← Quay lại trang sách

Chương 12 Tội ác sau mặt nạ

Đây là tầng ngầm có diện tích chưa đầy 20m2 ở một chung cư kiểu cũ, tiền thuê mỗi tháng chỉ 800 tệ*. Mặt tường toàn vết ẩm mốc, sàn kê hai chiếc giường gấp nhỏ và một bàn vuông cũ kĩ. Trên bàn chồng chất những món đồ quái lạ như búp bê bằng len ngực cắm kim bạc, tấm da dê in hình ngôi sao David*, đinh sắt gỉ sét, tiêu bản con dơi, vò đựng thứ bột lạ, cây thánh giá có da rắn quấn quanh... Bước vào đây giống như vào trường quay của một phim ma kinh phí thấp.

Trong bóng tối, cửa gỗ tầng ngầm phát ra tiếng cọt kẹt, rồi luồng sáng đèn pin rọi vào, liên tục rê qua tường, chốc chốc lại soi ra vài mạng nhện rách nát. Một bóng người rón rén xuất hiện, cầm đèn tìm kiếm, và để ý thấy ở đầu giường gấp đặt một vật màu đen.

Đến gần xem thử, đúng là thứ hắn muốn tìm: sổ nhật kí thông thường của học sinh trung học, mặt bên có khóa nhỏ nhưng đang để mở.

Bóng người chộp lấy nhật kí, vội vàng lật giở. Nhưng dòng chữ xuất hiện ở trang đầu tiên của quyển sổ khiến hắn ngẩn người.

Hung thủ chính là mày!

Năm con chữ ngắn gọn hệt như năm con dao găm sắc bén đâm thẳng vào da thịt hắn.

Phút chốc, cửa tầng ngầm bị đẩy mạnh. Đứng ngoài cửa là An Chẩn, Lương Lương, Lãnh Tuyền và Chung Khả.

“Hơ...” Bóng người tỏ ra hoảng hốt như thể gặp ma giữa ban ngày.

An Chẩn chầm chậm bước đến, “Người tôi không mong nhìn thấy ở đây nhất, đúng lúc lại có mặt ở đây.”

Bóng người nín lặng.

“Hung thủ thực sự là hắn ta?” Lãnh Tuyền ngờ vực nhìn con người với gương mặt vô cùng quen thuộc đó.

“Để tôi giải thích.”

An Chẩn đứng thẳng dậy, cố nén cơn đau lưng, thể hiện khả năng suy luận uyên thâm thêm lần nữa.

“Điểm đầu tiên khiến tôi thấy lạ chính là dấu chân bị xóa sạch trong vụ Lục Hàn Băng. Theo suy luận trước đó của tôi, hung thủ mà là Tiểu Tình có dáng đi chữ bát, vậy thì sẽ xuất hiện mâu thuẫn. Tiểu Tình mắc tật chân bẹt khá nghiêm trọng, đứng lâu lòng bàn chân sẽ đau nhức. Với tình trạng này, cô ấy thực sự có thể thoăn thoắt trèo lên trèo xuống nhà treo ư?

“Mâu thuẫn tương tự cũng xuất hiện ở vụ Lục Triết Nam. Trước đây tôi dựa vào viên sô cô la trên bàn để kết luận hung thủ mù màu xanh đỏ. Nhưng một lời khai của Lục Hàn Băng đã cảnh tỉnh tôi. Cậu ta bảo nhìn qua cửa sổ thấy ma trơi màu xanh lá vào đêm em họ bị hại. Ma trơi rốt cuộc là gì? Là lửa lập lòe thôi. Nghe đến chữ ‘lửa’, có phải chúng ta sẽ liên tưởng đến thứ gì không? Đúng thế, chính là dây rốn bị đốt ở hiện trường. Ma trơi có lẽ chính là ngọn lửa hung thủ nhóm lên để đốt dây rốn. Khi đó, Chung Khả ngồi ngoài cửa cũng đột nhiên ngửi thấy mùi khét, điều này chứng tỏ hung thủ đốt dây rốn ngay trong phòng.

“Vậy tại sao lửa lại màu xanh lá? Đây là vấn đề đáng được đi sâu tìm hiểu. Có phải trên dây rốn có thành phần gì khiến ngọn lửa biến thành màu xanh? Nhớ lại môn hóa hồi cấp ba, trong thí nghiệm kiểm tra ngọn lửa, chất gì sau khi đốt sẽ sinh ra lửa xanh lá?

“Đừng vội đoán bừa. Chúng ta quay lại xem xét manh mối khác tại hiện trường đã. Hung thủ đặt dây rốn bị đốt vào tủ, bên cạnh có lọ sơn mô hình nằm đổ, sơn trắng trong lọ dính vào dây rốn. Mọi người không thấy giống như cố tình à? Lục Triết Nam quý đồ đạc như thế, không thể quên vặn chặt nắp lọ. Dù cho lúc để dây rốn, hung thủ bất cẩn làm đổ lọ thì nước sơn cũng làm sao dây ra được? Phải chăng tất cả là do hung thủ sắp đặt? Tại sao hung thủ cố ý vẩy một ít sơn lên dây rốn? Chỉ cần liên hệ đến ngọn lửa xanh lá và chú ý thành phần sơn mô hình là giải được câu đố. Trong sơn mô hình trắng chứa bari sunfat, do có đặc tính chịu mài mòn và chịu nhiệt nên bari sunfat thường được thêm vào sơn làm chất ổn định. Và trong thí nghiệm kiểm tra ngọn lửa, muối bari khi cháy sẽ sản sinh ngọn lửa màu vàng xanh, đây chính là sự thật về ma trơi.

