Chương 7 Không gian domino
Chung Khả cầm thìa quấy cốc latte nóng. Sữa và cà phê hòa quyện với nhau thành xoáy nước đậm đặc. Tâm trí cô cũng bị cuốn vào vòng xoáy vô hình, không tài nào phân biệt được thực tế với hư ảo nữa. An Chẩn đã ra về, trên bàn chỉ còn cốc latte anh ta mời. Lời anh ta năm phút trước hãy còn vang vọng trong đầu Chung Khả.
“Nếu tôi giải quyết vụ này, cô đồng ý lồng tiếng chứ?”
Chung Khả không biết nên trả lời thế nào, cũng không hiểu An Chẩn suy nghĩ ra sao nữa. Vụ án đến cảnh sát còn bó tay, một mình An Chẩn dựa vào đâu mà phá án? Có lẽ anh ta quen thói ăn nói ngông cuồng. Không cần để tâm nữa. Chung Khả cười gượng, uống hết cốc cà phê rồi đứng dậy.
Về đến Duyệt Âm, khi giám đốc hỏi thăm, cô chỉ đáp qua loa, “Để tôi suy nghĩ thêm.” Cô lết tấm thân mệt mỏi rã rời về Dinh thự Lục gia. Nhìn tòa kiến trúc bề thế trước mắt và hồ Thai cạnh đó, biết bao cảm xúc lẫn lộn trong lòng, cô nấn ná ngoài cửa ngắm cảnh thêm một lát, có lẽ vài hôm nữa đành phải từ giã nơi đây.
Ngạn Hồng mở cửa chính, mỉm cười thông báo, “Có khách đến tìm cô.”
“Ai ạ?”
“Họa sĩ An Chẩn của công ty Man Lĩnh.” Ngạn Hồng trỏ vào sofa trong phòng khách.
“Hả?” Chung Khả rất đỗi ngạc nhiên, nhìn theo thì thấy quả thật An Chẩn đang ngồi đó. Sao anh ta lại đến đây? Chung Khả bỗng có cảm giác bị đeo bám.
“Tôi đang chờ cô.” An Chẩn đứng dậy chào, trên tai vẫn đeo tai nghe.
“Hai người trò chuyện đi, để tôi đi rót trà.” Ngạn Hồng quay người đi xuống bếp.
“Sao thầy lại...”
“Tôi đến thực hiện lời hứa.”
“Gì cơ... Lời hứa nào?”
An Chẩn đẩy kính, mỉm cười, “Tất nhiên là lời hứa ở quán cà phê hôm nay, phá giải án mạng nhà họ Lục và bắt giữ hung thủ.”
“Không phải chứ...” Chung Khả ngạc nhiên đến độ nói không nên lời.
“Thật ra Man Lĩnh cũng có giao thiệp với nhà họ Lục. Lục Lễ là tác giả của chuyên mục ẩm thực, Man Lĩnh từng chuyển thể nội dung của ông ấy thành webtoon* dài kì, hai bên hợp tác rất vui vẻ. Lúc trước tôi còn đến đây để lấy đề tài cho tác phẩm mới, nên cũng quen biết sơ sơ người nhà họ.” An Chẩn giải thích, “Lần này thông qua Lục Lễ, tôi được gia đình cho phép đến điều tra ở đây.”
“A!” Chung Khả sực nhớ ra, “Lục Triết Nam từng bảo hâm mộ một họa sĩ truyện tranh, người này còn quen biết nhà họ Lục, chẳng lẽ đó là thầy?”
“Tôi đúng là có quen Lục Triết Nam, lần trước cậu ta còn mời tôi đến tham quan phòng riêng.” An Chẩn công nhận.
“Vậy à? Nhưng thầy nói muốn điều tra... Thầy đâu phải cảnh sát nhỉ?”
“Nghiệp vụ điều tra quả thật thuộc quyền hạn của cảnh sát, dân thường không thể tham gia và can thiệp. Nhưng giải đố lại khác, chỉ cần thông minh thì ai cũng giải được. Với tôi, câu đố trong vụ án mới là mấu chốt.”
Chung Khả không biết nên nói gì trước màn ngụy biện của An Chẩn. Suy đến cùng, việc một người không phải điều tra viên đến phá án nghe vẫn không đáng tin. Ngạn Hồng bưng trà nóng ra bàn, An Chẩn rút sổ phác họa và bút chì mềm trong túi đeo chéo ra, nói với Chung Khả, “Được rồi, đừng phí thời gian nữa, chúng ta bắt đầu thôi.”
Chung Khả chẳng hiểu gì hết, “Bắt đầu cái gì?”
“Cô thuật lại toàn bộ tin tức nắm được của nhà họ Lục cho tôi nghe, cố gắng đừng để sót bất cứ chi tiết nào.”
“Tin tức?”
“Ừ, tất cả thông tin về án mạng của Lục Nhân và Lục Triết Nam, hãy kể thật tường tận.”
Nghiêm túc quá nhỉ? Họa sĩ truyện tranh đi điều tra án mạng? Chung Khả không thế tin nổi. Nhưng anh ta đã tìm tới tận cửa rồi, từ chối cũng không tiện. Muốn điều tra thì cứ điều tra đi, quen sống trong thế giới truyện tranh, có hành động xa rời thực tế hay ảo tưởng cũng có thể thông cảm. Đợi chơi chán rồi anh ta sẽ tự khắc dừng lại.
Trong lúc Chung Khả thuật lại các tình tiết, An Chẩn cầm bút chì mềm hí hoáy vẽ vào sổ phác họa. Chung Khả tò mò hỏi, “Thầy đang vẽ tranh à?”
An Chẩn xoay cuốn sổ ra trước mặt Chung Khả, trên hai trang giấy đang mở là các khung hình, mỗi khung đều có hình vẽ mô tả những lời cô vừa kể.
“Ghi chép sự việc bằng bảng phân cảnh truyện tranh là thói quen của tôi trong lúc suy nghĩ.” An Chẩn trịnh trọng nói.
