dụng đòn roi hay rao giảng đạo lý đều không phải là cách dạy dỗ hiệu quả. Đôi lúc Lục Văn Long muốn quay lại thời chưa có con, để sống những tháng ngày nghiên cứu trong bình yên. Rồi nghĩ đến chuyện vợ đang mang thai đứa thứ hai, anh càng không đủ tự tin đối diện với tương lai.

Đó, chẳng mấy chốc Tiểu Vũ lại biến đi đằng nào rồi. Lục Văn Long vô cùng bứt rứt, cha mất tích, con thì nhè lúc này để gây phiền hà. Anh thay giày, định đi bắt con trai về răn dạy một phen, nhưng vừa bước ra khỏi cửa đã thấy Tiểu Vũ tự về. Lục Văn Long thở dài gọi con lại. Nhìn thấy thứ thâm sì bẩn thỉu cậu bé đang cầm, anh lắc đầu, tự nhủ lát nữa phải rửa tay thật kĩ cho con.

“Cầm cái gì đây? Có bẩn không cơ chứ!” Lục Văn Long trách mắng và giằng lấy vật lạ. Vừa chạm phải, anh sững người, quan sát thật kĩ và nhận ra điều bất thường, giọng bỗng chốc đanh lại. “Con nhặt cái này ở đâu?!”

Thấy bố giận, Tiểu Vũ sợ quá khóc òa lên.

Là bác sĩ, Lục Văn Long biết rõ, dải đỏ sẫm này chính là dây rốn trẻ sơ sinh.

Tiểu Vũ dẫn bố đến nhà kho. Phía Nam nhà kho có cầu thang dẫn xuống tầng ngầm. Mưa dông mấy ngày nay làm ngập cầu thang, mực nước bẩn dâng ngang mặt đất tạo thành cái ao. Cũng có nghĩa nước mưa đã chắn hết lối vào và cửa tầng ngầm thì chìm lỉm bên dưới. Muốn vào nhà kho buộc phải lặn xuống.

Lục Văn Long quan sát cái ao, nhẩm tính lượng nước. Đo bằng mắt thấy phần nổi cao chừng một mét, phần ngầm tầm hai mét, suy ra ao sâu cỡ hai mét. Cộng thêm bề ngang cầu thang, dung tích không nhỏ chút nào. Khó mà tháo cạn trong thời gian ngắn.

Từ lúc phát hiện ra dây rốn, trực giác mách bảo Lục Văn Long nhà kho có điều bất thường. Phải chăng liên quan đến việc bố mất tích? Lục Văn Long không dám suy đoán xa hơn. Bây giờ anh chỉ muốn xuống tận nơi để điều tra ngọn ngành.

Buổi chiều, Lục Văn Long cùng người nhà mang máy bơm công suất lớn đến. Giữa tiếng mô tơ rầm rầm, mực nước trong kho từ từ hạ xuống, cầu thang đá dần dần hiện ra. Sau một hồi chật vật, cánh cửa ngầm ướt sũng cũng lộ diện.

Lục Văn Long lao thốc xuống cầu thang, thấy cửa không khóa liền đẩy ngay vào, và lập tức nhận ra trực giác của mình đã đúng. Lục Nhân mặc đồ ngủ nằm ngửa trên sàn, gần cửa, khuôn mặt trắng bệch nổi bật giữa gian phòng u tối, đôi mắt đỏ ngầu vô hồn nhìn lên trần, mồm há hốc như đang cất lời buộc tội không thành tiếng với thế gian.

Ông đã chết. Mặt sàn hầu như khô ráo.

Trong căn hộ cho thuê trên tầng cao nhất một chung cư cũ thuộc quận Thanh Phố, có người đàn ông treo cổ lên đèn thả trần. Lúc cảnh sát ập vào thì cái xác đã được hơn một ngày. Tuy đang mùa đông, nhưng vì môi trường ẩm ướt nên nó bốc mùi khăn khẳn.

Người phụ trách vụ án là Lương Lương, đội phó đội Hình sự số 2 quận Thanh Phố. Đội viên đi với anh là Lãnh Tuyền, đang thực tập, mới tốt nghiệp Học viện Cảnh sát. Vừa vào hiện trường, Lãnh Tuyền đã bịt chặt mũi. Đây không phải lần đầu cô thấy xác chết, nhưng vẫn chưa quen được.

“Tại em còn trẻ mà,” Lương Lương đặt tay lên vai Lãnh Tuyền, “Theo nghề này thì còn gặp nhiều cảnh như vậy, rồi em sẽ quen thôi.”

