Chương 795 Chạm mặt (2)
Anderson cười cười nói:
"Tôi cảm giác máu nhà mạo hiểm của tôi đang thiêu đốt, tôi rất tò mò vị tín sứ kia sẽ mang đến chuyện gì.
"Nguyên bản tôi vốn không cho rằng tôi sẽ có cơ hội biết được, ai ngờ anh thế mà mời tôi!"
Tôi không có, tôi chỉ là cho cậu hai lựa chọn... Klein lạnh lùng xoay người, đi hướng thang lầu, Anderson cuống quít xách lên vali hành lý mới mua, bước nhanh theo ở phía sau.
Ra khách sạn, Klein ngồi xe ngựa rời khỏi thành phố cảng, sau đó đi bộ tới rìa một vách núi không người của núi San Draco.
Nhìn sóng biển tầng tầng không ngừng va chạm vách núi phía dưới, Anderson hơi cảm thấy ngạc nhiên nhìn xung quanh trái phải một chút:
"Đây là mục tiêu của chúng ta?"
Klein không để ý tới câu hỏi của hắn, lấy ra một nắm phù chú làm từ thiếc trắng, thấp giọng niệm lên chú văn "Gió bão".
Anh đưa vào linh tính, mang phù chú này chia làm hai phần, một nửa cho mình, một nửa cho Anderson, chỉ lưu một cái trong đó ném về phía dưới vách núi.
"Hô hấp dưới nước, màng biển nước sâu..." Anderson kinh ngạc phân biệt mình thêm các hiệu quả siêu tự nhiên.
Ngay ở lúc này, phía dưới vách núi phát ra tiếng nổ đùng đùng, trong nước biển xông ra một quái vật lớn giống như cá voi.
Cả thân thể nó có màu lam sậm, miệng bỗng nhiên mở ra, lộ ra hàm răng trắng ởn cùng màu máu bên trong.
Klein đi đến mép vách núi, trực tiếp nhảy xuống, ở dưới sự trợ giúp của lực lượng phù chú, nhẹ nhàng rơi vào trong miệng sinh vật đáy biển khổng lồ kia.
Anderson đầu tiên là vẻ mặt mờ mịt nhìn, tiếp theo có chút hưng phấn mà nhảy xuống theo, rơi xuống bên cạnh Klein.
Sinh vật đáy biển khổng lồ nọ ngậm miệng lại, để cho bên trong trở nên một mảng tối đen.
Sau đó, nó chìm vào trong nước, bơi về phía về mục tiêu dự định.
Trong miệng nó, Klein trong mắt lóe lên tia chớp, nhìn thấu bóng tối, tìm một cái răng dựa vào, nhàn nhã ngồi xuống.
Bởi vì "Màng nước biển sâu" bảo hộ, anh cũng không lo lắng quần áo sẽ bị dơ.
"Hic, có chút ý tứ..." Anderson nhìn quanh một vòng, tò mò hỏi, "Anh là làm sao nghĩ được vậy? Làm như thế nào vậy?"
Đương nhiên là cầu nguyện với chính mình, sau đó dùng "Quyền trượng Hải Thần" kéo sinh vật đáy biển thích hợp ngay ở phụ cận lại đây... Klein không có trả lời câu hỏi của Anderson, nhắm nửa mắt lại, giống như đang dưỡng thần.
"Chỉ là có chút buồn..." Anderson từ trong túi áo lấy ra hộp thuốc lá cùng diêm, "Có thể hít điếu thuốc không?"
"Cậu hỏi nó." Klein không có mở mắt.
Anderson cười gượng hai tiếng, lại mang thuốc lá cùng diêm trở về:
"Tôi cho rằng nó sẽ không thích hương vị thuốc lá."
Trong biển tối tăm không ánh sáng, sinh vật khổng lồ này bởi rất nhanh, thường thường lợi dụng khí quan đặc thù, rất hữu hiệu dẫn dưỡng khí lấy ra từ trong nước xung quanh.
Không biết qua bao lâu, nó trồi lên mặt nước, phía trước là một hoang đảo.
Sau khi lợi dụng lực lượng phù chú lên đảo hoang, Klein lấy mũ xuống cúi chào với sinh vật đáy biển kia.
"Anh rất lễ phép..." Anderson thấy một màn này, buồn cười mở miệng nói.
"Tôi vẫn rất lễ phép, cho dù đối mặt con mồi." Klein liếc mắt nhìn đối phương, giống như đang nói, ví dụ như cậu.
Anderson gượng cười, chỉ vào một bên khác của đảo hoang nói:
"Nơi đó có chiếc thuyền.
"Ồ, 'Tàu Golden Dream'!"
Giờ này khắc này, Klein cũng thấy chiếc thuyền buồm sạch sẽ, dài đến mấy chục mét kia, phù hiệu trùng điệp không nên xuất hiện lại xuất hiện ở trên chủ pháo, hào quang lưu chuyển.
Anh lúc này cầm theo hành lý, đi qua đó, không bao lâu, đã tới chỗ "Tàu Golden Dream" bỏ neo.
Sau đó, anh thấy Danis từ trên boong tàu nhảy xuống, đạp nước chạy tới.
Danis vừa đến trước mặt Hermann Sparrow, đang cân nhắc nên mở miệng như thế nào, bỗng nhiên thấy một bóng dáng quen thuộc.
"Anderson Hood!" Hắn chỉ vào vị thợ săn mạnh nhất kia, la lớn.
