Chương 526 Thỉnh cầu (2)
Bỗng nhiên vị trí còi đồng chợt sinh ra từng luồng lửa dày đặc màu vàng, khí tức thần thánh mênh mông tràn ngập.
"Ngọn lửa ánh sáng "!
Ba cái đầu da bọc xương nọ đồng thời phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, ở trong ánh lửa vàng óng ánh hóa thành từng vệt bột phấn.
Klein tiến lên hai bước, đưa tay tiếp lấy còi đồng Azcot.
... Còn có thể như vậy? Lại một món vật phẩm thần kỳ? Danis ngẩn ra hai giây, chỉ cảm thấy sự việc giải quyết quá thoải mái.
Lúc này, Di Murdo cùng vợ của ông ta cũng đã thấy rõ ràng thứ vừa rồi tập kích mọi người bộ dáng ra sau, một người sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, một người thất kinh hỏi:
"Nó, nó là cái gì?"
Donna lúc này xoay người, chân thật gật đầu nói:
"Chờ quay về tàu White Agate hỏi lại."
Nói xong, cô dựng thẳng ngón tay, để ở bên môi, bắt chước chú Sparrow đưa ra ý tứ "im lặng".
Di Murdo nghĩ đến khí tức thần thánh mà người trẻ tuổi kia thể hiện ra trước đó, khó nhọc nuốt ngụm nước miếng, lôi kéo tay vợ, cảnh giác im lặng không lên tiếng, đám người hầu thấy thế, chỉ có thể thuận theo.
Đội ngũ tiếp tục đi tới ở trên con đường chỉ có ánh trăng mỏng manh chiếu rọi, đèn đuốc phòng ốc hai bên đều đã tắt, sau cửa sổ lồi là bóng tối thấy không rõ.
Donna luôn cảm thấy bên trong có những đôi mắt đang di động theo mọi người, nhưng lại ngại ở nhân tố nào đó, mà không ai lộ diện.
Bọn họ khẳng định đều đang sợ hãi chú Sparrow! Cô nắm chặt tay em gái, đi ở trong vòng bảo hộ cha mẹ.
Bỗng nhiên, đầu phố phía bên hông xuất hiện một bóng người, hắn khoác áo choàng màu đen, thân thể ngã về phía trước, lộ ra cái cổ còn đang phun ra máu tươi, mà phía trên cổ lại trống rỗng, chỉ có lớp trong của áo choàng đang phản chiếu ánh trăng.
Hà!
Bóng người không đầu nọ phát ra tiếp rú thấp như dã thú, thịch thịch thịch xông về phía Klein, giẫm mặt đất con đường xuất hiện lay động rất nhỏ.
Vị trí nó băng qua, vừa lúc sẽ đụng độ cùng Danis, vị hải tặc nổi danh này thầm mắng một tiếng, huy động cánh tay, từ bàn tay vung ta một cái hỏa cầu màu da cam đã trải qua áp súc.
Oành đùng!
Hỏa cầu nổ tung, nổ đến bóng người không đầu kia liên tục lui lại về phía sau mấy bước.
Quần áo trên người hắn rách nát, da bay nhanh cháy đen, áo choàng theo đó thiêu đốt lên.
Nhưng đối với quái vật đã sớm mất đi sinh mệnh này mà nói, cái này không tính là thương tổn gì quá nghiêm trọng.
Ngay trong khoảnh khắc này, theo một tiếng bốp vang lên, trên áo choàng màu đen đột nhiên bốc lên ngọn lửa, như đang nở rộ ra.
Klein mặc áo khoác nhảy ra từ trong ánh lửa, mượn dùng quán tính rơi xuống cùng sức lực bản thân, mang ba toong dang cầm bằng cả hai tay trực tiếp đâm vào cổ của người không đầu kia.
Phốc!
Ba toong đâm vào thân thể của người không đầu, đi ra từ phía dưới của nó.
Phành! Cơ thịt trên lưng Klein gồ lên, cứng rắn mang quái vật không đầu cắm vào trong đất!
Nhân cơ hội này, anh một bên đứng ở trên lưng đối phương, tiếp tục nắm chặt ba toong, một bên mang linh tính dốc vào trong "Ghim cài áo Mặt Trời".
Anh vừa rồi đã dùng linh thị phán đoán, "Triệu hồi thánh quang", "Trảm tịnh hóa" cùng "Ngọn lửa ánh sáng" đều không thể giải quyết quái vật màu sắc xanh đen nồng đậm này ở trong khoảng thời gian ngắn, chỉ có thể đổi loại biện pháp khác.
5 giây, 4 giây, 3 giây, người không đầu kiệt lực giãy dụa, lại giống như rắn, nửa quỳ bị ba toong chặt chẽ đóng đinh ở trên đất.
2 giây, 1 giây!
Klein trầm thấp mở miệng, hộc ra một từ Hermes cổ:
"Mặt Trời!"
Từng điểm ánh sáng hiện ra, hóa thành những giọt nước mưa, rơi xuống, rơi ở trên thân của người không đầu này.
Tư tư tư! Khí thể xanh đen bốc lên, Klein buông ba toong ra, di chuyển chếch qua hai bước.
Trong "mưa" thưa thớt, người không đầu liên tục run rẩy, cuối cùng bình tĩnh trở lại, hòa tan thành một bãi máu loãng.
Không có đặc tính phi phàm... Cái này thuyết minh không phải kẻ địch chân chính, nhiều lắm là chế tạo ra "người hầu" mà thôi... Klein rút ba toong về, xoay người đi về phía đội ngũ.
"Quá ngầu!" Denton phát ra tán thưởng.
