← Quay lại trang sách

Chương 858 Lại thăm dò

Một người Thánh giả, một vị Thiên sứ, cùng với "Hải vương", Bán thần của hội Cực Quang, quái vật sinh ra từ kế hoạch Tử Thần Nhân Tạo của Linh Giáo Đoàn... Klein im lặng tự giễu một câu, cười khổ nói:

"Tôi chọc 'Dục Vọng Mẫu Thụ', gặp phải mai phục của Học phái Hoa Hồng, may mà lúc đó ở Bayam, có giáo hội Gió Bão, người của chính phủ ra tay, hơn nữa tôi còn ném ra vật phẩm bị khí tức của 'Tạo Vật Chủ Chân Thật' ô nhiễm, sự vật có quan hệ cùng Linh Giáo Đoàn, nói chung, cảnh tượng rất hỗn loạn, tôi nhân cơ hội đào tẩu."

Anh thản nhiên đáp lại, chỉ không nhắc tới tiểu thư tín sứ và tồn tại của ngài Azcot, về phần chuyện của "Tạo Vật Chủ Chân Thật", anh tin tưởng tiểu thư Sharon đã sớm nhìn ra được anh thật ra không bị lời vô nghĩa ảnh hưởng, cái này có thể sử dụng can thiệp tâm lý đúng lúc và trị liệu tinh thần để giải thích.

" 'Dục Vọng Mẫu Thụ'..." Sharon thì thầm cái tên này, trong đôi mắt xanh thẳm dần dần xuất hiện dao động tâm tình hiếm có.

Klein không có năng lực suy luận của "Người quan sát", không cách nào nhìn ra tâm tình cụ thể của tiểu thư Sharon, chỉ mơ hồ cảm thấy cô ta có chút sợ hãi và có chút căm hận.

Sharon rất nhanh thu hồi phản ứng không bình thường, một lần nữa biến thành một “tượng người” tinh xảo tới cực điểm.

Nàng nhìn Sherlock Moriarty đối diện mà nói:

"Anh rất may mắn, cũng rất thần bí."

Klein cười mà không nói, không nói dối, cũng không giải thích.

Sharon không hỏi, ngược lại nói:

"Anh gặp phải có thể là Siea, là 'Thần nghiệt' sinh ra từ chín trăm hai mươi hai năm trước, tự xưng đứa nhỏ của 'Thần Bị Ràng Buộc', cũng là thủ lĩnh hiện tại của Học phái Hoa Hồng."

Không thể nào, Học phái Hoa Hồng vì đối phó mình, trực tiếp phái ra thủ lĩnh và một Bán thần... Mình chỉ là một danh sách 5 nho nhỏ! Nếu không phải "Ánh sáng cam" Hillary nhắc nhở, mình sợ rằng đã bị Học phái Hoa Hồng bắt được... Klein sau một hồi sợ hãi, thuận miệng hỏi:

" 'Thần nghiệt' là tên gọi của danh sách 2 hoặc là danh sách 1 trong con đường 'Tù phạm'?"

"Đại khái." Sharon không đưa ra câu trả lời khẳng định.

Lúc này, không đợi Klein đáp lại, nàng ấy chủ động nói:

"Phố Williams bị hủy diệt rồi."

Klein đã phỏng đoán qua khi tiểu thư Sharon nhắc tới trọng tâm câu chuyện này, bản thân mình nên có phản ứng gì, lúc này nhíu mày nói:

"Là ai làm? Lúc nào?"

" 'Kẻ Gác Đêm' và 'Quả Tim Máy', hơn hai tháng trước." Sharon hiển nhiên có tìm kiếm tình báo tương ứng.

Klein trịnh trọng gật đầu, trầm tư một hồi rồi nói:

"Có lẽ chúng ta đều bỏ qua một việc, ác linh kia cũng không nhất định cần chúng ta cứu vớt, nó đã khống chế nam tước Pound!

"Có thể là người đó xảy ra vấn đề, khiến cho 'Kẻ Gác Đêm' và 'Quả Tim Máy' quan tâm hay không?" Klein không hề chột dạ mà nói ra suy đoán có thật có giả.

Sharon hơi hơi gật đầu và nói:

"Nam tước Pound bất ngờ chết sau một lần cuồng hoan."

Đây là bị xử lý? Tia huyết mạch cuối cùng của Yalista Tudor cứ như vậy mà đoạn tuyệt? Klein suy nghĩ một chút rồi nói:

"Phố Williams bây giờ là tình huống gì?"

"Đang sửa chữa một ít nhà cao tầng." Sharon không có biểu tình mà miêu tả, "Lúc ban đầu có người âm thầm quản lý, nhưng càng ngày càng ít, tới đầu tháng trước, đã không còn."

Klein trầm ngâm vài giây:

"Cô có xuống dưới thăm dò qua chưa?"

Ánh mắt của Sharon đảo qua khuôn mặt của anh và nói:

"Không có."

Đây là nhớ kỹ ước định không thành văn của chúng ta trong lúc đó: cùng nhau phát hiện, cùng nhau thăm dò? Thật sự là một vị nữ sĩ có phẩm cách cao thượng, "Hệ Cấm Dục" của Học phái Hoa Hồng tốt hơn so với "Hệ Túng Dục" không biết bao nhiêu lần! Klein hỏi dò:

"Hiện tại đi chứ?"

"Tốt." Sharon ngắn gọn biểu đạt thái độ của mình.

Klein lập tức dặn dò lái xe phía trước, thay đổi tuyến đường đi phố Williams giao giới của khu Tây và khu Queen.

