Chương 740 Tù phạm cùng trông coi
Làm cho anh thất vọng là, sau cửa sắt không phải cửa ra, mà là một cái đại sảnh chất rất nhiều tạp vật.
Tùy tay đóng cửa, khóa trái lại, Klein vòng qua vật phẩm chất đống hỗn độn, tìm kiếm cửa hoặc lối đi có khả năng tồn tại.
Vài giây sau, anh chú ý tới trong góc có một cánh cửa gỗ màu đen không quá bắt mắt, vì thế, thật cẩn thận đi qua, đưa tay nắm lấy tay nắm.
Cảnh tượng bên trong tự nhiên hiện lên ở trong đầu của anh, đó là một phòng chứa đồ, phía bên đặt một tấm kính toàn thân, bên phải co rút một bóng dáng mặc áo bào ngắn vải đay.
Có người? Là tù phạm đào thoát kia? Klein bị buộc rời khỏi khu vực thoải mái quyết định nắm giữ chủ động có hạn, cho nên chậm rãi xoay tay nắm, đẩy cửa gỗ màu đen ra.
Anh muốn đại khái nắm giữ đến cùng là chuyện gì xảy ra, để quyết định lúc nguy cấp là trốn hay là chiến.
"Ai?" Bóng dáng mặc áo bào ngắn vải đay dồn dập mà nhỏ giọng hỏi, trong giọng nói tràn ngập tuyệt vọng cùng đau đớn.
"Một nhà mạo hiểm." Klein đơn giản hồi đáp.
Anh dựa vào năng lực nhìn đêm thấy rõ ràng bộ dáng bóng dáng nọ:
Đây là một người nam gương mặt tràn đầy phong sương, nếp nhăn ở trán, khóe mắt, bên miệng rất sâu, nhưng tóc lại đen thùi bóng loáng, không có một sợi bạc.
Hắn áo bào ngắn vải đay đơn giản phong cách cổ xưa, vẻ mặt hắn bởi đau đớn mà có vặn vẹo, trong đôi mắt thuần màu đen hiếm thấy của hắn là kinh ngạc cùng nghi hoặc khó có thể che dấu:
"Nhà mạo hiểm?
"Anh làm sao đến được nơi đây?"
Klein cùng người nam không biết trẻ tuổi hay là già nua này bảo trì khoảng cách nhất định, đứng ở cửa, nhìn đối phương nói:
"Giới thiệu bản thân trước khi hỏi người khác là lễ phép cần thiết."
Thân là "Người không mặt", chỉ dựa vào đánh giá trong thời gian ngắn vừa rồi, anh đã nắm giữ đặc thù của đối phương, trừ bỏ màu tóc mâu thuẫn với nếp nhăn, trên gương mặt còn có những vết sẹo cũ kỹ dữ tợn.
Người nam nọ ngẩn ra, lo lắng nhìn đại sảnh:
"Anh tốt nhất đóng cửa lại, chúng ta không thể bị ác ma kia bắt lấy, nếu không..."
Cơ thịt khuôn mặt hắn rõ ràng co rút hai lần, tựa như nhớ lại chuyện gì đó không mấy tốt đẹp.
"Ác ma?" Klein nói nhỏ một câu, đưa tay về phía sau, khép cửa gỗ màu đen lại.
Người nam nọ nhẹ nhàng thở ra, cay đắng cười nói:
"Thật có lỗi, tôi vừa rồi quả thật không đủ lễ phép.
"Tôi gọi là Leo Masterton, khổ tu sĩ một tổ chức tôn giáo."
"Một tổ chức tôn giáo? Xem ra không phải tín đồ của một trong bảy thần." Klein từ cách dùng từ của đối phương phát hiện vấn đề.
Nếu là khổ tu sĩ tín ngưỡng một trong bảy thần, rõ ràng có thể trực tiếp nói ra, chẳng sợ Thần quan giáo hội Mặt Trời cùng Giám mục giáo hội Gió Bão, cũng không đến mức ở nơi nguy hiểm này vừa thấy mặt liền đánh nhau.
Leo Masterton tự giễu cười nói:
"Đúng vậy, tôi sùng bái là vị Tạo vật chủ lúc ban đầu, là tồn tại toàn trí toàn năng, căn nguyên vĩ đại tất cả, là bắt đầu, cũng là chấm dứt, là thần của chúng thần!"
Cái này... nghe đối phương sùng bái là vị Tạo vật chủ lúc ban đầu kia, Klein phản ứng đầu tiên chính là "Hội ẩn sĩ hoàng hôn".
Bất quá, nam bắc đại lục quả thật còn có một chút giáo phái loại nhỏ sùng bái nguyên thủy, tín ngưỡng vị Tạo vật chủ lúc ban đầu kia cũng không ít... Klein cân nhắc hỏi:
"Tổ chức tôn giáo của các người tên là gì?
"Anh đến nơi đây như thế nào?"
Leo Masterton do dự rồi nói:
"Phía đông nhất biển Sunia là nơi chủ của tôi ngủ say, thánh sơn là ẩn ở nơi nào đó ở khu vực này, tôi suất lĩnh một đội ngũ hành hương đến đến nơi đây, ý đồ chứng kiến thần tích, cứu rỗi bản thân.
"Có lẽ là khảo nghiệm phải có, chúng ta bị ác ma kia bắt được, từng người một chết đi...
