Chương 11 Dòng nước lắng đọng
Mây dày trôi xa, mặt trời buổi sớm nhô lên cao xua đi giá rét đêm dài, nắng mai nhuộm sắc cam rực rỡ lên hồ Thai. Sương mù bao phủ Dinh thự Lục gia tan dần, trả lại diện mạo chân thật nhất cho tòa nhà trăm tuổi này.
Buổi sáng tinh mơ, khi đa số mọi người còn chưa thức giấc, phòng khách Dinh thự Lục gia đã kín chỗ ngồi. Vợ chồng Lục Nghĩa ngái ngủ ườn mình trên sofa. Lục Lễ cầm cốc trà đặc thở dài thườn thượt. Vương Phần tiều tụy ngồi cùng vợ chồng Lục Văn Long, quản gia Quý Trung Lý thì đứng cạnh đó. Hai khách trọ Chung Khả và Diệp Vũ ngồi trên hai chiếc ghế đặt trước lò sưởi, sắc mặt đều nhợt nhạt. Chỉ vắng mặt Tiểu Vũ (còn đang ngủ), Ngô Miêu (nằm viện) và hai cô giúp việc.
An Chẩn ngồi trên xe lăn ngay gần bàn trà gỗ tử đàn, bên cạnh là biên tập Dương Sâm. Lương Lương và Lãnh Tuyền đứng sau lưng họ.
“Cậu cảnh sát à, đêm qua lục đục đến tận khuya, hôm nay chưa bảnh mắt đã khua mọi người dậy, rốt cuộc các cậu muốn làm trò gì đây?” Lục Nghĩa dụi đôi mắt kèm nhèm, giọng điệu vô cùng khó chịu.
“Từ khi nhà họ Lục xảy ra án mạng, cảnh sát luôn ở trong trạng thái bị động. Dù đã dốc hết sức chúng tôi vẫn không đọ lại được sự xảo trá của hung thủ, lần nào cũng để tên tội phạm có trí thông minh hệt ác quỷ này đi trước một bước. Do sơ suất, chúng tôi không ngăn chặn được án mạng thứ hai, thứ ba, quá trình điều tra luôn quanh co lòng vòng, tôi cảm thấy vô cùng có lỗi vì điều này.”
Lương Lương cúi mình trước cả gia đình họ Lục, rồi trỏ An Chẩn.
“Đây là anh An Chẩn, họa sĩ phác thảo chân dung kiêm cố vấn điều tra của chúng tôi. Nhờ anh ấy hỗ trợ suy luận, vụ án giết người hàng loạt cuối cùng cũng sáng tỏ. Anh ấy sẽ vạch trần chân tướng ngay ở đây, mong mọi người chú ý lắng nghe.”
“Được rồi, bắt đầu thôi.” An Chẩn đẩy kính mắt, “Mọi người cố gắng đừng ngắt lời trong khi tôi diễn giải. Thắc mắc điều gì có thể chờ tôi nói xong rồi hỏi. Đi từ vụ Lục Nhân trước nhé...”
Chung Khả nuốt nước bọt, từng được mở mang tầm mắt trước khả năng suy luận của An Chẩn, cô vô cùng mong đợi phần trình bày tiếp theo của anh.
“Nan đề lớn nhất trong vụ Lục Nhân, e rằng chính là trạng thái phong kín của hiện trường. Lối vào tầng ngầm ngập nước, thi thể Lục Nhân xuất hiện bên trong một cách thần kì mà sàn nhà lại không hề ướt.”
An Chẩn ngừng lại giây lát.
“Thật ra có một lối tư duy thường dùng khi phá giải phòng kín, gọi là ‘bóc tách vấn đề’. Chỉ cần chia vấn đề khó nhằn ra thành từng bước thì sẽ giải quyết được dễ dàng. Nhà kho này cũng không ngoại lệ, chúng ta có thể chia nan đề ‘phòng kín ngập nước’ ra làm hai phần gồm ‘Lục Nhân vào phòng kín’ và ‘Lục Nhân bị giết’.
“Đầu tiên, tôi cho rằng trước lúc nước ngập, tức là hôm đầu tiên mất tích Lục Nhân đã đến nhà kho. Chắc là ông ta có thói quen trốn xuống đấy uống rượu một mình nhỉ? Hôm đó cũng như mọi lần, ông ta buồn bực trong lòng nên xuống kho uống say bí tỉ, đống chai rỗng là vật chứng rõ ràng nhất. Hôm sau tỉnh giấc, ông ta không rời nhà kho mà tiếp tục làm tê liệt mình bằng hơi men. Đêm ấy, mưa dông triền miên làm nước ngập ngoài cửa, biến nhà kho thành phòng kín. Bấy giờ, Lục Nhân say sưa nằm lịm ra sàn rồi. Đến đây, bước đầu tiên của ‘bóc tách vấn đề’ đã hoàn thành. Sau đó, đến đêm thứ hai, hung thủ mới ra tay giết ông ta.”
“Chúng tôi cũng từng thảo luận điều này.” Lãnh Tuyền không nhịn được phải ngắt lời An Chẩn, “Nhưng lúc ấy nhà kho đã thành phòng kín, hung thủ làm sao vào trong giết người được?”
An Chẩn nở nụ cười tự tin, “Muốn làm sáng tỏ điều này, phải tìm điểm đột phá từ vật chứng ở hiện trường, cũng chính là điện thoại của Lục Nhân.”
