← Quay lại trang sách

Hồi kết

Hành lang dài dằng dặc, An Chẩn bước đi với tâm trạng ngổn ngang. Song sắt cửa sổ bên phải in bóng đều tăm tắp xuống sàn nhà xám, trông như nấc thang trời dẫn đến một nơi nào xa vời.

Lưng An Chẩn đã khỏi hẳn, giờ anh có thể đi lại bình thường. Đi hoài đi mãi, cuối cùng anh cũng nhìn thấy tấm biển “Phòng thẩm vấn”. Lương Lương đang hút thuốc, chờ anh ngoài cửa.

“Không phải cậu cai thuốc rồi à?”

“Thứ này khó cai lắm, nhưng vẫn đỡ hơn hút ma túy.” Lương Lương nhả khói thuốc rồi nói, “Anh ta đang chờ anh ở bên trong.”

An Chẩn mở cửa phòng thẩm vấn, Dương Sâm mặc áo phạm nhân ngồi trong phòng, sau lưng là cảnh sát đứng canh.

“Bác Dương Sâm.” An Chẩn ngồi xuống đối diện.

“Vẫn gọi tôi là bác Dương Sâm à? Bây giờ tôi chỉ là tội phạm giết người.” Dương Sâm mỉm cười, lấy lại giọng điệu thường ngày. Đây là lần đầu tiên anh ta nói chuyện với An Chẩn kể từ khi bị vạch trần bộ mặt sát nhân.

“Tôi quen miệng rồi.”

“Thật muốn quay trở về hồi trước.”

“Từ lúc bác đặt chân vào con đường buôn ma túy, thì không quay lại được nữa rồi.”

“Hừ, tôi không muốn nghe anh giảng mấy thứ đạo lý to tát đâu.”

“Đây mà là đạo lý to tát gì, chỉ là lẽ thường thôi.”

Im lặng hồi lâu, Dương Sâm mới lên tiếng, “An Chẩn, anh đã sống những ngày tháng nghèo khổ bao giờ chưa? Anh có hiểu được tình cảnh khốn cùng khi phải bới cơm thừa trong thùng rác ra ăn không? Dù đã trở thành biên tập viên xuất sắc, dù mỗi ngày đều tận tụy làm việc, bán mạng cho sự nghiệp, tôi cũng chỉ kiếm được những đồng lương ít ỏi. So với đám người nổi tiếng, giàu có hay ông chủ lớn, tôi chẳng là gì cả.

“Tôi cần tiền, cần rất rất nhiều tiền. Lục Nhân cho tôi cơ hội, chính ông ta giúp tôi được nếm trải cảm giác tiêu xài như nước, chính ông ta cho tôi biết thế nào là muốn gì được nấy, chính ông ta cho tôi nếm mùi xa hoa mà tôi chưa từng mơ thấy! Tiền ấy, đúng là thứ có thể giải quyết tất cả phiền não và đau buồn. Đôi khi nó chẳng khác gì ma túy.

“Nhưng một ngày nọ, đúng lúc tôi chuẩn bị đón nhận nhiều tiền tài hơn, Lục Nhân bỗng nói, ông ta muốn rửa tay gác kiếm... Thế là sao? Ban đầu chính ông ta kéo tôi xuống hố, giờ đủ xơi rồi thì không làm nữa? Tôi chất vấn, ông ta lại trốn xuống kho uống rượu. Ông ta mượn rượu bộc bạch, rằng mình từng gây ra rất nhiều điều sai trái, giờ cháu trai sắp chào đời, cần tích đức để chuộc lại tội lỗi. Ông ta còn bảo muốn ra đầu thú, muốn khai hết mọi chuyện. Tôi nhất quyết không để ông ta làm thế. Ông ta đã hủy hoại tôi một lần, tôi không cho phép ông ta hủy hoại tôi lần thứ hai! Cho nên, tôi nhất định phải nghĩ cách giết chết ông ta.

“An Chẩn, tài năng của anh thực sự vượt xa trí tưởng tượng của tôi. Không phải tài vẽ truyện tranh đâu, tài phá án ấy. Ai mà ngờ người vạch trần tội danh của tôi lại là anh. Tôi phải ngả mũ bái phục tư duy vô cùng sáng suốt của anh. Phần lớn suy luận không có vấn đề gì, nhưng có một điểm tôi phải đính chính.”

An Chẩn nhìn thằng vào mặt Dương Sâm, “Điểm nào?”

“Anh thực sự cho rằng tôi giết Lục Triết Nam và Lục Hàn Băng chỉ để vu oan cho hai cô giúp việc thôi sao?” Dương Sâm đột nhiên ngẩng đầu, cười ầm lên như điên. “An Chẩn, anh đừng quên tôi là fan cứng của anh. Tôi muốn trở thành nhân vật dưới ngòi bút của anh từ lâu rồi, để được một lần mặc sức giết người giống như họ! Sau khi giết chết Lục Nhân, dã thú trong lòng tôi thức tỉnh, bản tính giết chóc được giải phóng. Tôi khao khát phạm tội, khao khát được người đời nhớ đến. Dù gì người nhà họ Lục cũng đáng chết, tất cả bọn chúng đều đáng chết! Thế nào An Chẩn, tôi có đủ điều kiện để được anh đưa vào tác phẩm tiếp theo không?”

