← Quay lại trang sách

Chương 890 Gặp trong mộng (2)

Đúng lúc này, trong căn nhà có vẻ hết sức bình thường vang lên một thanh âm trêu tức:

“Có muốn vào trong uống một chén trà không?"

Toàn bộ suy nghĩ trong đầu Leonard trong nháy mắt nổ tung, không cần suy nghĩ đã bay đi với tốc độ cao nhất.

Trong linh cảm của hắn, trong căn nhà kia, có từng người một hóa lớn, cửa sổ hóa thành miệng, đang cắn lại đây!

Đèn đường phụ cận cấp tốc trở nên cao lớn, làm xung quanh biến thành một khu rừng sắt thép, tựa như đang muốn ngăn cản Leonard.

Leonard không dám dừng lại, càng không dám quay đầu, chỉ cảm thấy trái tim như chìm vào đáy cốc!

Thân thể của hắn dần dần có chút cứng ngắc, giống như bị vô số bàn tay vô hình nhìn bắt được thân thể.

Ngay tại thời điểm hắn nghĩ mình sắp không chống đỡ được, ngọn đèn ở cửa sổ quen thuộc trong căn nhà quen thuộc phía trước chiếu vào mắt hắn.

Leonard ngừng thở, mãnh liệt lao đi, rơi xuống thân thể của mình trong mơ!

Phù... Hắn bật tỉnh lại, đầu đã đầy mồ hôi lạnh.

"Ông lão, vừa rồi rốt cục là tôi gặp phải cái gì?" Leonard thở hổn hển, nghĩ mà sợ hỏi.

Vài giây sau trong đầu hắn mới vang lên âm thanh hơi lộ vẻ già nua:

"Tôi không rõ ràng lắm."

Leonard nhất thời nhướng mày một cái, không hỏi lại nữa.

Hắn chợt đưa ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy ban đêm Backlund đèn đuốc khắp nơi, an bình yên tĩnh.

...

Số 160 phố Berklund 160, trong biệt thự của Dwayne Dantes.

"Thưa ngài, quý cô Vahana Heisen đến đây." Richardson tiến vào phòng nói với Klein.

Klein nghe vậy bèn buông báo xuống, ngẩng đầu nhìn người giúp việc của mình, phát hiện hắn vẫn im lặng như trước, lặng lẽ nội liễm, sợ hãi rụt rè, không chút dị thường.

Nếu không phải kết quả bói toán hoàn hảo... Tùy tiện đuổi việc cũng dễ dàng khiến người bên ngoài hoài nghi... Klein nói thầm nửa câu, ra vẻ như chuyện gì cũng chưa phát sinh, sau đó đứng dậy để cho Richardson mặc vào áo khoác cho mình.

15 phút sau, anh ôm lấy giáo viên lễ nghi Vahana Heisen, học một loại vũ đạo thường dùng khác trong trường hợp xã giao.

"Tôi cảm thấy vài ngày nữa mình sẽ thất nghiệp." Qua một hồi, Vahana khen ngợi tiến độ học hỏi của Dwayne Dantes một cách rất hàm súc, cuối cùng nói, "Bất quá anh vẫn có chút câu nệ, tuy rằng không nên giống như đám đàn ông Intis, luôn suy nghĩ bằng nửa thân dưới, nhưng cũng không cần lúc nào cũng bảo trì khoảng cách, thân thể ngẫu nhiên tiếp xúc là chuyện rất bình thường, anh bây giờ có vẻ rất cứng nhắc khô khan."

Klein kéo đối phương gần thêm một chút, mỉm cười đáp lại:

"Tôi sợ thất lễ."

Đây là nói va chạm thân thể với một cô gái là hành vi thất lễ? Không phải, hẳn ý tứ là mình rất quyến rũ, nếu ở gần quá sẽ làm thân thể anh ta xảy ra phản ứng xấu. Một cách khen tặng rất tinh tế... Vahana vừa suy nghĩ vừa cười nói:

"Anh học hỏi rất nhanh."

Khiêu vũ tiếp tục tiến hành, Klein nhìn khuôn mặt Vahana Heisen, ra vẻ tùy ý hỏi:

"Quý cô, hình như cô đang có chút phiền não?"

Vahana cúi đầu cười nói:

"Không phải vấn đề gì lớn, chồng tôi là một thương nhân, gần đây nảy sinh chút mâu thuẫn nhỏ với người ta, chúng tôi có thể tự giải quyết.

"Ừm, anh vừa rồi hỏi quá trực tiếp, trong tình huống hai bên còn chưa đủ thân quen thì tận lực đừng hỏi người khác gặp phải cái gì, trừ khi cô ta đã biểu hiện cực kỳ rõ ràng."

So với cô ra vào rất nhiều gia đình xã hội thượng lưu, biết không ít phu nhân tiểu thư, phú thương vừa mới đến Backlund quả thật không có nhiều tài nguyên... Klein nhẹ nhàng gật đầu, cười nói:

"Tôi tưởng rằng chúng ta đã không còn là người xa lạ."

Anh chợt chuyển đề tài, nói lên những gì bản thân đã trải qua cùng hàng xóm xung quanh, Vahana vừa nghe vừa đáp lại vài câu, để Klein biết càng nhiều đặc điểm và càng được hàng xóm yêu thích.