Chung Khả nhớ lại những nghi vấn về điện thoại mà An Chẩn từng đề cập.
“Điện thoại bị đập hỏng, nhưng hung thủ lại không dùng búa ở góc tường phía Bắc và cũng không cầm đi luôn, tại sao lại như vậy?” An Chẩn khẽ nhếch môi, “Chỉ dựa vào hai điểm này, đáp án ‘phòng kín ngập nước’ đã hiển hiện trước mắt.”
“Hiển hiện sao?” Người hỏi vẫn là Lãnh Tuyền.
“Đáp án rất đơn giản, bởi vì hung thủ vốn không vào kho. Không vào được nên không thể lấy búa và cũng không thể mang điện thoại đi.”
“Tôi không hiểu lắm...” Lãnh Tuyền lại càng thắc mắc. “Anh bảo hung thủ không vào được, thế hắn giết người và đập điện thoại xuống sàn bằng cách nào?”
“Đây là bước thứ hai của ‘bóc tách vấn đề’.” An Chẩn gõ tai nghe, “Hung thủ không vào nhà kho, vẫn giết được Lục Nhân và đập vỡ điện thoại.”
Mọi người đều cau mày.
“Chỉ cần có công cụ.”
An Chẩn đưa mắt ra hiệu. Dương Sâm hiểu ý, lấy máy tính bảng ra mở một bức ảnh. Trong ảnh chính là tấm bạt nhựa trong suốt đêm qua vớt từ dưới hồ lên.
“Mọi người xem cái này đi.” An Chẩn trỏ màn hình máy tính, “Đây là công cụ tạo ra ‘phòng kín ngập nước’, một loại màng nhựa PE được chế tạo bằng cách trùng hợp polietilen dưới áp suất cao. Đặc tính của chất liệu này là đàn hồi tốt, bền chắc và chống thấm, thường được dùng làm vải áo mưa hoặc túi bọc chống bụi. Chỉ cần có nó là đủ để ngăn nước ngập ngoài cửa tràn vào nhà kho ngầm.
“Tưởng tượng nó là một túi nylon khổng lồ nhé. Đầu tiên, hung thủ lặn xuống nước, dán chặt màng nhựa lên quanh khung cửa bằng một loại băng dính chống thấm chịu nước. Phải nhấn mạnh rằng màng nhựa được dán quanh khung cửa, nên không ảnh hưởng đến việc đóng mở cửa. Sau đó, hung thủ đứng ngoài màng nhựa, cầm tay nắm đẩy cánh cửa vào. Lúc này, do áp lực nước, màng nhựa bị đùn vào kho, hình thành khoảng không gian mở rộng vào phía trong. Do có màng nhựa chặn lại nên nước ngập bên ngoài không tràn vào. Màng nhựa đã ướt sũng nên lúc mở cửa vẫn sẽ dây ít nước làm ướt sàn, nhưng nước đã bốc hơi một phần trong không khí, phần còn lại lẫn với rượu nên sau đó không ai nghi ngờ.
“Sau khi bước vào khoảng không gian túi nylon phía trong kho, hung thủ nhìn xuyên qua màng trong, thấy Lục Nhân nằm bất tỉnh dưới đất. Vị trí của Lục Nhân lúc ấy vừa khéo lại gần cửa kho. Mọi người còn nhớ nguyên nhân Lục Nhân tử vong không? Là chết ngạt... Đã rõ hung khí là gì rồi chứ?”
Cả nhà họ Lục đều tái mặt.
“Đúng thế, công cụ vốn dùng để dựng phòng kín giờ thoắt cái biến thành hung khí giết người. Hung thủ trực tiếp sử dụng màng nhựa hướng vào trong kho để bịt mũi miệng khiến Lục Nhân ngạt thở. Tiếp theo, hắn nhặt điện thoại qua lớp màng nhựa rồi đập mạnh xuống sàn. Nhưng do sợ điện thoại rạch rách màng nhựa, hung thủ không dám mạnh tay quá, và điện thoại cũng không hỏng hoàn toàn. Xong xuôi, hung thủ lùi ra ngoài cửa, kéo màng nhựa trong kho ra, đóng cửa qua lớp màng nhựa. Cuối cùng gỡ màng và băng dính, vậy là hành động giết người trong phòng kín trông có vẻ khó giải này đã hoàn thành. Tóm lại, toàn bộ quá trình gây án hung thủ đều thực hiện qua lớp màng nhựa.”
“Không ngờ còn có cách này... Đúng là... chưa từng nghe thấy thủ đoạn phạm tội như vậy nào.”
Lãnh Tuyền bàng hoàng đến mức nói năng lộn xộn. Chung Khả nghe đến mê mẩn, không biết làm sao để bày tỏ sự ngạc nhiên. Những người khác, kể cả Lương Lương, đều không thốt nên lời.
An Chẩn nhìn lướt qua Lục Văn Long, “Giờ các vị đã hiểu người ngoài hành tinh mà Tiểu Vũ nói là gì chưa?”
“Là đồ lặn!” Chung Khả nói ra đáp án, “Tiểu Vũ bảo người ngoài hành tinh toàn thân đen sì, thật ra là do nhìn thấy cảnh hung thủ mặc đồ lặn màu đen ngoi dưới nước lên!”
