Chương 677 Nghị viên vận mệnh
Kano ánh mắt rõ ràng trợn to, thân thể còng queo suýt nữa thẳng lên:
"Cậu làm thế nào đến được nơi này?"
Ở hắn xem, vị học sinh của Roy Kim này hẳn đã sớm bị xúc xắc đùa chết rồi.
Darkwell vội chỉ vào Hermann Sparrow nói:
"Nhờ vào vị tiên sinh này, ông ta là nhà mạo hiểm mạnh mẽ, cung cấp bảo hộ hữu hiệu nhất cùng phương pháp phong ấn xúc xắc ngắn ngủi."
"Phương pháp gì?" Người gõ chuông Kano bật thốt lên hỏi.
Klein cười cười nói:
"Bí mật làm ăn."
Kano sắc mặt biến ảo vài cái, lấy tay ấn ngực, cúi người:
"Tôi đại biểu tổ chức chúng tôi cảm tạ trợ giúp của anh."
Darkwell thuận thế nói:
"Giá thuê anh ta là 1.000 bảng thêm một yêu cầu, yêu cầu là chúng ta giúp anh ta tìm kiếm một vật phẩm thần kỳ có tính công kích mạnh mẽ mà hiệu quả xấu không tính nghiêm trọng, anh ta sẽ mua với giá hợp lý.
"Ừm, tôi chỉ có hơn 300 bảng một chút, cho nên chỉ dự chi chừng đó, còn lại, chỉ có thể dựa vào mọi người..."
Kano lặng lẽ nghe xong, khóe miệng khẽ động nói:
"Tôi chỉ có hơn 100 bảng..."
Bỗng nhiên, trong phòng người gõ chuông đã không người nói chuyện, bên ngoài gió xuyên thấu qua khe hở, thổi vào, xẹt qua khuôn mặt ba người.
Rốt cuộc, Kano lại lần nữa mở miệng:
"Có lẽ nghị viên Richard có, tôi đưa hai người đi gặp ông ta."
Xem ra tương đối tín nhiệm chúng ta, dù sao một vị nghị viên vận mệnh là không có cách nào so sánh cùng "Xúc xắc xác suất", nếu chúng ta thực có vấn đề, căn bản sẽ không mang theo xúc xắc lại đây, miễn ra ngoài ý muốn, tính duy nhất bị cướp trở về... Klein nhìn người gõ chuông Kano từ trong góc phòng lấy ra một ngọn đèn bão.
Lúc này, anh lặng yên mở ra linh thị, đơn giản quan sát đối phương.
Vừa quan sát, Klein suýt nữa nhướng mày, bởi vì màu sắc khí tràng của Kano tương đương kỳ lạ.
Màu sắc cảm xúc của ông ta không thành vấn đề, thực bình thường, nhưng trạng thái đại biểu thân thể lại có vẻ không đủ tự nhiên, trái tim xanh, đầu tím, hệ tiêu hoá vàng đủ màu sắc. Có hương vị khâu lại cùng một chỗ, không quá phối hợp.
Tương tự, tinh thần của Kano cũng tạo cho người ta cảm giác cùng loại.
Quái vật khâu lại mà thành? Klein căn cứ hiểu biết cùng tri thức bản thân thô sơ giản lược làm phán đoán.
Kano chuẩn bị xong đèn bão, quay đầu nhìn nhà mạo hiểm Hermann Sparrow này, không có vẻ mặt gì nói:
"Tôi rất mẫn cảm đối với linh thị.
"Tôi nghĩ anh cũng phát hiện một ít vấn đề, ta cũng không phải một người được sinh ra tự nhiên, tôi là sản phẩm luyện thành từ cơ thể con người của giáo hội Đại Địa Mẫu Thần, là loại tương đối có vẻ thất bại, cho nên, tôi căn bản không có năng lực phương diện nọ."
Một câu cuối cùng của ông ta là nói với Darkwell.
Kano không nói gì nữa, cầm theo đèn bão, khoác áo bào đen, thân thể cao lớn còng queo, mượn dùng hào quang mờ nhạt nọ, ở trong bóng đêm yên tĩnh đi xuống từng bậc một của gác chuông.
Sản phẩm luyện thành từ cơ thể con người của giáo hội Đại Địa Mẫu Thần? Nhưng giáo đường San Draco thuộc về giáo hội Gió Bão mà... Bởi vì tương đối thất bại, không được coi trọng, Kano phản bội rời giáo hội Đại Địa Mẫu Thần, trở thành thành viên của Học phái sinh mệnh? Cái này có thể lý giải, giáo hội Đại Địa Mẫu Thần cùng Học phái sinh mệnh đều nắm giữ con đường "Dược sư", tất nhiên sẽ có qua lại nhất định... Nhưng Học phái sinh mệnh vì sao lại phái một người nhìn qua là không đơn giản đến làm người gõ chuông giáo hội Gió Bão? Che dấu thân phận bình thường, hay là hai nêm tồn tại liên hệ nào đó? Klein mặt ngoài bình tĩnh theo ở phía sau Kano, từng bước ra khỏi gác chuông, vòng đến một cái cầu đá phụ cận.
Vừa tới gần bên trái nhất của vòm cầu, Klein chợt có cảm giác, ngẩng đầu nhìn về phía trên.
Con cú mèo Harry bay theo lại đây, đậu trên một nhánh cây.
Rắc!
Nhánh cây nọ đột nhiên gãy, Harry rơi thẳng xuống, thật vất vả mới bay lên trở lại, không có rơi ở trên đất.
