← Quay lại trang sách

Chương 928 Bình phong bị làm xấu (2)

Đối với lời trêu chọc mang chút màu sắc này, Klein không tức giận, mà còn cố ý cười khổ nói với vẻ phong độ: "Cho nên việc tuyển chọn mới trở nên khó khăn, và độc thân đến bây giờ."

"Ha ha." Đám người Portland Mormont cùng cười thành tiếng.

Nghị viên Macht lập tức nói: "Anh cần một chút năng lực quyết đoán, một cuộc hôn nhân tốt, một gia đình hạnh phúc sẽ giúp ích rất nhiều cho người đàn ông."

Ông không hề trêu ghẹo, mà khuyên nhủ một câu thật lòng.

Xem ra bất kể là ở thế giới nào, đều không thoát được số mệnh bị giục cưới... Klein khẽ gật đầu, tùy ý quét mắt ra ngoài cửa sổ, thưởng thức cảnh đêm trong vườn hoa của nhà Portland Mormont.

Đúng lúc ấy, anh thấy một bóng người, là Herrell Macht mặc váy dài màu xanh lục đang đi dọc theo lối nhỏ. Một mình cô đi sâu vào vườn hoa, sau đó dừng chân, nhìn quanh như đang tìm kiếm thứ gì.

Chẳng phải vị tiểu thư này vừa mới đánh đàn dương cầm cơ mà? Sao bỗng nhiên lại đi vào vườn hoa? Lúc Klein thu lại ánh mắt, bóng lưng Herrell đã bị một khóm hoa che khuất.

Khách tham gia tiệc tối, vũ hội, rời khỏi đại sảnh, đi vào vườn hoa. Đây không phải là hành động thất lễ gì, bởi vì tản bộ dưới ánh trăng, hứng chút gió đêm mang theo mùi hoa là một chuyện rất phong cách, nhưng thường việc đó cũng mang ý nghĩa hẹn hò.

Herrell hẹn hò với ai? Không, không giống, trong những người hôm nay đến đây không có ai thực sự xứng đáng để cô "nhìn thẳng" cả, tuy chuyện xảy ra trong cống thoát nước lúc trước đã dọa cô sợ, khiến cô không còn cao ngạo nữa, thậm chí thỉnh thoảng còn mang vẻ ủ dột, nhưng sâu trong lòng dường như vẫn không nhìn vừa mắt người bình thường... Xử lý ảnh hưởng xấu của vật phẩm thần kỳ? Việc này không hợp lý, tìm một phòng nghỉ hoặc một nhà vệ sinh còn hợp lý hơn đến vườn hoa, những nơi đó dễ che giấu hơn. Hơn nữa lúc nhà Herrell tổ chức vũ hội, cô cũng đi lên tầng ba, chứ không phải ở vườn hoa... Klein loại trừ các khả năng không đủ điều kiện, trong lòng đã có suy đoán sơ bộ:

Nhìn từ điệu bộ đang cảm ứng hoặc đang tìm cái gì của Herrell, hình như cô đã phát hiện ra điều gì dị thường, định tới gần quan sát và xử lý?

Việc này cũng có nghĩa là trong nhà giáo sư Portland Mormont có hiện tượng siêu nhiên?

Nếu là thật thì vị giáo sư này hoặc là một người nào đó trong nhà ông ta không hề đơn giản... Các vị giám mục của Giáo đường St. Samuel thường xuyên đến đây gặp gỡ, mà chưa từng phát hiện ra điều gì!

Ừm, năng lực quan sát và cảm ứng về một phương diện nào đó của "Kẻ ăn trộm" chắc chắn là có chỗ độc đáo...

Klein không có ý định nhúng tay vào chuyện bên ngoài, bởi vì nếu để Herrell phát hiện ra vấn đề thì có lẽ sẽ rất nguy hiểm. Hơn nữa, nơi này cách Giáo đường St. Samuel rất gần, thực sự có gì đó bí ẩn, thì không ai dám làm ầm ĩ lên, mà sẽ cố gắng kiềm chế.

Lúc này, nghị viên Macht trong phòng nghỉ đã thoát ra khỏi ảnh hưởng do một câu chuyện cười thấp kém mang lại, nhìn Portland Mormont hỏi: "Nghe nói ông muốn rời khỏi đại học Backlund?"

Giáo sư Portland Mormont hít một hơi tẩu, đáp: "Đúng vậy, ủy bản giáo dục cao đẳng muốn tôi đảm nhiệm chức hiệu trưởng của trường đại học kỹ thuật Backlund mới xây dựng. Ha ha, tuy phần lớn tài sản của tôi là dựa vào hợp kim mà có, nhưng thứ mà tôi am hiểu nhất lại là máy móc công trình.

"Họ hứa rằng sẽ xây một phòng thí nghiệm rất tốt ở đó, cấp cho nhiều kinh phí hơn. Ha, đến cái tuổi của tôi, càng nhiều quyền tự chủ, càng nhiều sự giúp đỡ thì lại càng thêm quan trọng."

Ngài Willis cười phụ họa: "Mà đại học Backlund thì chắc chắn không thiếu gì giáo sư chính, đám phó giáo sư có thâm niên đợi mười mấy, thậm chí mấy chục năm rốt cuộc lại có cơ hội."

