← Quay lại trang sách

Chương 2 Dinh thự Lục gia

Chung Khả mở to đôi mắt mơ màng, nhìn ra cửa sổ. Mây đen trĩu nặng mấy ngày đã tan, nắng rọi vào phòng đem theo chút hơi ấm, nhưng chưa đủ xua đi giá lạnh ngày đông, cô lại rúc đầu vào chăn, tiếp tục say giấc nồng. Dọn đến nhà họ Lục đã được một năm, cứ ngày nghỉ là cô ngủ nướng, vì bình thường bận bịu toàn thiếu ngủ.

Chung Khả 21 tuổi, là diễn viên lồng tiếng chuyên nghiệp. Đam mê lồng tiếng từ thuở còn thơ, cô thường tắt tiếng ti vi, tưởng tượng mình là nhân vật chính trong phim truyền hình hoặc hoạt hình, vừa xem phim vừa đọc lời thoại tự biên. Lên đại học, cô tham gia câu lạc bộ lồng tiếng online Nguyệt Ngâm, rồi trở thành diễn viên lồng tiếng trên mạng. Trong khoảng thời gian đó, Chung Khả thu âm kịch truyền thanh và sách nói, thỉnh thoảng lồng tiếng cho nhân vật trong trò chơi điện tử. Nhờ năng khiếu biểu diễn bẩm sinh và chất giọng đặc biệt, cô khá nổi tiếng trên mạng. Sau khi tốt nghiệp, Chung Khả đến Thượng Hải, vì ở đây có Duyệt Âm, công ty lồng tiếng hàng đầu Trung Quốc. Có công mài sắt có ngày nên kim, hơn một năm sau cô hoàn thành xuất sắc kì tập huấn của công ty và trở thành thực tập sinh, chính thức đặt chân vào con đường lồng tiếng chuyên nghiệp.

Nhưng con đường này không dễ dàng như Chung Khả tưởng. Nghề lồng tiếng cạnh tranh vô cùng khốc liệt lại không được đánh giá cao, thu nhập thực tế khá thấp. Đặc thù của nghề là thời gian làm việc không cố định, nhiều lúc phải thu âm xuyên đêm do lượng công việc quá tải. Duyệt Âm hiện đặt trọng tâm vào mảng hoạt hình, một mảng khá mới lạ với người quen thu âm kịch truyền thanh như Chung Khả. Cô thường không nắm bắt được tâm trạng nhân vật, phải thu âm nhiều lần mới xong một câu thoại khiến thời gian làm việc càng tăng lên. Ngoài sức ép của cường độ công việc, Chung Khả còn phải chịu áp lực từ cuộc sống. Một mình bươn chải, muốn ổn định ở thành phố sống vội như Thượng Hải bắt buộc phải có nền tảng kinh tế. Vấn đề đầu tiên khiến cô phiền muộn là việc thuê nhà. Thượng Hải tấc đất tấc vàng, một căn hộ đơn có nhà bếp và vệ sinh riêng phải ngốn đến nửa tháng lương của Chung Khả. Cô chạy đôn chạy đáo để tìm thuê một nơi có giá cả hợp lý. Một năm trước, giữa lúc sắp nản lòng, Chung Khả bỗng nhìn thấy mẩu quảng cáo cho thuê phòng trên báo.

Quảng cáo nằm ở một góc tờ báo, không bắt mắt lắm, chỉ có vài dòng cô đọng súc tích, đại ý là dinh thự ở quận Thanh Phố có phòng trống cho thuê, giá rẻ đến bất ngờ. Sau một hồi mừng rỡ, Chung Khả bắt đầu sinh nghi. Quận Thanh Phố dù rất xa nội thành, nhưng tiền cho thuê không thể rẻ đến mức đó chứ. Chung Khả lên mạng tìm thông tin về dinh thự. Gia đình họ Lục đang sống trong dinh thự đó, nên nó được gọi là “Dinh thự Lục gia”. Dinh thự nằm trong công viên Hồ Tâm ở quận Thanh Phố, nhưng công viên hiện đã đóng cửa. Gia đình họ Lục thì đầy bí ẩn và gần như cách biệt với đời. Có tin đồn các thế hệ nhà họ chỉ sinh con trai, chưa từng sinh con gái. Lại có tin đồn cái hồ gần nhà họ có quái vật ăn thịt người, rồi buổi tối vào công viên có thể nghe thấy tiếng khóc ngằn ngặt của trẻ sơ sinh... Toàn những tin đồn rùng rợn, nhưng giờ đã nhận được thông báo trúng tuyển của Duyệt Âm, Chung Khả phải tìm ngay chỗ ở thích hợp, phải có chỗ ngủ hằng ngày, cô không rảnh để lo lắng nhiều quá, nên quyết định đi xem phòng trước.