“Đúng thế, để thực hiện kế hoạch này, hung thủ phải lặn xuống hố nước sâu hai mét. Ngoài ra, Tiểu Vũ còn bảo người ngoài hành tinh ngồi tên lửa đến đây. Có lẽ thằng bé tưởng bình dưỡng khí hung thủ đeo sau lưng là tên lửa." An Chẩn bổ sung.
“Ra vậy... Tiểu Vũ không nói dối. Tôi trách nhầm nó rồi.” Lục Văn Long lắc đầu với vẻ áy náy.
“Nan đề phòng kín ngập nước đã có lời giải, đến đây chắc không ai thắc mắc gì chứ?” An Chẩn nhìn mọi người.
Tất cả im lặng, có lẽ vẫn đang nghiền ngẫm lập luận của An Chẩn.
“Ở vụ Lục Triết Nam, chắc mọi người đã nghe kể về thủ thuật ‘không gian domino’ rồi nhỉ?” An Chẩn tiếp tục, “Vậy chúng ta mau chóng nhảy qua chân tướng Lục Hàn Băng bị chặt đầu trong phòng kín. Thật ra, mấu chốt để phá giải vụ này cũng hệt như phòng kín ngập nước, chỉ cần tìm ra hung khí thì chân tướng phòng kín sẽ được phơi bày. Mọi người nghĩ hung khí làm đứt đầu cậu ta là gì?”
Từ ngữ thẳng thừng khiến Lục Lễ rất khó chịu, nhưng ông ta không nói ra.
Thấy không ai đáp, An Chẩn tiếp tục nói, “Kết quả khám nghiệm tử thi cho thấy đầu nạn nhân bị trực tiếp giằng ra, cổ chân còn có dấu hiệu gãy xương. Hai điểm này gây liên tưởng đến cảnh đầu và chân nạn nhân đồng thời bị kéo về hai hướng khác nhau, cuối cùng đầu đứt phựt, cổ chân thì rạn xương.”
“Chẳng lẽ là quái vật làm?” Lục Nghĩa cố ý chen vào một câu.
“Không, đây không phải câu chuyện hão huyền, chẳng có quái vật nào cả.” An Chẩn đẩy kính mắt, “Chúng ta vẫn chia làm hai phần để thảo luận. Đầu tiên, rất dễ để nghĩ ra thứ lôi chân chính là xiềng xích ở cổ chân nạn nhân. Vậy thứ kéo đầu nạn nhân là gì?” Anh lại nhìn xung quanh với ánh mắt dò hỏi.
“Là đai bịt miệng ư?” Lãnh Tuyền nêu ý kiến.
“Không đúng, đai bịt miệng không đeo ở cổ.” An Chẩn lắc đầu, “Mọi người nhớ lại nguyên nhân tử vong đi! Nạn nhân chết đuối, chứng tỏ... đầu cậu ta từng ngâm trong nước. Nên thứ kéo đầu nạn nhân chính là...”
“Nước đóng băng?!” Lại là Chung Khả giành trả lời.
“Chính xác! Chính là băng. Lần này hung thủ giết Lục Hàn Băng cũng không cần vào phòng kín, hắn lợi dụng băng và đặc điểm nhà treo để hoàn thành kế hoạch giết người. Có thể nói, cỗ máy chặt đầu là cả ngôi nhà gỗ!”
“Anh giải thích kĩ hơn một chút được không? Hung thủ đã sắp xếp ngôi nhà thành cỗ máy?” Dương Sâm hỏi với vẻ mặt không hiểu gì.
“Để tôi giải thích theo thứ tự. Đầu tiên, tôi nghĩ người nhà họ Lục đều biết Lục Hàn Băng có sở thích đặc biệt, thường xuyên chơi trò kích thích với cô khách trọ. Hung thủ ắt cũng biết chuyện này.” An Chẩn vừa nói vừa liếc Diệp Vũ.
Diệp Vũ ngồi bắt tréo chân, chẳng hề để tâm.
“Khoảng 8 giờ tối hôm ấy, Diệp Vũ trói Lục Hàn Băng rồi nhốt cậu ta vào nhà treo. Lục Hàn Băng ngồi tựa lưng trên đệm ở góc nhà. Có lẽ trước đó hung thủ đã cho thuốc ngủ vào cơm tối nên cậu ta thiếp đi. Một tiếng đồng hồ sau, hung thủ bắt đầu hành động.
“Hung thủ trèo lên nóc nhà, ô thông gió trên trần vừa khéo nằm ngay phía trên giường. Bấy giờ, hung thủ thả dây cẩu qua ô thông gió, cẩn thận móc vào dây xích xiềng chân rồi kéo mạnh, treo ngược cả người Lục Hàn Băng lên. Lúc này chắc cậu ta đã tỉnh. Hung thủ lập tức buông dây cẩu khiến cậu ta rơi mạnh xuống sàn nhà. Bởi dộng đầu xuống sàn nên Lục Hàn Băng ngất xỉu đi, đây chính là nguyên nhân khiến đầu cậu ta có vết thương do vật cùn gây nên.
“Sau đó, hung thủ lặp lại động tác ban nãy, treo ngược Lục Hàn Băng lên. Trước lúc ra tay, hắn đã quấn xích sắt quanh thân cây hòe già cạnh nhà treo. Treo nạn nhân lên xong, hung thủ gắn chặt đầu kia của dây cẩu vào xích sắt trên cây hòe để cố định cậu ta. Lục Hàn Băng bị xích sắt treo lên trong tư thế đầu cắm xuống sàn. Do tay còng ngược ra sau lưng nên cánh tay mới không thõng xuống đất.
