Chương 678 Tới tay (1)
Cực kỳ tiếc nuối, tôi không thể đi ra, không thể đối mặt trực tiếp với cậu, nếu không tôi hẳn là có thể thấy được một ít thứ mà người phi phàm con đường khác khó có thể nhìn được, cho dù họ có được linh thị cao.
"Đây là đặc thù con đường 'Vận mệnh' mới có thể có."
Cho nên, vấn đề là ở trên người mình? Cái này không phải trọng điểm, trọng điểm là ông trả 700 bảng cho tôi, không, 730 bảng... Klein trong lòng lẩm bẩm đồng thời không tự chủ được nhớ tới cô nhi Adelaide Misol danh hiệu "Quái vật" ở thành phố Tingen.
Người trẻ tuổi kia tương đương nửa danh sách 9, sau khi nhìn thấy Klein, kêu thảm thiết ngã xuống đất, mắt đổ máu, sợ hãi tựa như gặp ác ma.
Cái này là vì hắn có đặc thù con đường "Bánh xe vận mệnh", cho nên nhìn ra vấn đề của mình, nhìn ra sự việc có liên quan đến sương mù xám? Đáng tiếc, vị "Nghị viên vận mệnh" này thương thế có chút nghiêm trọng, tự mang lĩnh vực vận rủi, không có cách nào để cho ông ta hỗ trợ xem một chút... Trở về hỏi "Rắn thủy ngân" Will Onsetin, hắn có lẽ biết cái gì đó, bất quá, con đường này cũng rất có khí chất lưu manh, hắn vị tất sẽ trực tiếp trả lời mình, đại khái chỉ cho vài câu ba phải mơ hồ không rõ cái nào cũng được... Klein vẫn duy trì trạng thái không có vẻ mặt nói:
"Vậy ông chuẩn bị làm thế nào?"
Richard thở dài nói:
"Cậu gọi Darkwell đến đây, tôi phụ gia may mắn cho hắn, để hắn thay thế cậu đi sòng bạc thắng tiền."
Căn cứ tên khách sạn mà nghị viên Richard đưa, Klein rất nhanh tìm được dược sư béo Darkwell, sau đó mang theo vali, đờ đẫn nhìn đối phương không ngừng thắng tiền ở mấy sòng bạc lớn, đến rạng sáng đã thu được 750 bảng.
Tiếp nhận 730 bảng, Klein rõ ràng nhận thức một vấn đề:
Trước đó may mắn mất đi hiệu lực nguyên nhân là ở trên người anh!
"Vì sao vậy?" Klein cất ví tiền, cau mày, không tiếng động tự nói một câu.
Anh nhanh chóng nghĩ tới sương mù xám trắng mỏng manh vô hình xung quanh người, mơ hồ rõ ràng nguyên do.
"Sau khi tấn thăng 'Người không mặt', sương mù xám có đan vào nhất định cùng hiện thực, không những giúp mình che chắn lời vô nghĩa trên bản chất không quá mạnh, lại có thể phá hư người khác gây ảnh hưởng đến vận mệnh ở trong phạm vi nhất định? Cho nên, may mắn mà vị nghị viên kia cho không thể có hiệu quả.
"Dựa theo logic này, ở trình độ nào đó vận rủi hẳn cũng không thể ảnh hưởng đến mình.
"A, cái này tính là gì? Vừa làm cho mình không đến mức biến thành quỷ xui xẻo, cũng phá diệt hy vọng trở thành Người thắng cuộc của mình..." Klein âm thầm lắc đầu, đi theo Darkwell cùng con cú mèo trở lại cầu đá, mang phương pháp triệu hồi tín sứ của mình báo cho "Nghị viên vận mệnh" Richard biết, để cho đối phương sau khi có được tin tức vật phẩm thần kỳ mang tính công kích thì sẽ truyền báo lại.
Làm xong tất cả cái này, Klein ở thành phố cảng đảo Olavi tìm khách sạn, thuê một phòng bình thường ở lại.
...
Backlund, vào buổi sáng.
Emlyn White đi ở dưới bầu trời âm u mà bản thân rất thích, xuyên qua sương mù dày bằng tháng 11 tháng 12 năm trước, lại lần nữa đi đến bên ngoài số 7 phố Pepinster khu bắc.
Kéo chuông cửa, cậu ta lưng thẳng, cằm khẽ nhếch kiên nhẫn chờ đợi.
Leonard mở cửa phòng, nhìn thấy gương mặt tuy anh tuấn nhưng lại khá làm cho người ta chán ghét, tránh đường, tùy ý để đối phương đi vào.
Anh ta vẫn mặc áo sơmi trắng ở nhà thêm quần dài màu đen, nhưng bên ngoài khoác thêm cái áo ghi lê sẫm màu nhiều lớn.
"Suy xét thế nào?" Leonard cười hỏi.
"Không có vấn đề." Bởi vì không phải tiêu tiền của mình, Emlyn không hề có ý tưởng mặc cả.
Cậu thậm chí cho rằng lấy thái độ biểu hiện của đối phương lần trước, mặc cả ngược lại sẽ làm cho giá tăng lên.
Leonard nhẹ nhàng gật đầu, nở nụ cười nói:
"Thực giàu có mà."