Hôm ấy, Chung Khả khoác áo choàng lông nâu nhạt, mặc váy liền trái mùa và tất dài màu đen họa tiết hoa xinh xắn, đi bốt ngắn màu đen. Để ngừa lạnh, cô đeo chụp tai bằng lông trắng muốt, hơi giấu cằm vào khăn quàng cổ. Cả người nom như cục lông xù, cực kì dễ thương.

Chung Khả có gương mặt phúng phình như trẻ con, làn da trắng trẻo căng mịn. Cô cận thị nên thường đeo kính gọng tròn khá to. Tóc xoăn tự nhiên bồng bềnh trong gió, ánh lên màu nâu nhạt thanh nhã, mái cắt bằng gọn gàng nhìn đáng yêu vô cùng.

Vì làm việc bằng giọng nói, Chung Khả chú ý đến cổ họng hơn là phục sức bên ngoài. Cũng như nghệ sĩ piano luôn cố gắng bảo vệ ngón tay, Chung Khả tuyệt đối giữ cho cổ họng không viêm nhiễm khàn tiếng, đặc biệt là vào mùa dễ cảm lạnh như hiện tại. Từng có đồng nghiệp lồng tiếng, vì viêm họng không thể tham gia buổi thử giọng cho phim điện ảnh nên lỡ mất cơ hội tốt để phát triển.

Vạch xong lộ trình, Chung Khả lên tuyến tàu điện ngầm Số 2, ngồi từ Đường 1 Công viên Trung Sơn đến ga cuối. Trên tàu có gã đàn ông phệ phạc bụng tròn vo, bộ dạng như otaku* bắt chuyện với cô, xin kết bạn WeChat, nhưng Chung Khả phũ phàng từ chối. Xuống tàu điện, cô bắt tiếp xe buýt đến Thanh Phố. Xe chạy dọc con đường hẻo lánh, hai bên mênh mông ruộng đất, mất ba mươi phút mới đến bến. Chung Khả mệt mỏi bước xuống. Hành trình này xa xôi hơn cô tưởng. Ngước mắt nhìn quanh chỉ thấy biển báo điểm dừng xe buýt đứng lẻ loi bên đường cái vắng vẻ, chẳng có công trình kiến trúc nào ngoài vài ngôi nhà lúp xúp. So với nội thành ồn ã, nơi này hoang vu đến đáng sợ.

Chung Khả mở điện thoại tra bản đồ, thấy phải một quãng nữa mới đến công viên Hồ Tâm, cô đã chực bỏ cuộc. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cất công tới đây rồi thì cứ nên xem phòng ốc thế nào hẵng, Chung Khả đành đi tiếp, tất nhiên là đi bộ.

Mười phút sau, một hàng rào đen xuất hiện trước mặt, chính giữa hàng rào là cổng sắt lớn. Bảng đồng gắn ở cổng đề sáu chữ “Công viên Hồ Tâm Thanh Phố”. Cổng sắt lắp khóa điện tử, Chung Khả kéo mạnh ra nhưng không mở được, thấy trên cổng có nút ấn giống chuông cửa, bên cạnh có camera và thiết bị liên lạc nội bộ, cô chần chừ một lát rồi đưa tay bấm chuông.

“Xin chào, ai thế ạ?” Từ liên lạc nội bộ vang ra giọng một cô gái trẻ, nghe rất lịch thiệp.

“Ơ...” Chung Khả ấp úng. “Xin... xin chào, tôi đọc được quảng cáo cho thuê phòng trên báo...” Chưa dứt lời đã nghe tiếng “cạch”, cổng sắt tự động mở ra.