“Tiếp theo, hung thủ tháo một đoạn ống nước kéo dài từ trong nhà treo ra, nối với ống dẫn nước mềm khác, vòng đầu còn lại của ống mềm qua nóc nhà và cho vào ô thông gió. Sau đó mở van nước trên cột trụ, dòng nước chảy qua ống mềm trút từ ô thông gió vào nhà. Sàn làm bằng kính cường lực, cả ngôi nhà kín mít, chân cửa lại cách sàn một khoảng nên nước trút vào nhà sẽ đọng lại trên sàn. Diện tích nhà treo tầm 10m2, nếu muốn vừa đủ ngập đầu người, nước phải sâu tầm 30 centimet. Có nghĩa là hung thủ phải đổ hơn 3 tấn vào nhà mới đủ ngập qua đầu người ở tư thế treo ngược.
“Tốc độ chảy của vòi gia dụng là 0,5-0,6 tấn/giờ, nhưng ống nước nối thẳng với cột trụ to hơn vòi thông thường, nếu mở van hết cỡ, tốc độ chảy sẽ nhanh gấp hai lần. Tính ra muốn đổ đầy 3 tấn nước vào nhà cần chừng ba tiếng đồng hồ. Trong khoảng thời gian này, do mũi miệng chìm trong nước nên Lục Hàn Băng đã chết ngạt rồi.
“Khi mặt nước ngang với cổ nạn nhân, hung thủ khóa van nước rồi rút ống mềm. Lúc ấy chắc là tầm 12 giờ khuya. Phần còn lại cứ giao phó cho nhiệt độ giảm mạnh vào ban đêm. Dạo này mùa đông Thượng Hải có sự chênh lệch nhiệt độ rất lớn giữa ngày và đêm. Tôi nhớ đêm ấy rất lạnh, tôi còn đang nằm viện, buổi tối phải hỏi mượn y tá thêm chăn lông. Chắc hẳn hung thủ cũng cố ý chọn đêm lạnh nhất để thực hiện kế hoạch giết người. Do quá lạnh nên nước ngập trong nhà đóng băng, cứ thế đông luôn đầu nạn nhân.
“Tất nhiên, hung thủ phải dùng điều khiển từ xa thò qua ô thông gió tắt điều hòa từ trước, nếu không nhiệt độ trong nhà quá cao, nước không đóng băng được. Đêm ấy, mặt hồ Thai chắc cũng đóng băng y như trong nhà. Tóm lại vài tiếng đồng hồ sau, băng đã đông cứng kẹp chặt đầu nạn nhân. Tiếp theo là phần cao trào nhất của cả kế hoạch...
“Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, hung thủ trèo lên giàn thép, dùng máy hàn xì cắt ba dây cáp, có lẽ đã cắt đứt hai dây nằm ngoài trước rồi mới cắt dây ở giữa. Đương nhiên hung thủ đã thay ống nước, tháo ốc vít thang gỗ và dây điện từ rất sớm. Trước khi cắt dây cáp, hắn dỡ ống nước, tháo thang gỗ để nhà treo rơi xuống không gặp bất cứ vật cản nào.
“Cổ chân nạn nhân từ đầu đến cuối luôn bị dây cẩu và xích sắt cố định trên thân cây hòe. Khi sợi cáp cuối cùng đứt ra, nhà gỗ rơi xuống do tác dụng của trọng lực. Thoắt cái, trọng lượng của cả ngôi nhà và tảng băng dồn hết vào đầu Lục Hàn Băng. Bởi đầu cậu ta dính chặt trong tảng băng nên bị giằng ra cùng lúc nhà rơi, còn xiềng xích kéo cổ chân thì gây rạn xương. Cả quá trình hết sức suôn sẻ. Cứ thế, nhà treo biến thành cỗ máy chặt đầu.”
Nói xong An Chẩn mở sổ phác họa, giơ trang giấy vẽ minh họa thủ thuật chặt đầu cho mọi người xem.
Nhìn minh họa đơn giản dễ hiểu, ai nấy trố mắt chết điếng trước thủ đoạn giết người có một không hai, tạm thời đều câm nín, không hỏi han gì, thậm chí tiếng hít thở cũng không nghe thấy.
An Chẩn chỉnh cổ áo, nói tiếp.
“Sau khi giằng đứt đầu Lục Hàn Băng, hung thủ hạ thi thể xuống, cất dây cẩu đi. Rồi lại trèo lên nóc nhà, dùng điều khiển từ xa bật điều hòa để băng tan chảy nhanh hơn. Đây là lý do hắn không thể để ngôi nhà mất điện. Đồng thời, hung thủ dùng đục, hoặc dụng cụ nào tương tự thế, đục lỗ nhỏ trên mặt tường bên nhà treo để băng tan chảy ra ngoài. Tất nhiên, nhiệt độ buổi sáng sẽ ấm lên, mặt hồ Thai vốn đóng băng cũng dần tan chảy, nước đọng trong nhà hòa vào nước hồ. Đây cũng là trò che mắt rất tốt. Dù thấy nước trong nhà, chúng ta cũng chỉ đinh ninh là nước hồ Thai tràn vào qua vết nứt trên tường, căn bản sẽ không nghĩ đến chuyện trong nhà vốn đã ngập.
