Chương 8 Kẻ phác họa cái chết
Hôm sau, được Lương Lương đặc cách cho phép, An Chẩn chính thức tham gia công tác điều tra án mạng nhà họ Lục. Điều tra viên ngoài biên chế này tuy không được trang bị kiến thức chuyên môn, nhưng lại có tư duy phá án riêng biệt. Trước tiên anh khảo sát thực tế hiện trường, thầm hình dung quá trình gây án của hung thủ, rồi cầm bút thể hiện hình dung ra giấy để khơi gợi linh cảm.
Lục Văn Long và Chung Khả đi theo An Chẩn đến hiện trường phòng kín ngập nước, nơi Lục Nhân chết. Nhà kho cơ bản vẫn duy trì nguyên trạng, còn thấy nét phấn viền tử thi lờ mờ.
“Bố tôi bị hại ở đây.” Vẻ đau buồn chưa nguôi ngoai trên nét mặt Lục Văn Long.
Giống như hôm qua ở phòng Lục Triết Nam, An Chẩn đi lòng vòng trong kho, lúc thì ngồi xổm xuống kiểm tra hộp gỗ ở góc tường cùng búa sắt bên trong, lúc thì quan sát cửa sổ nhỏ phía Nam. Anh vừa xem xét vừa phác họa ra giấy không gian ba chiều của nhà kho nhìn từ hai góc độ khác nhau.
“Thầy nhìn ra được gì chưa?” Chung Khả hỏi. Sau màn suy luận xuất sắc của An Chẩn hôm qua, thái độ của cô đối với anh đã thay đổi.
“Ừ, tôi có vài nhận định, nhưng chưa chi tiết lắm.”
“Lẽ nào...” Lục Văn Long trợn to mắt, “Anh biết bố tôi bị giết ra sao rồi ư?”
“Biết sơ sơ, có một điểm rất khả nghi.” Giọng An Chẩn vẫn bình tĩnh.
“Điểm nào khả nghi?”
An Chẩn trỏ vị trí bên cạnh thi thể, “Điện thoại của nạn nhân bị đập vỡ ở đây nhỉ.”
“Đúng thế.”
“Nếu là do hung thủ, thì tại sao?”
“Có lẽ trong điện thoại có ảnh chụp hoặc đoạn ghi âm gây bất lợi cho hung thủ, nên hắn muốn xóa bỏ.” Chung Khả trình bày quan điểm.
“Nếu thật thế thì mang điện thoại đi luôn là xong mà. Cố ý đập hỏng ở hiện trường chẳng khác nào nói với người khác trong đây có chứng cứ bất lợi cho tao. Dựa vào kĩ thuật hiện nay, muốn khôi phục dữ liệu có khó khăn gì đâu.”
“Cũng đúng...”
“Với cả, hiện trường rõ ràng có búa sắt." An Chẩn chỉ hộp gỗ ở góc tường, “Sao hung thủ không dùng mà đập? Dùng búa vừa đỡ tốn sức vừa đập vỡ điện thoại một cách triệt để. Nhưng hung thủ chỉ quật điện thoại xuống sàn. Hành động này ẩn chứa bí mật nào đó chăng?”
“Ừm...” Chung Khả và Lục Văn Long đều im lặng trước những điểm khác thường mà An Chẩn nêu ra.
“Hung thủ không đem điện thoại đi, cũng không dùng búa sắt, ắt là có lý do. Làm rõ được lý do này, hẳn sẽ nắm được mấu chốt để phá giải bí ẩn phòng kín ngập nước.” An Chẩn úp mở kết luận, không giải thích kĩ hơn.
Lên khỏi nhà kho, An Chẩn ngẩng đầu nhìn Dinh thự Lục gia, từ vị trí này chỉ trông thấy phía Nam nhà, bên cạnh là sân sau. Quản gia Quý Trung Lý đang cắt tỉa hoa cỏ, thấy An Chẩn liền khẽ gật đầu chào. An Chẩn chợt dừng mắt ở một cửa sổ trên tầng hai dinh thự, cánh cửa mở hé ra ngoài, mặt kính có vài vết rạn.
“Kia là phòng của ai?” An Chẩn trỏ cửa sổ.
Lục Văn Long nhìn theo, “À, nhà vệ sinh tầng hai, mỗi tầng đều có một nhà vệ sinh chung.”
“Tôi lên xem thử được không?”
“Được chứ.”
Nhà vệ sinh tầng hai nằm ở cuối mé Tây hành lang, lên hết cầu thang là nhìn thấy ngay. Lục Văn Long mở cửa, An Chẩn và Chung Khả bước vào. Nhà vệ sinh có bồn cầu giật nước và bồn tiểu đứng, sát cửa sổ là bồn tắm, dường như lâu rồi không ai sử dụng.
“Tôi đứng vào đây được không?” An Chẩn trỏ bồn tắm.
“Được.”
An Chẩn bước vào bồn tắm, ngay trước mặt là cửa sổ vừa nhìn thấy từ bên ngoài, bậu cửa sổ rất thấp. Anh mở hẳn cửa sổ, thò người ra ngoài quan sát. Từ đây thấy rõ nhà kho ngầm dưới kia và toàn bộ cảnh vật ở sân sau. Xác nhận xong điều này, An Chẩn thu người về đóng cửa sổ lại, sờ vết rạn trên kính rồi quay lại hỏi, “Sao kính lại rạn vậy?”
Lục Văn Long đang định trả lời thì tiếng trẻ con hú hét ngoài hành lang cắt ngang. Chẳng mấy chốc, một cậu bé khua khoắng kiếm đồ chơi xông vào nhà vệ sinh.
“Tiểu Vũ, con lại nghịch ngợm nữa rồi!” Lục Văn Long túm tay áo con trai lại.
“Đây là căn cứ bí mật của con, căn cứ bí mật của con! Mọi người xông vào căn cứ bí mật của con!” Tiểu Vũ la lối om sòm.
“Căn cứ bí mật á?” An Chẩn không hề tỏ ra chê trách, ngược lại còn hào hứng hỏi.
“Thằng bé nghịch lắm, mọi người đừng để ý.” Lục Văn Long vừa đứng ra ngăn con trai vừa giải thích, “Khi chơi trốn tìm, Tiểu Vũ thích trốn trong nhà vệ sinh này nên luôn coi đây là căn cứ bí mật. Chính thằng bé làm rạn kính cửa sổ đấy, lúc trước còn đập vỡ cả gương ở đây.”
An Chẩn quan sát xung quanh, trong này đúng là không có gương, vị trí phía trên bồn rửa tay đáng lẽ phải gắn gương thì lại treo tranh nghệ thuật.
“Sao anh không lắp gương khác?” An Chẩn đến gần xem tranh.
“Tôi đã lắp rồi, nhưng thằng nhóc lại đập vỡ tiếp. Về sau sợ nguy hiểm nên tôi không lắp gương trong này nữa, nào ngờ nó chuyển sang tấn công kính cửa.” Lục Văn Long lộ vẻ bất lực.
An Chẩn bước tới xoa đầu Tiểu Vũ, nhẹ nhàng hỏi, “Tiểu Vũ à, cháu thích nhân vật hoạt hình nào nhất?”
“Siêu nhân điện quang!”