“Mời vào.” Liên lạc ngắt.

Tiếp khách thoải mái nhanh gọn thật. Chung Khả dè dặt bước vào, cảm thấy hơi hồi hộp. Cô đi men theo con đường quanh co, vào sâu bên trong công viên Hồ Tâm. Công viên hơn trăm mẫu đất vốn là khu giải trí cao cấp vào những năm 1990, nghe nói ông chủ đầu tiên là Lục Vũ Quốc, chủ nhân nhà họ Lục khi đó.

Lục Vũ Quốc sinh năm 1926, thời chiến làm việc ở thư viện do Dân quốc xây dựng, đến thời cộng hòa nhân dân thì cưới vợ, sinh con trai trưởng Lục Nhân. Những năm 1960, bà vợ không may mắc bệnh qua đời, Lục Vũ Quốc cưới diễn viên Hỗ kịch* Ngô Miêu làm vợ kế. Lục Vũ Quốc vô cùng yêu chiều Ngô Miêu, không lâu sau khi kết hôn, bà lần lượt sinh cho ông hai người con trai là Lục Nghĩa và Lục Lễ.

Lục Vũ Quốc là người tay trắng lập nghiệp, ăn nên làm ra nhờ kinh doanh lông thú và quần áo. Năm 1978, chính sách cải cách mở cửa càng giúp sự nghiệp của ông thuận buồm xuôi gió. Trong vòng hai năm, ông sáng lập nhãn hiệu thời trang riêng, đủ sức cạnh tranh với các nhãn hiệu hạng hai, hạng ba quốc tế hồi đó.

Những năm 1980, giữa hồi thịnh vượng phát đạt nhất, Lục Vũ Quốc mua lại dinh thự từng là thư viện ông làm việc lúc trước. Gần dinh thự có cái hồ mang tên rất lạ là hồ Thai. Cả nhà chuyển vào ở, đây cũng là lúc Lục Văn Long chào đời. Những năm 1990, Lục Nghĩa và Lục Lễ sinh con trai là Lục Triết Nam và Lục Hàn Băng. Gia đình ba đời chung sống trong cơ ngơi bề thế, cũng chính là Dinh thự Lục gia ngày nay.

Nhưng không lâu sau, lúc gần 70 tuổi, Lục Vũ Quốc đột nhiên bán đứt nhãn hiệu đã khổ công gây dựng cùng toàn bộ cổ phần công ty thời trang do một tay ông sáng lập. Ông dùng số tiền ấy để mua phần đất quanh dinh thự và mất vài năm để xây công viên Hồ Tâm chỉ phục vụ người giàu. Cứ như vậy, Lục Vũ Quốc tuyên bố rút lui khỏi ngành thời trang để an hưởng tuổi già ở đây.

Công viên có các loại hình thư giãn giải trí như sân golf, nhà hàng cao cấp, khách sạn xa hoa, nhà treo nghỉ mát độc đáo, đu quay trên nước... Nhưng mộng đẹp không lâu, suy cho cùng thời bấy giờ chẳng mấy ai giàu có, công viên Hồ Tâm thua lỗ phá sản, đành phải bỏ hoang. Hiện tại, chỉ còn Dinh thự Lục gia nằm lẻ loi ở đó.

Năm 2012, Lục Vũ Quốc qua đời, hưởng thọ 86 tuổi. Ngô Miêu tuổi gần 70 trở thành tân chủ nhân nhà họ Lục và quản lý mọi việc trong gia đình.

Thông tin Chung Khả tìm hiểu trước khi đến đây đại khái là như thế. Cô có cảm giác gia tộc này nằm sau một bức màn bí ẩn. Có rất nhiều câu đố không lời giải, ví như tại sao Lục Vũ Quốc đột nhiên rút lui khỏi ngành thời trang? Tại sao ông ta mua phần đất quanh dinh thự? Tất nhiên hiện tại Chung Khả không rảnh hơi quan tâm đến những điều này, cô chỉ muốn nhanh chóng xác định thuê phòng ở đây có đáng tin cậy hay không thôi. Hai bên lối đi là đồng cỏ heo hút, cỏ dại héo khô phủ vàng mặt đất, lác đác vài thân cây trông như đám bù nhìn rơm vô hồn.