“Thầy chu đáo thật...”
“Được rồi, sau khi nghe xong tôi nhận ra, điều khiến cô phiền não nhất lúc này có lẽ là cảnh Lục Triết Nam bị cắt cổ một cách tàn bạo dù có cô canh chừng bên ngoài, phải không?”
“Vâng...” Chung Khả thực sự không muốn nhớ lại cảnh ấy.
“Vậy chúng ta bắt đầu điều tra từ chi tiết này đi.” An Chẩn nhìn đồng hồ. “Ba mươi phút.”
“Ba mươi phút?”
“Ừ, tôi sẽ tranh thủ giải quyết bí ẩn này trong vòng ba mươi phút.” An Chẩn lại nở nụ cười tự tin.
An Chẩn hào hứng đi trước Chung Khả. Xem vẻ anh ta thông thuộc Dinh thự Lục gia hơn cả người đã sống ở đây suốt một năm như cô. Hai người nhanh chóng đến cửa phòng Lục Triết Nam, An Chẩn quan sát hành lang rồi hỏi, “Cô ngồi ở đâu?”
“Tôi ngồi ngay đây.” Chung Khả trỏ cửa phòng, “Ngồi tựa lưng vào tường.”
“Có khi nào cô ngủ quên không?”
“Không đâu!” Chung Khả không muốn phải nhắc lại tình hình khi đó.
“Vào phòng xem thử đi.” Nói đoạn, An Chẩn vỗ nhẹ lên lưng Chung Khả, cử chỉ khiến cô gái hơi khó chịu, thân thiết gì đâu mà đụng chạm.
Đây là lần đầu sau án mạng Chung Khả đặt chân vào phòng này, bài trí trong phòng vẫn duy trì nguyên trạng như đêm ấy, trừ thi thể đã bị đưa đi. Khung cảnh quen thuộc khiến Chung Khả một lần nữa sống lại trong hồi ức kinh hoàng.
An Chẩn nhìn quanh rồi bước đến bên giường, kiểm tra vị trí xác chết từng nằm. Nét phấn viền thi thể đã nhạt màu, chỉ còn trắng mờ mờ trên thảm trải. An Chẩn vẽ phác không gian ba chiều của căn phòng vào sổ, vẽ luôn cả cô gái xinh đẹp đang đứng ở đây.
“Trước hết, tôi sẽ sắp xếp lại các điểm nghi vấn, cô xem có sót gì không nhé.” An Chẩn nhìn xuống sổ phác họa.
“Vâng.”
“Đầu tiên, đinh đóng quan tài trẻ sơ sinh bỗng nhiên xuất hiện trên giường Lục Triết Nam dù phòng luôn khóa. Tiếp theo, cậu ta thay khóa cửa mới ngay ngày hôm đó, nhưng đêm xuống hung thủ vẫn đột nhập vào phòng giết chết cậu ta. Bấy giờ cô đang canh ngoài cửa mà không thấy bất cứ kẻ nào khả nghi, từ đầu đến cuối căn phòng đều ở trạng thái đóng kín. Cuối cùng, khi cô xông vào phòng và phát hiện ra thi thể thì hung thủ đã biến mất như làn khói, trong phòng chỉ còn dây rốn bị đốt.” An Chẩn hắng giọng, giơ bốn ngón tay lên, “Vụ án này chung quy có tất cả bốn điểm cần làm rõ. Thứ nhất, làm sao cây đinh xuất hiện ở đây được. Thứ hai, hung thủ vào phòng bằng cách nào. Thứ ba, hắn tẩu thoát ra sao. Thứ tư, vì cớ gì hắn để dây rốn lại hiện trường.”
“Vâng... Đúng thế.” Chung Khả xác nhận, tự nhủ An Chẩn chưa nói được điều gì mới mẻ cả, chẳng qua chỉ chắt lọc vài điểm mấu chốt mà thôi.
“Chúng ta giải quyết theo thứ tự nhé.” An Chẩn đến cửa ra vào, kiểm tra cánh cửa từ trên xuống dưới với vẻ hào hứng. Anh lật xem cuốn lịch treo sau cửa, bứt móc treo lịch ra, dùng ngón tay vuốt lớp keo dán đằng sau cái móc. “Móc treo này được dán thẳng lên cửa bằng một loại keo cường lực.”
“Cuốn lịch liên quan đến vụ án à?” Chung Khả không hiểu.
“Cây đinh xuất hiện trong phòng kín bằng một thủ thuật vô cùng đơn giản, y như móc treo này vậy.” An chẩn lấp lửng đáp, không tiếp tục giải thích mà chuyển sang kiểm tra bốn tủ âm tường, lần lượt mở hết cỡ từng cánh tủ rồi đóng vào, lặp đi lặp lại vài lần như vậy, lẩm bẩm một mình, “Màu sắc gần giống nhau.”
Chung Khả bắt đầu chán, “Thầy nói rõ hơn được không?”
“Trước tiên tôi muốn nhấn mạnh một điều. Cho đến bây giờ, tất cả những hiện tượng có vẻ kì lạ xuất hiện trong vụ Lục Triết Nam, thực chất không chứa yếu tố siêu nhiên nào hết, càng chẳng phải lời nguyền gì cả, mọi thứ đều do con người tạo ra.”
“Cây đinh cũng do con người để vào phòng?”
“Đúng rồi.”
“Hắn vào bằng cách nào? Lục Triết Nam ra ngoài đều khóa cửa mà. Chẳng lẽ dùng chìa dự phòng?”
“Không cần chìa dự phòng.” An Chẩn lắc đầu.
“Thế phải làm sao...”
“Cô thử sờ lưng đi.”
“Hả?” Kiểu nói chuyện không đầu không đuôi của An Chẩn khiến Chung Khả bối rối. “Lưng tôi á?” Cô nhíu mày quài tay ra sau lưng, đầu ngón tay bỗng chạm phải một vật, hình như là tờ giấy. Chung Khả ngạc nhiên, giật mạnh tờ giấy xuống, thấy trên đó viết hai chữ “Đồ ngốc”, mép giấy dán miếng băng dính hai mặt.