“Siêu nhân điện quang là nhân vật trong phim sử dụng hiệu ứng đặc biệt, không phải nhân vật hoạt hình đâu nhé... Nhưng không sao.” An Chẩn lấy cuốn sổ phác họa trong túi đeo chéo ra, dùng bút hí hoáy vẽ một lúc, rồi xé tờ giấy đưa cho Tiểu Vũ, “Chú tặng cháu.”
Trên giấy vẽ hình bán thân siêu nhân điện quang, Tiểu Vũ hớn hở nhận lấy, “Ồ, vẽ đẹp quá, chú giỏi thật đấy!”
“Ha ha, cháu thích là được.” An Chẩn cất sổ phác họa, “Thế chú hỏi cháu vài câu được không?”
“Được ạ!”
“Cháu thường xuyên đến đây chơi à?”
“Vâng ạ! Đây là căn cứ bí mật của cháu!”
“Buổi tối thì sao?”
“Cháu cũng chơi.”
“Lúc chơi, cháu có nấp ở đây nhìn lén bên ngoài không?”
“Ha ha ha ha, cháu thích nhoài người qua bậu cửa sổ theo dõi người ngoài hành tinh!”
“Người ngoài hành tinh?”
“Dạ, họ muốn xâm nhập địa cầu.”
Lục Văn Long vội gõ đầu Tiểu Vũ, “Thôi nào, đừng nói lung tung.”
“Con không nói lung tung!” Tiểu Vũ lý luận đàng hoàng, “Hôm ấy con trông thấy người ngoài hành tinh thật mà, người đó ngồi tên lửa đến đây!”
“Linh tinh!” Lục Văn Long không nghe nổi nữa.
“Gượm đã.” An Chẩn lại tỏ vẻ kích động lạ thường, “Cháu bảo nhìn thấy người ngoài hành tinh, người đó trông như thế nào? Tại sao lại gọi là người ngoài hành tinh?”
“Người đó toàn thân đen thui, chắc chắn là người ngoài hành tinh!”
“Cháu có thấy mặt hắn không?”
“Cháu không thấy, mặt người ngoài hành tinh khác với chúng ta.”
“Vậy cháu thấy người ngoài hành tinh ở đâu?”
“Ở ngay bên ngoài.” Tiểu Vũ trỏ cửa sổ.
“Chỉ cho chú xem được không?”
Lục Văn Long bế Tiểu Vũ bước vào bồn tắm, cậu bé chỉ về hướng nhà kho ngầm, nói chắc chắn, “Ở kia, hôm ấy cháu thấy người ngoài hành tinh xuất hiện cạnh kho luôn.”
Ai nấy đều kinh hãi. Nơi Tiểu Vũ bảo người ngoài hành tinh xuất hiện lại ở gần hiện trường Lục Nhân bị giết. Chuyện này rốt cuộc là sao?
“Cháu còn nhớ là hôm nào không?” An Chẩn hỏi tiếp.
“Cháu không nhớ. Tối hôm ấy mẹ muốn xem phim Hàn Quốc, không cho cháu xem hoạt hình, cháu tức quá nên chạy đến đây.” Tiểu Vũ bĩu môi giận dỗi.
“Về sau thì sao? Người ngoài hành tinh làm gì? Cháu có tiếp tục theo dõi hắn không?”
“Không làm gì cả, chỉ đứng ở đấy, cháu sợ bị người ngoài hành tinh bắt đi nên đóng cửa sổ chạy trốn.”
Đúng lúc này, Trương Manh đi vào, “Tiểu Vũ, sao con lại chạy lung tung nữa rồi? Mau về ăn cơm trưa.”
“Mẹ ơi!” Tiểu Vũ nhào đến ôm trọn chiếc bụng to của mẹ.
“Cẩn thận nào Tiểu Vũ, đừng làm đau em trai.” Lục Văn Long xót xa xoa xoa bụng vợ.
“Chào mẹ Tiểu Vũ.” An Chẩn chen lời, “Xin hỏi cô có nhớ gần đây Tiểu Vũ giận cô xem phim Hàn là hôm nào không?”
“Anh đây là?” Trước câu hỏi bất thình lình của người lạ, Trương Manh ngỡ ngàng.
“À, đây là anh An Chẩn, họa sĩ chân dung bên cảnh sát, lần này đến hỗ trợ phá án. Em cứ trả lời câu hỏi của anh ấy là được.” Lục Văn Long giải thích với vợ.
“À... Hôm đó chiếu tập cuối một bộ phim Hàn, gần rạng sáng mới lên sóng... Tôi nhớ là đêm trước khi phát hiện bố bị hại.”
“Đúng thế đúng thế, người ngoài hành tinh đã giết ông nội! Là người ngoài hành tinh!” Tiểu Vũ ngây ngô nói ầm lên, sau đó bị Trương Manh lôi ra ngoài.
An Chẩn không định lãng phí thêm thời gian của Lục Văn Long, và cũng muốn tự do đi lại quan sát nhà họ Lục hơn, bèn nói, “Anh cứ về trông cháu, mình tôi đi xem xung quanh cũng được, không làm phiền anh nữa.”
“Được, anh cần gì thì cứ tìm tôi.” Dứt lời, Lục Văn Long theo cầu thang lên tầng ba.
An Chẩn và Chung Khả đi dọc hành lang tầng hai về phía Đông. Hành lang tầng hai giống với tầng ba, trần nhà sơn màu trắng treo dãy đèn chùm hình vuông. Mỗi mé Đông và Tây của hành lang đều có một cửa sổ, mé Nam có vài căn phòng trống.
“Thầy nghĩ sao? Vụ người ngoài hành tinh rốt cuộc là thế nào?” Lục Văn Long vừa rời đi, Chung Khả liền vội vàng hỏi.
“Là Tiểu Vũ thực sự nhìn thấy người ngoài hành tinh ấy.” An Chẩn luôn nói những câu khiến người khác khó đoán như vậy. Chung Khả đã bắt đầu quen nên cũng không gặng hỏi. Cô biết, đến đúng lúc An Chẩn ắt sẽ giải thích rõ ràng.
Lúc cả hai đi ngang qua phòng giải trí bên trái hành lang, bỗng nghe thấy giọng Tiểu Tình cất lên trong phòng.
“Cậu Băng, cậu đừng làm thế...”
An Chẩn dừng bước, lại gần phòng giải trí, thấy cửa khép hờ. Anh khẽ khàng đẩy rộng ra, lén quan sát động tĩnh bên trong. Chung Khả đứng đằng sau cũng nheo mắt nhìn trộm vào phòng. Một cảnh tượng đồi trụy đập vào mắt họ.
Trong phòng giải trí, Tiểu Tình đang ngồi trên bàn bi da, vẻ mặt cực kì khó chịu. Lục Hàn Băng quỳ trước mặt Tiểu Tình, hai tay ôm siết đôi chân đang tụt dở quần tất của cô.
“Để anh ngắm chân em nào.” Lục Hàn Băng nở nụ cười dâm tà, rồi lột phắt quần tất ra, nắm lấy gót chân Tiểu Tình, đúng lúc ấy, mặt gã bỗng thoáng vẻ thảng thốt, “Chân em...”