Băng qua một khoảng sân rộng, Chung Khả trông thấy vài kiến trúc tan hoang cũ kĩ. Một trong số đó trước đây là hội quán sân golf nhưng giờ đã bỏ không, các điểm phát bóng um tùm cỏ dại, tường bao đổ nát, dùng từ “phế tích” cũng không sai. Chung Khả còn ngờ mình đến nhầm chỗ, không sao tưởng nổi nơi này từng là công viên cao cấp và giờ đây vẫn có người ở.

Đi hết khoảng sân, băng qua một con dốc thoai thoải thì đến trung tâm công viên, trước mặt hiện ra một hồ nước mênh mông. Nước hồ lóng lánh dưới nắng, mặt hồ phủ sương mỏng mờ ảo. Xa xa có cầu treo dẫn thẳng đến khung sắt lớn hình tròn dựng giữa hồ, hẳn là giàn đu quay trên nước đã dỡ bỏ.

Nhìn từ xa, hồ nước có dáng phôi thai cuộn tròn trong tử cung, phải chăng là nguồn gốc cái tên? Hồ Thai ngày đông giống hệt đứa trẻ sơ sinh khổng lồ nằm nghiêng mình giữa đất trời, cỏ cây xung quanh úa tàn chết rũ y như thể bị đứa trẻ tham lam này hút sạch chất dinh dưỡng. Ngay chỗ bụng “phôi thai” là tòa dinh thự theo phong cách phương Tây cổ điển. Nhìn từ trên xuống, dinh thự như nửa đoạn dây rốn kéo ra từ bụng thai nhi.

Chung Khả bước đến gần, mặt đất hơi trơn, đôi bốt ngắn lấm bùn khiến người ưa sạch sẽ như cô cảm thấy hơi khó chịu. Cuối đoạn đường này là đích điểm của hành trình, Dinh thự Lục gia.

Thực sự có người sống ở đây ư? Nhìn dinh thự ba tầng trước mắt, Chung Khả thầm cảm thán. Dinh thự sơn màu đỏ rượu, mỗi tầng đều có rất nhiều cửa sổ. Bên ngoài một số ô cửa có ban công nhỏ dựng cột La Mã cẩm thạch, trông khá lộng lẫy.

Phong cách kiến trúc chiết trung* châu Âu phổ biến thời Dân quốc làm dinh thự toát lên vẻ giàu sang. Các cột trang trí màu trắng cùng với dãy tường chạm nổi tạo nên bộ khung cơ bản của ngôi nhà. Chung Khả ngắm một lượt toàn bộ dinh thự, nhà riêng mà bề thế như khách sạn, chỉ hiềm lâu ngày không tu sửa nên hơi cũ, có nhiều vết nứt và mảng loang lổ. Hơn nữa, dinh thự nằm ở nơi bốn bề hẻo lánh nên khiến người ta có cảm giác hoang vu dù đang ban ngày.

Ở cửa chính có bậc thềm hình bán nguyệt, Chung Khả rón rén bước lên, định nhấn chuông thì cửa đôi đã mở ra như biết rằng khách đến. Người mở cửa là phụ nữ, mặc bộ đồ màu đen xen trắng.

“Cô là khách thuê phòng ạ?” Người đó dịu dàng hỏi, chính là giọng vang ra từ thiết bị liên lạc nội bộ ban nãy.

“Ở... Chào chị, vâng...” Chung Khả đưa mắt quan sát, người này xinh xắn, cao gầy, buộc tóc đuôi ngựa, chưa đến ba mươi tuổi. Trông cách ăn mặc chắc là người giúp việc ở đây.

“Phiền cô nhấc chân lên ạ.” Giúp việc cầm khăn, ngồi xổm xuống.

“Dạ...” Chung Khả nhìn bùn đất trên bốt, ngại ngùng nhấc chân lên. Giúp việc nắm cổ chân cô, dùng khăn lau bùn trên bốt, lau xong thì gấp gọn khăn, đứng dậy chìa tay, “Mời cô vào.”

