← Quay lại trang sách

Chương 5 Đêm cắt cổ

Chín giờ rưỡi tối, hai người cùng về phòng. Lục Triết Nam lấy chìa khóa trong túi quần ra mở cửa. Vào tới nơi, trước hết hai người kiểm tra cửa sổ duy nhất trong phòng. Lục Triết Nam mở cửa sổ, kéo mạnh từng nan lưới chống trộm, cảm giác lạnh buốt lan khắp lòng bàn tay. Sau khi chắc chắn tất cả các nan đều kiên cố lành lặn, gã cài chốt hình bán nguyệt, kéo rèm lại.

Chung Khả đưa mắt nhìn khắp phòng, không thấy gì bất thường. Bốn chiếc đĩa thủy tinh nhỏ xếp dàn hàng trên bàn thu hút cô, các đĩa đựng lần lượt sô cô la màu đỏ, xanh dương, xanh lá và trắng, đúng loại chủ nhân căn phòng thích nhất. Nhưng các đĩa gần như còn nguyên, có thể thấy áp lực tinh thần mà đinh đóng quan tài trẻ sơ sinh gây ra cho Lục Triết Nam ghê gớm đến nhường nào.

Lục Triết Nam chuyển sofa lười từ trong phòng ra ngoài, kê sát vào tường cạnh cửa.

“Cô ngồi đây nhé, sofa ngồi thoải mái lắm.” Gà lại đưa cho Chung Khả chiếc điều khiển tử xa hình vuông màu cam.

Chung Khả nhận lấy, tò mò ngắm nghía, “Cái gì đây?”

“Điều khiển hệ thống báo động của dinh thự. Nếu trông thấy ai khả nghi tiếp cận căn phòng, hoặc thấy thứ gì kì lạ bò đến thì cô bấm nút này,” Lục Triết Nam trỏ nút đỏ ở góc trên bên phải điều khiển, “Chuông sẽ réo vang.”

“Tôi nhớ rồi.” Chung Khả cất điều khiển vào túi áo khoác, ngẫm nghĩ về lời dặn. “Thứ kì lạ bò đến” à? Truyền thuyết về trẻ sơ sinh giết sạch dân làng bỗng chốc tái hiện trong tâm trí cô.

“Cẩn thận nhé!”

“Không sao đâu.” Nói vậy chứ giờ Chung Khả cũng hơi căng thẳng, “Tôi đi vệ sinh đã.”

“Nhà vệ sinh ở đằng kia.” Lục Triết Nam trỏ hành lang phía Bắc, chếch cửa phòng. Gã vốn không thích nhà vệ sinh nằm trong phòng ngủ, bởi vậy lúc sửa sang dinh thự đã cố ý tách riêng phòng ngủ và nhà vệ sinh.

Nhà vệ sinh nằm cuối hành lang phía Bắc. Vào tới nơi, Chung Khả tiện thể kiểm tra luôn cửa sổ trong này, chốt bán nguyệt cũng đã cài kĩ. Cô yên tâm rời nhà vệ sinh, lại nhìn thoáng sang phòng vợ chồng Lục Nghĩa ở đối diện, bụng bảo dạ, nếu Lục Nghĩa biết tình hình hiện tại của con trai thì sẽ có phản ứng gì? Với cái tính cách ấy, chắc chẳng thèm để ý đến lời nguyền đâu. Vậy nên Lục Triết Nam mới bảo chỉ tin tưởng mỗi cô thôi?

“Cô chịu khó trực đến 12 giờ khuya nhé, cảm ơn cô nhiều lắm.” Sắp xếp ổn thỏa rồi, Lục Triết Nam trở vào phòng.

Nghe cửa chốt lại rồi, Chung Khả ngồi xuống sofa lười lấy điện thoại ra xem. Bây giờ là 10 giờ đêm, chịu đựng thêm hai tiếng ở đây là đến 12 giờ, Lục Triết Nam sẽ hiểu là trên đời chẳng có lời nguyền nào hết.

Phòng của hai cô giúp việc cũng ở tầng một. Tiểu Tình dọn dẹp xong bát đũa, đi ngang qua thấy Chung Khả ngồi ngoài hành lang, nghe giải thích vẫn ù ù cạc cạc nhưng không hỏi han nhiều, lại pha tách trà nóng cho Chung Khả rồi mới về phòng.