“Hung thủ đổ sơn lên dây rốn rồi mới châm lửa đốt ư? Nếu vậy hung thủ việc gì phải đổ thêm sơn lên dây rốn đã cháy khét? Điều này không logic chút nào. Suy xét kĩ lưỡng thì chỉ có một cách giải thích hợp lý nhất. Đó là dây rốn dính bari sunfat từ trước khi đốt nhưng hung thủ không hề biết. Sau khi đốt dây rốn và nhìn thấy ngọn lửa xanh, hắn mới nhận ra trên dây rốn có bari sunfat. Thế là, để che giấu điều này hắn buộc phải đổ sơn lên dây rốn cháy khét hòng dùng bari sunfat trong sơn che đậy việc trên dây rốn đã dính sẵn bari sunfat, đây gọi là giấu lá trong rừng.

“Chúng ta suy luận thêm bước nữa, bari sunfat trên dây rốn từ đâu ra? Chỉ có thể là từ hung thủ, hắn có liên quan đến bari sunfat. Chính bởi không muốn để lộ đặc điểm này, hắn mới phải tìm đủ mọi cách che giấu bari sunfat trên dây rốn. Đến đây mọi người hiểu rồi chứ?

“OK, quay lại vấn đề ngọn lửa xanh. Qua suy luận vừa rồi chúng ta đã biết, hung thủ nhận ra trên dây rốn dính bari sunfat nhờ ngọn lửa xanh. Điều này chứng tỏ hắn có thể phân biệt màu xanh lá và màu vàng... Hắn không mù màu xanh đỏ.

“Thành ra là, hiện trường tử nạn của anh em Lục Triết Nam, Lục Hàn Băng đã xuất hiện hai nhóm chứng cứ hoàn toàn mâu thuẫn với nhau. Hung thủ chân bẹt lại leo trèo lên xuống, hung thủ mù màu xanh đỏ nhưng phân biệt được ngọn lửa xanh. Rốt cuộc nhóm chứng cứ nào thật, nhóm chứng cứ nào giả? Hay là... trong đó có một nhóm chứng cứ do hung thủ cố ý ngụy tạo để vu oan cho người khác? Nghĩ đến đây, trong vụ án phòng kín ngập nước đầu tiên, hung thủ đã mặc đồ lặn mà còn dính dấu sơn móng tay trên bạt nhựa à?

“Được rồi, chúng ta đổi hướng suy nghĩ một chút, nhìn vấn đề từ góc độ khác nhé. Nếu hung thủ để dây rốn ở hiện trường nhằm tạo bầu không khí ma mị nguyền rủa, tại sao lại cố tình đốt cháy dây rốn trong vụ thứ hai và thứ ba? Trong vụ Lục Triết Nam, tôi từng đoán hung thủ đốt dây rốn để tạo khói che lấp tầm nhìn, nhưng nguyên nhân chỉ có thế thôi sao? Hành động đốt dây rốn phải chăng còn che đậy dụng ý khác của hung thủ?

“So sánh hiện trường vụ đầu tiên với hai vụ sau, có thể dễ dàng đoán ra dụng ý đó. Mọi người nghĩ xem, đốt một vật ngoại trừ tạo ra khói còn sinh ra thứ gì nữa? Đáp án chính là mùi khét. Đúng vậy, hung thủ muốn dùng mùi khét át đi một mùi khác còn lưu lại hiện trường. Mùi này có lẽ đến từ bản thân hung thủ.

“Mọi người hiểu nguyên nhân dây rốn ở vụ án đầu tiên không bị đốt rồi chứ? Bởi vì không cần thiết, bạt nhựa đã ngăn cách hung thủ với hiện trường nên đương nhiên hắn không lo mùi trên người bay vào phòng. Và mục đích hung thủ mặc đồ lặn còn để hạn chế tối đa mùi hoặc những vật chứng nhỏ mảnh như lông tóc rơi trong nước. Xong rồi, đến đây mọi người đã suy ra được hai đặc điểm của hung thủ. Thứ nhất, hung thủ từng tiếp xúc với bari sunfat. Thứ hai, cơ thể hắn có mùi đặc biệt. À, tất nhiên còn điểm thứ ba, hung thủ không mù màu xanh đỏ, bàn chân cũng hoàn toàn bình thường.”

Lương Lương, Lãnh Tuyền và Chung Khả đều nhìn chăm chăm vào bóng người, thầm đối chiếu từng đặc điểm của hung thủ với hẳn. An Chẩn bỏ tai nghe đeo bên tai trái ra, tiếp tục nói.