“Cảm ơn.” Chung Khả gật đầu, liếc nhanh đôi bốt sạch bong dưới chân.

Giúp việc dẫn Chung Khả vào phòng khách. Căn phòng mang gam màu thẫm, bài trí theo phong cách hiện đại hơn so với bề ngoài dinh thự, đồ nội thất tinh xảo, sàn lát gỗ tự nhiên hình như mới đánh sáp, giẫm bốt lên cảm thấy hơi trơn. Giữa phòng là bộ sofa kiểu Âu kê quanh bàn trà gỗ tử đàn, bên dưới trải thảm dày. Bức tường dối diện cửa vào treo ti vi màn hình tinh thể lỏng 80 inch, dưới ti vi là lò sưởi bằng đá kiểu Tây. Trần treo đèn chùm thủy tinh lấp lánh chói mắt. Mé Bắc phòng khách có cầu thang lên tầng hai.

Giúp việc xuống bếp rót cốc nước ép hoa quả cho Chung Khả, dặn cô ngồi chờ ở sofa, rồi đi lên tầng.

Phòng khách rất ấm, Chung Khả cởi chụp tai và khăn quàng, uống một ngụm nước ép. Trong lúc chờ đợi, cô mải mê ngắm nghía xung quanh. Xa hoa hơn cô tưởng, không ngờ ngoại ô Thượng Hải lại ẩn giấu một gia tộc giàu có nhường này. Sao giá thuê phòng lại thấp như vậy nhỉ! Phòng khách trống trải yên tĩnh càng kích thích suy tưởng miên man, trong đầu thình lình nhảy ra cụm từ “ngôi nhà ma ám” làm Chung Khả bất giác rợn người.

Khoảng năm phút sau, một người đàn ông từ trên tầng đi xuống, bước chân thình thịch nặng nề. Nhác thấy người đó, Chung Khả suýt hét lên, “Ấy!? Anh là...”

“A!” Người nọ cũng ngạc nhiên, “Là em gái à.”

Chính là người bắt quen trên tàu điện ban nãy, thân hình phốp pháp, không cúi đầu vẫn thấy rõ nọng cằm, khiến người ta liên tưởng đến nhân vật “mặt thịt ngang phè”* dưới ngòi bút của Lỗ Tấn. Cái bụng tròn vo đẩy căng phồng lớp áo khoác họa tiết hoạt hình, chân cong chữ bát không thể sải bước quá dài.

“Khéo thật đấy...” Gã cười toét miệng, “Thảo nào lúc trên tàu điện tôi đã thấy em gái rất giống.”

Chung Khả gượng gạo hỏi, “Sao anh lại ở đây?” Lòng lại thầm thắc mắc “lúc trên tàu điện đã thấy rất giống” nghĩa là sao, chẳng lẽ trước kia gã từng gặp mình?

“Sao tôi lại ở đây? Ha ha ha ha.” Gã đàn ông nặng nề bước đi rồi ngồi phịch xuống sofa. “Quên giới thiệu với em gái, tôi tên là Lục Triết Nam, nhà ở đây.”

“Ừm... Đừng gọi tôi là em gái, được không? Tên tôi là Chung Khả... Xin lỗi đã bất lịch sự với anh trên tàu.” Ai mà ngờ cô tình cờ gặp người nhà họ Lục dọc đường. Lục Triết Nam có lẽ là con trai của Lục Nghĩa.

“Không sao,” Lục Triết Nam phẩy tay, “Không ngờ tôi với em gái... Xin lỗi, với cô Chung Khả lại có duyên như vậy.”

“Nhưng sao khi nãy anh xuống tàu trước, đã thế còn đến đây sớm hơn tôi?”

“À à, tôi đi triển lãm truyện tranh, định bảo tài xế đến đón, nhưng quanh triển lãm kẹt xe ghê quá, đành bắt một chặng tàu điện rồi dặn bác tài chờ ở ga sau. Vậy mà gặp được cô, hay thật đấy.”

Chung Khả không thích cái giọng bông lơn này, ngày sau mà sống chung dưới một mái nhà thì cũng khó tiêu hóa đây.