Chung Khả lấy cuốn tiểu thuyết mang theo ra đọc để giết thời gian, lật được vài trang đã chán, đành gấp vào, chuyển sang nghịch điện thoại.

“Cô vẫn ổn chứ?” Giọng Lục Triết Nam bỗng vang lên bên kia cửa.

“Vẫn ổn, anh ngủ đi.”

“Ừ, giờ tôi lên giường chợp mắt một lúc, đến 12 giờ phiền cô gọi tôi dậy nhé.

“Vâng.”

Trời mỗi lúc một khuya, dinh thự yên ắng hệt bãi tha ma, Chung Khả nghe được cả tiếng thở của mình. Hành lang chỉ còn một ngọn đèn, ánh sáng lờ mờ chẳng thể xua tan bóng tối. Nhiệt độ ban đêm giảm mạnh, hơi lạnh bên ngoài luồn vào nhà, máy sưởi tổng vẫn không xua hết giá rét. Chung Khả bất giác quấn chặt thêm áo khoác, lát lát hớp một ngụm trà.

Tường đối diện có treo chiếc đồng hồ cổ, kim giây phát ra tiếng “tích tắc” đơn điệu, thời gian tuần tự trôi.

Mọi người trong nhà chắc đã ngủ cả. Chung Khả ngáp một cái, cũng bắt đầu buồn ngủ. Phút chốc chợt ngẩn ngơ, không biết tại sao mình lại trơ trọi ngồi đây. Đèn đêm mờ nhạt như thuốc gây ảo giác khiến Chung Khả hơi mụ mẫm, cô day mạnh thái dương một lúc mới thấy tỉnh táo hơn. Càng rỗi rãi càng dễ suy nghĩ lung tung. Chung Khả nhìn trái ngó phải, săm soi xung quanh đúng như người bảo vệ có tinh thần cảnh giác cao. Càng nghĩ càng không hiểu ngồi canh ở đây để làm gì? Rốt cuộc phải đề phòng ai... hoặc phải ngăn thứ gì xông vào cánh cửa này? Giả sử hung thủ giết Lục Nhân mà ngang nhiên đến đây phạm tội lần thứ hai, một mình cô cũng chẳng đối phó nổi. Nghĩ đoạn, cô lo lắng sờ chiếc điều khiển báo động cất trong túi. Nhưng nếu thứ xông đến không phải “người” thì sao... Chung Khả lắc đầu thật mạnh, không dám nghĩ tiếp.

giờ 50 phút, 11 giờ, 11 giờ 15 phút, 11 giờ rưỡi... Kim đồng hồ đều đặn dịch chuyển, hai giờ đằng đẵng sắp trôi qua. Gần nửa đêm, Chung Khả thấy lạnh hơn, không phải do môi trường, mà do ớn lạnh từ tâm can. Trà đã nguội từ lâu, một lá trà bập bềnh tựa thuyền con bị lật.

Kim phút dịch chuyển dần đến số 12, Chung Khả thấy nhẹ nhõm hơn. Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng xua tan cơn buồn ngủ, chốc chốc lại liếc đồng hồ treo tường. Từ lúc Lục Triết Nam vào phòng đến giờ, Chung Khả chưa hề rời khỏi cửa, trừ lúc chớp mắt thì cũng chưa từng nhắm mắt.

11 giờ 55 phút.

11 giờ 56 phút.

11 giờ 57 phút.

Có chuyện gì xảy ra đâu? Lời nguyền trẻ sơ sinh hay tội phạm giết người đều là chuyện vớ vẩn, mọi sự vẫn ổn đấy thôi? Chung Khả cười gượng, thấy bản thân thật đần độn khi tham gia trò chơi nhạt nhẽo này.

11 giờ 59 phút.

Chung Khả chuẩn bị đứng dậy gõ cửa phòng.

Thình lình (thực sự chỉ trong tích tắc), một bóng đen nhanh như chớp vụt qua hành lang phía Bắc. Chung Khả chưa kịp nhìn rõ là gì, thậm chí còn nghi ngờ mắt mình sinh ảo giác, đúng lúc trong phòng vọng ra tiếng thét cực ngắn, nghe như tiếng thét trăng trối của một người bị bóp cổ. Chung Khả bật dậy khỏi sofa, nhưng chân không đứng vững, lại loạng choạng ngã bệt xuống đất, điều khiển trong túi rơi ra ngoài.

Cạch! Tiếng mở chốt cửa. Có thứ gì đó sắp bước ra...