“Lúc dẫn nước vào nhà, dòng nước chảy qua ô thông gió sẽ làm ướt người Lục Hàn Băng, nhưng do cuối cùng thi thể cũng ngâm trong nước nên nhìn không có gì lạ. Sau khi mặt hồ tan băng, bãi đất ở hồ hơi dốc nên nhà nghiêng ra hồ. Thân và đầu nạn nhân vì thế lăn vào góc nhà, không còn nằm nguyên dưới ô thông gió nữa, khiến người ta càng khó nhìn ra thủ thuật của hung thủ.
“Thường thì ngoài Lục Hàn Băng và Diệp Vũ, không ai đến chỗ nhà treo, nên người phát hiện ra thi thể chỉ có thể là người cầm chìa khóa nhà treo, tức Diệp Vũ. Mỗi lần giam giữ Lục Hàn Băng, phải sang trưa hôm sau Diệp Vũ mới đến đưa cơm cho cậu ta. Khoảng thời gian này là đủ cho băng tan chảy rồi. Thế là một lần nữa, màn ảo thuật giết người trong phòng kín tái hiện.
“Ngoài ra, tôi tin chắc đêm ấy ở dinh thự có người nghe thấy tiếng nhà treo rơi. Nhưng hồi tối cơm canh của mọi người có lẽ đã bị bỏ thuốc ngủ nên dẫu nghe thấy cũng tưởng là ảo giác trong lúc mơ màng thôi, và tất nhiên chẳng ai đêm hôm chạy ra nhà treo kiểm tra cả.”
“Tôi có nghe thấy thật...” Chung Khả đã định thần sau màn suy luận hùng hồn của An Chẩn.
“Cậu bảo phải đổ 3 tấn nước vào nhà... Có phóng đại quá không? Căn nhà ấy chịu được à?” Lục Nghĩa chất vấn.
An Chẩn lại giải thích, “Khung nhà sử dụng kết cấu thép, sàn nhà làm bằng kính cường lực, cơ bản là vững chắc. Nối với nóc nhà là ba dây cáp thép to có đường kính 2,4 centimet. Dù cắt đứt hai dây cáp thì dây còn lại vẫn chịu được sức nặng đến 7215 kilogam, tức là hơn 7 tấn. Ngoài 3 tấn nước, có cộng thêm cả ngôi nhà nữa cũng thừa sức.”
“Thật á?” Lục Nghĩa vẫn nửa tin nửa ngờ.
Nghe toàn bộ quá trình con trai chết thảm, Lục Lễ gần như suy sụp, tay bưng gương mặt đỏ bầm, toàn thân run rẩy.
Với vai trò người kể chuyện, An Chẩn chỉ trình bày suy luận một cách khách quan nhất, không rảnh dùng câu từ uyển chuyển để điểm tô cho sự thật tàn khốc. Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ Lục Lễ, tự dưng anh lại áy náy.
“Dài dòng thế rồi, rốt cuộc tên sát nhân biến thái ấy là ai?” Lục Nghĩa truy hỏi.
“Vâng, tiếp theo tôi sẽ công bố danh tính hung thủ.” An Chẩn nhìn mọi người, “Đầu tiên, trong vụ Lục Triết Nam, tôi dựa vào viên sô cô la ở hiện trường để suy đoán hung thủ mù màu xanh đỏ. Dựa theo căn cứ ấy, cảnh sát xác định ông Lục Lễ là nghi phạm. Nhưng thật ra... trong nhà họ Lục, ngoài ông còn một người cũng mù màu xanh đỏ.”
An Chẩn dứt lời, thành viên nhà họ Lục quay sang nhìn nhau với ánh mắt nghi ngờ. An Chẩn bảo Chung Khả, “Cô giải thích đi.”
Mọi ánh mắt đổ dồn lại, khiến Chung Khả hơi căng thẳng.
“À... ừm, chuyện là thế này...” Chung Khả ấp úng lên tiếng, “Hôm làm lễ mừng thọ, bác Lục Lễ không phân biệt được nến đỏ và xanh lá nên tôi cho rằng bác mù màu. Nhưng thật ra khi ấy có một người cũng để lộ việc mình mù màu... Đó là Lưu Ngạn Hồng, đứng sau lưng bác.”
“Ngạn Hồng cũng mù màu?” Lục Nghĩa hỏi.
“Vâng.” Chung Khả gật đầu, “Khi bác Lục Lễ lấy nhầm nến, Ngạn Hồng rõ ràng đứng đằng sau nhưng không hề nhắc nhỏm. Điều này chứng tỏ Ngạn Hồng cũng không phân biệt được màu đỏ và xanh lá. Trước đó nữa, chị ấy còn lộ vẻ khó xử khi dì Ngô Miêu hỏi vòng thạch anh vàng và vòng ngọc lục bảo màu nào đẹp hơn. Bởi người mù màu xanh đỏ cũng không phân biệt được màu vàng và xanh lá, nên trong mắt chị ấy, màu hai chiếc vòng giống hệt nhau.”
“Còn cả chuyện này nữa à...” Lục Nghĩa lắc đầu với vẻ không thể tin nổi, “Thế cô giúp việc Ngạn Hồng chính là hung thủ giết người?!”
“Chưa hết đâu.” An Chẩn đổi tư thế ngồi, “Trong vụ Lục Hàn Băng, trên nóc nhà treo và khu vực gần gốc hòe đều có vết xóa dấu chân. Hung thủ làm vậy để che giấu dáng đi đặc trưng của mình... Trong nhà họ Lục ai có dáng đi khác biệt nhỉ?”
