← Quay lại trang sách

Chương 889 Gặp trong mộng (1)

Anh mỉm cười nói với Giám mục Elektra:

"Không biết sau này tôi có còn vinh hạnh nghe ngài giảng đạo hay không?"

"Không có vấn đề." Đối mặt với phú ông vừa kính dâng 300 bảng, Giám mục Elektra hoàn toàn không thể cự tuyệt, thậm chí rất vui vẻ gật đầu nói, "Chỉ cần anh đến giáo đường, chỉ cần tôi có thời gian."

Klein không dây dưa chi tiết, miễn cho làm đối phương hoài nghi, thành khẩn nói cảm tạ, sau đó mang theo người giúp việc Richardson rời khỏi Giáo đường St. Samuel.

Anh về nhà thì phát hiện còn chưa đến 8 giờ, vừa lúc dùng bữa tối, nhàn nhã vượt qua thời gian còn lại của ngày hôm nay.

...

Đêm khuya, trong phòng ngủ.

Klein đang ngủ say bỗng nhiên mở mắt.

Linh tính nói cho anh biết, có người bí mật tiến vào biệt thự!

Có người lẻn vào? Klein không lập tức xoay người ngồi dậy, chỉ nghiêng thân thể, để tay phải xuống gối đầu, lặng yên cầm chắc súng ngắn "Chuông tang", cùng lúc đó, anh thong thả mở ra năm ngón tay trái, để cho "Mấp máy đói khát" ở trong trạng thái sẵn sàng khởi động.

Biết được sau khi về Backlund sẽ khó có thể tìm đồ ăn cho "Mấp máy đói khát", anh đã sớm lẻn vào nhà giam vịnh Disi thành phố Conard tìm phạm nhân tử hình, xác nhận hành vi phạm tội không sai sót, sau đó đút cho nó ăn.

Người "Học phái Hoa Hồng" tới bắt mình? Không, không có khả năng nhanh như vậy, hơn nữa nếu là bọn hắn, khẳng định sẽ không tùy tiện tới cửa, mà là chờ chờ cơ hội, tranh thủ lúc mình ở nơi hẻo lánh, một kích đắc thủ, miễn cho kinh động các thế lực Backlund... Lúc ở thánh lễ ánh trăng mình hiến quá nhiều tiền nên bị phần tử xấu theo dõi? Ừm, một phú ông ra tay hào phóng vừa tới Backlund quả thật rất dễ dàng trở thành mục tiêu của người khác... Đương nhiên, cũng có thể là "Kẻ Gác Đêm" muốn tới điều tra... Trong khi nội tâm liên tục suy nghĩ, Klein nghe thấy có tiếng động rất nhỏ từ ban công cách vách truyền đến.

Ngay sau đó là tiếng ổ khóa lay động, cửa sổ sát đất gần như không tiếng động bị mở ra.

Klein cẩn thận lắng nghe, phát hiện có tiếng bước chân tiến ra hành lang.

Hơi tạm dừng một chút, tiếng bước chân hướng về phòng ngủ bên này, sau đó là tiếng mở cửa phòng người giúp việc nam.

Đi nhầm chỗ? Hay là đối phương muốn tìm Richardson? Klein nghĩ vậy, buông "Chuông tang" ra, đi về phía hộp thuốc lá bằng sắt cách đó không xa.

Anh giải trừ "tường linh tính", một bóng dáng mặc áo khoác đỏ sậm cũ kỹ trong nháy mắt xuất hiện ở bên cạnh, đi xuyên qua bức tường.

Khi “Oan hồn” Senol tới cửa sổ thủy tinh phòng Richardson, vừa vặn thấy được một cái bóng có màu da nâu nhạt, tóc đen, thân thể mềm mại, đi ra khỏi cửa phòng, mà Richardson không tiếng động ngồi ở mép giường, thân thể ngả về phía trước, lưng hơi nhô lên, tựa như hòa mình cùng với bóng tối.

Vẻ mặt hắn khi thì sợ hãi, khi thì khó xử, khi thì toát ra cảm giác yếu đuối, cuối cùng đều quy về yên lặng.

Quả nhiên là tới tìm Richardson... Đặc điểm hình dáng rất tiếp cận người đại lục phương nam... Thân thể nhanh nhẹn, hành động thuần thục, hẳn là không phải người thường... Đây là bạn mà Richardson quen biết khi còn ở trang viên bên đại lục phía nam, hay là người quen của mẹ hắn? Richardson chỉ là một người giúp việc lương một năm 35 bảng, có chuyện gì mà cần nhờ hắn hỗ trợ? Klein vừa mượn dùng thị giác của Senol để quan sát, vừa suy đoán trong lòng.

Giờ khắc này, anh bỗng nhiên có chút hiểu được vì sao Richardson giỏi quan sát, thích ở ban công đánh giá người đi đường tới lui.

Hắn sợ bị người khác tìm được!