“Thầy dán lên lưng tôi à?” Nhớ lại ban nãy An Chẩn vỗ lưng mình, Chung Khả hơi bực. Không ngờ người này lớn đầu rồi mà còn giở trò chơi khăm ấu trĩ như vậy.
“Cô hiểu chưa?” An Chẩn lấy cuộn băng dính hai mặt trong túi ra, lúc lắc trước mặt Chung Khả. “Thủ thuật này hệt như trò đùa chúng ta thường nghịch hồi bé ấy.”
“Là... Là sao ạ?”
“Chính Lục Triết Nam tự mang đinh vào phòng.” An Chẩn vạch trần bí mật chỉ bằng một câu nói, rồi giật lấy tờ giấy viết “Đồ ngốc” trên tay Chung Khả. “Giống như cô vừa mang tờ giấy này vào phòng mà không hề hay biết.”
Cuối cùng Chung Khả cũng vỡ lẽ, “A, tôi hiểu rồi! Ý thầy là... thừa cơ Lục Triết Nam không chú ý, có kẻ đã dùng băng dính hai mặt, chẳng hạn thế, dán đinh lên lưng áo anh ta. Lục Triết Nam trở về phòng mà không hề hay biết, ngả mình xuống giường nằm ngủ. Trong lúc anh ta ngủ, cây đinh tuột khỏi áo rơi xuống giường.”
An Chẩn gật đầu, “Chính thế. Theo mô tả của cô, kích thước đinh đóng quan tài trẻ sơ sinh cực kì nhỏ, dùng ít keo cũng dán được lên quần áo và cố định trong thời gian ngắn. Do đệm rất mềm nên lúc ngủ Lục Triết Nam không thấy cộm lưng. Toàn bộ chân tướng về sự xuất hiện trong phòng kín của cây đinh là thế đấy. Tôi nghĩ phía cảnh sát có thể giám định ra vết keo trên đinh thôi.”
“Ra vậy...”
“Điều đáng chú ý là đêm ấy Lục Triết Nam mặc đồ ngủ, chứng tỏ hung thủ chờ cậu ta thay đồ ngủ xong mới lén lút dán đinh lên.” An Chẩn bổ sung, “Suy ra hung thủ sống ngay trong dinh thự, lại còn tiếp xúc cơ thể với Lục Triết Nam, đủ thấy... là người cậu ta rất thân thiết.”
“Thật ạ?!” Chung Khả cảm nhận được tim mình đập mạnh. Cô chưa bao giờ nghĩ con quỷ giết người đáng sợ kia nằm trong các thành viên nhà họ Lục. Nhưng điều này vừa vặn lý giải được tại sao cảnh sát không tìm thấy dấu vết đột nhập từ bên ngoài.
“Vậy là đã làm rõ được điểm đầu tiên. Chúng ta tiếp tục điểm thứ hai, hung thủ vào phòng bằng cách nào.” An Chẩn sang sảng nói. “Cô nghĩ tại sao hung thủ phải để đinh ở đây?”
“Hả?” Chung Khả lúng túng vì câu hỏi bất ngờ. “Ơ... Tôi nghĩ là để dọa Lục Triết Nam.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó... khiến anh ta phát hoảng? Mất tỉnh táo? Tôi cũng không biết nữa...”
“Cô nói đúng một nửa. Đúng là để khiến cậu ta phát hoảng, nhưng cốt yếu là để tiêm nhiễm vào đầu cậu ta một ấn tượng.”
“Ấn tượng gì?”
“Hắn muốn nói, ‘Tao có thể tùy ý ra vào phòng mày, khóa cửa của mày không đáng tin cậy.” An Chẩn đẩy gọng kính, “Cứ thế, do quá khiếp đảm nên cậu ta bắt đầu nghi ngờ, có phải khóa cửa lâu ngày không thay nên thành sơ hở? Nỗi hoài nghi mỗi lúc một sâu sắc, cuối cùng cậu ta phải thay khóa mới. Nhưng động thái này vừa hay lại trúng bẫy của hung thủ! Nói cách khác, việc cây đinh xuất hiện thực chất là một phần trong toàn bộ kế hoạch sát nhân, mục đích là dụ Lục Triết Nam thay khóa để hung thủ thực hiện bước tiếp theo.”
“Bước tiếp theo là gì?”
“Chính là đột nhập vào phòng.” An Chẩn bước tới cạnh cửa, sờ ổ khóa, “Chiều hôm đó, Lục Triết Nam gọi thợ đến thay khóa cửa. Nhưng nếu tất cả những việc này đều nằm trong dự tính của hung thủ thì sao? Người thay khóa có đúng là thợ do Lục Triết Nam gọi đến? Hoặc có khi nào nhân lúc thợ thay khóa xong rời khỏi dinh thự, hung thủ đã bám đuôi rồi trộm chìa dự phòng?”
Chung Khả bỗng ớn lạnh.
“Nói chung, hung thủ có thể lấy được chìa của ổ khóa mới bằng những cách na ná như thế. Rồi rình rập ở đâu đó, chờ Lục Triết Nam rời phòng là lấy chìa mở cửa đi thẳng vào trong. Thời cơ đột nhập có lẽ là lúc Lục Triết Nam ra ngoài đi vệ sinh, hoặc buổi tối lúc cô gọi cậu ta đi ăn cơm.”
“Ý thầy là hung thủ lẻn vào phòng từ lúc ấy? Sau đó thì sao?”
“Sau đó hung thủ luôn nấp trong phòng, ví dụ... trốn dưới gầm giường. Trước khi Lục Triết Nam bị hại, lúc cô kiểm tra phòng chắc không để ý tình hình dưới này đâu nhỉ?” An Chẩn trỏ gầm giường tối thui, “Tóm lại, hung thủ luôn ở trong phòng, đợi đến 12 giờ khuya, rồi ra tay cắt cổ Lục Triết Nam.”