Nhằm lúc gã lơi tay, Tiểu Tình nhảy khỏi bàn bi da, chẳng kịp xỏ giày, cứ thế lao bổ ra ngoài. Thấy hai người ngoài cửa cũng không dừng chân, cắm đầu cắm cổ bỏ chạy.
Lục Hàn Băng đuổi theo đến cửa thì vấp phải An Chẩn và Chung Khả. Có lẽ chột dạ vì bị bắt gặp, gã đâm ra lúng túng.
“Anh Chẩn à, lâu rồi không gặp.” Do mối quan hệ với Man Lĩnh, trước đây An Chẩn từng tiếp xúc với tác giả ẩm thực Lục Lễ, nên con trai ông ta cũng biết anh. “Nghe nói anh đang giúp cảnh sát phá án?”
“Phá án thì hơi quá, tôi chỉ muốn tháo gỡ những nghi vấn trong lòng.” An Chẩn thờ ơ đáp, “Tất nhiên, tôi cũng hi vọng cảnh sát nhanh chóng bắt được hung thủ để gia đình cậu sớm ngày bình yên trở lại.”
“À phải, tôi sực nhớ ra một chuyện, lúc trước đã nói với cảnh sát nhưng họ có vẻ không lưu tâm.” Chắc là để hóa giải sự lúng túng vừa rồi, Lục Hàn Băng chuyển sang nói về vụ án.
“Ồ? Chuyện gì vậy?”
“Tôi nhìn thấy ma trơi.”
Phòng Lục Hàn Băng ở trong cùng phía Đông tầng hai, có diện tích lớn hơn phòng cảnh hồ của Lục Triết Nam một chút. Trong phòng dán đầy poster người nổi tiếng và nhóm nhạc, cạnh giường đặt máy hát đĩa than cổ điển vô cùng hút mắt.
“Mọi người ngồi đi.” Lục Hàn Băng mời khách ngồi xuống sofa, rồi nhìn Chung Khả. “Giờ em làm trợ lý cho An Chẩn à?”
“Không...” Chung Khả thở dài, “Chuyện ma trơi là thế nào ạ?”
“Là thế này.” Lục Hàn Băng ngước mắt hồi tưởng. “Cái đêm Nam bị giết... Sau khi tiệc mừng thọ kết thúc, tôi đi dự dạ hội đến hơn 11 giờ khuya mới về. Đúng lúc lái xe vào công viên Hồ Tâm, từ đằng xa tôi đã thấy phòng Nam phát sáng xanh lá, lập lòe như ma trơi ấy.”
“Có chắc là phòng Lục Triết Nam không?” An Chẩn hỏi.
“Chắc chắn, đúng vị trí mà, ngay ngoài cửa sổ là hồ Thai.”
“Cậu nhìn thấy ma trơi qua cửa sổ à?”
“Cửa sổ buông rèm nhưng không kín, ánh xanh lọt ra qua khe hở. Nhưng vì quá xa, tôi không nhìn rõ ánh xanh ấy rốt cuộc là gì.”
Chung Khả nhớ lại, đêm đó cô quả có trông thấy Lục Triết Nam kéo rèm cửa sổ, một móc kéo bị kẹt nên đúng là có khe hở.
“Ngọn lửa xanh lá?” An Chẩn lộ vẻ đăm chiêu, đây là lần đầu tiên Chung Khả thấy nét không chắc chắn xuất hiện trên mặt anh.
“Vâng.”
Chung Khả lại quan sát Lục Hàn Băng, nhưng không tìm thấy ở gã bất cứ dấu vết đau buồn nào vì mất người thân. Cô đã nhận ra từ hôm Lục Nhân chết, rằng có một sự lạnh nhạt khó tả lững lờ trong gia tộc này.
An Chẩn hỏi han thêm vài câu, Lục Hàn Băng đều trả lời chung chung, đa phần là những thông tin vô giá trị, cố ý không nói năng rườm rà. An Chẩn còn định gặp Ngô Miêu nhưng không tiện, vì Lục Văn Long bảo hiện giờ cụ không được khỏe, cũng không muốn gặp ai. Anh quay xuống tầng một đúng lúc vợ chồng Lục Nghĩa về đến nhà. An Chẩn muốn trò chuyện đôi câu nhưng Lục Nghĩa xin kiếu vì chân đau, bảo vợ dìu về phòng. Nghe bảo ông ta cực lực phản đối việc để người ngoài đến nhà săm soi lục lạo, nên thái độ đối với An Chẩn không mấy thân thiện.
Tóm lại, công tác điều tra hôm nay tạm thời kết thúc.
“Cứ thế đã, cô có muốn đi ăn với tôi không? Cạnh công ty có nhà hàng Nhật ngon lắm, tiện thể bàn chuyện nhân vật của cô.” An Chẩn mời Chung Khả.
“Nhân vật của tôi? Nhưng tôi chưa quyết định...”
“Đi thôi, lên xe.” An Chẩn đẩy Chung Khả ra ô tô ở cổng dinh thự. Đợi sẵn là xe anh vừa gọi qua Uber.
Chung Khả vô cùng hài lòng về bữa trưa. Nhà hàng này có món sashimi nhím biển và sushi cá bơn chiên ngon nổi tiếng. Trong lúc ăn, An Chẩn giới thiệu với Chung Khả truyện Phố tối, giải thích tỉ mỉ đặc điểm tính cách của nữ chính. Nghe xong, Chung Khả tỏ ra thích thú, cuối cùng họ đi đến thống nhất, Chung Khả nhận lời lồng tiếng cho nhân vật, cũng thầm hi vọng Phố tối sẽ hỗ trợ cho sự nghiệp của mình.
“Quả nhiên, không có việc gì khó, chỉ sợ ăn không ngon.” An Chẩn tỏ ra phấn chấn lúc rời nhà hàng.
“Nhưng tôi vẫn sợ phân tâm vì chuyện nhà họ Lục...” Chung Khả bày tỏ nỗi lo. Tuy màn sương về cái chết của Lục Triết Nam đã được vén lên, nhưng vụ Lục Nhân và danh tính hung thủ vẫn nằm trong vòng bí ẩn.
“Cô yên tâm, án mạng nhà họ Lục sẽ sớm được giải quyết thôi.”
“Thầy tự tin quá nhỉ...”
“À quên, tôi vẫn muốn đề nghị một chuyện, làm ơn đừng xưng hô trịnh trọng với tôi như thế.” An Chẩn hơi ghét chữ “thầy”.
“Thầy không thích ạ?” Chung Khả ngây người.
“Cảm giác xa lạ quá, cứ gọi ‘anh’ hoặc gọi thẳng tên thôi...”
“Vâng...”
“Nếu không có vấn đề gì, chúng ta đến Man Lĩnh kí hợp đồng đi, công ty ở ngay đằng kia kìa, đi bộ gần lắm.” An Chẩn gợi ý.
“Được ạ.”
An Chẩn dẫn Chung Khả đến biệt thự. Khi đi ngang một tiệm bánh kem bên đường, Chung Khả chợt dừng chân.
“Sao vậy?”
“Tôi nhớ ra một chuyện.” Chung Khả trỏ một chiếc bánh, “Hôm tổ chức tiệc thọ, Lục Lễ đã nhầm nến đỏ với nến xanh lá lúc cắm nến cho bánh sinh nhật... Theo suy luận lúc trước của anh, hung thủ mù màu xanh đỏ phải không?”