"Sau đó, tôi bắt lấy cơ hội, trốn ra nhà giam, trốn ở chỗ này, đợi cho ác ma rời khỏi."
Klein ngẫm nghĩ nói:
"Anh có biết ác ma kia gọi là gì không? Hắn có đặc điểm gì?"
"Hắn?" Leo Masterton lắc lắc đầu, hơi hoang mang nói, "Tôi cũng không biết tính danh cụ thể của hắn, nhưng rất nhiều người hành hương tựa như biết hắn, gọi hắn là 'Thánh giả đen'."
Thánh giả đen? Một vị Bán Thần? Đây là cảnh trong mơ của Leo Masterton, hay là cảnh trong mơ vị Bán Thần nào đó? Từ kết quả bói toán của mình mà xem, hẳn là cái sau, nếu không không đến mức có nguy hiểm quá lớn... Klein đang muốn truy hỏi Leo Masterton thuộc về tổ chức nào, cùng biết rõ ràng đại khái năng lực phi phàm của "Thánh giả đen", khóe mắt bỗng nhiên quét đến kính toàn thân đối diện vị khổ tu sĩ này.
Ở trong thần bí học, gương là thông đạo kết nối thế giới bí ẩn không biết, thực dễ dàng mang đến đáng sợ ngoài ý muốn, cho nên, Klein thân ở trong cảnh trong mơ nguy hiểm cẩn thận đi qua, tính dùng năng lực "Linh mục ánh sáng" trực tiếp hủy diệt vật phẩm này.
"Không, không được!" Leo Masterton tựa như phát hiện tính toán của Klein, hoảng sợ thấp giọng hô lên, "Nếu không có nó, tôi sẽ, tôi sẽ lập tức tử vong!"
A? Klein nghi hoặc lại nhìn vào kính.
Tuy hoàn cảnh nơi này cực kỳ tối, nhưng trong gương lại rõ ràng chiếu rọi ra hai bóng dáng, một cái là Leo Masterton nếp nhăn không ít tóc đen thui, một cái là Hermann Sparrow khuôn mặt gầy gò, tóc đen mắt nâu, đầu đội mũ lưỡi trai.
Liền ở lúc này, ngay tại thời điểm Klein không có động tác gì, Hermann Sparrow trong kính thong thả chuyển động đầu, lộ ra một nụ cười âm u với anh!
Mặt kính chợt có gợn sóng đẩy ra, một bàn tay vươn ra bên ngoài.
Klein chỉ chớp chớp mắt, Hermann Sparrow giống anh như đúc kia đã đi ra từ trong gương, khuôn mặt bởi bóng tối nhiễm lên mà có cảm giác âm trầm rõ ràng!
Thực dọa người... Đáng tiếc, mình cũng không phải là Hermann Sparrow này, cho nên, mày không có dọa đến tao... Nếu, kính trong hiện ra cùng chui ra là Chu Minh Thụy, mình chỉ sợ sẽ trực tiếp tỉnh lại... Klein bình tĩnh nhìn đối phương, nâng tay trái lên, mặt trên đã chảy xuôi một tầng ánh mặt trời.
Hermann Sparrow âm trầm đối diện nở nụ cười, cũng nâng tay trái lên, để cho bao tay hiện ra tối đen tôn quý mà tà dị.
Cái này là năng lực đối ứng "Nam tước hủ hóa"!
Phục chế thể của mình? Klein ngẫm nghĩ, mặt không chút thay đổi lại nâng tay phải lên.
Bàn tay anh nắm cây quyền trượng ngắn màu trắng ngà không biết lấy ra từ nơi nào, đầu quyền trượng được khảm một vòng "bảo thạch" màu xanh lam.
"Quyền trượng Hải Thần"!
Tuy hành vi trong cảnh trong mơ phải phù hợp logic mới có thể đạt tới hiệu quả mong muốn, nhưng Klein hoài nghi thế giới hư ảo này không thể ảnh hưởng sương mù xám ảnh hưởng mảng không gian thần bí kia, cho nên, anh vừa rồi thử đơn giản hoá một chút lưu trình nghi thức, nói cho bản thân "Quyền trượng Hải Thần" là bảo tồn ở một nơi độc đáo cùng loại với linh giới, mình bất cứ khi nào cũng có thể lấy ra.
Kết quả thử làm cho Klein vui mừng, thế giới cảnh trong mơ quả nhiên không có cách nào nhận ra khác nhau giữa khu vực linh giới độc đáo cùng phía trên sương mù xám, ở điều kiện tiên quyết "Quyền trượng Hải Thần" quả thật thuộc về bản thân anh, vật phong ấn cấp Bán Thần này được "lấy" ra!
Thật sự có thể được... Bằng không phải ác chiến một hồi với đối diện... Klein âm thầm thở ra một hơi.
Anh cũng tin tưởng tấm gương kia không có cách nào phục chế bộ phận liên quan đến sương mù xám.
Hermann Sparrow âm trầm hơi dại ra nhìn đối diện, theo bản năng nâng tay lên, nhưng trong tay phải lại trống rỗng.
Sau đó, hắn thấy vô số đạo tia chớp trắng bạc bắn nhanh ra, tầng tầng lớp lớp bao quanh bản thân, để cho hắn tiêu hao đi từng "Người giấy thế thân" một lại không có cách nào nhảy ra khỏi khu vực này.