← Quay lại trang sách

Chương 879 Hấp dẫn

Klein không cảm thấy ngoài ý muốn với lời nói của quản gia Walter, gật đầu nói:

"Tốt."

Nói xong, anh nghiêng đầu nói với nam giúp việc Richardson:

"Chuẩn bị xe ngựa, tôi muốn đi Giáo đường St. Samuel."

Klein nhớ rõ rất rõ ràng, mục đích chủ yếu của mình là sắm vai tín đồ thành kính của Nữ Thần Đêm Tối, tiếp xúc với nhân viên thần chức tương ứng, sau đó tìm ra cơ hội vào cửa nhà Chanis, cho nên khi nào rảnh rỗi là phải tới giáo đường cầu nguyện, bày ra thành ý, cũng là để bọn họ quen mặt.

"Vâng thưa ngài." Richardson cung kính hồi đáp.

Không bao lâu sau, Klein đã mặc quần áo chỉnh tề ngồi lên xe ngựa xa hoa, vừa thưởng thức phong cảnh ven đường, vừa nếm vị hồng trà pha chanh.

Thật ra, ở thùng xe có một cái quầy bar nhỏ, quản gia Walter đã chuẩn bị sẵn rượu Ranzi, Blackland cùng rượu nho Intis.

Bất quá Klein không quá thích uống rượu, thân là một người phi phàm, anh không thích cảm giác say khướt, nó dễ dàng làm anh liên tưởng tới sự mất khống chế, cho nên khi tới giáo đường, anh sẽ lấy cớ không thể uống rượu, đồng thời dặn dò người giúp việc Richardson chuẩn bị hồng trà.

"Nếu có thể thì tôi càng thích một ly trà đá ngọt ngào, đó là hương vị của phương nam." Klein nói đùa với Richardson.

"Lần sau tôi sẽ chuẩn bị." Richardson nghe vậy liền đáp lại.

Klein cười lắc lắc đầu:

"Không, không cần, tôi chỉ đùa mà thôi.”

"Chờ tôi và hàng xóm quen thuộc hơn, tôi sẽ cử hành một hồi yến hội Disi đặc sắc, đến lúc đó lại chuẩn bị trà đá ngọt, ha ha, tôi nghĩ con cái bọn họ sẽ rất thích."

Richardson thấy mình lý giải sai ý của chủ nhân, liền lộ vẻ khẩn trương mở miệng:

"Tôi sẽ nhớ kỹ thưa ngài."

Từ số 160 phố Berklund đến Giáo đường St. Samuel ở phố Phelps chỉ cần 20 phút, nếu không phải cần thể diện nên nhất định phải thuê xe ngựa và người đánh ngựa, Klein càng nguyện ý đi bộ, vừa để tiêu thức ăn vừa để thân thể khỏe mạnh.

Rất nhanh, xe ngựa đến quảng trường bên ngoài giáo đường, Klein tay cầm ba toong nạm vàng bước xuống.

Tiến vào giáo đường, đi tới sảnh lớn cầu nguyện, anh giao mũ dạ cùng batoong cho Richardson, còn bản thân thì tìm một vị trí trống ngồi xuống, đầu cúi thấp, hai tay chắp vào nhau, vậy mà thật sự yên tĩnh cầu nguyện.

Richardson ngồi xuống phía sau hắn, đặt đồ vật sang một bên, đưa mắt nhìn thánh đàn, cuối cùng cũng nhắm hai mắt lại.

Trong bầu không khí yên bình an tĩnh, Klein cảm thấy linh tính của mình xuất hiện hiện tượng phát tán rất nhỏ, tuy nhiên cũng không cảm thấy kinh ngạc, bởi vì tín chúng cầu nguyện đều mang theo thành kính từng giọt từng giọt linh tính hội tụ, cung cấp năng lượng cho phong ấn Chanis.

Không biết qua bao lâu, linh cảm của anh đột nhiên có xúc động, lặng yên mở to mắt nhìn về phía trước.

Nơi đó có một nhân viên thần chức đã cao tuổi mặc trường bào màu đen đang đứng, tóc thưa thớt, khuôn mặt tái nhợt như người chết.

Từ xa xa nhìn lại, khí tức của hắn rất lạnh lẽo, không có vẻ mặt, vậy mà có một loại cảm giác giao hòa với thứ ánh sáng u ám trong sảnh cầu nguyện.

Là người trông coi... Klein chỉ nhìn lướt qua liền có phán đoán, một lần nữa nhắm mắt cầu nguyện, đương nhiên, hắn đã nhớ kỹ đặc điểm dung mạo của đối phương:

Mũi to, ánh mắt màu lam, làn da chạy xệ lỏng lẻo, không để râu.

Nhân viên thần chức già lão kia lúc này cũng ngồi xuống, hết sức chuyên chú về phía nữ thần cầu nguyện, trong toàn bộ phòng cầu nguyện, chỉ vách tường phía trước là có mấy cái lỗ thủng, bọn chúng phát ra hào quang kì lạ, lấp lánh như các ngôi sao, làm cho không gian tăm tối trở nên có vẻ nhu hòa và thần thánh.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, linh cảm của Klein lại một lần bị xúc động.

Anh cẩn thận mở to mắt, thấy người trông coi mặc trường bào màu đen rời khỏi chỗ ngồi, tiến vào một cánh cửa.

