Chương 739 Mặt đen tay đen (2)
Hermann Sparrow?" Anderson đầu tiên là ngẩn ra, chợt bình thường, "Tôi có nghe nói qua anh, nhà mạo hiểm thiếu chút nữa săn giết 'Trung tướng bệnh tật', có danh hiệu thợ săn điên cuồng nhất! Tháng trước khi tôi đi thuyền qua quần đảo Roth cùng đảo Olavi, vốn định tìm anh ly chén rượu, làm quen chút, kết quả anh không biết đi nơi nào."
Tháng trước? Tôi ở làm tình nguyện viên bệnh viện... Klein gật đầu nói:
"Hiện tại đã biết."
"Còn nữa, anh tận lực không cần mở miệng nói chuyện."
"..." Anderson gượng cười nói, "Tôi biết, vận rủi của tôi sẽ làm lời nói không tốt của tôi ứng nghiệm, tốt rồi, đừng nhìn tôi, tôi không nói, anh có thể buông phù chú của anh xuống."
Bởi vì xuất hiện quái vật Người khổng lồ đá này, thời gian thả lỏng của đám hải đạo bị ngắn lại, "Tàu Tương Lai" rất nhanh một lần nữa xuất phát về chỗ sâu trong mảng hải dương này.
Trên đường đi, Klein thủy chung đứng ở trên boong tàu, dựa vào mép tàu, quan sát tình huống xung quanh, mà Anderson lại đi bộ nơi nơi ở trên thuyền, cực kỳ thiện giao tiếp trao đổi cùng đám hải đạo.
Lợi hại, nhẹ nhàng đã thăm dò được tình huống trên thuyền... Klein liếc mắt nhìn Anderson đang cùng vài tên hải tặc uống rượu ở trong cái bóng của khoang thuyền, từ đáy lòng cảm khái nói.
Đương nhiên, vị "Mạnh nhất thợ săn" này đại khái không biết trong rượu mà hắn uống có thuốc an thần không biết sản xuất từ thứ gì... Klein nhịn ý cười, bỡn cợt nghĩ.
Ở dưới sự trợ giúp của Anderson, "Tàu Tương Lai" thuận lợi vòng qua hai nơi dấu diếm lốc xoáy cùng một mảng di tích cung điện trôi nổi ở trên biển, tiếp tục di chuyển dọc theo tuyến đường an toàn.
Đại khái ba giờ sau, đêm tối lại lần nữa tiến đến.
Klein ở trong mộng nhanh chóng tìm về thanh tỉnh cùng lý trí, trợn mắt nhìn về bốn phía.
Trong tầm nhìn của hắn một mảng tối đen, không có cái gì cả.
... Mình sẽ không mù chứ... Klein như phản xạ có điều kiện trong đầu xuất hiện suy nghĩ như vậy, sau đó, đưa tay phải vào túi áo, lấy ra một hộp diêm.
Đây là tài liệu thi pháp mà "Ma thuật sư" cần chuẩn bị.
Rất quen thuộc lấy ra một que diêm, xoát một cái, trước mắt Klein lúc này hiện ra một ngọn lửa mỏng manh.
Ngọn lửa bập bùng mở rộng một ít, mơ hồ chiếu ra cảnh tượng bốn phía.
Đây là một gian nhà giam, nhà giam cửa lớn lưới sắt khép hờ!
Mình sao lại ở chỗ này? Vừa không là bên cạnh "Thượng tướng ngôi sao", cũng không phải đại sảnh bích hoạ chỗ Anderson... Đến bất kỳ trong phạm vi nhất định? Trong khi suy nghĩ chuyển động, Klein vung tay lên, dập tắt que diêm thiếu chút nữa đốt tới đầu ngón tay của anh.
Tay trái của anh nhanh nhiễm lên một tầng ánh mặt trời tinh thuần sáng lạn, trong đôi mắt giống như có "Mặt Trời" co rút lại.
Mượn dùng linh hồn "Linh mục ánh sáng", anh thu được năng lực nhìn đêm lệ thuộc "Ánh sáng thần thánh".
Đánh giá một vòng xung quanh, Klein thấy vị trí nhà giam mà mình đang ngồi không tính quá chật hẹp, nhưng mặt đất dơ bẩn hỗn độn, có rất nhiều dấu chân, không biết từng phát sinh sự việc gì.
"Đại bộ phận là dấu chân nhân loại, chút ít có vẻ khoa trương, có lẽ thuộc về Người khổng lồ... giường đơn gãy ở góc, cạnh cửa có chìa khóa... Ai đã vượt ngục thành công?" Klein đi đến trước cửa lớn lưới sắt khép hờ, cẩn thận nhìn ra xung quanh bên ngoài.
Bên ngoài nhà giam ngoại tràn ngập bóng tối không ánh sáng, bóng tối bao phủ một lối đi lát đá, đối diện lại là vách tường cứng rắn lạnh như băng, hai bên trái phải kéo dài, tựa như có nhiều nhà giam khác.
Klein thu hồi tầm mắt, nhặt lên chìa khóa trên đất, cùng với mang cửa lớn lưới sắt đóng lại càng thêm chặt một chút.
Anh không có thử mở cửa đi ra ngoài, anh vẫn đợi ở trong nhà giam.
Anh tinh tường nhớ rõ "Rắn vận mệnh" Will Onsetin dặn dò anh tuyệt đối không được thăm dò thế giới cảnh trong mơ, cho nên, anh tính cứ ở chỗ này chờ đợi chính ngọ tiến đến!