Chung Khả hít sâu một hơi, rất muốn bỏ chạy nhưng tứ chi không nghe lệnh, mắt cô trân trân nhìn cửa phòng, nín thở lặng lẽ chờ thời gian qua đi.

Ba mươi giây, năm mươi giây, một phút... Nhưng không nghe vọng ra bất cứ tiếng động nào nữa, cũng chẳng có gì xuất hiện, kế cả Lục Triết Nam. Chung Khả hít thở sâu vài cái, cô gắng đứng dậy.

Có mùi gì vậy? Bất thần, Chung Khả bắt được mùi khét trộn lẫn mùi thối, mỗi lúc một nồng, dần dần tỏa khắp hành lang. Cô khụt khịt mũi, phát hiện là mùi bốc ra từ phòng Lục Triết Nam. Sau một lúc chần chừ thì quyết định làm rõ thực hư, cô chầm chậm lại gần, áp tai vào cánh cửa nhưng không nghe thấy tiếng động gì trong phòng, bèn khẽ khàng nắm lấy tay nắm cửa, ấn xuống. Thấy mở được thật, Chung Khả dứt khoát xô mạnh cửa.

Thoáng chốc, mùi khét nồng nặc xộc vào mũi, phòng sáng đèn nhưng mù mịt khói. Chung Khả ho sặc sụa, khua tay lia lịa hòng xua tan làn khói. Cô nhìn về phía giường, chỉ thấy tấm chăn rúm ró, Lục Triết Nam bảo đi ngủ nhưng lại không nằm trên giường.

Bù lại, chẳng mấy chốc Chung Khả phát hiện ra một khối chình ình nằm ngay dưới sàn. Trông như... cơ thể người! Thảm trải đã nhuốm màu đỏ tươi.

Chung Khả chạy vào, đến gần thì nhận ra, cơ thể đó chẳng phải ai khác, chính là Lục Triết Nam trong tư thế nằm ngửa. Chung Khả bụm miệng, vô thức hét lên.

Lục Triết Nam nằm dưới gầm giường, từ ngực trở lên nhô ra ngoài mép giường, thân trên cởi trần, để lộ thịt mỡ trắng lốp. Mắt gã nhắm nghiền, nét mặt vô cảm, trông như đang ngủ. Trên cái cổ núc ních có vết rạch dài, máu vẫn òng ọc chảy, ướt cả thảm trải sàn, còn bắn một ít lên tường.

Rạng sáng hôm sau, Lương Lương và Lãnh Tuyền đến Dinh thự Lục gia.

Sắc mặt họ đều nặng nề. Chỉ trong nửa tháng, nhà họ Lục đã xảy ra hai án mạng.

Nhìn hiện trường máu me loang lổ, Lương Lương không khỏi tự trách. Giá như phái người đến bảo vệ ngay trong đêm, có khi bi kịch đã không xảy ra. Của đáng tội, tin báo qua điện thoại của Chung Khả cũng quá mơ hồ, thiếu mọi chứng cứ xác thực, khi ấy Lương Lương lại đang lần theo manh mối quan trọng liên quan đến Lục Nhân, không sao bứt ra được. Thông qua công ty viễn thông, cảnh sát phát hiện được là có một số điện thoại bí ẩn luôn giữ liên hệ mật thiết với Lục Nhân, số này thuộc tỉnh thành khác, đăng kí bằng chứng minh thư giả. Lương Lương đi công tác tỉnh ngoài chính là để điều tra thêm. Khổ nỗi, hung thủ sát hại Lục Nhân còn chưa bắt được mà án mạng thứ hai đã xảy ra. So với hiện trường phòng kín ngập nước của Lục Nhân, hiện trường thứ hai còn đáng kinh ngạc hơn.

Lương Lương đi đi lại lại trong phòng Lục Triết Nam, vẻ mặt ủ dột y như mây đen ngoài trời. Lãnh Tuyền đứng bên cạnh so sánh ảnh chụp với hiện trường. Thi thể đã được đưa đi từ đêm qua để làm giải phẫu pháp y. Căn cứ vào kết quả khám nghiệm sơ bộ, Lục Triết Nam bị một vật sắc cứa cổ, mất máu quá nhiều mà chết. Hung thủ ra tay vô cùng gọn gàng, một nhát chí mạng. Song không tìm thấy hung khí tại hiện trường.

“Đúng là phòng otaku điển hình.” Lãnh Tuyền nhìn xung quanh, choáng cả người vì bộ sưu tập ACG* ngồn ngộn trong phòng.