“Cô muốn thuê phòng hả?” Cuối cùng Lục Triết Nam cũng vào chuyện chính, “Tôi dẫn cô lên tầng xem thử nhé?”

“Vâng.” Chung Khả đứng dậy, cảm thấy gã liếc đùi mình, liền hấp tấp kéo vạt váy xuống.

Lục Triết Nam tiến lên thang trước, “Cô là diễn viên lồng tiếng nhỉ, thảo nào giọng hay thế.”

Chung Khả giật mình, “Sao anh biết tôi là diễn viên lồng tiếng?”

“Chúng tôi luôn tìm hiểu thông tin cơ bản của tất cả các khách muốn thuê phòng mà.”

Chung Khả nhớ lại lần đầu gọi đến số điện thoại trên quảng cáo, đầu dây bên kia hỏi cô họ tên và số điện thoại, cô trả lời ngay mà không nghĩ ngợi gì, chẳng ngờ từ đấy họ lại còn tiến hành điều tra. Giờ thì cô hiểu tại sao vừa rồi Lục Triết Nam lại bảo trên tàu điện đã thấy cô rất giống. Hẳn gã đã xem thông tin và ảnh mình từ sớm. Chung Khả hiểu thái độ thận trọng của nhà này đối với mỗi khách thuê, vì cô cũng cố gắng điều tra thông tin của họ trước khi đến đây. Nhưng dù thế nào, cô vẫn ghét bị xâm phạm đời tư.

“Anh thì làm nghề gì?” Chung Khả hỏi.

“Tôi hả? Việc của tôi là cho thuê tất cả phòng trống trong nhà rồi thu tiền thôi.” Lục Triết Nam trả lời qua loa. Xem chừng đúng là otaku, không hơn không kém.

“Nhà các anh hiện có bao nhiêu người?” Chung Khả muốn tìm hiếu thêm về gia đình họ.

“Đế tôi tính thử.” Nam ngẩng đầu, giơ ngón tay ra đếm, “Bà nội, gia đình bác cả, gia đình chú ba, gia đình tôi, các khách trọ khác, rồi giúp việc quản gia các thứ, tổng cộng chắc hơn chục người, hôm khác giới thiệu cho cô làm quen.”

Mười mấy người đúng là không ở hết dinh thự lớn như vậy, trong nhà hẳn còn rất nhiều phòng trống.

Cả hai đi cầu thang lên thẳng tầng ba, trước mặt là hành lang rộng rãi. Trần hành lang treo đèn chùm vuông kiểu dáng độc đáo, đang bật sáng do cửa sổ trong cùng phía Tây không đón đủ nắng. Bức tường đối diện cầu thang là một dãy ba bốn cánh cửa màu đỏ rượu. Trên khoảng tường trống giữa các cửa đều treo tranh nghệ thuật theo chủ nghĩa hậu hiện đại, không hài hòa với phong cách dinh thự.

Lục Triết Nam dẫn Chung Khả đến căn phòng mé Tây, “Đây là phòng của cô.” Rồi đẩy cánh cửa gỗ.

Căn phòng đơn tầm 20m2, bày biện y như phòng khách sạn năm sao. Giữa phòng đặt chiếc giường lớn đóng bằng gỗ tự nhiên, mọi vật dụng cần thiết cho sinh hoạt hằng ngày đều đầy đủ. Phía chính diện căn phòng có cửa kính dẫn ra ban công, có cả nhà vệ sinh và phòng tắm riêng.

Chung Khả chậm rãi dạo quanh, ra ban công trông về nơi xa. Ở đây tầm nhìn rất đẹp, đầy đủ ánh sáng, nhìn sang trái sẽ thấy một phần hồ Thai. Mọi chi tiết rất thỏa lòng người. Cuối cùng Lục Triết Nam đưa Chung Khả đi xem các phòng trống khác, nội thất cơ bản giống nhau.

“Thế nào, cô hài lòng chứ?” Gã hỏi thăm khi quay lại hành lang.

“Để tôi cân nhắc...”

“Được, cô xuống nhà ngồi chơi một lát rồi từ từ suy nghĩ.”

