← Quay lại trang sách

Chương 854 Điểm cuối

Klein thân thể thoáng ngã về phía trước, giao nắm hai tay lại nói:

"Ông ta nói ông ta có lẽ sẽ chết ở trên biển, bảo tôi nói cho cô, ông ta là vì ngoài ý muốn mà bỏ mình, toàn bộ hung thủ trước đó cũng đã bị trừng phạt, cô không cần cừu hận ai nữa.

"Ông ta còn nói, ông ta rất yêu cô, ông ta xin lỗi."

Nina im lặng vài giây, chớp chớp mắt, nghiêng đầu nhìn về bên cạnh, cảm xúc không rõ ừm một tiếng:

"Tôi đã biết..."

Klein nhìn cô ta thật sâu một cái, thong thả đứng dậy nói:

"Tôi đã chuyển lời xong, tôi nên rời khỏi."

Đối diện đáp lại là lặng lẽ, chồng Nel nhẹ nhàng gật đầu, ý bảo cảm tạ.

Klein xoay người, đi hướng cửa phòng sách, anh vừa xoay tay nắm, sau lưng bỗng nhiên truyền đến thanh âm đã trở nên trầm thấp cùng khàn khàn của Nel Raymond:

"Ông, cho rằng, ông ta là dạng người gì?"

Klein lặng im một giây, quay đầu lại, nhếch khóe miệng, mỉm cười nói:

"Một người thủ hộ."

Anh không hề dừng lại, kéo ra cửa phòng sách, đi về nơi để mũ.

Khi anh đội mũ dạ, rời khỏi số 67 phố Red Indus, một tiếng khóc tinh tế, kiệt lực áp chế đột nhiên vang lên, chui vào tai anh.

Không tiếng động lắc đầu, Klein rời khỏi khu phố này, tiến vào một tòa giáo đường Nữ Thần Đêm Tối.

Xuyên qua lối đi sâu thẳm, yên tĩnh, anh ngồ ở hàng thứ bảy đếm ngược, đối mặt thánh huy đen sậm có nửa trăng đỏ cùng ngôi sao lấp lánh, lấy mũ dạ xuống, cúi thấp đầu, hai tay giao nắm để ở trước miệng, giống như đại đa số tín đồ nơi này.

Trong yên tĩnh cùng an bình không tiếng động, thời gian nhanh trôi qua, Klein thong thả mở mắt, động tác rất nhẹ nhàng đứng lên.

Ở chỗ anh ngồi, lưu lại một sự vật được tờ giấy bao bọc.

Klein dọc theo lối đi, đi ra đại sảnh cầu nguyện, đi tới cửa giáo đường.

Anh quay lưng về bên trong, đội mũ dạ, nâng tay phải lên, búng ngón tay.

Bốp!

Tờ giấy chỗ anh ngồi trước đó bỗng nhiên bị điểm hỏa, khiến cho mục sư chú ý, chờ người này chạy qua, lửa đã muốn tắt, lưu lại một đám vật chất dạng thạch thâm đen sâu thẳm giống như bảo thạch.

"Đây là..." Mục sư tuy không rõ ràng cho lắm đám vật chất dạng thạch này cụ thể là cái gì, nhưng linh cảm nói cho ông ta, cái này rất quan trọng!

Khi ông ta cùng mục sư khác đuổi theo ra ngoài giáo đường, quý ngài mặc vest đội mũ dạ cao vừa rồi đã không thấy.

Buổi sáng ngày hôm sau.

Klein thông qua chợ đen bản thu được thân phận mới đi tới trạm xe lửa hơi nước.

Anh một tay cầm vé xe hạng hai giá trị 18 saule cùng văn kiện chứng minh thân phận của mình, một tay cầm theo vali hành lý bằng da màu đen, đứng ở trên sân ga, chờ đợi xe lửa đến Backlund tới.

Anh hiện tại, bề ngoài một người nam trung niên gần bốn mươi tuổi, thân cao chừng 1m8, tóc đen hỗn loạn một chút sợi bạc, mắt lam sâu thẳm giống như hồ nước ban đêm, ngũ quan tương đương dễ nhìn, có hương vị thành thục cùng khí chất nho nhã.

Cúi đầu nhìn văn kiện chứng minh thân phận trong tay, trong đôi mắt Klein chiếu ra tên của mình hiện tại:

"Dwayne Dantes."

Ngẫm nghĩ, anh mang vali hành lý đặt ở trước mặt, mở ra, sau đó cất văn kiện chứng minh thân phận vào bên trong.

Ở trong vali hành lý này, có một cái hộp gỗ nhỏ màu đen, bên trong là tro cốt cựu binh sĩ Ruen Ronzel Edward.

Klein vừa sửa sang lại vali, bên tai đã vang lên thanh âm ô ô, một chiếc xe lửa hơi nước dâng lên sương khói, xoảng xoảng xoảng nhập sân ga, từ mau tới chậm ngừng lại.

Anh ngẩng đầu lên, đưa ánh mắt về phía trước, lặng lẽ đánh giá một chút, sau đó nói nhỏ một câu đối với vali hành lý:

"Cần phải trở về rồi..."