Lương Lương đến cạnh giường, máu bắn tung tóe trên tấm chăn và ga in hình hoạt họa, nhưng vết máu nhìn không rõ vì họa tiết có màu quá tươi. Trên thảm trải sàn đẫm máu có nét phấn trắng vẽ viền thi thể.

“Lạ thật.”

“Sao thế ạ?” Lãnh Tuyền lại gần hỏi.

“Em nhìn xem!” Ngón tay đeo găng trắng của Lương Lương trỏ nét vẽ viền thi thể, “Vị trí xác chết rất khác thường. Giả sử đang ngủ thì bị tấn công, trong lúc giằng co bị lôi xuống giường, vậy phần cơ thể từ ngực trở xuống tại sao lại chui vào gầm giường?”

“Muốn chạy trốn nên mới chui xuống gầm?”

“Không, muốn thoát thân phải chạy ra cửa chứ, trốn xuống gầm khác nào chui đầu vào rọ?”

“Nên ý anh là... hung thủ nhét thi thể vào gầm giường?”

“Phải.”

“Sao hắn lại làm thế?”

“Không biết nữa.” Lương Lương gãi mũi, mặt nhăn nhó, “Em nhìn chiếc áo ngủ này nữa.” Lương Lương cầm chiếc áo vứt trên giường lên. “Rơi mất vài cái khuy, cổ áo còn có vết giằng xé. Nạn nhân cởi trần, chứng tỏ chiếc áo là do hung thủ cố ý lột ra.”

“Sau khi giết chết Lục Triết Nam, hung thủ lột áo ngủ của gã, nhét thi thể cởi trần xuống gầm giường... Lạ nhỉ!” Lãnh Tuyền cũng bắt đầu động não, “Chẳng lẽ hung thủ có sở thích gì đặc biệt? Đại loại như thích cơ thế khỏa thân...”

“Hung thủ làm thế ắt là có lý do, nhưng anh nghĩ chẳng liên quan gì đến sở thích cả.”

Dứt lời, Lương Lương quan sát xung quanh, tiếp tục xem xét hiện trường. Trong phòng có bốn tủ âm tường lớn, một trong số ấy nằm ở góc tường phía Tây, sát cửa ra vào, ba tủ còn lại nằm ngang hàng trên tường phía Bắc, đều cao xấp xỉ cửa phòng, bên trong chia thành bốn năm tầng. Tủ phía Bắc thu hút ánh mắt Lương Lương, vì chỉ riêng nó đang để mở. Lương Lương bước đến, sờ ván cửa trơn bóng màu vàng sẫm, ở ngăn thứ ba, một vật đen sì trông y hệt con rắn độc màu đen thu hút ánh mắt anh. Ghé lại gần quan sát thì ngửi thấy mùi khét thoang thoảng.

“Pháp y xác định đây là dây rốn.” Lãnh Tuyền cất tiếng đằng sau anh. “Đã bị đốt cháy.”

Lại là dây rốn...

Lương Lương nhìn thẳng vào dây rốn trong tủ, khóe mắt giật giật.

Trước đó, hiện trường sát hại Lục Nhân cũng có dây rốn mắc ở cửa sổ nhà kho. Chỉ khác là dây rốn lần này bị đốt. Lẽ nào dây rốn là một loại “chữ kí” hung thủ để lại hiện trường? Kiểu như nhiều sát thủ giết người hàng loạt có “chữ kí” riêng vậy. Sát nhân khét tiếng Richard Ramirez mỗi lần giết người đều để lại hiện trường hình ngôi sao năm cánh ngược*. Tên tội phạm trong Người tuyết của Jo Nesbo cũng luôn đắp bù nhìn tuyết ở hiện trường phạm tội.

Dây rốn có ý nghĩa gì? Dây rốn lấy ở đâu ra? Lương Lương nhìn không chớp mắt, chợt chú ý thấy có chất gì trăng trắng dính trên bề mặt dây rốn. Bên cạnh còn có lọ nhựa nho nhỏ bị đổ. Lương Lương cầm lọ lên quan sát, thì ra đây là lọ sơn để tô màu mô hình.

Chắc hẳn lúc hung thủ đặt dây rốn vào tủ đã bất cẩn làm đổ cái lọ bên cạnh, khiến sơn trắng rớt ra dây rốn. Chứng tỏ khi ấy hắn rất vội vã. Đã thế đốt làm gì cho mất thời gian?

