Chương 568 Bị xua tan
Trong khi kiệt lực suy tư biện pháp, Danis không khủng hoảng nữa, bước chân kiên định, đi theo Hermann Sparrow tiến vào gian phòng xa hoa kia.
Klein vẫn không nói gì, đôi mắt nâu sậm tựa như nhiễm lên màu xanh thẳm nồng đậm đến gần như đen.
Anh đi thẳng đến phòng ngủ, rắc một tiếng khóa trái cửa phòng.
Danis đứng ở bên ngoài, trong chốc lát muốn chạy đi, trong chốc lát cảm thấy còn có thể cứu giúp đối phương.
Trong phòng ngủ, Klein nhắm mắt lại, chờ đợi cơ hội.
Bỗng nhiên, anh đi nghịch bốn bước, mỗi một bước đều cùng với một câu tụng niệm.
Bên tai anh nhanh chóng vang lên từng đợt lời vô nghĩa hoặc điên cuồng hoặc bén nhọn, linh thể hư ảo hướng lên trên, thẳng nhập sương mù xám.
Trong im lặng, anh nghe thấy được một đạo tru lên thê lương đau đớn, khó có thể dùng ngôn từ hình dung.
Klein xuất hiện ở trong xa cung điện xưa, xuất hiện ở trên cùng bàn dài loang lổ.
Phía dưới sương mù xám yên tĩnh bất động, thể hiện ra một con rắn biển hư ảo, thật lớn màu xanh lam.
Nó đặt mình ở trong một mảng di tích xa xưa đen tối, quấn quanh ở trên một cây trụ đã sụp đổ một nửa, cái đầu dữ tợn ngẩng lên, cái miệng khổng lồ đẫm máu mở ra, lộ ra từng cái răng cong còn muốn dài hơn so với cánh tay nhân loại.
Trên những cái răng màu trắng ngà, màu máu trùng điệp, chất nhầy chảy xuôi.
Rắn biển này hải xà điên cuồng khuấy động cái đuôi, nhấc lên sóng biển khủng bố, tạo nên gợn sóng khoa trương, làm cho cả tòa di tích lung lay, giống như muốn sập xuống.
Hình ảnh này nhanh chóng thoát phá, nhanh chóng ảm đạm, vô luận là con rắn biển lớn đến vượt quá tưởng tượng kia giãy dụa như thế nào, cũng khó có thể xoay chuyển, chỉ có thể đau đớn rít dài hóa thành từng điểm hào quang, mất đi bên trong sương mù xám.
Klein ngồi ở trên ghế dựa cao thuộc về "Kẻ Khờ", lẳng lặng nhìn chăm chú vào tất cả cái này, hồi lâu không có động tác thêm vào.
Sương mù xám lặng yên không một tiếng động lan tràn, cảnh tượng nơi này tựa như mãi mãi không thay đổi.
Qua mấy chục giây, Klein dựa ra sau, than nhẹ một tiếng, nói ra tên đối phương:
" 'Hải thần' Cavitewa..."
Sau khi chạm vào thanh cốt kiếm nọ, anh đã cảm nhận được dị thường, đồng thời trong lúc đối thoại với "Đầu trọc" Kairat, sâu sắc phát hiện một cỗ lực lượng tà dị âm u lạnh lẽo yếu ớt mỏng manh nhưng bản chất cực cao không biết khi nào đã xâm nhập vào trong cơ thể mình, đang thong thả ô nhiễm linh hồn của mình.
Klein quyết định thật nhanh, quay đầu bước đi, sau đó nhận thấy được lực lượng tà dị nọ đang sinh ra liên hệ với xung quanh, dần dần cường tráng, từng chút một liên thông với nơi nào đó không biết.
Cho nên, anh một bên phân tâm đối kháng với loại ăn mòn này, một bên khống chế bản thân, không va chạm gì với xung quanh.
Klein tin tưởng, chỉ cần mình làm ra phản ứng đối với dị thường ở trên đường, ăn mòn đã càng thêm kịch liệt, thậm chí không thể nghịch chuyển,
Anh nguyên bản nghĩ là tìm một nhà vệ sinh ở gần đây, mượn dùng sương mù xám che chắn cùng ngăn cách, tan rã đi lực lượng tà dị âm u lạnh lẽo nọ, nhưng sau khi suy xét vài lần, vẫn quyết định rời xa khu vực nọ rồi nói sau, bởi vì xung quanh có rất nhiều tín đồ "Hải thần", vô cùng có khả năng tạo thành ngoài ý muốn.
Trong quá trình này, Klein lại nắm chắc một điểm, đó chính là nếu mình lập tức "Khu trừ", lực lượng "Hải thần" Cavitewa phóng đến sẽ có bộ phận còn sót lại ở trong máu thịt, hậu quả cùng ảnh hưởng không biết.
Anh không thể không kiên nhẫn chờ đợi cơ hội, đợi lực lượng tà dị âm u lạnh lẽo kia hoàn toàn thẩm thấu vào linh hồn của mình, rồi một lần "Tịnh hóa" sạch sẽ.
Nghĩ lại cả câu chuyện, Klein ngón tay khẽ gõ mép bàn, thấp giọng lẩm bẩm:
"Cũng không mạnh..."
Cấp bậc của "Hải thần" thấp hơn không ít so với anh tưởng tượng!