Anderson nhất thời cười ha ha:
"Không thể tưởng được chứ?"
Tuy hắn cũng không rõ ràng lắm vì sao lại gặp "Tàu Golden Dream", nhưng cái này không trở ngại hắn mạnh mẽ chiếm cứ chủ động.
Biết nhau? Klein ánh mắt lạnh nhạt liếc mắt nhìn Danis một cái.
Danis theo bản năng liền rùng mình một cái, gượng cười nói:
"Người này không là người tốt gì, ở Biển sương mù bên kia, luôn bị một đám hải tặc đuổi giết, sau đó, hải tặc này khó hiểu biến thành tiền thưởng.
"Anh khả năng không biết, hắn xuất thân giáo hội 'Thần Tri Thức cùng Trí Tuệ', sau đó bởi vì cuộc cử liên tiếp thất bại, bị đuổi ra ngoài, cái này đều là tôi nghe thuyền trưởng nói, bọn họ từng là bạn học."
Hắn vẻ mặt khinh bỉ chỉ số thông minh của Anderson, mà đám người "Hoa nơ" Jordson trên thuyền cũng làm ra biểu hiện cùng loại.
Anderson ánh mắt thong thả đảo qua trên mặt bọn họ, hắc một tiếng nói:
"Cái này không phải trọng điểm, trọng điểm là lúc trước tôi đã kéo qua tóc của thuyền trưởng các người!"
Trường hợp chợt trở nên cực kỳ yên tĩnh, Danis vẻ mặt khó có thể ngăn chặn vặn vẹo hẳn lên.
Thấy mọi người trên "Tàu Golden Dream" dấu hiệu có vây đánh Anderson, Klein đi một bước về phía trước, nói với Danis:
"Đưa tôi đi phòng thuyền trưởng."
"... Tốt, tốt." Danis thu hồi tầm mắt giận trừng Anderson Hood.
Trước cứu thuyền trưởng quan trọng nhất, trước cứu thuyền trưởng quan trọng nhất... Hắn trong lòng không ngừng tự cảnh cáo chính mình.
Trên "Tàu Golden Dream" đầu tiên là buông xuống một chiếc thuyền nhỏ, tiếp theo hạ rơi xuống cầu thang mạn tàu, để cho Klein không cần dùng lực lượng phù chú, đơn giản thoải mái đặt chân lên boong tàu.
Anderson đi theo phía sau, hoàn toàn không nhìn toàn bộ ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của thuyền viên "Tàu Golden Dream", khóe miệng mỉm cười bước chậm đi, đánh giá mọi nơi, tựa như trở về nhà mình vậy.
Tố chất tâm lý của hắn tuyệt đối là siêu nhất lưu... Ừm, chẳng sợ đắc tội Bán Thần, bị buộc xin lỗi thích đáng, tiếp nhận ủy thác, quay đầu vẫn có thể cười hì hì trêu chọc mình, vui vẻ dùng bữa... Klein ở trong lòng cảm thán hai câu, nghênh diện đi về phía đám người "Phó thứ ba" Jordson.
"Xin chào, ngài Sparrow, tôi là tài công chính chiếc thuyền này, Bruce Walls." Một người nam mang mắt kính đơn, thân cao gần 1m8 khách khí cúi chào.
"Mỹ thực gia" tiền thưởng 6.200 bảng... đoàn hải tặc "Trung tướng núi băng" này, tiêu chuẩn tiền thưởng đều rõ ràng thấp hơn "Thượng tướng ngôi sao", không hổ là thợ săn bảo tàng kiêm chức hải tặc... Klein dùng thái độ cùng dùng từ lễ phép riêng của Hermann Sparrow nói:
"Xin chào, tôi có nghe nói đến ông."
"... Ha ha, cái này là vinh hạnh của tôi, tôi vốn có giấc mộng trở thành Thợ thủ công, lại không thể không đi lên thợ săn bảo tàng đường mỹ thực gia." Bruce Walls tự mình đùa một câu, chỉ vào một người nam bên cạnh nói, "Phó thứ hai của chúng tôi, 'Ca sĩ' Orphism."
Tiền thưởng 5.500 bảng... người phi phàm trên "Tàu Golden Dream", danh hiệu đều rất kỳ quái, nếu trước đó không biết đây là cấp dưới tướng quân hải tặc, mình khẳng định nghĩ là một đoàn lữ hành trên biển, xướng ca ăn mỹ thực bên lửa trại tiệc tối tìm bảo tàng trong truyền thuyết, quả thực không thể tốt đẹp hơn... Klein đưa ánh mắt hướng về phía Orphism, tùy ý gật đầu.
Vị "Ca sĩ" này có hình dáng đường nét giống như điêu khắc từ đá cùng một đầu tóc vàng sáng lạn, lúc này mang theo nụ cười u buồn nói:
"Trên thực tế, tôi chỉ là đang ca ngợi Mặt Trời, mà hiện tại, Mặt Trời của tôi đã không thấy."
... Klein thiếu chút nữa nổi lên một thân da gà.
"Hắc, không hổ là người Intis, nói chuyện giống như tôi cá hát vậy, đáng tiếc, tôi là ở Sehgal, lớn lên ở Rumberg, không có thể học được loại năng lực này." Anderson ở bên cạnh không biết là khoa hay là châm biếm cười nói, dù sao hắn có một nửa huyết thống Intis.