Chương 4 Điềm báo tử vong
Hôm nay là đại thọ 75 tuổi của Ngô Miêu. Năm năm trước, sau khi Lục Vũ Quốc qua đời, Ngô Miêu trở thành bậc bề trên được trọng vọng nhất ở nhà họ Lục. Từ hai con trai ruột đến con chồng, ai cũng tôn kính cụ. Việc lớn việc nhỏ tuy không đến mức cần Ngô Miêu quyết định, nhưng ít nhiều mọi người vẫn tham khảo xem ý cụ ra sao.
Lúc lên kế hoạch mừng thọ, gia đình định tổ chức thật linh đình, mời thật nhiều khách quý. Nhưng hai tuần trước, trưởng nam Lục Nhân chết bất đắc kì tử dưới nhà kho ngầm, lễ mừng không thể tổ chức quá phô trương nữa. Sau khi bàn bạc với Ngô Miêu, Lục Nghĩa quyết định hủy bỏ việc mời khách trước đó, chỉ tổ chức tiệc gia đình nho nhỏ, cốt để tinh thần bà cụ thoải mái hơn.
Trưa hôm ấy, cô giúp việc dìu bà cụ từ tầng ba xuống. Ngô Miêu lớn tuổi rồi nhưng chân còn khỏe, đi lại không cần chống gậy. Dù thường ngày phải lên xuống cầu thang, cụ vẫn muốn ở phòng trên tầng ba, bảo rằng bên trên yên tĩnh. Nhưng để đảm bảo an toàn, cô giúp việc sẽ dìu cụ lên xuống. Cô giúp việc này tên là Tiểu Tình. Cũng như Ngạn Hồng, cô là người ở thành phố khác, tới Thượng Hải thì được công ty giúp việc giới thiệu đến nhà họ Lục. Phòng của hai cô ở tầng một dinh thự, ngày ngày lo quét tước, nấu nướng, tiếp khách và chăm sóc sinh hoạt cho mọi người trong nhà.
Ngạn Hồng 26 tuổi, thân hình cao gầy, dịu dàng nền nã. Tiểu Tình lớn hơn hai tuổi nhưng lại nhỏ nhắn và tinh nghịch hơn, tóc nhuộm vàng nhạt tết bím hai bên, gương mặt trái xoan trang điểm nhẹ, mi cong, mũi nhỏ xinh xắn, trông đáng yêu như học trò.
“Dì ngồi đây ạ.” Tiểu Tình đỡ Ngô Miêu đến ghế chủ của bàn ăn.
Ngô Miêu gật đầu, ngồi xuống ghế. Cụ cực kì sợ già, vì dẫu sao thời trẻ cũng từng là minh tinh sân khấu, rất nhạy cảm nếu nghe ai bảo mình già. Chính vì thế Tiểu Tình gọi cụ là “dì” chứ không phải “cụ”.
Để ngoại hình trẻ trung hơn, Ngô Miêu nhuộm đen mái đầu bạc. Dù vậy, nếp nhăn in hằn trên trán và khóe môi, cùng với đồi mồi đuôi mắt đều tỏ rõ dấu hiệu tuổi tác. Khuôn mặt cụ hơi hà khắc, hốc mắt rất sâu, hoàn toàn không có nét hiền từ thường thấy ở các bà lão.
Tiểu Tình vừa định quay đi thì Ngô Miêu gọi giật lại, “Đừng để tóc vàng nữa, nhố nhăng!” Cụ nói như ra lệnh, nhìn cả đôi tất chân lộ đùi của cô rồi chê trách, “Sau này đi tất dài hơn, với cả màu móng tay chói quá. Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, con gái phải khuôn phép, tự trọng, cháu hiểu chưa?”
“Dạ... cháu hiểu rồi.” Tiểu Tình tủi thân lắm nhưng không dám cãi, “Cháu đi làm việc đây ạ.” Cô đi vào bếp, tiếng quở của Ngô Miêu còn đuổi theo. “Đi đứng cho đàng hoàng, khép chân lại, đừng có đi chữ bát như thế.” Tiểu Tình vâng lời, chỉnh lại dáng đi. Ngạn Hồng đang chuẩn bị tiệc trong bếp, nháy mắt ý bảo đừng để bụng mấy câu xét nét ấy, Tiểu Tình nhún vai, “Không sao, tôi quen rồi.”