Nhà giam thì nhà giam, dù sao mình cũng không ra ngoài... Klein lui vào góc, ngồi lên trên cái giường đơn, tựa như hòa hợp một thể cùng bóng tối nồng đậm xung quanh.
Trong loại yên tĩnh cực đoan này, đầu Klein đột nhiên quay một chút, bởi vì anh mơ hồ nghe thấy có tiếng bước chân rất nhỏ!
Tiếng bước chân nọ trống trải sâu thẳm truyền đến, tần suất thong thả, càng ngày càng gần.
Không thể nào, mình vẫn chưa đi đâu mà... Phiền chân dài, tự mình đến? Klein lộ ra vẻ mặt nhe răng trợn mắt không phù hợp với hình tượng Hermann Sparrow, suýt nữa hít ngụm khí lạnh.
Nguyên nhân duy nhất ngăn cản anh làm như vậy là, như vậy sẽ có động tĩnh không nhỏ, sẽ làm cho "phiền toái" phát hiện chỗ ẩn thân của anh!
Anh không hề là Kẻ Gác Đêm ngây ngô nữa nhanh chóng đưa ra quyết đoán, ngừng thở, thong thả đứng lên, hầu như không phát ra chút thanh âm nào di động đến bên cửa lớn lưới sắt, ẩn nấp mà bình tĩnh nhìn về phía tiếng bước chân truyền đến.
Anh cho rằng, nếu trốn tránh đã không chắc chắn có tác dụng, vậy cần xác nhận tình huống nguy hiểm tương quan, để làm ra lựa chọn thỏa đáng nhất!
Mặt trời thu nhỏ trong đôi mắt tối đi, Klein chờ đợi mấy chục giây, nghe thấy tiếng bước chân nọ càng ngày càng trầm trọng, càng ngày càng rõ ràng, cùng với có cửa sắt bị đẩy ra mà đụng vào trên tường gây ra động tĩnh loảng xoảng.
Ngay sau đó, anh thấy một bóng dáng cao lớn xuất hiện ở phía bên phải hành lang.
Bóng dáng ấy tiếp cận hai thước rưỡi, mặc khôi giáp bao trùm toàn thân màu đen, cảm giác lạnh như băng giống như thực chất, tựa như là một vị kỵ sĩ to lớn.
Hắn khí tức nội liễm, lặng lẽ giống như biển sâu, vị trí ánh mắt lóe ra hai luồng hào quang đỏ thẩm, trong tay cầm theo một cây kiếm thẳng màu đen vừa dài vừa rộng.
Xoảng xoảng xoảng!
Hắn đẩy ra cửa sắt một gian nhà giam, cất bước đi vào, dạo qua một vòng, giống như đang tìm kiếm cái gì đó.
Hic... Đây là đang tìm kiếm tù phạm nào đó? Như vậy khẳng định sẽ phát hiện ra mình... Klein do dự, suy nghĩ mình nên thừa dịp đối phương chưa tới gần, rời khỏi nhà giam, tìm đường ra khác, hay là bạo khởi công kích, rõ ràng lưu loát giải quyết mục tiêu, sau đó tiếp tục lui ở trong này, chờ đợi cảnh trong mơ chấm dứt.
Phán đoán có bao nhiêu thời gian để mình suy nghĩ, Klein rất nhanh cởi xuống con lắc thạch anh ở trong cổ tay bên trái, dùng thanh âm hầu như chỉ có bản thân mới có thể nghe thấy đọc lên câu bói toán:
"Vị kỵ sĩ vừa rồi rất mạnh."
Nhanh chóng niệm bảy lần, Klein mở to mắt nhìn con lắc thạch anh đang xoay tròn thuận kim đồng hồ, biên độ rất lớn, tốc độ rất nhanh.
Cái này ý nghĩa mục tiêu là tồn tại cực kỳ nguy hiểm!
Không hề do dự, cũng không có thời gian do dự, Klein mượn dùng năng lực phi phàm "Thằng hề", khống chế cơ thịt bản thân, không sinh ra chút động tĩnh nào kéo ra cửa lớn lưới sắt.
Sau đó, anh thừa cơ hội kỵ sĩ giáp đen tiến vào một gian nhà giam khác, nhẹ tay nhẹ chân đi vào hành lang, co thân thể tiến nhanh về bên trái.
Trong bóng tối nồng đậm, anh một bên lắng nghe động tĩnh phía sau, một bên vẫn duy trì hành động bí ẩn mà mau lẹ, rất nhanh đã kéo một vòng, đến trước một cánh cửa sắt nghi ngờ là cửa ra.
Thử đẩy đẩy kéo kéo, Klein phát hiện cửa sắt này cũng không nặng, chỉ là không biết đã bị ai khóa trái.
Suy nghĩ hai giây, anh lấy ra chìa khóa nhặt được ở trong căn nhà giam kia, cắm vào ổ khóa, không ôm hy vọng quá lớn xoay một cái.
Tiếng răng rắc rất nhỏ truyền ra, cửa sắt khóa trái đã bị giải trừ.
Như vậy cũng được? Tuy là cảnh trong mơ, nhưng cũng không thể tùy tiện nhặt cái chìa khóa cũng chính là đạo cụ quan trọng vậy chứ... Mình nguyên bản còn tính rút giấy thành binh, cắm vào kẽ hở, liên tục cắt, cắt từng tờ một... Klein nửa là nghi hoặc nửa là lẩm bẩm thong thả đẩy cửa sắt ra.