VÌ CON LÀ LÍNH
Má, con đã về đây, má ơi.
Bà mẹ giật mình quay lại, trong vùng bếp ám khói tối um, bà nhận ra gương mặt thân yêu của người con trai lớn. Thấy con về, bà mừng lắm nhưng vẫn mắng yêu:
– Cứ về đến nhà là làm mẹ giật bắn người lên!
Và bà dịu giọng hỏi tiếp:
– Con về bao giờ vậy? Thế còn thằng Hà và thằng Hải. Chúng nó có về cùng với con không?
Hoàng ôm vai mẹ, tươi cười:
– Con cũng vừa mới về đến nơi, con về có chút việc, còn hai đứa chúng nó ở nhà. Má, hôm nay nhà có gì ăn không?
Bà mẹ âu yếm:
– Để má chạy ra chợ mua thêm miếng thịt cho con, thế hai em con vẫn bình thường đấy chứ?
Hoàng cười:.
– Má cứ yên tâm, thằng Hà với thằng Hải nhà mình vẫn cày sâu cuốc bẩm đều đều, chúng con vẫn theo đúng chính sách «lao động là vinh quang» mà má. Má cho ăn thịt à? Gì mà sang thế? Má cứ làm như bây giờ là ngày xưa, ngày mà ba anh em còn là thiên thần mũ đỏ không bằng.
Bà mẹ vội bịt miệng con:
– Ấy, giữ mồm giữ miệng một tí con. Thời nay không phải thời xưa đâu, lỡ lời có ngày mang họa vào thân đấy con ạ.
Rồi bà buông đôi đũa bếp, quay hẳn lại nhìn con trai, hỏi bằng giọng lo ngại:
– Sao con cứ đi đi về về luôn thế? Ỏ đấy làm ăn ra sao? Liệu ba anh em có đủ gạo ăn không?
Hoàng vẫn cười:
– Bộ má chán nhìn mặt con rồi hay sao mà má lại hỏi vậy? Chứ con thì con lại nghĩ rằng sẽ có lúc má phải tiếc những ngày mà con cứ thậm thụt chạy về nhà như thế này đấy.
– Cái thằng này, ăn với nói. Lúc nào cũng đùa cợt không khác trẻ con. Con về thì má mừng, nhưng thấy con về hoài má sợ con tốn tiền xe, với lại con đi tới đi lui lắm, phường khóm nó để ý, phiền cho con và gây khó khăn cho thằng Hà thằng Hải ấy chứ.
Hoàng cười to:
– Tưởng gì, chứ mấy chuyện đó, má đừng lo. – Và Hoàng hạ giọng – Má cứ yên tâm, tụi này con đã khớp mỏ chúng nó hết rồi, không có gì đáng sợ đâu.
Bà mẹ vẫn còn ngần ngại:
– Con nói thế thì má cũng biết thế, nhưng mà, sao má cứ nghĩ như là con bỏ bê công việc của ba anh em con ngoài đó. Vườn ruộng nhà mình ngoài đó tốt lắm đấy con ạ. Hồi đó ba má mua để dưỡng già.
Nghe mẹ nói, Hoàng bỗng cười to hơn:
– Trời ơi! Bộ ba má tính cho ba đứa chúng con thành những anh bần cố nông chính cống hay sao. Ruộng với vườn của nhà mình, má cứ tin con đi, chỉ một thời gian ngắn nữa thôi là sẽ vào tập đoàn hết. Dưới chế độ đó, không có gì là tư hữu, là của riêng hết đâu.
Bà mẹ sắc mặt đượm buồn:
– Còn được ngày nào hay ngày ấy, rồi cũng đành phải theo người ta thôi. Riêng hoàn cảnh nhà mình thì con thấy đấy. Cái thế của gia đình mình là không «đi» được. Nhà mình không có thân nhân nào ở ngoại quốc để mà nói chuyện làm giấy bảo lãnh cho các con đi. Còn như đi chui thì cứ toàn nói chuyện bằng những cây vàng, mỗi đầu người cũng phải đóng mấy cây vàng, làm sao ba má lo nổi. Bây giờ kẹt phải ở lại đây thì anh em các con phải khuyên nhủ nhau, cố gắng làm ăn để sống qua ngày cho nó yên thân.