Lúc này, quản gia Quý Trung Lý đem bánh kem đặt trước ở nội thành về, để bánh ở bếp rồi ra ngoài lo việc khác. Ông là người trầm lặng, kiệm lời, thường mặc bộ vest đen thiếu hài hòa, tuổi mới 55 mà đã hết sức già nua, mái tóc thưa thớt ngả bạc, trán đầy nếp nhăn. Là quản gia kiêm tài xế, Quý Trung Lý lo liệu đủ thứ việc trong gia đình, lớn như thu chi, nhỏ như đưa đón mọi người. Ông làm việc cho nhà họ Lục đã mười lăm năm, kể từ ngày chịu ơn Lục Vũ Quốc giúp đỡ giữa lúc khốn khó sa sút nhất.
Trên tầng ba, Chung Khả vừa rời phòng thì chạm mặt Diệp Vũ bước ra từ phòng bên cạnh, hai cô gật đầu thay lời chào rồi cùng xuống tầng. Họ đều trang điểm sơ để dự tiệc. Chung Khả mặc áo len nhạt màu phối váy dài, còn Diệp Vũ khoác áo gió kiểu cách, đi bốt đen ống cao, cả người toát ra vẻ lạnh lùng chín chắn.
Buổi tiệc bắt đầu lúc 12 giờ rưỡi trưa ở nhà ăn tầng một. Hai bàn tròn đã bày sẵn, mỗi bàn được khoảng năm sáu người ngồi. Ngô Miêu đã yên vị, các thành viên trong nhà cũng vào bàn. Cùng Diệp Vũ ngồi vào bàn khác bàn Ngô Miêu xong, Chung Khả đảo mắt khắp nhà ăn cũng không thấy Lục Triết Nam đâu, bất chợt nhớ lại bộ dạng bất an của gã hôm qua, lúc cho cô xem đinh quan tài trẻ sơ sinh.
Thình lình có tiếng ồn ào trên cầu thang. Tiểu Vũ la hét om sòm chạy xuống, lao đến ôm chầm lấy Chung Khả làm cô không kịp phản ứng, giật bắn người. Tiểu Vũ cười phá lên vì đã dọa cô thành công. Lục Văn Long đứng sau vội kéo tay cậu bé, vừa xin lỗi Chung Khả vừa mắng con trai. Bị bố cảnh cáo, Tiểu Vũ mới chịu ngồi yên.
Lục Văn Long ngồi xuống cạnh Chung Khả, kế đó đến con trai và vợ anh. Căn bản sợ Tiểu Vũ nghịch ngợm ảnh hưởng Ngô Miêu dùng bữa nên họ không ngồi cùng bàn cụ. Vợ Lục Văn Long tên là Trương Manh, hiện làm y tá cùng bệnh viện với chồng. Họ kết hôn đã mười năm, và Trương Manh đang mang thai bé thứ hai. Cô là người dịu dàng hiền hậu, rất chiều chuộng con trai, chưa nghe đánh mắng Tiểu Vũ bao giờ. Hôm nay cô búi gọn mái tóc dài sau đầu, mặt mộc mịn màng, cổ đeo dây chuyền bạc lấp lánh, bụng bầu nhô lên dưới lớp quần áo rộng rãi.
“Mẹ cháu đâu hả Long?” Người đàn ông đầu trọc ngồi bàn bên cạnh đứng lên. Đây là Lục Nghĩa, bố Lục Triết Nam. Hai bố con giống nhau nhất ở thân hình núc ních toàn thịt. Lục Nghĩa hiện kinh doanh một công ty đầu tư không mấy phát triển, thường ngày rượu chè cờ bạc, bẻm mép, chẳng ai ưa. Người đàn bà bắt tréo chân ngồi chờ khai tiệc bên cạnh ông ta là Lạc Văn Diễm, vợ hiện tại. Ngô Miêu chẳng ưa gì cô con dâu son phấn lòe loẹt này, mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu cực kì gay gắt.