Tôi nghe ra được, anh đang nói lời khách sáo... Emlyn thầm hừ một tiếng, mở miệng đáp lại:
"Cái này không phải vấn đề anh cần quan tâm."
Nói xong, cậu đưa lên cái vali da nhỏ trong tay, mở cùng triển lãm 7.000 bảng tiền mặt bên trong.
Leonard lấy ra từng xấp một, kiểm tra một hồi.
Sau đó, anh ta lấy xuống cái bao tay đỏ ở tay trái, đưa cho Emlyn nói:
"Đây là vật phẩm thần kỳ anh cần, nó có thể dùng màu sắc khác nhau để ngụy trang.
"Nó gọi là 'Hỏa chủng', có thể đề cao sức quyến rũ của người sử dụng, làm cho lời nói có lực thuyết phục rất mạnh, nó có thể đánh cắp một năng lực phi phàm của mục tiêu ở trong phạm vi 50m, càng hiểu biết đối với mục tiêu, càng dễ đánh cắp loại mà mình muốn, càng không hiểu, càng tiếp cận tùy ý, dựa vào vận may.
"Khi mục tiêu cao hơn danh sách 6, có khả năng xuất hiện kết quả thất bại, càng lên cao, xác suất thất bại càng lớn.
"Sau khi đánh cắp thành công, mục tiêu sẽ mất đi năng lực phi phàm nọ, phải cách ít nhất 12 giờ mới có thể khôi phục, mà chủ nhân 'Hỏa chủng' có thể sử dụng thuần thục, duy trì chừng 10 phút.
"Mà nó sở dĩ mắc, là vì ảnh hưởng xấu của nó rất nhỏ."
Yên lặng nghe đối phương giới thiệu xong, Emlyn đối với vật phẩm thần kỳ "Hỏa chủng" này có hứng thú rất lớn, mở miệng hỏi:
"Có ảnh hưởng xấu gì?"
Leonard tùy tay vuốt vuốt tóc, cười cười nói:
"Một là khi đeo nó, có xác suất không hề nhỏ xuất hiện tình huống mất đi vật phẩm trên người, hai là sau khi sử dụng, năng lực phi phàm nào đó của bản thân sẽ mất đi ít nhất 12 giờ, nhưng trong phạm vi này chỉ mất đi một cái, nói cách khác chính là, cho dù sử dụng nhiều lần, cũng sẽ chỉ mất đi một cái."
"So sánh với rất nhiều vật phong ấn mà tôi biết, ảnh hưởng xấu của nó quả thật rất nhỏ." Emlyn hắng hắng yết hầu, khẽ gật đầu nói.
Cậu tiếp nhận cái bao tay "Hỏa chủng", kiểm tra một hồi, sau đó lấy từng xấp tiền mặt trong vali da ra, đặt ở trên bàn.
Tiếp theo, cậu để cái bao tay vào trong vali, không có trực tiếp mang vào.
Cầm lên vali da, Emlyn giống như trước theo đường cũ quay về giáo đường Harvest, tiến vào phòng nghỉ giáo sĩ, bố trí nghi thức hiến tế.
Cửa lớn thần bí hư ảo mông lung mở ra, cái bao tay màu đỏ xuyên qua hư không u ám thâm trầm, sắp tiến vào phía trên sương mù xám.
Đúng lúc này, mặt ngoài cái bao tay tiếp xúc cùng sương mù xám, đột nhiên hiện ra một gương mặt người nho nhỏ vặn vẹo khủng bố.
Nó không ngừng bốc hơi, lại kiệt lực duy trì.
Thấy một màn như vậy, Klein cũng không cảm giác quá ngoài ý muốn, dù sao lão gia gia trong cơ thể Leonard là Thiên sứ con đường "Kẻ ăn trộm", chuyện phân thân Amon có thể làm được, rất có thể người này cũng làm được.
Đối với cái này, anh đã có chuẩn bị đầy đủ, tin tưởng đối phương cho dù thực đạt tới cấp bậc như Amon kia, mình cũng có thể thanh trừ lại không để cho đối phương phát hiện sương mù xám tồn tại, từ đó xuống tay đối với "Ánh trăng" Emlyn.
Cầm lấy "Quyền trượng Hải Thần" sớm đặt ở trước người, Klein lấy tư thái trên cao nhìn xuống để cho những viên "bảo thạch" màu xanh lam đồng thời sáng lên.
Bỗng nhiên, phía trên sương mù xám ánh sáng bạc lóe lên, từng luồng tia chớp tựa như mưa to, mang theo một chút lực lượng sương mù xám, lần lượt rơi ở trên gương mặt người nho nhỏ hư ảo kia.
Gương mặt người nọ ngay cả tiếng kêu thảm thiết còn chưa kịp phát ra đã hoàn toàn tiêu tán, để lại một con trùng bán trong suốt đã chết đi, mặt trên có mười hai vòng tròn trong suốt.
"Trùng thời gian... Nhưng yếu hơn so với Amon..." Klein nói nhỏ một câu, ngoắc để cho cái bao tay màu đỏ cùng con trùng quen thuộc nọ đồng thời bay lại.
Trải qua phân biệt rõ ràng, anh xác nhận con trùng này cơ bản nhất trí với phân thân Amon lưu lại.