Nụ cười vẫn trên môi, Hoàng ghé sát tai mẹ:
– Má, má đừng lo nữa. Tụi con không nghĩ như má đâu. Tất cả những chuyện mà má vừa nói đó, bây giờ là chuyện của con, của tất cả chúng con. Con nói điều này để má nhớ: là lính chiến, chúng con không thể sống chung với Cộng sản. Má xem, ba má có năm đứa con thì hết ba đứa đều đã là lính rồi. Ở sao được?
– Con định «đi» à? Đi bằng cách nào bây giờ?
– Má cứ yên tâm. Chuyện «đi» là chuyện luôn luôn trong đầu con và tất cả những người trai trẻ đã từng là lính chiến như con. Không trước thì sau thế nào cũng có ngày chúng con sẽ ra đi. Thật ra chuyện đó không thể biết trước được, nhưng ngay bây giờ thì chưa đâu.
Bà mẹ nghĩ ngợi rồi thở dài:
– Thôi thì má cũng đành phó thác tất cả cho số phận. Con lo sao cho các em con có một tương lai an toàn thì lo, có điều con phải cẩn thận lắm mới được. Đã học tập về mà còn dính vào chuyện vượt biên, nếu không thành, kẹt lắm đấy con ạ. Má nghe bên nhà cô Ba kể chuyện, chồng cô ấy cũng là lính, học tập về rồi vượt biên, chẳng may bị bắt lại, bị đánh quá chừng, rồi còn bị đi bốc cứt người nữa đấy con ạ.
Hoàng bật cười, nhìn mẹ thương cảm:
– Con biết, tụi con biết lắm. Ở trong tù cải tạo chúng con cũng đã nếm đủ cả rồi. Có điều con không muốn kể lại với má đó thôi.
Bà mẹ rươm rướm nước mắt:
– Tội thân con tôi! Nhưng má dặn con trước, bao giờ con tính xong chuyện đó thì con nhớ phải cho má biết ngay để má còn làm mấy kí thức ăn khô cho các con đem theo.
Hoàng lại cười, lắc đầu:
– Má chẳng hiểu gì cả!
Và Hoàng trấn an mẹ:
– Cần nhất má cứ yên tâm. Con không nói cái gì trước được hết. Chuyện ra đi của chúng con sẽ rất bất ngờ, khó biết chắc được lúc nào. Có thể lâu, có thể mau, có thể ngay bây giờ, có thể một hai năm.
Bà mẹ cuống lên:
– Con nói gì vậy? Ngay bây giờ à?
– Không, không, là con nói thí dụ thôi. Bởi vì đây là chuyện của nhiều người, của cả nhóm anh em họ tổ chức, chứ không chỉ riêng một mình con mà làm được.
Rồi Hoàng như chợt nhớ ra, hỏi mẹ:
– Còn con Hiền với con bé Hòa nhà mình, chúng nó vẫn bán thuốc lá lẻ ngoài chợ đấy chứ?
Vừa hỏi Hoàng vừa đến gần bếp nhìn vào cái xoong bám đầy khói củi đen sì đang sôi lục sục:
– Má nấu cái gì đó? Lại món chay?
– Không, hôm nay không phải ngày chay, má đang kho ít củ cải, mùa này củ cải ăn ngọt lắm.
– Má kho với tôm hay với thịt?
Bà mẹ cười ngượng nghịu:
– À, kho với tí nước xì-dầu ấy mà.
Vẫn để một tay trên vai mẹ, Hoàng từ tốn:
– Má ơi, hôm nay con xin má cho con một dĩa thịt có được không? Và má lấy thêm gạo khá khá nấu thêm cho con một xuất cơm nữa.
Bà mẹ nhìn con trai:
– Lại có khách à? Ai vậy con?
Hoàng chặc lưỡi:
– Khách khứa gì! Má đừng nói thế, những người mà con dắt về đây, ăn với gia đình mình một hai bữa cơm, thì xin ba má coi họ cũng như con của ba má. Họ đều là chiến hữu của con. Nhưng mà, má có tiền mua thức ăn không?
– Còn, còn đây. Con Hiền nó mới đưa cho má hồi sáng. Để má chạy ra chợ xem còn thịt thà gì không. Thế nhưng mà ai vậy hả con?