Lục Văn Long áy náy đáp, “Mẹ cháu không xuống được, mấy hôm nay mệt suốt, cháu để mẹ nghỉ ngơi rồi.” Đoạn đưa mắt nhìn Ngô Miêu, “Mong bà nội đừng trách.”
Sau khi Lục Nhân chết, Vương Phần sa sút tinh thần, thậm chí còn suy nhược thần kinh. Gần đây bà chẳng màng ăn uống, cuộc sống âu sầu buồn khổ. Lục Văn Long cũng tái tê trong nồi đau mất bố, nhưng vì người mẹ mềm yếu, vì người vợ đang mang thai và đứa con còn ngây ngô, anh không thể gục ngã, họ cần sự chèo chống và chăm sóc của anh. Bởi vậy, Lục Văn Long cố nén nỗi đau, gắng tỏ ra bình thường. Trải nghiệm sinh ly tử biệt do nghề nghiệp đem lại cũng hỗ trợ anh ít nhiều.
“Dù gì cũng phải ăn cơm chứ.” Ngô Miêu đổi sắc mặt, hơi phật lòng.
“Không sao ạ, lát nữa cháu mang đồ ăn lên cho mẹ.”
Một lát sau, bố con Lục Lễ cũng xuất hiện, ngồi xuống bên kia Ngô Miêu, đối diện với Lục Nghĩa.
“Con xin lỗi mẹ, ban nãy nhà hàng xảy ra chút chuyện, điện thoại tới tấp.” Lục Lễ xin lỗi vì đến muộn, rồi lấy chiếc hộp nhỏ trong túi ra, đưa cho Ngô Miêu. “Hôm nay đại thọ của mẹ, con biếu mẹ món quà, không đáng giá gì nhưng là tấm lòng con cháu.”
Ngô Miêu mở hộp, thấy vòng ngọc lục bảo thì vui vẻ đeo ngay vào tay. Tay bên kia đeo vòng thạch anh vàng, món quà Lục Nghĩa vừa tặng. Cụ kê hai cổ tay sát nhau, so sánh quà mừng thọ của các con. Đúng lúc hai cô giúp việc dọn vài món nguội lên. Ngô Miêu húng khởi khoe vòng ra. “Ngạn Hồng, cháu thấy chiếc nào đẹp?”
Lục Nghĩa và Lục Lễ cùng nhìn cô giúp việc với ánh mắt sắc bén. Ngạn Hồng biết, khen chiếc này thì mếch lòng người kia, mà thật ra cô cũng chẳng thấy chiếc nào hơn chiếc nào, bèn ngượng nghịu đáp, “Đều đẹp cả dì ạ, rất hợp với dì.”
“Tôi thấy ngọc lục bảo đẹp hơn.” Ngô Miêu chốt hạ.
Lục Lễ cười thầm, hí hửng như vừa hạ gục đối thủ trong một cuộc chiến ngầm. Lục Nghĩa thì nuốt nước bọt hậm hực. Như đã đề cập, hai anh em ruột này mâu thuẫn sâu sắc, nguyên nhân bắt nguồn từ sự khác biệt về địa vị xã hội giữa họ. Lục Lễ năm nay 50 tuổi, người tầm thước, tóc húi cua gọn gàng, để râu ngắn, là người nhìn xa trông rộng. Ông sở trường nấu nướng, kinh doanh một nhà hàng Nhật phát đạt ở Thượng Hải, lại còn viết chuyên đề cho tạp chí ẩm thực. Nói chung ông bỏ xa anh trai về cả danh tiếng, thu nhập và hình tượng cá nhân. Dù rất thành công trong sự nghiệp, nhưng Lục Lễ không suôn sẻ trong hôn nhân. Hai đời vợ đều kết thúc bằng “Đơn ly dị”, không ai biết lý do là gì. Lục Hàn Băng là con của ông và người vợ đầu, hai bố con sống trên tầng hai dinh thự.
