← Quay lại trang sách

Chương 10 Thi hài thầm lặng

Tiếc nuối để nửa cái đùi cừu lại bàn ăn, Lương Lương lái xe như bay đến Dinh thự Lục gia.

Bên bờ hồ Thai dựng hai chiếc đèn pha tụ quang, cảnh sát tất bật chạy qua chạy lại như con thoi trong vùng tranh tối tranh sáng. Một chiếc thuyền bập bềnh giữa hồ, đang trục vớt gì đó. Hai thợ lặn leo lên bờ, cởi đồ lặn ra và kiểm tra bình dưỡng khí, chuẩn bị nghỉ ngơi một lát rồi sẽ xuống lần nữa.

Trên nền đất gần chỗ Lục Hàn Băng tử vong trải một tấm bạt xanh lam. Trên tấm bạt lớn, hình ảnh đúng ra chỉ thấy trên phim giờ hiển hiện ngay trước mặt họ, năm hộp sọ người dàn hàng ngang, bên dưới mỗi hộp sọ là những mảnh xương nhỏ vụn, dính bùn dưới đáy hồ, tỏa mùi thối rữa. Không phải xương người bình thường, bởi vì chỉ to chừng hai nắm tay thôi, đó là năm hộp sọ trẻ sơ sinh.

Lương Lương nhìn đống xương sọ mà run rẩy cả người. Lãnh Tuyền và An Chẩn cũng lộ vẻ kinh sợ.

Một cảnh sát báo cáo, “Anh Lương Lương, chúng tôi phát hiện ra đống xương này hồi chiều, khi tìm kiếm dưới đáy hồ chỗ nhà treo. Ban đầu chỉ vớt được một hộp sọ, về sau mở rộng phạm vi tìm kiếm ra giữa hồ thì vớt được thêm bốn cái.”

Lương Lương hỏi pháp y, bấy giờ đang ngồi cạnh đống xương sọ, “Sao rồi anh?”

Pháp y đứng đậy, trả lời với nét mặt nặng nề, “Căn cứ vào kích thước hộp sọ, mấy đứa bé này có lẽ chào đời chưa bao lâu thì chết. Mỡ quanh xương đã mất hết, xương bắt đầu phong hóa. Bốn trong năm đứa chắc đã tử vong trên năm mươi năm, chất xương rất xốp. Đứa còn lại có lẽ cũng tử vong hơn ba mươi năm rồi. Cần thời điểm chuẩn xác hơn thì phải làm thí nghiệm phản ứng kết tủa của protein huyết thanh và xác định hàm lượng chất béo trung tính.”

“Có giám định được nguyên nhân tử vong không?”

“Khó đấy!” Pháp y lắc đầu, “Không thấy vết thương bên ngoài, xương vụn quá, lại ngâm nước lâu rồi nên rất khó giám định nguyên nhân.”

Lương Lương im lặng.

“Nhưng còn chuyện này.” Pháp y cau mặt, “Vòm sọ của cả năm đều khá mỏng. Ngoài ra chúng tôi tìm được xương chậu của ba bộ xương, đầu vào xương chậu đều hình bầu dục và khuyết ngồi lớn đều dạng cong. Thông thường xương trẻ sơ sinh không thể hiện rõ khác biệt về giới tính. Nếu chỉ quan sát hộp sọ thì rất khó đoán được giới tính, nhưng sự khác biệt về xương chậu giữa nam và nữ đã hình thành từ khi là thai nhi...”

“Ý, ý anh là...” Môi Lương Lương khẽ run lên.

“Ít nhất ba trong số năm đứa này là con gái, hai đứa còn lại khả năng cao cũng là bé gái.” Pháp y đưa ra kết luận đáng kinh ngạc.

Năm bé gái sơ sinh này là ai? Vì sao lại bỏ mạng dưới đáy hồ? Có liên quan gì đến các vụ án ở Dinh thự Lục gia?