Hoàng không đáp chỉ gọi vọng ra nhà ngoài:
– Bình, vào đây mày. Má tao trong này…
Một thanh niên lạ mặt đi vào, kính cẩn cúi chào bà mẹ:
– Thưa bác…
Hoàng nói ngay:
– Bình cùng đơn vị con ngày trước, má có nhận ra nó không. Nó cũng lính như con..
Đôi mắt bà mẹ thoáng hoảng hốt, bà nhìn lên vách tường không cao lắm, ngăn giữa nhà bà và nhà hàng xóm, hấp tấp bảo con trai:
– Con nói nhỏ thôi. Người ta nghe được thì khổ, cứ nhắc mãi lính với tráng. Khổ lắm!
Bà phân bua với Bình:
– Bác sợ lắm cháu à. Bác đã dặn nó đừng bao giờ nhắc những gì dính dáng đến ngày trước nữa. Mình là «ngụy» mà, khổ lắm. Tai vách mạch rừng, chết lúc nào không biết.
– Không có sao. – Hoàng thản nhiên nói – Má cứ hay sợ vớ vẩn, xóm này ai mà chẳng biết quá khứ của con. Con cũng như tất cả mọi người, con cũng đã đi học tập về, đẩy đủ như ai. Bây giờ con lại chấp hành nghiêm chỉnh chính sách nhà nước, tối ngày chỉ biết chân lấm tay bùn.
Bà mẹ có vẻ không vui:
– Họ đâu có nghĩ như mình, có chuyện gì họ «tố» cho thì khổ.
Bà nhìn lại Bình:
– Còn cháu, hồi này cháu ở đâu, có công tác cho cơ quan nào không. Sao lâu nay bác không thấy cháu lần nào?
Bình đưa mắt nhìn Hoàng, Hoàng vội đỡ lời bạn:
– Thằng này nó ở Kinh Tế Mới, mới được phép về đây để chuẩn bị xin một chân trong sở vệ sinh.
Bà mẹ thật thà:
– Vậy à? Thế đã xin được chưa?
Hoàng cười nửa miệng:
– Gốc lính «ngụy» lại không người bảo lãnh, đâu có dễ trở thành công nhân viên nhà nước.
Nói xong Hoàng giục mẹ:
– Má cứ để bếp đó con canh chừng cho, má đi chợ đi, tụi con đói bụng rồi. Má nhớ ghé con Hiền xin cho con mấy điếu thuốc lá lẻ.
Nể lời con trai, bà mẹ đội nón xách giỏ sửa soạn đi chợ.
Đã đi được mấy bước bà lại quay lại dặn con:
– Con rút hết củi để nó đỡ cháy phí của. Lát nữa về má nấu cơm sau cũng được.
Khi bà đi chợ về thì chỉ thấy một mình Hoàng đang ngồi hút thuốc lá với ông bố. Hình như hai người đang bàn tính một chuyện gì nhưng vì sự có mặt của bà nên cả hai cùng nín lặng.
Đối với bà, thái độ như thế của chồng và con trai là sự rất thường. Bà không phật lòng và hình như cũng đã quen đi rồi. Sống dưới chế độ của búa liềm, mọi sự đều được bảo mật, dù ngay trong gia đình. Nhưng với tâm hồn mộc mạc như bà thì lại nghĩ khác, bà cho rằng hiền lành như chồng con bà, dù cho hai người có bàn chuyện riêng thì cũng chỉ đến chuyện làm cho có tiền có gạo để sống qua ngày vậy thôi.
Bà quên khuấy mất Bình, vội đi thẳng vào bên nổi lửa đặt nồi cơm và kho một đĩa thịt thật ngon.
Dọn xong mâm cơm bà mới ngạc nhiên vì không thấy Bình đâu. Hoàng đoán biết ý mẹ, hất hàm lên gác nói nhỏ:
– Bạn con đang ngủ rất ngon, vậy mình cứ ăn cơm trước, xin má cất riêng cho nó đĩa thịt chứ con thì không cần, con ăn củ cải kho của má.
Bà định hởi lại thì ông bố Hoàng đã lên tiếng:
– Để cho cậu ấy ngủ, giấc ngủ quý hơn bữa ăn, lát nữa cậu ấy ăn một mình cũng được.