Món nguội đã lên đủ, Ngô Miêu liếc qua phòng khách, “Thằng Nam đâu?” Ngoài Vương Phần, chỉ còn thiếu mặt Lục Triết Nam.
“Có khi chưa dậy đâu, chắc lại thức trắng đêm chơi game đấy ạ.” Lục Hàn Băng nắm ngay lấy cơ hội đá xoáy.
‘Cái thằng ranh này, để con đi gọi nó!” Lục Nghĩa đang định đứng dậy thì Lục Triết Nam lừ đừ xuất hiện ở cửa nhà ăn, cất tiếng chào bà nội rồi đến ngồi cạnh bố.
Chung Khả từ bàn bên kia nhìn sang, thấy mặt gã tái nhợt, uể oải không chút sức sống.
“Sao trông con thiểu não vậy Nam?” Lục Nghĩa cũng thấy con trai là lạ, liền quan tâm hỏi han.
Lục Triết Nam đáp gọn “Không sao ạ”, và cả nhà chẳng ai để tâm nữa, chỉ có Chung Khả vẫn ít nhiều chú ý.
Đồ uống rót ra, Lục Nghĩa nâng ly đứng lên phát biểu, “Hôm nay là đại thọ 75 tuổi của mẹ, hiếm khi cả nhà đông đủ như vậy, phải dùng bữa thật vui vẻ nhé. Dù rằng gần đây nhà mình xảy ra chuyện buồn, mọi người đều suy sụp...” Nói đến đây, ông ta nhìn sang phía Lục Văn Long, “Anh cả mất đi, chú đau lòng lắm, nhưng chú tin sự thật rồi sẽ sáng tỏ, những người ở lại như chúng ta càng phải quý trọng năm tháng sau này. Nhân đây, con xin chúc mẹ dồi dào sức khỏe, may mắn trường thọ, sinh nhật vui vẻ!” Dứt lời, ông giơ cao ly kính rượu Ngô Miêu.
“Được rồi, cả nhà dùng bữa thôi.” Bà cụ tuyên bố, bữa tiệc chính thức bắt đầu.
Không khí yên tĩnh lạ thường, tất cả đều nhỏ nhẻ từ tốn, kể cả nhân vật chính là Ngô Miêu. Cũng dễ hiểu thôi, vì nhà mới có tang. Tuy nhiên vợ chồng Lục Nghĩa vẫn ăn thùng uống vại, mặc kệ bà cụ già lườm nguýt nhắc khéo.
Đến khi món cá hấp nóng hổi được mang lên, những người khác mới bắt đầu ăn nhiều hơn. Lục Văn Long chu đáo gỡ xương, gắp cá cho vợ, “Em ăn nhiều cá cho bổ.”
“Cảm ơn anh.” Trương Manh mỉm cười, từ từ thưởng thức miếng cá ngon mềm.
Tiểu Vũ liền quấy, “Bố ơi, con cũng muốn ăn, con cũng muốn ăn!”
“Đừng vội, để mẹ ăn trước, mẹ có em bé nên cần bổ sung dinh dưỡng, sinh cho con đứa em trai.” Lục Văn Long dỗ dành, tay vỗ vỗ mái đầu nấm của Tiểu Vũ.
“Con thích có em trai chơi cùng không?” Trương Manh cười hỏi.
Cậu bé hồn nhiên bĩu môi, tỏ vẻ “Có hay không chả được”. Ngô Miêu nghe được, liền ghé tai Lục Lễ, hỏi nhỏ, “Kiểm tra chưa? Là con trai à?”
Lục Lễ xác nhận, “Vâng ạ, siêu âm rồi.”
Ngô Miêu quay sang bảo hai cháu trai, “Trông kìa, anh trai sinh hai đứa luôn rồi, hai cháu chừng nào mới dắt cháu dâu về đây?”
Lục Hàn Băng cười gượng, “Bà yên tâm ạ, cháu đang để mắt đến một cô.”
