← Quay lại trang sách

Chương 676 Tung xúc sắc (2)

Anh từ đầu hy vọng người tới chỉ có thể cảm ứng mơ hồ, chỉ có thể xác định một phạm vi đại khái, không nhất định có thể tìm được mình hoặc "Xúc xắc xác suất", nhưng suy xét đến đây là chuyến tàu, phụ cận là biển lớn không có bóng người, mục tiêu tựa như không khó tập trung, đến lúc đó, phiền toái sẽ càng lớn hơn nữa, đành phải quyết đoán bỏ qua.

Phía trên tàu khách, hư không đột nhiên xé rách, mơ hồ thể hiện ra một cánh cửa vô hình giăng kín các loại phù hiệu phức tạp.

Hai bàn tay hơi tái nhợt vươn ra từ khe cửa, lôi kéo mạnh về phía sau, để cho cả thân thể đi ra.

Ông ta đội mũ mềm màu đen mà người già yêu thích cùng trường bào cổ điển màu sậm, bộ dáng xem qua cũng không đến bốn mươi, tóc nâu hơi hơi quăn, cho người ta cảm giác cực kỳ cứng rắn.

Trong đôi mắt tối tăm của ông ta giống như có vô số hư ảnh đang bồi hồi, lại tựa như cất giấu tầng tầng lớp lớp thế giới hỗn loạn.

Klein cảm giác nguy hiểm càng thêm mãnh liệt, chỉ là vẻ mặt biến hóa, đã làm cho Darkwell cùng con cú mèo Harry sợ tới mức không dám nhúc nhích.

Anh không hề do dự, căn cứ dự tính đã đặt ra trong mấy ngày nay đối với tình huống cùng loại, ngã người về phía trước, cầm lấy "Xúc xắc xác suất" kia.

"Tiến hành phán định hành vi đối với vừa người đến có ác ý, tôi muốn 1 điểm!" Klein trầm giọng nói nhỏ, quẳng ra xúc xắc màu trắng ngà, cùng theo bản năng ở trong lòng cầu nguyện với nữ thần, hy vọng xúc xắc vừa trải qua đe dọa không bao lâu có thể nghe lời, có thể phát huy tác dụng.

Cùng lúc đó, anh biểu hiện cực kỳ trấn định, miễn cho xúc xắc cảm ứng được bản thân căng thẳng, nhân cơ hội quấy rối.

Trong tiếng va chạm bốp bốp bốp, "Xúc xắc xác suất" quay cuồng vài vòng, dừng hình ở 1 điểm đỏ tươi như máu.

Trên không tàu chở khách, người nam áo bào đen không đến bốn mươi kia trong đôi mắt đã chiếu rọi ra cả chiếc thuyền.

Ông ta lan tràn ra linh tính, nhìn quét một vòng, lấy tay bắt lấy hư không phía trước, mạnh kéo ra một cánh cửa lớn gần như vô hình.

Vị cường giả này đi vào bên trong, biến mất khỏi nơi vốn đang đứng.

Trong khoang thuyền hạng nhất Klein nhất thời cảm giác nguy hiểm đã đi xa, khó có thể ngăn chặn lặng yên nhẹ nhàng thở ra.

Anh ngóng nhìn "Xúc xắc xác suất" trên bàn, nhịn không được cảm khái một câu ở trong lòng:

"Xúc xắc này nếu hiệu quả xấu không lớn như vậy, có thể lợi dụng đầy đủ, quả thực chính là thần khí!

"Không hổ là vật phong ấn cấp '0', không hổ là tính duy nhất con đường 'Quái vật'..."

"Vừa rồi, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?" Dược sư béo Darkwell lúc này mới tìm về dũng khí, thật cẩn thận hỏi.

Klein bảo trì tư thế không thay đổi, bình tĩnh đáp lại:

"Anh không cần biết."

"Tôi rõ ràng, tôi rõ ràng, biết càng nhiều càng nguy hiểm." Darkwell lau mồ hôi lạnh trên đầu.

Mấy giờ kế tiếp, không có ngoài ý muốn gì phát sinh nữa, sau khi mặt trời hạ xuống đường chân trời, sắc trời hoàn toàn tăm tối, Klein rốt cuộc thấy một tòa hải đăng cao ngất xuất hiện cách đó không xa.

Olavi nằm ở hướng đông bắc quần đảo Roth, di đường thẳng cũng không xa, chỉ là tuyến đường an toàn cong cong quẹo quẹo, không không gia tăng mấy trăm hải lý.

Nó nguyên bản là một đảo nguyên thủy tồn tại các sinh vật phi phàm, cũng không có nhân loại ở, sau khi thời đại săn bắn kết thúc, vương quốc Ruen mang nơi này làm thành nơi lưu đày phạm nhân, để cho đảo Olavi dần dần có nông thôn cùng thành trấn.

Đợi cho một số đảo ở phía đông bị phát hiện bị thực dân, nơi này dựa vào tuyến đường an toàn tiện lợi cùng tài nguyên tự nhiên phong phú, hấp dẫn không ít di dân mới, tạo nên thành phố cảng tương đối phồn hoa.