Chung Khả thở dồn, “Tức là lúc tôi canh cửa, hung thủ đã ở sẵn trong phòng rồi?”
“Đúng. Cô nghĩ kĩ xem, lúc ở bên ngoài cô chợt nghe có tiếng cạch nhỏ như mở chốt, chắc chắn là thao tác của hung thủ. Lát nữa tôi sẽ giải thích tại sao. Cơ bản thì điều này chứng tỏ bấy giờ hung thủ đang ở trong phòng.”
Chung Khả kinh ngạc đến mức không nói nên lời.
“Tới đây, câu hỏi hung thủ vào phòng bằng cách nào đã có lời giải. Tôi tin với thực lực của cảnh sát, làm rõ hai điểm trên chẳng khó khăn gì.” An Chẩn hơi khát, liền lấy lon soda chanh trong túi đeo chéo ra tu ừng ực, “Tiếp theo mới là phần ly kì, đặc sắc, và sáng tạo nhất trong toàn bộ mưu kế. Hung thủ làm sao biến mất khỏi phòng kín?”
Chung Khả căng thẳng nuốt nước bọt.
“Để kiểm chứng suy luận hơi viển vông của mình, tôi cần xác nhận lại vài điều.” An Chẩn bước ra giữa phòng. “Cô có thể lặp lại từ đầu đến cuối hành động đêm ấy không, từ lúc mở cửa vào phòng cho đến lúc rời khỏi đây khi phát hiện thi thể? Đứng ở đâu, hướng đi ra sao, từng động tác, tầm nhìn thế nào... Mong cô cố gắng hồi tưởng và tái hiện cho đúng.”
Chung Khả do dự mấy giây rồi làm theo. An Chẩn đứng bên lặng lẽ quan sát.
“Lạ ghê!” Chung Khả dùng lại cạnh giường, nhìn thẳng ra cửa phòng, cảm giác có điều khang khác.
“Sao hả?”
“Tôi cứ thấy đằng kia là lạ... nhưng không biết diễn tả thế nào.”
“Vậy thì đúng rồi.” An Chẩn nở nụ cười như đã nhìn thấu từ trước. Anh đến bên bàn đọc sách, trỏ mấy đĩa sô cô la và bảo, “Điểm kì lạ không chỉ có một.”
Chung Khả ghé lại nhìn, nhận ra quả thật có điểm khác lạ. Lục Triết Nam có thói quen chia sô cô la theo màu vào các đĩa. Nhưng giờ đây, trong đĩa sô cô la đỏ lẫn một viên xanh lá và trong đĩa xanh lá cũng lẫn một viên đỏ.
“Sao lại lẫn sang đĩa khác thế này?” Chung Khả thắc mắc. “Và chứng tỏ điều gì?” Cô khẩn thiết nhìn An Chẩn.
“Chứng tỏ bàn từng bị dịch chuyển.”
“Từng bị dịch chuyển?”
“Ừ, hung thủ từng di chuyển cái bàn, làm cho vài viên sô cô la trên bàn rơi ra ngoài.” An Chẩn nhặt một viên lên và giải thích, “Song hung thủ không muốn ai biết chuyện bàn bị dịch chuyển nên đã nhặt sô cô la rơi ra cho vào đĩa, nhưng có hai viên trong số đó không được đặt vào đúng đĩa ban đầu, nên để lại sơ hở.”
“Tại sao hung thủ phải di chuyển bàn?”
“Đây chính là mấu chốt... Hung thủ làm vậy để có thể tự mình biến mất.” An Chẩn lại bắt đầu nói những lời không sao hiểu nổi.
“Thầy An Chẩn, tôi thường xuyên không theo kịp tư duy của thầy, làm ơn châm chước cho trí thông minh của tôi được không? Mỗi lần nhớ giải thích rõ ràng một chút.” Chung Khả phàn nàn.
“Khi ấy hung thủ trốn ở một chỗ nào đó trong phòng, đây chính là chân tướng của thủ thuật biến mất khỏi phòng kín.”
“Không thể nào, bài trí ở đây rất thoáng, nhìn qua là thấy hết, trốn ở đâu được chứ? Lúc tôi vào thực sự không thấy hung thủ. Nấp dưới gầm bàn? Nhưng gầm bàn không có vách che chắn... Trốn dưới gầm giường? Nhưng thi thể chình ình ra đấy, mà về sau tôi cũng kiểm tra rồi...”
“Không phải, hung thủ không nấp dưới gầm bàn, cũng chẳng trốn dưới gầm giường.”
“Thế hắn nấp ở đâu?”
“Hung thủ,” An Chẩn trỏ cửa phòng. “Nấp ngay sau cửa.”
“Không thể nào!” Chung Khả cau mày, “Lúc tôi vào phòng, cửa mở vuông góc, nên khi đứng cạnh giường tôi có thể nhìn thấy đằng sau cửa. Chỗ đó thực sự chẳng có ai cả.
Cứ đinh ninh sẽ được nghe mưu kế gì động trời lắm, ai ngờ chỉ là “nấp sau cửa”? Chung Khả đã phủ định giả thuyết này từ lâu rồi. Thủ thuật thường xuất hiện trong mấy phim điện ảnh trinh thám ba xu lại được đặt ra ở đây, Chung Khả không khỏi coi thường.
Gương mặt An Chẩn vẫn hiện rõ sự tự tin, “Không, hung thủ thực sự nấp sau cửa, ở chỗ mà cô không thấy được.”
“Nghĩa là sao?” Chung Khả vẫn thắc mắc, “Sau cửa có chỗ tôi không thấy được? Chỉ có một cửa phòng... Làm gì đến...” Thoắt cái, một ý tưởng xối thẳng vào đầu cô và không ngừng phóng to.
“Cô hiểu ra rồi nhỉ.” An Chẩn mỉm cười.
“Không thể nào...”