Lục Triết Nam vẫn không nói tiếng nào, cứ như bị ấn nút tắt âm thanh vậy.
Mọi người ăn uống xong xuôi, món ngon trên bàn cũng gần hết. Lúc này, quản gia đã làm xong việc nên vào bếp đỡ đần. Ông và cô giúp việc cùng mở bánh kem, cẩn thận đặt lên bàn ăn. Chiếc bánh kem tươi đặt làm riêng có ba tầng, tầng nào cũng trang trí trái cây nhiều màu sắc. Tầng trên cùng rắc bột thực phẩm vàng kim, chính giữa viết “Ngô Miêu” và “Phúc Thọ An Khang” bằng mứt việt quất, trông vô cùng trang trọng.
“Nào, cắm nến thôi.” Lục Lễ xung phong lấy nến hình số “7” và “5” trong túi ni lông ra cắm lên bánh kem.
“Ấy, cắm nhầm rồi, màu không giống nhau.” Thấy cây nến số “7” màu đỏ nhưng số “5” màu xanh lá, Lục Nghĩa ngồi đối diện vội nhắc, và tìm số “5” màu đỏ cắm lại lên bánh.
Lục Lễ nhìn anh trai bằng ánh mắt khinh bỉ, một cuộc chiến không khói lửa lại nổ ra.
Chung Khả lặng lẽ quan sát, cảm giác như xem bộ phim đấu đá chốn hậu cung. Chỉ có điều vai chính trong phim này là hai ông chú ngoại ngũ tuần. Diệp Vũ ngồi bên cũng cảm nhận được, len lén đưa mắt nhìn họ.
May thay Ngạn Hồng túc trực đằng sau Lục Lễ đã lên tiếng giảng hòa, “Mình thắp nến thôi ạ, đừng để dì phải chờ lâu.”
Lần này đến lượt Lục Nghĩa thể hiện. Ông ta quệt cái miệng bóng nhẫy, cầm lấy bật lửa quản gia đưa rồi thắp nến, “Mẹ ước đi ạ.”
Lục Hàn Băng tính tình hoạt bát cất tiếng hát mừng sinh nhật đầu tiên, mọi người đứng lên, chờ Ngô Miêu cầu nguyện. Bà cụ đan mười ngón tay, nhắm mắt ước thầm rồi thổi tắt nến giữa tràng pháo tay giòn giã của cả gia đình, không hề hay biết đôi mắt ác quỷ đằng đằng sát khí đang chằm chằm dõi theo.
Mọi người ăn xong bánh kem, tiệc mừng thọ đơn giản kết thúc, ai làm việc nấy, nhạt nhẽo như vừa xong buổi họp ở công ty.
Lục Văn Long bưng vài món dư lên phòng Vương Phần trên tầng ba, vừa an ủi vừa tận tay bón cơm cho mẹ. Ngô Miêu về phòng xem ti vi. Nhà Lục Văn Long và nhà Lục Nhân đều ở tầng ba, liền kề với phòng Ngô Miêu để tiện chăm sóc bà cụ.
Trong khi tầng ba khá yên tĩnh thì tầng hai tương đối sôi động, có một phòng lớn để giải trí, có thể đánh bóng bàn, chơi bi da... Lục Hàn Băng có rất nhiều sở thích, từ ca hát khiêu vũ đến thể dục thể thao, ví như rap, nhảy Latin, thám hiểm ngoài trời, lặn, bi da... Là người ham chơi, gã rất thích cách bài trí của tầng hai nên đã chọn ở đây cùng bố. Sau lễ mừng thọ, gã không về phòng mà vội vã rời dinh thự đi dự dạ hội hóa trang.
Lục Triết Nam ăn xong thì về thẳng phòng riêng ở tầng một, đóng chặt cửa không ra ngoài. Lạ lùng thay, một người có dạ dày khổng lồ như gã hôm nay lại không ăn uống mấy, đến món bánh kem yêu thích nhất cũng chỉ cắn một miếng nhỏ. Chung Khả đã sớm nhận ra tình trạng bất thường của gã, nên về nghỉ ngơi chốc lát lại xuống tầng một.