Lương Lương chuyển hướng đến bàn đọc sách. Trên bàn là bốn đĩa sô cô la theo màu, có một viên đỏ để lẫn sang đĩa xanh lá và một viên xanh lá lẫn sang đĩa đỏ. Chi tiết này nói lên điều gì? Có liên quan đến vụ án không?

“Lương Lương, anh lại xem thử này.” Một điều tra viên kiểm tra máy tính hình như có phát hiện mới, “Đây là lịch sử tìm kiếm trên mạng của nạn nhân mấy ngày nay.”

Lương Lương ghé đến xem. Các từ khóa tìm kiếm chủ yếu là “lời nguyền trẻ sơ sinh”, “đinh đóng quan tài trẻ sơ sinh”, “hóa giải lời nguyền”, “phá giải bùa yểm”... khiến Lương Lương nhớ lại câu chuyện qua điện thoại của Chung Khả hôm qua. Anh là người lý tính, tuy đôi lúc cũng nảy ra một vài ý tưởng siêu thực, nhưng khi bắt tay vào phá án, anh không bao giờ gắn án mạng với các giả thuyết yêu ma quỷ quái. Anh cho rằng âm mưu thủ ác là tự con người khơi dậy chứ không phải quỷ thần.

Điều tra viên mở một thư mục có tên “CK” đã cài mật khẩu nằm ở ổ E, thư mục chứa cả trăm tấm ảnh phụ nữ, có tấm chụp toàn thân từ xa, có tấm đặc tả một số bộ phận cơ thể, như ngực lộ ra ngoài cổ áo, cần cổ bị tóc che một nửa, phần đùi dưới vạt váy... góc độ nào cũng có, dường như của cùng một người. Người bị chụp mặc trang phục khác nhau trải qua cả bốn mùa. Và khung cảnh trong ảnh hầu hết là Dinh thự Lục gia, có phòng khách, nhà ăn, cầu thang, hành lang... Nhưng kì lạ là không có tấm nào người bị chụp nhìn thẳng vào ống kính.

“Chắc đều là ảnh chụp trộm.” Điều tra viên nhận định.

“Đúng là bệnh hoạn, tởm lợm!” Lãnh Tuyền không nhịn được mắng một câu.

Từ một tấm ảnh lấy được mặt, Lương Lương nhận ra người bị chụp chính là Chung Khả, khách trọ ở đây. Tên thư mục là chữ viết tắt tên cô. Thì ra một năm nay, Lục Triết Nam liên tục chụp trộm Chung Khả và lưu hết ảnh vào máy tính. Có lẽ Chung Khả hoàn toàn không biết chuyện này.

Quả đúng là con người, không bao giờ biết được dưới vỏ bọc hào nhoáng là một trái tim thế nào. Lương Lương cau mày nhìn đống ảnh chụp trộm, bảo xóa hết đi, đoạn quay sang hỏi Lãnh Tuyền. “Chung Khả đâu?”

“Ở phòng riêng.”

“Đi gặp cô ta thôi.”

Trong lúc các điều tra viên tiến hành lấy lời khai người nhà họ Lục, Lương Lương vào phòng Chung Khả. Cô gái này là nhân chứng quan trọng nhất của vụ án, thậm chí là người trực tiếp trải qua vụ việc, nhưng chính lời khai của cô lại khiến vụ án trở nên mù mờ khó hiểu. Bởi vậy, Lương Lương phải đích thân nói chuyện kĩ càng với cô.

“Chào cô, xin lỗi vì hôm qua tôi không về kịp.” Lương Lương kéo ghế dưới gầm bàn ra ngồi. Lãnh Tuyền đứng đằng sau giở sổ tay, chuẩn bị ghi chép.

“Thật không ngờ mọi chuyện lại thế này...” Chung Khả vẫn thẫn thờ, chưa thể đối diện với sự thật.

Lương Lương rất hiểu tâm trạng của cô, đứng trơ mắt nhìn một người bị giết mà không thể làm gì, cảm giác bất lực ấy đau đớn vô cùng.

“Cô kể cho tôi nghe tình hình đêm qua một lần nữa được không?”

“Vâng.” Chung Khả gật đầu. Tuy không muốn nhớ lại nhưng để hợp tác với cảnh sát, cô buộc phải thuật lại chi tiết những chuyện đã xảy ra đêm qua lúc canh cửa phòng.