“Chỉ dựa vào hai đặc điểm trên, về cơ bản tôi đã xác định được hung thủ thực sự. Nhưng ngoài ra, vẫn còn một chuyện tôi luôn canh cánh trong lòng, vì sao hung thủ nhất định phải giết tôi? Rốt cuộc tôi đã phát hiện ra chứng cứ gì quan trọng khiến hắn hai lần dồn tôi vào chỗ chết? Bởi tôi biết chuyện ma trơi qua lời kể của Lục Hàn Băng? Hay do tôi biết dụng ý của việc đốt dây rốn?

“Tôi nghĩ cả hai đều không phải. Hung thủ muốn giết tôi đến thế, hẳn là vì tôi tìm thấy vật chứng trực tiếp chứng minh danh tính của hắn. Nhưng rốt cuộc thứ đó là gì? Tôi vắt óc nghiền ngẫm nhưng mãi mà không với tới đáp án. Về sau tôi đổi hướng suy nghĩ. Có lẽ không phải do tôi thực sự tìm ra vật gì, mà là do hung thủ lầm tưởng tôi đã tìm ra vật gì.

“Khi bắt đầu nghi ngờ người nọ, tôi nhớ lại cảnh điều tra nhà vệ sinh tầng hai lúc trước, thì nhận ra một chi tiết nhỏ. Đêm án mạng Tiểu Vũ ở trong nhà vệ sinh, nó đã đóng cửa sổ lại lúc trông thấy hung thủ ngoi lên khỏi nước. Nếu hung thủ nghe được tiếng đóng cửa sổ thì sao? Thì sẽ biết mình bị ai đó ở nhà vệ sinh bắt gặp. Hắn lầm tưởng người trong nhà vệ sinh là tôi, bèn dứt khoát giết tôi diệt khẩu.”

“Khoan đã An Chẩn...” Chung Khả không theo kịp mạch suy luận, “Sao hung thủ lại cho rằng người trong nhà vệ sinh là anh chứ không phải ai ở nhà họ Lục?”

“Tôi thử đặt mình vào vị trí của hung thủ để phỏng đoán suy nghĩ của hắn.” An Chẩn trỏ bóng người, “Có hai nguyên nhân chính khiến hung thủ tưởng rằng người ở trong nhà vệ sinh là tôi. Thứ nhất, hắn tưởng đêm ấy tôi ở lại dinh thự. Thứ hai, hắn dựa vào đặc điểm của nhà vệ sinh đế suy ra người bên trong là tôi.”

“Đặc điểm? Đặc điểm gì?”

“Không có gương.” An Chẩn nói thẳng.

“Gương? Là sao?”

“Gương nhà vệ sinh tầng hai bị Tiểu Vũ đập vỡ từ lâu rồi, nên ở đó không có gương. Và đây cũng là nhà vệ sinh duy nhất không có gương ở dinh thự.”

“Tôi vẫn chưa hiểu... Việc này liên quan gì đến anh?” Chung Khả cứ thấy mù mờ.

“Bởi vì tôi mắc chứng sợ gương.”

Thông tin khiến mọi người vô cùng ngạc nhiên.

“Anh... sợ gương?” Ngay Lương Lương quen An Chẩn bấy nhiêu năm cũng không biết chuyện này.

“Ừ, từ thời niên thiếu tôi đã bắt đầu sợ gương, không dám soi gương, thậm chí không dám đối diện với bất cứ vật gì phản quang. Nhưng ngoài bố mẹ tôi ra, không ai biết chuyện này.” An Chẩn đáp.

“Trời ơi... Bao nhiêu năm qua anh chưa từng soi gương à? Anh làm sao để biết mình ăn mặc thế nào?” Chung Khả không sao tin nổi.

“Dùng loại máy ảnh lấy liền chụp một tấm là được, bây giờ có điện thoại càng tiện hơn, nhắm mắt tự chụp một tấm là thấy vẻ ngoài của mình thôi. Với cả tôi đâu phải con gái, không cần trang điểm chải chuốt quá cầu kì.” An Chẩn điềm nhiên nói.

“Vậy cũng được hả...”

“Thôi, trở lại chuyện chính.” An Chẩn tiếp tục nhìn bóng người, “Hung thủ biết có người trong nhà vệ sinh nhìn thấy hắn nhưng lại không rõ đó là ai. Nên hắn bắt đầu suy nghĩ, mỗi phòng trên tầng hai đều có nhà vệ sinh riêng, ai lại cố tình chạy đến sử dụng nhà vệ sinh chung? Tất nhiên hung thủ không biết Tiểu Vũ coi đây là căn cứ bí mật, suy ra hắn không sống trong Dinh thự Lục gia.

“Lúc biết nhà vệ sinh tầng hai không có gương, hung thủ lập tức liên tưởng chi tiết này với việc tôi mắc chứng sợ gương. Chỉ có An Chẩn sợ gương mới phải chạy ra nhà vệ sinh không có gương. Đi đến kết luận xong, hung thủ càng thêm chắc mẩm người tận mắt nhìn thấy hắn chính là tôi.”