Anh nguyên bản tính toán là, dùng một bộ đã chiêu đãi phân thân Amon kia đến đối phó hình chiếu "Hải thần" Cavitewa ý đồ ăn mòn linh hồn mình chiếm lấy thân thể mình, kết quả còn chưa có dung nhập lá bài "Hoàng đế đen", chưa đưa ra thiên sứ giấy, đối phương đã trực tiếp bị sương mù xám xua tan, một chút dấu vết cũng không có lưu lại.
Do đó, Klein đưa ra kết luận, "Hải thần" Cavitewa cấp bậc thấp hơn "Kẻ báng bổ thần linh" Amon. Tuy người sau có khả năng càng am hiểu xâm nhập, nhưng lúc ấy chỉ là một cái phân thân.
Là bị "Chúa Tể Của Gió Bão" đánh cho cấp bậc hạ xuống, hay là bản thân cũng không đến cấp thiên sứ, chỉ là Bán Thần hơi mạnh, có thể đáp lại tín đồ ở trong phạm vi nhất định? Klein nghi hoặc hồi ức, phát hiện trạng thái của "Hải thần" Cavitewa tương đương không bình thường:
"Tà linh này trụ cột tồn tại tương đương yếu ớt, tựa như bất cứ lúc nào cũng sẽ sụp đổ tan rã...
"Hơn nữa, nó cùng chính nó đặt mình ở trong di tích kia, cảm giác có cùng linh giới giao dung, nguyên nhân vì như thế, lúc trước tránh thoát giáo hội Gió Bão bao vây tiễu trừ?"
Klein dựa vào ghế dựa ở sau lưng, trong mơ hồ có suy đoán.
"Sự việc hôm nay không phải ngẫu nhiên, đều nguyên từ các nhà khảo cổ học Laticia cầm đi vật phẩm quan trọng nào đó trong thần miếu bị quên đi, làm cho tình huống của 'Hải thần' Cavitewa kéo dài hơi tàn chuyển biến xấu một chút, khó có thể trường kỳ duy trì bản thân tồn tại...
"Nó một bên để cho tín đồ tìm về món vật phẩm nọ, một bên làm chuẩn bị cho phụ thân tồn tại, thanh cốt kiếm kia hẳn là từ thân thể Bán Thần của nó, cất dấu một chút lực lượng nó phóng vào đó, chỉ cần mục tiêu thích hợp, sẽ xâm nhập trong cơ thể của kẻ đụng vào, ô nhiễm linh hồn, thành lập tọa độ, để cho linh của nó ở trước khi tiêu tán sẽ dời đến đó...
"Nhưng mà, nó rõ ràng không am hiểu chuyện phương diện này, ừm, nó không phải Rắn thủy ngân, không có cách nào tuần hoàn bản thân, chuyển thế trở lại, cũng không giống 'Kẻ báng bổ thần linh' Amon, có thể sống nhờ trong linh hồn người khác, thật muốn chiếm cứ thân thể này, chỉ có làm cho máu thịt hoàn toàn sụp đổ, chế tạo ra một quái vật khủng bố."
Dựa theo logic này phát triển, Cavitewa đã sắp hoàn toàn ngã xuống kế tiếp còn có thể có rất nhiều hành động điên cuồng... Klein hơi nhíu mày, không hề trì hoãn, rơi vào sương mù xám, quay trở về thế giới hiện thực.
Anh mở khóa trái, kéo ra cửa phòng, tiến vào phòng khách, dọa Danis đang đi qua đi lại nhảy dựng.
Danis cao thấp quan sát vài lần, cẩn thận mà đề phòng hỏi:
"Anh, không thành vấn đề chứ?"
Klein duy trì hình tượng Hermann Sparrow, bình tĩnh hồi đáp:
"Đã giải quyết."
Đã giải quyết? Danis nhìn trái nhìn phải, lại liếc mắt nhìn phòng ngủ một cái, hoài nghi tất cả cảm thụ của mình trước đó đều là ảo giác, căn bản không có "Hải thần" nguyền rủa gì.
Hắn làm cái gì ở trong phòng ngủ? Mới một hai phút đã giải trừ "Hải thần" nguyền rủa? Hic, người này bí mật không nhỏ... Danis rút lui hai bước, tránh đường.
...
Bên cái bàn bày không ít tạp vật, "Đầu trọc" Kairat ngồi ở trên xe lăn sắt vẻ mặt tiếc nuối nói với Edmonton xăm đầy hình xăm:
"Thật sự là đáng tiếc mà."
"Chỉ thiếu chút nữa... Hắn không có cầm lấy, chỉ chạm một chút." Edmonton cũng thở dài.
Kairat nhìn cốt kiếm hơi gấp khúc kia, cuồng nhiệt lẩm bẩm:
"Khi có người từ ngoài đến cầm lấy thanh thánh kiếm này, thần tướng tái hiện ở đại địa..."
Edmonton theo đó quỳ xuống, tựa như đang cáo giải đối với thần linh.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Kairat cùng Edmonton đột nhiên nghe được hai tiếng kêu thảm thiết.
Bọn họ ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện có hai đồng bọn thẳng tắp ngã quỵ, làn da giống như nham thạch phong hoá, mất đi toàn bộ nước.
Kairat cùng Edmonton liếc mắt nhìn nhau một cái, cảm nhận được bầu không khí khác thường nào đó.
Hai người đồng thời đứng thẳng người dậy, nhìn về phía bàn.
Thanh thánh kiếm màu trắng ngà kia rắc một tiếng nứt ra, vỡ thành vô số mảnh nhỏ.