Lương Lương mang theo một loạt câu hỏi đi thẩm vấn người nhà họ Lục, nhưng cả Lục Nghĩa, Lục Lễ và Lục Văn Long đều chỉ ngồi lặng thinh.

“Sao không ai lên tiếng? Hay là... các vị có chuyện không thể không giấu cảnh sát?” Giọng Lương Lương cực kì sắc bén.

“Chúng tôi cũng không biết dưới hồ có xác trẻ sơ sinh mà.” Lục Nghĩa tỏ vẻ vô tội, đoạn đánh mắt ra hiệu cho Lục Lễ.

Lục Lễ liền trợn mắt nhìn Lương Lương, vểnh râu bảo, “Mấy người ban đầu khăng khăng tôi là hung thủ, để hung thủ thực sự đi giết con tôi, giờ lại tính giở trò gì nữa đây?”

“Mong ông bình tĩnh lại, chuyện nào ra chuyện nấy. Mấy chục năm nay hồ Thai luôn thuộc quyền sở hữu của nhà họ Lục, bây giờ phát hiện hài cốt trẻ sơ sinh dưới hồ nhà ông, ông bảo không biết thì...” Lương Lương quan sát phản ứng của mọi người, cố gắng đoán định tâm tư của họ.

“Dinh thự này bố tôi mua lại từ thập niên 1980, sau đó cả nhà mới dọn vào.” Lục Nghĩa sờ chiếc mũi bóng dầu, hùng hồn nói, “Hài cốt đã có từ trước đó rồi thì sao?”

“Phải đấy, chúng tôi thực sự không biết mà.” Lục Lễ ngày thường hay cự nự Lục Nghĩa, giờ bỗng nhất trí với ông anh một cách lạ kì.

Lúc này Vương Phần mặt mũi trắng bệch từ trên tầng đi xuống. Thấy Lương Lương, bà ngập ngừng như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ vào nhà ăn rót cốc nước rồi lại đi lên tầng.

“Tạm thời đến đây thôi nhỉ, mọi người nghỉ ngơi đi.” Lương Lương đứng dậy chuẩn bị ra về.

Chờ tất cả về phòng, anh nhìn sang An Chẩn đang ngồi xe lăn, An Chẩn gật đầu tỏ ý đã hiểu. Lương Lương đẩy xe lăn đến bên cầu thang rồi nói, “Thế nào, anh leo lên được chứ?”

“Được, tôi cố giữ thẳng lưng là ổn.” An Chẩn đứng dậy khỏi xe lăn, sự phấn khích làm anh nhất thời quên đi đau đớn, cứ thế vịn lan can cầu thang chầm chậm đi lên tầng ba. Lương Lương đi đằng sau phòng hờ anh ngã.

Cuối hành lang phía Đông tầng ba là phòng vợ chồng Lục Nhân. Sau khi chồng mất, Vương Phần ở đây một mình. Từ khi thảm kịch xảy ra, tâm trạng bà luôn không ổn định.

Lương Lương đi đến gõ cửa, “Bà Vương Phần, bà có trong phòng không?”

Gõ ba lần thì cửa mở, Vương Phần xuất hiện với đôi mắt tối tăm ủ rũ.

“Tôi biết thể nào các cậu cũng đến mà.” Bà mời hai người vào.

“Hình như ban nãy bà có điều muốn nói với chúng tôi.” Lương Lương nói thẳng.

Vương Phần im lặng một lúc, cằm bắt đầu run rẩy, “Cậu cảnh sát à, tôi giấu chuyện này trong lòng hơn ba mươi năm rồi, hôm nay chắc phải nói ra thôi. Cậu có biết tại sao nhà họ Lục xưa rày chỉ toàn sinh con trai không? Bởi vì... nơi đây chính là địa ngục!”

