← Quay lại trang sách

Chương 927 Bình phong bị làm xấu (1)

Thêm việc khống chế tia chớp ở cấp thấp, thiên bẩm hoạt động dưới nước tốt hơn toàn diện hơn lâu dài hơn, cùng năng lực dùng tiếng hát tác động đến mục tiêu... loại năng lực cuối cùng bởi vì tính chất đặc biệt của mỗi cá nhân khác nhau sẽ sinh ra vài phương hướng. Một loại là dùng tiếng hát tuyệt vời để làm nhiễu linh thể của địch, khiến hắn xuất hiện trạng thái thất thần hoảng hốt, hoặc là nâng cao sức bộc phát của bản thân, một loại là mô phỏng tiếng sấm, khiến người ta kinh hãi, một loại thì dựa vào tiếng hát khó nghe lộn xộn để khiến kẻ địch bực bội, mất đi lý trí... Arges xem kỹ trạng thái của mình, vẻ mặt có phần kỳ quặc.

Hắn nhanh chóng thoát khỏi suy nghĩ này, cầm lấy đồ đạc của mình, bơi ngược ra miệng hải quái Obnis, sau đó khẽ gõ để đối phương ngậm miệng lại.

Cái miệng đang mở ra đột nhiên gầm rú, phun tất cả những gì trong miệng ra.

Arges chớp mắt giống như rơi vào giữa không trung, suýt chút nữa đâm vào một con cá mập.

Sau một phen hoảng loạn, hắn trồi lên mặt nước, bơi về phía chiếc thuyền "Kẻ báo thù u lam".

Đến khi bóng dáng chiếc thuyền "Kẻ báo thù u lam" hiện ra trong mắt hắn, hắn mới chính thức thở phào một hơi.

Vấn đề mà Arges lo lắng trước đó chính là khi mình thăng cấp, "Kẻ báo thù u lam" đột nhiên xuất hiện dị thường.

Tuy một hai tiếng đồng hồ không phải là vấn đề gì lớn, nhưng trên thế giới luôn tràn ngập những chuyện bất ngờ.

Klein sau khi nhận được lời cảm ơn lần thứ hai của "Người Treo Ngược", đã trở lại thế giới hiện thực, rửa tay rồi lau khô, ra khỏi nhà vệ sinh, đi về phía phòng ăn.

Mùi thơm của thức ăn lại chui vào mũi anh, anh thong thả hít vào một hơi, nở nụ cười quay lại chỗ ngồi của mình, vừa hỏi han, vừa ngồi xuống.

Lúc này, bữa tiệc đã đến giai đoạn ăn đồ ngọt.

Xem ra anh đã ở trong nhà vệ sinh hơi lâu... Hi vọng sau hôm nay đừng có lời đồn Dwayne Dantes bị táo bón... Klein lặng lẽ tự nhủ hai câu, mỉm cười nói với quý bà Willis bên cạnh:

"Lúc còn trẻ, tôi đã từng nếm qua rất nhiều thức ăn kỳ lạ ở nam đại lục, trong đó có một thứ tên là mâm xôi Tenet, hương vị của nó rất giống bơ lạt, giống mấy thứ ở trên món tráng miệng ngọt này."

Anh khéo léo giải thích nguyên nhân lần này mình quay lại bàn lâu như vậy, đó là vì thời trẻ không cẩn thận làm yếu ruột.

Quý bà Willis nhìn vào mặt Dwayne Dantes, cười nói với vẻ không hề để ý: "Quá khứ của anh, những gì anh trải qua ở bịnh Disi và Nam đại lục, so ra còn phấn khích hơn tất cả các tiểu thuyết mà tôi từng đọc. Khiến người ta cũng muốn có trải nghiệm tương tự."

Đương nhiên, đây là chuyện cải biên từ những căn cứ chân thực, cảm ơn Anderson Hood - một người thợ săn luôn chạy lung tung khắp nơi... Klein đặt ánh mắt lên chiếc bánh nướng bơ, khẽ cười nói:

"Bởi vì tôi chỉ nói ra phần thú vị thôi, về phương diện này còn rất nhiều chuyện tôi không muốn nhớ lại."

Anh chỉ nói một câu đơn giản, sau đó bắt đầu thưởng thức bánh ngọt. Nhưng đám phụ nữ và phu nhân Willis nghe câu đó lại tự dưng nhớ đến một cuốn tiểu thuyết bán chạy có tên là "Một người đàn ông có câu chuyện". Trong mắt các cô, Dwayne Dantes giống hệt như thế, bên ngoài như một hồ nước xanh ngắt phẳng lặng, nhưng thực tế lại nhìn không thấy đáy, cất giấu rất nhiều bất ngờ, và cũng chôn vui không ít đớn đau.

Chín giờ bốn mươi phút, tiệc tối kết thúc, một bộ phận các quý ngài và các quý cô kết bạn đi đến phòng chơi bài, định chơi hai tiếng Đức Châu, còn một vài quý ông thi đến phòng nghỉ, định nói chuyện phiếm một hồi, và họ cũng không hề từ chối cho các phu nhân và tiểu thư gia nhập. Nhưng bởi vì nhiều người hút thuốc nhả khói sẽ khó tránh khỏi xuất hiện đề tài có màu sắc, cho nên không có cô gái nào tham dự. Các cô xuống lầu một, vây quanh một cây đàn dương cầm, vừa nghe người chủ động biểu diễn, vừa khẽ cất tiếng ca, hoặc là hai ba người kết bạn, chơi cờ nghe nhạc.

