← Quay lại trang sách

Chương 567 Linh cảm rất cao (2)

Kairat gật gật đầu nói:

"Các cậu trước nhìn xem có thứ gì muốn hay không."

Klein đi qua, đang muốn vừa chọn lựa vừa hỏi, trong lòng chợt có cảm ứng, theo bản năng liền nhìn về phía vật phẩm phía bên phải.

Nơi đó có một cây đoản kiếm dài nhỏ làm bằng xương, hơi dài so với cánh tay, toàn thân trắng nhũ, có mấy đường vân thâm trầm màu đỏ sậm.

Có thể xúc động linh cảm của mình... Klein vươn tay phải, ý đồ cầm lấy cây cốt kiếm bén nhọn ở ngay trước mặt kia, cẩn thận kiểm tra một chút.

Ngón tay anh vừa đụng tới cây cốt kiếm kia, trong đầu đột nhiên quanh quẩn khởi những tiếng kêu to tuyệt vọng mà đau đớn, chóp mũi mơ hồ hiện ra từng cỗ tanh tưởi máu tươi nồng đậm, trước mắt giống như thấy từng bóng người hư ảo vặn vẹo hư thối bị chất nhầy bao phủ.

Klein trán đau đớn, như bị châm vào, theo bản năng liền rụt ngón tay lại.

Có chút tà dị... không phải vật phẩm đơn giản... Klein từng có thể nghiệm càng kinh khủng hơn vẻ mặt chỉ xuất hiện biến hóa rất nhỏ.

Anh nhịn xuống xúc động mở ra "Linh thị", sợ hãi thấy thứ không nên thấy.

Chú ý tới một màn này, Kairat cùng Edmonton liếc mắt nhìn nhau một cái, mỉm cười lên tiếng:

"Thanh cốt kiếm này có thể hút khô máu kẻ địch, coi như không tệ, muốn nó à?"

Có chút chủ động... Klein hơi nhíu mày, chợt giãn ra, sau đó trầm giọng nói:

"Không, nơi này không có thứ tôi muốn."

Nếu Kairat không hỏi, anh tính mua thanh cốt kiếm nọ, mang lên sương mù xám nghiên cứu, nhưng hành vi chủ động đẩy mạnh tiêu thụ của đối phương làm cho anh có chút cảnh giác, vì thế lý trí bỏ qua kế hoạch nguyên bản.

Kairat giao hai tay với nhau nói:

"Nó cũng không mắc.

"Hoặc là xem cái khác?"

"Không cần." Klein đồng tử co rút, trực tiếp xoay người đi về phía cửa.

Danis chần chờ một chút, chạy đuổi theo.

Edmonton trên cánh tay có hình xăm rắn biển lặng lẽ nhìn, tựa như bất cứ lúc nào cũng sẽ đưa tay ngăn cản, nhưng cuối cùng vẫn không có hành động gì.

Đó là nhà mạo hiểm mạnh mẽ đã xử lý đám người "Sắt thép" Maivit, "Bụi gai màu máu" Huntley!

Ra khỏi phòng, Klein không nói lời nào, thịch thịch đi xuống lầu, Danis bước nhanh đuổi theo, lo lắng khó hiểu.

Hắn phân rõ tình thế, không có hỏi, chỉ đi theo.

Hai người rất nhanh trở lại quảng trường, đám người đã tụ tập lại hoặc quỳ lạy hoặc phủ phục lần nữa tản ra tránh né.

Nhưng khác với trước đó, có người nam vẫn quỳ phục ở tại chỗ, không hề động đậy.

Klein mắt không ngó nghiêng, trực tiếp đi qua, hoàn toàn không ngừng lại.

Danis theo bản năng nhìn thoáng qua, phát hiện khuôn mặt nam nhân nọ tựa như nham thạch phong hoá đã lâu.

Bốp!

Hai má người nam này có khối thịt đột nhiên bóc ra, mang theo da lẫn râu, rơi ở trên mặt đất, có màu xám xịt.

Cả người ông ta tựa như mất đi toàn bộ nước.

Danis bị dọa giật mình, cũng không dám nhìn loạn nữa, chỉ cảm thấy sự việc không biết khi nào đã trở nên kỳ dị cùng nguy hiểm.

Hai người xuyên qua ngõ phố, ra khỏi khu phố này, đi lên một chiếc xe ngựa.

Xa phu là rõ ràng dân bản xứ bản địa, chừng bốn mươi tuổi, cười ha ha rất là vui vẻ.

Nhưng dọc theo đường đi, hắn không có nói một câu nào, yên tĩnh làm cho Danis trong lòng càng thêm bồn chồn.

Klein mím môi, cũng lặng lẽ.

Xe ngựa rất nhanh đi tới khu cảng, bởi vì phải thay đổi ăn mặc, Danis để nó dừng ở nơi cách xa phố Sour Lemon.

Xuống xe ngựa, Klein không trả tiền xe, không có dừng lại, trực tiếp đi nhanh rời khỏi, Danis nhìn thấy mà ngẩn ra.

Hắn lấy ra hai saule đưa cho xa phu, cuống quít đuổi theo Hermann Sparrow.

Đuổi theo vài bước, hắn vô ý thức quay đầu liếc mắt nhìn một cái, chỉ thấy xa phu nọ vẻ mặt cuồng nhiệt cùng thành kính quỳ xuống, phục ở trên mặt đất, vừa rơi lệ vừa hôn môi nơi mà Klein vừa giẫm qua.