An Chẩn dửng dưng lắc đầu, “Rất tiếc, không được.”

Vài ngày sau, báo chí và các đơn vị truyền thông trực tuyến đăng tải hàng loạt tin tức về án mạng nhà họ Lục. Hành vi vứt bé gái sơ sinh xuống hồ cho chết đuối cũng bị phơi bày ra ánh sáng, gây náo động cả nước.

Sau khi vào cuộc điều tra, cảnh sát đã bắt giam những người có liên quan như Lục Nghĩa, Lục Lễ, và lấy lời khai của Vương Phần làm chứng cứ buộc tội. Đồng thời, Ngô Miêu được xác định là thủ phạm chính trong các vụ giết trẻ sơ sinh. Lúc cảnh sát đến bệnh viện bắt giữ, Ngô Miêu trèo lên bậu cửa sổ, định dùng cái chết để uy hiếp họ. Nào ngờ bà cụ trượt chân, thực sự ngã từ tầng 20 xuống, biến thành một bãi thịt nát.

“Một bậc cao niên gần tám chục tuổi như ta không thể ngồi tù được!”

“Bà chỉ là tội phạm giết người.”

Lương Lương vội vã ra ga tàu hỏa, nhưng trong đầu vẫn vang vọng đoạn đối thoại cuối cùng giữa anh và Ngô Miêu.

Ở cửa soát vé, Ngạn Hồng và Tiểu Tình xách va li chuẩn bị về với bố mẹ nuôi của họ.

Thấy Lương Lương đến tiễn, Ngạn Hồng nở nụ cười rạng rỡ như cầu vồng, “Cảm ơn anh.”

“Nhờ anh quan tâm chăm sóc dì Phần giúp chúng tôi.” Tiểu Tình gật đầu với Lương Lương. Cô đã nhuộm lại màu tóc vàng yêu thích, và buộc tóc hai bên trông tràn đầy sức sống.

“Được rồi, sau này hai cô phải sống cho thật tốt nhé! Tạm biệt.” Sau lời chào ngắn gọn, Lương Lương vẫy tay, đưa mắt tiễn họ vào ga.

Lãnh Tuyền xuất hiện sau lưng Lương Lương, tay cầm cốc cà phê nóng, “Anh Lương Lương, chúng ta không khởi tố họ ạ?”

“Số mệnh đã quá bất công với họ rồi, chúng ta đành cố sức sửa chữa bất công ấy trong khả năng có thể thôi.” Lương Lương thốt lên một câu không giống anh chút nào.

Lúc này, chuông điện thoại của cả hai réo vang. Họ nhận điện, và lại lao đến hiện trường vụ án mới.

Án mạng nhà họ Lục chấn động cả nước, rốt cuộc cũng hạ màn.

Vào một buổi chiều đẹp trời, An Chẩn lại đến thăm Dinh thự Lục gia, Lục Văn Long ra đón.

“Chào anh.” Họ bắt tay nhau. “Lần này nhờ anh, vụ án mới được phá giải, lấy lại công lý cho bố và hai em trai tôi.”

“Không có gì.”

“Chỉ không ngờ bố lại buôn ma túy.”

“Tôi nghĩ bố anh đã chịu mọi hậu quả theo cách riêng của ông ấy rồi.”

Giờ đây Dinh thự Lục gia chỉ còn gia đình Lục Văn Long, quản gia Quý Trung Lý và Chung Khả. Sau khi Lục Hàn Băng chết, Diệp Vũ đã dọn đi. Đang ban ngày mà cả ngôi nhà vừa lạnh lẽo vừa trống trải. Nhưng sự lạnh lẽo chẳng mấy chốc bị đập tan vì tiếng hò la nghịch ngợm của Tiểu Vũ.

“Nghe nói bé thứ hai nhà anh chào đời rồi?”

“Vâng, là con gái.” Lục Văn Long nở nụ cười vui vẻ.

“Con gái?”

“Đúng vậy, tôi nghi ngờ chuyện nhà mình không sinh con gái từ lâu rồi...” Lục Văn Long tư lự nói, “Cho nên trước đó tôi đã nhờ bác sĩ khoa sản làm giả kết quả siêu âm để giấu bà nội và mấy chú. Tôi định chờ con ra đời rồi dọn khỏi đây.”

“Ra thế, chúc mừng anh có cô con gái rượu nhé.” An Chẩn chắp tay chúc mừng, “Tên bé là gì?”

“Lục Tranh.”

“Tên hay quá, sau này chắc chắn sẽ xinh đẹp ngời ngời.”

“Cảm ơn anh.”

“An Chẩn.” Lúc này Chung Khả từ cầu thang đi xuống.

“Hai người trò chuyện đi, tôi đến bệnh viện thăm Manh Manh đây.” Lục Văn Long vội vàng rời khỏi nhà.