Lương Lương mới 31 tuổi, kể ra cũng chẳng lớn hơn Lãnh Tuyền là mấy, nhưng trông anh điềm đạm chín chắn hơn so với tuổi, tác phong tích cực chủ động, giàu lòng chính nghĩa và khá thông minh. Chỉ trong vài năm ngắn ngủi, anh đã đạt được vô số thành tích, phá nhiều trọng án hình sự và nhanh chóng lên chức đội phó.

Trong đội hình sự, Lương Lương thuộc dạng điển trai. Mái tóc ngắn vừa phải luôn chải gọn gàng, đôi mắt sáng quắc dưới chân mày rậm, mũi cao thẳng, nét nào ra nét nấy, da ngăm đen. Đôi khi trông anh khá giống diễn viên điện ảnh Nhật Bản Oda Yuji. Lương Lương quen biết rộng, hễ gặp những vụ cần kiến thức chuyên môn nằm ngoài phương pháp điều tra hình sự là anh có thể mời ngay chuyên gia trong lĩnh vực tương ứng đến hợp tác phá án. Tất cả đều nhờ vào các mối quan hệ tích góp hằng ngày.

Lương Lương nhìn quanh căn hộ đơn khoảng 20 m2 này. Phòng ốc khá bừa bộn, quần áo, tất, chai nước vứt lung tung, bản thảo nằm đầy dưới đất. Anh ngước lên quan sát thi thể đang treo trên trần, người đàn ông hơi béo, cổ tròng dây thừng buộc trên giá đỡ đèn thả trần, dưới chân không có vật gì giống ghế kê.

“Tiểu Vương, chuyện là thế nào?” Lương Lương hỏi một cấp dưới.

“Chuyện là thế này,” Tiểu Vương nuốt nước bọt, báo cáo với vẻ hơi căng thẳng. “Người chết là Phùng Lượng*, nhà văn toàn thời gian chuyên kiếm sống bằng nghề viết tiểu thuyết trinh thám cho tạp chí. Mấy hôm trước chủ nhà không liên lạc được với anh ta, hôm nay qua xem mới phát hiện ra thi thể.”

“Nhà văn trinh thám ư...” Lương Lương xoa cằm.

Sau khi hạ thi thể xuống, pháp y tiến hành khám nghiệm chi tiết. Khi họ vén tay áo nạn nhân lên, Lương Lương nhận ra cánh tay đầy vết kim châm, bèn ngồi xổm xuống kiểm tra thật kĩ các lỗ kim nhỏ chi chít.

“Nạn nhân từng sử dụng ma túy.” Pháp y suy đoán. Cùng lúc, các giám định viên tìm thấy vài ống tiêm trong nhà.

Lương Lương gật đầu, đi ra cửa và nhìn thấy then cài cong queo dưới đất. “Sao thế này?” Anh chỉ vào then cài, hỏi mọi người.

“À, cửa khóa trái, chủ nhà thấy lạ nên nhờ hàng xóm đến phá cửa, và phát hiện ra thi thể.” Tiểu Vương lật sổ tay, có sao nói vậy.

Lương Lương nhặt then cài cong queo lên xem kĩ, đúng là hỏng do chịu ngoại lực tác động. Sau đó, anh bước đến bên cửa sổ để mở, gió lạnh ùa vào phòng khiến anh rùng mình. Ngoài cửa sổ lắp lưới chống trộm kiên cố, không hư hỏng gì.

Đảo mắt nhìn khắp phòng, xác nhận hiện trường không còn lối ra vào nào khác ngoài cửa chính và cửa sổ, Lương Lương kết luận, “Phòng kín.”

Lãnh Tuyền vẫn im lặng, Lương Lương quay lại hỏi cô, “Em nghĩ sao?”

“Dạ...” Lãnh Tuyền đăm chiêu một lúc. Dù khoác cảnh phục nghiêm trang nhưng gương mặt vẫn toát ra vẻ non nớt, da trắng, mắt sáng, đường nét khuôn mặt tinh tế. Nhờ ngoại hình xuất sắc này mà sau khi vào đội cô được không ít đồng nghiệp nam để mắt tới.

Ngẫm nghĩ một lúc, cô mạnh dạn bày tỏ ý kiến, “Em nghĩ đây là một vụ giết người.”

“Ồ? Tại sao?”

Lãnh Tuyền bước đến giữa phòng, chỉ xuống nền nhà dưới chỗ treo thi thể và nói, “Vì hiện trường không có vật gì để kê chân. Sau khi giết người, hung thủ muốn tạo hiện trường giả nên đã đùng dây thừng treo xác lên trần, làm như nạn nhân treo cổ tự sát. Nhưng có lẽ vội quá, hung thủ rời khỏi đây mà quên chuẩn bị vật kê chân cho nạn nhân.”