“Nên cô nghi ngờ Lục Lễ mù màu?” An Chẩn lập tức lấy điện thoại, “Manh mối này rất quan trọng, tôi phải nói ngay với Lương Lương.”
“Vâng.”
Gọi xong, An Chẩn khen Chung Khả, “Không ngờ khả năng quan sát của cô cũng tỉ mỉ đấy.”
“Tôi học được vài ngón nghề của anh thôi.” Chung Khả mỉm cười.
Đúng lúc ấy, trên không trung thình lình rơi xuống hai tấm gỗ.
“Cẩn thận!” Thấy gỗ sắp trúng Chung Khả, An Chẩn nhào tới đẩy cô ra. Một tấm đổ xuống lưng anh, làm anh mất đà ngã sấp. Mọi sự diễn ra chỉ trong chớp mắt.
“An Chẩn!” Chung Khả sợ hãi nằm bẹp dưới đất, tim đập thình thịch.
Ngoài hành lang vang lên tiếng chân gấp gáp, Dương Sâm lao thẳng đến một phòng bệnh đơn, xô cửa xông vào, thở hồng hộc.
“An Chẩn! Anh sao rồi?”
An Chẩn đang nằm sấp trên giường bệnh, áo vén cao để hở vùng lưng bị thương. Bác sĩ chỉnh hình đứng kiểm tra bên cạnh.
“Bác đến đấy à!” An Chẩn yếu ớt chào.
“Bác sĩ, anh ấy bị làm sao?” Dương Sâm khẩn thiết hỏi.
“Cậu ấy vừa tỉnh lại.” Bác sĩ dán miếng cao hăng mùi thuốc lên lưng An Chẩn và treo một chai truyền dịch, rồi trả lời, “Chấn thương cột sống thắt lưng, may mà không đập thẳng vào thắt lưng nên không gãy xương, chứ không thì có nguy cơ bại liệt rồi. Nhưng khoảng thời gian này chắc chẳng xuống giường được đâu.”
“Đầu anh ấy có sao không?”
“Không, vừa nãy đau quá nên ngất đi thôi. Cậu trông chừng, đừng để cậu ấy cử động lung tung.” Bác sĩ dặn dò Dương Sâm.
“À bác sĩ này.” An Chẩn nghiêng đầu sang, "Cô gái đi cùng tôi thì sao?”
“Cô ấy ở phòng bên cạnh, không sây sát gì, chỉ sợ hãi quá độ thôi.” Nói xong, bác sĩ ra khỏi phòng.
Dương Sâm quay sang trách móc An Chẩn, “Nhìn lại mình đi, sao lại ra nông nỗi này? Tôi đã nhắc anh rồi, đừng phân tâm này khác, nhưng anh thì hay lắm, nào thì phá án nào thì điều tra...”
“Cốt để Chung Khả nhận lời lồng tiếng cho nữ chính mà, nên xếp vụ này vào tai nạn lao động. Ờ quên, bác kí hợp đồng với cô ấy đi, chúng tôi bàn bạc ổn thỏa rồi.” An Chẩn đắc ý nhắc.
“Dưỡng thương cho lành đi đã. Và bớt ngụy biện giùm, rõ ràng chính anh hứng thú với vụ án nhà họ Lục nhé. Tôi còn không hiểu anh chắc? Hễ ở đâu xảy ra án mạng phòng kín là anh hăm hở lao ngay đến.”
“Đều vì tác phẩm.”
“Hôm nay anh suýt mất mạng đấy!” Dương Sâm lắc đầu. “Anh mà xảy ra chuyện gì thì tôi khỏi làm biên tập viên truyện tranh nữa.”
Đúng lúc này, Lương Lương vào đến phòng bệnh, lại gần xem tình hình An Chẩn, “Anh vẫn ổn chứ?”
“Vẫn ổn.”
“Cảnh sát phải không? Chào anh, tôi là Dương Sâm, biên tập viên phụ trách An Chẩn. Chuyện này rốt cuộc là sao?”
“À, chào anh.” Lương Lương bắt tay Dương Sâm, “Tôi đang định nói chuyện này đây.” Lương Lương quay sang An Chẩn, “Ở nơi xảy ra sự cố có một chung cư kiểu cũ. Mấy tấm gỗ rơi xuống vốn dĩ được chất trên tầng thượng, vì một hộ dân trong chung cư định dựng chuồng bồ câu trên ấy. Gỗ xếp rất sâu ở trong, xa mép tòa nhà, bấy giờ cũng chẳng có gió lớn. Cho nên đây không đơn thuần là sự cố ngoài ý muốn.”
“Có kẻ cố ý vứt xuống?!” Dương Sâm hơi kích động.
“Không loại trừ khả năng này. Tầng thượng ra vào tự do, ai cũng lên được, chúng tôi đang tìm nhân chứng ở gần hiện trường.”
“Các anh nhất định phải bắt được tên khốn ấy!”
“Thôi được rồi! Bác về đi đã, tôi không có gì đáng ngại, cảm ơn bác đến thăm. Tôi muốn trao đổi vài câu với Lương Lương.” An Chẩn tìm cách tách Dương Sâm ra, căn bản cũng không muốn anh ta quá lo lắng.
“Ừ... Tự anh phải cẩn thận đấy.” Dứt lời, Dương Sâm rời phòng bệnh. '
“Lương Lương, cậu nghĩ lần này có phải hung thủ nhằm vào Chung Khả không?” An Chẩn bồn chồn hỏi.
“Có lẽ vậy. Nhưng anh yên tâm, chúng tôi sẽ cố gắng bảo vệ an toàn cho cô ấy.” Lương Lương ung dung đáp, “Còn một việc muốn nói với anh, chúng tôi đã cho Lục Lễ làm bài kiểm tra, ông ta quả thật mù màu. Ban nãy cảnh sát đã bắt giữ ông ta. Tính ra, nếu trừ khử hai gia đình Lục Nhân và Lục Nghĩa thì Lục Lễ có thể độc chiếm toàn bộ tài sản nhà họ Lục sau khi Ngô Miêu qua đời. Ngoài ra, ông ta và Lục Nghĩa còn mâu thuẫn khá gay gắt, xem như có đầy đủ động cơ giết người. Có thể Lục Lễ muốn giết con trai Lục Nghĩa trước để khiến ông ta suy sụp về mặt tinh thần.”
An Chẩn không phản ứng ngay. Đáng lẽ anh nên vui mừng vì đã tra ra nghi phạm của án mạng nhà họ Lục mới phải.
“Tất nhiên, theo miêu tả của cô giúp việc, ngoại hình kẻ giả mạo thợ khóa hôm ấy không giống Lục Lễ. Đó có thể là đồng bọn mà ông ta thuê, chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra. Với cả lúc anh và Chung Khả bị tấn công, Lục Lễ cũng không có chứng cứ ngoại phạm.” Lương Lương bổ sung.