Năm 1979, tôi về làm dâu nhà họ Lục, cảm thấy vô cùng may mắn vì được gả vào gia tộc giàu có như vậy. Bố mẹ tôi cũng lấy làm mừng thay. Lục Nhân đối xử với tôi rất ân cần, luôn luôn yêu thương săn sóc. Cưới được hai năm thì tôi có thai. Thời bấy giờ rất khó xét nghiệm giới tính thai nhi trước khi sinh, do hạn chế cả về pháp luật lẫn khoa học kĩ thuật. Mười tháng sau, đứa bé chào đời, là con gái. Cả đời này tôi chỉ được thấy con bé đúng một lần... Và ác mộng bắt đầu từ ngày ấy.

Tôi ở cữ năm mươi ngày, trong khoảng thời gian này tôi không hề gặp con mình. Hễ tôi hỏi về con, cả Lục Nhân và bố mẹ chồng đều giữ im lặng hoặc cố tình né tránh. Một tháng sau đó, Lục Nhân mới cho tôi biết sự thật điếng người. Bọn họ... bọn họ đã giết chết con tôi!

Khi ấy chúng tôi vẫn chưa chuyển đến đây, nhưng nhà cũng rất gần hồ Thai. Ngay đêm con bé chào đời, mẹ chồng đã bế con tôi ra hồ Thai rồi vứt nó xuống đó. Đây rõ ràng là giết người! Là phạm tội! Vì sao lại giết con tôi? Vì sao lại đối xử như vậy với đứa bé vừa lọt lòng mẹ? Con bé có tội tình gì chứ?

Tôi hoàn toàn suy sụp, làm ầm lên đòi báo cảnh sát, muốn trừng trị đám sát nhân này! Nhưng bố mẹ chồng và cả hai anh em Lục Nghĩa Lục Lễ năm ấy còn chưa đến tuổi trưởng thành đã hợp sức trói tôi lại, nhốt dưới hầm, không cho tôi ăn cơm. Tôi từng tự sát nhưng lần nào cũng được cứu sống. Tôi không rõ mình đã trải qua những ngày tháng như địa ngục đó bao lâu, rồi tôi từ bỏ phản kháng, ý thức được bản thân quá yếu đuối và nhỏ bé, đến con mình cũng không bảo vệ được. Tôi bắt đầu thỏa hiệp với vận mệnh, sống mà như đã chết, cuộc đời chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Lục Nhân quỳ trước mặt tôi sám hối, nhưng đứa bé làm sao trở về được nữa. Bốn năm sau tôi mang thai Lục Văn Long, lần này là con trai nên cuộc sống mới bình yên trở lại. Cuối cùng Lục Nhân cũng tiết lộ, nhà họ Lục có quy định bất thành văn là cấm sinh con gái... Ai mà ngờ một gia đình bề thế lại có quy tắc hoang đường như vậy. Không biết là cụ tổ nào nhà họ Lục đi tin lời bịa đặt của kẻ gian, rằng đời đời nhà họ Lục không được phép sinh con gái kẻo tai họa ngập đầu, khiến cho quy tắc này lưu truyền đến tận ngày nay,

Thập niên 1980, chúng tôi chuyển nhà đến đây. Theo tôi được biết đã có năm đứa trẻ sơ sinh chết đuối ở hồ Thai, bao gồm cả con tôi. Trong đó có hai chị gái của Lục Nhân, cũng chính là con gái vợ trước của Lục Vũ Quốc, còn lại là hai con gái của Ngô Miêu... Thật thế đấy, bọn họ tự tay giết chết con mình chỉ vì chúng là con gái. Đó là lý do tại sao nhiều đời nhà họ Lục chỉ sinh con trai.

Cậu cảnh sát, cậu có tưởng tượng nổi cảm giác này không? Tôi sống ngay gần hồ Thai. Mỗi đêm, thực sự là mỗi đêm tôi đều nghe tiếng trẻ khóc. Con gái như đang trách tôi tại sao lại vứt bỏ nó, tại sao... Có lúc tôi thực sự muốn nhảy xuống hồ tự tử cho rồi.