“Tạo hiện trường tự sát giả mà không chuẩn bị vật kê chân? Hung thủ ngu ngốc thế cơ à?” Lương Lương cười. “Huống chi cửa phòng khóa trái, cửa sổ lắp lưới chống trộm, hung thủ rời đi bằng cách nào?”

“Điểm này... em không biết.” Lãnh Tuyền hơi phật ý, hỏi vặn. “Vậy anh nghĩ sao?”

“Theo anh, đây là vụ tự sát.” Lương Lương nói thẳng.

“Tự sát? Thế người chết kê chân bằng gì? Chẳng lẽ bay lên treo cổ vào dây thừng?” Lãnh Tuyền đưa ra nghi vấn lớn nhất.

Lương Lương cười khẽ, chỉ xuống sàn, “Thật ra, thứ nạn nhân dùng để kê chân nằm ngay trước mắt chúng ta.”

“A, em hiểu rồi!”

“Ừ, chính là mớ bản thảo nằm tứ tung trên nền nhà.”

Lương Lương giải đáp bí ẩn chỉ bằng một câu. “Nạn nhân đặt chồng bản thảo dày dưới chân làm vật kê tạm thời. Sau đó, anh ta giẫm lên chồng giấy, tròng cổ vào thòng lọng trên đèn thả trần để tự sát. Cửa sổ hiện trường luôn mở nên sau khi nạn nhân chết, gió lớn đêm qua lùa vào thổi tung đống bản thảo vốn xếp chồng lên nhau, vật kê chân liền biến mất, hiện trường chỉ còn lại giấy tờ bừa bộn.” Trình bày xong suy luận, Lương Lương nhặt vài tờ lên đọc lướt qua, đây chắc là bản thảo tiểu thuyết mà nạn nhân sáng tác.

“Nhưng rõ ràng có ghế, tại sao anh ta phải lấy bản thảo kê chân?” Lãnh Tuyền vẫn thắc mắc.

Lương Lương suy nghĩ một lát, “Chắc là có ngụ ý... Một nhà văn sa vào nghiện ngập, đột ngột lên cơn không có tiền mua thuốc, trong lúc đau đớn đã chọn cách kết liễu đời mình. Nạn nhân đứng lên bản thảo tiểu thuyết vì các tác phẩm này là một phần của cuộc đời chăng, anh ta muốn chúng tiễn mình sang thế giới bên kia, đến một nơi có thể tìm lại lòng tự trọng và niềm tin của người cầm bút.”

Nghe Lương Lương nhận định, Lãnh Tuyền hơi bất ngờ, đồng thời phục sát đất con người chỉ chớp mắt đã phá được vụ án phòng kín này. Cảnh sát đứng quanh cũng nhìn Lương Lương bằng ánh mắt kính nể. Hồi còn học ở Học viện Cảnh sát, Lãnh Tuyền đã từng nghe đồn Lương Lương sở trường phá giải các vụ án lạ lùng, xem ra không phải là chuyện bịa.

Sau khi xem xét hiện trường lần cuối, Lương Lương bổ sung, “Tất nhiên, kết luận ngay là tự sát thì quá võ đoán, phải tìm được chứng cứ thuyết phục.” Anh quay sang dặn Tiểu Vương. “Tiếp tục rà soát thật kĩ hiện trường và kiểm tra máy tính của nạn nhân, xem anh ta có để lại di thư không. Chồng hết bản thảo dưới nền nhà lên, xem độ cao liệu có đủ đế nạn nhân với đến thòng lọng, đồng thời dặn bên giám định tìm vân chân trên giấy. Ngoài ra, phải khám nghiệm tử thi để xác định nạn nhân có nghiện ma túy không.”

Rất nhanh sau đó, giám định viên tại hiện trường tìm được di thư chính tay nạn nhân viết, vụ án nhà văn tử vong kết thúc suôn sẻ.

Về đến sở cảnh sát, pháp y xác nhận người chết đã sử dụng ma túy suốt một thời gian dài. Trong ống tiêm ở nhà nạn nhân, họ tìm được loại ma túy tinh khiết mới xuất hiện trên thị trường vài năm trở lại đây. Lương Lương lập tức thông báo với đồng nghiệp ở tổ phòng chống ma túy, bên ấy cũng đang điều tra nguồn cung của loại ma túy này, đây có lẽ là manh mối mới có ích cho họ.

Vụ án kết thúc, Lương Lương và Lãnh Tuyền ngồi ăn mì gói trong văn phòng.

“Thời buổi này thế nào ấy nhỉ? Đến nhà văn cũng chơi ma túy?” Lãnh Tuyền vừa húp mì vừa than thở về vụ án.

“Bình thường thôi mà, có mấy người nổi tiếng cũng nghiện đấy thôi? Chúng ta đều không thể hiểu nổi con người và xã hội bây giờ, vậy nên làm tốt công việc của mình là được.” Lương Lương thờ ơ nói, “Mà, nhà văn trinh thám lại chết trong phòng kín, kịch tính thật đấy.