Lục Triết Nam ló nửa khuôn mặt qua khe cửa he hé. nhận ra Chung Khả mới yên tâm mở cửa.
“Anh sao vậy? Hôm nay anh lạ lắm.” Chung Khả bước vào phòng, hỏi thẳng.
Lục Triết Nam mở ngăn bàn lấy một thứ, mặt mũi sa sầm. Nhận ra là đinh, Chung Khả hỏi, “Đinh đóng quan tài trẻ sơ sinh? Hôm qua anh cho tôi xem rồi mà? Anh vẫn nghi ngờ bác cả anh dính lời nguyền à?”
Lục Triết Nam run giọng, “Đây không phải đinh tìm thấy trong phòng bác ấy...”
“Hả?”
“Đây là đinh sáng nay... tôi phát hiện trong phòng mình.” Lục Triết Nam sợ hãi trỏ chiếc giường, “Ở trên giường của tôi, ngay chỗ đó!”
“Hả?” Thì ra đây là nguyên nhân khiến gã này bất an cả ngày hôm nay, “Làm sao nó xuất hiện trong phòng anh được?”
“Tôi không biết, hôm qua lúc tôi đi ngủ, trên giường có gì đâu... Cửa thì chốt trong, không ai vào được, nhưng vừa ngủ dậy đã thấy cây đinh này rồi. Kì lạ quá!”
“Hay thừa cơ anh ra ngoài, ai đó đã lẻn vào phòng thảy lên giường? Lúc đi ngủ anh không chú ý thôi...”
“Không thể nào, cô thừa biết mỗi lần rời khỏi phòng tôi đều khóa cửa, chỉ mình tôi có chìa thôi, ai mà lẻn vào được?”
“Anh chắc chắn hôm qua không quên khóa cửa chứ?”
“Chắc chắn!” Lục Triết Nam khẳng định, “Tôi luôn mang chìa bên người, trong phòng có nhiều mô hình lắp ráp quý giá như vậy, tôi không lơ là cảnh giác đâu.” Dứt lời, gã lấy chiếc chìa gắn móc treo hình nhân vật Suzumiya Haruhi* trong túi áo ra.
“Cửa sổ thì sao?”
“Cửa sổ vẫn chốt, lâu lắm rồi không mở.”
Chung Khả nhìn quanh căn phòng, chỉ có cửa chính và cửa sổ thông ra ngoài. Cô đến gần cửa sổ xem thử, bên ngoài là mặt hồ Thai lạnh lẽo tĩnh lặng. Lúc trước Lục Triết Nam chọn phòng này chính là để tiện ngắm cảnh hồ. Nếu có người muốn đột nhập vào đây bằng đường cửa sổ thì phải bơi qua hồ, ngoài cửa lại lắp lưới chống trộm kín mít, người trưởng thành không thể thò tay qua. Kể cũng lạ, nếu chọn phòng này để ngoạn cảnh thì việc gì phải lắp thêm lưới chống trộm chắn hết tầm nhìn như vậy?
Để chắc chắn, Chung Khả đưa tay cạy chốt bán nguyệt trên cửa sổ, thấy chốt vẫn nguyên vẹn, không có dấu hiệu hỏng hóc. Rốt cuộc là ai, làm cách nào đem đinh đóng quan tài trẻ sơ sinh vào căn phòng kín này? Hơn nữa còn đặt lên giường khéo đến nỗi chủ nhân không hề hay biết?
“À, cây đinh hôm qua anh cho tôi xem đâu?” Chung Khả lộ vẻ đăm chiêu.
Lục Triết Nam mở ngăn bàn lấy cây đinh tìm được ở phòng Lục Nhân. Chung Khả cầm hai tay hai đinh, đặt cạnh nhau để so sánh tỉ mỉ. Màu sắc, kích thước, chất liệu, hình dạng, thậm chí độ gỉ sét đều tương đồng.