Klein lựa chọn lên phòng nghỉ tầng hai, những cuộc nói chuyện thầm kín của ít người sẽ giúp anh nhanh chóng được kết nạp vào giới này.

Sau khi tiến vào phòng, anh quan sát xung quanh một vòng, rồi đi thẳng đến cạnh cửa sổ, mở nó ra, kéo chiếc ghế dựa gần đó về phía mình và ngồi xuống.

Klein vừa hoàn thành một loạt động tác này, liền thấy Portland Mormont chủ nhân tiệc tối hôm nay cầm tẩu thuốc, ha ha cười nói:

"Đàn ông luôn cần một chút không gian cho riêng mình."

Ông ta là một ông già có giọng nói sang sảng, thân hình cao lớn, gương mặt hồng hào, chừng sáu mươi tuổi, tóc khá rậm, nhưng gần như bạc trắng cả rồi, diện mão ngũ quan giống một người Ruen bình thường điển hình, không có gì đặc biệt.

"Đúng vậy, lúc các quý bà ở đây, phải để ý đến hình tượng, cân nhắc đến cảm nhận của các cô ấy. Một tiếng trước tôi đã muốn hôn nó rồi." Cha của Herrell - nghị viên Macht lấy ra một chiếc hộp kim loại có vẻ ngoài xa hoa, rồi vê một điếu thuốc lá từ trong đó.

Các quý ông khác đi vào phòng nghỉ cũng đều làm thế, trong tay biến ra tẩu thuốc hoặc thuốc lá như có phép thuật.

Ánh lửa lóe lên, một làn khói lượn lờ bay lên, khiến trong phòng sinh ra cảm giác khói mù từ hôm qua vẫn còn chưa tiêu tan.

Nhắm mắt hưởng thụ vài giây, Portland Mormont nghiêng đầu nhìn về phía vị khách bên cạnh cửa sổ, hỏi: "Dwayne, anh không hút thuốc à?"

Klein nắm bàn tay lại, để lên miệng, khẽ ho khan hai tiếng: "Tôi còn chưa khỏi hẳn, bác sĩ dặn tôi thời gian này không được hút thuốc."

Thẳng thắn mà nói, giờ anh cũng sắp bị sặc đến nơi rồi, cũng may vừa rồi anh nhanh trí chọn chỗ ngồi cạnh cửa sổ.

Cái đám ống khói này... Klein gập ngón trỏ tay phải, đưa lên sát nhẹ vào mũi.

Anh muốn dùng năng lực phi phàm "Ma thuật sư", tạo ra một ống không khí nhỏ vô hình không thể nhìn thấy được, rồi kéo dài ra ngoài, hít lấy không khí trong lành, thoát khỏi ảnh hưởng nguy hại của khói thuốc. Nhưng sau khi cân nhắc trong các quý ông ở đây biết đâu lại ẩn nấp người phi phàm, anh lại bỏ qua ý tưởng đó một cách lý trí.

Portland Mormont nghe vậy, bật cười nói: "Tôi nghe giám mục Elektra nói, anh sinh bệnh không phải là không có nguyên nhân, mà là do anh thiếu một người vợ đấy!"

Vị tín đồ giáo sư chính này bản thân là "Thần Hơi nước cùng Máy móc", vậy mà cha ông ta lại tin vào "Nữ Thần Đêm Tối", cho nên an cư ở trên phố phố Berklund gần Giáo đường St. Samuel, thường xuyên có các vị giám mục đến nhà cùng nhau trao đổi.

Đang trêu chọc mình sinh bệnh là vì nhớ phụ nữ sao? Thật sự không nhìn ra, giám mục Elektra lại là người đàn ông thích tung lời đồn... Tất cả đều là do Arodes "Ma kính"! Klein lẩm bẩm vài câu, lắc đầu cười nói:

"Tôi rất tôn trọng hôn nhân, nếu có mục tiêu thích hợp, thì tôi thà độc thân."

Lúc này ngài Willis nhân viên tạm thời cao cấp của tòa thị chính Backlund nhả ra một vòng khói, rồi nói: "Thật ra tôi rất hâm mộ tình trạng độc thân của Dwayne hiện giờ, điều có có nghĩa là tôi có thể theo đuổi mọi loại hình phụ nữ."

Ông ta cố ý nhấn mạnh vạo chữ "mọi loại hình", để mọi người trong phòng đồng loạt phát ra tiếng cười mờ ám.

Dwayne Dantes có sở thích rất rộng, chẳng phải chuyện ông không kháng cự đối với phụ nữ có sức quyến rũ đã lan truyền khắp khu phố này rồi sao? Klein cố kiểm soát tay phải, không để nó theo bản năng day thái dương, chỉ cảm thấy hình tượng người giàu có có diện mạo, có khí chất, có chiều sâu, biết cách nói năng của mình đã xảy ra biến hóa vi diệu.

Lúc trước anh nghi ngờ cái miệng rộng của giám mục Elektra đã nói ra, tiếp đó lại cảm thấy Walter, quản gia của mình chủ động để cho đám người hầu lan tin.

Bởi vì một quý ông không có bất cứ khuyết điểm nào, giàu nứt đố đổ vách, đầy vẻ quyến rũ sẽ luôn bị người cùng giới tính trong giới bất giác bài xích. Mà sau khi người đó có tỳ vết, có đề tài để trêu chọc thì dễ khiến người khác thân cận hơn.