“Ầy... Em tưởng án mạng phòng kín chỉ có trong tiểu thuyết cơ.”

“Đó là do em chưa từng trải, ngoài đời nhiều vụ án quái lạ lắm. Như vụ giết người ở viện nghiên cứu côn trùng mấy năm trước, cửa chính và cửa sổ hiện trường đều dán băng dính kín mít...”

“Sở trường của anh là phá mấy vụ quái đản hả?” Lãnh Tuyền ngắt lời, không muốn nghe Lương Lương dông dài.

“Sở trường gì đâu, nhờ quen khá nhiều chuyên gia trong lĩnh vực này nên anh học được vài chiêu thôi.” Lương Lương húp hết nước mì trong bát, tỏ vẻ thỏa thuê.

“Có cả chuyên gia trong mảng này á?” Lãnh Tuyền vừa định hỏi thêm, điện thoại bàn bỗng réo vang. Cô đặt bát mì xuống, nhấc máy nghe, chẳng mấy chốc biến sắc mặt. “Anh Lương Lương, Dinh thự Lục gia ở công viên Hồ Tâm vừa xảy ra án mạng!”

Xe cảnh sát nhấp nháy đèn đỗ trước cổng nhà họ Lục. Mỉa mai làm sao, đây là lần đầu tiên trong vòng vài năm nay mảnh đất hoang vắng này trở nên nhộn nhịp đến vậy.

Lương Lương và Lãnh Tuyền vòng ra sau dinh thự, và trông thấy ngay nhà kho bán ngầm. Cả gia đình họ Lục đang túm tụm ở lối vào. Một bà cụ ngồi xe lăn, đờ đẫn nhìn nhà kho. Trời rét, cô giúp việc theo sau sợ cụ cảm lạnh, chốc chốc lại đưa tay dém chăn.

“Ở nơi hẻo lánh mà có dinh thự to thế, lại còn bao nhiêu người sinh sống bên trong...” Lãnh Tuyền khẽ xuýt xoa.

“Em không biết đấy thôi, nơi đây không khí trong lành hơn trung tâm thành phố nhiều, sinh hoạt lại thoải mái.” Lương Lương ngoảnh lại đáp.

Một cảnh sát dẫn họ xuống cầu thang, bước qua bậc cửa thấp vào bên trong. Nhà kho này vốn là nơi trữ rượu và lương thực, gần đây bỏ trống để sửa chữa. Diện tích khoảng mười mấy mét vuông, nguồn sáng duy nhất là bóng đèn treo trên trần. Bốn vách tường ốp gạch đen sẫm khiến không gian cực kì ngột ngạt.

Vừa vào nhà kho, Lãnh Tuyền đã suýt ngã vì giẫm phải chai rượu, may thay Lương Lương đứng bên đỡ lấy cô. Lãnh Tuyền nhìn kĩ lại, trên sàn lăn lóc rất nhiều vỏ chai rỗng, rồi cả vệt rượu rơi rớt. Nếu vẻ mặt người nằm đây không đầy tử khí như vậy, người ta dễ tưởng ông chỉ đơn thuần là say xỉn.

Xác chết nằm ngửa, dang rộng tay chân trên sàn kho lạnh giá. Người chết là trưởng nam nhà họ Lục, năm nay 60 tuổi, hai bên tóc mai lấm tấm sợi bạc. Lương Lương ngồi xổm xuống, cùng pháp y kiểm tra tình trạng tử vong.

Kết luận sơ bộ của pháp y là, “Kết mạc có chấm xuất huyết, môi và móng tay bầm tím, đại tiểu tiện mất kiểm soát. Mũi miệng bị bẹp, xung quanh có hiện tượng xuất huyết dưới da. Ngoài ra không có vết thương nào rõ rệt. Theo suy đoán ban đầu, nguyên nhân tử vong là ngạt cơ học do mũi miệng bị đè ép, hay thường gọi là ‘chết ngạt’. Có kẻ dùng vật gì đó bịt chặt mũi miệng nạn nhân khiến ông ta ngạt thở.”

“Chết ngạt? Có biết bịt chặt bằng cái gì không?” Lương Lương quan sát xung quanh. “Hình như ở đây không có hung khí thích hợp.”

“Tạm thời chưa xác định được, phải xét nghiệm chất dịch trong mũi miệng nạn nhân mới có cơ sở phán đoán.” Pháp y lật thi thể lại đo nhiệt độ trực tràng. “Miệng nồng nặc mùi rượu, ông ta đã uống rất nhiều trước khi chết.”

Lương Lương nhìn đống vỏ chai la liệt trên sàn, hỏi tiếp, “Thời gian tử vong thì sao?”