Cả hai xuống phòng khách, cô giúp việc ban nãy đưa cho Lục Triết Nam một gói hàng. Gã hớn hở mở ra, bên trong là bốn gói to toàn sô cô la viên có lớp đường bọc ngoài sặc sỡ. Gã vốn hảo ngọt, mà đại diện thương hiệu của hãng sô cô la này lại chính là nhóm nhạc thần tượng nữ gã yêu thích nhất, nên thường xuyên mua về ăn. Lục Triết Nam bày ngay ngắn bốn đĩa thủy tinh lên bàn trà, dốc một gói sô cô la ra, lần lượt xếp bốn màu kẹo khác nhau vào bốn cái đĩa, mỗi đĩa chỉ chứa những viên cùng màu. Thao tác tỉ mỉ ấy khiến Chung Khả nghĩ, có lẽ người này mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.

“Nào mời cô, kẹo ngon lắm đấy.” Lục Triết Nam đẩy mấy đĩa sô cô la đã phân loại ra trước mặt Chung Khả.

“Tôi không ăn đồ ngọt, cảm ơn anh.” Chung Khả nói dối, thật ra cô không thích những viên sô cô la bị ngón tay bóng nhẫy kia chạm vào thôi.

“Cô quyết định thuê phòng ở đây chứ?” Lục Triết Nam thảy viên sô cô la xanh lá vào miệng, vừa nhai vừa nói. “Cô cũng thấy rồi đó, phòng ốc rộng rãi, đồ đạc đầy đủ, giá thuê phải chăng, với cả tôi thấy chúng ta khá hợp nhau, chắc chắn có thể chung sống hòa thuận.”

“Ừm... Phòng đẹp lắm, nhưng tại sao giá thuê lại rẻ vậy?” Chung Khả bộc bạch nỗi đắn đo thực sự.

“Hớ! Rẻ cũng là cái tội hả? Cô biết đấy, gia đình tôi không túng thiếu, bao nhiêu phòng để trống cũng phí, chi bằng cho thuê, đông người càng vui. Suy cho cùng, quanh đây hẻo lánh, chỉ có chúng tôi nên cô đơn lắm.” Lục Triết Nam tươi cười trả lời, cơ thịt dồn thành ngấn trên mặt.

“Vậy à…” Chung Khả mím môi, “Thật ra tôi rất hài lòng với cơ sở vật chất và tiền thuê, ngặt nỗi đường sá xa xôi... Hôm nay tôi mất gần hai tiếng đồng hồ vừa ngồi tàu điện vừa bắt xe buýt đến đây, đi lại không được tiện lắm. Với cả tôi thường tan làm rất muộn...”

“Giao thông không phải vấn đề, khoảng cách từ đây đến nội thành không xa đâu, đi thẳng quốc lộ G, mất bốn mươi lăm phút ngồi xe là đến.” Lục Triết Nam trần tình. “Nhà tôi mỗi ngày đều có người chở hàng đi đi lại lại giữa dinh thự với nội thành, cô có thể đi nhờ, nếu về muộn quá thì bắt Uber đến gần ga tàu Hồng Kiều, tôi bảo tài xế ra đón.”

Chung Khả vừa mừng vừa lo trước ưu đãi bất ngờ này, có cảm giác Lục Triết Nam quá mức nhiệt tình với mình. Suy tính trước sau, cô chưa đồng ý thuê ngay, ngỏ ý về suy nghĩ thêm rồi mới quyết định. Trước khi Chung Khả rời khỏi dinh thự, Lục Triết Nam mời cô đến tham quan phòng gã, nhưng cô khéo léo từ chối.

Mấy hôm sau, Chung Khả quyết định ở trọ nhà họ Lục, kí hợp đồng thuê nhà thời hạn hai năm.

Chung Khả mở mắt, nhưng lần này không phải tự tỉnh giấc mà bị tiếng còi báo động và tiếng người ồn ào bên ngoài đánh thức, thoạt tiên còn tưởng mình gặp ác mộng. Cô ngồi dậy khỏi giường, khoác áo đeo kính, đi ra ban công. Từ tầng ba trông ra, thấy rõ xe cảnh sát đồ lô nhố ngoài cổng dinh thự.