“Phòng này không chỉ có một cánh cửa.” An Chẩn ngoảnh đầu, duỗi ngón tay thon dài làm động tác như đũa thần vẽ nửa vòng tròn trên không, “Ở đây có tất cả năm cánh cửa!” Bốn cánh còn lại chính là cánh tủ âm tường.
“Tôi...” Chung Khả líu cả lưỡi.
“Bí ẩn đằng sau các màn ảo thuật thường vô cùng đơn giản, có điều nhiều khi con người không muốn suy nghĩ theo hướng đó. Do chẳng ai muốn thừa nhận bản thân bị thủ thuật đơn giản như vậy đánh lừa. Thực chất, chỗ đằng sau cửa mà cô trông thấy chỉ là phần hung thủ muốn cô nhìn thấy, hắn lợi dụng đồ đạc sẵn có trong phòng để tạo ra đằng sau cửa giả.”
“Lợi... lợi dụng tủ âm tường à?”
“Đúng thế, để tiện giải thích, chúng ta đánh số thứ tự cho bốn chiếc tủ này.” An Chẩn tiến đến chiếc tủ ở tường phía Tây, “Chiếc gần cửa ra vào nhất ta gọi là tủ 1.” Tiếp theo, anh ta chuyển sang ba chiếc tủ bên mặt tường phía Bắc, “Ba tủ dàn hàng ngang bên này, từ trái sang phải lần lượt là tủ 2, tủ 3, tủ 4. Giờ chúng ta tái hiện lại một lượt mưu kế của hung thủ. Điều kì diệu sẽ xuất hiện ngay đây, đừng chớp mắt đấy.”
An Chẩn bước đến cửa phòng, mở cửa hướng vào trong một góc 90 độ, đoạn mở cửa tủ 1, để cửa tủ tựa sát vào mặt sau cửa ra vào, chỉnh cho hai mép cửa khít nhau. Tiếp đến, anh lấy cái móc bứt ra ban nãy dán lại vào mặt trong cửa tủ rồi treo lịch lên, giữ nguyên độ cao và vị trí giống ban đầu. Sau đó, y như nhà ảo thuật, anh quay lại đối diện khán giả và nói, “Đây chính là đằng sau cửa giả mà hung thủ muốn cô nhìn thấy.”
Chung Khả nghẹn lời, không sao tưởng nổi, đêm đó trước mắt mình là màn trình diễn hết sức táo bạo của hung thủ.
“Cánh cửa phòng vàng sẫm này giống hệt cửa tủ âm tường, cả về chiều cao, bề rộng và màu sắc. Hung thủ mở cửa tủ 1, ghép nó sát với cửa phòng đã mở, khiến nhân chứng là cô nhìn nhầm ‘mặt trong cửa tủ’ thành ‘mặt sau cửa phòng’. Và không gian nhỏ hẹp giữa hai cánh cửa chính là nơi hung thủ co mình ẩn nấp. Tất nhiên, cuốn lịch luôn treo sau cửa cũng hoàn thành công dụng che mắt của nó, khiến cô một mực cho rằng mình đang trông thấy mặt sau cửa phòng.” An Chẩn vừa giải thích vừa vẽ ảnh thuyết minh lên giấy.
“Nhưng nếu dùng cửa tủ 1 giả làm cửa phòng, thì tủ 1 phải giải quyết thế nào? Chẳng phải tôi sẽ không thấy cửa tủ 1 nữa sao?” Chung Khả chỉ ra chỗ sơ hở.
“Vẫn còn tủ 2 bên cạnh đấy thôi?” An Chẩn ung dung nói, “Mở cửa tủ 2 ra một góc 90 độ để thay thế cửa tủ 1 và che tủ 1 lại. Kế tiếp mở cửa tủ 3 ra một góc 180 độ để thay cho cửa tủ 2, cứ làm tương tự sẽ giống như khối domino ấy, xuất hiện phản ứng dây chuyền.”
“A!” Chung Khả vỡ lẽ, “Giống như cài nhầm khuy áo! Bốn cánh cửa tủ trong phòng y chang nhau, màu sắc mặt trong mặt ngoài ván cửa đồng nhất, cũng không có tay nắm. Nên nhìn bên trong hay bên ngoài cửa đều không thấy khác nhau chút nào... Hơn nữa trừ tủ 2, các cửa tủ khác đều mở đến 180 độ. Tất cả cửa tủ tôi trông thấy thực chất đều là cửa tủ bên cạnh! Nhưng... tủ 4 trong cùng phải xử lý thế nào?” Chung Khả chỉ chiếc tủ sát góc tường, mạch suy nghĩ lại gặp trở ngại, “Cửa tủ 4 thay thế cửa tủ 3 rồi, phải lấy cái gì che cho tủ 4?”
An Chẩn đến bên giường, kéo soạt tấm rèm dính máu. Đáp án lập tức xuất hiện.
“A! Tôi nhớ ra rồi. Bấy giờ chỗ này quả thật buông rèm!” Chung Khả hét lên.
“Đúng, kéo rèm đầu giường là dễ dàng che đi tủ 4 đằng sau. Nhưng cửa tủ 4 bị giường chặn, nếu muốn mở cửa thì phải kéo lùi giường xuống phía dưới một chút, song lại vướng cái bàn...”
“Nên hung thủ mới phải di chuyển bàn!” Lần theo mạch suy luận của An Chẩn, Chung Khả nhận ra tình tiết vụ án dần sáng tỏ.
“Chính xác. Di chuyển bàn là để dời giường đi, dời giường để mở cửa tủ 4, mở cửa tủ 4 để che tủ 3... Cuối cùng dùng cửa tủ 1 giả làm cửa phòng. Từ bàn đọc sách đến cửa phòng tạo nên toàn bộ hiệu ứng domino xảy ra ở đây đêm hôm đó. Cô tình cờ bước vào không gian domino do hung thủ dày công sắp đặt, nên mới mất phương hướng cũng như khả năng phán đoán.”