“Nhiệt độ trực tràng, vết hoen tử thi và độ cứng của thi thể cho thấy, người này chết đã hơn mười hai tiếng đồng hồ, thời gian bị hại khoảng từ 1 giờ đến 3 giờ đêm qua.”

Lãnh Tuyền đứng đằng sau liền thì thầm với Lương Lương, “Em biết ông này, ông ấy là Lục Nhân, một nhà hảo tâm có tiếng, sáng lập tổ chức từ thiện chuyên thu nhận cứu giúp người lang thang và trẻ mồ côi. Báo chí thường xuyên đưa tin.”

“Người tốt không sống thọ...” Lương Lương chắp tay vái xác chết.

“Nhưng rốt cuộc gia tộc họ Lục gốc gác thế nào, sao lại sống ở nơi này hả anh?” Lãnh Tuyền tò mò hỏi.

“Để về rồi kể em nghe.” Đáp xong, Lương Lương quanh quẩn trong nhà kho tìm manh mối. Bức tường phía Nam có trổ cửa sổ nhỏ trên cao, nắng rọi xiên vào phòng, tạo thành đốm trắng ở mé Bắc sàn. Lương Lương đi đến đó, định mở cửa sổ nhưng không với tới nên đành thôi, lại đi vòng quanh kho thì thấy một hộp gỗ nằm ở góc tường, đựng búa sắt và vài dụng cụ khác. Ngoài hộp ra, trong kho chẳng còn gì.

Lương Lương quay lại chỗ thi thể, điện thoại của nạn nhân rơi ngay cạnh đó, màn hình hiện rõ vài vết nứt. Giám định viên đang lấy dấu vân tay trên điện thoại, một cảnh sát dùng nhíp nhặt các mảnh vỏ điện thoại vỡ cho vào túi vật chứng.

“Điện thoại còn khởi động được không?” Lương Lương hỏi.

Giám định viên đáp, “Không. Điện thoại bị đập mạnh quá, hư hỏng nặng. Phải đem về thử mới biết có sửa được không.”

“Dùng búa đập à?”

“Không, chắc là đập thẳng xuống đất khá nhiều lần. Trên sàn có mấy vết trầy xước.”

Lương Lương nhìn hộp gỗ trong góc nhà kho, rồi ghi chép vào sổ tay.

Quay lên mặt đất, Lương Lương đi thẳng đến chỗ cửa sổ không với tới ban nãy. Anh mở cửa kính từ bên ngoài, nằm sấp xuống, thử chui đâu vào trong. Theo lời người nhà họ Lục, đây là cửa sổ thông gió. Hình vuông, có chiều dài cạnh chưa đầy 20 centimet, cố gắng lắm cũng chỉ chui được nửa đầu, đến tai thì không chui tiếp được nữa. Lương Lương sợ mắc kẹt nên dừng lại.

“Anh làm gì thế?” Lãnh Tuyền đứng đằng sau, nhìn mà buồn cười.

“Không có gì, xem bừa thôi.” Sau khi kiểm tra, Lương Lương xác định, với kết cấu nhà kho như vậy, dù chui cả đầu qua cửa sổ cũng không thể nhìn thấy xác chết ở cửa ra vào.

Phòng khách trang hoàng lộng lẫy, giữa phòng kê sofa nhập từ Paris về, vải jacquard cao cấp phối với da thật rất xa hoa tao nhã. Ngồi trên sofa là Lục Văn Long và Vương Phần. Vương Phần đang gục đầu khóc nấc vì cái chết của chồng, tay cầm khăn chùi nước mắt lia lịa.

Lương Lương hỏi Lục Văn Long, “Anh là người đầu tiên phát hiện ra thi thể à?”

“Vâng.” Lục Văn Long chỉnh kính, kể vắn tắt quá trình từ lúc Tiểu Vũ nhặt được dây rốn ngoài cửa sổ cho đến lúc mình rút cạn nước ở lối vào nhà kho.

“Sao anh nhận ra đó là dây rốn?”

“Tôi làm bác sĩ bao nhiêu năm, cũng phải có tí kiến thức chứ.”

“Bố anh mất tích từ khi nào?”

“Chắc là từ sáng hôm kia, bố bảo có việc phải ra ngoài, sau đó bặt tin... Tôi không ngờ bố lại chết ngay dưới nhà kho.” Lục Văn Long rầu rĩ đáp. Bi kịch này, đúng ra là có thể ngăn chặn được mà.

“Gần đây ông ấy có hành động gì lạ? Tiếp xúc với những ai? Có thù hằn xích mích gì không?”