Ánh sáng hải đăng ở trong hoàn cảnh tăm tối là rõ ràng như thế ấm áp như thế, dẫn đường cho tàu khách vào cảng, bỏ neo ở bến tàu.

"Cuối cùng đã đến, cảm tạ trăng đỏ cùng vận mệnh chiếu cố." Dược sư béo Darkwell nhảy xuống bậc thang cuối cùng, dẫm lên mặt xi măng kiên cố.

Nếu thật muốn nói, trừ bỏ vận mệnh, anh cần phải cảm tạ "Kẻ Khờ" cùng "Hải thần" chiếu cố... Klein một tay cầm theo vali hành lý, một tay cầm ba toong.

Darkwell cất kỹ hộp nhẫn chứa "Xúc xắc xác suất", không chút trì hoãn hỏi rõ chỗ ở của người gõ chuông Kano, lên chiếc xe ngựa, thẳng đến giáo đường San Draco, tiến vào gác chuông to lớn lớn mật chọn dùng màu đỏ, màu lam cùng màu vàng.

Trong gác chuông, Kano có một phòng nhỏ thuộc về bản thân.

Thùng, thùng, thùng, Darkwell liên tục gõ cửa ba lần, khẩn cấp muốn giao ra vật phẩm trong tay.

Kẹt một tiếng, cửa gỗ màu nâu sáng mở ra, trong phòng đi ra một người nam thân hình cao lớn nhưng lưng hơi còng.

Ông ta xem qua chừng 40 tuổi, ngũ quan tính riêng mà nói, thì không có vấn đề gì, nhưng tổ hợp cùng một chỗ, lại tràn ngập cảm giác không phối hợp.

Klein chỉ liếc mắt một cái, đã phát hiện hai mắt hắn một cao một thấp, hai lỗ mũi một lớn một nhỏ, cơ thịt bên trái thoáng lỏng, làm cho khóe miệng có chút rủ xuống, mà bên phải vừa lúc tương phản.

Hai chân Kano rõ ràng một dài một ngắn, cánh tay một tráng kiện một gầy yếu, cả người cực kỳ không đối xứng, cực kỳ xấu xí.

"Các người là?" Kano mặc trường bào màu đen liếc mắt nhìn hai người một cái.

"Ông là người gõ chuông Kano?" Dược sư béo Darkwell cẩn thận hỏi ngược lại.

Kano một bên khóe miệng cao một bên khóe miệng thấp cười nói:

"Người xấu xí giống như tôi, hẳn là không có thứ hai."

"Quả thật." Darkwell cực kỳ thành thực gật gật đầu, chợt cười một tiếng, "Nhìn ra được, ông tâm tính thực không tệ, thật ra, đối với đàn ông mà nói, bề ngoài cũng không quan trọng, năng lực phương diện nọ mạnh mới là trọng điểm."

Hắc, anh đây là chưa thấy qua các cô gái sống ảo chân chính mà... Klein trải qua thời đại ngôi sao “đập đi xây lại” ở bên cạnh cười nhạt.

Kano vẻ mặt âm trầm một chút nói:

"Tôi không muốn thảo luận chuyện này."

"Phương diện kia của ông có vấn đề? Không sao, tôi có các loại thuốc, tuyệt đối có một loại có thể trị vấn đề của ông..." Darkwell còn chưa nói xong đã bị Klein sợ hãi hắn bị đánh chết ngay tại chỗ nhảy tới một bước, chặn trước nửa người.

Klein trầm thấp nói:

"Hắn là học sinh của Roy Kim."

"Tôi đã đoán được, Roy Kim có miêu tả qua đặc điểm của hắn." Kano tránh đường, mời hai người đi vào.

Phòng của ông ta cực kỳ nhỏ, chỉ có một cái giường cùng một ngăn tủ có thể làm bàn ăn, nhà vệ sinh thì ở tầng dưới chót gác chuông.

Darkwell lấy ra hộp nhẫn, đưa nó cho Kano, gượng cười nói:

"Thầy tôi bảo tôi chuyển giao vật phẩm này cho ông."

Kano mở ra nhìn thoáng qua, thấy xúc xắc là 4 điểm hướng lên trên, rõ ràng nhẹ nhàng thở ra, nói với Darkwell:

"Cậu không phải không đáng tin giống như thầy của cậu nói, nhìn ra được, cậu cũng không có thử sử dụng nó, như vậy sẽ làm cho nó thức tỉnh, làm cho nó rõ ràng bản thân đã không bị phong ấn."

"..." Dược sư béo mặt đỏ lên, thành thực nói, "Nó chỉ là hiện tại có vẻ yên tĩnh, chừng hai giờ nữa thì sẽ lại tự chuyển động, ông tốt nhất nghĩ biện pháp phong ấn nó một lần nữa."

Kano da mặt co rút giật mình:

"Lại?"

"Cái này, cái này, tôi không cẩn thận làm rơi nó ra đất, sau đó nó liền, nó liền sống lại từng chút một..." Darkwell theo bản năng muốn liếc mắt nhìn con cú mèo Harry một cái, lại phát hiện đối phương cũng không có theo vào, mà đứng ở ngoài gác chuông làm cảnh giới.