“Ừ, đã tìm thấy người mù màu, nhưng thật ra còn nhiều nghi vấn chưa giải đáp được. Ví như dây rốn.” Dù bị thương, đầu óc An Chẩn vẫn rất linh hoạt, “Dây rốn mắc ngoài cửa sổ nhà kho có ý nghĩa sâu xa gì? Và tại sao dây rốn trong phòng Lục Triết Nam lại cháy khét, không đơn giản là để tạo khói đâu...”
“Được rồi được rồi, anh nghỉ ngơi đi hẵng. Chuyện còn lại giao cho cảnh sát giải quyết, chúng tôi sẽ thẩm vấn Lục Lễ kĩ càng.” Lương Lương vỗ ngực bảo.
Đêm khuya, không ai lại qua, mùi thuốc khử trùng lững lờ trong hành lang dài yên ắng. Dưới ánh đèn trắng, phòng bệnh đơn như biến thành không gian tách biệt với thế giới bên ngoài. An Chẩn vẫn nằm sấp trên giường, nghĩ ngợi lan man.
Cửa phòng bệnh khẽ khàng mở ra, Chung Khả xuất hiện trong bộ đồng phục bệnh nhân, vẻ người có phần phờ phạc.
“Chung Khả à?” Nghe động, An Chẩn hơi xoay đầu sang, “Cô thế nào rồi?”
Chung Khả bước vào, thấy An Chẩn nằm sấp thì hơi buồn cười, “Anh bị thương ở... mông ạ?”
“Ở thắt lưng.”
“Vậy à? Tôi không sao, không sứt mẻ gì hết, sáng mai là ra viện được.” Chung Khả kéo ghế ngồi xuống, “Anh... phải nằm sấp thế này suốt à? Có gãy xương không? Đi lại được chứ?” Để ý thấy An Chẩn vẫn đeo tai nghe, cô hỏi thêm. “Rốt cuộc anh đang nghe gì vậy?”
“Cô thắc mắc hơi nhiều đấy.”
“Ừm, cảm ơn anh cứu tôi...” Chung Khả ngại ngùng, “Không có anh thì người nằm đây giờ này ắt là tôi.”
“Không có gì, tôi chỉ không muốn một lần nữa nhìn thấy người chết trước mặt mình.” An Chẩn nói một câu có ẩn ý.
“Ơ... Ý anh là trước kia từng có người chết trước mặt anh?”
An Chẩn không đáp. Chung Khả bèn chuyển sang chủ đề khác, “Hung thủ là Lục Lễ à? Ông ta biết tôi phát hiện ra vụ mù màu nên muốn giết tôi?”
“Cảnh sát vẫn đang điều tra, họ sẽ bảo vệ cô an toàn. "
“Vâng.”
Cả hai lại lặng im hồi lâu. Cuối cùng lại là Chung Khả lên tiếng hòng xua tan bầu không khí tẻ ngắt, “Nghe Lương Lương nói anh là chuyên gia phá án phòng kín, sao anh lại hứng thú với các vụ án phòng kín vậy?"
An Chẩn im lặng vài giây, rồi hào hứng hỏi, “Cô đã nghe nói đến Kẻ phác họa cái chết bao giờ chưa?”
“Kẻ giết người hàng loạt trong Phố tối chứ gì?”
“Không, Kẻ phác họa cái chết ngoài đời ấy, có thật đấy!”
“Thế hả?!”
“Hai mươi mốt năm trước, một tên sát nhân đã liên tiếp lấy mạng ba người ở Thượng Hải. Cả ba đều bị giết hại một cách dã man, người bị dao đâm thủng nội tạng, người bị dây thép siết đứt cổ... Lạ lùng ở chỗ, sau mỗi lần phạm tội, hung thủ đều để lại một thứ ở hiện trường.” An Chẩn hồi tưởng lại quá khứ.
“Thứ gì ạ?”
“Giết hại người ta xong, hung thủ sẽ nán lại, vẽ hình ảnh thê thảm của thi thể ra giấy rồi đặt bức họa lên xác họ.”
“Bệnh hoạn đến vậy á?!” Chung Khả không thể tưởng tượng nổi, “Nên mới gọi hắn là Kẻ phác họa cái chết a?”
“Ừ, phác họa là vẽ nhanh các nét chính ấy. Hung thủ đã dùng cách phác họa để ghi lại hình ảnh thi thể.”
“Sao anh lại biết rõ thế?”
An Chẩn bỗng chốc thở dồn, lần đầu tiên Chung Khả thấy anh như vậy.
“Tại vì... năm ấy tôi đã tận mắt chứng kiến quá trình vẽ tranh của Kẻ phác họa cái chết.”
“Gì cơ?!”
“Chuyện xảy ra vào một kì nghỉ hè hồi tôi còn nhỏ. Đêm hôm trong nhà nóng quá không ngủ được, tôi lén chạy ra ngoài chơi. Tôi nhòm qua cửa sổ nhà hàng xóm thì thấy xác bà ta, trước đó thấy cả hung thủ ngồi ở bàn hí hoáy vẽ.” An Chẩn hít một hơi thật sâu, “Tôi nghĩ, có lẽ mình là người duy nhất trên đời này từng chứng kiến cảnh vẽ tranh của Kẻ phác họa cái chết.”
“Ồ... Sau đó thì sao? Có bắt được hung thủ không?”
“Sau lần thứ ba gây án, hắn biến mất tăm, hệt như đã bốc hơi khỏi thế gian. Không còn tin tức gì về hắn nữa, loạt án mạng này cứ bỏ dở ở đấy.”
“Thật đáng sợ...”
“Chung Khả, cô biết vì sao tôi muốn trở thành họa sĩ truyện tranh không?”
“Hả? Chắc là do vô cùng đam mê truyện tranh?” Ị
An Chẩn lắc đầu, “Cô mà nhìn thấy tác phẩm của Kẻ phác họa cái chết thì sẽ hiểu, đó là trình độ tôi muốn đạt đến. Để vượt qua hắn, tôi mới đặt chân vào con đường sáng tác truyện tranh.”
Chung Khả sững sờ...
“Có thể nói, trong lĩnh vực hội họa, hắn ta chính là mục tiêu cuộc đời và cũng là người hướng dẫn đầu tiên của tôi. Sẽ có ngày tôi tìm được tên sát nhân đó và quyết đấu chính thức với hắn.”
“Coi một kẻ giết người hàng loạt là mục tiêu cuộc đời... Tôi thực sự không hiểu.”
“Đây cũng là lý do khiến tôi hứng thú với án mạng phòng kín.” An Chẩn tự nói tiếp, “Hiện trường gây án của Kẻ phác họa cái chết đều là phòng kín. Đến giờ vẫn không ai biết, hắn biến mất khỏi không gian kín bằng cách nào.”
“Nên anh muốn tìm Kẻ phác họa cái chết bằng cách phá án phòng kín?”
“Ừ, tạm thời chỉ có cách này mới tìm được hắn.”
“Chẳng... chẳng lẽ vụ án nhà họ Lục cũng...” Chung Khả bỗng căng thẳng.
“Không đâu.” An Chẩn khẳng định, “Kẻ phác họa cái chết mà gây án thì sẽ không để lại nhiều sơ hở như vậy.”