“Hình như không.” Lục Văn Long suy nghĩ một lúc rồi đáp, “Bố tôi đứng đầu một tổ chức từ thiện, bình thường chỉ tiếp xúc với người trong trung tâm bảo trợ xã hội, trại trẻ mồ côi, thỉnh thoảng đánh cờ vây với mấy bạn cờ, không xã giao với ai khác.”

“Liệu bố anh có làm mếch lòng ai mà gia đình không biết?”

“Không thể nào, ông khiêm tốn và hiền lành lắm, chưa từng mâu thuẫn với ai, chắc không có kẻ thù đâu.”

Lương Lương ghi chép xong, quay sang hỏi Vương Phần, “Bà nghĩ sao?”

Vương Phần sụt sùi khóc, vẫn chưa bình tĩnh nổi. Con trai phải động viên mãi, bà mới lau đôi mắt sưng đỏ, ngẩng đầu lên nói với Lương Lương, “Tôi không rõ... Ông nhà tôi tốt lắm, dùng gia tài tích góp nửa đời xây dựng trung tâm bảo trợ xã hội, thu nhận mấy đứa trẻ lang thang. Sao người tốt lại gặp chuyện đen đủi thế này?” Nói đến đây, bà khóc không ra tiếng, “Kẻ nào đã hại ông ấy? Ác độc quá!”

Thấy tâm trạng Vương Phần không thích hợp để lấy lời khai tiếp, Lương Lương dặn một cảnh sát dìu bà lên tầng nghỉ ngơi rồi hỏi Lục Văn Long, “Thường ngày bố anh có qua nhà kho không?”

“Tôi không rõ, đôi khi không thư thái bố sẽ bỏ đi đâu đó một hai hôm. Giờ mới biết, thì ra ông toàn nhốt mình trong nhà kho uống rượu. Ông bảo thích chỗ vừa tối vừa yên tĩnh. Tôi cũng không hiểu nổi.”

“Vậy à, có chuyện gì khiến ông ấy không thư thái?”

“Mấy chuyện phiền não linh tinh như cụ già ở trung tâm bảo trợ xã hội qua đời, trẻ lang thang cơ nhỡ bị cha mẹ bỏ rơi, hay truyền thông bất lương vu cho bố làm từ thiện để đánh bóng tên tuổi. Nhiều lúc tôi thấy tội bố lắm, làm bao việc tốt mà người đời không hiểu cho.” Nói đến đây, Lục Văn Long rơm rớm nước mắt.

“Bố anh lên thiên đường rồi sẽ không còn phiền muộn nữa.” Lương Lương chuyển chủ đề để làm dịu bầu không khí nặng nề. “À, anh bảo dùng máy bơm tháo sạch nước ngập lối vào nhà kho, lúc đó nước đầy lắm à?”

“Vâng, nước tích tụ nhiều ngày do mưa lớn, cao ngang mặt đất.”

“Nhưng nhà kho không hề rò rỉ, tầng ngầm chống nước tốt thế sao?”

“Vâng.” Lục Văn Long khẳng định, “Vì nhà kho vốn để trữ lương thực nên phải khô ráo. Vật liệu xây dựng có trộn nhựa đường chống thấm, bên trong quét sơn chống thấm, cửa ra vào làm bằng gỗ ghép hai lớp, mép cửa ra vào và cửa sổ thông gió đều gắn keo cao su chống thấm. Vì vậy nước có ngập bên ngoài cũng không ngấm vào trong được.”

“Ra là thế... Quả thật kín như bưng.” Lương Lương gật gù. “Anh có nhớ cầu thang xuống kho bị ngập từ khi nào không?”

Lục Văn Long nhớ lại, “Chắc là đêm hôm kia, bởi sáng hôm qua lúc đi ngang nhà kho tôi đã thấy ngập rồi.”

“Đêm... đêm hôm kia?” Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Lương Lương. Anh bỗng nhận ra vấn đề hóc búa.

“Đúng vậy.” Lục Văn Long xác nhận.

“Ừm... Vậy mấy đêm nay mọi người có nghe thấy tiếng máy bơm quanh đây không?”

“Máy bơm? Hình như không... Sao thế?” Lục Văn Long lắc đầu.

“Anh chắc chứ? Dù gì tiếng mưa ngoài kia cũng rất to...” Lương Lương trợn tròn mắt, phản ứng hơi quá, làm Lãnh Tuyền đứng bên cạnh phải ngơ ngác.

“Tôi rất thính ngủ, nếu có tiếng ồn cỡ máy bơm, tôi không thể không nghe thấy. Nhưng đồng thời tôi cũng thích tiếng mưa, mưa càng lớn càng dễ ru giấc.” Lục Văn Long nói chắc như đinh đóng cột, “Tất nhiên, anh cứ hỏi thêm những người khác, nhưng việc này liên quan gì đến cái chết của bố tôi?”