Trong hệ thống giáo dục cao đẳng của Ruen, giáo sư chính không những có chức danh, mà còn có chức vụ, tương đương với chủ nhiệm khoa, cho nên chỉ có thể có một.

Đại học kỹ thuật Backlund... Klein mỉm cười nghe, với đề tài không hiểu, anh không tùy ý phát ngôn.

...

Trong vườn hoa, Herrell đi tới một góc khuất người.

Cô vừa phát hiện ra đám kiến ở dưới đất tụ tập lại một cách bất thường, trong linh cảm cũng thấy bên này đang che giấu sự vật gì đó.

Đây là thiên bẩm mà bản thân tự có, trước đó chưa bao giờ sai.

Cô có thể chọn ra được vật phẩm quý giá trong một cái hòm bị đậy kín, không cần thứ gì giúp đỡ. Đương nhiên, cô không thể phân biệt cụ thể đó là gì, chỉ biết là so với những cái khác thì chắc chắn là quý hơn.

Giống như ngài Dwayne Dantes, trên người ông ấy có vật phẩm vô cùng quý giá... Khóe miệng Herrell hơi nhếch lên, chuyển sự chú ý về chỗ bùn đất nhìn có vẻ hơi xốp trước mặt.

Cô cảm nhận được bên dưới có khá nhiều linh tính đang hội tụ, tạo ra lực hấp dẫn đối với côn trùng và âm hồn.

Không phải cơ thể con người, một vài vật liệu có linh tính từng được sử dụng... Chúng vốn nên bị phân tách và vứt bỏ, kết quả lại chôn cùng một chỗ, sinh ra biến hóa không cần thiết... Đôi mắt của Herrell chợt đen hơn, trong đặc điểm và biến hóa linh tính chưa từng che giấu suy luận ra tình hình dưới lớp bùn đất.

Cô khẽ nâng cằm, quay đầu nhìn lên tòa nhà, cho rằng trong nhà Portland Mormont ít nhất có một vị có năng lực siêu nhiên.

Mà nếu không xử lý vấn đề ở góc vườn hoa này, thì qua vài ngày nữa, nơi này và mấy tòa nhà gần đây đều sẽ xảy ra chuyện ma quái!

Herrell thu lại tầm mắt, vươn tay trái ra, chĩa về phía bùn đất phía trước, khẽ nắm lại, rồi xoay cổ tay.

Linh tính hội tụ chỗ đó đột nhiên biến mất, như bị lấy trộm đi.

Số nhà 100 phố Phố Berklund, trong góc vườn hoa của gia đình Portland Mormont.

Rất nhiều côn trùng và kiến đang tập trung ở đó bắt đầu tản đi, cảm giác rét mướt âm u ngày càng uống dần.

Người có năng lực siêu tự nhiên ở đây hẳn là không có kinh nghiệm gì... Herrell thấy đã đạt được hiệu quả mong muốn, hơi gật đầu một cái không dễ thấy, rồi xoay người, dọc theo lối nhỏ tản bộ trong vườn hoa.

Cô không vội vã quay về phòng, mà một mình hưởng thụ ánh trăng đỏ ửng cùng không khí lành lạnh và mùi hương hoa thoang thoảng.

Tản bộ một lúc lâu, Herrell mới rời khỏi hoa viên, đi vào đại sảnh tầng một.

Lúc này, trừ những khách khứa đang chơi bài Texas, thì đã có kha khá quý ông quý bà và quý cô cáo từ. Herrell vừa tìm thấy mẹ mình là quý bà Liana, thì thấy cha mình - nghị viên Macht cùng mấy quý ông vừa nói chuyện vừa từ tầng hai đi xuống, nét mặt rất vui vẻ.

"Chuẩn bị về nhà à? Buổi sáng ngày mai ông còn phải đi gặp một vị khách rất quan trọng." Liana vừa ra hiệu cho con gái đến gần, vừa đi về phía chồng, mỉm cười hỏi.

Nghị viên Macht gật đầu: "Nếu không phải vì chuyện ngày mai, thì tôi đã ở lại nhấm nháp một điếu xì gà Portland rồi."

Liana đảo ánh mắt sang đám người Willis, Dwayne Dantes bên cạnh, thuận miệng hỏi: "Các ngài đang nói chuyện gì vậy? Hình như đề tài rất thú vị?"

Macht hơi nghiêng người, cười nói:

"Dwayne nói lúc ông ấy ở Nam đại lục đã từng gặp quỷ hồn. Ông ấy và bạn nửa đêm bỗng tỉnh lại, muốn mở mắt mà không được, trên người nặng trĩu như có người đè lên. Họ dùng hết sức mới thoát ra được trạng thái đó, lúc rời khỏi giường lại phát hiện trong phòng rất lạnh. Có lẽ bà không biết, thời tiết ở đông tây Byron phần lớn thời gian đều rất nóng bức."

"Sau đó, Dwayne và người bạn cầm hai khẩu súng săn, canh giữ cả đêm. Đến khi mặt trời vừa mọc, họ bèn cuống cuồng rời khỏi thị trấn nhỏ đó."

Nghe xong câu chuyện, quý bà phu nhân Liana khá hứng thú nhìn về phía Dwayne Dantes.

"Thật vậy ư? Thật sự có quỷ hồn tồn tại sao?"