“Lẽ nào... là Tiểu Tình?” Lục Văn Long suy nghĩ rồi đáp, “Cô ấy toàn đi chữ bát, hôm mừng thọ còn bị bà mắng nhưng mãi vẫn không sửa được.”
“Chính xác.” An Chẩn gật đầu tán đồng, “Hôm Lục Hàn Băng trêu ghẹo Tiểu Tình trong phòng giải trí, đã cởi giày và tất của cô ta. Khi đó tôi phát hiện ra đặc điểm của Tiểu Tình. Cô ta có bàn chân bẹt.”
“Chân bẹt?”
“Lòng bàn chân con người thực chất không bằng phẳng mà có một phần lõm xuống gọi là vòm bàn chân. Nhờ vòm bàn chân, khi đi lại có thể hấp thụ lực tác động của mặt đất lên bàn chân.” Lục Văn Long phổ cập kiến thức cho mọi người, “Nhưng với vòm bàn chân bẹt, lúc bước đi cả bàn chân đều tiếp xúc với mặt đất. Thường thì chân bẹt không cần chữa trị, nhưng có vài trường hợp nghiêm trọng, ví dụ đứng thẳng hoặc đi lại trong thời gian dài sẽ đau cạnh trong bàn chân, thậm chí gây sưng khớp. Ngoài ra, một số người sẽ có dáng đi khác thường, ví như đi chữ bát...”
An Chẩn ngồi thẳng lưng lên, dõng dạc nói.
“Vậy nên, hung thủ trong ba vụ án vừa qua chính là hai cô giúp việc Ngạn Hồng và Tiểu Tình!”
Nghe xướng tên hung thủ, người nhà họ Lục đều lộ vẻ ngờ vực.
“Trong vụ án đầu tiên, lúc Tiểu Tình giết Lục Nhân, đã bất cẩn để lại vết sơn móng tay trên màng nhựa. Tôi tin là sau khi có kết quả giám định, dấu vết đó sẽ trở thành chứng cứ quan trọng. Còn vật dụng cần thiết cho gây án như đồ lặn và bình dưỡng khí đã có sẵn ở nhà họ Lục, vì Lục Hàn Băng thích bơi lặn. Hôm qua tôi đã xác nhận với ông Lục Lễ, Lục Hàn Băng có một bộ thiết bị lặn cất ở phòng chứa đồ phía Tây tầng ba. Cảnh sát đã lục soát nhưng không tìm thấy những thứ này, có lẽ hung thủ đã lấy dùng và vứt đi sau khi gây án.
“Trong vụ án thứ hai, Chung Khả từng kể, lúc ăn tối Lục Triết Nam chỉ ăn những món mà cô ấy đã gắp. Thế tại sao vẫn dính thuốc ngủ? Là bởi thuốc ngủ được cho trực tiếp vào bát cơm của cậu ta. Kẻ làm việc này chỉ có thể là Tiểu Tình, người dọn cơm khi ấy. Bấy giờ Ngạn Hồng không hề có mặt ở phòng khách vì cô ta đã nấp sẵn trong phòng Lục Triết Nam, chuẩn bị thực hiện kế hoạch giết người.
“Trong vụ án thứ ba, hai cô giúp việc cũng cho thuốc ngủ vào cơm canh của cả nhà, rồi hợp sức giết chết Lục Hàn Băng lúc đêm khuya. Sau khi gây án, Tiểu Tình sợ để lộ tật đi chữ bát nên xóa sạch tất cả dấu chân.
“Tiện thể nói luôn, chính hai người họ đã đặt đinh đóng quan tài trẻ sơ sinh trong phòng các nạn nhân và để dây rốn lại hiện trường. Mục đích việc giết người trong phòng kín là tạo bầu không khí kì quái, phù hợp với lời nguyền trẻ sơ sinh, đồng thời gây nhiễu công việc điều tra của cảnh sát.”
“Rốt cuộc bọn họ có thù hằn gì với nhà họ Lục? Tại sao phải gây đổ máu thế này?! Hơn nữa lại còn là hai con đàn bà trói gà không chặt...” Lục Nghĩa vẫn chưa dám tin vào kết luận bày ra trước mắt.
“Họ có thù oán sâu nặng với nhà họ Lục đấy chứ!” An Chẩn liếc Vương Phần, “Cô giúp việc và em ông đều mù màu xanh đỏ, mọi người nghĩ trên đời có chuyện trùng hợp vậy à?”
“Chẳng lẽ...” Lương Lương đã nhìn ra chân tướng.
“Lúc thảo luận vấn đề di truyền gien mù màu, tôi từng nói nếu con gái mù màu thì chắc chắn người cha cũng mù màu.”
Nghe đến đây, Lục Lễ không ngồi yên được nữa, bật dậy kích động hét lên, “Không thể nào! Không thể có chuyện này!”
“Ban nãy anh Lục Văn Long có nói bàn chân bẹt thỉnh thoảng sẽ có triệu chứng đau nhức.” An Chẩn quay sang quan sát Lục Nghĩa đang lộ vẻ mặt kinh hãi, “Còn nhớ hôm nọ tôi đến đây điều tra, ông bảo đau chân muốn về phòng nghỉ ngơi... Nếu tôi đoán không sai thì chân ông cũng bẹt phải không?”
“Tôi...” Trán Lục Nghĩa toát mồ hôi lạnh.