Lương Lương thình lình lao ra khỏi phòng, chạy như bay đến nhà kho. Lãnh Tuyền càng thêm thắc mắc, cắm đầu cắm cổ đuổi theo. Ở cửa nhà kho, pháp y đang dọn đồ nghề chuẩn bị rời hiện trường. Lương Lương tóm lấy vai anh ta, hổn hển hỏi, “Ban nãy anh bảo thời điểm tử vong là lúc nào?”

Pháp y giật mình, nhưng vẫn đáp ngay, “Từ 1 giờ đến 3 giờ đêm hôm qua... Có vấn đề gì à?”

“Đêm hôm qua?” Lương Lương gặng hỏi.

“Ừ,” pháp y gật đầu. “Chính xác là rạng sáng nay.”

Chắc chắn là mình không nghe nhầm, Lương Lương không khỏi ngạc nhiên. “Thật kì lạ...” Anh ngước mắt nhìn trời, miệng lẩm bẩm, “Án mạng phòng kín.”

“Án mạng phòng kín?” Lãnh Tuyền thắc mắc trước cụm từ khó tin xuất hiện đến hai lần trong cùng một ngày. “Sao lại là án mạng phòng kín? Cửa hiện trường đâu có khóa...”

“Xem chừng đầu óc em chưa đủ nhanh nhạy,” Lương Lương chỉ ra. “Em nghĩ kĩ xem, lối vào duy nhất của nhà kho đã ngập từ hai hôm trước, nhưng nạn nhân tử vong chưa đến một ngày.” Anh dẫn Lãnh Tuyền vào hiện trường vụ án, trỏ xuống nền nhà. “Ngoài vài vết rượu nho nhỏ, sàn hầu như khô ráo. Chứng tỏ sau khi lối vào bị ngập, cửa nhà kho chưa mở ra lần nào, bằng không nước đã chảy vào rồi. Ở đây cả ngày không có ánh sáng, lại mưa suốt mấy hôm nay, nước chảy vào thì không thể bốc hơi nhanh đến thế trong thời gian ngắn.”

“Ồ...” Lãnh Tuyền vỡ lẽ.

“Ở đây nảy sinh một nghịch lý không thể giải thích từ góc độ vật lý: người chết chưa đến một ngày, làm sao vào được căn phòng đã bị nước mưa chắn lối từ hai hôm trước?”

Lãnh Tuyền cúi đầu đăm chiêu giây lát, đoạn quay lại hỏi nhân viên pháp y đứng đằng sau, “Một người có thể tự làm mình chết ngạt không anh?”

Dù giả thuyết hơi thiếu thực tế, pháp y vẫn kiên nhẫn dùng kiến thức chuyên môn trả lời cô cảnh sát mới, “Theo lý thuyết, một người không thể tự làm mình chết ngạt, bởi lúc sắp ngạt là đã yếu sức và mê man, không thể thực hiện thao tác đến tận cùng. Có một cách là dùng vật nặng đè thẳng lên mũi miệng cho đến khi ngạt thở, nhưng mọi người thấy đấy, chẳng có hung khí hay vật dụng đáng ngờ nào đủ khả năng làm người ta ngạt thở ở đây cả. Tôi cho rằng, khả năng nạn nhân tự sát là vô cùng thấp.”

Lãnh Tuyền tỏ ra ủ rũ, nhưng mấy giây sau lại hớn hở, “Anh Lương Lương, hay là giết người xong, hung thủ rút sạch nước, mở cửa chuyển thi thể vào kho, rồi lại đổ nước xuống?”

Lương Lương lắc đầu, bước đến cửa trỏ cầu thang đá chạy từ mặt đất xuống tầng ngầm, “Em tính thử xem, độ sâu ít nhất hai mét, chiều dài và rộng đều tầm hai mét. Không gian này mà chứa đầy nước, dù trừ đi phần bậc thang thì thể tích nước ít ra cũng phải 4000 lít, tức 4 tấn.”

Lãnh Tuyền cố gắng nhớ lại công thức chuyển đổi đơn vị, lặng lẽ kiểm tra kết quả tính của Lương Lương.

“Trước khi phát hiện ra thi thể, mưa rơi liên miên. Nếu chỉ tát thủ công từng chút một thì không kịp tát cạn, nước mưa bên ngoài vẫn liên tục chảy vào. Giống như đề toán kinh điển ‘Trong hồ có hai ống nước hoạt động đồng thời, một ống xả nước, một ống dẫn nước ấy’.” Lương Lương lấy ví dụ cho rõ.

“Nếu dùng ô thì sao ạ? Làm như vậy có thể ngăn nước mưa chảy vào.’’ Lãnh Tuyền nghĩ ra điểm đột phá mới.