“Nhưng tôi vẫn còn rất nhiều thắc mắc...” Chung Khả cố gắng nhớ lại tình hình khi ấy, đối chiếu từng chi tiết một. “Tôi vào phòng không lâu sau tiếng hét, hung thủ làm gì có nhiều thời gian sắp đặt hiện trường? Chưa hết, cửa phòng do chính tôi mở, chẳng lẽ lúc ấy hung thủ đã nấp sẵn sau cửa?”
An Chẩn đáp, “Tiếng hét chắc chắn không phải của Lục Triết Nam. Hung thủ đã giết cậu ta xong xuôi, chuyển thi thể xuống gầm giường, dịch chuyển bàn và giường, sắp xếp xong các cửa tủ, rồi mới lấy điện thoại tải đoạn ghi âm tiếng thét và bật lên, cốt để dụ cô mở cửa.
“Ngoài ra, cô có nhớ hung thủ đã mở chốt cửa không? Hắn phải làm vậy, bởi nếu cửa khóa trái, mưu kế này coi như đi tong. Lúc cô đi vào, hung thủ đứng ngay sau cửa. Chờ cửa mở ra, hắn tiện thể cầm lấy tay nắm sau cửa, điều chỉnh góc độ cửa phòng và cửa tủ sao cho chúng khớp với nhau một cách hoàn hảo nhất, rồi kẹp mình giữa hai cửa. Nói cách khác, hung thủ làm ảo thuật ngay trước mắt cô.
“Sau khi vào phòng, cô lập tức bị thi thể đầm đìa máu thu hút, không phát giác ra chuyển động của cánh cửa bên cạnh. Chờ khi cô đến cạnh giường, nhìn đằng sau cửa giả không thấy ai, kế hoạch của hung thủ đã thành công một nửa. Tiếp đó, đợi cô sợ hãi rời khỏi đây, hắn mới bước ra từ sau cửa, dùng tốc độ nhanh nhất sắp xếp hiện trường về như cũ, rồi lặng lẽ mang hung khí rời khỏi phòng. Thế là màn ảo thuật ‘hung thủ biến mất khỏi phòng kín’ đã hoàn tất.”
“Tiện thể nói luôn, có hai nguyên nhân khiến hung thủ chuyển xác xuống gầm giường. Thứ nhất, để nhấn mạnh rằng hắn không nấp bên dưới, đảm bảo hiện trường là phòng kín. Thứ hai, để tiện di chuyển giường, vì đẩy một chiếc giường có người thừa cân nằm chình ình bên trên thì cực kì tốn sức. May cho hung thủ là giường và bàn đều khá nhẹ, cộng thêm sàn nhà trải thảm nên dịch
chuyển đồ mới không gây ra tiếng động lớn, cũng không khiến người canh bên ngoài nghi ngờ.
“Về nguyên nhân cởi áo người chết, có lẽ cũng để gây chú ý, khiến người đầu tiên vào hiện trường là cô phải đi ngay đến chỗ thi thể trắng lốp chứ không dừng lại cạnh cửa quá lâu.
“Dĩ nhiên, thủ thuật này tiềm ẩn rất nhiều lỗ hổng. Ví như cửa phòng và cửa tủ cùng màu, nhưng khi áp sát vào nhau vẫn tạo nên đường gấp khúc giữa hai mép cửa chứ không bằng phẳng, hoặc mặt trong cửa tủ không có tay nắm nhưng cửa phòng thì có. Chưa hết, cửa thật cách tủ một khoảng tường nhưng cửa giả lại sát với tủ. Và nhìn từ những góc độ nhất định, sẽ có cảm giác chênh lệch không gian giữa hai cánh cửa. Bởi thế ban nãy cô nhìn mới thấy là lạ.
“Nhưng hung thủ gặp may ở chỗ, từ khi dọn vào dinh thự đến giờ, cô không năng đến phòng này nên không quen bố cục. Ngoài ra, hung thủ cố tình đốt dây rốn để khói tràn ngập phòng, phát huy tác dụng cản trở tầm nhìn. Và nỗi kinh hãi dâng trào khi ấy cũng khiến cô nhất thời mất khả năng bình tĩnh suy xét.”
“Quá mạo hiểm...” Chung Khả vẫn không dám tin. “Giờ nghĩ kĩ lại, hung thủ phải đối mặt với nguy cơ rất lớn. Nếu hôm ấy Lục Triết Nam không thay khóa mới thì sao?”
“Thì hung thủ sẽ chờ đến ngày cậu ta thay khóa để ra tay. Nếu cậu ta mãi mãi không thay khóa, hung thủ sẽ lên kế hoạch khác. Việc này với hắn mà nói không phải mạo hiểm.”
“Thế nếu hôm đó lúc cùng Lục Triết Nam đến đây, tôi kiểm tra gầm giường thì sao? Còn nữa, giả dụ tôi hiếu kì kiểm tra kĩ đằng sau cửa, hoặc tôi không rời khỏi phòng khi thấy thi thể mà cứ chờ ở đây...”
“Vậy thì, hung thủ sẽ lập tức giết cô.” Giọng An Chẩn cực kì nghiêm túc.
“Gì... Gì cơ?!”
“Tình hình cho thấy, hung thủ luôn cố gắng sắp đặt hiện trường thành phòng kín hoàn hảo. Tôi nghĩ, kế hoạch ban đầu của hắn là giết Lục Triết Nam, sau đó dùng chìa dự phòng khóa ổ khóa mới thay, biến hiện trường thành phòng kín. Nhưng khi đột nhập vào phòng, trông thấy những ‘đạo cụ’ sẵn có và biết cô sẽ canh ngoài cửa, bộ não điên cuồng của hắn lập tức nảy ra kế hoạch mới, cũng chính là kế nấp sau cửa phiên bản cao cấp.
“So với giết người, hung thủ còn khao khát chơi trò đấu trí hơn, một trò chơi mà hắn ra câu đố và chúng ta phải giải đố. Hắn muốn đích thân thực hiện âm mưu phạm tội trước giờ chưa từng có này bằng mọi giá. Nhưng trong lúc tham gia trò chơi, hung thủ tuyệt đối không muốn bại lộ danh tính.