Donna đôi mắt cũng rạng rỡ tỏa sáng.
Vẫn là mượn dùng lực lượng vật phẩm thần kỳ... Bất quá, cái thoáng hiện dựa vào lửa kia thuyết minh thực lực chân chính của hắn, thực khó đối phó... "Lửa cháy" Danis thu hồi tầm mắt, cảm thấy mình trước đó quyết định không mù quáng chạy trốn thật sự rất sáng suốt.
Sau chừng bảy tán phút, lại quét sạch hai ba đội ngũ quái vật thì đến cục điện báo cảng Bansi.
Crivis chủ động tiến lên, gõ cửa lớn.
"Ai đó?" Bên trong truyền ra một giọng nữ nhẹ nhàng.
"Chúng tôi muốn tìm ngài Airland thuyền trưởng tàu White Agate." Crivis cách cửa hồi đáp.
Trong đêm im lặng, giọng nữ nọ không nhanh không chậm nói:
"Ông ta cùng tài công chính, đi giáo đường cách vách."
Người ở nơi nói có chút kỳ quái, hoặc là chỉ có trong đêm cùng loại mới như thế này? Klein tung đồng vàng, xác nhận đối phương không có nói dối.
Khi bọn họ chuẩn bị rời đi, giọng nữ bên trong cục điện báo chần chờ rồi nói:
"Mọi người, có thể giúp tôi lưu ý, một người, hay không.
"Anh ta là, đồng nghiệp, của tôi, đêm nay trước khi gió nổi lên đã đi ra ngoài, không thấy trở về.
"Anh ta gọi là, Pavo Court."
Pavo Court... Crivis không trực tiếp đáp lại cô gái phía sau cửa cục điện báo, quay đầu liếc mắt nhìn Hermann Sparrow một cái, chờ đợi anh đưa ra quyết định.
Ở trong mắt cựu nhà mạo hiểm này, một hàng mười mấy người muốn an toàn thuận lợi trở lại tàu White Agate, bản thân chính là một món chuyện tương đương gian nan, không thể cũng không nên ở loại thời điểm này phân tâm đi hỗ trợ tìm người, bất quá, anh rất rõ ràng, trước mắt trụ cột là Hermann Sparrow cùng "Lửa cháy" Danis, bọn họ mới có được quyền lực đáp ứng hay không.
Klein lặng lẽ hai giây, giọng nói không cao không thấp mở miệng:
"Anh ta trông thế nào?"
Anh cho rằng nắm thêm một ít tình báo, có trợ giúp thoát ly thành nhỏ tràn ngập sương mù quỷ dị này, cho nên thuận miệng hỏi một câu, về phần sẽ hỗ trợ lưu ý hay không, phải xem kế tiếp sẽ gặp phải chuyện gì.
Đồng thời khi hỏi, Klein cũng nhắc nhở bản thân, không cần quá mức theo đuổi, nếu không dễ dàng dẫn bạo nguy hiểm tiềm tàng ở cảng Bansi kia.
Ở giữa hiểu tình huống cùng tránh né phiêu lưu, anh phải giống như đi cầu thăng bằng vậy, không nhiều không ít, không trái không phải, không nghiêng về bên nào.
Cái này có lẽ dễ dàng có lẽ gian nan, bởi vì không ai biết một bước giẫm xuống, đến cùng sẽ phát sinh biến hóa gì, chỉ có thể bằng kinh nghiệm cùng trực giác đưa ra phán đoán, bất cứ lúc nào cũng có khả năng rơi hố, điều này làm cho Klein tinh thần căng thẳng cao độ, suy nghĩ mau lẹ trước nay chưa từng có.
Trong bóng tối nồng đậm cùng sương mù loãng, cửa lớn cục điện báo vẫn đóng chặt, cô gái bên trong tạm dừng một chút rồi nói:
"Anh là một, người nam, rất anh tuấn.
"Anh có hai mắt, hai lỗ tai, một cái mũi, một cái miệng."
Người thế nào mà lúc này còn đáp như vậy... Cô gái này chỉ sợ cũng có chút vấn đề? Căn cứ tập tục cảng Bansi, cô ta căn bản không nên mở miệng đáp lại! "Lửa cháy" Danis rất có loại xúc động đá văng cửa lớn, xông vào cục điện báo, kiểm tra tình huống bên trong.
Ngay ở lúc này, hắn thấy Hermann Sparrow nâng tay áp lên mũ, xoay người đi sang bên cạnh.
"Giáo đường Gió Bão." Klein ngắn gọn nói ra mục tiêu.
Anh không quản cô gái trong cục điện báo kia có vấn đề gì, tựa như không đi tìm hiểu nghiên cứu ông chủ nhà hàng Green Lemon cùng thực khách ngủ lại cất giấu bí mật gì vậy.
Phong càng ngày càng nhỏ, sương mù loãng vẫn không thay đổi, ánh nến trong giáo đường từ cửa sổ nhỏ hẹp trên cao loáng thoáng chiếu ra, giống như hải đăng trong cơn bão.
Klein lại một lần nữa sử dụng "Vầng sáng mặt trời", đám người Donna lại khôi phục chút dũng khí, tựa như người rơi xuống nước, liều mạng bắt lấy một cọng cỏ cuối cùng, im lặng mà vội vàng đi ở trên con đường không có người.
Rất nhanh, bọn họ đến bên ngoài giáo đường Gió Bão, nhưng hai cánh cửa lớn lại đóng chặt, không lộ khe hở.
Nhìn thánh huy Gió Bão trên cửa, Klein nâng tay liên tục gõ ba cái.