“Đinh này anh tìm thấy ở chỗ nào trong phòng bác anh?”
“Trong lọ đựng bút. Vừa nghe nói có dây rốn ở hiện trường án mạng, tôi nghĩ ngay đến lời nguyền trẻ sơ sinh, bèn lẻn vào phòng sách của bác cả và tìm thấy thứ này trong lọ đựng bút trên bàn.”
“Nhưng... lúc lục soát, lẽ nào cảnh sát không phát hiện ra cây đinh?”
“Tại họ không biết truyền thuyết ấy, có thấy đinh cũng không quá để tâm chăng.”
Chung Khả gói hai cây đinh vào hai tờ khăn giấy khác nhau rồi bảo, “Chúng ta kể chuyện này với cảnh sát đi. Tôi không tin mấy lời nguyền rủa, nhưng đây có thể là manh mối quan trọng của vụ án.”
Lục Triết Nam im ắng một lúc, thình lình biến sắc, đôi mắt toát ra nỗi sợ hãi tột độ, “Có lẽ hôm nay tôi sẽ chết...”
Chung Khả giật mình, “Anh nói linh tinh gì thế?”
“Thật đấy... Cô biết không? Người nhận được đinh đóng quan tài trẻ sơ sinh sẽ chết ngay trong ngày.” Giọng Lục Triết Nam nghiêm túc chưa từng thấy. “Tôi nghĩ mình không qua khỏi đêm nay...” Gã im bặt một lúc, rồi đột ngột ôm đầu. “Đinh đóng quan tài trẻ sơ sinh... chính là điềm báo tử vong. Bác cả nhận cái đinh, nên mới chết một cách không rõ ràng như vậy... Lần này... lần này tới lượt tôi rồi. Người tiếp theo chính là tôi!”
“Ôi trời, anh đừng có mê tín như thế chứ!” Chung Khả không thể trơ mắt đứng nhìn được nữa. “Anh đừng sợ, tôi lập tức báo cảnh sát để họ giải quyết, được không? Anh cứ yên tâm ở đây.”
Lục Triết Nam suy sụp lắc đầu.
Chung Khả về phòng lục ngăn kéo, lấy tờ giấy ghi số điện thoại của Lương Lương rồi bấm số gọi, kể vắn tắt về đinh quan tài và lời nguyền.
Lương Lương đang đi công tác tỉnh ngoài, mà cũng cho là chuyện viển vông nên không để tâm. Hôm sau anh mới hối hận vì không phái ai đến Dinh thự Lục gia ngay tức khắc.
Đã quá giờ ăn tối, vẫn chưa thấy mặt Lục Triết Nam đâu.
Vừa ăn lễ thọ ban trưa nên hai cô giúp việc chỉ làm vài món đơn giản cho bữa tối. Biết Lục Triết Nam không bao giờ ăn mấy món dầu mỡ trong phòng riêng vì sợ làm bẩn đồ sưu tầm, họ không mang cơm vào tận nơi mà cứ lẳng lặng chờ ở nhà ăn.
Sau khi liên lạc với Lương Lương, Chung Khả vẫn luôn an ủi Lục Triết Nam qua WeChat, khuyên gã đừng quá lo lắng. Tính ra, nếu hai cây đinh quan tài là do hung thủ sát hại Lục Nhân để lại, tức là hắn ta vẫn luôn lẩn lút quanh đây thôi nhỉ? Mà cũng không loại trừ khả năng mọi chuyện đều do tên otaku ngớ ngẩn kia tưởng tượng ra... Bỗng chốc, mạch suy nghĩ của Chung Khả trở nên rối loạn. Cô bắt đầu hối hận về việc thuê phòng ở đây. Đi làm đã đầy áp lực rồi, giờ còn phải hao tâm tổn trí vì vụ án nhà người ta.
giờ tối, Chung Khả xuống tầng ăn cơm, nghe giúp việc bảo Lục Triết Nam vẫn chưa dùng bữa, cô lo lắng chạy qua phòng gã xem sao.