Trong bữa cơm bà mẹ chỉ ăn qua loa, thức ăn ngon là bà kín đáo nhường cho chồng và các con. Từ mấy năm nay bữa cơm gia đình của ông bà luôn luôn vắng vẻ. Ba anh em Hoàng sống ở ngoại thành để canh tác, còn hai người con gái nhỏ suốt ngày bận với thùng thuốc lá lẻ đặt bán ở một góc chợ. Hai cô bé đã thôi học sớm để theo nghề buôn bán, tạo sinh kế cho gia đình.
Mỗi sáng hai chị em dậy sớm, nấu một nồi cơm, để phần cho bố mẹ một nửa, còn một nửa Hiền bỏ vào lon «gô» cùng ít thức ăn mặn còn lại từ tối hôm qua, đem theo ăn trọn ngày.
Do đó gia đình bố mẹ Hoàng rất ít khi có một bữa cơm trưa.
Đang ăn ông bố chợt buông đũa kể công với bà mẹ:
– Sáng nay tôi vừa đi xếp hàng mua nhu yếu phẩm dùm cho bà đó.
Bà mẹ có vẻ hân hoan:
– A! nhà mình được mua nhu yếu phẩm đấy à?
Và bà khoe với con trai:
– Đã nửa năm nay, kỳ này mới lại được gọi cho mua nhu yếu phẩm đấy con ạ.
Rồi bà hấp tấp quay lại hỏi ông bố:
– Được mua những gì đấy ông?
Ông bố sửa lại cặp kính lão, giọng quan trọng:
– Đây, để tôi «báo cáo» cho bà nghe. 50 gờ-ram bột ngọt, 2 gói thuốc lá Đà-Iạt, nửa ki-lô đường chảy.
Mặt bà mẹ tươi hẳn lên:
– Có cả thuốc lá? Thế thì ông đưa đây cho con nó đem về làm quà cho hai em nó.
Ông đáp không ngần ngại:
– Tôi đem «đổi» lấy ít tiền dắt túi rồi!
Bà mẹ bất mãn:
– Lại vào túi ông! Nhưng sao ông không đem ra cho chị em con Hiền?
Hoàng hiểu chuyện vội binh ông bố:
– Lâu lâu để cho ba có chút tiền lẻ, chứ má bảo ba đưa ra cho con Hiền thì ba còn gì.
Bà mẹ lại hỏi:
– Thế còn bột ngọt với đường, ông để đâu?
Vừa nói bà vừa đứng bật dậy, nói tiếp với con trai:
– Bột ngọt quý lắm con ạ. Nhiều bữa cơm, thức ăn nhà mình chỉ có mớ rau nấu với bột ngọt, ăn sáng, ăn chiều rồi cũng qua được một ngày.
Ông bố bắt đầu vui chuyện, ông lại kể:
– Đáng lẽ bà phải thưởng công thêm cho tôi mới phải, nhờ tôi cẩn thận, đi đâu cũng đem theo vài bao ni-lông nên sáng hôm nay mới mua được nửa kí đường chảy. Còn những người tay không, cửa hàng người ta bảo về nhà lấy cái gì đựng, người ta mới bán.
Bà mẹ có vẻ hài lòng:
– Phải! Như thế mới được! Bao giờ ra khỏi nhà cũng nên đem theo vài cái túi ni-lông, gặp chỗ nào hợp tác xã người ta bán gì, thì còn mua được mà đem về.
Bà cúi xuống gầm giường đem ra một rổ khoai lang bảo con trai:
– Nhân thể hôm nay có con về chơi, lại sẵn vừa mua được nửa kí đường chảy, để má đi nấu nồi chè khoai.
Hoàng nhìn đồng hồ:
– Con phải đi chút việc, đã đến giờ rồi.
Bà mẹ cau mày:
– Lại còn đi đâu nữa thế? Ở nhà mà ngả lưng cho nó khỏe con ạ.
Hoàng xốc lại cổ áo:
– Con có hẹn. Vì cái hẹn này mà con phải về đây, không bỏ được, ba má nghỉ, con đi một tí.
Không đầy năm phút sau Hoàng đã mở cửa dắt xe đạp đi. Bà mẹ nhìn theo thở dài, phàn nàn với ông bố:
– Cái thằng, cứ về đến nhà lại đi.
Không thấy ông nói gì, bà xích đến gần, thì thầm:
– Nó có nói với tôi là nó sẽ «đi», ông có biết chuyện không?