Lãnh Tuyền thì thầm vào tai Lương Lương, “Mạch tư duy của anh ta quả là...”

“Xong rồi, lập luận logic đến bước này, chúng ta có thể dựa vào ‘suy đoán của hung thủ’ để suy ngược ra đặc điểm khác của hắn, đó là hung thủ biết tôi sợ gương. Là ai phát hiện ra tôi sợ gương?”

An Chẩn quay đầu lại, đột nhiên trỏ Lương Lương.

“Cậu có thể sẽ biết, vì dù gì cũng quen tôi nhiều năm rồi. Mỗi lần đi nhờ xe cậu, tôi đều ngồi ghế sau do sợ nhìn thấy kính phản quang ở ghế trước. Dựa vào điểm này, rất có thể cậu sẽ nhận ra tôi sợ gương.”

Lương Lương liền căng thẳng, “Ơ này, tôi thực sự không biết gì hết, tôi cứ tưởng anh ngồi ghế sau cho rộng rãi...”

“Nhưng lúc Lục Triết Nam bị giết, cậu đang ở tỉnh ngoài, có chứng cứ ngoại phạm vô cùng chắc chắn.”

“An Chẩn, anh nghiêm túc đấy hả? Thì ra anh từng coi tôi là nghi phạm à?” Lương Lương dở khóc dở cười.

“Ngoài Lương Lương, Chung Khả cũng có cơ hội phát hiện bí mật của tôi.” An Chẩn nhìn sang cô gái đang luống cuống, “Lần đầu tiên gặp Chung Khả ở quán cà phê, tôi ngồi rất xa cửa sổ, lại còn quay lưng về phía cửa kính ra vào. Vì tôi cố gắng tránh né những hướng có thể trông thấy hình phản chiếu.”

“Ra vậy... Lúc ấy tôi còn tưởng anh tự kỉ.” Chung Khả bừng tỉnh.

“Nhưng cô cũng không phải hung thủ, bởi cô ở cạnh tôi lúc ván gỗ rơi từ trên không xuống, còn suýt bị đập trúng người. Huống hồ cô sống ở Dinh thự Lục gia đã một năm, chắc sẽ biết Tiểu Vũ thích đến nhà vệ sinh tầng hai chơi.”

“Chân thành cảm ơn anh nhé, tôi cũng là một trong số các nghi phạm nên mới được anh gọi đến chứ gì?” Tuy đã được xóa bỏ hiềm nghi, Chung Khả vẫn bĩu môi với vẻ không vui cho lắm.

“Ngoài Lương Lương và Chung Khả, e rằng chỉ có người ở ban biên tập Man Lĩnh mới phát hiện được chuyện tôi sợ gương.” An Chẩn nhìn chằm chằm vào bóng người, “Tất cả các biên tập viên đều biết rõ tôi không vẽ bằng máy tính. Dù sử dụng máy tính cũng chỉ dùng loại màn hình nhám chống lóa. Lại còn luôn kéo rèm che cửa sổ kính. Từ những điều này đoán ra được tôi sợ gương.”

Bóng người bỗng thở dồn.

“Do đó phạm vi của hung thủ lại càng thu nhỏ. Hắn thuộc ban biên tập của Man Lĩnh, từng tiếp xúc với bari sunfat, cơ thể có mùi đặc biệt.” An Chẩn chỉ thẳng vào bóng người, ánh mắt mạnh mẽ. “Kết hợp tất cả các yếu tố trên, chỉ có một người phù hợp hoàn hảo. Hung thủ thực sự của vụ giết người hàng loạt ở nhà họ Lục, chính là bác, Dương Sâm.”

Dương Sâm gãi cái cổ dán cao, ánh mắt đằng sau cặp kính toát ra vẻ u uất, bộ dạng khác hẳn thường ngày.

An Chẩn nhìn thẳng vào Dương Sâm, “Trong vụ đầu tiên, hung thủ dùng bạt nhựa khổng lồ để tạo nên phòng kín. Nhìn tấm bạt vớt dưới hồ lên, tôi lập tức ngờ ngợ là mới trông thấy nó gần đây thôi. Lục lọi trí nhớ một hồi, thì ra là từng thấy ở nhà bác. Hôm phá án, tôi từng nói bạt nhựa này chống bụi được. Dạo trước bác sửa nhà, tôi còn đến tổng vệ sinh cùng. Thứ phủ trên đống đồ gia dụng chính là loại bạt nhựa này. Nên đối với bác mà nói, đây là dụng cụ sẵn có.”

Dương Sâm đứng im như tượng.