Đi hết hành lang phía Đông phòng khách đến phòng cảnh hồ, Chung Khả chợt phát hiện ổ khóa trên cánh cửa gỗ vàng sẫm đã khác trước. Hỏi ra mới biết, buổi chiều hôm ấy Lục Triết Nam đã vội vã gọi thợ đến thay khóa mới. Gã quả thật cho rằng mình là mục tiêu kế tiếp của hung thủ, nên rốt ráo đề cao cảnh giác.
Chung Khả gõ cửa cốc cốc, trong phòng vọng ra tiếng hỏi đây cảnh giác, “Ai thế?”
“Là tôi, Chung Khả đây.”
Lục Triết Nam mở cửa, vẻ mặt tiều tụy, người vận đồ ngủ, nút áo chưa cài hết, áo len bên trong thòi cả ra ngoài, trông rất nhếch nhác.
“Cảnh sát nói sao?” Lục Triết Nam tỏ ra thất vọng khi thấy không có ai đi cùng Chung Khả.
“Sáng sớm mai họ đến ngay ấy mà.”
“Không kịp rồi.” Lục Triết Nam cau có.
“Chậc! Anh thật là...” Chung Khả không biết nên tiếp lời thế nào, “Anh ăn cơm trước đi, hồi trưa chẳng ăn mấy, không tốt cho sức khỏe đâu.”
“Tôi nuốt không trôi...” Câu này thật không thích hợp khi thốt ra từ miệng một tên béo nặng hơn trăm cân.
“Phải cố mà ăn, ăn no rồi chúng ta nghĩ cách tiếp, được không?”
Chung Khả dỗ dành mãi, Lục Triết Nam mới chịu đi ăn cơm. Lúc rời khỏi phòng, gã cẩn thận khóa cánh cửa vừa thay ổ và chìa mới.
Cả hai ra đến phòng khách, chỉ còn cô giúp việc Tiểu Tình ở đó. Trông thấy Lục Triết Nam, cô ta lập tức xới cơm và hâm nóng thức ăn. Chung Khả cũng lấy bát, ngồi xuống ăn cùng, trong lúc dùng bữa, cô nhận ra Lục Triết Nam chỉ ăn những món cô đã gắp. Chẳng lẽ gã lo trong thức ăn có độc?
“Tôi có chuyện cần cô giúp.” Lục Triết Nam nuốt nước bọt, bỗng nói.
“Chuyện gì?”
“Ừm, tối nay cô qua ở cùng tôi được không?”
“Hả...” Chung Khả ngần ngừ. Đề nghị này rõ ràng không phải bắt nguồn từ ý đồ xấu với cô. Nhưng qua đêm trong phòng đàn ông dù sao cũng không hay ho cho lắm.
“Nếu cô ngại thì lấy ghế ngồi ngoài cửa là được, chỉ cần canh cửa...” Nói đến đây, Lục Triết Nam cảm thấy Chung Khả sẽ xem thường mình, nhưng hốt hoảng lo sợ đến tột độ rồi, thực sự không còn cách nào khác.
“Ngồi ngoài cửa thì được...” Chung Khả nhận lời, nhưng vẫn hơi đắn đo. Ngày mai phải đi làm, ngồi trắng đêm ngoài hành lang chỉ e không đủ sức.
“Cô canh giúp đến 12 giờ khuya là được, hết ngày
mà tôi bình an vô sự thì lời nguyền tự khắc mất linh. Được không? Xin cô đấy, giờ tôi chỉ tin tưởng mỗi mình cô.”
“Thôi được.” Chung Khả dễ mủi lòng, cuối cùng cũng đồng ý trước ánh mắt khẩn cầu của Lục Triết Nam. “Tôi sẽ ngồi trước cửa phòng anh đến 12 giờ. Anh nhớ cài kĩ cửa sổ, có thế mới không ai vào được, anh yên tâm rồi chứ?”
“Cảm ơn cô nhiều lắm! Vượt qua được kiếp nạn này, nửa đời còn lại tôi sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp cô!” Lục Triết Nam nở nụ cười nhẹ nhõm.