Để bí mật không bại lộ, Lục Vũ Quốc mua luôn đất Hồ Tâm, biến hồ Thai thành tài sản riêng. Xây dựng công viên cao cấp hay tuyên bố về hưu chỉ là trò che mắt. Mua mảnh đất này cốt để cái thứ gia quy mất nhân tính kia được truyền lại cho con cháu thôi...

Không lâu sau, Lục Nghĩa và người vợ trước cũng có con. Nhưng bất hạnh thay, đứa bé là con gái.

Lúc ấy tôi nhận ra mình phải làm gì đó chứ không thể để bi kịch tái diễn, nên đã bám theo mẹ chồng khi bà lén bồng đứa bé đi. Chờ bà rời khỏi, tôi nhanh chóng vớt đứa bé dưới hồ lên, may mà con bé còn thở. Vì từng học y nên tôi biết một số kĩ năng sơ cứu cơ bản, tôi vội vàng sơ cứu cho đứa bé, cuối cùng cũng cứu sống sinh mạng nhỏ bé ấy. Tôi lặng lẽ gửi đứa bé vào trại trẻ mồ côi ở nơi khác. Hai năm sau, Lục Lễ có con, và cũng là con gái. Tôi bèn bổn cũ soạn lại cứu thêm đứa bé này.

Nghe nói hai đứa đều được gia đình tốt bụng nhận nuôi, chắc đang sống hạnh phúc ở nơi nào đó. Tôi thấy phấn khởi yên lòng hơn. Nhưng hành vi ác độc của nhà họ Lục đã vĩnh viễn để lại vết thương trong tim tôi. Vợ trước của Lục Nghĩa và hai người vợ của Lục Lễ đều đi đâu không biết. Nhà họ Lục phao tin ra ngoài rằng đã ly hôn, nhưng ai biết sự thật ra sao? Với thế lực của họ, không khó để khiến một người biến mất mãi mãi. Tôi lo người kế tiếp phải biến mất sẽ là mình. Thấy Trương Manh có bầu, tôi càng sợ con của nó trở thành vật hi sinh tiếp theo... Móng vuốt ma quỷ của nhà họ Lục đã bắt đầu vươn dài đến đời sau rồi.

Cậu có biết tại sao nhà họ Lục lại để nhiều phòng cho thuê như thế không? Khách trọ đều là nữ nữa? Mục đích là tìm đối tượng kết hôn cho Nam và Băng! Nếu không thì làm gì tiền thuê rẻ đến vậy? Còn lái xe đưa đón mỗi ngày? Nam ưng Chung Khả, Băng thích Diệp Vũ. Để mấy đứa cùng ở dưới một mái nhà, tạo cơ hội vun đắp tình cảm. Tất cả đều được lên kế hoạch hết rồi!

Lục Nhân chết, tôi biết ngay là báo ứng. Nam và Băng lần lượt mất mạng, càng khiến tôi tin rằng trên đời tồn tại nhân quả. Rốt cuộc có bao nhiêu sinh mạng đã chết dưới tay nhà họ Lục? Có bao nhiêu vong hồn bé gái sơ sinh sẽ đến đây đòi nợ? Cứ đợi mà xem! Cái đám chết không siêu thoát này, cứ chờ đấy! Vẫn chưa kết thúc, mọi chuyện vẫn chưa kết thúc đâu!

Nghe xong câu chuyện của Vương Phần, Lương Lương không khỏi sởn gai ốc. Từng chữ thốt ra từ miệng bà đều như kim nhọn đâm vào tai và tim anh. Giới tính đã trở thành lý do “phải giết” từ lúc nào? Sao bọn người này có thể thản nhiên tàn sát trẻ sơ sinh? Rốt cuộc là do ngu muội hay do điên cuồng? Có lẽ Vương Phần nói đúng, đám người này đều là ác quỷ, đều là kẻ điên!

