← Quay lại trang sách

Chương 857 Những người bạn cũ (2)

Klein đương nhiên không sẽ bại lộ thân phận hiện tại, có chuẩn bị mà nói:

"Ngài có thể phân biệt đăng tin tức chuyển nhượng cổ phần trên “Báo Torquack” “Nhật báo Backlund”, khiến càng nhiều người biết được, có cạnh tranh mới có không gian mặc cả, đợi khi bán ra, đồng dạng đăng một thông cáo, biểu thị sự tình hoàn thành, không cần quấy rối.”

"Còn tôi sau khi xem được cái thông cáo này, sẽ trực tiếp đến chổ của ngài."

Isengard cũng không xa lạ đối với phương thức giao lưu cách không của quảng cáo trên báo chí, gật đầu nói:

"Không có vấn đề, đương nhiên, tất cả chi tiêu đều sẽ khấu trừ từ trong thu hoạch cuối cùng."

Thấy mục đích chủ yếu đã đạt thành, Klein đứng lên, đưa tay ra và nói:

"Cảm ơn trợ giúp của ngài, Isengard.”

"Tôi nên rời đi, có một số việc sau đó rồi hãy nói."

Isengard không giữ lại, một đường đưa anh ra cửa.

Klein tới gần quảng trường, ngồi xe ngựa cho thuê, vừa thưởng thức cảnh đêm của Backlund trong mưa nhỏ, vừa đi đến "Quán Bar Brave".

Anh dự định đêm nay một lần nữa liên thông lại tin tức và con đường tài nguyên của Sherlock Moriarty!

Vào trong quán bar ầm ĩ hỗn loạn, anh không đến chổ quầy bar kêu rượu, chỉ là dạo qua một vòng quanh đài quyền anh, liền chuẩn bị rời đi, đi ra xe ngựa bên ngoài chờ đợi tiểu thư Sharon xuất hiện.

Lúc này, cửa phòng billiards mở ra, Ian mặc chiếc áo ba- đờ- xuy cũ tay cầm tờ báo đi ra.

Con mắt đỏ tươi của hắn tùy ý đảo qua, đột nhiên thấy bóng người quen thuộc, há to mồm ra, nhưng không phun ra tính danh của đối phương, chỉ vui mừng nói:

"Chào buổi tối, thưa ngài, có cái gì cần hỗ trợ không?"

"Tạm thời không cần, chỉ là đến gặp bạn cũ." Klein ấm áp cười nói.

Đang khi nói chuyện, anh thấy tờ báo Ian cầm là “Tin tức trên biển”, nội dung lộ ở bên ngoài có một tiêu đề tương đối hấp dẫn:

"Khiếp sợ! Người mạo hiểm điên cuồng thành tội phạm truy nã!"

Người mạo hiểm điên cuồng... Trực giác của Klein cho rằng cái này có quan hệ với bản thân mình.

Ian nhận thấy được tầm mắt của anh, cười giơ cao tờ báo mà nói:

"Đây là tin tức mà tờ “Tin tức trên biển” hiếm khi đưa tin đúng lúc, bởi vì các địa phương đều xuất hiện huyền thưởng lệnh.

"Người mạo hiểm điên cuồng Hermann Sparrow mưu đồ một sự kiện nguy hại 'Đô thị Khẳng Khái', được chứng thực là thành viên của tổ chức tà ác. Trong sự kiện này, dựa vào bảo hộ của giáo hội Gió Bão và chính phủ, Bayam không người thương vong, nhưng 'Thượng Tướng Máu' Senol bị cuốn vào việc này bởi vậy mà biến mất, sơ bộ hoài nghi đã bị Hermann Sparrow đánh chết.

"Ngài đoán bọn họ đưa ra tiền thưởng cho Hermann Sparrow là bao nhiêu?”

"50.000 bảng!”

"Cái này vượt hơn 'Thượng Tướng Máu', gần với Thượng Tướng Địa Ngục!"

50.000 bảng... Klein nghe được mà tim đập thình thịch.

Anh đè xuống rung động trong lòng, mỉm cười đáp lại:

"Đáng tiếc, tiền thưởng như vậy có rất ít người có thể lĩnh được."

Anh chỉ chỉ cửa lớn của quán bar mà nói:

"Lúc có thời gian lại tới tìm cậu."

"Tốt." Ian không hỏi nhiều, ngược lại nói ra một câu, "Ngài White của giáo đường Harvert là bạn của ngài?"

Emlyn người này chịu ra cửa? Vì những tín đồ của Ánh Trăng Nguyên Thuỷ? Klein gật đầu nói:

"Đúng vậy."

Sau khi nói xong, anh tách ra đoàn người, đẩy cửa rời đi "Quán Bar Brave".

Trên một chiếc xe ngựa cho thuê, Klein đưa ánh mắt ra ngoài cửa sổ, đợi tiểu thư Sharon xuất hiện.

Đương nhiên, anh không dám cam đoan đối phương còn ở nơi này, mấy tháng qua, vị nữ sĩ này và Maric có khả năng đã thay đổi địa điểm hoạt động bình thường.

Trong vô thanh vô tức, linh cảm của Klein đột nhiên có xúc động, nghiêng đầu nhìn phía cửa sổ, chỉ thấy cảnh tượng trên thủy tinh được bóng đêm phản xạ, hình bóng của một người nữ trẻ tuổi mặc váy dài kiểu Gothic cung đình màu đen được chiếu rọi rõ ràng.