“Một khi cô hoặc Lục Triết Nam nhìn thấu kế hoạch hoặc phát hiện ra tung tích của hắn trước, có thể hẳn sẽ lập tức bộc lộ bản tính ác quỷ, thẳng tay giết chết hai người. Sau khi giết cả hai, hắn lại quay về kế hoạch ban đầu, dùng chìa dự phòng để tạo phòng kín. Chuyện này chẳng hề gây tổn thất cho hung thủ, hắn đã chừa đường lui cho mình từ sớm. Xét từ góc độ này thì không phải hung thủ may mắn, mà là cô may mắn.”
Chung Khả nghe mà dựng tóc gáy. Cô không biết nên vui mừng vì thoát nạn, hay lo lắng bản thân có thể trở thành mục tiêu tiếp theo của hung thủ nữa. An Chẩn giơ đồng hồ điện tử lên xem rồi nói, “Quá mười phút, do giải thích dài dòng quá à?”
Đúng lúc này, hành lang bên ngoài vọng vào tiếng bước chân, rồi hai bóng người xuất hiện ở cửa. Một trong hai người reo lên, “An Chẩn, là anh thật à!”
“Lương Lương!” An Chẩn chào hỏi.
Lương Lương bước đến vỗ vai An Chẩn, vẻ thân thiết, đoạn nói với người đi cùng, “Lãnh Tuyền, giới thiệu với em, đây là An Chẩn, chuyên gia phá án phòng kín mà anh từng kể đấy.”
Lãnh Tuyền và Chung Khả đều hết sức ngạc nhiên.
“An Chẩn?” Lãnh Tuyền ngờ vực quan sát An Chẩn, “Là họa sĩ truyện tranh phải không ạ?”
“Đúng thế, nghề chính là họa sĩ truyện tranh. Nhưng anh ấy còn kiêm một nghề bí mật, là họa sĩ chân dung ngoài biên chế của cơ quan cảnh sát.”
“Họa sĩ chân dung ngoài biên chế?”
“Ừ, vẽ chân dung tội phạm qua mô phỏng ấy. Nghe nhân chứng miêu tả ngoại hình nghi phạm, hoặc xem hình ảnh mờ ảo trong camera giám sát, từ đó phác họa chân dung kẻ tình nghi. Việc này giúp ích rất nhiều cho công tác điều tra.”
Lương Lương nhìn An Chẩn rồi nói tiếp.
“An Chẩn trở thành họa sĩ chân dung ngoài biên chế của cảnh sát là nhờ năng lực nắm bắt thông tin cực kì tốt. Thường thì chân dung mô phỏng và hình ảnh thật của nghi phạm giống nhau khoảng 70% là rất thành công rồi. Nhưng chân dung do An Chẩn vẽ thường lột tả đến 93% kẻ tình nghi. Ít nhất hiện nay trong nước chưa có ai vượt qua tỉ lệ này.”
Chung Khả xuýt xoa thán phục.
“Bởi vậy An Chẩn từng hỗ trợ cảnh sát phá nhiều vụ án khó, có thể coi như thành viên trong ngành chúng ta.” Lương Lương bổ sung, “Ban nãy đồng nghiệp gọi điện báo có một họa sĩ truyện tranh kì lạ đến Dinh thự Lục gia, tôi đoán ngay là anh, ha ha.”
“Anh đến để hỗ trợ cảnh sát điều tra án mạng nhà họ Lục à?” Lãnh Tuyền hỏi.
An Chẩn xua tay, “Không không, không dám nhận hỗ trợ. Tôi chỉ muốn dùng phương thức riêng để phá giải những bí ẩn nhìn có vẻ trái quy luật khoa học thôi.”
“Anh phá giải được chưa?”
“Được rồi...” Người lên tiếng là Chung Khả, “Thầy ấy đã làm rõ cách thức giết hại Lục Triết Nam.”
Trước vẻ ngạc nhiên của hai cảnh sát, An Chẩn kiên nhẫn trình bày lại suy luận vừa rồi.
“Không ngờ lại là thủ pháp như vậy... Điên rồ thật!" Lãnh Tuyền rốt cuộc đã hiểu, người được Lương Lương tán thưởng quả nhiên không tầm thường. “Tiện thể, có một điều tôi không rõ lắm. Ban đầu anh đã từ chối lời mời hỗ trợ phá án của anh Lương Lương, vì sao bây giờ lại chấp nhận?”
An Chẩn liếc Chung Khả, ung dung đáp, “Vì cô ấy.”
Hai cảnh sát cùng liếc mắt nhìn gương mặt ửng hồng của Chung Khả.
Cả bốn quay lại phòng khách, ngồi xuống sofa tiếp tục thảo luận tình tiết vụ án. Lần này là Tiểu Tình rót trà cho mọi người. Từ sau lần bị Ngô Miêu quở mắng ở tiệc mừng thọ, cô đã nhuộm lại tóc đen và tẩy sạch sơn móng tay, chỉ có thói quen chân đi chữ bát tạm thời chưa sửa được.
Lương Lương hớp ngụm trà đặc rồi rút trong cặp ra túi hồ sơ đựng tư liệu mới nhất về vụ án nhà họ Lục. Trong đó có vài thông tin mà ngay Lãnh Tuyền cũng không biết.
“Có khi cô nên tránh mặt đi một lát.” Lãnh Tuyền nhìn Chung Khả.
“Không sao đâu, Chung Khả là nhân chứng quan trọng của vụ án, để cô ấy ngồi đây không chừng lại nhớ ra thông tin hữu ích nào đó.” An Chẩn đề nghị.
Lãnh Tuyền nhìn Lương Lương, thấy anh không phản đối nên cũng chẳng nói nữa.