Trong lúc nghe Vương Phần thuật lại, An Chẩn vẫn ghi chép bằng cách vẽ tranh vào sổ phác họa như mọi lần. Nhưng giữa chừng anh ném mạnh bút đi, không vẽ tiếp nữa. Bởi cảnh tượng hiện ra trên giấy rõ ràng là địa ngục. Nó đen tối gấp trăm lần những bức phác họa khác.

Nhìn Vương Phần khóc lóc than thở, Lương Lương không biết nên an ủi thế nào, chỉ biết đưa khăn tay cho bà.

“Bà yên tâm, chúng tôi... nhất định sẽ nghiêm trị hung thủ. Dù là hung thủ gây ra ba án mạng nhà họ Lục hay hung thủ tàn nhẫn vứt trẻ sơ sinh xuống hồ, chúng tôi đều sẽ trừng phạt nghiêm khắc!” Lương Lương hít một hơi thật sâu, “Ngoài ra, xin mạo muội hỏi bà một câu, Lục Văn Long con trai bà, có biết những việc này không?”

Vương Phần giật mình ngẩng đầu lên, “Nó không biết gì cả... May mà con đầu lòng của Trương Manh là Tiểu Vũ, không thì... Các cậu tuyệt đối đừng cho nó biết!”

“Bà yên tâm, chúng tôi sẽ không nói.” Lương Lương cam đoan.

An Chẩn bỗng lên tiếng, “Theo lời bà, Lục Triết Nam và Lục Hàn Băng đều có chị gái phải không? Họ đã bình an sống tiếp sau khi được bà cứu. Bà có từng liên lạc hoặc biết hiện tại họ đang ở đâu không?”

Vương Phần lắc đầu, “Sau khi hai đứa được nhận nuôi, tôi không biết chúng ở đâu nữa.”

Nhận thấy giọng Vương Phần mỗi lúc một yếu ớt, Lương Lương quyết định tạm dừng ở đây. Trong lúc họ đi xuống thang, nhạc chuông điện thoại của Lương Lương lại reo vang.

“Ở hồ có phát hiện mới, đi xem thôi.” Lương Lương cúp điện thoại rồi bảo An Chẩn.

“Chẳng lẽ... lại tìm thấy thi thể?”

An Chẩn ngồi vào xe lăn, Lương Lương đẩy anh ra bờ hồ.

Trông thấy họ, một giám định viên trỏ thứ gì đó dưới đất, “Chúng tôi mới vớt được vật này dưới hồ lên, không rõ có liên quan đến vụ án không.”

Trải dưới đất là tấm bạt nhựa trong suốt rất lớn. Mép bạt dán băng dính nhăn nhúm màu bạc. Bạt nhựa rất bẩn vì lấm lem bùn lầy. Nhưng giữa những vết bẩn loang lổ xuất hiện năm dấu đỏ chói đặc biệt nổi bật.

An Chẩn chăm chú nhìn năm dấu đỏ, “Sơn móng tay?”

“Cũng giống đấy, nhưng phải về hóa nghiệm thành phần mới chắc chắn.” Giám định viên đáp.

An Chẩn nhìn chằm chằm vào bạt nhựa hồi lâu, ngón tay linh hoạt gõ gõ tai nghe nơi tai trái. Thấy An Chẩn đang tập trung tinh thần, các cảnh sát cỏ mặt tại hiện trường đều không quấy rầy anh.

Một lúc lâu sau, An Chẩn ngẩng lên nói với Lương Lương, “Anh sắp xếp cho tôi gặp hai người. Rồi sáng sớm mai tập hợp mọi người trong nhà họ Lục đến phòng khách nhé.”

“Tập hợp?”

“Ừ.” Ánh mắt An Chẩn trong veo giữa đêm tối, “Tôi sẽ công bố chân tướng án mạng hàng loạt nhà họ Lục, từ nhà kho ngập nước nơi Lục Nhân tử vong đến nhà treo nơi Lục Hàn Băng bị chặt đầu, và cả bộ mặt thật của con quỷ sát nhân đã gây ra tội ác tày trời này nữa.”