“Nhớ lại hôm ăn bánh bao nhỏ trong phòng giải lao, bác hỏi tôi dạo trước từng đến dinh thự đúng không. Tôi đáp có đến trước lúc xảy ra án mạng. Bác bèn chắc mẩm tôi ở lại dinh thự hôm bác gây án. Nhưng thật ra tôi đến trước đó một thời gian cơ. Tôi còn bảo đã trông thấy vài cảnh thú vị, sau lúc bác giúp tôi lau vụn bánh trên mặt, tôi có khuyên bác mau tìm bạn gái, đừng để trống ngôi nhà mới tân trang. Nghe những lời này, bác lại cho rằng đêm ấy tôi ở nhà vệ sinh tầng hai bắt gặp bác ngoi lên, giờ nhắc chuyện nhà cửa là bóng gió về bạt nhựa. Bác tưởng tôi đã nhìn thấu tất cả, ngầm khuyên bác tự thú. Nhưng thực chất tôi không biết gì hết... Sau hai lần tấn công tôi thất bại, bác vẫn không bị tôi vạch trần nên mới dần dần nhận ra có lẽ mình quá đa nghi rồi,

“Tiện đây nói luôn, lúc tôi ăn xong bánh bao vào nhà vệ sinh rửa tay, đến khi ra ngoài trên mặt vẫn dính vụn bánh. Chi tiết này cũng có thể làm lộ chuyện tôi không soi gương. Thường ngày chúng ta khá thân thiết và tôi ngồi xe bác nhiều lần, nên chắc bác để ý thấy không ít biểu hiện kiểu như vậy. Thế nên Dương Sâm à, bác dễ dàng nhận ra tôi sợ gương hơn bất kì người nào khác.”

Chung Khả xen vào, “Vậy anh ta... liên quan gì đến bari sunfat? Biên tập viên truyện tranh sẽ tiếp xúc với chất này à?

An Chẩn nhếch mép, “Hôm đến bệnh viện thăm tôi, Phương Mộ Ảnh có mang theo gà ăn mày. Lúc bàn về cách chế biến món gà này, Dương Sâm chê không vệ sinh, rồi kể trước kia ăn xong bị viêm dạ dày ruột.” Nói đến đây, An Chẩn đưa mắt nhìn Lương Lương, “Chuyện đó đã điều tra xong chưa?”

Lương Lương gật đầu, “Rồi, sáng sớm hôm Lục Triết Nam bị hại, Dương Sâm quả có đến khám ở khoa tiêu hóa. Bác sĩ cho uống barium để chụp dạ dày, kết quả chẩn đoán là viêm dạ dày ruột cấp.”

“Đúng chưa!” An Chẩn hài lòng nói, “Dương Sâm bị viêm dạ dày ruột phải uống barium, đây chính là sự thật về bari sunfat. Lúc Lục Văn Long lên lớp ở Học viện Y cũng từng đề cập, barium chính là bari sunfat, loại thuốc uống cản quang thường dùng để kiểm tra các bệnh về dạ dày ruột, uống vào có thể chụp X-quang để chẩn đoán vị trí ổ bệnh. Bởi ruột và dạ dày không thể hấp thu barium, nên trước khi bài tiết ra ngoài, chất này vẫn sẽ bám trên thành ruột và thành dạ dày. Đêm ấy Dương Sâm giết chết Lục Triết Nam, sau đó lấy dây rốn ra, có lẽ lợm giọng vì mùi thối rữa, lại thêm dạ dày ruột không tốt nên bác bất cẩn nôn ra. Chất nôn chắc không nhiều nhưng vẫn dính một ít lên dây rốn. Chất nôn vừa khéo chứa cả barium chưa bài tiết khỏi cơ thể, bởi dính barium nên dây rốn bị đốt mới tạo ra ngọn lửa xanh.”

Tất cả các dữ kiện đã được xâu chuỗi logic.

“Còn mùi đặc biệt thì sao?” Chung Khả tiếp tục hỏi.

“Mọi người đến gần Dương Sâm sẽ ngửi thấy mùi đặc biệt, người tôi cũng có này.” An Chẩn ra vẻ thần bí vén áo lên để lộ thắt lưng, “Mùi cao dán.”

“A! Thì ra là cao dán!”

An Chẩn nhìn cổ Dương Sâm.

“Vì đốt sống cổ không tốt nên Dương Sâm liên tục dán cao giảm đau ở cổ. Loại cao này dán lâu ngày sẽ lưu mùi trên cơ thể, còn ngấm thẳng vào da nữa, có tắm cũng khó tan hết. Mà tự nhiên không dán nữa thì lại có vẻ kì lạ. Ở vụ thứ hai, hung thủ nấp trong phòng Lục Triết Nam khá lâu, khó lòng bảo đảm mùi cao dán không phảng phất ở hiện trường. Sang vụ án thứ ba, hung thủ trèo lên nhà treo, có thể đã để lại mùi cao dán gần ô thông gió. Cho nên dùng mùi khét của dây rốn át mùi hăng cao dán, đúng là mưu kế tuyệt vời.

“Hôm bị đâm ở phòng bệnh, tôi cũng thoáng ngửi thấy mùi cao dán, nhưng do chính mình đang dán cao nên tôi lại không quá để ý. Giờ nhớ lại, hai mùi cao vẫn có chút khác biệt. Chi tiết này chứng minh người muốn giết tôi là Dương Sâm, người đàn ông giả mạo thợ khóa cũng là Dương Sâm.

