Chương 592 Phẫn thần
Cẩn thận suy nghĩ một hồi, Klein thở hắt ra, cười khẽ tự nói:
"Sắm vai 'Hải thần' vẫn có thu hoạch mà.
"Mặc dù có sương mù xám che chắn cùng ngăn cách, loại sắm vai này vị tất sẽ thu được phải hồi, trực tiếp xúc tiến mình tiêu hóa ma dược 'Người không mặt', nhưng vẫn có thể cung cấp kinh nghiệm cùng giáo huấn, trợ giúp mình sờ soạng ra phương pháp sắm vai càng thêm an toàn càng thêm hữu hiệu."
Thu liễm tâm tình, Klein lại mang linh tính lan tràn tới một điểm sáng khác.
Lúc này đây khẩn cầu đến từ dưới một cái vòm cầu nào đó, một cô gái quần áo tàn phá, thân thể đã thối rữa chảy mủ dựa ở trong góc, thì thào lẩm bẩm tôn danh "Hải thần", làm ra xưng tội cuối cùng.
Thông qua miêu tả của cô ta, Klein giống như tận mắt thấy cuộc sống ngắn ngủi của cô ta.
Đây là một cô gái dân bản xứ, cha mẹ đều tín ngưỡng "Hải thần", cho nên cô ta cũng tín ngưỡng "Hải thần", lúc mười mấy năm đầu, phụ thân đã làm thợ mỏ, sửa đường cái, làm đường ray, mẫu thân thì lấy các loại công tác lâm thời vì chủ, may vá, giặt ủi, hỗ trợ bến tàu, làm gái đứng đường mang tính gián đoạn, một nhà mấy người tương đương gian nan nhưng coi như có thể duy trì được.
Chuyển biến phát sinh ở hai năm trước, phụ thân bất hạnh chết đi ở trong một sự cố sửa đường, công ty đường sắt Roth lại chỉ cho bồi thường tương đương ít ỏi, người một nhà dần dần đi lên tuyệt lộ.
Sau đó, cô gái này bị mẫu thân bán vào "Red Theater", trở thành một gái điếm hợp pháp.
Tuy Đại đế Russell đã sớm phát minh áo mưa, nhưng rất nhiều hải tặc cùng nhà mạo hiểm ham sảng khoái nhất thời, không muốn sử dụng, mà "Red Theater" bản thân cũng không cưỡng chế, cô gái đấu tranh không có hiệu quả, chỉ có thể khuất phục, rốt cuộc không biết bị ai lây bệnh.
Người quản lý "Red Theater" thử trị liệu đơn giản, thấy không có chuyển biến quá lớn, đã đuổi cô ta ra, bởi vì tiêu phí trị liệu so với mua một cô gái khác, rõ ràng mắc ơn không ít.
Cô gái sinh bệnh không chỉ không tìm thấy công tác mới, liền ngay cả thuê phòng cũng không có tiền, mẹ cùng anh chị em của cô ta sớm đã không biết đi nơi nào, có lẽ đã chết, có lẽ bị người bắt đi, trở thành nô lệ.
Cô gái làm dân du cư, ở dưới vòm cầu, dựa vào thực vật cùng một ít dược phẩm miễn phí của tổ chức từ thiện chống đỡ một đoạn thời gian.
Nhưng cái này chung quy là ngắn ngủi, bệnh tình của cô ta càng ngày càng nặng, thân thể càng ngày càng suy yếu, rất nhanh đi tới cuối của sinh mệnh.
Một khắc nọ, cô ta hồi tưởng tới đoạn thời gian ăn no mặc ấm nhất kia, hồi tưởng tới một ít lời mà các hải tặc cùng nhà mạo hiểm ngẫu nhiên nói ra, khẽ khẩn cầu với "Hải thần":
"Tôi muốn sống giống như một con người..."
Klein lại khẽ nâng ba toong, nhưng phát hiện vật phong ấn này lại không có năng lực trị liệu bệnh tật.
Anh nghĩ có nên lấy danh nghĩa "Thế Giới", từ chỗ Emlyn White mua một ít thuốc hay không, lại phát hiện hình ảnh cầu nguyện này đến từ giữa trưa, cô gái kia đã mất đi, ở dưới vòm cầu lầy lội dơ bẩn, ở trong cả người đau đớn cùng đói khát mãnh liệt.
Klein im lặng một hồi, để cho thị giác hình ảnh cầu nguyện cao lên, thể hiện ra vị trí vòm cầu kia.
Sau khi ghi nhớ đặc điểm con đường phụ cận cùng khu vực xung quanh, Klein dựa vào ghế dựa, thở dài một tiếng, cười không chút vui vẻ nào mà nói:
"Thật sự là một nguyện vọng hèn mọn.
"Cái này không cung cấp sắm vai gì... Tôi sẽ tận lực an táng cô như một con người đi..."
Anh thu hồi chú ý, xem những điểm sáng khác, tìm kiếm đối tượng có thể cung cấp sắm vai chân thật, nhưng trong khoảng thời gian ngắn, khó có thu hoạch.