Lương Lương ngồi đối diện nghe rất tỉ mỉ, gặp tình tiết nào không rõ liền gặng hỏi cặn kẽ. Nghe xong càng cảm nhận được mức độ khó tin của vụ án này. Nếu lời khai của Chung Khả là đúng, thì đây tiếp tục là án mạng phòng kín hoàn hảo. Hung thủ đã né tránh tầm mắt người gác bên ngoài để đột nhập vào phòng bằng cách nào? Làm sao bỏ trốn mà không để lại bất cứ dấu vết gì? Hai câu hỏi này đã trở thành ẩn số lớn nhất của vụ án.

“Cô chắc chắn là mình không hề rời khỏi cửa phòng?”

“Tôi chắc chắn.” Chung Khả cũng đã tự vấn câu này cả trăm lần.

“Sau khi phát hiện ra thi thể, cô làm gì?” Lương Lương hỏi tiếp.

“Tôi lập tức đi gõ cửa phòng chị giúp việc...”

“Tiếp theo?”

“Tôi gõ cửa rõ lâu mà không ai trả lời. Sau đó tôi đến phòng Lục Nghĩa ở hành lang phía Bắc gọi, nhưng cũng chẳng ai hồi đáp, tôi đành tự gọi điện báo cảnh sát, rồi về phòng riêng chờ cảnh sát đến.”

“Lục Triết Nam đưa cho cô điều khiển báo động cơ mà? Tại sao không sử dụng?”

“Khi tôi vấp ngã, điều khiển trong túi áo rơi ra, hình như hỏng luôn...”

“Cô cho rằng hung thủ vào phòng bằng cách nào?” Lương Lương đột nhiên nhìn Chung Khả với ánh mắt hoài nghi.

“Tôi... Tôi cũng không biết nữa. Tôi thực sự... không tài nào hiểu nổi, tôi đã kiểm tra căn phòng, cửa vẫn luôn chốt trong mà.”

“Cô nghĩ có khi nào... lúc 12 giờ cô vào phòng, ngoài cô và nạn nhân, thực chất còn kẻ thứ ba đang nấp sau cửa hoặc dưới gầm giường nhưng cô không phát hiện ra?” Lương Lương đưa ra giả thuyết.

Chung Khả chần chừ một lát rồi đáp, “Không thể nào... lúc bước vào tôi có nhìn lướt qua sau cửa, ai mà đứng ở đó thì lộ ngay. Tôi cũng quan sát khắp phòng, quan sát cả gầm giường, hoàn toàn không thấy ai, chưa kể xác Lục Triết Nam chiếm gần hết gầm giường rồi, không còn đủ chỗ nấp kín đâu.”

“Cô bảo sao!?” Lương Lương bỗng bật thẳng người lên, ánh mắt phấn khởi lạ thường.

“Dạ?” Chung Khả giật thót.

“Cô vừa bảo xác Lục Triết Nam thế nào?”

“Chiếm gần hết gầm giường...” Chung Khả lặp lại lời chứng.

Lương Lương cứng người, đôi mắt sắc sảo đảo qua đảo lại, xem chừng đã nhận ra chi tiết quan trọng nào đó. Được một lát anh định thần, tiếp tục hỏi Chung Khả, “Cô kể cho tôi nghe chuyện lời nguyền đi, cuộc gọi hôm qua không rõ ràng lắm. Ngay từ đầu Lục Triết Nam đã biết mình sẽ bị giết à?”

“Vâng.” Chung Khả đứng dậy khỏi giường, ra ngăn bàn lấy hai cây đinh bọc trong khăn giấy đưa cho Lương Lương. Trong lúc Lương Lương mở khăn giấy quan sát hai cây đinh hoen gỉ, Chung Khả thuật lại truyền thuyết lời nguyền trẻ sơ sinh.

“Trước khi bị hại, Lục Nhân và Lục Triết Nam đều nhận được đinh đóng quan tài trẻ sơ sinh? Dây rốn xuất hiện ở cả hai hiện trường, chứng tỏ lời nguyền đã ứng nghiệm?” Tuy cảm thấy thật hoang đường, nhưng Lương Lương vẫn rất bận tâm về hai cái dây rốn.