“Chân bẹt là hiện tượng di truyền trội không hoàn toàn trên nhiễm sắc thế thường. Tức là ngoài yếu tố di truyền, nhiều yếu tố khác khi lớn lên cũng có thể gây ra chân bẹt. Nhưng nhà họ Lục cùng lúc xuất hiện hai người có bàn chân bẹt... Chuyện này cũng quá trùng hợp thì phải?” An Chẩn không rời mắt khỏi Lục Nghĩa.
Vương Phần bừng tỉnh, ngẩng mặt lên, “Mọi người hãy đối diện với hiện thực đi, Ngạn Hồng và Tiểu Tình chính là con gái ruột của Lục Lễ và Lục Nghĩa, là hai bé gái sơ sinh các người vứt xuống hồ Thai hơn hai mươi năm trước!”
“Không thể nào... Tôi không hiểu chị đang nói gì...” Mặt Lục Lễ méo mó hẳn đi.
“Là lũ nhỏ... Đúng là lũ nhỏ.” Vương Phần bắt đầu mất kiểm soát. Lục Văn Long ngồi bên cạnh liên tục an ủi bà.
An Chẩn hít sâu một hơi, nói tiếp, “Có lẽ Ngạn Hồng và Tiểu Tình không biết năm ấy bà đã cứu họ, tất nhiên bà cũng không nhận ra họ.”
Lục Nghĩa và Lục Lễ cùng lúc trợn trừng mắt nhìn Vương Phần.
“Tóm lại, sau hơn hai mươi năm, hai cô bé suýt bỏ mạng năm ấy đã trà trộn vào nhà họ Lục bằng thân phận giúp việc. Họ muốn dùng cách riêng để trả thù gia đình năm xưa đã vứt bỏ và hãm hại mình. Họ là những đứa bé bị nguyền rủa, bây giờ quay lại nguyền rủa tất cả mọi người. Đây chính là động cơ giết người của họ.”
Ai nấy im lặng, nét mặt nặng nề. Bỗng chốc cột mốc đánh giá đúng sai phải trái trong lòng họ sụp đổ, thế gian như ngập tràn sắc xám hỗn độn.
Đúng lúc này, một cảnh sát vội vã chạy vào phòng khách, “Anh Lương Lương, chúng tôi tìm thấy hai cô giúp việc rồi... Họ...”
“Từ từ nói, có việc gì?” Lương Lương xoay sang hỏi.
Viên cảnh sát thở dốc, khẽ khàng thông báo, “Họ chết rồi.”
Viên cảnh sát dẫn đường, tiếp đến là Lương Lương và Lãnh Tuyền, rồi Dương Sâm đẩy xe lăn cho An Chẩn, các thành viên nhà họ Lục đi sau cùng. Cả nhóm đến rừng cây phía sau dinh thự. Dưới gốc cây gần hồ Thai, Tiểu Tình và Ngạn Hồng nằm bất động, cổ quấn dây thừng, thòng lọng nối vào một cành cây đã gãy.
Lương Lương bước qua dây phong tỏa giăng quanh cây, hỏi một cấp dưới tình hình ở đây.
“Chúng tôi phát hiện ra thi thể vào mười phút trước. Trên cây có dấu vết leo trèo, có lẽ hai cô giúp việc đã trèo lên cây rồi dùng dây thừng treo cổ tự sát. Chắc cành cây không chịu được trọng lượng của cả hai nên gãy, khiến họ rơi xuống. Tuy nhiên cả hai đã chết ngạt từ trước rồi.”
Lương Lương ngồi xổm xuống kiểm tra sơ qua, rồi ra lệnh khiêng xác đi.
Cảnh sát tìm thấy trong phòng hai cô giúp việc có tờ giấy xé từ nhật kí, trên giấy là những dòng chữ viết ngoáy. Sau khi giám định, đó là nét chữ của Lưu Ngạn Hồng.
Ngày 3 tháng Hai, trời trong.
Bây giờ nhớ lại, lần đầu tiên gặp Tiểu Tình ở trại trẻ mồ côi, tôi đã có cảm giác rất thân thuộc, vận mệnh của chúng tôi dường như gắn chặt với nhau từ sớm. Tôi trải qua những tháng ngày thơ ấu trong trại trẻ mồ côi, không biết xuất thân, cũng không biết tại sao mình bị bố mẹ bỏ rơi. Tiểu Tình cũng như tôi, đều sống trong hoang mang.
Năm 12 tuổi, tôi được một gia đình tốt bụng nhận nuôi. Tiểu Tình hơn tôi hai tuổi, bấy giờ cũng được nhận nuôi ở một nhà khác, thỉnh thoảng vẫn giữ liên lạc, nhưng suy cho cùng xa mặt cách lòng, mỗi người một thành phố nên liên lạc ngày càng thưa vắng. Cho đến một hôm, tôi và Tiểu Tình đồng thời nhận được thư của một người lạ, nội dung thư khiến chúng tôi vô cùng choáng váng.
Bức thư cho biết thân thế bi thảm của tôi và Tiểu Tình. Ở ngoại ô Thượng Hải có gia tộc họ Lục, từ xưa đến nay hễ trong nhà có con gái chào đời là sẽ bị vứt xuống hồ nước bên cạnh dinh thự cho chết đuối. Thì ra tôi và Tiểu Tình chính là những đứa bé bị vứt xuống hồ năm ấy. Chúng tôi là chị em họ? Trong thư còn viết, chúng tôi được người tốt bụng cứu sống rồi gửi vào trại trẻ mồ côi...