“À phải, buổi chiều sau hôm Lục Hàn Băng bị giết, Dương Sâm vào thăm tôi với cặp mắt thâm quầng. Hẳn là do đêm trước bác mải miết thực hiện kế hoạch chặt đầu ở nhà treo, nào xả nước, nào chờ nước đóng băng, gần như cả đêm không ngủ đúng chứ? Tính ra mới thấy, manh mối hướng đến hung thủ cũng nhiều lắm."

Tuy Dương Sâm vẫn đứng im tại chỗ, nhưng để đề phòng anh ta đột ngột tháo chạy, Lương Lương vẫn bước đến, tra tay anh ta vào chiếc còng lạnh lẽo. Điện thoại lại nhè đúng lúc này báo tin nhắn đến, Lương Lương mở ra đọc, “Tin của tổ phòng chống ma túy.”

An Chẩn nghe tin nhắn rồi quay sang nhìn Dương Sâm, “Quả nhiên, bác là môi giới giúp Lục Nhân buôn bán ma túy. Đây là động cơ giết người của bác phải không?”

Dương Sâm quay mặt đi, đôi tay bị còng nắm chặt thành quả đấm.

“Nếu vậy, lý do lên kế hoạch giết người trong phòng kín cũng rõ rồi.

“Lý do giết người trong phòng kín?” Chung Khả không hiểu, “Chẳng phải để kết hợp với lời nguyền sao?”

An Chẩn lắc đầu, “Cô thực sự cho rằng hung thủ tốn công tốn sức thiết kế ba phòng kín chỉ vì mục đích ấu trĩ là kết hợp với lời nguyền và tạo ra bầu không khí rùng rợn à?”

Chung Khả nghẹn lời.

“Giống như mọi hành động trước đó, mỗi một phòng kín đều có dụng ý cả. Tôi thử thuật lại toàn bộ quá trình nhé.”

Có lẽ đứng mệt rồi, An Chẩn ngồi luôn xuống giường gấp.

“Tôi nghĩ vấn đề bắt đầu từ lúc Dương Sâm trở thành môi giới bán ma túy. Lục Lễ hợp tác với Man Lĩnh, Dương Sâm lại là biên tập viên nên thường xuyên qua lại với nhà họ Lục và có mối giao hảo với Lục Lễ. Qua mối quan hệ này, Lục Nhân quen biết Dương Sâm.

“Những năm gần đây, ngành xuất bản trì trệ khiến áp lực sáng tạo ngày càng lớn, không ít nhà văn sinh nghiện và mua các chất kích thích. Là biên tập viên lâu năm, Dương Sâm dĩ nhiên quen biết khá nhiều nhà văn. Lục Nhân đang nhắm đến thị phần này nên lôi kéo Dương Sâm làm trung gian cho ông ta để mở rộng nguồn khách. Tôi không biết cụ thể ông ta thuyết phục bác bằng cách nào. Tóm lại, vài năm nay Dương Sâm luôn bán ma túy giúp ông ta. Thu nhập của bác hẳn rất cao, mua được cả nhà và tậu ô tô Audi.

“Nhưng đồng thời, Dương Sâm vẫn luôn đề phòng Lục Nhân và cả nhà họ Lục. Mấy năm nay, bác dùng đủ mọi cách điều tra và nắm rõ tình hình từng thành viên trong gia đình họ Lục, từ thời gian làm việc nghỉ ngơi đến sở thích, thói quen sinh hoạt... Thậm chí biết cả chuyện cô giúp việc mù màu và chân bẹt. Gần đây, khi đến dinh thự chơi, Dương Sâm vô tình nhìn thấy quyển nhật kí trong phòng cô giúp việc. Qua đó nắm được bí mật động trời của nhà họ Lục, biết hai cô giúp việc là những đứa bé bị bỏ rơi năm ấy và giờ đang vạch kế hoạch giết người.

“Nhưng mọi người nhìn những thứ trên bàn ở đây rồi nhớ lại nhật kí của Ngạn Hồng mà xem... Họ thực sự đã giết người à? Hoặc nên nói là, họ thực sự hiểu cách giết người sao? Trong nhật kí, Ngạn Hồng nói họ muốn dùng lời nguyền trẻ sơ sinh để nguyền rủa chết người... Có lẽ là theo đúng nghĩa đen đấy. Cách giết người mà Ngạn Hồng và Tiểu Tình hướng tới thật ra là nguyền rủa cho chết. Trong nhận thức của họ, họ tin có thể giết người bằng cách nguyền rủa.

“Một hôm nào đó, Lục Nhân và Dương Sâm nảy sinh tranh chấp vì việc làm ăn. Lục Nhân trốn xuống kho uống rượu. Dương Sâm gọi điện và biết ông ta đang lánh mình. Ngay đêm hôm ấy, Dương Sâm lái xe đến gần Dinh thự Lục gia, lén lút đột nhập công viên Hồ Tâm, ra nhà kho ở sân sau dinh thự định bàn bạc với Lục Nhân. Nhưng bấy giờ lối vào kho đã ngập nước mưa. Dương Sâm đành tạm thời rời đi. Nhưng hôm sau, Lục Nhân vẫn chưa ra khỏi nhà kho ngầm.