Darkwell đang muốn mở miệng, Kano đã trầm thấp giải thích:
"Nghị viên Richard bị thương, lực lượng có chút không chịu khống chế, chỉ cần đi vào trong phạm vi nhất định gần ông ta, sẽ lây dính vận rủi."
Kano dừng bước chân lại, mang hộp nhẫn xúc xắc tung về phía vòm cầu:
"Ngài Nghị viên, học sinh Roy Kim mang xúc xắc đưa lại đây."
"Tốt lắm." Chỗ sâu trong vòm cầu âm u truyền ra một thanh âm khàn khàn.
Một bàn tay mọc ra một chút vảy trắng bạc sờ soạng vươn ra từ trong bóng tối, đè lên trên hộp nhẫn rơi ở trên bùn đất.
Tiếp theo, ông ta mở hộp nhẫn, lấy ra viên xúc xắc màu trắng ngà ở bên trong.
Một bàn tay khác cũng có vảy màu trắng bạc của ông ta đưa ra theo, lòng bàn tay nắm một vật phẩm giống như làm từ da.
Vật phẩm nọ giống như ông nước, lại đầu đuôi nối nhau, ở dưới ánh trăng đỏ rực hiện ra màu xám trắng, mặt ngoài có phù hiệu cùng đánh dấu phức tạp, cùng với không ít cổ văn Hermes chỉ hướng "Rắn thủy ngân" Will Onsetin.
"Nghị viên vận mệnh" Richard mở vật phẩm này ra, mang "Xúc xắc xác suất" nhét vào bên trong, sau đó một lần nữa để cho đầu đuôi nối nhau.
Dùng vận mệnh lặp lại biên độ nhỏ phong ấn "Xúc xắc xác suất", để cho nó thủy chung bị vây ở trong trạng thái ngủ say hoặc yên tĩnh? Quả nhiên, "Rắn thủy ngân" Will Onsetin đã đoán được chuyện cùng loại, làm chuẩn bị nhất định... Klein thoải mái thu hồi tầm mắt, nghe thấy Richard trầm trầm nói:
"Tôi đã thỏa thuận của các người, ngài Hermann Sparrow.
"Vật phẩm thần kỳ chờ tôi khôi phục sẽ giúp anh tìm kiếm.
"700 bảng nọ... tôi lập tức phụ gia may mắn cho anh, anh đến vài sòng bạc ở Olavi chơi một chút, có thể thu thù lao tương ứng, nhớ kỹ, mỗi sòng bạc không cần thắng vượt qua 200 bảng, tổng cộng cũng không vượt qua 700 bảng."
Nói cách khác, ông cũng không có tiền... Xem bộ dáng bị thương phải trốn của ông, không mang tiền cũng coi như bình thường... Klein hơi gật đầu không thể nhận ra nói:
"Tốt."
Anh chờ đợi mấy chục giây, không có cảm giác gì, "Nghị viên vận mệnh" Richard lại thở ra một hơi nói:
"Anh đã trở nên đủ may mắn."
Phải không? Klein lựa chọn tin tưởng đối phương, không quấy rầy Darkwell báo cáo chuyện thầy bị giam giữ với trưởng bối, căn cứ người gõ chuông Kano giới thiệu, tìm sòng bạc gần đây, ngồi vào bàn đánh bài 21 điểm.
Sau hơn 10 phút, anh vẻ mặt mê mang cùng dại ra rời khỏi sòng bạc.
Anh vừa rồi không chỉ không có thắng tiền, còn thua 30 bảng!
Nói là có may mắn mà? Mình vì sao phải tin tưởng ông ta? Ông lão kia thật sự là xấu mà... Klein không chút do dự liền quay về cầu đá nọ, đến gần vòm cầu.
"Nhanh như vậy? Vận may thực không tệ à." Richard ở dưới vòm cầu âm u nửa mang ho khan cười nói.
Lúc này, Darkwell cùng con cú mèo Harry đã tìm khách sạn ở phụ cận.
Klein mặt không chút thay đổi đáp lại nói:
"Thua."
"Thua..." Richard lẩm bẩm từ này, thật lâu không thể thành lời.
Trong hoàn cảnh tối tăm lặng lẽ, một con cú mèo bình thường bất an bay qua.
Hai bên cầu đá đèn đường khí gas lẳng lặng chiếu rọi, nhưng không cách nào bị xua tan bóng tối phía dưới, chỉ có ánh đỏ ảm đạm từ trời cao rải xuống mới có thể miễn cưỡng chiếu sáng bùn đất màu nâu.
"Nghị viên vận mệnh" Richard tránh ở trong vòm cầu hồi lâu không có phát ra âm thanh, để cho Klein nhịn không được hoài nghi đối phương có phải bởi vì thương thế quá nặng, lại thêm suy đoán sai về hắn nên phụ gia may mắn thất bại rất có khả năng cũng bởi vì nhân tố phương diện này hay không.
Ngay ở lúc Klein muốn mở miệng thử thăm dò xác nhận tình huống, Richard họ hai tiếng, trầm trầm nói:
"Không hổ là nhà mạo hiểm mạnh mẽ có thể phong ấn xúc xắc thời gian ngắn...
"Tình huống hiện tại ra ngoài dự đoán của tôi, khụ, tôi rất ngạc nhiên, đến cùng đã xảy ra chuyện gì, làm cho phụ gia may mắn của tôi hoàn toàn không có hiệu quả.