Anh chợt đứng thẳng, cầm lên vật phẩm tùy thân, từng bước một đi về phía cửa thùng xe đã mở ra.

...

Backlund, khu JoWod, số 26 phố Kingster.

Benson vừa lấy đi mũ, bỏ đi áo khoác, giao chúng cho nữ hầu, vừa nhìn về phía em gái Melissa chuyên tâm đọc sách ở trong phòng khách nói:

"Tháng sáu là kỳ thi tuyển sinh, em rốt cuộc có thể nỗi đau học tập của anh trước đây rồi."

Melissa không có ngẩng đầu, vẫn đọc sách nói:

"Em mỗi ngày đều đang tập trung học tập."

"Hài hước chút, Melissa, hài hước chút, người không hiểu hài hước có gì khác với khỉ đầu chó chứ?" Benson cười nói.

Melissa tùy ý liếc mắt nhìn anh mình một cái rồi nói:

"Anh trước kia không phải nói như vậy."

Cô không có đi thắc mắc người cùng khỉ đầu chó khác nhau đến cùng là ở chỗ nào, chuyển hỏi:

"Nhân viên chính phủ muộn như vậy mới chấm dứt công việc sao?"

"Không, chỉ là gần đây có rất nhiều chuyện, em có biết, ồ, em không biết, trong loại đại biến cách này, công tác giao tiếp trước sau, các loại quan hệ khác nhau, đều cực kỳ phiền toái." Benson ánh mắt đảo qua một tấm gương trong phòng khách, nhịn không được nâng tay vuốt vuốt tóc mình, vẻ mặt không quá vui vẻ nói, "Tuy anh chỉ là một nhân viên quèn trong bộ tài chính, nhưng cái này không trở ngại anh có rất nhiều công tác, duy nhất làm cho anh cảm thấy an ủi là, rốt cuộc vượt qua kỳ thực tập chết tiệt, kế tiếp anh sẽ có được lương tuần 3 bảng!"

Melissa buông sách, vừa đi về nhà ăn vừa nói với Benson:

"Nên dùng bữa tối rồi."

Cô dừng một chút, rất là chân thật nói:

"Em trước đó xem báo, nói là có một loại gọi là nhựa cây Donningsman, rất có hiệu quả mọc tóc."

Benson vẻ mặt chợt trở nên thực phức tạp.

...

Ô!

Trong tiếng còi hơi, xe lửa hơi nước thật dài xoảng xoảng xoảng xoảng xoảng xoảng đi vào Backlund.

Klein cầm theo vali hành lý, lại lần nữa bước trên mặt đất "Đô thì của vạn đô thị", "Nơi hy vọng" này, phát hiện sương mù loãng hơn rất nhiều so với dĩ vãng, không hề có màu vàng nhạt rõ ràng, đèn đường khí gas trên sân ga do còn sớm nên chưa được thắp sáng, để xua tan âm trầm cùng tăm tối.

Nhìn quanh một vòng, Klein rời trạm xe lửa hơi nước, đổi ngồi tàu điện ngầm cùng xe ngựa, trực tiếp đi tới một nghĩa trang giáo hội Gió Bão bên ngoài khu tây.

Sau đó, anh tiêu phí chút tiền, mang hủ tro cốt Ronzel Edward để vào trong một ngăn tủ.

Lúc này, cách ngày binh sĩ Ruen này rời khỏi Backlund đã vượt qua 165 năm.

Lui ra phía sau một bước, chăm chú nhìn một hồi, Klein vung giấy thành sắt, khắc lên ở trên cửa tủ:

"Ronzel Edward."

Anh nhắm mắt, lại viết:

"Mỗi một đoạn lữ hành đều có điểm cuối."

Nước mưa tí tách, sương mù loáng thoáng, đèn đường cố gắng phát ra ánh sáng mông lung mê muội và xe ngựa thường thường lướt qua ngã tư đường cùng nhau tạo thành cảnh đêm thông thường nhất của Backlund.

Ngoại trừ những cái này, Klein đứng ở phía sau của cửa sổ có chú ý tới một vài thay đổi đáng mừng.

Đinh linh linh!

Trong âm thanh thanh thúy quanh quẩn, một cổ máy kỳ quái chỉ có hai cái bánh xe nhanh chóng lướt đi dọc theo mép đường, đi hướng về một đầu khác của con đường, màu sắc tổng thể của nó là màu đen, nhưng có vài nơi ra màu xám trắng của sắt thép, dưới sự chiếu rọi của đèn đường khí gas thấm nước mưa, lóe ra mỹ cảm của kim loại.

Một người nam mặc trang phục của nhân viên bưu chính đang ngồi trên cổ máy này, hai chân không ngừng khởi động, có vẻ rất là ra sức, vị trí phía sau thì cột một rương gỗ có nước sơn màu lục.

"Phát triển rất tốt nha..." Klein mặc áo sơmi trắng ghi lê đen lộ khí chất thành thục nhìn cảnh này, không tiếng động cảm khái một câu.

Trong vài giờ trở lại Backlund của anh, ngay trên đường gặp nhiều máy móc kỳ quái cùng loại, cái này chính là xe đạp mà anh đầu tư và thúc đẩy!