Ông bố đang cầm que diêm sửa soạn bật lửa chợt ngừng. Ông nhìn bà như dò xét, hỏi lại:
– Nó nói với bà thế nào? Nó kể với bà những chuyện gì?
– Không, nó cũng không nói với tôi nhiều, mà nó chỉ nói qua loa rằng rồi nó sẽ đi, không rõ bao giờ.
Ông trầm ngâm một lúc rồi thở ra:
– Cũng không phải chuyện dễ, vì thế, tốt hơn bà nên coi như không biết đến chuyện này.
Nói xong ông lặng lẽ châm thuốc hút. Bà mẹ lại thở dài, lòng nặng những lo âu.
Buổi trưa, con ngỏ nhà Hoàng thật là im vắng, chỉ có vài chiếc xe đạp chậm chạp đi qua rồi lại vắng vẻ trở lại. Dưới bầu trời âm u giữa mùa mưa, gian nhà nhỏ của gia đình Hoàng như chìm trong tối tăm và buồn bã. Bà mẹ đến bên cửa ngóng nhìn ra đầu ngõ có ý chờ đợi hai người con gái ngồi bán thuốc lá ngoài chợ, có người nào trở về nhà sớm hơn thường lệ.
Nhưng mà, tuyệt nhiên vẫn chẳng có bóng dáng thân yêu nào.
Bà quay vào và cảm thấy mệt mỏi. Căn nhà nhỏ từ đây đối với bà sao mà trống trải. Từ ngoài vào trong, đồ đạc thưa thớt, tất cả đã nói lên cảnh sa sút nghèo nàn.
Bà ngồi xuống giường định chợp mắt một lúc cho đỡ mệt, vừa đặt lưng xuống chiếu thì từ ngoài ngõ đã vang lên tiếng gọi mọi người đi nộp sổ để mua gạo.
Nghe gọi cho mua gạo, cơn mệt mỏi của bà dường như biến mất, bà lồm cồm chỗi dậy thì cùng một lúc ông cũng lên tiếng giục bà:
– Sổ gạo nhà mình, tôi nộp cho cửa hàng từ hôm qua, bà đi ngay đi, chắc chắn chiều nay nhà mình được mua gạo đấy.
Bà vào bếp đem ra hai cái bao nhỏ bằng gai mà ngày xưa quân đội dùng đựng cát, chất ở những công sự phòng thủ, cuộn lại cặp vào nách, nói với ông:
– Tôi còn phải chạy ra chợ lấy thêm tiền bán thuốc lá của hai chị em con Hiền thì mới đủ.
Ông bố suy nghĩ một lúc rồi chạy theo bà, dặn:
– Nếu kỳ này bà được mua thứ gạo kha kha một chút thì bà nên bán bớt đi lấy tiền đó mà trả đỡ cho hai chị em nó, chứ ăn của nó mãi thì còn gì là vốn.
Mãi đến xế chiều bà mẹ Hoàng mới lễ mễ ôm được hai bao cát đựng gạo về.
Vào nhà, bà cẩn thận đặt hai bao gạo nhỏ lên giường, lấy tay áo quẹt mồ hôi vừa thở:
– Mỗi một lần đi mua gạo là vừa mệt vừa mất thì giờ. Chờ đợi, chen chúc thế mà họ còn cứ bán vặt ra! Đã thế kỳ này lại kém quá, đầy sạn với bông cỏ.
Bỗng bà khựng lại. Trong bóng chiều chạng vạng, Bình, tay cầm mũ tay cầm áo mưa đang đứng cạnh ông bố Hoàng. Cả hai người, vẻ mặt đều khác lạ, quan trọng, khó hiểu.
Tuy nhiên bà vẫn niềm nở hỏi Bình:
– Kìa cháu! Cháu đã ăn cơm chưa mà đã lại định đi đâu bây giờ nữa đây?
Ánh mắt thoáng bối rối, Bình đáp nhỏ:
– Dạ, cháu đã ăn… bây giờ xin phép hai bác, cháu đi..
Bà mẹ Hoàng ngạc nhiên:
– Cháu không đợi thằng Hoàng nó về đã à?