“Vô ích thôi.” Lương Lương bác bỏ, “Mặt đất ngoài nhà kho hơi dốc, dù trên thang che ô thì nước mưa dưới đất vẫn tràn vào. Muốn nhanh chóng rút cạn nước chỉ còn cách dùng máy bơm công suất lớn. Nhưng Lục Văn Long bảo không nghe thấy tiếng máy bơm. Tất nhiên, lát nữa phải xác nhận lại chuyện này với những người khác trong gia đình họ.”

“Hay Lục Nhân ở trong nhà kho từ khi chưa mưa?” Lãnh Tuyền tiếp tục mạch suy nghĩ lúc trước, “ông ta đã biệt tăm từ hôm kia cơ mà, chắc là vào thẳng đây rồi. Nhưng...”

“Nhưng thời gian tử vong là rạng sáng nay. Giả sử không phải tự sát, thì hung thủ đột nhập giết người bằng cách nào? Gây án xong làm sao thoát ra? Kiểu gì cũng phải mở cửa ít nhất một lần, nan đề phòng kín còn đó, chưa thể loại bỏ mâu thuẫn logic được.”

Lãnh Tuyền rối trí, mà Lương Lương cũng không thấy thông suốt hơn. Ban nãy còn tự hào vì chỉ chớp mắt đã phá giải vụ án nhà văn tự sát, giờ đầu óc đã rối bòng bong. Nhà kho chỉ có một lối ra vào, cửa sổ không lách vừa người (như anh vừa thử), lại còn khá xa cửa lớn, khuất tầm nhìn, khó mà lắp đặt thiết bị giết Lục Nhân từ bên ngoài cửa sổ. Lương Lương bứt rứt đưa tay sờ mặt tường quanh cửa sổ, bụng bảo dạ chắc chỉ có trẻ sơ sinh mới bò qua được ô cửa nhỏ như vậy...

Khoan đã... Trẻ sơ sinh?

Lương Lương bỗng chốc rùng mình, nhớ lại dây rốn Tiểu Vũ nhặt được. Dây rốn nâu sẫm còn dính máu như chập chờn trước mắt anh.

*

Một cảnh tượng rùng rợn nháng lên trong đầu Lương Lương: Đêm khuya mưa gió, một đứa trẻ sơ sinh chầm chậm bò đến nhà kho, người bê bết máu, tay chân lấm bùn, dây rốn lết trên nền đất để lại dấu vết mờ nhạt. Đứa bé bò qua cửa sổ xuống kho, đến bên Lục Nhân đang say sưa ngủ lịm, quan sát ông bằng đôi mắt trống rỗng u ám. Thình lình, đứa bé giơ hai bàn tay nhỏ lên đè chặt mũi và miệng Lục Nhân cho đến khi ông ta tắt thở rồi ngoác miệng cười khanh khách, bò ra cửa sổ, dây rốn bị vướng vào móc cửa mắc lại ở đó, bản thân nó thì biến mất giữa đêm đen sâu thắm...

Chẳng lẽ... hung thủ là trẻ sơ sinh?

Không thể nào... Nghĩ đến đây, Lương Lương vỗ mạnh vào đâu, cố tỉnh táo lại. Trẻ sơ sinh làm sao giết người được?

Lương Lương không tin quỷ thần, nhưng lúc này đầu óc như bị ma ám, tưởng tượng ra toàn thứ điên khùng.

“Vụ này kì dị thật đấy.” Lãnh Tuyền nhăn nhó thì thầm bên tai anh. “Anh quen rất nhiều chuyên gia, hẳn có người sở trường phá án phòng kín đúng không ạ? Hay là tìm họ đi!”

Lương Lương lấy điện thoại ra xem danh bạ, “Có phó giáo sư vật lý Hách Tử Phi, nhưng dạo này anh ấy bận nghiên cứu khoa học, chắc khó mà dứt ra được. Có cảnh sát Vương ở huyện F từng phá vụ án người thiên nga* xôn xao một thời, nhưng người phá án thực sự là một sinh viên cơ, mà cô ta hiện đi Pháp du học rồi.”

“Còn ai nữa không?”

“Còn một nhà toán học trẻ từng phá vụ án dinh thự Vỏ Chai* chấn động cả nước, nhưng cậu ta đang ở Mỹ thì phải...”

“Vậy là chẳng nhờ ai được rồi?”

Lương Lương tiếp tục lướt danh bạ, “Thật ra còn một người...”

“Ai ạ?”

“Đi lấy lời khai đã, hôm nay phải thẩm vấn một loạt người nhà họ Lục. Trong vòng mười phút, tập trung tất cả mọi người trong dinh thự lại.” Lương Lương ra lệnh. Anh quyết định tạm gác nan đề phòng kín sang một bên, hoàn tất quy trình điều tra căn bản trước.