“Lúc này, ý định giết Lục Nhân nảy ra, Dương Sâm muốn độc chiếm số ma túy ông ta đang giữ. Động cơ tạo phòng kín ngập nước là gì, bắt đầu rõ rồi đây. Thứ ma túy Lục Nhân buôn bán có tên ‘quả khô’, mọi người còn nhớ đặc điểm của nó không? Đó là không được để dính nước, kẻo biến chất. Dương Sâm cho rằng trên người Lục Nhân và trong nhà kho ngầm có lẽ giấu quả khô. Bác muốn xác nhận chuyện này, nhưng từ cửa sổ nhỏ phía Nam không thể trông thấy toàn bộ tầng ngầm, còn trực tiếp mở cửa, nước đọng và nước mưa bên ngoài tràn vào, nhỡ làm hỏng ma túy thì sẽ gây tổn thất rất lớn.

“Bác bèn nhanh trí nảy ra một ý, lấy tấm bạt nhựa dùng lúc tổng vệ sinh nhà, rồi lẻn vào dinh thự trộm thiết bị lặn cất trong phòng chứa đồ tầng ba. Đêm khuya, bác mặc đồ lặn, cầm theo bạt nhựa xuống kho ngầm lần nữa, dán bạt nhựa quanh bốn cạnh cửa để ngăn nước rồi mở cửa kho.

“Thoạt tiên bác quan sát tình hình bên trong qua lớp bạt nhựa, xem thử nơi này mà giấu ma túy thật thì sẽ tìm cách lấy ra. Nhưng kết quả khiến bác vô cùng thất vọng, kho trống trơn, không có quả khô. Lại thấy Lục Nhân nằm gần cửa, bác bèn lần tìm trên người ông ta, nhưng cũng chẳng thấy gì. Bác bực mình dùng bạt nhựa bịt chặt mũi miệng Lục Nhân khiến ông ta ngạt thở. Nếu chỉ dừng ở đây, xé bạt nhựa rồi lập tức rời hiện trường thì sau này nhà họ Lục sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy. Nhưng một tích tắc nào đó, trong đầu bác bỗng hiện lên kế hoạch tàn ác...

“Bác nhớ đến quyển nhật kí của cô giúp việc, đến lời nguyền trẻ sơ sinh và việc báo thù... Sao không biến vụ này thành án mạng hàng loạt để trả thù nhỉ? Trước mắt có sẵn động cơ giết người, có sẵn cừu non thế tội, tại sao không lợi dụng đi? Đế thoát thân, bác quyết định đổ hết mọi chuyện lên đầu Ngạn Hồng và Tiểu Tình.

“Bước đầu tiên, phải khiến cái chết của Lục Nhân trở thành án mạng phòng kín không thể phá giải. Dương Sâm bèn đập hỏng điện thoại của Lục Nhân trước, chẳng may có hình ảnh hay đoạn ghi âm nào gây bất lợi cho mình trong ấy thì khỏi lộ ra. Sau đó đóng cửa, dỡ bạt nhựa và lặng lẽ rời đi. Ngay trong đêm, bác lái xe đến Học viện Y, lấy trộm ba tiêu bản dây rốn và mắc một dây rốn lên cửa sổ nhà kho. Làm cho mọi thứ trông như lời nguyền đã ứng nghiệm.

“Xong xuôi, bác vứt bạt nhựa xuống hồ Thai, còn cố ý để lại dấu sơn móng tay của Tiểu Tình trên bạt. Sau này cũng chính bác gợi ý cho cảnh sát tìm kiếm chứng cứ dưới hồ, dẫn đến việc phát hiện hài cốt trẻ sơ sinh và bạt nhựa. Nhân tiện nói luôn, thiết bị lặn mà bác mặc lúc gây án có lẽ đã được xử lý riêng, dù sao mặt trong của đồ lặn cũng rất dễ lưu lại ADN, không thể vứt xuống hồ như bạt nhựa để cảnh sát tìm thấy.

“Tuy nhiên, trong nhật kí Ngạn Hồng đã viết, nhà họ Lục bắt buộc phải có ba người chết thì hai cô mới chịu dừng tay, dừng tay xong sẽ cùng tự sát. Để vu oan giá họa cho hai cô giúp việc và khiến họ tự sát vì sợ tội, Dương Sâm buộc phải giết thêm hai người. Bác đã chọn Lục Triết Nam và Lục Hàn Băng.

“Sau đó, bác lên kế hoạch kĩ càng, kế hoạch kép. Một mặt nhằm vào hai cô giúp việc, mỗi hiện trường đều bố trí sao cho trái ngược lẽ thường; vụ án càng kì bí, hai cô càng tin lời nguyền đã linh nghiệm; đây cũng là nguyên nhân khiến hiện trường nhất định phải là phòng kín. Mặt khác, đối với cảnh sát, Dương Sâm sắp đặt các manh mối giả như sơn móng tay, sô cô la, xóa sạch dấu chân, hòng hướng cảnh sát tập trung vào hai cô giúp việc.