Chung Khả đã về phòng bệnh bên cạnh nghỉ ngơi, nhưng An Chẩn vẫn không ngủ được. Nghĩ lại, anh cũng không hiểu tại sao tự nhiên mình đi kể lể chuyện hồi nhỏ với Chung Khả. Phải chăng từ lâu anh đã muốn tìm một người để dốc bầu tâm sự?
Cơn mệt mỏi dần dần kéo đến, tâm trí An Chẩn mụ mẫm dần đi. Đang lúc nửa tỉnh nửa mê, anh loáng thoáng nghe tiếng cửa mở. Y tá đến thay chai truyền dịch ư? Hay Chung Khả ở phòng bên sợ quá không ngủ được? An Chẩn khụt khịt mũi, ngửi thấy mùi lạ.
Quả nhiên có người vào phòng, tiếng bước chân từ từ áp sát giường bệnh của anh.
“Ai đấy?” An Chẩn mở mắt, nhưng đầu óc vẫn chưa tỉnh táo hẳn. Anh hơi xoay đầu sang thì liếc thấy bóng đen, rồi một vật lóe sáng lướt qua mắt trái anh. Là dao găm.
An Chẩn bừng tỉnh, tính cảnh giác đã đánh thức bản năng tự vệ, anh lật mạnh người, lăn đùng xuống đất. Đúng lúc ấy, dao găm đâm phập xuống giữa giường. Dưới đất, An Chẩn rên lên đau đớn. Trên giường, bóng đen muốn nhổ dao ra, nhưng dao kẹt vào giát nên tạm thời chưa rút lên được. An Chẩn vừa la lối kêu cứu vừa tì thân trên dậy, cố gắng nhìn rõ bóng đen, chỉ thấy mặc áo len cổ lọ màu đen, đội mũ lưỡi trai, khuôn mặt khuất sau kính râm và khẩu trang, không rõ là nam hay nữ.
An Chẩn tiếp tục kêu gào, đạp đổ cây treo dịch truyền cạnh giường, gây ra tiếng động rất lớn.
Không lâu sau, hai y tá chạy đến, vài bệnh nhân nghe ồn cũng ngó sang. Bóng đen đã rút được dao ra, định nhào đến đâm An Chẩn lần nữa. Rất nhanh, một y tá cầm phích nước ném trúng bóng đen, làm hắn lảo đảo suýt ngã. Thấy người đổ đến cửa mỗi lúc một nhiều, bóng đen đành từ bỏ việc tấn công An Chẩn, nhanh chóng lách qua đám đông rồi chạy theo lối thoát hiểm, biến mất hệt như bóng ma.
Sự cố đột ngột khiến cả tầng nhốn nháo. Mười lăm phút sau, Lương Lương quay lại bệnh viện. Bấy giờ An Chẩn đã nằm sấp trên giường như cũ, nhưng cú lăn ban nãy khiến chấn thương ở lưng nghiêm trọng hơn. Bác sĩ chỉnh hình đang thay cao dán. Có cảnh sát can thiệp, bệnh viện mới dần yên tĩnh trở lại.
“Không ngờ mục tiêu của hung thủ là anh.” Lương Lương lo lắng nhìn An Chẩn.
“Đúng thế, cả việc đẩy tấm gỗ từ tầng thượng xuống lúc trưa có lẽ cũng là để giết tôi, không liên quan gì đến Chung Khả.” An Chẩn đã đeo lại tai nghe vừa rớt khỏi tai trái. Ở anh toát ra vẻ điềm tĩnh hơn hẳn người bình thường, dù vừa gặp biến cố suýt mất mạng.
“Anh thấy rõ diện mạo hung thủ không?”
“Không, hắn bịt mặt, nhưng xem chừng là đàn ông, dáng người nhang nhác tay thợ khóa giả mà cô giúp việc miêu tả.”
“Lục Lễ bị bắt rồi... Suy ra, sát thủ bịt mặt không phải ông ta.” Lương Lương cau mày, “Có khi nào là đồng bọn?”
An Chẩn không đáp, im lặng sắp xếp lại chuỗi logic trong đầu.
“Mục đích của sát thủ có lẽ là ngăn cản anh tiếp tục tra án?”
“Không phải,” An Chẩn hắng giọng, “Hiện giờ tôi không xuống giường đi lại được, nằm bẹp một chỗ mà vẫn bị tấn công, đủ thấy mục tiêu là dồn tôi vào chỗ chết. Không phải ngăn cản tra án, mà là giết người diệt khẩu. Chắc hẳn tôi đã phát hiện ra điểm mấu chốt nào đó.”
Lãnh Tuyền dẫn Chung Khả vào phòng bệnh của An Chẩn. Bản thân Chung Khả nhập viện do sợ hãi, giờ lại gặp một phen kinh hoàng nên tâm trạng càng không ổn định.
“Rốt cuộc mọi chuyện bao giờ mới kết thúc... Chung Khả bật khóc.
“Đừng sợ, chúng tôi sẽ bảo vệ cô chu toàn, mục tiêu của kẻ sát nhân cũng không phải là cô.” Lãnh Tuyền xoa vai Chung Khả.
“Tôi đã cử người lục soát xung quanh bệnh viện, đồng thời trích xuất camera giám sát ở các ngã tư. Chúng tôi sẽ dốc sức tóm gọn kẻ này.” Giọng Lương Lương cực kì kiên quyết. Nhưng thật ra anh cũng biết, hung thủ mà thay quần áo trong bệnh viện rồi đàng hoàng rời khỏi đây thì rất khó tìm được.
“Mọi người làm việc đi, tôi không sao đâu. Tôi muốn nói riêng vài câu với Chung Khả.” An Chẩn mệt mỏi lên tiếng tiễn khách.
Để đảm bảo an toàn, Lương Lương phái hai cảnh sát trực ngoài cửa phòng bệnh, rồi cùng Lãnh Tuyền rời bệnh viện.
“Chung Khả, cô đừng lo lắng quá, hãy giữ tâm trạng thoải mái.” Còn lại với nhau, An Chẩn an ủi cô gái.
“Vâng.” Chung Khả gạt nước mắt, hít một hơi thật sâu, “Anh nghĩ kẻ tấn công này là ai? Đồng bọn của Lục Lễ hay là hung thủ thực sự của vụ án nhà họ Lục?”
“Thú thật, tôi vẫn chưa xác định được, hẳn là có sai lầm ở đâu đó trong suy luận lúc trước.” An Chẩn tư lự nói. “Trước hết, tôi muốn loại trừ khả năng hung thủ có đồng bọn. Nếu sát thủ bịt mặt là hung thủ thực sự, suy ra Lục Lễ vô tội. Và đưa đến hai khả năng, hoặc suy luận mù màu là sai, hoặc trong nhà họ Lục vẫn còn người khác mù màu.”
Chung Khả cân nhắc rồi nói, “Trong nhà họ Lục, chỉ Lục Văn Long và Lục Hàn Băng là có dáng người na ná sát thủ bịt mặt, nếu hung thủ thực sự là một trong số họ... Tức là một trong hai người cũng mù màu? Tôi nhớ mù màu là bệnh di truyền, giờ đã xác định được Lục Lễ mù màu... Có khi nào Lục Hàn Băng cũng mù màu?!”