Lời nguyền, đinh đóng quan tài, dây rốn... một loạt chi tiết dường như đều liên quan đến “trẻ sơ sinh”, thậm chí cái hồ cạnh Dinh thự Lục gia cũng tên là hồ Thai... Không lẽ tất cả chỉ là trùng hợp? Hung thủ rốt cuộc muốn làm gì? Tại sao lại cố chấp với trẻ sơ sinh như vậy? Lời nguyền thì rõ ràng là trái với khoa học rồi. Hung thủ chỉ muốn lợi dụng lời nguyền để đánh lạc hướng, cố ý sắp đặt hiện trường án mạng cho phù hợp với truyền thuyết rùng rợn để che giấu kế hoạch thực sự. Do đó, đinh và dây rốn đều là đạo cụ phục vụ cho màn trình diễn. Hung thủ thuộc dạng rối loạn nhân cách kịch tính* và có sự tự nhận thức cực kì mạnh mẽ.

Lương Lương thầm phủ nhận thuyết lời nguyền, đồng thời thử phác họa sơ bộ tâm lý hung thủ. Bởi thế, khi Chung Khả hỏi “Tất cả có phải là tại lời nguyền không?”, Lương Lương quả quyết đáp, “Trên đời này không có lời nguyền. Tất cả đều là mưu mô quỷ kế của con người.” Rồi anh an ủi, “Cô nghỉ ngơi cho khỏe, đừng suy nghĩ quá nhiều, mọi việc còn lại để cảnh sát chúng tôi lo. Nếu cô nhớ ra được gì, cứ liên lạc với tôi.”

Rời khỏi phòng Chung Khả, Lãnh Tuyền hỏi, “Anh nghĩ Chung Khả có nói thật không?”

“Không chắc nữa, nhưng khả năng cô ta nói dối không cao.” Lương Lương sờ túi áo, muốn hút một điếu nhưng sực nhớ đã cai thuốc được ba tháng, không muốn công sức đổ sông đổ biển.

“Chung Khả là đáng nghi nhất ấy. Xét trên góc độ vật lý, người có khả năng giết Lục Triết Nam nhất chính là cô ta.”

“Nếu thế, cô ta cần gì phải khai ‘không có ai vào phòng’? Sao lại tự đặt mình vào thế bất lợi chú?” Lương Lương hỏi vặn. Lãnh Tuyền không trả lời được. Kể cũng phải, hai vụ án nhà họ Lục đều đã vượt khỏi lẽ thường.

Cảnh sát hoàn tất việc lấy lời khai, nhưng không thu được manh mối nào đáng kể. Đêm xảy ra án mạng, chỉ có Lục Hàn Băng ra ngoài dự lễ hội hóa trang, 12 giờ đêm về đến dinh thự. Những người khác thì ngủ hoặc xem ti vi trong phòng riêng. Không ai trông thấy đối tượng khả nghi hay nghe thấy tiếng động lạ.

Ngoài ra, hai cô giúp việc và vợ chồng Lục Nghĩa đều nói không nghe thấy tiếng gõ cửa, đêm ấy họ rất buồn ngủ, vừa lên giường là ngủ luôn, thậm chí say giấc hơn bình thường.

Trở về phòng khách, Lương Lương dặn Lãnh Tuyền đưa mọi người đi xét nghiệm nước tiểu, xem có ai bị đánh thuốc ngủ không. Một mình anh quay lại phòng Lục Triết Nam, chuẩn bị nghiên cứu thêm hiện trường khác thường này. Anh kiểm tra kĩ từng ngóc ngách, xác nhận trong phòng không có đường hầm bí mật, cũng không có chỗ để ẩn nấp. Rồi lại đứng trước tủ âm tường, nhìn chòng chọc vào cái dây rốn cháy khét, trầm tư suy nghĩ.

Có khi nào hung thủ nấp trong tủ âm tường không? Dù gì ở đây cũng có đến bốn tủ...

Cửa tủ không có tay nắm, chỉ khoét một cái hõm ở mép cửa. Lương Lương đặt tay vào đấy, nhẹ nhàng kéo cửa tủ, để cả bốn cánh mở ra theo một góc nhất định. Anh kiểm tra bên trong tất cả các tủ, xem xét từng tấm gỗ ngăn rồi dùng sức bẻ mạnh. Tấm ngăn được đóng chặt bằng đinh, không tháo ngay được, mà bề mặt cũng không có dấu vết tháo dỡ. Không gian các ngăn đều nhỏ hẹp, không đủ chỗ chứa một người.

Không đúng...