Tình huống gì vậy?

Danis quả thực không thể tin được hình ảnh mà mắt mình thấy.

Cái này cũng không có làm cho hắn cảm thấy rung động, ngược lại kinh sợ không hiểu, tựa như sau khi uống rượu, nhảy vào trong một cái thùng nước chứa đầy nước đá vậy, từ lòng bàn chân đến đỉnh đầu, đều là cảm giác lạnh lẽo thấu xương.

Đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Sao lại trở nên quỷ dị như vậy? Danis hít vào một hơi, bắt buộc mình xoay đầu về, đuổi theo sau lưng Hermann Sparrow.

Hắn phát hiện nhà mạo hiểm điên cuồng này càng đi càng nhanh, làm cho mình phải chạy bước nhỏ mới có thể đuổi kịp.

Xuyên thấu con đường, đi qua ngõ nhỏ, Danis bỗng nhiên thấy trên cây rơi xuống một cái bóng màu xanh lục.

Bốp, thân hình nó toàn là vảy, vặn vẹo trắng mịn, đầu hình tam giác, lè ra cái lưỡi màu đỏ tươi dài nhỏ, đúng là một con rắn độc không ngắn!

Cứt chó! Loại thời tiết này sao lại có rắn lui tới? Danis cũng không sợ loại sinh vật này, thậm chí còn nướng cả rắn để ăn thịt, làm cho hắn bị kích thích là tình huống khác thường này.

Vòng qua con rắn độc đang quấn quanh kia, Danis theo bản năng nhìn về trải phải, phát hiện trong rãnh nước hai bên đường, trong góc tường của những căn nhà sập sệ, bên ống dẫn hệ thống cung cấp nước uống mặt ngoài rỉ sét, có những đôi đồng tử lạnh như băng, dựng thẳng, màu sắc khác nhau nhìn về ra ngoài.

Danis theo bản năng rùng mình một cái, chỉ cảm thấy da đầu tựa như bị người dùng kim châm một cách dày đặc một lần.

Hắn không dám dừng lại, cũng không dám rời đi, dùng tốc độ nhanh hơn, đi theo sát phía sau Hermann Sparrow.

Tiến vào khách sạn "Azure Wind", khi dọc theo thang lầu bằng gỗ đi lên trên, hắn nhịn không được ngẩng đầu, muốn hỏi một câu.

Đột nhiên, ngực hắn bị ép, hô hấp lâm vào khó khăn một chút.

Giờ khắc này, hắn tựa như lặn xuống đáy biển, đang bị dòng nước trầm trọng đè ép từ bốn phương tám hướng.

Rào!

Trong loáng thoáng, Danis nghe được thanh âm thủy triều dâng, thấy bốn phía Hermann Sparrow tạo nên sóng ánh sáng hư ảo trùng điệp, giống như sinh thành một mảng hải dương xanh thẳm vô biên vô hạn, sâu không thấy đáy.

Bên trong hải dương nọ, có một bóng dáng thật lớn, xanh lam giống như tháp cao, nổi lên trên tất cả.

Cái này... Danis chân phải đình ở giữa không trung, nhưng không thể giẫm xuống.

Cảm giác cùng loại, hắn cũng không xa lạ, vào đại hội hải tặc lần trước, "Vua năm biển" Nast càng thêm uy nghiêm, càng thêm khủng bố so với cái này, hầu như toàn bộ hải tặc đều nâng không nổi đầu, chỉ cường giả cấp tướng quân mới có thể miễn cưỡng đối kháng.

Danis rất rõ ràng, cái này cũng không phải biểu hiện của bản thân Hermann Sparrow.

Nếu đối phương ở tầng cấp nửa thần nửa người này, khi săn bắn "Sắt thép" Maivit, căn bản không cần dẫn vào "Kẻ Trừng Phạt"!

Hải dương... Thủy triều... trong đầu Danis đầu tiên là hiện lên hai từ này, lại chợt liên tưởng đến chuyện quân phản kháng cơ bản tín ngưỡng "Hải thần" Cavitewa.

"Chẳng lẽ, chẳng lẽ Hermann Sparrow vừa rồi chạm vào thành cốt kiếm kia, bởi vì nhân tố không biết, gặp 'Hải thần' nguyền rủa? Bộ thi thể tín đồ hoàn toàn mất đi nước kia chính là một trong những điều kiện phát động nguyền rủa? Xa phu vừa rồi quỳ lạy phủ phục, hôn mặt đất, là vì cảm nhận được khí tức 'Hải thần'?

"Hic... Hermann Sparrow hôm nay chỉ sợ sẽ chết ở chỗ này... Mình có cần trốn xa một chút hay không, miễn cho bị lan đến, nhiều nhất, nhiều nhất, sau đó trở về nhặt xác cho hắn...

"Có lẽ còn có thể cứu, mình dùng 'Nghi thức hàng linh' thỉnh giáo thuyền trưởng, cô ta biết nhiều bí thuật kỳ kỳ quái quái như vậy, hẳn có thể giải quyết vấn đề này... Không, chúa ơi, điều kiện của 'Nghi thức hàng linh' là trong vòng 500 hải lý, bọn họ còn phải đi ít nhất một ngày rưỡi nữa mới có thể đi vào phạm vi này..."