“Không, gien mù màu chỉ liên kết với nhiễm sắc thể X. Cặp nhiễm sắc thể giới tính ở nam là XY, con trai chỉ nhận nhiễm sắc thể Y từ bố, nên người bố không thể di truyền bệnh mù màu cho con trai. Nếu Lục Hàn Băng mù màu thì phải do di truyền từ mẹ cậu ta.” An Chẩn giảng giải. “Liên quan đến di truyền mù màu, cô chỉ cần nhớ một câu vè ‘trai giống mẹ, gái giống cha’.”
“Vâng...” Chung Khả ngẫm nghĩ giây lát, bỗng lo lắng hỏi, “Anh có từng nghĩ... sát thủ bịt mặt chẳng hề liên quan đến vụ án nhà họ Lục?”
“Hả?”
“Sát thủ... liệu có phải là Kẻ phác họa cái chết?” Chung Khả suy đoán, “Anh đã đưa hung thủ có thật vào làm nhân vật trong Phố tối, đây có thể coi như hành động khiêu chiến. Nhỡ đâu hắn xem truyện của anh rồi nổi cơn thịnh nộ, đến đây giết anh?”
An Chẩn bật cười vì suy đoán này, “Cô xem thường Kẻ phác họa cái chết quá đấy. Đầu tiên, hắn đã mai danh ẩn tích hai mươi năm, không thể đột nhiên xuất hiện vì một việc vặt vãnh. Với cả, hắn là tội phạm siêu phàm nên sẽ chẳng dùng cách tầm thường như vậy để giết tôi đâu. Dạng tội phạm nghệ thuật gia và luôn theo đuổi thủ pháp phạm tội mang tính nghệ thuật như thế mà lại cầm dao găm xông đến đâm tôi à?”
Chung Khả không biết đáp lại thế nào, chỉ có cảm giác mức độ thấu hiểu của An Chẩn đối với Kẻ phác họa cái chết đã vượt quá giới hạn nào đó.
Sau khi tâm trạng ổn định hơn, Chung Khả xuất viện và xin công ty cho nghỉ phép vài hôm. Về đến Dinh thự Lục gia, ngả mình xuống chiếc giường êm ái, cô muốn gạt tất cả ra khỏi đầu, thả lỏng cơ thể và tinh thần, ngủ một giấc thật ngon. Nhưng nằm hồi lâu vẫn không buồn ngủ, cũng chẳng có việc gì làm, cô quyết định ra hồ đi dạo.
Xuống đến tầng hai, Chung Khả bỗng nghe lịch kịch trong phòng giải trí. Nhớ lại cảnh Lục Hàn Băng trêu ghẹo Tiểu Tình, cô tò mò nhẹ bước đến gần, thấy cửa để hé bèn ghé mắt nhìn vào. Cảnh tượng đang diễn ra còn phản cảm hơn cảnh cậu chủ chòng ghẹo cô giúp việc hôm nào.
Nhân vật chính lần này vẫn là Lục Hàn Băng, nhưng tư thế hiện giờ của gã hết sức kì cục.
Ngày đông tháng giá thế này mà gã cởi trần, chỉ mặc độc chiếc quần đùi mỏng, nằm ngửa trên bàn bi da, chân tay bị kìm giữ bằng còng và xiềng, cả người bị xích sắt trói chặt, không sao cựa quậy được.
Đứng bên cạnh là một phụ nữ mặc áo da kiểu cổ điển và đi bốt cao, tay cầm roi da màu đen quật nhát một lên người Lục Hàn Băng. Cây roi dài trong tay cô ta múa may nhịp nhàng như rắn độc, đều đặn táp vào thân thể trần trụi của gã thanh niên.
Lạ lùng nhất là trong suốt quá trình bị quất roi, mặt Lục Hàn Băng đỏ ửng, xem vẻ đầy... hưởng thụ.
Chung Khả đảo mắt nhìn vào mặt người phụ nữ.
Là Diệp Vũ! Khách trọ nhà họ Lục. Cô ta vừa cười khẩy, vừa vung roi thật mạnh.
Thế là lại thêm một lần phải nhìn Lục Hàn Băng bằng con mắt khác! Qua cơn ngỡ ngàng, Chung Khả chuẩn bị lẻn đi thì Diệp Vũ bỗng ngẩng phắt lên, ánh mắt lạnh tanh bắn vào cô.
Chung Khả hít một hơi thật sâu, chạy vụt ra cầu thang.
Hồ Thai tĩnh lặng, nhưng cõi lòng Chung Khả thì rối bời. Nghe nói mặt trăng có tác động đến cơ thể người, gây ra một hiện tượng gọi là “thủy triều sinh học”. Vào những đêm trăng tròn, thủy triều sinh học đạt mức cao nhất, tâm trạng con người cũng sẽ trở nên hưng phấn. Phải chăng cái hồ hình thai nhi trước mặt cũng giống trăng tròn, có ma lực ảnh hưởng đến hành động của con người? Chính nó biến con người ở đây trở thành kẻ điên?
Kẻ điên. Đúng, Diệp Vũ, Lục Hàn Băng, bọn họ đều bị điên.
Có thể kiên trì ở lại bao lâu nữa? Chung Khả không biết, chỉ cảm thấy nơi này không thuộc về thế giới bình thường.
Cô ngồi một mình bên bờ hồ Thai suốt cả buổi chiều, nghĩ ngợi linh tinh. Lịch sử nhà họ Lục, cái chết của Lục Nhân, cái chết của Lục Triết Nam, hai lần An Chẩn bị tấn công, kẻ giết người hàng loạt hai mươi năm trước... Những mảnh vụn lộn xộn lên men thành nỗi ngờ vực và bất an vô hạn, cảm xúc hỗn tạp cứ luẩn quẩn mãi trong lòng. Thấm thoắt, vầng tà dương khuất hẳn nơi chân trời. Sẩm tối Chung Khả mới về đến dinh thự, bữa tối cũng chẳng buồn ăn.
Lên tới phòng riêng ở tầng ba đúng lúc Diệp Vũ xách túi bước ra từ phòng bên cạnh, Chung Khả liếc cô ta, giả vờ không nhìn thấy rồi tiếp tục tìm chìa khóa.
“Khó hiểu quá phải không?” Diệp Vũ bỗng hỏi.
Chung Khả không buồn trả lời. ị
“Trên đời này loại người nào cũng có, cái gì là hiện thực thì hợp lý.” Diệp Vũ cười khẩy, “Nhưng bạn đừng hiểu lầm nhé, tôi không có sở thích gì đặc biệt cả, chẳng qua muốn kiếm chút tiền tiêu vặt mà thôi.” Nói xong cô ta đóng cửa, đi về phía cầu thang, trên mình là bộ đồ gợi cảm hơn ban chiều, chiếc túi trên tay hình như chứa đủ loại “đồ chơi” mới.
Xem ra, trò chơi của hai người họ vẫn chưa kết thúc. Chung Khả thấy thật ghê tởm, liền đi vào phòng và đóng sập cửa lại. Cô uống hai viên thuốc ngủ, cuối cùng cũng chợp mắt được, nhưng giấc ngủ không sâu, đầu căng ra, tai ong ong.
Tồi tệ hơn nữa là sau nửa đêm, tiếng vật nặng rơi ở đâu đấy đã đẩy Chung Khả vào ác mộng, cô thấy mình từ trên cao rơi tòm xuống vực thẳm.