“Hai anh em họ Lục chết rồi, Ngạn Hồng và Tiểu Tình sẽ cam chịu tự sát, đồng thời trở thành nghi phạm lớn nhất. Lúc này, Dương Sâm sẽ tìm cơ hội xé trang ‘tự bạch’ trong nhật kí rồi lén đặt vào phòng họ, mọi việc xem như thành công. Ví dụ chiều hôm qua, bác nói muốn đi an ủi Lục Lễ, thật ra có thể thừa cơ lẻn vào phòng giúp việc nhà người ta.

“Thấy Lục Nhân chết thảm trong kho ngầm phong kín và hiện trường còn có dây rốn, Ngạn Hồng liền tin chắc lời nguyền đã ứng nghiệm. Tôi đoán là, không lâu sau khi giết chết Lục Nhân, Dương Sâm đã liên lạc ngay với hai cô. Một hôm nào đó, bác gửi thư cho hai cô, tự xưng là sứ giả công lý hay đại loại thế, báo với hai cô rằng sứ giả đã giúp họ hoàn thành ‘lời nguyền đất’, ám chết Lục Nhân rồi. Trong thư ắt đã miêu tả tường tận các chi tiết tại hiện trường, ngoài ra còn dự đoán kế hoạch tiếp theo của hai cô. Điều này khiến họ nhanh chóng tin vào pháp lực của bác và răm rắp nghe lời. Sau đó, bác lại viết thư ra lệnh cho họ hợp tác gây án, đồng thời cập nhật tin tức về nhà họ Lục từ hai cô ấy. Tất nhiên theo nhận thức của Ngạn Hồng và Tiểu Tình, các chi tiết này đều là điều kiện tiên quyết để làm phép.

“Ví như, lấy lý do ‘cho đinh tiếp xúc với cơ thể là tốt nhất’, để yêu cầu hai cô dán đinh lên lưng Lục Triết Nam. Hay cảnh cáo ‘không được để bất cứ ai quấy rầy trong lúc làm phép’ để bảo họ cho thuốc ngủ vào thức ăn, rồi dặn Ngạn Hồng sau bữa cơm tối phải ở trong phòng không được ra ngoài. Hoặc đưa ra mệnh lệnh kiểu ‘bế quan kết giới’ để bảo họ khóa hết các cửa dinh thự sau khi bác rời đi. Đồng thời, bác còn dùng danh sứ giả để đòi quyển nhật kí của Ngạn Hồng, ví dụ bịa ra rằng ‘phải hút lấy oán hận của các cô qua nhật kí’. Đối với những người tin lời nguyền và sức mạnh quỷ thần như hai cô ấy, sử dụng đòn tâm lý thích hợp là có thể thao túng họ làm rất nhiều việc. Những việc này cũng khiến họ bị nghi ngờ nhiều hơn. Dĩ nhiên cuối cùng bác ra lệnh cho họ hủy sạch thư từ.”

Sau khi An Chẩn kết thúc bài suy luận dài lê thê, toàn cảnh về án mạng nhà họ Lục rốt cuộc cũng sáng tỏ.

“Để bác tự chui đầu vào rọ, tôi đã giăng một cái bẫy.” An Chẩn đứng dậy, bước đến cạnh Dương Sâm.

“Sáng nay tôi đã suy luận rình rang ở nhà họ Lục và chỉ ra hung thủ là hai cô giúp việc đúng như bác muốn. Nhưng thật ra, đêm qua cảnh sát đã bảo vệ họ an toàn. Nghe tôi và Lương Lương khuyên nhủ, họ đã khai ra sự thật. Hôm nay, tôi bảo họ diễn một màn kịch trong rừng, giả làm thi thể nằm dưới gốc cây để bác tận mắt chứng kiến và tin rằng họ thực sự tự sát vì sợ tội.

“Sau đó, tôi bảo Lãnh Tuyền cố ý đưa ra nghi vấn về biên lai và nhật kí để khiến bác ngờ rằng cô giúp việc còn quyển nhật kí khác. Bác lo họ sẽ kể lể sự tích sứ giả công lý từng liên lạc với mình, cũng lo họ chưa hủy hết thư từ qua lại giữa đôi bên, mà thế thì kế hoạch của bác đổ sông đổ biển. Thành ra bác chạy đến đây, định xử lý quyển nhật kí và những chứng cứ liên quan trước khi cảnh sát tìm đến nơi.

“Tầng ngầm này là địa điểm Ngạn Hồng và Tiểu Tình thuê riêng để nghiên cứu các cách giết người siêu nhiên. Bác cũng thấy rồi đấy, ở đây toàn là các đạo cụ kì lạ. Thời còn tìm hiểu về nhà họ Lục, bác từng bám theo các cô giúp việc đến đây nhỉ, nên mới biết địa chỉ rõ ràng.

“Cuối cùng, tôi chỉ muốn nói, Dương Sâm à, từ tận đáy lòng tôi vẫn mong hung thủ không phải là bác. Nhưng hiện thực cuộc đời tàn khốc quá, đây cũng là nguyên nhân khiến tôi thích truyện tranh.”