Chỉ vì là con gái mà chúng tôi phải chấp nhận số phận bị vứt bỏ, thậm chí bị giết chết ư?
Tôi không tin nổi một chữ nào trong thư, trên đời sao lại có chuyện tàn ác vô nhân đạo đến thế? Người gửi thư là ai? Mang theo một loạt câu hỏi, tôi liên lạc với Tiểu Tình, chị ấy cũng rất nghi ngờ. Bàn bạc xong, tôi và chị quyết định đến Thượng Hải, vào Dinh thự Lục gia tìm hiểu chân tướng.
Sau khi tìm đủ mọi cách để trở thành người giúp việc, chúng tôi dần dần nhận ra sự bất thường ở đây. Gia tộc họ trước giờ chưa từng sinh con gái, rồi cả cái cách bà cụ Ngô Miêu đối xử với phụ nữ, khiến chúng tôi không dám suy nghĩ sâu hơn... Khi gặp người đàn ông tên Lục Lễ, tôi nghe sâu trong đáy lòng cuộn lên cảm giác khó tả...
Trải qua quãng thời gian dài nằm vùng, chúng tôi dần dà tin nội dung bức thư đều là sự thật.
Tôi và Tiểu Tình vô cùng đau lòng, nhưng căm hận còn nhiều hơn. Tại sao vận mệnh lại trêu đùa chúng tôi? Tại sao ông trời lại cho phép chuyện này xảy ra? Chúng tôi phải báo thù, nợ máu trả bằng máu. Tuyệt đối, tuyệt đối không thể để người nhà họ Lục sống yên!
Sau khi nghiền ngẫm cả trăm cách trả thù, cuối cùng chúng tôi chọn “lời nguyền trẻ sơ sinh”, lời nguyền chết chóc thích hợp với nhà họ nhất. Ba gia đình Lục Nhân, Lục Nghĩa và Lục Lễ đều phải có một người chết, để những người còn lại sống trong sợ hãi và đau khổ, như vậy chúng tôi mới cam lòng. Hôm nay, chúng tôi bắt đầu thực hiện kế hoạch. Lúc quét dọn, tôi đã để một cây đinh đóng quan tài trẻ sơ sinh vào phòng Lục Nhân... Xem ra từ thời khắc này, cuộc đời chúng tôi chỉ còn lại báo thù.
Ban nãy tôi đã bàn với Tiểu Tình, sau khi bắt ba thành viên nhà họ Lục trả giá bằng mạng sống, tôi và chị ấy sẽ cùng tự sát. Mong ông trời khoan dung, không đày chúng tôi xuống địa ngục.
“Viết ngày 3 tháng Hai, chuẩn bị di thư sớm thế?” Lương Lương xem xét tờ giấy nhăn nhúm.
“Chí ít, có thể coi đây là lời bộc bạch của hung thủ. Vụ án rốt cuộc cũng sáng tỏ rồi.” An Chẩn ngồi trên xe lăn thở phào, “Hai hung thủ giết hại ba thành viên nhà họ Lục để trả thù, sau đó sợ tội nên tự sát.”
“Đúng là câu chuyện chua xót.” Dương Sâm đứng đằng sau thở dài, “Ầm ĩ lâu như vậy, cuối cùng mọi bí ẩn đã sáng tỏ rồi.
Bấy giờ, Lãnh Tuyền đang kiểm tra thùng rác trong phòng hai cô giúp việc chợt giơ lên một tờ biên lai, “Anh Lương Lương, xem này, đây là biên lai của một tiệm văn phòng phẩm.”
“Tiệm văn phòng phẩm?” Lương Lương cầm lấy tờ biên lai xem kĩ.
“Em cảm thấy rất kì lạ. Tự bạch được viết trước khi án mạng liên hoàn xảy ra, không đả động gì về quá trình thực hiện kế hoạch, cho nên em nghĩ ngoài tự bạch, họ còn có ghi chép khác nữa. Tờ biên lai này đã giải đáp thắc mắc của em, hôm qua họ mới mua một quyển nhật kí có khóa ở tiệm văn phòng phẩm. Hẳn là muốn chép lại quá trình phạm tội trước khi tự sát. Nhưng tạm thời chưa tìm thấy nhật kí ở bất cứ chỗ nào. Nên em nghi ngờ Ngạn Hồng và Tiểu Tình còn nơi ở khác, và cất nhật kí ở đó.”
“Lãnh Tuyền à, có tiến bộ đấy.” Lương Lương giơ ngón tay cái, “Tuy khả năng không lớn nhưng điều em nói cũng có lý, cần phải tra xem họ còn nơi ở nào khác ngoài Dinh thự Lục gia không.”
Lãnh Tuyền gật đầu. An Chẩn và Dương Sâm bên cạnh đều không có ý kiến. Dù gì với khả năng quan sát vượt trội, họa sĩ truyện tranh An Chẩn đã dùng suy luận kín kẽ và táo bạo, liên tiếp phá giải ba án mạng phòng kín, đồng thời thành công tóm gọn hai hung thủ ẩn nấp sau lớp sương mù dày đặc.
Tiếp theo chỉ cần tìm được đồng phạm nam đã giả mạo thợ khóa và đâm lén An Chẩn, là vụ án giết người hàng loạt nhà họ Lục có thể khép lại được rồi.