Ông bố Hoàng cau mày nhìn đi chỗ khác, trả lời thay cho Bình:
– Thằng Hoàng đã gặp cậu ấy rồi. Bây giờ cậu ấy phải đi gấp bà đừng có hỏi lôi thôi nữa.
– Thế thằng Hoàng đâu?
Ông bố hình như muốn tránh sự dằng dai, khẽ gắt bà:
– Sao lúc nào bà cũng làm như nó còn trẻ con vậy? Cứ về đến nhà là hỏi toang lên vậy. Nó đi vắng rồi.
Và ông nhìn Bình, giọng thân mật:
– Cháu nên đi cho được việc, chúc cháu may mắn. Tất cả đều may mắn…
Bình đội cái mũ lưỡi trai xuống quá trán, không chậm trễ, ra cửa ngay.
Bình đi rồi, bà mẹ Hoàng bỗng tần ngần nhìn mâm cơm còn dở dang. Bát đũa còn bỏ dở, và nếu như bà không lầm thì hình như Bình chưa xong bữa. Đột nhiên bà chạy vội ra nhà ngoài, cuống cuồng lập lại câu hỏi ban nãy:
– Ông ơi, thằng Hoàng đâu?
Giọng thiếu tự nhiên:
– Nó đi có việc cần.
Bà nhìn ông có vẻ bực mình:
– Lúc nào cũng nghe nó nói có việc cần! Không biết việc gì mà cần kíp đến thế?
Rồi bà hỏi luôn:
– Thế còn cái cậu Bình này nữa, đi đâu mà hấp tấp quá vậy? Cơm ăn hãy còn bừa ra kia.
Đôi mắt mệt mỏi của ông chợt ngời lên:
– Bà nhận xét đúng đấy, cậu ấy đâu đã xong bữa, nhưng có việc phải đi gấp nên không trì hoãn được.
Bà vẫn còn bực bội:
– Làm gì mà phải vội vàng quá thế. Cái thằng Hoàng này cứ hay lắm chuyện.
Ông nhìn bà trân trối, một cái nhìn thật lạ đối với bà, rồi ông bỗng kéo bà đến gần, nói nhỏ vào tai:
– Cậu Bình là tù cải tạo trốn trại ra, bà đã hiểu chưa?
Bà hốt hoảng:
– Ông nói cái gì? Ai trốn trại?
– Thằng Bình, bà nghe rõ chưa? Nó trốn khỏi trại tù cải tạo chạy về, thằng Hoàng đem giấu tạm ở nhà mình.
Bà tái mặt, nói không thành tiếng:
– Ối trời ơi! Sao mà chúng nó liều thế?
Ông hơi gắt:
– Kia, bà lại cuống lên rồi! Gặp hoàn cảnh một người như thế, mình phải tiếp tay mà cứu người ta chứ. Nếu ai cũng như bà thì những người như thế, họ lẫn vào đâu?
Bà vẫn còn sợ:
– Liệu công an nó có dò ra nhà mình đã chứa cậu ấy không?
Ông gắt lại:
– Nó có còn ở trong nhà mình đâu mà sợ. Bà vớ vẩn quá. Cùng lắm thì…. chối biến đi, bằng cớ đâu kia chứ.
Bà thở ra, ngẫm nghĩ một lúc rồi tò mò:
– Tại sao thằng Hoàng từ ngoài đó về đây, còn cậu này ở đâu trốn về, mà bỗng dưng hai đứa nó lại gặp được nhau? Có đúng cậu nầy ngày trước cùng đơn vị với thằng Hoàng không?
Ông chậm rãi:
– Chứ còn gì nữa! Chúng nó cùng bạn lính, hai đứa nhiều phen cùng vào sinh ra tử, rồi đi học tập cùng chỗ, đổi trại mấy lần rồi cũng gặp lại nhau.
Ông ngừng một giây rồi lại thì thầm:
– Bà tưởng chỉ có một mình thằng Bình này trốn trại hay sao? Bây giờ tôi mới nói cho bà biết, ngay cả hai đứa cũng đã dự tính sẽ cùng đi trốn với nhau. May sao thằng Hoàng lại được tha về. Do đó chúng nó có hẹn với nhau, nếu sau này thằng Bình mà trốn thoát được thì sẽ ẩn thân ở chỗ nầy chỗ nọ.