Trên đường đi, anh tùy ý nói một chút hiểu biết trên biển và kinh nghiệm không liên quan đến bí mật, Sharon tuy rằng không đáp lại, nhưng nghe rất là chuyên chú, tựa như cảm thấy hứng thú.

Điều này làm cho Klein nhớ tới lúc ban đầu biết vị tiểu thư bảo tiêu ấy, cô ta ngồi ghế dựa cao hư ảo bên trong cửa sổ thủy tinh, tay phải nâng gương mặt, chăm chú mà lắng nghe bản thân mình cùng Ian đối thoại, rất có tiềm lực của "Người quan sát".

Xe ngựa lướt qua từng con phố an tĩnh trong màn mưa tí tách, rốt cục đến gần phố Williams.

Klein và Sharon không có tới gần, đã có thể phát hiện bên kia biến thành một công trường lớn.

Đi vòng đến khu vực hậu phương đối ứng với di tích dưới nền đất, sau khi đứng dưới một gốc cây đại thụ cành lá rậm rạp, Klein nói với Sharon rõ ràng không có bung dù nhưng hề ướt một chút nào:

"Chúng ta xuống phía dưới từ nơi này."

Nước mưa rơi xuống, đi qua mái tóc vàng nhạt và thân thể của Sharon, rơi xuống mặt đất.

"Tốt." Sharon không hỏi Sherlock Moriarty cần biện pháp gì xuống phía dưới.

Klein đưa tay duỗi vào túi áo, thoải mái mà giải trừ tường linh tính, mở thuốc lá hộp bằng sắt.

Bên cạnh anh bỗng nhiên xuất hiện một bóng người, chính là "Thượng Tướng Máu" Senol mặc áo khoác đỏ sậm mang góc tam giác cổ xưa.

"Hắn thay tôi xuống dưới." Klein vừa cười vừa nói.

Ngay sau đó, anh thong dong mà điều khiển con rối của mình.

"Thượng Tướng Máu" Senol lúc này lấy tay vỗ ngực, thi lễ với Sharon:

"Chào buổi tối, rất vinh hạnh hợp tác với cô."

Sharon liếc mắt quét nhìn Klein và Senol, cái gì cũng không nói, thân thể nhanh chóng chìm xuống, tiến vào trong bùn đất.

Ặc, tiểu thư Sharon tựa như ghét Senol... Klein tươi cười, khiến thân thể của "Thượng Tướng Máu" cấp tốc hóa thành oan hồn, lặn xuống theo.

Bản thân anh thì dựa vào đại thụ, nửa khép con mắt, chăm chú mà khống chế con rối, xung quanh không có một bóng người, hạt mưa thưa thớt, đèn đường mờ ám.

Trong loáng thoáng, Klein như tìm được cảm giác của "Bí Ngẫu Đại Sư".

Tầm nhìn của anh và tầm nhìn của Senol giờ phút này chồng lên nhau, nhìn thấy bùn đất nâu đen, đám sâu nhúc nhích và tạp vật giữa khe đá.

Xuyên qua tầng này rồi lại một tầng cản trở, "anh" và Sharon đi tới khu vực tồn tại ban đầu của di tích ngầm, khung ở đây đã sập, trụ đá đổ vỡ, bùn đất lấp đầy, đá vụn đầy ấp, hoàn toàn không còn hình dạng của ban đầu.

Tình cảnh như vậy khiến Klein tin tưởng, pho tượng hình người của sáu thần khẳng định đã bị phá hư hoàn toàn.

Khiến anh may mắn chính là, "vị trí của bản thân mình" và vị trí của Sharon tương đối gần phòng phong ấn ác linh, nói cách khác, trong thăm dò sau đó, anh không cần lo lắng phạm vi hoạt động của con rối vượt hơn cực hạn khống chế 100 mét.

Trong mùi bùn đất và mùi hư thối, bí ngẫu của Klein cùng Sharon đi cùng nhau, rất nhanh tiến vào căn phòng trước kia vô cùng nguy hiểm, thế nhưng, trong phòng đã đầy bùn đất, chỉ còn xương trắng và quần áo là có lưu lại vết tích bị đập vụn, tất cả những vết vàng sậm cùng tia sáng xanh đậm tồn tại ban đầu đều biến mất không thấy.

"Đặc tính phi phàm bị 'Kẻ Gác Đêm' hoặc 'Quả Tim Máy' lấy đi..." Da mặt của Senol co rút, phản ứng hoàn mỹ tâm tình của Klein lúc này.

Sharon xoay người trong hoàn cảnh tối đen, nhẹ nhàng lắc đầu nói:

"Bọn họ không phái người tiến đến, ở đây không tồn tại dấu vết của vật còn sống."

Cũng phải, nếu như phòng này trong nửa năm có người sống ra vào, "Oan hồn" hẳn là có thể cảm ứng được... Hơn nữa, những tượng thần ấy rất hiển nhiên không thể bị "Kẻ Gác Đêm" và "Quả Tim Máy" nhìn thấy... Vậy những đặc tính phi phàm này chạy đi đâu rồi? Klein chân mày cau lại một chút, Senol đồng thời cũng có phản ứng cùng loại.

Lẽ nào ác linh kia không bị tiêu diệt hoàn toàn? Nó đã sớm chạy ra khỏi đây? Klein nghĩ nghĩ, bỗng sợ hãi cả kinh.

Anh kiềm chế tâm tình, điều khiển Senol đi theo Sharon đi qua căn phòng bị bùn đất đá vụn nhét đầy, đi tới vị trí của cánh cửa lớn vốn máu chảy đầm đìa, lúc này chỉ có vài mảnh nhỏ chứng minh mục tiêu đã từng tồn tại.