Hy vọng không có vấn đề gì lớn, cũng không ảnh hưởng đến kế hoạch của mình... Bói toán thử xem... Nếu Richardson không thể giải quyết phiền toái, vậy tìm cái cớ đuổi việc hắn... Richardson một lần nữa nằm xuống, Klein thấy vậy liền thu hồi "Oan hồn".

...

Lúc này, ở số 7 phố Pepinster, Leonard Mitchell lại một lần nữa ngủ say, tiến vào sương mù bao phủ Backlund.

Hắn trước đó đã ở trong mộng hỏi phóng viên Mike Joseph của “Báo Quan sát hàng ngày”, nói Sherlock Moriarty không phải chủ động muốn dính dáng vào sự kiện Ranus, mà là được thuê mới tham dự, điều này làm cho lòng hiềm nghi của đối phương thẳng tắp hạ xuống.

Nếu không có bóng dáng của vị đại thám tử này xuất hiện ở rìa sự kiện Carpin, cùng với Emlyn White của giáo đường Havetst có quan hệ chặt chẽ, Leonard Mitchell đã muốn từ bỏ điều tra, tiếp tục truy tìm tung tích của Ince Zangwill.

Bởi vì Sherlock Moriarty không có nhiều bạn bè ở câu lạc bộ Craig, một người đã chết trong sự kiện vương tử Edsack, một người chính là phóng viên Mike Joseph, cho nên, tới giờ mục tiêu của Leonard chỉ còn một: Bác sĩ Alan Chris.

"Từ trong bộ tư liệu có thể thấy, người bác sĩ này cũng bị cuốn vào sự kiện phi phàm, còn liên quan đến con đường 'Quái vật'... Sau khi bị đổi đi vật phẩm, hắn không còn xui xẻo và gặp ác mộng nữa, cuộc sống trở về quỹ đạo bình thường... Người biết Sherlock Moriarty đại bộ phận đều có liên lụy tới phi phàm, vị thám tử này khẳng định không đơn giản..." Leonard vừa nghĩ, vừa bấm chuông cửa tượng trưng cho Alan Chris.

Tiến vào cảnh trong mơ, hắn tùy ý tìm sô pha ngồi xuống, nhìn bác sĩ Alan ở đối diện nói:

“Bà hãy nói cụ thể những gì bà biết về Sherlock Moriarty đi."

Trong mộng, Alan không giấu diếm gì, từ chuyện bà Mary giới thiệu Sherlock Moriarty gia nhập câu lạc bộ Craig, mình chịu yêu cầu làm người đề cử, cho tới việc đại thám tử đề nghị hắn nói sự việc gặp gỡ không tầm thường cho Giám mục giáo hội Nữ Thần Đêm Tối.

Chân tướng chính là như vậy, thái độ của Sherlock Moriarty đối với thế lực chính phủ rất thân thiện, cùng nhận được thư xác nhận của Isengard Stanton... Leonard nhìn thoáng qua biểu hiện trên khuôn mặt bác sĩ Alan, thu hồi ánh mắt, tiếp tục lắng nghe.

Alan trả lời xong mọi chuyện, cuối cùng nói:

"Ông ta đã tới phía nam nghỉ phép, vẫn chưa quay về, tôi luôn rất lo lắng.

"Bất quá, ông ta là một đại thám tử rất thông minh, lại rất giàu tình cảm, tôi nghĩ hẳn là sẽ không xảy ra vấn đề gì, hy vọng ông ta tới kịp tham gia yến hội chúc mừng đứa nhỏ sau khi sinh,"

"Có lẽ vậy..." Leonard hoài nghi Sherlock Moriarty sẽ không lại trở lại Backlund.

Hắn lập tức lễ phép cáo từ, đi ra khỏi cảnh trong mơ của bác sĩ Alan.

Tiền đi mấy bước, hắn theo bản năng quay đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy trong căn nhà, một đám quang cầu đại biểu cho cảnh trong mơ lần lượt thay đổi, nhồi vào toàn bộ không gian, không có vấn đề gì.

Là ảo giác sao? Mình rốt cục cảm thấy trên người có chút biến hóa... Leonard nói nhỏ một câu, xoay người bay về phía phố Pepinster.

Trong tầm mắt của hắn, phía dưới là sương mù nồng đậm, còn đèn đường thì ảm đạm tái nhợt.

Đột nhiên, Leonard dừng bay, chuyển ánh mắt về phía một căn nhà.

Ở căn nhà kia, có năm sáu quang cầu sương mù đang bay lơ lửng, không khác gì những kiến trúc xung quanh.

Nhưng mà, theo linh cảm của Leonard, trong phòng tựa như tồn tại một cái bọc đen có thể hấp thu toàn bộ ánh sáng.

Hơn nữa hắn phát hiện mình không biết con đường khu phố này.

Hắn không kìm được cảm thấy tim đập nhanh, hoài nghi mình có phải nhìn thấy gì không nên thấy hay không, tiếp theo thu hồi tầm mắt, chuẩn bị thoát khỏi nơi này, tiến đến chỗ thân thể mình.