“Theo báo cáo của phòng giám định, có một lượng nhỏ keo dính trên cây đinh và lưng áo ngủ của Lục Triết Nam. Đồng thời, chúng tôi còn phát hiện ra điện thoại của cậu ta cài phần mềm nghe lén.” Lương Lương bắt đầu chia sẻ thông tin điều tra.
“Hung thủ sử dụng phần mềm nghe lén nên biết cậu ta gọi điện yêu cầu thay khóa mới?” Lãnh Tuyền hỏi.
“Đúng vậy, có kẻ đã thâm nhập điện thoại của cậu ta, gắn phần mềm nghe lén vào file nhạc MP4 của nhóm thần tượng nữ.” Lương Lương nói tiếp, “Ngoài ra, chúng tôi đã cử người đi điều tra bên thợ khóa. Chiều hôm xảy ra án mạng, đúng là Lục Triết Nam đã gọi điện đặt họ đến nhà thay khóa mới. Nhưng không lâu sau, họ lại nhận được cuộc gọi khác, đầu dây bên kia tự xưng là quản gia nhà họ Lục, báo hủy lịch hẹn thay khóa vừa rồi, nên cuối cùng họ chẳng cử ai đến dinh thự cả.”
“Buổi chiều có người đến thay khóa thật mà...” Chung Khả thắc mắc ngay.
“Người đó rất có thể là đồng bọn của hung thủ, hoặc chính là hung thủ.” Lương Lương nói. “Đã hỏi quản gia Quý Trung Lý, ông ta không hề gọi điện. Chúng tôi đang điều tra số điện thoại. Bên thay khóa cho biết người gọi có giọng nam khàn, khả năng cao là dùng máy biến đổi giọng nói. Hắn hủy hẹn với bên thay khóa trước, sau đó giả mạo người ta đột nhập vào nhà họ Lục và thay khóa mới cho Lục Triết Nam. Tất nhiên hắn đã có chìa mới, như vậy dễ dàng đột nhập vào phòng nạn nhân thôi.”
“Kế hoạch chu đáo thật đấy...” Lãnh Tuyền cắn môi. “Có ai trông thấy người đến thay khóa không?”
“Có cô giúp việc Ngạn Hồng.” Lương Lương nói, “Cô ta khai người này mặc đồng phục xanh lam, đội mũ lưỡi trai kéo sụp vành mũ xuống, không thấy rõ mặt, chỉ biết đại khái là cao trên 1m70, thân hình cân đối, chắc là đàn ông.”
“Theo tôi biết, người nhà họ Lục phù hợp với đặc điểm trên chỉ có Lục Văn Long và Lục Hàn Băng.” An Chẩn bỗng nhiên xen vào.
“Anh biết rõ nhà họ Lục quá nhỉ.” Lãnh Tuyền chế giễu, vẫn khó chịu về tác phong ngông nghênh của An Chẩn.
“Mọi người chưa nhận ra à?” Giọng An Chẩn nghiêm túc hơn, “Hung thủ rất có thể là thành viên trong gia đình họ. Tất cả các chứng cứ hiện tại, từ việc nắm rõ thói quen sinh hoạt và sở thích của Lục Triết Nam, đến việc ẩn nấp trong dinh thự mà không bị phát hiện, đều cho thấy khả năng rất cao đây là người nhà họ Lục.”
“Tất nhiên chúng tôi có nghi ngờ.” Lương Lương thở dài, “Lúc trước xét nghiệm nước tiểu cho cả gia đình và đã tìm thấy thành phần thuốc ngủ. Ắt hẳn có kẻ bỏ thuốc ngủ vào thức ăn hôm ấy, khiến họ đều ngủ li bì. Khi Chung Khả đến gõ cửa phòng, các cô giúp việc và vợ chồng Lục Nghĩa đều không trả lời. Hung thủ đã lên sẵn kế hoạch, bấy giờ Chung Khả có bấm báo động chắc cũng chẳng ai nghe thấy. Chứng tỏ hung thủ vẫn luôn ẩn nấp trong dinh thự. Nhưng hiện giờ chúng tôi chưa xác định được đối tượng cụ thể.”
“Không, xác định được rồi.” An Chẩn nói, lại khiến mọi người được một phen ngỡ ngàng.
“Anh biết hung thủ là ai rồi sao?” Lương Lương vội hỏi.
Lãnh Tuyền và Chung Khả cũng dồn ánh mắt háo hức về phía An Chẩn.
“Tôi không biết.” An Chẩn xòe tay, “Nhưng tình trạng hiện trường cho thấy một đặc điểm của hung thủ.”
“Đặc điểm gì?”
“Như chúng ta đã biết, lúc thực hiện thủ thuật phòng kín, hung thủ buộc phải dời bàn ra chỗ khác để di chuyển giường.”
“Ừ.”
“Trong quá trình di chuyển bàn, sô cô la rơi ra khỏi đĩa. Để che giấu việc này, hung thủ đã nhặt sô cô la trở lại, nhưng đặt màu nhầm đĩa. Vì sao lại thế?” An Chẩn nhìn mọi người với ánh mắt dò hỏi.
“Hóa ra thế!” Chỉ mình Lương Lương nghĩ ra đáp án.
“Hóa ra sao ạ?” Lãnh Tuyền chớp mắt, nôn nóng hỏi.
“Mù màu xanh đỏ.” An Chẩn giải thích. “Đây là bệnh di truyền liên quan đến gien lặn trên nhiễm sắc thể X. Mù màu xanh đỏ là cách gọi chung của mù màu xanh lá và mù màu đỏ. Trong mắt hắn, màu đỏ và xanh lá đều có màu vàng đục. Chính vì không phân biệt được sô cô la đỏ và xanh lá, hung thủ mới để nhầm đĩa. Đây chính là đặc điểm của hắn.”
“Mù màu xanh đỏ...” Lãnh Tuyền lẩm bẩm.
“Kẻ mù màu xanh đỏ trong gia đình họ Lục chính là hung thủ gây án liên hoàn.” Giọng An Chẩn vô cùng kiên định.
Màn sương buông xuống án mạng nhà họ Lục dường như đang tan dần.