“Cô đói chưa? Cùng đi ăn bữa chiều nhé?” An Chẩn đề nghị.

“Vâng! Đến nhà hàng Nhật lần trước đi ạ.” Chung Khả vui vẻ đồng ý.

“Ai mà ngờ biên tập viên của anh lại là hung thủ.” Chung Khả cho miếng tôm chiên vào miệng, nhớ lại án mạng kinh hoàng vừa qua.

“Mới đầu tôi cũng không ngờ.” Mỗi lần nhắc đến chuyện này, An Chẩn đều nghe lòng rầu rĩ. “Nhưng, mặc dù đã phá án... vẫn còn một số câu đố chưa có lời giải.”

“Ơ? Câu đố gì?” Chung Khả trợn tròn mắt, nhìn An Chẩn với vẻ tò mò.

“Ngạn Hồng và Tiểu Tình nói, họ đều nhận thư người lạ gửi nên mới biết thân thế của mình.” An Chẩn hớp ngụm soda chanh, cau mày, “Người lạ này là ai? Sao hắn lại biết bí mật nhà họ Lục? Tôi đã hỏi Vương Phần, bà ấy nói không gửi thư nào cả.”

“Ừ nhỉ...” Chung Khả vừa nhai miếng tôm vừa ngước nhìn trần nhà suy nghĩ, “Có khi nào là thần linh dẫn lối?”

“Tôi theo chủ nghĩa vô thần.”

“Cơ mà nói đến câu đố chưa giải, tôi cũng nhớ ra một chuyện...” Chung Khả bỗng dưng thấp thỏm. “Đêm đó, lúc canh cửa phòng Lục Triết Nam, tôi từng liếc thấy một bóng đen chạy vào hành lang phía Bắc. Nếu lúc ấy hung thủ đã nấp trong phòng, vậy bóng đen đó là gì? Có khi nào... thực sự là oan hồn trẻ sơ sinh?”

“Cô mệt quá nên nảy sinh ảo giác chăng? Hơn nữa cô cận thị, thủy tinh thể sẽ vẩn đục, thỉnh thoảng thấy đốm đen là thường.” An Chẩn lập tức giải thích.

“Thật thế ạ...” Chung Khả vẫn canh cánh trong lòng. Cô luôn có cảm giác bóng đen ấy không phải ảo ảnh trên võng mạc, mà thực sự tồn tại.

An Chẩn thở dài, “Thôi đừng băn khoăn những chuyện này nữa, bây giờ mọi sự yên bình, phiền não của cô cũng đã giải quyết. Có phải chúng ta nên chính thức bắt tay vào làm Phố tối không?”

“Vâng, tôi đã tập thoại rồi, ngày mai đến Duyệt Âm thử giọng.” Chung Khả rốt cuộc cũng quay lại tập trung tinh thần cho công việc lồng tiếng cô yêu thích.

“Lần này tích cực ghê nhỉ. Thật ra lúc được tôi mời lồng tiếng cho vai này, trong lòng cô hí hửng lắm phải không? Đúng là nghĩ một đằng nói một nẻo.”

“Ai nghĩ một đằng nói một nẻo hả?” Chẳng mấy chốc, đĩa tôm chiên đã sạch trơn. “Lần đầu gặp, tôi thấy anh lấm lét ngồi trong góc, nên nghĩ anh là người lập dị, ai mà biết anh lại sợ gương.”

An Chẩn lắc đầu với vẻ bó tay.

Được đà, Chung Khả hứng thú hỏi tiếp, “Sao anh lại sợ gương? Chứng này bắt đầu từ khi nào?”

“Từ hồi còn rất nhỏ, chắc là sau năm mười hai tuổi... tôi không dám soi gương nữa.”

Chung Khả bỗng dừng tay, “Mười hai tuổi? Năm anh chứng kiến cảnh hàng xóm bị Kẻ phác họa cái chết giết hại?”

“Ừ.”

“Lẽ nào việc anh sợ gương có liên quan đến vụ đó? Ví dụ trong nhà hàng xóm vừa khéo có một tấm gương. Chung Khả gợi mở.

An Chẩn cố gắng nhớ lại, “Hình như có gương trang điểm thật. Nhưng... kể cả hiện trường có gương thì tại sao lại khiến tôi sợ gương được?”

Trong đầu Chung Khả chợt nảy ra một suy đoán táo bạo, “Hay là lúc ấy, anh đã trông thấy mặt của Kẻ phác họa cái chết? Anh trông thấy mặt hắn qua gương!”

“Hả...”

“Từ đó về sau, anh chôn sâu mẩu kí ức này. Anh không dám đối diện với gương, bởi anh sợ trông thấy khuôn mặt ấy lần nữa... Rất có thể đó là khuôn mặt mà anh quen thuộc.” Chung Khả nuốt nước bọt. “Kẻ phác họa cái chết, là người anh quen biết!”

Như bị điện giật, toàn thân An Chẩn bỗng dưng tê rần.

HẾT