An Chẩn thức dậy sau giấc ngủ trưa. Anh nhập viện đã ba ngày, chấn thương ở lưng đã đỡ đau. Vụ tấn công của sát thủ bịt mặt đêm hôm kia cứ như xảy ra từ lâu lắm rồi, cảm giác phi thực này khiến An Chẩn nghi ngờ phải chăng mình chỉ nằm mơ.
Hiện giờ anh chỉ muốn nhanh chóng xuất viện. Đêm qua nhiệt độ ngoài trời đột ngột giảm mạnh, An Chẩn phải gọi lấy thêm chăn. Nhưng dù quấn mình thật chặt, cơn lạnh vẫn toát ra từ sâu trong xương tủy, có lẽ là tại bầu không khí trong bệnh viện.
Trước mắt, công cuộc điều tra của cảnh sát chưa có tiến triển gì, Lục Lễ vẫn bị cảnh sát giam giữ vì là nghi phạm quan trọng, tất nhiên ông ta không thừa nhận mình đã giết cha và cháu.
An Chẩn lật giở xấp tài liệu để cạnh gối. Tài liệu Lương Lương mang đến cho anh hôm qua, ghi chép toàn bộ thông tin mà cảnh sát đã nắm được về án mạng nhà họ Lục. Anh đã đọc kĩ, nhưng sợ mình còn bỏ sót chi tiết nào nên quyết định xem lướt lần nữa.
Đúng lúc ấy, Dương Sâm và Phương Mộ Ảnh đến thăm, cầm theo khá nhiều quà cáp.
“Anh đỡ chưa?” Nụ cười rạng rỡ của cô gái xua tan bầu không khí ngột ngạt trong phòng bệnh, “Thức ăn bệnh viện chắc không được ngon nhỉ? Em mang đồ ăn ngon đến cho anh đây.”
“Ăn trái cây tốt hơn, trái cây giàu vitamin.” Dương Sâm lấy táo ra.
“Sâm à, sao mắt bác quầng thâm dữ vậy!” An Chẩn quan tâm hỏi han.
“Tại lo lắng cho anh còn gì, tôi có ngủ được mấy đâu!” Dương Sâm day day mắt.
“Lo lắng cho tiến độ của Phố tối chứ?”
“Trời, anh đi guốc trong bụng tôi mất rồi, phải làm sao đây? Giờ anh nằm viện, Chung Khả anh mời về cũng bất ổn, cứ đà này thì khâu phân cảnh và lồng tiếng đều phải hoãn hết! Hôm qua phía nhà đầu tư lại giục rồi.”
“Để xoa dịu, bác bảo bên đầu tư là bản quyền phim cho tác phẩm tiếp theo tôi sẽ bán với giá thấp đi.”
“Vớ vẩn!”
“Thôi nào thôi nào!” Phương Mộ Ảnh vội giảng hòa, “Ở bệnh viện mà còn đấu võ miệng được!” Cô mở túi lấy một gói đồ bọc lá sen. “Anh Chẩn, đây là món gà ăn mày em mua ở Thất Bảo đế tẩm bổ cho anh. Vừa làm nóng rồi, ngon lắm nhé!”
“Ấy? Gà ăn mày là bọc cả con gà trong đất sét rồi cho vào lửa nướng đúng không?” Dương Sâm sán đến ngừi thử, “Ăn được thật chứ? Mùi cứ là lạ.”
“Tất nhiên ăn được, đây là ẩm thực truyền thống có lịch sử lâu đời đấy nhé!” Phương Mộ Ảnh bóc lá sen và đất sét, mùi thơm liền tỏa ra ngào ngạt. “Gà là nguyên liệu vạn năng, có thể luộc rán xiên, tất nhiên cũng có thể bọc vào đất nướng.”
“Nhưng mất vệ sinh.” Dương Sâm lắc đầu, “Dạo trước bạn anh cũng mang cho một con, ăn xong hôm sau liền viêm dạ dày ruột cấp, khổ chết đi được.”
“Đó là do bạn anh mua ở chỗ không chính tông!” Phương Mộ Ảnh nói với vẻ khinh thường.
“Em vừa bảo gì kia?!” An Chẩn chợt nghiêm mặt.
Phương Mộ Ảnh và Dương Sâm cùng đưa mắt nhìn anh. Sắc mặt An Chẩn rất nặng nề, cứ như vừa gặp cú sốc.
“Dạ? Em á? Em bảo bạn anh ấy mua ở chỗ không chính tông...”
“Không phải, câu trước đó!”
“Câu trước đó?” Phương Mộ Ảnh cố nhớ lại. “À... Gà là nguyên liệu vạn năng, có thể luộc rán xiên, tất nhiên cũng có thể bọc vào đất nướng. Là câu này ạ? Sao thế? Em nói gì sai à?”
“Đúng! Chính là câu này!” An Chẩn kích động kêu lên, “Dương Sâm, mau lấy điện thoại lên mạng tra lời nguyền trẻ sơ sinh.”
“Hả?”
“Mau!”
“Ờ ờ...” Dương Sâm làm theo rồi đưa điện thoại ra, An Chẩn kéo xuống phần sau của trang tìm kiếm về “lời nguyền trẻ sơ sinh”.
“Đúng là thế thật.” Anh phấn khởi như vừa phát hiện ra lục địa mới, “Một hình thức khác của lời nguyền trẻ sơ sinh.”
“Là sao?” Dương Sâm thắc mắc.
“Là thế này. Thật ra lời nguyền trẻ sơ sinh là một loại tà thuật, chia làm ba nhánh.” An Chẩn bắt đầu giải thích, “Lần lượt là lời nguyền đất, lời nguyền nước và lời nguyền trời.”
“Cho nên?”
“Lục Nhân chết ở đâu?”
“Ờ... Chết ở nhà kho dưới đất.”
“Lục Triết Nam?”
“Chết trong phòng riêng.”
“Phòng cậu ta nằm cạnh cái gì?”
“Cạnh cái hồ.”
“Hai anh đang nói gì đấy?” Phương Mộ Ảnh ngơ ngác.
Dương Sâm gật gù, “Tôi hiểu rồi. Ý anh là hung thủ giết người theo phương thức đất-nước-trời đúng không? Hiện trường vụ án đầu tiên là tầng ngầm, thuộc lời nguyền đất. Hiện trường vụ án thứ hai cạnh hồ Thai, thuộc lời nguyền nước... Tức là còn lời nguyền trời chưa hoàn thành? Nói cách khác, hung thủ sẽ giết thêm một người nhà họ Lục?”
“Đúng thế.” An Chẩn gật đầu.
“Vậy... Nơi ứng với lời nguyền trời nằm ở đâu? Chẳng lẽ vụ án tiếp theo xảy ra trên máy bay?”
An Chẩn suy nghĩ giây lát thì vỡ lẽ, “Mau liên lạc với Lương Lương hộ tôi!”
Đúng lúc này chuông điện thoại của anh réo vang, là Lương Lương gọi. An Chẩn lập tức nhận điện, anh chưa kịp lên tiếng thì từ đường dây đã vọng ra giọng nói nặng nề của Lương Lương, “Lục Hàn Băng gặp bất trắc rồi.”