Quay đầu lại, Klein thấy tiểu thư Sharon ngồi ở đối diện mình, tóc vàng nhạt, mắt xanh thẳm, sắc mặt tái nhợt không có cái gì khác với ngày xưa.

"Chào buổi tối." Klein không cần sắm vai Hermann Sparrow chủ động chào hỏi.

Sharon hơi đứng dậy, khẽ kéo làn váy, xem như thi lễ.

Nghĩ đến đối phương có khả năng đã xem qua “Tin tức trên biển”, anh nhất thời không tìm được trọng tâm câu chuyện hàn huyên mà thanh thanh cổ họng, trực tiếp nói:

"Tôi đánh chết Senol."

"Ừm." Sharon khẽ gật đầu rất nhỏ, ý bảo mình đã biết.

Klein cười tiếp tục nói:

"Nếu như Maric còn cần một phần đặc tính phi phàm của 'Oan hồn', có thể chờ đợi tập hợp tài chính, chờ tôi tìm được thay thế, sẽ mang Senol bán cho hắn."

Sharon không hỏi "thay thế" là có ý gì, đơn giản đáp lại:

"Sau khi thấy tin tức kia, hắn liền chờ đợi anh trở về."

"Tốt." Klein khẽ cười một tiếng, đưa tay duỗi vào áo, rút ra một vòng cổ bằng bạc, "Vật phẩm may mắn của Senol, cô hẳn là biết tình huống của nó chứ?"

Sharon "ừm" một tiếng, đợi Klein tiếp tục nói.

"Nó và một món 'Bình Độc Tố Sinh Vật', tôi dự định bán ra, cô, hoặc là người của cô có hứng thú hay không?" Klein chủ động hỏi.

Sharon lặng im hai giây rồi nói:

"Tôi giúp anh hỏi một chút."

Ý chính là cần phải suy nghĩ một chút? Cũng phải, hiệu quả mặt trái của "Cán Cân May Mắn" quả thật làm cho người do dự, bất quá, "Bình Độc Tố Sinh Vật" và "Oan hồn" sự thật rất phối hợp, nếu như không phải thiếu tiền, tùy thân mang theo sẽ làm thể chất càng ngày càng kém, bị nhiễm tật bệnh, mình đều luyến tiếc bán, trong mai phục chiến, nó tương đối hữu dụng! Klein mơ hồ nắm được ý của Sharon, mang vòng cổ bằng bạc có vẻ cổ xưa nhét trở về trong áo.

Anh châm chước rồi hỏi:

"Khiến mỗi một sự vật không có sự sống xung quanh công kích mục tiêu là năng lực của danh sách 'Tù phạm' nào?"

"Rối gỗ." Sharon lời ít mà ý nhiều mà đáp một từ.

Năng lực của danh sách 4 "Rối gỗ"? Bản thân biến thành tượng người "không có sự sống", cho nên có thể điều khiển toàn bộ vật phẩm không có sự sống trong phạm vi nhất định? Nếu như thăng cấp, vật phẩm thần kỳ này có thể trực tiếp ảnh hưởng kẻ địch hay không? Klein như chợt bừng tỉnh mà gật đầu, ngược lại hỏi:

"Vậy cô có biết một vị Bán thần như thế này không?"

Anh miêu tả lại dáng dấp của ông lão đánh lén mình ngoài thành Bayam.

"Jacks." Sharon bình tĩnh mà nói ra một cái tên.

Thật ra là tôi hy vọng cô có thể giới thiệu nhiều đến tình huống liên quan... Klein biết phong cách của tiểu thư Sharon, bất đắc dĩ cười nói:

"Vậy cô có biết Zatvin không?"

Đây là đạo sư thủ lĩnh của giáo phái Thiên Thể ở đảo Olavi.

"Bán thần đuổi bắt chúng tôi." Sharon tựa như một tượng người, không có cảm tình cũng không có gì giấu diếm mà đáp.

Cũng là kẻ khiến mình lần đầu tiên cảm thấy cái ghế, bàn và rèm cửa sổ muốn giết mình... Thật sự là trùng hợp... Bất quá, cái này không phải sắp xếp, chỉ là nói rõ tổ chức bí ẩn Học phái Hoa Hồng có lịch sử hơn ngàn năm, Bán thần cũng không có bao nhiêu người... Phỏng chừng cũng sàng sàng với hội Cực Quang, số lượng Thánh giả khoảng năm người, Thiên sứ cùng vật phong ấn cấp 0 có hai đến ba... Đương nhiên, cái này là bởi vì bị bảy đại giáo hội chèn ép lâu dài, đại bản doanh đều biến thành thuộc địa, thời bọn họ còn toàn thịnh, khẳng định không chỉ những cái này... Klein suy nghĩ một chút, lần thứ hai hỏi:

"Vậy cô có biết thành viên của Học phái Hoa Hồng chỉ một cánh tay đủ khiến cả ngọn núi run rẩy không?"

Anh vốn định hình dung cụ thể đặc điểm của cánh tay kia một chút, nhưng phát hiện bản thân mình hoàn toàn không dám nhìn thẳng đối phương.

Sharon bình tĩnh nghe xong, đôi mắt xuất hiện chuyển động, tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng mà mở miệng nói:

"Anh đến cùng gặp phải cái gì?"