Trong quá trình như vậy, Klein chú ý tới quân phản kháng như Kairat, Edmonton cử hành nghi thức, mang một đám vật phẩm để vào tế đàn, khẩn cầu "Hải thần" ban cho lực lượng.
"Sự vật" phi phàm mà bọn họ lấy ra để trao đổi chính là đến từ như vậy... Đến tầng cấp Bán Thần này, thật sự không giống... Hơn nữa, bọn họ đều đã quen không lập tức được đáp lại, tựa như muốn để vật phẩm này qua đêm ở trong tế đàn... Xem ra rắn biển Cavitewa kia cũng không phải hưởng ứng tức thời, xem tâm tình của nó, xem nó có ngủ hay không, nếu không chỉ có thể làm một ít đáp lại theo bản năng, không thể chế tác "sự vật" phi phàm thành đám... Klein cầm lấy "Quyền trượng Hải Thần", lại để cho những viên "bảo thạch" xanh lam kia tỏa sáng lên.
Linh tính kỳ diệu mênh mông tổ hợp cùng một chỗ, mang theo cảm giác siêu phàm, ùa vào hình ảnh khẩn cầu, ùa vào tế đàn kia, tùy cơ dung hợp cùng vật phẩm khác nhau.
Có là phù chú điện giật, có là có thể làm cho người ta di chuyển ở trên biển giống như cá, có là có thể khởi lên gió lớn... Trong ba tháng, linh tính sẽ dần dần suy giảm tới không còn... Klein khép nửa mắt, cảm nhận vật phẩm này biến hóa.
Lúc này, anh đã tương đương mỏi mệt, tuy chỉ đáp lại hai lần, lại chủ yếu dựa vào lực lượng "Quyền trượng Hải Thần", nhưng một lần là cưỡng chế bị xua tan bão táp, hạ xuống sóng biển, một lần là cung cấp "phụ thêm" đồng thời mấy chục vật phẩm, đều thuộc về ứng dụng cấp Bán Thần, linh tính bản thân tiêu hao cũng cực kỳ lớn.
"Chẳng sợ mình có thể bình thường sử dụng 'Quyền trượng Hải Thần' này, cũng không thể chống đỡ được lâu... Nhưng thật ra hiệu quả xấu, cũng sẽ không tạo thành gánh nặng đối với mình, đôi khi có lẽ có thể thử lợi dụng...
"Ừm, chuyện quân phản kháng nhắc nhở mình, mình cũng phải cầu nguyện với chính mình, làm ra một đám phù chú, chủ yếu là loại hoạt động ứng đối dưới nước này, như vậy, cho dù gặp gỡ hải chiến, cũng sẽ không bó tay bó chân, đúng rồi, còn không biết phù chú tia chớp nên làm như thế nào, sưu tập tư liệu thần bí học phương diện tương ứng, có nó, mình có thể đối phó kẻ địch nắm giữ quyền khống chế bầu trời rồi..."
Klein không tiếng động nói vài câu, mang "Quyền trượng Hải Thần" đặt trở về trong đống tạp vật, bản thân thì nhanh chóng quay về tới thế giới hiện thực.
...
Quận Đông Chester, nông thôn rộng lớn mà xinh đẹp, cửa hông một trang viên chiếm đất cực rộng.
Audrey Hall thân mặc trang phục cưỡi ngựa thắt lưng màu đen, trong mặc sơ mi nữa đơn giản, khá là quen thuộc ngồi ở trên lưng một con ngựa màu nâu đỏ, không có lay động.
Dày da dài màu đen của cô giẫm lên bàn đạp, hai chân mặc quần dài màu trắng hơi kẹp vào trong, nghiêng đầu cười nói đối với chó lông vàng Susie lưng mang túi nhỏ bằng da ở bên cạnh:
"Tao ở rìa rừng cây chờ mày!"
Nói xong, cô tay cầm roi ngựa cúi thấp eo lưng, để cho con ngựa nâu đỏ chạy lên, chạy ở trong cánh đồng bát ngát.
So với tòa thành gia tộc hoa lệ sang quý mà lại âm trầm đen tối, Audrey càng thích trang viên xinh đẹp, càng thích phong cảnh nông thôn.
Những thớt tuấn mã đi theo ra, người cưỡi có người hầu, có nữ hầu, nhiệm vụ của bọn họ chỉ có một, đó chính là bảo vệ tiểu thư Audrey.
Susie cũng vui vẻ chạy, đây là cảm giác không thể có ở Backlund.
Hơn nữa nó cùng Audrey hôm nay sẽ có một lần mạo hiểm nho nhỏ, đó chính là thăm dò một tòa tháp cổ sụp đổ từ lâu ở trong rừng cây, vật phẩm có giá trị nơi đó đã bị lấy đi từ sớm, chưa bao giờ phát sinh qua sự kiện ngoài ý muốn gì, là nơi cực kỳ thích hợp để người chưa có không kinh nghiệm thuần thục các loại kỹ xảo.
Vấn đề duy nhất chính là còn hai giờ nữa là trời sẽ tối, thời gian có lẽ không đủ.