Bà nôn nóng ngắt lời:
– Thế rồi làm sao con mình nó được tin để hai đứa được gặp nhau?
Giọng ông hân hoan:
– Tình cờ. Chỉ là sự tình cờ thôi. Đấy, ở đời có lắm sự tình cờ tốt đẹp đến như vậy đó.
Và ông nói tiếp:
– Cũng là điềm may cho cậu này cho nên tình cờ thằng Hoàng lại mò đến chơi địa điểm đó, thế là chúng nó gặp nhau.
Bà đăm đăm nhìn ra lối cửa, suy nghĩ miên man. Còn ông, một lúc sau ông điềm đạm lên tiếng:
– Còn một chuyện mà bà chưa biết.
Bà lại phát hoảng:
– Chuyện gì? Chuyện gì nữa ông?
Ông khinh khỉnh:
– Bà có bình tĩnh thì tôi mới nói.
-Thì ông cứ nói xem nào. Nhưng mà chuyện tốt hay xấu?
Ông đủng đỉnh:
– Chuyện mà tôi biết, chẳng chuyện gì là chuyện không tốt cả! Nhưng tôi ghét cái tính nhát nhúa quá mức của bà lắm. Vì thế tôi phải còn nghĩ xem có nên nói cho bà biết không đã.
Bà nài nỉ:
– Ông nói đi, tốt thì tôi mừng chớ có gì.
– Nhưng bà nghe rồi, liệu bà có cuống lên không. Bà có cam đoan với tôi là bà phải bình tĩnh giống như tôi thì mới được.
Bà nói không suy nghĩ:
– Tôi cam đoan, xin ông nói ngay kẻo tôi sốt ruột lắm.
Ông nhìn trước nhìn sau, lại ghé sát tai bà. Mắt bà ngớ ra.
– Đi?… đi đâu?
– Thì đi «đi» ấy mà.
– À! Ôi trời đất ơi! Thế đây! Thế nhưng mà? Nhưng ai?
– Cả bọn, trong đó có thằng Bình và ba anh em thằng Hoàng.
Bà ôm lấy ngực:
– Thật à?… Nhưng mà bao giờ hả ông?
– Đi tất cả rồi. Cả bọn đi hết cả rồi.
– Thế… đi hết! Mà… ai nói cho ông biết?
– Thằng Hoàng! Hôm nay nó về đây để nghe tin, như những lần trước nó vẫn đi đi về về. Lần này, họ hẹn nó đến gặp lúc giữa trưa đấy. Trong lúc bà đi mua gạo thì nó về báo tin tôi biết: xong cả rồi. Xe đã đến đón những người đang ở Sàigòn. Chinh nó cũng không ngờ kia mà.
Bà hấp tấp ngắt lời ông:
-Thế còn thằng Hà, thằng Hải?
– Bọn ở ngoại thành cũng đã có mặt trên xe đông đủ cả, rồi mới đến lượt đi đón những người đang ở Sàigòn, trong đó có thằng Bình, thằng Hoàng,
– Thế rồi làm sao nữa?
– Cái xe ấy là cái xe của một cơ quan, nó sẽ chạy thẳng đến bến rồi xuống tàu luôn. Tàu cũng của nhà nước mà.
Bà lại kêu lên:
– Ôi trời! Sao mà mau chóng thế. Ông nói mà tôi cứ nghĩ như là chuyện chiêm bao.
– Thì tôi đã bảo là chuyện bất ngờ mà.
– Thật là bất ngờ.
Và bà nhìn ông:
– Cả ba đứa con mình? Biết bao nhiêu của, chẳng biết chúng nó đào đâu ra tiền mà được đi như thế?
Giọng ông bình thản:
– À, đây là chuyện riêng của chúng nó. Xưa nay chúng nó đã tự giải quyết nhiều việc riêng của chúng nó, thì ngày nay, chuyện này cũng thế thôi.
Bà dựa lưng vào tường, tự hỏi không biết mình vui hay là buồn. Trước mắt bà, trên một cái đinh cao ở vách tường, chiếc mũ bê-rê bằng nỉ đỏ sậm màu, đã bị gỡ mất cái huy hiệu, còn đó. Lần đầu tiên, kể từ nhiều năm nay, bà bỗng ước mơ, một ngày nào đó các con trai bà sẽ đội lại những cái mũ oai hùng ấy…