Xảy ra chuyện gì vậy? Chung Khả đang thắc mắc thì nghe tiếng gõ cửa. Cô vội ra mở, bên ngoài là cô giúp việc Ngạn Hồng, vẻ mặt hơi lạ. Từ lúc Chung Khả dọn vào dinh thự đến nay, cô giúp việc lau bốt giùm hôm đầu tiên này vẫn luôn quan tâm chăm sóc cô. Đây là lần đầu tiên Chung Khả thấy sắc mặt Ngạn Hồng u ám như vậy.

“Cô Khả, chuyện là... trong nhà có án mạng, cảnh sát muốn lấy lời khai, cô xuống dưới một lát được không?” Ngạn Hồng nói gấp.

“Cái gì? Án mạng á?” Chung Khả vô cùng kinh ngạc, “Ai bị giết cơ?”

“Ông cả ạ.”

Lục Nhân bị giết? Tại sao chứ? Chung Khả hãi hùng.

Suốt một năm qua, Chung Khả không tiếp xúc nhiều với Lục Nhân, gặp ở nhà cũng chỉ gật đầu chào hỏi, nhưng ấn tượng nhìn chung khá tốt. Ông thường nở nụ cười hiền hậu, thái độ lịch sự, ôn hòa với khách trọ. Ngoài ra ông còn là nhà từ thiện nổi tiếng, quản lý tổ chức từ thiện chuyên thu nhận người già neo đơn và trẻ em lang thang. Người tốt như thế vì sao lại bị giết?

Chung Khả thay đồ đi xuống phòng khách, khá căng thẳng khi nhìn thấy hai cảnh sát ngồi trên sofa, một nam một nữ, vẻ mặt đều nghiêm nghị.

“Chào cô, tôi họ Lương, đồng nghiệp tôi đây họ Lãnh. Đêm qua nhà họ xảy ra án mạng, chúng tôi có vài câu muốn hỏi cô.” Lương Lương vừa nói vừa lật sổ tay.

“Ơ... vâng.” Chung Khả ngơ ngác, ngồi xuống đối diện với họ.

“Cô là khách trọ ở đây?”

“Vâng.”

“Cô dọn đến từ khi nào?”

“Một năm trước, khoảng tầm này năm ngoái.”

“Cô làm nghề gì?”

“Diễn viên lồng tiếng.”

“Cô làm việc ở nội thành thì phải, sao lại thuê phòng ở đây?”

Chung Khả khựng lại. Cảnh sát đã sớm điều tra mọi thông tin của mình.

“Ừm...” Cô ngập ngừng, “Cái chính là tiền thuê rẻ, sáng tối đều có thể đi nhờ xe, tôi thấy khá tiện...”

“Cô làm gì sau 12 giờ khuya hôm qua?” Nhận ra Chung Khả có phần bồn chồn, Lương Lương ân cần giải thích. “Cô cứ tự nhiên, chúng tôi chỉ lấy lời khai cho đủ thủ tục thôi.”

“Hôm qua tôi đi ngủ từ sớm. Sau 12 giờ... chắc chắn đã ngủ rồi.”

“Đêm khuya có nghe thấy tiếng gì lạ không?”

“Không, tôi ngủ say lắm...”

Lương Lương còn hỏi Chung Khả khá nhiều câu, bao gồm ấn tượng về Lục Nhân và về từng thành viên nhà họ Lục. Đây là lần đầu tiên trong đời Chung Khả phải cung cấp lời khai, suốt quá trình đều hết sức căng thẳng.

“Câu hỏi cuối cùng, tuy cô bảo ngủ say, nhưng tôi vẫn muốn biết...” Lương Lương vuốt mặt. “Cô có nghe thấy âm thanh gì giống tiếng máy bơm không?”

“Máy bơm? Tôi không nghe thấy.” Chung Khả khẳng định.

“Được rồi, cảm ơn cô.” Lương Lương xé một tờ giấy trong sổ tay, viết số điện thoại rồi đưa cho Chung Khả, “Đây là số của tôi, phiền cô gọi điện cho tôi nếu nhớ ra chuyện gì quan trọng.”

“Vâng ạ.” Chung Khả cầm lấy tờ giấy, thậm chí hoài nghi mình vẫn chưa tỉnh mộng.