Không đủ chỗ chứa một người. Câu này chưa chặt chẽ. Chính xác phải là... không đủ chỗ chứa một người trưởng thành. Nếu là trẻ sơ sinh thì sao?

Một khung cảnh ghê rợn lại hiện lên trong tâm trí Lương Lương, hệt như lúc khám xét nhà kho ngầm vào hai tuần trước.

Trẻ sơ sinh thừa sức nấp trong tủ âm tường... Trẻ sơ sinh cầm dao đột nhiên nhảy ra khỏi tủ cắt cổ Lục Triết Nam, châm lửa tự thiêu, hóa thành làn khói nồng nặc giữa ngọn lửa và biến mất khỏi căn phòng... Vậy nên... ở hiện trường chỉ còn lại dây rốn cháy khét.

Lương Lương nghĩ chắc mình lẩn thẩn đến nơi rồi, rõ ràng ban nãy còn huênh hoang với Chung Khả rằng lời nguyền đều do con người tạo ra... Bây giờ lại làm sao thế này? Một mặt anh là người lý trí, không tin nguyền rủa ma quái, luôn phá án bằng thái độ khoa học nghiêm túc cẩn thận. Nhưng mặt khác, Lương Lương thực sự không thể giải thích được tính chất dị thường của hai vụ án, dây rốn còn khiến anh vô thức nghĩ lan man. Điều này khiến Lương Lương cực kì mâu thuẫn.

Đúng lúc Lãnh Tuyền vào, Lương Lương đưa hai cây đinh đóng quan tài trẻ sơ sinh cho cô, “Giao cho bên giám định, bảo họ kiểm tra. Đừng làm lẫn đấy, cái này ở phòng Lục Nhân, còn cái này trên giường Lục Triết Nam.”

“Em rõ rồi.” Lãnh Tuyền cất đinh đi, “Mà... lúc ở phòng Chung Khả, anh nghĩ ra chuyện gì vậy?”

“À. Anh nghĩ ra lý do hung thủ nhét thi thể xuống gầm giường.”

“Lý do gì?”

“Rất đơn giản, để lấp đầy gầm giường.”

“Là sao ạ?”

“Em thử tưởng tượng nhé! Nếu lúc ấy thi thể không nằm dưới gầm giường thì về sau, khi đối diện với bí ẩn phòng kín, phía điều tra sẽ đặt ra giả thuyết ‘Có lẽ hung thủ nấp dưới gầm giường’, vậy thì không tồn tại phòng kín nữa. Nhưng giờ đây, chính bởi thi thể nạn nhân lấp đầy gầm giường nên Chung Khả mới quan sát dưới gầm, giả thuyết ‘Hung thủ nấp dưới gầm giường' tự nhiên sẽ bị loại trừ. Bí ẩn phòng kín một lần nữa xuất hiện."

Lãnh Tuyền vỡ lẽ, “Ý anh là hung thủ muốn nhắn ‘Tôi không nấp dưới gầm giường, các người tìm đáp án khác đi’. Từ đó khiến chúng ta không thể phá giải bí ẩn phòng kín?”

Lương Lương gật đầu, “Đúng, hung thủ muốn nhấn mạnh tính bất khả thi của vụ án. Hắn muốn khoe khoang hiện trường đã mất công sắp đặt, và khiêu khích cảnh sát. Xem ra hung thủ rất tự tin về thủ pháp của mình.”

“Sâu xa ghê...” Lãnh Tuyền thán phục tư duy độc đáo của người đàn anh.

“Mà tự tin cũng phải thôi. Anh nghĩ nát óc cũng chưa hiểu hắn thiết kế phòng kín bằng cách nào. Chưa kể còn hiện trường nhà kho ngập nước bữa trước nữa.” Lương Lương chán nản.

Lãnh Tuyền sực nghĩ ra, “Chuyên gia mà anh từng kể... ‘còn một người’ sở trường phá giải các vụ án phòng kín ấy, anh liên lạc chưa?”

“Rồi, nhưng người ta từ chối.” Lương Lương cười gượng, “Bảo là dạo này bận lắm, không muốn phí sức vào việc khác. À phải, người này cũng quen biết nhà họ Lục.”

“Không nể mặt cảnh sát chút nào á? Đúng là tự cao!” Lãnh Tuyền bất mãn chê trách, “Thế thì đành trông cậy cả vào anh rồi, giờ chỉ có anh mới phá nổi vụ án này.”

Lương Lương mệt mỏi, chi biết thở dài.