Đợi cho Vahana rời khỏi, Klein đứng ở cửa hồi lâu, nghiêng đầu nói với ngài quản gia:

"Walter, ông có biết rõ quý cô Vahana gặp phải phiền toái gì không, nếu cô ấy không có biện pháp giải quyết, chúng ta sẽ cung cấp sự trợ giúp."

Chạng vạng, mới trở về từ Giáo đường St. Samuel, Klein đang chuẩn bị tiến lên phòng ăn lầu hai thì thấy quản gia Walter tới đón đồng thời cung kính hành lễ:

"Thưa ngài, chuyện ngài muốn điều tra đã biết được rõ ràng."

Klein không nói rõ chuyện tình ở trước mặt các người giúp việc nam nữ, anh trầm ổn gật đầu:

"Đi tới phòng sách."

Walter đi theo phía sau anh, một đường đi lên lầu ba, Richardson thì mở cửa phòng sách, đốt sáng đèn tường khí gas.

Klein không nhanh không chậm đi tới bàn ngồi xuống, nhìn về phía quản gia, chờ đợi hắn mở miệng.

Walter ra hiệu cho Richardson ra bên ngoài đứng, đồng thời cân nhắc từ ngữ.

Đợi cửa phòng một lần nữa khép lại, hắn mới nói:

"Chồng của quý cô Vahana là thương nhân ngành vải dệt, trước đó hợp tác với người khác, bỏ ra 1.000 bảng, kết quả đối phương mang theo hàng hóa chạy mất, cô ấy đã nhờ nghị viên Macht cùng phu nhân Liana để bọn họ giục cảnh sát mau chóng phá án, bất quá loại chuyện này cảnh sát không dám cam đoan nhất định sẽ tìm được mục tiêu."

Klein cầm lấy cái bút màu đen trên bàn, gõ gõ mặt bàn rồi nói:

"Đối với gia đình quý cô Vahana, 1.000 bảng cũng không phải số tiền nhỏ."

Theo anh biết, một giáo sư bình thường một năm không thu được quá 150 bảng, nếu chủ thuê đã cung cấp chỗ ở cùng thức ăn thì còn có thể càng ít hơn.

Tuy Vahana phục vụ xã hội thượng lưu, đi làm cho nhiều nhà, nhưng một năm nhiều lắm chỉ kiếm được 400 500 bảng, lại còn tiêu phí một bộ phận rất lớn cho quần áo, thân thể, dung mạo, nếu không sẽ bị chủ thuê cho rằng không đủ điều kiện dạy lễ nghi.

"Đúng vậy, thu nhập chồng cô ấy ở trong các thương nhân vải dệt chỉ tính là bậc trung, đối với ông ta 1.000 bảng là con số tương đối lớn." Walter uyển chuyển nói.

Với tôi thì cũng như vậy... Klein cười nói:

"Tôi vừa tới Backlund, không quá quen thuộc với những người trong ngành cảnh sát."

Walter lúc này đáp lại:

"Thưa ngài, khi tôi phục vụ cho Tử tước Conrad, đã quen biết vài thành viên cao cấp trong hiệp hội cảnh quan Backlund."

Hiệp hội cảnh quan cao cấp Backlund? Đây đều là nhân vật thượng tầng khu Civilas, tổng cảnh ti phụ trách trị an một khu vực riêng cũng không đủ tư cách gia nhập hội này.

Khu Civilas chỉ sở cảnh sát Backlund, bởi con đường mà đặt tên như vậy.

Không hổ là quản gia đi ra từ gia đình quý tộc... Klein thầm than một tiếng, cười đáp:

"Tạm thời không cần, ở phương diện này, quý cô Vahana có thể tìm kiếm rất nhiều sự trợ giúp, vô luận là nghị viên Macht hay người khác cũng đều có đủ năng lực để khu Civilas coi trọng vụ án này."

Anh dừng một chút, ra vẻ lơ đãng nói:

"Tôi đã thấy tầng dưới chót xã hội này, rõ ràng cách sinh tồn của bọn họ, ở một số thời điểm, cảnh sát chưa chắc đã có tác dụng bằng thành viên băng đảng xã hội đen và thợ săn tiền thưởng.

"Walter, ông đến chỗ sở cảnh sát lấy tư liệu, sau đó đi tới cầu Backlund cùng quán bar nổi danh khu đông, tuyên bố treo thưởng nhiệm vụ.

"Mặc kệ là tìm được tội phạm hay tìm được vải dệt, tôi đều trả tiền thưởng 200 bảng.

"Ha ha, chỉ hy vọng tên lừa gạt này còn đang ở Backlund."

"Tiền thưởng 200 bảng?" Walter lặp lại từ này, nhịn không được nhìn chủ thuê của mình một cái, tựa như không thể tin được anh ta nguyện ý vì Vahana mà bỏ nhiều tiền như vậy.

Hắn miệng mở ra, tựa như muốn nhắc nhở cái gì, cuối cùng lại im lặng rồi nói:

"Vâng thưa ngài."

"Số tiền này tôi đưa cho anh luôn.” Klein thong thả đứng dậy, đưa tiền ra.

Walter vừa tiếp nhận xấp tiền mặt thật dày, vừa hỏi:

"Ngài có muốn nói cho quý cô Vahana không?"

Klein cười cười:

"Không cần."

Walter thầm giật mình, bên ngoài thì cúi đầu hành lễ:

"Thanh danh và sự nhiệt tình của ngài nhất định sẽ truyền lưu khắp khu phố này."

...