Đó hẳn là con đường đi thông tới bên trong giáo đường... Những người trông coi đều ở trong giáo đường? Bọn họ không có người thân không có gia đình không có nhà riêng? Từ trạng thái của bọn họ mà nói, cái này cũng không tính là bất ngờ, hơn nữa người trông coi cửa Chanis, bị các Giám mục giám thị, cũng là bình thường thi thố... Điều này nghĩa là mình cần trở thành bạn tốt của các mục sư Giáo đường St. Samuel, nhận được quyền lợi tự do ra vào giáo đường... Klein không nhìn nhiều, nhắm lại hai mắt, suy nghĩ đủ loại vấn đề.

Lại chờ thêm một hồi, hắn thong thả đứng dậy, đi tới thánh đàn, đứng ở hòm quyên góp, lấy ra 50 bảng, thành kính bỏ vào.

Điều này làm cho Giám mục cùng mục sư có mặt đều nhìn tới, ánh mắt trở nên thân mật, nhớ kỹ bộ dáng của hắn.

Làm xong những cái này, Klein nhẹ nhàng gật đầu với các nhân viên thần chức, xoay người đi tới cửa ra, Richardson cầm lấy mũ cùng gậy chống của hắn theo sát phía sau.

Ra khỏi đại sảnh cầu nguyện, anh bước đi trong ánh sáng rực rỡ của các bức hoạ cùng hào quang đủ màu sắc từ kính thủy trên cao chiếu xuống, đi đến vị trí cửa lớn.

Đúng lúc này, nơi đó có mấy bóng người tiến vào, đi đầu là một người đàn ông trung niên, ngũ quan hiền lành, thân mặc áo gió màu đen, không mang bao tay, cũng không chống gậy.

Phía sau người nam này là một người đàn ông trẻ tuôi cũng mặc áo gió màu đen, tóc hắn đen bóng, diện mạo anh tuấn, chỉ là kiểu tóc có vẻ tùy ý, hình như là sau khi rời giường buổi sáng còn chưa cẩn thận chải đầu.

Bộ dáng của hắn, bóng dáng của hắn, Klein đều vô cùng quen thuộc, nhưng lại có một loại cảm giác vài năm, mười mấy năm không gặp:

Leonard Mitchell!

Ánh mắt Klein hơi co rụt lại, bàn chân không hề dừng bước, đi tới chỗ mấy "Kẻ Gác Đêm".

Đúng vậy, Klein xác nhận bọn họ là "Kẻ Gác Đêm"!

Lúc 2 bên lướt qua nhau, hắn tùy ý địa quét mắt nhìn đám người Leonard một cái, sau đó lướt qua bọn họ, đi tới cửa lớn.

Cửa lớn rộng mở, bên ngoài trời trong gió nhẹ, ánh mặt trời ấm áp.

Leonard Mitchell đi ngang qua các tín đồ, liếc mắt nhìn một cái rồi thu hồi ánh mắt, thở dài:

"Hy vọng lần này có thể ở Backlund thêm vài ngày, nghỉ ngơi cho thật tốt. Án lần này không chỉ nguy hiểm, hơn nữa lúc nào cũng phải căng thẳng tinh thần."

Tổ đội "Bao tay đỏ" bọn họ vừa phá vụ án phi da người ác ma sự kiện, bắt được 2 mục tiêu trong đó.

Việc này mặt ngoài nhìn như thoải mái, trên thực tế tuyệt đối không đơn giản, bọn họ đã trải qua không ít khó khăn mới gian nan hoàn thành nhiệm vụ, mỗi một đội viên không chỉ mệt thân, còn uể oải tinh thần.

Đội trưởng Soest lắc đầu cười nói:

"Đây là cuộc sống của 'Bao tay đỏ' chúng ta, từ khi ngươi lựa chọn gia nhập đã phải biết là sẽ như vậy.

"Bất quá chúc mừng cậu, lần này có thể tấn thăng 'An hồn sư'."

Leonard Mitchell bĩu môi cười nói:

"Cái này chậm hơn tôi tưởng nhiều, đội trưởng Soest, anh rốt cuộc có thể danh sách 5."

"Vấn đề không phải do giáo hội, nếu tôi có đủ sức chịu đựng, trong vòng năm năm là có thể trở thành 'Linh vu'." Soest thu hồi nụ cười, đi tới đại sảnh cầu nguyện nói, "Đi cầu nguyện với nữ thần thôi, cái này có thể tiêu trừ áp lực tâm lý của các anh, khôi phục sức khỏe tinh thần."

Khi nói chuyện, tổ đội "Bao tay đỏ" đã tiến vào đại sảnh yên tĩnh mờ mịt, tự tìm vị trí ngồi xuống.

Leonard đang muốn chuyên tâm cầu nguyện, bỗng nhiên nghe thấy trong đầu có một giọng nói hơi gà nua vang lên:

"Người vừa rồi có chút vấn đề."

"Ai?" Leonard ngẩng đầu, thấp giọng hỏi.

Giọng nói hơi già nua hồi đáp:

"Một trong những người các ông gặp ở cửa, tôi sống nhờ cơ thể của cậu, thực lực chưa khôi phục nên không có cách nào xem xét rõ ràng."